Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuyện Tình Hôn Nhân - Chương 58: Lời Tuyên Bố
Ngày nào Mộc Tuyết cũng bị hành thể xác, cô ta khóc khô khan cả họng, sắp trụ không nổi rồi bên dưới đã bị sưng lên trông rất thảm hại.
Những thanh niên đó chụp hình lại và quay video lúc đang ành ạch gửi cho Mộng Hoa, để sau này cô còn có cái để mà đe doạ.
Hôm nay Minh Uy lại đến công ty tìm Mạc Tịnh Kỳ, cô cũng đã biết mình sẽ hợp tác với công ty YJ, sau này có khả năng vượt trội hơn nữa, cô cũng đã tìm hiểu về công ty này rồi.
- Cô Mạc hôm nay rảnh không, tôi mời cô đi ăn được không
- Được
Minh Uy vui sướng trong lòng, anh mở cửa xe để cô ngồi vào ghế phụ, ban đầu cô không đồng ý nhưng Minh Uy cứ kêu cô mới cắn răng đồng ý, trên đường lái xe anh hỏi cô rất nhiều chuyện, nào là cô sống tốt không, lúc bắt đầu sự nghiệp có mệt không, tùm lum tà la hết, Mạc Tịnh Kỳ nhức đầu nhưng vẫn lịch sự trả lời.
Ở Úc anh không có xe nên anh đã mua hẳn chiếc xe mới luôn, nếu đem về không được thì tặng cho Mạc Tịnh Kỳ vậy, đến nhà hàng cô nhẹ nhàng bước xuống, vóc dáng này không lẫn vào đâu được, vào bàn ăn gọi món xong, anh ấp a ấp úng hỏi:
- Cô là bạn gái Phùng Thiệu An sao
- Đúng vậy
- Tôi nhớ lúc trước anh ta đâu có bạn gái, anh ta còn thích vợ tôi nữa mà
- Vậy sao
Cô cười cười, trong lòng không hiểu vì sao khi ngồi đối diện anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm giác thật quen thuộc, ánh mặt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng này hình như cô cũng đã từng thấy. Thấy cô mãi ngẩn ngơ không dùng món, anh lên tiếng.
- Ăn đi, à chiếc đồng hồ trên tay cô giống với vợ tôi thật.
- Sao cơ
- Chiếc đồng hồ đó do tôi đặc biệt cho người của nhãn hiệu nổi tiếng thiết kế, chỉ có một chiếc duy nhất, làm sao cô có vậy.
Anh không chịu được nữa mà phải hỏi, tại sao lại có đồng hồ của Mạc An Nhiên chứ.
- Tôi không biết, từ lúc tôi bị trôi dạt từ biển vào bờ là đã có.
- Cô nói cái gì
Thấy anh ngạc nhiên thoái hoá, cô không nói gì nữa mà dùng bữa, có chiếc đồng hồ thôi mà sao phản ứng ghê dữ vậy, thật khó hiểu.
Anh chở cô về công ty, mình thì về khách sạn, trong đầu anh vẫn văng vẳng câu nói của Tịnh Kỳ.
/Tôi không biết, từ lúc tôi bị trôi dạt từ biển vào bờ là đã có /
Vậy chắc chắn rằng cô ấy là Mạc An Nhiên rồi nhưng tại sao khuôn mặt lại không giống vừa lái xe vừa suy nghĩ, chết tiệt tại sao không nghĩ ra nhỉ, về đến khách sạn, anh vào phòng ngã người xuống giường, vắt chân lên trán à không vắt tay lên trán suy nghĩ, rốt cuộc cũng đã có đáp án.
Nếu như từ độ cao rơi xuống không tránh khỏi khuôn mặt sẽ va đập vào đâu đó, vậy An Nhiên vì va đập vào mặt làm cho không còn như ban đầu nên sẽ phẫu thuật toàn gương mặt, trước đây anh cũng đọc vài bài báo nói về việc này. Anh đúng là thông minh quá mà, còn việc cô không nhận ra anh chắc cô đã mất trí nhớ, nếu anh nhận ra sớm sẽ không để cô phiêu bạt bên ngoài tận năm năm trời. Người ở cùng cô ấy là Thiệu An, anh phải đi hỏi rõ.
Sáng hôm sau anh đến công ty ngỏ ý gặp mặt riêng Phùng Thiệu An, nhận được lời mời gặp của Minh Uy anh không khỏi lo lắng.
