Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuyện Tình Hôn Nhân - Chương 66: À Thì Ra Em Chọn Lăn Trên Giường
Nhậm lão gia gọi điện cho cháu trai vì khi đến thì không thấy người đâu, khổ thân già này quá mà đi lên tận đây thăm mà không ai tiếp đón:
- Cháu trai, cháu dâu ta đâu
- Ông nội đợi xíu bọn con đang trên đường về.
Khoảng mười phút sau, Minh Uy cũng lái xe về đến nhà, anh nắm tay cô bước vào bên trong phòng khách, thấy cháu dâu Nhậm lão gia đi đến ôm cô rồi vuốt lưng cô:
- Ta nhớ cháu thật đó
Mạc Tịnh Kỳ dìu ông nội ngồi xuống sô pha, cô rót cho ông ly trà, thật không ngờ năm năm trôi qua vẫn luôn có người nhớ đến cô, Minh Uy cũng đã gọi báo cho ba Tịnh Kỳ rằng cô đã an toàn trở về, vài ngày nữa sẽ sắp xếp đưa cô về thăm ba.
Cả ba người ngồi hàn thuyên chuyện cũ, tiếng cười giòn rã vang khắp nhà, anh chuẩn bị phòng cho ông nội ngủ sáng mai về lại Giang Tô.
Trong phòng, anh ôm cô thật chặt anh vẫn sợ cô sẽ đi mất, anh tìm cô rất cực khổ, bây giờ đoàn tụ anh cứ ngỡ như là giấc mơ, hai người đánh một giấc cho tới sáng.
Vài ngày sau, kết quả cũng đã có, Mộc Tuyết bị tuyên án mười năm tù giam vì tội cố ý gϊếŧ người, cuộc đời cô ta cứ thế mà trải qua trong ngục tù, cô ta được đưa đến nhà lao, mỗi ngày đều bị phạm nhân cũ ăn hiếp đánh đập, trên người cô ta xuất hiện những vết sẹo lòi lõm ứa máu. Đây là kết quả rất xứng đáng dành cho Mộc Tuyết. Ban đầu Minh Uy định tự tay xử lý nhưng trên đời có cảnh sát để làm gì, anh đã để pháp luật trừng trị cô ta và anh cũng biết sống ở trong tù rất cực khổ.
Hôm nay tháng chín, trung thu sắp tới ai ai cũng chuẩn bị đèn lồng, trẻ con thì nao nức đón chờ, hôm trước anh đã đưa cô về nhà ba cô để thăm, không khí dưới quê đằm thắm, yên tĩnh hơn ở thành phố rất nhiều, xế chiều những đứa trẻ con xúm lại chơi trò chơi dân gian, tiếng cười ngây thơ, hồn nhiên vang khắp xóm.
Minh Uy khá thích nơi đây, vui vẻ, thoáng mát, yên tĩnh về đêm, xế chiều thì ra đứng hóng gió nhìn mấy đứa trẻ con nô đùa, trong lòng anh lại muốn cùng Mạc Tịnh Kỳ có một đứa con như thế, cũng nhanh thôi cô cũng sẽ cho anh một đứa.
- Từ nay anh sẽ gọi em là Mạc An Nhiên nhé
Cô nằm trong lòng anh khẽ gật đầu vốn dĩ đó mới là tên của cô, anh và cô nằm trên chiếc giường nhỏ vốn chân anh đã dài nên nằm lú chân ra một phần phía ngoài trông rất đáng yêu kì cục.
Ở dưới quê nên người dân dậy rất sớm, hàng chợ đều đã mở để buôn bán, Mạc An Nhiên lay người anh dậy cùng thức sớm ngắm bình minh ở dưới quê, anh chiều theo cô nên cũng thức theo.
Mặt trời ló dạng, ánh bình minh dần hiện ra cùng sương mù mờ mờ ảo ảo, không phải ai cũng được ngắm bình minh vào sáng sớm cả nên người ta vẫn chưa thấy bình minh tuyệt đẹp đến mức nào.
