Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuyện Tình Hôn Nhân - Chương 74: Không Lẻ Anh Đã Thích Cô Rồi
Bây giờ là tháng thứ năm Hân Linh làm ở công ty Bắc Dạ Liên, tình hình mấy tháng qua thật sự không ổn chút nào, Liễu Dã ngày nào cũng tìm Bắc Dạ Liên, cô cũng không thể tiếp tục theo đuổi mối tình này được nữa, vậy thì cô đành chúc phúc hai người đó vậy.
Chiều tan làm Hân Linh đi đến quán bar làm việc, quán bar ở đây tiếng nhạc không quá sôi động, khách làm ăn tới đây cũng nhiều, cũng có những thành phần xã hội đen đến đây cùng đồng bọn chơi bời, quán bar thuộc dạng gái kín, mấy cô gái ở đây làm phục vụ kiêm luôn gái bán hoa, ai muốn qua đêm thì nói với ông chủ, ông chủ sẽ cho người đưa cô gái được chọn lên phòng cho khách, Hân Linh thì khác cô chỉ làm phục vụ thôi, hôm nay cũng như mọi ngày cô đều đem rượu đến cho khách.
Từ xa đem rượu lại cô thấy một thân ảnh quen thuộc, cô nheo mắt từ từ đi lại cô nhận ra là Bắc Dạ Liên, sao anh lại đến đây là bàn công việc sao, cô đi lại bàn của anh rồi đặt rượu xuống:
- Rượu của quý khách, chúc quý khách vui vẻ
Bắc Dạ Liên nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng thấy khó chịu, tại sao lại làm việc ở đây liệu cô có như những cô gái kia mà làm việc đó không, anh rất tò mò vì anh đã tìm hiểu quán bar ở đây, mấy chuyện đó quán bar làm rất kín đáo.
Hân Linh bưng rượu lại bàn đối diện, tên đàn ông thấy gái xinh hình như là nhân viên mới liền nổi hứng chọc ghẹo, hắn ta nắm tay Hân Linh lôi kéo, cô giật tay ra cẩn trọng nói:
- Quý khách mong tự trọng, chúc quý khách vui vẻ
Hân Linh định rời đi nhưng người kia không buông tha, đập bàn quát:
- Ông đây nhìn trúng mày, đứng lại
Hắn ta đứng lên kéo Hân Linh lại, cô thì ra sức kháng cự, cô mong ai đó đến giúp, cô thật sự rất sợ, cô biết khi làm ở đây khó tránh khỏi mấy việc này nhưng cô vì đồng tiền cô phải làm thôi.
Bắc Dạ Liên thấy cô bị lôi kéo anh đứng lên đi đến kéo cô vào lòng mình, thấy phụ nữ hắn muốn bị giành lấy, hắn ta bực dọc quát:
- Mẹ nó, mày trả nó lại cho tao.
Hắn ta hơi xỉn nên ăn nói hàm hồ, tướng đứng cũng không vững.
Bắc Dạ Liên đen mặt, kêu tài xế mình đến giải quyết tên này còn anh kéo Hân Linh ra chỗ khác, đến chỗ góc cây bên đường anh dừng lại, Hân Linh thở dốc vì phải đi theo bước chân nhanh của anh. Cô giật tay ra nói:
- Anh… Sếp kéo tôi ra đây làm gì
- Cô thiếu tiền hay gì mà làm phục vụ ở đó rồi làm chuyện kia
Hân Linh khó hiểu, chuyện kia là chuyện gì:
- Chuyện gì
- Chuyện mà mấy con gái phục vụ khác hay làm, phục vụ kiêm gái bán hoa
Cô cười khinh trong lòng, hoá ra anh nghĩ cô như vậy, lòng tự trọng của cô như vậy mà để anh chà đạp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, Bắc Dạ Liên chưa từng thấy ánh mắt đó của cô nên có hơi khó chịu:
- Tôi có làm hay không kệ tôi, sếp quan tâm làm gì
Hân Linh rời đi không nói thêm gì nữa, cô bắt taxi rồi lên xe về biệt thự, Bắc Dạ Liên đứng nhìn chiếc taxi cô đang ngồi ở đó, tính cách bày anh chưa thấy ở cô, có lẽ anh đã quen với Hân Linh hoạt bát, dễ thương luôn đeo bám anh, làm đồ ăn sáng cho anh. Anh không quen tính cách cô bây giờ.
Hân Linh về biệt thự, cô cũng không còn tâm trạng mà quay lại quán bar nữa, cô qua tìm Mạc An Nhiên, Hân Linh ôm cô vào lòng để giải bày tâm sự.
- Anh ấy nghĩ mình là gái bán hoa, huhu
Mạc An Nhiên cũng biết việc cô làm thêm ở quán bar làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho ba, cô muốn giúp đỡ nhưng Hân Linh từ chối, cô muốn tự tay kiếm tiền lo cho ba mẹ, thế mà bị Bắc Dạ Liên hiểu lầm như vậy, cô thấy thương cho cô bạn mình, mới biết yêu nhưng lại bị từ chối.
