-
Phần 3 END
9.
Một thời gian rất dài sau đó ta đều ngoan ngoãn ở dưới đáy biển.
Ta theo giảng sư cung đình học tập, cũng đi theo đuôi phụ vương học làm thế nào để trở thành một hải vương đạt tiêu chuẩn.
Phụ vương lớn tuổi, tố chất cơ thể không khỏe như lúc trước. Ta là người thừa kế, đã đến lúc ta đứng ra gánh vác trách nhiệm của mình.
Ta ném những suy nghĩ rối loạn kia ra sau gáy, cho đến một ngày nào đó, ta ngoài ý muốn nghe thấy cuộc hội thoại giữa tam tỷ và trượng phu nàng.
''Phụ vương cũng thật bất công, vậy mà lại bỏ qua ca ca và tỷ tỷ như các nàng, trực tiếp để bát công chúa kế vị.'' Ngữ khí nam nhân mang theo sự oán hận.
Tam tỷ lại không để ý lắm.
''Làm hải vương thì có gì tốt chứ? Địa vị của chàng cao bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu.'' Ngữ khí của nàng vô cùng hờ hững, thậm chí còn mang theo chút tinh nghịch.
''Sinh mạng người cá chúng ta kéo dài hơn mấy trăm năm đó, mấy trăm năm này vẫn luôn phải ở hoàng cung dưới đáy biển, chỗ nào cũng không thể đi, còn phải quản lí cái này quản lí cái kia, chỉ nghĩ đến những thứ này ta đã thấy khó thở rồi!''
Suy nghĩ của nam nhân kia lại không giống nàng.
''Sao nàng có thể nghĩ như vậy chứ?'' Ngữ khí của hắn rất khó tin: ''Sau khi nàng có quyền lực còn gì có thể không làm được sao? Nàng...''
''Được rồi được rồi.'' Tam tỷ ngắt lời hắn, làm nũng với nam nhân kia: ''Chàng có thời gian nghĩ mấy chuyện này thì nên nghĩ xem tháng sau chúng ta đi chơi chỗ nào đi nha~''
''...''
Bóng hai người từ từ đi xa.
Ta đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không di chuyển.
Trượng phu của tam tỷ đã từng là hoàng tử trên đất liền.
Vì kết hôn với tam tỷ, hắn đã từ bỏ thân phận hoàng tử của mình, từ bỏ người thân bạn bè của mình, từ bỏ quyền lợi du ngoạn trên đất liền để biến thành đuôi cá, cùng tam tỷ sống dưới đáy biển.
Ta đã từng hâm mộ tán thưởng chuyện này, cho rằng đây chính là tình yêu chân thành tha thiết mà trong truyện cổ tích miêu tả. Nhưng đến bây giờ, sau khi ta học được cách dùng tư duy của con người để nhìn nhận vấn đề, ta đã có thể chú ý đến một số chi tiết ta từng bỏ qua.
Ví dụ như: trượng phu tam tỷ chẳng qua chỉ là một hoàng tử của một vương quốc nhỏ. Xung quanh quốc gia của hắn là cường địch, toàn bộ quốc gia lúc nào cũng trong trạng thái nguy hiểm.
Lại ví dụ như: hắn xếp hạng thứ một trăm trong các anh em của mình, trừ khi chín mươi chín người anh của hắn đều qua đời hết, nếu không cho dù thế nào cũng không đến lượt hắn kế vị.
...
Những suy nghĩ cân nhắc thiệt hơn đột nhiên phơi bày trước mặt ta, khiến tâm trạng vốn đã rối của ta càng thêm sa sút.
''Con lại gặp phải chuyện gì phiền lòng à?''
Lúc xử lí chính vụ, phụ vương để ý đến tâm trạng của ta, ông lên tiếng.
Ta nhìn người cá trước mặt, mặc dù tóc ông đã trắng xóa nhưng thân hình ông vẫn cường tráng như cũ.
Ông là quốc vương đại dương, là người thống trị biển cả. Nhưng đồng thời ông cũng là một phụ thân tốt, một trượng phu chung thủy.
Trong cuộc sống dài đằng đẵng của người cá, ông chỉ cưới duy nhất mình mẫu hậu, cũng luôn giữ vững sự chung thủy trong cuộc hôn nhân của mình.