Minh Uy ôm cô từ đằng sau ngắm khung cảnh sáng sớm tinh mơ này, thật bình dị, ấm cúng.
Minh Uy nắm tay Mạc An Nhiên rảo bước trên đường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô thâm tình:
- Cả đời này anh sẽ không buông tay em
Mạc An Nhiên mỉm cười châm chọc:
- Nhưng em sẽ buông tay anh.
- À thì ra em chọn lăn trên giường.
Anh mỉm cười đầy nham hiểm
Tầm bảy giờ rưỡi sáng cô dắt Minh Uy đến chợ mua nguyên liệu về nấu đồ ăn, các bác trong chợ nhìn hai người, bác bán hàng rau mà cô đang mua chọc ghẹo:
- Bạn trai con là minh tinh hả sao đẹp trai thế.
- Dạ không phải ạ, bác quá khen
Bác bán rau cười thích thú, sau đó kể chuyện lúc cô còn học cấp hai cho Minh Uy nghe:
- Bác kể cháu nghe, cấp hai con bé này nó theo đuổi con trai dì, mà con trai dì không thích nó nó cứ theo con trai dì hoài luôn, con bé còn mạnh mồm tuyên bố cả đời này chỉ lấy con trai dì thôi thế mà giờ vớt được cháu đẹp trai này đấy.
Mạc An Nhiên xấu hổ:
- Thôi mà dì
Đi chợ xong cô cùng anh đi về trên đường ai ai cũng ngó lại xem vì anh quá nổi bật, về đến nhà cô vào bếp nấu đồ ăn, hôm nay cô nấu món cá kho, canh rong biển. Minh Uy thì ngồi nói chuyện với ba của cô.
Đồ ăn nấu xong cô dọn lên bàn, cả ba ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
- Con nhớ ba thật đó.
- Ba cũng vậy, năm năm trước ba nghe con từ trên núi rơi xuống biển ba đau lòng lắm nhưng ba tin con gái ba chưa chết, ông trời nhất định sẽ cứu người, hàng đêm ba đều cầu nguyện trước bàn thờ mẹ con.
- Giờ con về rồi ba đừng buồn nữa.
Cả ba cười cười nói nói, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô bước ra xem là ai, bên ngoài là bạn thân hồi nhỏ của cô Hân Linh.
- Hân Linh là cậu sao
- Là tớ, nghe cậu về mình qua thăm cậu
Mạc An Nhiên mỉm cười khoác tay cô vào nhà ngồi, vào bếp lấy chén mời cô ăn cơm, Hân Linh ngồi trên ghế ánh mắt hướng về Minh Uy, thật đẹp trai trông có vẻ giàu có.
- Ai vậy Nhiên
Cô ngồi xuống bên cạnh Minh Uy vui vẻ nói:
- Chồng tớ
- Cậu có chồng sao
An Nhiên gật đầu rồi dùng bữa, lúc ăn ánh mắt Hân Linh chốc lát đều nhìn về Minh Uy, thầm nghĩ nếu là chồng mình thì tốt biết mấy. Hân Linh đâu có biết sau vẻ đẹp trai đó là tính cách hung tàn.
Ăn xong Hân Linh trò chuyện một xíu rồi rời đi, Minh Uy lúc này nắm tay cô vào phòng nhắc nhở:
- Sau này em tránh xa cô gái đó đi
- Sao vậy cô ấy là bạn thân em mà.
- Anh nói sao thì nghe vậy, không nghe anh em sẽ chịu thiệt
Cô bĩu môi gật đầu rồi cô bắt đầu đi tắm sau đó là Minh Uy, tới lúc xử lý cô rồi, anh bế cô lên giường đè cô dưới thân, hôn lấy đôi môi của cô cắи ʍút̼.
