Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuyện Tình Hôn Nhân - Chương 15: Già Mồm
An Nhiên mơ hồ tỉnh dậy, cảm thấy nơi đó của mình rất đau, cô nhìn xuống thì thấy đang sưng lên vì bị anh hành hạ lúc nãy. Cô bất lực ngồi dậy mặc đồ lại lên người rồi bước ra khỏi phòng anh rồi đi đến chỗ làm. Trong cả buổi làm việc sắc mặt cô trắng bệch thiếu sức sống.
Khi kết thúc một ngày làm việc trên đường về cô ghé vào tiệm thuốc mua thuốc về sức. Về đến nhà cô liền phóng thẳng lên phòng tắm thật sạch rồi thoa thuốc, trong người cô cảm thấy thoải mái hẳn ra. Cô vào bàn ngồi cầm điện thoại ra vào ứng dụng máy tính rồi lấy sổ ra ghi chép như đang tính toán gì đó.
Cuộc sống cô và anh trải qua những lúc thăng trầm, không ai có tình cảm với ai dù đã kết hôn được nửa năm, trong lòng anh vẫn còn ghi hận cô vì Mộc Tuyết.
Hôm nay ngày hai mươi bốn tháng mười hai, một đêm noel tràn đầy tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của những cặp vợ chồng cùng với các con nhỏ. Nhưng còn đối với cô là một ngày vô vị nhạt nhẽo, không có hạnh phúc thì sao có được không khí ấm áp như bao người, có lẽ anh và cô là hai đường chéo nhau, gặp nhau nhưng lại bước qua nhau xem như cuộc hôn nhân này sẽ đi đến hồi kết một lúc nào đó.
Minh Uy đang ngồi phê duyệt tất cả tài liệu thì nhận được cuộc gọi của cô. Anh chần chừ một lúc rồi cũng bắt máy:
"Có chuyện gì "
- Hôm nay anh có về không
" Tôi đang có nhiều việc, không về "
Sau lần anh tức giận mà phát tiết lên người cô, đêm về anh lẻn qua phòng cô lúc đang ngủ, anh từ từ tách hai chân cô ra và quan sát thì anh phát hiện nơi đó cô đã bị sưng, nhưng không hề cảm thấy tội lỗi. Cũng từ lúc đó anh có tức giận với cô thì anh cũng tự kiềm chế lại.
An Nhiên sau khi nghe anh nói xong thì thở dài một tiếng rồi xuống bếp ngồi ăn một mình. Vốn dĩ hôm nay là lễ nên cô có nấu món ăn để cùng anh ăn, nhưng anh vì quá nhiều công việc nên không về.
Ăn một mình cô cảm thấy tủi thân, ai ai có chồng đều được chồng thương, ngày lễ đều có nhau, còn cô với anh kết hôn vì di nguyện cuối cùng của ba mẹ anh trong khi anh hận cô đến tận xương tủy.
Tờ mờ sáng hôm sau thì Minh Uy trở về để tắm sạch sẽ rồi lại đi đến công ty tiếp, quãng thời gian này cô đều rất ít gặp anh, dù đi làm ở công ty cũng không gặp. Công ty có bữa tiệc nhưng gặp trục trặc đã dời lại nhưng chưa mở tiệc.
Sáng nay cô đến công ty làm việc, nhưng vừa đến nơi đã thấy anh ở chỗ làm của cô, An Nhiên có hơi ngạc nhiên khi anh xuất hiện ở đây, cũng hơi lâu cô và anh chưa gặp mặt. Cô đi vào nhưng phớt lờ anh, thấy vậy Minh Uy nắm tay cô lại cất tiếng.
" Cô đi theo tôi "
Sự việc trước mắt, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy chủ tịch nắm tay An Nhiên kéo đi. Nhân viên bán tính bán nghi giữa hai người này có quan hệ không đơn giản.
Kéo cô ra khỏi công ty thì An Nhiên hất tay anh ra:
" Anh làm gì vậy "
" Dạo này ít gặp chắc cô quên người chồng này nhỉ "
Cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét không đáp. Không gặp không phải tốt cho cả hai sao, mà còn chất vấn cô như vậy. Thật điên rồ.
" Không gặp cũng tốt mà "
" Hay cô nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng tôi "
" Anh điên vừa thôi, lâu ngày không gặp anh vẫn chưa bỏ cái thối ăn nói bậy bạ à, anh không nghe câu, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không à "
" Chà, cô trở nên già mồm hơn rồi nhỉ "
" Thì sao, cãi tay đôi không "
" Cô có tin tôi ăn cô ngay không "
Nghe xong câu nói đó, cô liền im bặt không trả lời, du͙ƈ vọиɠ của hắn rất cao nhỡ như hắn ăn cô thì cô chết chắc.
