Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Mấy ngày sau nó đã làm wen dần với cuộc sống mới ở trên đây, ở lớp nó kết giao được khá nhiều bạn mới, việc học tập thì cũng khá tốt nó đã nắm bắt được bài giảng của thầy cô,tất cả đều nhờ những đêm làm cú mèo hay những buổi học thêm ở trung tâm. Nó với Thảo Anh thì khỏi nói dính nhau như sam ấy, cứ mỗi giờ ra chơi là nhỏ lại kéo nó đến thư viện của trường để đọc sách trong khi cái bụng của nó cứ đánh trống.
Nhưng liệu còn có thể bình yên như thế này nữa không khi những ngày tháng khó quên sắp đến kia đang đến gần?
-----------------------------------****************************************---------------------------------
Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường đi hôm nào
Gửi cho anh những ngày tháng đã từng bình yên
Gửi cho anh những hạnh phúc những niềm tin anh đã quên
Khi đôi ta xa chẳng được bao lâu
Còn đâu cánh hoa phượng thắm rơi vào tay em cười
Còn đâu những trang vở trắng ghi đầy lời yêu thương
Còn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa
Chỉ còn góc sân nào lặng yên ...(Gửi cho anh - Khởi My)
Nhạc chuông điện thoại nó vang lên, nó mơ màng cầm cái điện thoại nhấc máy:
- Đứa nào đó? Dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bà muốn chết à?
- Huỳnh Bảo Ngọc bây giờ là mấy giờ rồi hả? Bộ tính nghỉ học luôn pải không, tui cho cậu 15 phút để đến trường nếu không thì cậu biết hậu quả rồi đấy - Người đầu dây bên kia sau khi nói xong thì cúp máy luôn
Còn về phần nó, xem lại trên màn hình điện thoại hiện to hai chữ "Thảo Anh" , quay qua nhìn đồng hồ đã 7h45 chỉ cón 15 phút là vào học. Thế là nó liền tức tá hỏa lên, dùng tốc độ "ánh sáng" vscn, mặc đồng phục vào rồi chạy đến trường. Vừa tới trường nó đã thấy Thảo Anh đang đứng trước cổng đợi nó, tưởng là nhỏ bạn sẽ vui cười đón mình ai ngờ đâu nó cốc vào đầu nó một cái rõ đau rồi phán cho một cậu xanh rờn : "Cậu trễ 1'15'', ra chơi tớ sẽ xử cậu sau". Thế là nó bắt đầu buổi học với tâm trạng lo sợ, suốt buổi học nó chỉ mong th/g kéo dài thêm một chút nửa, nhưng rồi giờ ra chơi cũng đến. Nhưng may thay khi Thảo Anh được cô nhờ lên thư viện tiếp cô làm một chút chuyện và thế là nó thoát nạn.
Một mình lang thang, nó chợt nghe tiếng đàn piano phát ra, những âm thanh êm dịu khiến nó mê mẩn. Nó lần theo tiếng piano phát ra thì đến phòng nhạc. Phòng nhạc là một nơi dành cho học sinh tập luyện khả năng nghệ thuật của mình, nơi đây có rất nhiều loại nhạc như violon, saxophone, sáo,....Lần trước nó chỉ mới ghé ngang qua đây thôi nên chưa có dịp nhìn kĩ nơi này, đập vào mắt nó là một người con trai có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu huyết nhìn, nhìn anh ta đánh đàn cộng vào khuôn mặt đẹp zai khỏi chê giống như chàng hoàng tử vậy. Nó ngồi xuống nhắm mắt thưởng thức những giai điệu nhẹ nhàng mà sâu lắng, đến lúc kết thúc bài.
- Hay chứ? - Người con trai ấy hỏi
Nó nghe tiếng hỏi, giật mình nhìn xung quanh nhưng lúc này trong phòng nhạc làm gì có ai ngoài nó và anh ta, nó ngu ngơ hỏi:
- Cậu hỏi tui hả?
- Uk chứ ai vào đây nữa - người con trai quay người ra nhìn nó, thật ra anh ta đã biết có người vào từ lúc nó nhẹ mở cửa lận, tưởng là nó sẽ nhào đến ôm chầm anh như bao cô gái khác nhưng không cô ngồi đấy lắng nghe làn trắng cộng với đôi môi hồng nhò như nụ hoa khiên cho anh phút chốc có gì đo rung động. Thế là anh hăng say hơn như thể bài hát đo dành cho cô.