''Phụ thân...'' Ta không nhịn được mà nói: ''Người nói xem, rốt cuộc hôn nhân là gì?''
Ta vốn cho rằng hôn nhân là sự kết hợp của hai người yêu nhau và cống hiến tất cả cho nhau.
Ta từng cho rằng hôn nhân chỉ là một lợi ích cộng đồng, nơi mọi người đều có được những gì họ cần, có tình yêu hay không không quan trọng.
Ta cũng từng cảm thấy bản chất của hôn nhân chỉ đơn giản là một chiếc lồng giam, sau khi ngươi ngã vào hôn nhân sẽ mất đi sự tự do.
Bây giờ ta lại cảm thấy hôn nhân chẳng qua là một thứ công cụ thu hoạch lợi ích của một số người.
Phụ vương nhìn ta, ông từ ái xoa tóc ta.
''Trong mắt ta, cho dù là hôn nhân hay là tình yêu, mục đích cơ bản nhất cũng là vì khiến con trở nên vui vẻ hơn.''
Lời ông nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta.
10.
''Trách nhiệm thì sao? Chẳng lẽ trách nhiệm không quan trọng sao?'' Ta không tin hỏi lại.
''Trách nhiệm đương nhiên cũng quan trọng, con của ta.'' Phụ vương vỗ vai ta: ''Nhưng trong mắt ta, trách nhiệm của con không phải ở trong hôn nhân, mà là vai trò của con ở trong xã hội.''
''Con làm quốc vương, con cần quản lí tốt quốc gia của mình, đối xử tốt với con dân của mình.''
''Làm phụ mẫu, con phải dạy dỗ tốt con cái của mình, để chúng lớn lên trong sự hạnh phúc vui vẻ.''
''Làm bạn đời, con phải giữ chung thủy với người mình yêu, che mưa che gió cho nàng, cùng nhau đi qua khó khăn gian khổ.''
''Nhưng con của ta, đó không phải là bản chất của hôn nhân.''
Phụ vương xoa tóc ta.
''Ta và mẫu hậu con đi đến hôn nhân vì khi ở với nàng, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Cho dù sau đó chúng ta cũng trải qua khó khăn, có cãi lộn, nhưng chỉ cần nhớ đến những hồi ức vui vẻ đó là ta đã có đủ sức để chèo chống vượt qua.''
''Có lẽ con sẽ cho rằng người yêu của tam tỷ có suy nghĩ không trong sạch, nhưng con phải biết, tam tỷ con không có khả năng không biết gì về chuyện này.''
''Chỉ là so với những khuyết điểm này, nàng càng xem trọng hạnh phúc mà đối phương mang đến cho mình hơn.''
''Cho dù là người nào cũng không thể hoàn toàn sáng suốt trong tình yêu được. Con không làm được, con cũng không cần ép buộc đối phương phải làm được.''
''Ta biết gần đây con gặp rất nhiều chuyện phiền lòng, những chuyện này đã để lại suy nghĩ trong lòng con, thậm chí còn khiến con cảm thấy mơ hồ.''
''Nhưng ta hi vọng, cho dù như thế nào con cũng đừng quên đi một điều quan trọng, đó chính là khi con bắt đầu một cuộc tình, con nhất định có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc trong mối quan hệ này.''
''Lí do con bắt đầu một mối tình là vì hạnh phúc, và tiến đến hôn nhân vì để tiếp tục cảm nhận được sự hạnh phúc này.''
''Vài chục năm trước, tỷ tỷ của con dùng giọng nói của mình để đổi lấy đôi chân của loài người, không chùn bước mà đến đất liền. Cho dù cuối cùng nàng đã phải đánh đổi tính mạng của mình, nhưng ta tin, ít nhất lúc đầu, khi nàng yêu con người kia, nàng nhất định có thể cảm nhận được sự hạnh phúc trong tình yêu.''
''Chỉ có hạnh phúc là đủ rồi sao?'' Ta không nhịn được mà nói: ''Vì hạnh phúc nhất thời mà cố gắng tất cả, thậm chí sau này bị tổn thương cũng không hối tiếc?''
Phụ vương cười.
''Cái này còn phụ thuộc vào việc con có thể nỗ lực bao nhiêu vì tình yêu.''