Cô vuốt lưng Hân Linh an ủi, tâm sự xong Hân Linh trở về phòng thì nhận được một cuộc điện thoại, là Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu là bạn thân khác giới của cô hồi cấp hai sau đó Cảnh Chiêu đi du học ở Anh tám năm.
Hân Linh bắt máy, cũng khá lâu chưa gặp rồi:
- Alo
- Linh Linh, tớ về rồi, mai ra sân bay đón tớ
- Cậu về rồi ư, được mai tớ đón.
Sáng hôm sau cô xin nghỉ một buổi, cô liền đi đến sân bay đón Cảnh Chiêu, dòng người đông đúc, Hân Linh rất nhanh nhận ra cậu bạn mình vì Cảnh Chiêu rất cao, rất dễ nhận ra, cô đi đến vỗ vai cậu bạn mình.
- Tám năm không gặp, cậu thay đổi thật đó, hình như đẹp trai hơn thì phải
Cảnh Chiêu xấu hổ khi được cô bạn mình khen, anh kéo hành lý rồi lên taxi mà cô đã gọi, cô dẫn anh lại một khách sạn cho anh tự thuê phòng.
Cất đồ xong, Cảnh Chiêu đi xuống cùng cô bạn mình đi ăn sáng, Hân Linh dẫn anh đến một nhà hàng vì giá cả ở đây khá hợp lý, vào bàn ngồi Cảnh Chiêu gọi món, gọi món mà Hân Linh thích Vịt quay Bắc Kinh, Hân Linh ngỡ ngàng cậu bạn mình vậy mà lại nhớ món ăn yêu thích của cô.
Đồ ăn được mang lên hai người vừa ăn vừa tâm sự, ánh mắt cô va phải ánh mắt Bắc Dạ Liên, hôm nay anh đến đây dùng bữa cùng đối tác lại bắt gặp cô thư kí nhỏ của mình hình như đi với bạn thì phải, anh nhìn kĩ thì người đó là nam, thấy Hân Linh không chú ý Cảnh Chiêu đưa tay ra trước mặt cô vẫy vẫy, lúc này Hân Linh mới hoàn hồn lại tiếp tục ăn, cô cảm thấy luôn có ánh mắt theo dõi cô, cô không muốn nghĩ đến, ăn xong cô nắm tay Cảnh Chiêu thanh toán rồi rời đi, cảnh nắm tay thu hết vào mắt Bắc Dạ Liên, anh cảm thấy có một chút gì đó khó chịu khi cô gần người khác lại còn nắm tay, là ghen rồi đó. Không lẻ anh đã thích cô rồi?
Chiều tan làm Hân Linh đi đến quán bar làm việc, quán bar ở đây tiếng nhạc không quá sôi động, khách làm ăn tới đây cũng nhiều, cũng có những thành phần xã hội đen đến đây cùng đồng bọn chơi bời, quán bar thuộc dạng gái kín, mấy cô gái ở đây làm phục vụ kiêm luôn gái bán hoa, ai muốn qua đêm thì nói với ông chủ, ông chủ sẽ cho người đưa cô gái được chọn lên phòng cho khách, Hân Linh thì khác cô chỉ làm phục vụ thôi, hôm nay cũng như mọi ngày cô đều đem rượu đến cho khách.
Từ xa đem rượu lại cô thấy một thân ảnh quen thuộc, cô nheo mắt từ từ đi lại cô nhận ra là Bắc Dạ Liên, sao anh lại đến đây là bàn công việc sao, cô đi lại bàn của anh rồi đặt rượu xuống:
- Rượu của quý khách, chúc quý khách vui vẻ
Bắc Dạ Liên nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng thấy khó chịu, tại sao lại làm việc ở đây liệu cô có như những cô gái kia mà làm việc đó không, anh rất tò mò vì anh đã tìm hiểu quán bar ở đây, mấy chuyện đó quán bar làm rất kín đáo.
Hân Linh bưng rượu lại bàn đối diện, tên đàn ông thấy gái xinh hình như là nhân viên mới liền nổi hứng chọc ghẹo, hắn ta nắm tay Hân Linh lôi kéo, cô giật tay ra cẩn trọng nói:
- Quý khách mong tự trọng, chúc quý khách vui vẻ
Hân Linh định rời đi nhưng người kia không buông tha, đập bàn quát:
- Ông đây nhìn trúng mày, đứng lại
Hắn ta đứng lên kéo Hân Linh lại, cô thì ra sức kháng cự, cô mong ai đó đến giúp, cô thật sự rất sợ, cô biết khi làm ở đây khó tránh khỏi mấy việc này nhưng cô vì đồng tiền cô phải làm thôi.
Bắc Dạ Liên thấy cô bị lôi kéo anh đứng lên đi đến kéo cô vào lòng mình, thấy phụ nữ hắn muốn bị giành lấy, hắn ta bực dọc quát:
- Mẹ nó, mày trả nó lại cho tao.