- Hay lắm, cậu đánh đàn chuyên nghiệp giống như một nghệ sĩ thục thụ vậy đó- Vừa nói nó vừa nhẹ nhàng bước đến.
- Thế cậu có biết hát không? -Người con trai nói, mắt lộ rỏ vẻ thích thú
- Biết nhưng sợ cậu đánh đàn không được thôi - Nó cười nham hiểm
- Bài hát gì mà tôi không đánh được?
- Bài hát này do người bạn tôi sáng tác đó, cậu biết bài hát này không mà đánh- Nó nói không giấu được vẻ châm chọc
- Được vậy cậu tự biên tự diễn đi - Nói rồi người con trai bước ra nhường chỗ cho nó
Nó ngồi vào ghế, đặt ngón tay lên phím đàn nhẹ nhàng đánh, những nốt nhạc thật êm diu khiến người khác có cảm giác buồn bã, nó cất tiếng hát:
Người về bên ấy có nhớ một người bên này
Niềm vui bên anh còn bên em là giọt nước mắt
Em tiếc nuối những ngày qua tiếc cho yêu thương ngày qua
Đành xót xa nhìn anh quay bước ra đi.
Là ngày xưa đó em giữ cho anh nhé người
Dù mai chia xa hãy để em bên anh lần cuối
Cho em được nắm đôi tay cho em ôm lấy đôi vai
Dù sớm mai bình minh mang anh xa rồi
Đành thôi quên nhé tiếng yêu đã trao hôm nào
Tình thôi xa nhé! Giấc mơ khi ta có nhau
Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay,
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay
Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu?
[Repeat)
Là ngày xưa đó em giữ cho anh nghe người
Dù mai chia xa hãy để em bên anh lần cuối
Cho em nắm lấy đôi tay và cho em níu lấy đôi vai
Dù sớm mai bình minh mang anh xa mãi
Quên nhé! Quên hết tiếng yêu hôm nào
Xa nhé! Giấc mơ khi ta có nhau
Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay,
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay
Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu?
[Coda]
Đành thôi! Quên nhé bao tiếng yêu đã trao hôm nào
Đành xa! Giấc mơ khi ta có nhau
Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay,
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay
Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu?
(Anh Ở Đâu - Khởi My)
Anh ta nhìn nó một cách say đắm giọng hát ngọt ngào và thật trong sáng, không hề dính một chút tạp chất. Nó dứt tay ra khỏi ngón phím đàn, quay sang thì thấy anh đang nhin nó, phút chốc khuôn mặt nó đỏ ửng. Anh ta khẽ cười một nụ cười mà đã lâu rồi anh ko còn biết. Nó quay sang, khuôn mặt còn một chút hồng hồng:
- Cậu...thấy thế nào? Hay chứ ?
- Ừm....nghe cũng được - Anh ta trầm ngâm nói
- Cái gì mà cũng được phải là hay mới đúng chứ. À mà cậu tên gì thế - Nó chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi
- Phan Quốc Phong - Anh ta nhàn nhạt đáp
- Chào cậu, mk tên là Huỳnh Bảo Ngọc , mà cậu đánh đàn hay quá dạy cho mình đi nha được ko? - Nó hỏi
- Ko rảnh - Phong thẳng thừng đáp
- Sao vậy? Đi mà nha. Đi dạy cho tui đi mà - Nó lay lay tay anh ta nói
- Haiz! Thôi được rồi cô đừng kéo tay tui như thế nữa, sắp lìa đến nơi rồi - Anh ta nói
- Yeah! Cảm ơn sư huynh - Nó vui mừng nói
- Sư huynh? Sao lại là sư huynh mà ko pải thầy? - Phong thắc mắc hỏi
- Thầy gọi nghe già lắm, gọi sư huynh nghe trẻ hơn hihi - Nó vô tư nói
Reng.....reng.....reng
- Thôi chết vô học rồi, thôi tạm biệt sư huynh nha - Nó vẫy tay rồi chạy ra cửa
- Ngày mai sẽ đến chư - Phong nói lớn
- Nhất định - Nó quay lại mỉm cười nói
Trong phòng chỉ còn lại mình Phong, cậu đưa tay vò đâu: " Hôm nay mình sao thế tự nhiên đi kết bạn với một người ko wen biết, mà lại là con gái nửa chứ? Nếu việc này lan ra thì mình sẽ ko yên với mấy tên quỷ đó đâu" , anh bất chợt nhớ lại nụ cười tươi tắn của nó rồi bất giác nở một nụ cười ấm áp, xong đút tay vào túi hướng trở vế lớp 11A1.
