- Tác giả
- Dandelion .... .
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 2,936
- Cập nhật
CÔ GÁI CUỐI THÁNG 11 !!
( Mùa đông không có em )
Tác giả: Dandelion....
Ngày viết : 2-12-2015
Mùa thu đi qua.Mùa đông đã đến.Mùa đông mang bao nhiêu cảm xúc của một mùa giá lạnh.Mùa của nhưng rung động cảm xúc của một con người. Tôi. Một người chàng trai khá may mắn khi sinh ra trong một gia đình có điều kiện và có những người bạn tốt,anh em tốt đã giúp đỡ cho tôi trong suốt cuộc sống của mình.Nhưng, lẽ tạo hóa:'được cái này thì sẽ mất cái kia'.Cho dù tôi có đủ mọi vật chất nhưng tình cảm gia đình với tôi hầu như không có một chút nào về sự chăm lo.Bố mẹ tôi làm kinh doanh.Đi công tác suốt từ khi tôi học cấp 2.Có khi đi 2-3 tháng mới về.Sự quan tâm chỉ khi trên điên thoại hỏi thăm rất nhanh rồi tắt.Tôi chỉ có một người bạn tên là Linh học cùng với tôi.Chúng tôi chơi khá thân với nhau.Cùng nhau chia sẻ, một người bạn thân mà chắc tôi khá may mắn có được người bạn như thế.Cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn đi chơi với bạn.có khi chơi game,đi uống thâu đêm mới về vì nhà có mỗi tôi ở nhà !!! Về với 4 bức tường trống. Cuộc sống của tôi thay đổi khi tôi thấy Em !!!
Ai cũng trải qua giống Tôi.Khi mà con người bước vào lứa tuổi 17.Một đứa con trai 17 tuổi đang ở độ cảm nhận được nhưng rung động cảm xúc xung quanh.Một chàng trai đang đi tìm kiếm một thứ gì đó được cho là mới mẻ.Một cảm giác đầu đời khi đang đần đến độ tuổi trưởng thành của một con người.Gió mùa đông thổi nhẹ.Nhưng con gió nhẹ thoang thoảng thổi qua mang đến mùi quen thuộc của bông hoa sữa nở phả xuống làm tôi trở nên dễ chịu.Và những buổi chiều như thường lệ tôi vẫn đi bộ một mình để cảm nhận cuộc sống,cảm nhận được những thứ gì đó quen thuộc trong tâm trí tôi.Cảm nhận nhưng gì tôi đang trải qua của một cuộc sống ở thành phố.Thành phố hôm nay thật yên bình ! Chiều nào tôi cũng muốn đi để tìm được sự yên bình đó trong tâm hồn của một người đang dần lớn lên.
Tôi nhìn thấy em vào một chiều đông tháng 11 . Khi nhưng tia nắng nhẹ nhàng thổi qua kẽ lá mang đến cảm giác thoải mái ,ấm áp. Một cảm xúc bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, với những rung động đầu đời đã nhìn thấy.Một cô bé xinh xắn,nước da trắng với một chiếc cắp hổ dễ thương đi xe đạp điện lướt chậm qua tôi. Tôi cảm giác gì đó đã đến với tôi một cách chầm chậm nhẹ nhàng .Phải chăng đó cảm xúc rung động đầu đời, hay là một tiếng sét ái tình một tình yêu của người con trai? Tôi nhìn em khi em đang đi chậm chậm qua con đường mà tôi vẫn đi hàng ngày,em nở một nụ cười rạng rỡ trên đôi má lúm xinh xắn,nụ cười đó là tôi không thể quên được ,chính nụ cười đó đã thức tỉnh trái tim tôi. Một trái tim đã cô đơn 17 năm và bây giờ nó được tỉnh dậy sau nụ cười đó.Và chỉ một cảm giác lướt qua,nó lướt qua tôi
Em đã đi qua tôi.Nhưng tôi vẫn đứng lại nhìn em.Dù chỉ nhìn thấy nhưng tôi đã lưu lại một hình bóng của em trong trí óc.Tôi muốn tìm em,muốn tìm hình bóng đó.Dù tôi biết tìm thấy em rất khó.Nhưng tôi vẫn cố gắng tìm thấy em và hy vọng sẽ tìm thấy em trên thành phố này !!!
