Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuyện Tình Hôn Nhân - Chương 83: Ngoại Truyện 1: Đứa Con Thứ Hai
Lúc trước khi chở Hân Linh đi sinh chính Bắc Dạ Liên hứa với lòng là chỉ sinh một đứa là đủ vì thấy vợ mình cực khổ quá nhưng lời hứa vẫn là lời hứa.
Bắc Cao Quế Chi được tám tuổi thì Hân Linh mang thai đứa thứ hai, Hân Linh đi khám như chết lặng trước lời nói của bác sĩ:
- Chúc mừng cô đã mang thai
Một đứa với cô là quá đủ, lần này không trách Bắc Dạ Liên được do cô quá sơ suất nên mới có thêm một sinh linh mới, con là lộc trời cho, ông trời cho cô thêm một đứa con thì cô sẽ chăm sóc thật tốt. Hai người đã có kinh nghiệm từ đứa con Quế Chi nên lần mang thai này cũng không có gì trở ngại.
Mạc An Nhiên hay tin Hân Linh mang thai lần hai cô càng vui mừng, lại kết duyên thêm một đứa haha.
Tối đó Hân Linh cùng Bắc Dạ Liên với Quế Chi lại nhà Mạc An Nhiên ăn tiệc vì hôm nay là sinh nhật của Nhậm Thần Duệ và Nhậm Lý Nguyệt Thiền sẵn đó ăn mừng Hân Linh luôn.
Tiệc có vài chục người, Mạc An Nhiên không muốn quá náo nhiệt, chỉ có những người làm, hai vợ chồng cô và hai vợ chồng Hân Linh, Nhậm lão gia và bố An Nhiên, tuy ít nhưng không khí vẫn vui vẻ, náo nhiệt.
- Chúc mừng cậu nha, lần này là trai thì kết thông gia tiếp.
Mọi người cười phá lên, An Nhiên có vẻ rất thích kết thông gia với Hân Linh, An Nhiên bất ngờ khi mọi người cười, kết thông gia thôi mà.
Nhậm Thần Duệ và Nhậm Lý Nguyệt Thiền nhận được rất nhiều quà. Nhậm Thần Duệ bước đến chỗ Bắc Cao Quế Chi tặng cho cô bé một hộp quà nhỏ, lúc này Thần Duệ khá xấu hổ.
Nhậm Thần Duệ cũng đã đỡ khó chịu với Quế Chi rồi.
- Cảm ơn anh Duệ
Kết thúc bữa tiệc mọi người tụm lại kế nhau kể nhau nghe những chuyện thời thơ ấu.
Mạc An Nhiên về phòng, cô ôm anh vào lòng tham lam hít mùi hương trên cơ thể Minh Uy.
- Uy, vài ngày nữa Mộc Tuyết được ra tù, chung ta đi đón cô ấy được không.
Minh Uy dù không muốn cũng phải đồng ý, Mộc Tuyết trong thời gian ở trong tù cô ta cải tạo rất tốt nên được ra tù sớm, Mộc Tuyết cũng đã cải tà quy chánh, hối lỗi nhưng việc mình đã làm.
Ba ngày sau, vợ chồng Mạc An Nhiên có mặt trước trại giam, một thân ảnh nhỏ gầy bên trong bước ra, khuôn mặt khốn khổ dần hiện ra trước mặt Mạc An Nhiên.
Cô đi đến ôm Mộc Tuyết, cô nói:
- Mừng cô trở về
Mộc Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười xinh đẹp nhưng chứa phần chua xót tội lỗi, dù cô ta có lỗi với An Nhiên nhưng An Nhiên vẫn rộng lòng tha thứ.
- Tôi chắc sẽ trở về Mỹ
- Nhưng cô chưa có tiền mà hay ở tạm nhà tôi
Mộc Tuyết lắc đầu, cô không muốn ở ngôi nhà đó nữa mặc dù Mạc An Nhiên có tha thứ cho những lỗi lầm của Mộc Tuyết nhưng cô ta vẫn áy náy.