Nhưng liệu còn có thể bình yên như thế này nữa không khi những ngày tháng khó quên sắp đến kia đang đến gần?
-----------------------------------****************************************---------------------------------
Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường đi hôm nào
Gửi cho anh những ngày tháng đã từng bình yên
Gửi cho anh những hạnh phúc những niềm tin anh đã quên
Khi đôi ta xa chẳng được bao lâu
Còn đâu cánh hoa phượng thắm rơi vào tay em cười
Còn đâu những trang vở trắng ghi đầy lời yêu thương
Còn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa
Chỉ còn góc sân nào lặng yên ...(Gửi cho anh - Khởi My)
Nhạc chuông điện thoại nó vang lên, nó mơ màng cầm cái điện thoại nhấc máy:
- Đứa nào đó? Dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bà muốn chết à?
- Huỳnh Bảo Ngọc bây giờ là mấy giờ rồi hả? Bộ tính nghỉ học luôn pải không, tui cho cậu 15 phút để đến trường nếu không thì cậu biết hậu quả rồi đấy - Người đầu dây bên kia sau khi nói xong thì cúp máy luôn
Còn về phần nó, xem lại trên màn hình điện thoại hiện to hai chữ "Thảo Anh" , quay qua nhìn đồng hồ đã 7h45 chỉ cón 15 phút là vào học. Thế là nó liền tức tá hỏa lên, dùng tốc độ "ánh sáng" vscn, mặc đồng phục vào rồi chạy đến trường. Vừa tới trường nó đã thấy Thảo Anh đang đứng trước cổng đợi nó, tưởng là nhỏ bạn sẽ vui cười đón mình ai ngờ đâu nó cốc vào đầu nó một cái rõ đau rồi phán cho một cậu xanh rờn : "Cậu trễ 1'15'', ra chơi tớ sẽ xử cậu sau". Thế là nó bắt đầu buổi học với tâm trạng lo sợ, suốt buổi học nó chỉ mong th/g kéo dài thêm một chút nửa, nhưng rồi giờ ra chơi cũng đến. Nhưng may thay khi Thảo Anh được cô nhờ lên thư viện tiếp cô làm một chút chuyện và thế là nó thoát nạn.
Một mình lang thang, nó chợt nghe tiếng đàn piano phát ra, những âm thanh êm dịu khiến nó mê mẩn. Nó lần theo tiếng piano phát ra thì đến phòng nhạc. Phòng nhạc là một nơi dành cho học sinh tập luyện khả năng nghệ thuật của mình, nơi đây có rất nhiều loại nhạc như violon, saxophone, sáo,....Lần trước nó chỉ mới ghé ngang qua đây thôi nên chưa có dịp nhìn kĩ nơi này, đập vào mắt nó là một người con trai có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu huyết nhìn, nhìn anh ta đánh đàn cộng vào khuôn mặt đẹp zai khỏi chê giống như chàng hoàng tử vậy. Nó ngồi xuống nhắm mắt thưởng thức những giai điệu nhẹ nhàng mà sâu lắng, đến lúc kết thúc bài.
- Hay chứ? - Người con trai ấy hỏi
Nó nghe tiếng hỏi, giật mình nhìn xung quanh nhưng lúc này trong phòng nhạc làm gì có ai ngoài nó và anh ta, nó ngu ngơ hỏi:
- Cậu hỏi tui hả?
- Uk chứ ai vào đây nữa - người con trai quay người ra nhìn nó, thật ra anh ta đã biết có người vào từ lúc nó nhẹ mở cửa lận, tưởng là nó sẽ nhào đến ôm chầm anh như bao cô gái khác nhưng không cô ngồi đấy lắng nghe làn trắng cộng với đôi môi hồng nhò như nụ hoa khiên cho anh phút chốc có gì đo rung động. Thế là anh hăng say hơn như thể bài hát đo dành cho cô.
- Hay lắm, cậu đánh đàn chuyên nghiệp giống như một nghệ sĩ thục thụ vậy đó- Vừa nói nó vừa nhẹ nhàng bước đến.