Buổi sáng thức dậy như thường lệ sau một giấc ngủ mơ về hình bóng đó.Một nụ cười nhẹ đón không khí giá lạnh của thời tiết mùa đông tháng 10. Hôm nay là ngày 26 tháng 10. Những ngày kết thúc tháng 10 dần dần tới. Cầm điện thoại gọi cho thằng bạn sang đón. Sửa soạn một lúc rồi xuống nhà tôi với thằng bạn lai học.Tôi thích không khí buổi sáng sớm.Một không khí dễ chịu pha vào đó là hơi se lạnh của gió mùa đông với những tia nắng nhẹ chiếu vào tôi.Ngồi trên chiếc xe thằng bạn lai. Đi qua con đường quen thuộc đến trường.Tới cổng trường vào nhà xe.Tôi thật bất ngờ khi đã nhìn thấy em. Em hiện ra trước mặt tôi.Người mà tôi đang tìm kiếm.Một sự ngại ngùng trên gương mặt tôi khi em đi qua.Cảm giác trong lòng một sự vui vui lạ thường. Nhưng ngày sau đó là ngày vui vẻ nhất đối với tôi.Tôi gặp em rất nhiều.Nhìn thấy em tôi có cảm giác vui vẻ ,yêu đời hơn trong lòng.Rồi bắt đầu mơ mộng.mỉm cười.Mấy thằng bạn tôi nhìn thấy tôi thật khó hiểu.Nhưng lời trêu chọc tôi dần dần tăng trong lớp !!!
Mấy ngày sau tôi hỏi được Facebook em qua thằng bạn. Một cảm giác sợ sệt, lo lắng khi lần đầu nhắn tin với một người con gái. Buổi chiều, chúng tôi học văn ở trường từ 5h- 7h.Tôi cầm điện thoại kết bạn với em. Mấy phút sau em đồng ý. Sau bao nhiêu lời cổ vũ tinh thần của mấy thằng bạn học cùng .Tôi đã nhắn với em. Một câu nói hơi có phần vụng về của một chàng trai lần đầu nhắn tin. Một câu ‘ Chào em’. Đợi 30 phút sau. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.Tôi lo lắng.Tôi rất ghét cảm giác đợi chờ một thứ gì đó. Nhưng thật may em đã nhắn lại.Và rồi câu chuyện nhắn tin của tôi và em cứ thế mà tiếp tục. 2 Tuần là khoảng thời gian tôi muốn tìm hiểu về em.Lúc đầu tôi chỉ thích nhưng sau những tin nhắn tôi dần dần cảm nhận ra là Tôi đã yêu em. Liệu điều đó có đến quá sớm với tôi.Một người con trai mới biết cảm giác yêu một người.Cảm giác chờ đợi người đó,nhớ mong về người đó.Sau khoảng thời gian đó tôi và em dần dần thân hơn.Nhưng tin nhắn dần dần được gửi nhiều hơn. Trước kia tôi chỉ có mong muốn là tìm được em gặp em nhưng bây giờ khác rồi.Tôi muốn chinh phục em!
Bằng tất cả nhưng gì tôi có .Bắt đầu tôi nhận ra được là mục tiêu của mình. Không phải nhưng tin nhắn ngoài đợi thường nữa mà là những tin nhắn quan tâm hơn ,chia sẻ với em nhiều hơn.Mỗi buổi chiều tan về.Tôi cố ngồi chờ em ở hàng ghế đá.Đợi nhìn thấy hình bóng lần cuối của em khi tan trường, em đi qua mặc dù biết em không biết tôi là ai.Nhìn em, em cười một nụ cười làm tôi say mê em.Một nụ cười dưới ánh nắng sắp tắt của một buổi chiều mùa đông.Nụ cười đó thật đẹp rạng rỡ mỗi khi em bước qua tôi.Khoảng thời gian nhắn tin với em và nhìn thấy em là khoảng thời gian có thể nói là đẹp nhất trong tôi.Tôi dần dần bỏ đi những thứ mà tôi chơi trước đây như game.đi chơi khuya … mà thay vào đó tôi về sớm hơn. Bật máy tính nghe nhạc và nhắn tin với em nhiều hơn. Một ngày, tôi mạnh dạn hỏi em. ’Em đã có người yêu chưa’ Em trả lời ‘rồi ạ’.Một câu trả lời làm tôi sững sờ.Tôi quên mất là không tìm hiểu hết về em. Tôi đã đến chậm.Chậm mất 15 ngày.Người kia thật may mắn khi đã đến với em trước tôi. Tôi chỉ tìm hiểu về cuộc sống của em chứ không tìm hiểu về đời tư.Cảm giác buồn, một cảm giác tôi không thể diễn tả được trong lòng.Những ngày sau đó tôi ofline. Tôi muốn quên em đi.Tôi không muốn nhắn với em nữa vì tôi đã quá thất vọng về bản thân mình.Giá mà tôi tìm hiểu kĩ hơn.Thì mọi chuyện sẽ khác.