- Lúc trước làm ở công ty Minh Uy tôi chưa nhận lương, cô kêu Minh Uy trả lương cho tôi là được rồi.
Mạc An Nhiên gật đầu nhẹ, mở cửa cho Mộc Tuyết ngồi sau xe, đồ của cô ta còn ở nhà Mạc An Nhiên.
Về đến biệt thự, Mộc Tuyết nhớ lại những năm trước, cô ta nhận ra năm đó mình ác và nhẫn tâm cỡ nào.
Lên dọn đồ vào vali, Mộc Tuyết ở lại một đêm ngày mai xuất phát bay qua Mỹ.
Minh Uy cũng đã đưa tiền cho Mộc Tuyết.
Sang hôm sau Mạc An Nhiên cùng Minh Uy đưa Mộc Tuyết ra sân bay tiễn cô ấy về bên Mỹ.
- Cô ở bển nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé
- Cô cũng vậy nha
Mạc An Nhiên gật đầu, Mộc Tuyết bước vào bên trong, khuất bóng thì Mạc An Nhiên cũng trở về, trên đường đi anh hỏi:
- Sao em tha thứ cho cô ấy vậy
- Cuộc đời mình có bao nhiêu đâu, tha thứ được thì mình tha thứ, ôm thù hận làm gì, dù gì cô ấy cũng đã ăn năn hối lỗi.
Minh Uy mỉm cười, anh đưa cô đến siêu thị mua đồ ăn qua nhà Hân Linh nấu.
Đến nhà Hân Linh, hai cô nàng bước vô chuẩn bị món ăn lẩu cho mọi người.
Coi vậy hai người cũng đảm đang lắm, biết nấu ăn, chăm lo cho chồng còn lắm.
Mạc An Nhiên gắp miếng thịt bò thái lát nhúng vào nồi lẩu tê cay, được một phút thì gắp ra chấm cùng nước chấm chua cay, miếng thịt bò mềm tan trong miệng, Mạc An Nhiên rất thích ăn thịt bò vì hương vị của nó.
Bắc Cao Quế Chi thấy Thần Duệ là đeo bám theo suốt, dần cũng quen nên Thần Duệ cũng không nói gì.
Hân Linh mang thai tháng thứ chín cũng đã đến ngày dự sinh, rút kinh nghiệm từ lần đầu, Bắc Dạ Liên cho cô nhập viện trước, có gì sinh thì đẩy qua phòng sinh liền luôn.
Như lần trước anh cũng vào phòng sinh tiếp động lực cho Hân Linh.
Một tiếng sau, tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe vang khắp phòng sinh, là một bé trai kháu khỉnh.
Chuyển vào phòng hồi sức Hân Linh cũng đã thấm mệt nhưng vẫn muốn bồng con.
Một tuần sau xuất viện cô về nhà và đã cho Bắc Dạ Liên đặt tên cho con vì lần trước cô đã đặt.
Ba Dạ Liên nghĩ tên cho con trai cũng đã mấy ngày cuối cùng anh cũng đã có tên.
Tên bé trai là Bắc Cao Dương Vỹ.
Dương Vỹ: Tiếng đàn giữa mùa thu
Vì là con trai Bắc Dạ Liên sẽ nghiêm khắc hơn.
Lần này ăn uống đủ chất nên Hân Linh đã có sữa cho con bú, niềm hạnh phúc của mẹ là đứa con luôn luôn khoẻ mạnh. Người mẹ xem đứa con hơn cả tính mạng của mình.
Thấy vợ mình sinh cho hai đứa con đáng đồng tiền, con trai đẹp trai y như ba nó, con gái thì giống Hân Linh nhiều hơn.