- Thế cậu có biết hát không? -Người con trai nói, mắt lộ rỏ vẻ thích thú
- Biết nhưng sợ cậu đánh đàn không được thôi - Nó cười nham hiểm
- Bài hát gì mà tôi không đánh được?
- Bài hát này do người bạn tôi sáng tác đó, cậu biết bài hát này không mà đánh- Nó nói không giấu được vẻ châm chọc
- Được vậy cậu tự biên tự diễn đi - Nói rồi người con trai bước ra nhường chỗ cho nó
Nó ngồi vào ghế, đặt ngón tay lên phím đàn nhẹ nhàng đánh, những nốt nhạc thật êm diu khiến người khác có cảm giác buồn bã, nó cất tiếng hát:
Người về bên ấy có nhớ một người bên này
Niềm vui bên anh còn bên em là giọt nước mắt
Em tiếc nuối những ngày qua tiếc cho yêu thương ngày qua
Đành xót xa nhìn anh quay bước ra đi.
Là ngày xưa đó em giữ cho anh nhé người
Dù mai chia xa hãy để em bên anh lần cuối
Cho em được nắm đôi tay cho em ôm lấy đôi vai
Dù sớm mai bình minh mang anh xa rồi
Đành thôi quên nhé tiếng yêu đã trao hôm nào
Tình thôi xa nhé! Giấc mơ khi ta có nhau
Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay,
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay
Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu?
[Repeat)
Là ngày xưa đó em giữ cho anh nghe người
Dù mai chia xa hãy để em bên anh lần cuối
Cho em nắm lấy đôi tay và cho em níu lấy đôi vai
Dù sớm mai bình minh mang anh xa mãi
Quên nhé! Quên hết tiếng yêu hôm nào
Xa nhé! Giấc mơ khi ta có nhau
Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay,
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay
Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu?
[Coda]
Đành thôi! Quên nhé bao tiếng yêu đã trao hôm nào
Đành xa! Giấc mơ khi ta có nhau
Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay,
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay
Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu
Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu?
(Anh Ở Đâu - Khởi My)
Anh ta nhìn nó một cách say đắm giọng hát ngọt ngào và thật trong sáng, không hề dính một chút tạp chất. Nó dứt tay ra khỏi ngón phím đàn, quay sang thì thấy anh đang nhin nó, phút chốc khuôn mặt nó đỏ ửng. Anh ta khẽ cười một nụ cười mà đã lâu rồi anh ko còn biết. Nó quay sang, khuôn mặt còn một chút hồng hồng:
- Cậu...thấy thế nào? Hay chứ ?
- Ừm....nghe cũng được - Anh ta trầm ngâm nói
- Cái gì mà cũng được phải là hay mới đúng chứ. À mà cậu tên gì thế - Nó chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi
- Phan Quốc Phong - Anh ta nhàn nhạt đáp
- Chào cậu, mk tên là Huỳnh Bảo Ngọc , mà cậu đánh đàn hay quá dạy cho mình đi nha được ko? - Nó hỏi
- Ko rảnh - Phong thẳng thừng đáp
- Sao vậy? Đi mà nha. Đi dạy cho tui đi mà - Nó lay lay tay anh ta nói
- Haiz! Thôi được rồi cô đừng kéo tay tui như thế nữa, sắp lìa đến nơi rồi - Anh ta nói
- Yeah! Cảm ơn sư huynh - Nó vui mừng nói
- Sư huynh? Sao lại là sư huynh mà ko pải thầy? - Phong thắc mắc hỏi
- Thầy gọi nghe già lắm, gọi sư huynh nghe trẻ hơn hihi - Nó vô tư nói
Reng.....reng.....reng
- Thôi chết vô học rồi, thôi tạm biệt sư huynh nha - Nó vẫy tay rồi chạy ra cửa
- Ngày mai sẽ đến chư - Phong nói lớn
- Nhất định - Nó quay lại mỉm cười nói
Trong phòng chỉ còn lại mình Phong, cậu đưa tay vò đâu: " Hôm nay mình sao thế tự nhiên đi kết bạn với một người ko wen biết, mà lại là con gái nửa chứ? Nếu việc này lan ra thì mình sẽ ko yên với mấy tên quỷ đó đâu" , anh bất chợt nhớ lại nụ cười tươi tắn của nó rồi bất giác nở một nụ cười ấm áp, xong đút tay vào túi hướng trở vế lớp 11A1.