Sau 1 tuần. Tôi không thể nào quên được hình bóng đó.Tôi đã nhắn với em .Em vẫn trả lời tôi bình thường và pha vào đó là giọng trông như trẻ con,có một tí hờn dỗi. Và cứ cứ thể. Tôi cố dìm nén cảm xúc của mình và tiếp tục.Mặc dù biết là sẽ không được kết quả gì !!!! Và rồi hội khỏe phù động trường diễn ra. Mọi lớp đều chuẩn bị cho giải bóng đá. Và tôi cũng giống như mọi người, tập luyện cùng đội bóng. Bạn bè tôi khuyên tôi nên bỏ hết tâm trí để có thể tập trung hơn vào đá giải. Nhưng ai mà làm được điều đó .Khi tôi chỉ nhớ về em .Một nỗi nhớ da diết của một người con trai mới yêu.Trước ngày đá bóng. Tôi thật may mắn khi được đội bóng cho làm tiền đạo.Một vị trí gần như quan trọng để có thể đưa bóng vào gôn. Tôi nhắn tin cho em muốn em ra xem tôi đá.Em đồng ý.Em còn chúc tôi đá tốt. Tôi cảm thấy tinh thần vui vẻ sau cái dòng stt đó trên FB. Mặc dù tôi biết em có biết tôi là ai trong đội bóng đá đó. Trận sắp đấu bắt đầu.Tôi nhìn thấy em. Một cô bé xinh xắn đứng sát bên một người bạn đang nhìn vào lớp tôi đá. Mặc dù em không biết tôi là ai nhưng tôi đã cảm nhận được một điều gì đó trong người muốn cố gắng, một động lực rất to lớn đang xem tôi. Tôi đã đá hết sức và đã đưa lớp vào vòng trong. Rồi dần dần lớp tôi vào tứ kết một cách dễ dàng. Tôi đã rất bất ngờ khi thấy lớp tôi lại đá với lớp người yêu của em. Tôi đã xin rút khỏi trận đấu đó.Nhưng không được. Tôi phải đá. Nhìn em đứng bên lớp người yêu em cổ vũ. Một người con trai đứng nhìn người mình yêu đứng cổ vũ cho người đó.Ai mà có thể tập trung.Tôi như mất hết cảm xúc.Tôi bắt đầu đá lệnh.đá xit,nhưng cơ hội của bạn tôi dành cho tôi .Hiệp 1 tôi hầu như mất hết tâm trí đá.Mặc dù biết là dây là đá vì toàn thể lớp, tập thể lớp tôi đã dành quá nhiều thời gian và tiền bạc để mong được chức vô địch.Nhưng tôi không thể làm trọn được nhiêm vụ của mình.Tôi cứ nghĩ về em trong trận đấu. Cảm giác khó chịu bao trùm lên tôi trong những giây phút đó.Kết thúc trận đấu lớp tôi thua.Mọi ánh nhìn của đồng đội dành cho tôi là cảm giác thất vọng tràn trề.Tôi hầu như không muốn nhìn mặt ai dù biết là tôi đã bỏ đi công sức của bạn bè tôi.Nhìn e bước đi bên người yêu làm cho tôi thấy một cảm giác đau nhói.Mặc dù biết là tôi quá ích kỷ vì tôi chả là gì của em cả. Sau giải bóng kết thúc tôi càng nghĩ về em nhiều hơn. Ngày đó là ngày tôi phải chịu nhiều tồi tệ nhất. Và mấy hôm sau, càng ngày tôi càng nhắn với em nhiều hơn trước. Rồi những ý tưởng trong đầu tôi hiện ra. Tôi sẽ thay đổi avatar….để em hiểu tình cảm của tôi dành cho em….Tôi muốn cạnh tranh.....