- Em dám tuyên bố cả đời không lấy ai ngoài người con trai em từng thích sao, đêm nay em đừng hòng anh tha.
- Cháu trai, cháu dâu ta đâu
- Ông nội đợi xíu bọn con đang trên đường về.
Khoảng mười phút sau, Minh Uy cũng lái xe về đến nhà, anh nắm tay cô bước vào bên trong phòng khách, thấy cháu dâu Nhậm lão gia đi đến ôm cô rồi vuốt lưng cô:
- Ta nhớ cháu thật đó
Mạc Tịnh Kỳ dìu ông nội ngồi xuống sô pha, cô rót cho ông ly trà, thật không ngờ năm năm trôi qua vẫn luôn có người nhớ đến cô, Minh Uy cũng đã gọi báo cho ba Tịnh Kỳ rằng cô đã an toàn trở về, vài ngày nữa sẽ sắp xếp đưa cô về thăm ba.
Cả ba người ngồi hàn thuyên chuyện cũ, tiếng cười giòn rã vang khắp nhà, anh chuẩn bị phòng cho ông nội ngủ sáng mai về lại Giang Tô.
Trong phòng, anh ôm cô thật chặt anh vẫn sợ cô sẽ đi mất, anh tìm cô rất cực khổ, bây giờ đoàn tụ anh cứ ngỡ như là giấc mơ, hai người đánh một giấc cho tới sáng.
Vài ngày sau, kết quả cũng đã có, Mộc Tuyết bị tuyên án mười năm tù giam vì tội cố ý gϊếŧ người, cuộc đời cô ta cứ thế mà trải qua trong ngục tù, cô ta được đưa đến nhà lao, mỗi ngày đều bị phạm nhân cũ ăn hiếp đánh đập, trên người cô ta xuất hiện những vết sẹo lòi lõm ứa máu. Đây là kết quả rất xứng đáng dành cho Mộc Tuyết. Ban đầu Minh Uy định tự tay xử lý nhưng trên đời có cảnh sát để làm gì, anh đã để pháp luật trừng trị cô ta và anh cũng biết sống ở trong tù rất cực khổ.
Hôm nay tháng chín, trung thu sắp tới ai ai cũng chuẩn bị đèn lồng, trẻ con thì nao nức đón chờ, hôm trước anh đã đưa cô về nhà ba cô để thăm, không khí dưới quê đằm thắm, yên tĩnh hơn ở thành phố rất nhiều, xế chiều những đứa trẻ con xúm lại chơi trò chơi dân gian, tiếng cười ngây thơ, hồn nhiên vang khắp xóm.
Minh Uy khá thích nơi đây, vui vẻ, thoáng mát, yên tĩnh về đêm, xế chiều thì ra đứng hóng gió nhìn mấy đứa trẻ con nô đùa, trong lòng anh lại muốn cùng Mạc Tịnh Kỳ có một đứa con như thế, cũng nhanh thôi cô cũng sẽ cho anh một đứa.
- Từ nay anh sẽ gọi em là Mạc An Nhiên nhé
Cô nằm trong lòng anh khẽ gật đầu vốn dĩ đó mới là tên của cô, anh và cô nằm trên chiếc giường nhỏ vốn chân anh đã dài nên nằm lú chân ra một phần phía ngoài trông rất đáng yêu kì cục.
Ở dưới quê nên người dân dậy rất sớm, hàng chợ đều đã mở để buôn bán, Mạc An Nhiên lay người anh dậy cùng thức sớm ngắm bình minh ở dưới quê, anh chiều theo cô nên cũng thức theo.
Mặt trời ló dạng, ánh bình minh dần hiện ra cùng sương mù mờ mờ ảo ảo, không phải ai cũng được ngắm bình minh vào sáng sớm cả nên người ta vẫn chưa thấy bình minh tuyệt đẹp đến mức nào.