''Ta vẫn luôn cảm thấy nỗ lực bỏ ra bao nhiêu thì con sẽ nhận được bấy nhiêu hạnh phúc. Đầu tiên con phải bỏ ra một số thứ mới có thể cảm nhận được tình yêu càng sâu đậm.''
''Đương nhiên, con chỉ nên nỗ lực đến một mức độ phù hợp, nỗ lực quá nhiều sẽ biến tình cảm thành gông xiềng giữ lấy con. Huống hồ, con của ta, con sẽ không vì tình yêu mà bỏ rơi người cha già đáng thương này của con chứ?''
Câu cuối của phụ thân khiến ta bật cười thành tiếng.
...Đúng vậy, ta có thể nỗ lực đến mức nào vì tình yêu nhỉ?
Một bó hoa? Một cuộc hẹn hò? Một nụ hôn?
Có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thấy ta đã thoải mái, phụ vương cười vỗ vai ta.
''Đừng suy nghĩ quá nhiều.'' Ông nói.
"Con chỉ có một cuộc sống, đi làm hết những chuyện có thể khiến con cảm thấy vui vẻ đi.''
11.
Sau khi xử lí xong công việc, ta lên mặt biển đã lâu không tới.
Mặt trời sắp lặn, một nửa mặt trời lấp ló sau đường bờ biển.
Ánh nắng chiều chiếu xuống mặt biển, dát một lớp ánh sáng vàng lên mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Cách đó không xa, trên tàu truyền đến tiếng nhạc do thủy thủ chơi. Người trên thuyền vừa múa vừa hát, giống như đang mở tiệc chúc mừng tin vui vậy.
''Tiểu công chúa, đã lâu không thấy ngài ra ngoài đi chơi!''
''Chiếc thuyền này đến từ phía Nam.'' Một con hải âu đậu lên vai ta, ồn ào nói cho ta chuyện nó vừa nghe lén được: ''Nghe nói bọn họ đến đây vì muốn chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi cho hoàng tử nhỏ của vương quốc mình.''
''Kìa, chính là hoàng tử nhỏ kia.''
Ta nhìn theo hướng cánh hải âu chỉ.
Trên thuyền, một bóng hình cao lớn mạnh mẽ đang đi đến boong tàu, dựa vào lan can nhìn ra biển.
Hoàng tử tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn, khí chất sạch sẽ, trên người là trang phục kị sĩ tinh xảo, trên đầu vẫn đang đội vương miện làm bằng vàng.
Mặc dù ngũ quan hơi non nớt nhưng đã có thể nhìn thấy đường nét tuấn tú của hắn trong tương lai.
Nhìn khuôn mặt hắn, tâm trạng vốn đang buồn bực của ta đỡ đi một chút.
Không có nam nhân nào luôn mười tám tuổi, nhưng chắc chắn sẽ có nam nhân mười tám tuổi.
Bữa tiệc náo nhiệt trên tàu như có ma lực vô hình nào đó. Trong lúc rảnh rỗi, ta bơi theo phương hướng của con tàu.
Đàn hải âu bay bên cạnh ta, ồn ào kể lại cho ta những chuyện xảy ra gần đây.
Thời gian dần trôi, sắc trời cũng tối dần, chỉ có ánh trăng trong trẻo giữa bầu trời chỉ dẫn phương hướng cho những người đi biển.
Lại qua một lúc lâu sau, người trên thuyền đột nhiên ồ lên.
''Xảy ra chuyện gì vậy?'' Ta hỏi hải âu.
''Chỉ là tai nạn trên biển mà thôi.'' Hải âu hững hờ đáp: ''Từ khi chuyện của thất công chúa bị lưu truyền, mấy chục năm nay đều có đủ các kiểu người bị truyện cổ tích tẩy não, cảm thấy có thể tự tạo tai nạn trên biển để chờ người cá đến cứu, từ đó bắt đầu một cuộc tình thế kỉ vượt chủng tộc.''
''Đây đã là chiếc tàu thứ ba xảy ra chuyện rồi đó! Tiểu công chúa yên tâm đi, đây đều là giả, đến bình minh, khi con người nhận ra không có người cá đến cứu mình thì sẽ trở lại bình thường thôi!''
Ta: ''...''
Loài người quả nhiên là sinh vật âm hiểm xảo trá.
Chúng ta yên lặng đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn con tàu từ từ chìm xuống.