( Mùa đông không có em )
Tác giả: Dandelion....
Ngày viết : 2-12-2015
Mùa thu đi qua.Mùa đông đã đến.Mùa đông mang bao nhiêu cảm xúc của một mùa giá lạnh.Mùa của nhưng rung động cảm xúc của một con người. Tôi. Một người chàng trai khá may mắn khi sinh ra trong một gia đình có điều kiện và có những người bạn tốt,anh em tốt đã giúp đỡ cho tôi trong suốt cuộc sống của mình.Nhưng, lẽ tạo hóa:'được cái này thì sẽ mất cái kia'.Cho dù tôi có đủ mọi vật chất nhưng tình cảm gia đình với tôi hầu như không có một chút nào về sự chăm lo.Bố mẹ tôi làm kinh doanh.Đi công tác suốt từ khi tôi học cấp 2.Có khi đi 2-3 tháng mới về.Sự quan tâm chỉ khi trên điên thoại hỏi thăm rất nhanh rồi tắt.Tôi chỉ có một người bạn tên là Linh học cùng với tôi.Chúng tôi chơi khá thân với nhau.Cùng nhau chia sẻ, một người bạn thân mà chắc tôi khá may mắn có được người bạn như thế.Cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn đi chơi với bạn.có khi chơi game,đi uống thâu đêm mới về vì nhà có mỗi tôi ở nhà !!! Về với 4 bức tường trống. Cuộc sống của tôi thay đổi khi tôi thấy Em !!!
Ai cũng trải qua giống Tôi.Khi mà con người bước vào lứa tuổi 17.Một đứa con trai 17 tuổi đang ở độ cảm nhận được nhưng rung động cảm xúc xung quanh.Một chàng trai đang đi tìm kiếm một thứ gì đó được cho là mới mẻ.Một cảm giác đầu đời khi đang đần đến độ tuổi trưởng thành của một con người.Gió mùa đông thổi nhẹ.Nhưng con gió nhẹ thoang thoảng thổi qua mang đến mùi quen thuộc của bông hoa sữa nở phả xuống làm tôi trở nên dễ chịu.Và những buổi chiều như thường lệ tôi vẫn đi bộ một mình để cảm nhận cuộc sống,cảm nhận được những thứ gì đó quen thuộc trong tâm trí tôi.Cảm nhận nhưng gì tôi đang trải qua của một cuộc sống ở thành phố.Thành phố hôm nay thật yên bình ! Chiều nào tôi cũng muốn đi để tìm được sự yên bình đó trong tâm hồn của một người đang dần lớn lên.
Tôi nhìn thấy em vào một chiều đông tháng 11 . Khi nhưng tia nắng nhẹ nhàng thổi qua kẽ lá mang đến cảm giác thoải mái ,ấm áp. Một cảm xúc bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, với những rung động đầu đời đã nhìn thấy.Một cô bé xinh xắn,nước da trắng với một chiếc cắp hổ dễ thương đi xe đạp điện lướt chậm qua tôi. Tôi cảm giác gì đó đã đến với tôi một cách chầm chậm nhẹ nhàng .Phải chăng đó cảm xúc rung động đầu đời, hay là một tiếng sét ái tình một tình yêu của người con trai? Tôi nhìn em khi em đang đi chậm chậm qua con đường mà tôi vẫn đi hàng ngày,em nở một nụ cười rạng rỡ trên đôi má lúm xinh xắn,nụ cười đó là tôi không thể quên được ,chính nụ cười đó đã thức tỉnh trái tim tôi. Một trái tim đã cô đơn 17 năm và bây giờ nó được tỉnh dậy sau nụ cười đó.Và chỉ một cảm giác lướt qua,nó lướt qua tôi
Em đã đi qua tôi.Nhưng tôi vẫn đứng lại nhìn em.Dù chỉ nhìn thấy nhưng tôi đã lưu lại một hình bóng của em trong trí óc.Tôi muốn tìm em,muốn tìm hình bóng đó.Dù tôi biết tìm thấy em rất khó.Nhưng tôi vẫn cố gắng tìm thấy em và hy vọng sẽ tìm thấy em trên thành phố này !!!