Khi kết thúc một ngày làm việc trên đường về cô ghé vào tiệm thuốc mua thuốc về sức. Về đến nhà cô liền phóng thẳng lên phòng tắm thật sạch rồi thoa thuốc, trong người cô cảm thấy thoải mái hẳn ra. Cô vào bàn ngồi cầm điện thoại ra vào ứng dụng máy tính rồi lấy sổ ra ghi chép như đang tính toán gì đó.
Cuộc sống cô và anh trải qua những lúc thăng trầm, không ai có tình cảm với ai dù đã kết hôn được nửa năm, trong lòng anh vẫn còn ghi hận cô vì Mộc Tuyết.
Hôm nay ngày hai mươi bốn tháng mười hai, một đêm noel tràn đầy tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của những cặp vợ chồng cùng với các con nhỏ. Nhưng còn đối với cô là một ngày vô vị nhạt nhẽo, không có hạnh phúc thì sao có được không khí ấm áp như bao người, có lẽ anh và cô là hai đường chéo nhau, gặp nhau nhưng lại bước qua nhau xem như cuộc hôn nhân này sẽ đi đến hồi kết một lúc nào đó.
Minh Uy đang ngồi phê duyệt tất cả tài liệu thì nhận được cuộc gọi của cô. Anh chần chừ một lúc rồi cũng bắt máy:
"Có chuyện gì "
- Hôm nay anh có về không
" Tôi đang có nhiều việc, không về "
Sau lần anh tức giận mà phát tiết lên người cô, đêm về anh lẻn qua phòng cô lúc đang ngủ, anh từ từ tách hai chân cô ra và quan sát thì anh phát hiện nơi đó cô đã bị sưng, nhưng không hề cảm thấy tội lỗi. Cũng từ lúc đó anh có tức giận với cô thì anh cũng tự kiềm chế lại.
An Nhiên sau khi nghe anh nói xong thì thở dài một tiếng rồi xuống bếp ngồi ăn một mình. Vốn dĩ hôm nay là lễ nên cô có nấu món ăn để cùng anh ăn, nhưng anh vì quá nhiều công việc nên không về.
Ăn một mình cô cảm thấy tủi thân, ai ai có chồng đều được chồng thương, ngày lễ đều có nhau, còn cô với anh kết hôn vì di nguyện cuối cùng của ba mẹ anh trong khi anh hận cô đến tận xương tủy.
Tờ mờ sáng hôm sau thì Minh Uy trở về để tắm sạch sẽ rồi lại đi đến công ty tiếp, quãng thời gian này cô đều rất ít gặp anh, dù đi làm ở công ty cũng không gặp. Công ty có bữa tiệc nhưng gặp trục trặc đã dời lại nhưng chưa mở tiệc.
Sáng nay cô đến công ty làm việc, nhưng vừa đến nơi đã thấy anh ở chỗ làm của cô, An Nhiên có hơi ngạc nhiên khi anh xuất hiện ở đây, cũng hơi lâu cô và anh chưa gặp mặt. Cô đi vào nhưng phớt lờ anh, thấy vậy Minh Uy nắm tay cô lại cất tiếng.
" Cô đi theo tôi "
Sự việc trước mắt, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy chủ tịch nắm tay An Nhiên kéo đi. Nhân viên bán tính bán nghi giữa hai người này có quan hệ không đơn giản.
Kéo cô ra khỏi công ty thì An Nhiên hất tay anh ra:
" Anh làm gì vậy "
" Dạo này ít gặp chắc cô quên người chồng này nhỉ "
Cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét không đáp. Không gặp không phải tốt cho cả hai sao, mà còn chất vấn cô như vậy. Thật điên rồ.
" Không gặp cũng tốt mà "
" Hay cô nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng tôi "
" Anh điên vừa thôi, lâu ngày không gặp anh vẫn chưa bỏ cái thối ăn nói bậy bạ à, anh không nghe câu, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không à "
" Chà, cô trở nên già mồm hơn rồi nhỉ "
" Thì sao, cãi tay đôi không "
" Cô có tin tôi ăn cô ngay không "
Nghe xong câu nói đó, cô liền im bặt không trả lời, du͙ƈ vọиɠ của hắn rất cao nhỡ như hắn ăn cô thì cô chết chắc.