Gia đình Mạc An Nhiên và Hân Linh phải nói là tuyệt phẩm, cha thì tuấn tú uy nghiêm, mẹ thì xinh đẹp thanh tú, các con ai ai cũng được thừa hưởng gen của ba mẹ mình.
Bắc Cao Quế Chi được tám tuổi thì Hân Linh mang thai đứa thứ hai, Hân Linh đi khám như chết lặng trước lời nói của bác sĩ:
- Chúc mừng cô đã mang thai
Một đứa với cô là quá đủ, lần này không trách Bắc Dạ Liên được do cô quá sơ suất nên mới có thêm một sinh linh mới, con là lộc trời cho, ông trời cho cô thêm một đứa con thì cô sẽ chăm sóc thật tốt. Hai người đã có kinh nghiệm từ đứa con Quế Chi nên lần mang thai này cũng không có gì trở ngại.
Mạc An Nhiên hay tin Hân Linh mang thai lần hai cô càng vui mừng, lại kết duyên thêm một đứa haha.
Tối đó Hân Linh cùng Bắc Dạ Liên với Quế Chi lại nhà Mạc An Nhiên ăn tiệc vì hôm nay là sinh nhật của Nhậm Thần Duệ và Nhậm Lý Nguyệt Thiền sẵn đó ăn mừng Hân Linh luôn.
Tiệc có vài chục người, Mạc An Nhiên không muốn quá náo nhiệt, chỉ có những người làm, hai vợ chồng cô và hai vợ chồng Hân Linh, Nhậm lão gia và bố An Nhiên, tuy ít nhưng không khí vẫn vui vẻ, náo nhiệt.
- Chúc mừng cậu nha, lần này là trai thì kết thông gia tiếp.
Mọi người cười phá lên, An Nhiên có vẻ rất thích kết thông gia với Hân Linh, An Nhiên bất ngờ khi mọi người cười, kết thông gia thôi mà.
Nhậm Thần Duệ và Nhậm Lý Nguyệt Thiền nhận được rất nhiều quà. Nhậm Thần Duệ bước đến chỗ Bắc Cao Quế Chi tặng cho cô bé một hộp quà nhỏ, lúc này Thần Duệ khá xấu hổ.
Nhậm Thần Duệ cũng đã đỡ khó chịu với Quế Chi rồi.
- Cảm ơn anh Duệ
Kết thúc bữa tiệc mọi người tụm lại kế nhau kể nhau nghe những chuyện thời thơ ấu.
Mạc An Nhiên về phòng, cô ôm anh vào lòng tham lam hít mùi hương trên cơ thể Minh Uy.
- Uy, vài ngày nữa Mộc Tuyết được ra tù, chung ta đi đón cô ấy được không.
Minh Uy dù không muốn cũng phải đồng ý, Mộc Tuyết trong thời gian ở trong tù cô ta cải tạo rất tốt nên được ra tù sớm, Mộc Tuyết cũng đã cải tà quy chánh, hối lỗi nhưng việc mình đã làm.
Ba ngày sau, vợ chồng Mạc An Nhiên có mặt trước trại giam, một thân ảnh nhỏ gầy bên trong bước ra, khuôn mặt khốn khổ dần hiện ra trước mặt Mạc An Nhiên.
Cô đi đến ôm Mộc Tuyết, cô nói:
- Mừng cô trở về
Mộc Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười xinh đẹp nhưng chứa phần chua xót tội lỗi, dù cô ta có lỗi với An Nhiên nhưng An Nhiên vẫn rộng lòng tha thứ.
- Tôi chắc sẽ trở về Mỹ
- Nhưng cô chưa có tiền mà hay ở tạm nhà tôi
Mộc Tuyết lắc đầu, cô không muốn ở ngôi nhà đó nữa mặc dù Mạc An Nhiên có tha thứ cho những lỗi lầm của Mộc Tuyết nhưng cô ta vẫn áy náy.