Buổi sáng thức dậy như thường lệ sau một giấc ngủ mơ về hình bóng đó.Một nụ cười nhẹ đón không khí giá lạnh của thời tiết mùa đông tháng 10. Hôm nay là ngày 26 tháng 10. Những ngày kết thúc tháng 10 dần dần tới. Cầm điện thoại gọi cho thằng bạn sang đón. Sửa soạn một lúc rồi xuống nhà tôi với thằng bạn lai học.Tôi thích không khí buổi sáng sớm.Một không khí dễ chịu pha vào đó là hơi se lạnh của gió mùa đông với những tia nắng nhẹ chiếu vào tôi.Ngồi trên chiếc xe thằng bạn lai. Đi qua con đường quen thuộc đến trường.Tới cổng trường vào nhà xe.Tôi thật bất ngờ khi đã nhìn thấy em. Em hiện ra trước mặt tôi.Người mà tôi đang tìm kiếm.Một sự ngại ngùng trên gương mặt tôi khi em đi qua.Cảm giác trong lòng một sự vui vui lạ thường. Nhưng ngày sau đó là ngày vui vẻ nhất đối với tôi.Tôi gặp em rất nhiều.Nhìn thấy em tôi có cảm giác vui vẻ ,yêu đời hơn trong lòng.Rồi bắt đầu mơ mộng.mỉm cười.Mấy thằng bạn tôi nhìn thấy tôi thật khó hiểu.Nhưng lời trêu chọc tôi dần dần tăng trong lớp !!!
Mấy ngày sau tôi hỏi được Facebook em qua thằng bạn. Một cảm giác sợ sệt, lo lắng khi lần đầu nhắn tin với một người con gái. Buổi chiều, chúng tôi học văn ở trường từ 5h- 7h.Tôi cầm điện thoại kết bạn với em. Mấy phút sau em đồng ý. Sau bao nhiêu lời cổ vũ tinh thần của mấy thằng bạn học cùng .Tôi đã nhắn với em. Một câu nói hơi có phần vụng về của một chàng trai lần đầu nhắn tin. Một câu ‘ Chào em’. Đợi 30 phút sau. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.Tôi lo lắng.Tôi rất ghét cảm giác đợi chờ một thứ gì đó. Nhưng thật may em đã nhắn lại.Và rồi câu chuyện nhắn tin của tôi và em cứ thế mà tiếp tục. 2 Tuần là khoảng thời gian tôi muốn tìm hiểu về em.Lúc đầu tôi chỉ thích nhưng sau những tin nhắn tôi dần dần cảm nhận ra là Tôi đã yêu em. Liệu điều đó có đến quá sớm với tôi.Một người con trai mới biết cảm giác yêu một người.Cảm giác chờ đợi người đó,nhớ mong về người đó.Sau khoảng thời gian đó tôi và em dần dần thân hơn.Nhưng tin nhắn dần dần được gửi nhiều hơn. Trước kia tôi chỉ có mong muốn là tìm được em gặp em nhưng bây giờ khác rồi.Tôi muốn chinh phục em!
Bằng tất cả nhưng gì tôi có .Bắt đầu tôi nhận ra được là mục tiêu của mình. Không phải nhưng tin nhắn ngoài đợi thường nữa mà là những tin nhắn quan tâm hơn ,chia sẻ với em nhiều hơn.Mỗi buổi chiều tan về.Tôi cố ngồi chờ em ở hàng ghế đá.Đợi nhìn thấy hình bóng lần cuối của em khi tan trường, em đi qua mặc dù biết em không biết tôi là ai.Nhìn em, em cười một nụ cười làm tôi say mê em.Một nụ cười dưới ánh nắng sắp tắt của một buổi chiều mùa đông.Nụ cười đó thật đẹp rạng rỡ mỗi khi em bước qua tôi.Khoảng thời gian nhắn tin với em và nhìn thấy em là khoảng thời gian có thể nói là đẹp nhất trong tôi.Tôi dần dần bỏ đi những thứ mà tôi chơi trước đây như game.đi chơi khuya … mà thay vào đó tôi về sớm hơn. Bật máy tính nghe nhạc và nhắn tin với em nhiều hơn. Một ngày, tôi mạnh dạn hỏi em. ’Em đã có người yêu chưa’ Em trả lời ‘rồi ạ’.Một câu trả lời làm tôi sững sờ.Tôi quên mất là không tìm hiểu hết về em. Tôi đã đến chậm.Chậm mất 15 ngày.Người kia thật may mắn khi đã đến với em trước tôi. Tôi chỉ tìm hiểu về cuộc sống của em chứ không tìm hiểu về đời tư.Cảm giác buồn, một cảm giác tôi không thể diễn tả được trong lòng.Những ngày sau đó tôi ofline. Tôi muốn quên em đi.Tôi không muốn nhắn với em nữa vì tôi đã quá thất vọng về bản thân mình.Giá mà tôi tìm hiểu kĩ hơn.Thì mọi chuyện sẽ khác.