Minh Uy đến phòng làm việc riêng của Thiệu An rồi ngồi xuống.
Năm năm nay anh cũng cố gắng nổ lực làm việc để xứng đáng ở bên Mạc Tịnh Kỳ, nên mới có anh ngày hôm nay, hiện anh là Phó giám đốc công ty SYD.
- Chào cậu, Thiệu An
- Chào
Chà lên Phó giám đốc, cách ăn nói cũng khác hẳn, tự tin không còn rụt rè như trước, phong thái này rất được đấy.
- Mạc Tịnh Kỳ là Mạc An Nhiên phải không.
Anh không lòng vòng mà hỏi vào vấn đề chính luôn, Thiệu An nghe câu hỏi liền chột dạ lo lắng, không anh không nói là An Nhiên được nếu không Minh Uy sẽ bắt cô ấy về nước mất.
- Không… không phải, anh nhận nhầm rồi
- Ồ nhầm sao, chiếc đồng hồ cô ấy đeo đã chứng minh tất cả.
- Trên thế giới biết bao nhiêu cái đồng hồ đó, cô ấy đeo không đồng nghĩa cô ấy là Mạc An Nhiên.
Thiệu An càng lo lắng hơn, biết vậy anh đã không cho Mạc Tịnh Kỳ đeo rồi, giờ bị Minh Uy phát hiện là anh sẽ mất Mạc Tịnh Kỳ, những nổ lực của anh cũng xem như đổ sông đổ biển.
- Cậu không biết rằng, chiếc đồng hồ đó chỉ có một thôi sao, chính tôi kêu người thiết kế riêng cho cô ấy, chỉ có một.
Anh dõng dạc nói nhìn sắc mặt Thiệu An tái mét chứng tỏ anh đã nói đúng, anh cười khẩy, Thiệu An tức giận lên tiếng.
- Có lẽ anh nhận nhầm rồi, thư kí tiễn khách
- Cậu không cần đuổi, tôi sẽ đem cô ấy về với tôi thôi.
Tuyên bố một câu chắc nịch rồi anh ung dung đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Thiệu An.
Phùng Thiệu An nắm chặt tay thành nắm đấm, không được, anh đã cố gắng đến bây giờ rồi, không thể để Mạc Tịnh Kỳ bị đem đi được.
Những thanh niên đó chụp hình lại và quay video lúc đang ành ạch gửi cho Mộng Hoa, để sau này cô còn có cái để mà đe doạ.
Hôm nay Minh Uy lại đến công ty tìm Mạc Tịnh Kỳ, cô cũng đã biết mình sẽ hợp tác với công ty YJ, sau này có khả năng vượt trội hơn nữa, cô cũng đã tìm hiểu về công ty này rồi.
- Cô Mạc hôm nay rảnh không, tôi mời cô đi ăn được không
- Được
Minh Uy vui sướng trong lòng, anh mở cửa xe để cô ngồi vào ghế phụ, ban đầu cô không đồng ý nhưng Minh Uy cứ kêu cô mới cắn răng đồng ý, trên đường lái xe anh hỏi cô rất nhiều chuyện, nào là cô sống tốt không, lúc bắt đầu sự nghiệp có mệt không, tùm lum tà la hết, Mạc Tịnh Kỳ nhức đầu nhưng vẫn lịch sự trả lời.
Ở Úc anh không có xe nên anh đã mua hẳn chiếc xe mới luôn, nếu đem về không được thì tặng cho Mạc Tịnh Kỳ vậy, đến nhà hàng cô nhẹ nhàng bước xuống, vóc dáng này không lẫn vào đâu được, vào bàn ăn gọi món xong, anh ấp a ấp úng hỏi:
- Cô là bạn gái Phùng Thiệu An sao
- Đúng vậy
- Tôi nhớ lúc trước anh ta đâu có bạn gái, anh ta còn thích vợ tôi nữa mà
- Vậy sao
Cô cười cười, trong lòng không hiểu vì sao khi ngồi đối diện anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm giác thật quen thuộc, ánh mặt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng này hình như cô cũng đã từng thấy. Thấy cô mãi ngẩn ngơ không dùng món, anh lên tiếng.
- Ăn đi, à chiếc đồng hồ trên tay cô giống với vợ tôi thật.