Minh Uy ôm cô từ đằng sau ngắm khung cảnh sáng sớm tinh mơ này, thật bình dị, ấm cúng.
Minh Uy nắm tay Mạc An Nhiên rảo bước trên đường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô thâm tình:
- Cả đời này anh sẽ không buông tay em
Mạc An Nhiên mỉm cười châm chọc:
- Nhưng em sẽ buông tay anh.
- À thì ra em chọn lăn trên giường.
Anh mỉm cười đầy nham hiểm
Tầm bảy giờ rưỡi sáng cô dắt Minh Uy đến chợ mua nguyên liệu về nấu đồ ăn, các bác trong chợ nhìn hai người, bác bán hàng rau mà cô đang mua chọc ghẹo:
- Bạn trai con là minh tinh hả sao đẹp trai thế.
- Dạ không phải ạ, bác quá khen
Bác bán rau cười thích thú, sau đó kể chuyện lúc cô còn học cấp hai cho Minh Uy nghe:
- Bác kể cháu nghe, cấp hai con bé này nó theo đuổi con trai dì, mà con trai dì không thích nó nó cứ theo con trai dì hoài luôn, con bé còn mạnh mồm tuyên bố cả đời này chỉ lấy con trai dì thôi thế mà giờ vớt được cháu đẹp trai này đấy.
Mạc An Nhiên xấu hổ:
- Thôi mà dì
Đi chợ xong cô cùng anh đi về trên đường ai ai cũng ngó lại xem vì anh quá nổi bật, về đến nhà cô vào bếp nấu đồ ăn, hôm nay cô nấu món cá kho, canh rong biển. Minh Uy thì ngồi nói chuyện với ba của cô.
Đồ ăn nấu xong cô dọn lên bàn, cả ba ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
- Con nhớ ba thật đó.
- Ba cũng vậy, năm năm trước ba nghe con từ trên núi rơi xuống biển ba đau lòng lắm nhưng ba tin con gái ba chưa chết, ông trời nhất định sẽ cứu người, hàng đêm ba đều cầu nguyện trước bàn thờ mẹ con.
- Giờ con về rồi ba đừng buồn nữa.
Cả ba cười cười nói nói, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô bước ra xem là ai, bên ngoài là bạn thân hồi nhỏ của cô Hân Linh.
- Hân Linh là cậu sao
- Là tớ, nghe cậu về mình qua thăm cậu
Mạc An Nhiên mỉm cười khoác tay cô vào nhà ngồi, vào bếp lấy chén mời cô ăn cơm, Hân Linh ngồi trên ghế ánh mắt hướng về Minh Uy, thật đẹp trai trông có vẻ giàu có.
- Ai vậy Nhiên
Cô ngồi xuống bên cạnh Minh Uy vui vẻ nói:
- Chồng tớ
- Cậu có chồng sao
An Nhiên gật đầu rồi dùng bữa, lúc ăn ánh mắt Hân Linh chốc lát đều nhìn về Minh Uy, thầm nghĩ nếu là chồng mình thì tốt biết mấy. Hân Linh đâu có biết sau vẻ đẹp trai đó là tính cách hung tàn.
Ăn xong Hân Linh trò chuyện một xíu rồi rời đi, Minh Uy lúc này nắm tay cô vào phòng nhắc nhở:
- Sau này em tránh xa cô gái đó đi
- Sao vậy cô ấy là bạn thân em mà.
- Anh nói sao thì nghe vậy, không nghe anh em sẽ chịu thiệt
Cô bĩu môi gật đầu rồi cô bắt đầu đi tắm sau đó là Minh Uy, tới lúc xử lý cô rồi, anh bế cô lên giường đè cô dưới thân, hôn lấy đôi môi của cô cắи ʍút̼.
- Em dám tuyên bố cả đời không lấy ai ngoài người con trai em từng thích sao, đêm nay em đừng hòng anh tha.