Sau 1 tuần. Tôi không thể nào quên được hình bóng đó.Tôi đã nhắn với em .Em vẫn trả lời tôi bình thường và pha vào đó là giọng trông như trẻ con,có một tí hờn dỗi. Và cứ cứ thể. Tôi cố dìm nén cảm xúc của mình và tiếp tục.Mặc dù biết là sẽ không được kết quả gì !!!! Và rồi hội khỏe phù động trường diễn ra. Mọi lớp đều chuẩn bị cho giải bóng đá. Và tôi cũng giống như mọi người, tập luyện cùng đội bóng. Bạn bè tôi khuyên tôi nên bỏ hết tâm trí để có thể tập trung hơn vào đá giải. Nhưng ai mà làm được điều đó .Khi tôi chỉ nhớ về em .Một nỗi nhớ da diết của một người con trai mới yêu.Trước ngày đá bóng. Tôi thật may mắn khi được đội bóng cho làm tiền đạo.Một vị trí gần như quan trọng để có thể đưa bóng vào gôn. Tôi nhắn tin cho em muốn em ra xem tôi đá.Em đồng ý.Em còn chúc tôi đá tốt. Tôi cảm thấy tinh thần vui vẻ sau cái dòng stt đó trên FB. Mặc dù tôi biết em có biết tôi là ai trong đội bóng đá đó. Trận sắp đấu bắt đầu.Tôi nhìn thấy em. Một cô bé xinh xắn đứng sát bên một người bạn đang nhìn vào lớp tôi đá. Mặc dù em không biết tôi là ai nhưng tôi đã cảm nhận được một điều gì đó trong người muốn cố gắng, một động lực rất to lớn đang xem tôi. Tôi đã đá hết sức và đã đưa lớp vào vòng trong. Rồi dần dần lớp tôi vào tứ kết một cách dễ dàng. Tôi đã rất bất ngờ khi thấy lớp tôi lại đá với lớp người yêu của em. Tôi đã xin rút khỏi trận đấu đó.Nhưng không được. Tôi phải đá. Nhìn em đứng bên lớp người yêu em cổ vũ. Một người con trai đứng nhìn người mình yêu đứng cổ vũ cho người đó.Ai mà có thể tập trung.Tôi như mất hết cảm xúc.Tôi bắt đầu đá lệnh.đá xit,nhưng cơ hội của bạn tôi dành cho tôi .Hiệp 1 tôi hầu như mất hết tâm trí đá.Mặc dù biết là dây là đá vì toàn thể lớp, tập thể lớp tôi đã dành quá nhiều thời gian và tiền bạc để mong được chức vô địch.Nhưng tôi không thể làm trọn được nhiêm vụ của mình.Tôi cứ nghĩ về em trong trận đấu. Cảm giác khó chịu bao trùm lên tôi trong những giây phút đó.Kết thúc trận đấu lớp tôi thua.Mọi ánh nhìn của đồng đội dành cho tôi là cảm giác thất vọng tràn trề.Tôi hầu như không muốn nhìn mặt ai dù biết là tôi đã bỏ đi công sức của bạn bè tôi.Nhìn e bước đi bên người yêu làm cho tôi thấy một cảm giác đau nhói.Mặc dù biết là tôi quá ích kỷ vì tôi chả là gì của em cả. Sau giải bóng kết thúc tôi càng nghĩ về em nhiều hơn. Ngày đó là ngày tôi phải chịu nhiều tồi tệ nhất. Và mấy hôm sau, càng ngày tôi càng nhắn với em nhiều hơn trước. Rồi những ý tưởng trong đầu tôi hiện ra. Tôi sẽ thay đổi avatar….để em hiểu tình cảm của tôi dành cho em….Tôi muốn cạnh tranh.....
Bình luận facebook