Sắc mặt đám người ban nãy vẫn còn đang nhảy múa vui vẻ đã thay đổi. Bọn họ lác đác trôi nổi trên mặt nước, ôm hết những thứ có thể nổi được trên nước, miệng không ngừng gào khóc kêu cứu.
Có người thậm chí đã mất ý thức, không thể khống chế được cơ thể mà chìm xuống đáy biển.
''...Sao ta thấy cứ sai sai ấy nhỉ?'' Ta vô cùng nghi ngờ: ''Kỹ thuật diễn của con người có thể chân thật đến mức này sao? Người kia hình như không thở nổi nữa kìa!''
Hải âu ấp úng trả lời: ''...Hình như đúng là tai nạn trên biển thật rồi...''
Lời còn chưa dứt ta đã lao vào trong nước bơi về phía chiếc thuyền bị đắm.
Trong lúc bơi ta còn phát tín hiệu cầu cứu, triệu tập sinh vật biển ở gần đây đến cứu người.
Người cách ta gần nhất đã mất đi ý thức, thân thể dần chìm xuống đáy biển. Ta vẫy đuôi cá nhanh nhất có thể, vươn tay về phía người kia.
...Í!
...Đây không phải là hoàng tử vừa tròn mười tám tuổi kia sao?
12.
Đã rất lâu rồi ta mới lại lần nữa rơi vào tình yêu.
Ta cứu được hoàng tử lên bờ, hắn cũng đúng lúc tỉnh lại.
Sau khi thấy rõ mặt ta, hắn đối với ta vừa gặp đã yêu.
Chúng ta thuận theo tự nhiên yêu đương.
Hoàng tử mười tám tuổi đơn thuần ngây thơ, dịu dàng dính người. Mỗi lần gặp mặt, hắn đều sẽ mang quà cho ta: có khi là châu báu quý giá, có khi là bó hoa tươi xinh đẹp quyến rũ, có lúc lại là điểm tâm được trang trí tinh xảo...
Chúng ta sẽ dựa vào đá ngầm trên bờ biển nói chuyện trời đất, cũng sẽ lặn xuống biển đi tìm kho báu. Nếu như hắn điều khiển thuyền ra biển, ta sẽ chơi đùa với đàn cá bên cạnh hắn.
Ở bên cạnh hắn, ta lại lần nữa cảm nhận được sự hạnh phúc trong tình yêu.
Những thứ gọi là mặt trái tình yêu kia dường như đã tan thành mây khó từ lúc nào không biết.
Đừng đau khổ vì tình yêu. Có lẽ ngươi sẽ bị tổn thương trong tình yêu, lại sẽ vì điều đó mà cảm thấy khổ sở, đau buồn, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng cho dù ngươi đang ở trong trạng thái nào, ngươi đều phải hiểu rõ một điều:
Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.
Sau khi biết ta lại lần nữa rơi vào tình yêu, phụ vương chỉ hỏi ta một câu:
''Bây giờ con có cảm thấy vui không?''
Ta suy nghĩ một chút, sau đó không do dự gật đầu.
''Con rất vui vẻ.''
Đêm hè, ta gối đầu lên chân hoàng tử, nghe hắn dùng giọng nói non nớt của mình kể về ước mơ tương lai.
''Tương lai ta sẽ kế thừa vương vị, thống trị quốc gia này. Ta muốn để người dân của ta trở thành người dân hạnh phúc nhất thế giới, muốn để quốc gia của ta trở thành quốc gia vĩ đại nhất thế giới này!''
Nói đến đây, hắn lại cẩn thận nhìn về phía ta:
''...Nàng còn ở bên cạnh ta không?'' Hắn hỏi.
Ta nhìn đôi mắt xanh biếc mê người kia, lúc lâu sau cười ôm lấy cổ hắn.
''Đương nhiên, ta sẽ ở bên cạnh chàng.''
...Nếu như chàng có thể khiến ta luôn cảm thấy hạnh phúc.
Ta lặng lẽ bổ sung thêm nửa câu sau ở trong lòng.
Suy xét đến tương lai của mình, tận hưởng khoảnh khắc hiện tại của tình yêu.
Trước làm tốt chuyện của chính mình, sau đó lại tìm kiếm sự tự do.
Mà tình yêu, là hạnh phúc bao bọc tự do của ta.