- Sao cơ
- Chiếc đồng hồ đó do tôi đặc biệt cho người của nhãn hiệu nổi tiếng thiết kế, chỉ có một chiếc duy nhất, làm sao cô có vậy.
Anh không chịu được nữa mà phải hỏi, tại sao lại có đồng hồ của Mạc An Nhiên chứ.
- Tôi không biết, từ lúc tôi bị trôi dạt từ biển vào bờ là đã có.
- Cô nói cái gì
Thấy anh ngạc nhiên thoái hoá, cô không nói gì nữa mà dùng bữa, có chiếc đồng hồ thôi mà sao phản ứng ghê dữ vậy, thật khó hiểu.
Anh chở cô về công ty, mình thì về khách sạn, trong đầu anh vẫn văng vẳng câu nói của Tịnh Kỳ.
/Tôi không biết, từ lúc tôi bị trôi dạt từ biển vào bờ là đã có /
Vậy chắc chắn rằng cô ấy là Mạc An Nhiên rồi nhưng tại sao khuôn mặt lại không giống vừa lái xe vừa suy nghĩ, chết tiệt tại sao không nghĩ ra nhỉ, về đến khách sạn, anh vào phòng ngã người xuống giường, vắt chân lên trán à không vắt tay lên trán suy nghĩ, rốt cuộc cũng đã có đáp án.
Nếu như từ độ cao rơi xuống không tránh khỏi khuôn mặt sẽ va đập vào đâu đó, vậy An Nhiên vì va đập vào mặt làm cho không còn như ban đầu nên sẽ phẫu thuật toàn gương mặt, trước đây anh cũng đọc vài bài báo nói về việc này. Anh đúng là thông minh quá mà, còn việc cô không nhận ra anh chắc cô đã mất trí nhớ, nếu anh nhận ra sớm sẽ không để cô phiêu bạt bên ngoài tận năm năm trời. Người ở cùng cô ấy là Thiệu An, anh phải đi hỏi rõ.
Sáng hôm sau anh đến công ty ngỏ ý gặp mặt riêng Phùng Thiệu An, nhận được lời mời gặp của Minh Uy anh không khỏi lo lắng.
Minh Uy đến phòng làm việc riêng của Thiệu An rồi ngồi xuống.
Năm năm nay anh cũng cố gắng nổ lực làm việc để xứng đáng ở bên Mạc Tịnh Kỳ, nên mới có anh ngày hôm nay, hiện anh là Phó giám đốc công ty SYD.
- Chào cậu, Thiệu An
- Chào
Chà lên Phó giám đốc, cách ăn nói cũng khác hẳn, tự tin không còn rụt rè như trước, phong thái này rất được đấy.
- Mạc Tịnh Kỳ là Mạc An Nhiên phải không.
Anh không lòng vòng mà hỏi vào vấn đề chính luôn, Thiệu An nghe câu hỏi liền chột dạ lo lắng, không anh không nói là An Nhiên được nếu không Minh Uy sẽ bắt cô ấy về nước mất.
- Không… không phải, anh nhận nhầm rồi
- Ồ nhầm sao, chiếc đồng hồ cô ấy đeo đã chứng minh tất cả.
- Trên thế giới biết bao nhiêu cái đồng hồ đó, cô ấy đeo không đồng nghĩa cô ấy là Mạc An Nhiên.
Thiệu An càng lo lắng hơn, biết vậy anh đã không cho Mạc Tịnh Kỳ đeo rồi, giờ bị Minh Uy phát hiện là anh sẽ mất Mạc Tịnh Kỳ, những nổ lực của anh cũng xem như đổ sông đổ biển.
- Cậu không biết rằng, chiếc đồng hồ đó chỉ có một thôi sao, chính tôi kêu người thiết kế riêng cho cô ấy, chỉ có một.
Anh dõng dạc nói nhìn sắc mặt Thiệu An tái mét chứng tỏ anh đã nói đúng, anh cười khẩy, Thiệu An tức giận lên tiếng.
- Có lẽ anh nhận nhầm rồi, thư kí tiễn khách
- Cậu không cần đuổi, tôi sẽ đem cô ấy về với tôi thôi.
Tuyên bố một câu chắc nịch rồi anh ung dung đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Thiệu An.
Phùng Thiệu An nắm chặt tay thành nắm đấm, không được, anh đã cố gắng đến bây giờ rồi, không thể để Mạc Tịnh Kỳ bị đem đi được.