Hắn ta hơi xỉn nên ăn nói hàm hồ, tướng đứng cũng không vững.
Bắc Dạ Liên đen mặt, kêu tài xế mình đến giải quyết tên này còn anh kéo Hân Linh ra chỗ khác, đến chỗ góc cây bên đường anh dừng lại, Hân Linh thở dốc vì phải đi theo bước chân nhanh của anh. Cô giật tay ra nói:
- Anh… Sếp kéo tôi ra đây làm gì
- Cô thiếu tiền hay gì mà làm phục vụ ở đó rồi làm chuyện kia
Hân Linh khó hiểu, chuyện kia là chuyện gì:
- Chuyện gì
- Chuyện mà mấy con gái phục vụ khác hay làm, phục vụ kiêm gái bán hoa
Cô cười khinh trong lòng, hoá ra anh nghĩ cô như vậy, lòng tự trọng của cô như vậy mà để anh chà đạp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, Bắc Dạ Liên chưa từng thấy ánh mắt đó của cô nên có hơi khó chịu:
- Tôi có làm hay không kệ tôi, sếp quan tâm làm gì
Hân Linh rời đi không nói thêm gì nữa, cô bắt taxi rồi lên xe về biệt thự, Bắc Dạ Liên đứng nhìn chiếc taxi cô đang ngồi ở đó, tính cách bày anh chưa thấy ở cô, có lẽ anh đã quen với Hân Linh hoạt bát, dễ thương luôn đeo bám anh, làm đồ ăn sáng cho anh. Anh không quen tính cách cô bây giờ.
Hân Linh về biệt thự, cô cũng không còn tâm trạng mà quay lại quán bar nữa, cô qua tìm Mạc An Nhiên, Hân Linh ôm cô vào lòng để giải bày tâm sự.
- Anh ấy nghĩ mình là gái bán hoa, huhu
Mạc An Nhiên cũng biết việc cô làm thêm ở quán bar làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho ba, cô muốn giúp đỡ nhưng Hân Linh từ chối, cô muốn tự tay kiếm tiền lo cho ba mẹ, thế mà bị Bắc Dạ Liên hiểu lầm như vậy, cô thấy thương cho cô bạn mình, mới biết yêu nhưng lại bị từ chối.
Cô vuốt lưng Hân Linh an ủi, tâm sự xong Hân Linh trở về phòng thì nhận được một cuộc điện thoại, là Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu là bạn thân khác giới của cô hồi cấp hai sau đó Cảnh Chiêu đi du học ở Anh tám năm.
Hân Linh bắt máy, cũng khá lâu chưa gặp rồi:
- Alo
- Linh Linh, tớ về rồi, mai ra sân bay đón tớ
- Cậu về rồi ư, được mai tớ đón.
Sáng hôm sau cô xin nghỉ một buổi, cô liền đi đến sân bay đón Cảnh Chiêu, dòng người đông đúc, Hân Linh rất nhanh nhận ra cậu bạn mình vì Cảnh Chiêu rất cao, rất dễ nhận ra, cô đi đến vỗ vai cậu bạn mình.
- Tám năm không gặp, cậu thay đổi thật đó, hình như đẹp trai hơn thì phải
Cảnh Chiêu xấu hổ khi được cô bạn mình khen, anh kéo hành lý rồi lên taxi mà cô đã gọi, cô dẫn anh lại một khách sạn cho anh tự thuê phòng.
Cất đồ xong, Cảnh Chiêu đi xuống cùng cô bạn mình đi ăn sáng, Hân Linh dẫn anh đến một nhà hàng vì giá cả ở đây khá hợp lý, vào bàn ngồi Cảnh Chiêu gọi món, gọi món mà Hân Linh thích Vịt quay Bắc Kinh, Hân Linh ngỡ ngàng cậu bạn mình vậy mà lại nhớ món ăn yêu thích của cô.
Đồ ăn được mang lên hai người vừa ăn vừa tâm sự, ánh mắt cô va phải ánh mắt Bắc Dạ Liên, hôm nay anh đến đây dùng bữa cùng đối tác lại bắt gặp cô thư kí nhỏ của mình hình như đi với bạn thì phải, anh nhìn kĩ thì người đó là nam, thấy Hân Linh không chú ý Cảnh Chiêu đưa tay ra trước mặt cô vẫy vẫy, lúc này Hân Linh mới hoàn hồn lại tiếp tục ăn, cô cảm thấy luôn có ánh mắt theo dõi cô, cô không muốn nghĩ đến, ăn xong cô nắm tay Cảnh Chiêu thanh toán rồi rời đi, cảnh nắm tay thu hết vào mắt Bắc Dạ Liên, anh cảm thấy có một chút gì đó khó chịu khi cô gần người khác lại còn nắm tay, là ghen rồi đó. Không lẻ anh đã thích cô rồi?