- Lúc trước làm ở công ty Minh Uy tôi chưa nhận lương, cô kêu Minh Uy trả lương cho tôi là được rồi.
Mạc An Nhiên gật đầu nhẹ, mở cửa cho Mộc Tuyết ngồi sau xe, đồ của cô ta còn ở nhà Mạc An Nhiên.
Về đến biệt thự, Mộc Tuyết nhớ lại những năm trước, cô ta nhận ra năm đó mình ác và nhẫn tâm cỡ nào.
Lên dọn đồ vào vali, Mộc Tuyết ở lại một đêm ngày mai xuất phát bay qua Mỹ.
Minh Uy cũng đã đưa tiền cho Mộc Tuyết.
Sang hôm sau Mạc An Nhiên cùng Minh Uy đưa Mộc Tuyết ra sân bay tiễn cô ấy về bên Mỹ.
- Cô ở bển nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé
- Cô cũng vậy nha
Mạc An Nhiên gật đầu, Mộc Tuyết bước vào bên trong, khuất bóng thì Mạc An Nhiên cũng trở về, trên đường đi anh hỏi:
- Sao em tha thứ cho cô ấy vậy
- Cuộc đời mình có bao nhiêu đâu, tha thứ được thì mình tha thứ, ôm thù hận làm gì, dù gì cô ấy cũng đã ăn năn hối lỗi.
Minh Uy mỉm cười, anh đưa cô đến siêu thị mua đồ ăn qua nhà Hân Linh nấu.
Đến nhà Hân Linh, hai cô nàng bước vô chuẩn bị món ăn lẩu cho mọi người.
Coi vậy hai người cũng đảm đang lắm, biết nấu ăn, chăm lo cho chồng còn lắm.
Mạc An Nhiên gắp miếng thịt bò thái lát nhúng vào nồi lẩu tê cay, được một phút thì gắp ra chấm cùng nước chấm chua cay, miếng thịt bò mềm tan trong miệng, Mạc An Nhiên rất thích ăn thịt bò vì hương vị của nó.
Bắc Cao Quế Chi thấy Thần Duệ là đeo bám theo suốt, dần cũng quen nên Thần Duệ cũng không nói gì.
Hân Linh mang thai tháng thứ chín cũng đã đến ngày dự sinh, rút kinh nghiệm từ lần đầu, Bắc Dạ Liên cho cô nhập viện trước, có gì sinh thì đẩy qua phòng sinh liền luôn.
Như lần trước anh cũng vào phòng sinh tiếp động lực cho Hân Linh.
Một tiếng sau, tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe vang khắp phòng sinh, là một bé trai kháu khỉnh.
Chuyển vào phòng hồi sức Hân Linh cũng đã thấm mệt nhưng vẫn muốn bồng con.
Một tuần sau xuất viện cô về nhà và đã cho Bắc Dạ Liên đặt tên cho con vì lần trước cô đã đặt.
Ba Dạ Liên nghĩ tên cho con trai cũng đã mấy ngày cuối cùng anh cũng đã có tên.
Tên bé trai là Bắc Cao Dương Vỹ.
Dương Vỹ: Tiếng đàn giữa mùa thu
Vì là con trai Bắc Dạ Liên sẽ nghiêm khắc hơn.
Lần này ăn uống đủ chất nên Hân Linh đã có sữa cho con bú, niềm hạnh phúc của mẹ là đứa con luôn luôn khoẻ mạnh. Người mẹ xem đứa con hơn cả tính mạng của mình.
Thấy vợ mình sinh cho hai đứa con đáng đồng tiền, con trai đẹp trai y như ba nó, con gái thì giống Hân Linh nhiều hơn.
Gia đình Mạc An Nhiên và Hân Linh phải nói là tuyệt phẩm, cha thì tuấn tú uy nghiêm, mẹ thì xinh đẹp thanh tú, các con ai ai cũng được thừa hưởng gen của ba mẹ mình.