Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
- Nè, tôi muốn đi dạo
- …..
- Tôi nói anh có nghe không? Tôi muốn đi dạo
- KHÔNG ĐƯỢC
- Tại sao?
- Vết thương chưa lành lỡ bị động sẽ hở miệng
- Trời ơi! Vậy chắc tôi cũng sẽ chết vì chán mất. À! Hay anh đi lấy một chiếc xe lăn đi, tôi ngồi lên đó không đi lại nhúc nhích là được là được rồi
Hoàng Quân đặt chiếc latop sang một bên, nhìn Bảo Ngọc dự định sẽ bắt tay xử lý cái “con heo” này để nhỏ im lặng một lát, thì bắt gặp ngay ánh mắt như có ý van xin của Bảo Ngọc hướng về mình. Đôi mắt màu đen, với hàng lông mi dài, khẽ chớp chớp nhìn Hoàng Quân. Đôi mắt này quả thật chỉ có Mon, mới có thôi. Vậy mà đối mặt với cô hàng ngày, nói chuyện hàng giờ, anh không hề nhận ra cô chính là người anh luôn tìm kiếm suốt 10 năm nay, Mon. Mà Hoàng Quân cũng chẳng trách ai được, có lẽ do Mon đã khác xưa, có lẽ do thời gian cũng đã làm nhạt phai hình ảnh cô bé xinh xắn năm xưa trong tâm trí Hoàng Quân, và có lẽ cũng do nhiều yếu tố tác động.
Quá khứ chính là điều không thể níu lại, dù có cố gắng đến mấy thì nó cũng đã qua. Quan trọng là phải trân trọng những thứ ở hiện tại, để mai này không nuối tiếc.
Phải, Bảo Ngọc chính là hiện tại của anh, anh đã để mất Mon trong quá khứ, nhưng không thể mất luôn Bảo Ngọc được.
Bảo Ngọc nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cái “con rùa” đang suy nghĩ cái gì đó trông có vẻ rất đăm chiêu. Chợt.
Chát
- Con muỗi chết tiệt.
Bảo Ngọc vơ tay đập chết con muỗi đang ung dung hút máu mình, đồng thời cũng làm Hoàng Quân choàng tỉnh. Không biết nên cảm ơn hay mắng chửi con muỗi đó nữa, nhưng ít ra Hoàng Quân cũng chịu đứng dậy, bước ra khỏi cửa tìm một chiếc xe cho con nhóc phiền phức này.
15 phút sau…………..
- Oa~ không ra ngoài lâu ngày thật là khó chịu – Bảo Ngọc vươn vai thật là khó chịu
- Haiz, đúng là con người không chịu ngồi yên – Hoàng Quân vừa từ từ đẩy xe, vừa nói
- Tôi là người hướng ngoài chứ không phải hướng nội, tự kỷ như anh
- Bộ cô nói chuyện không móc xéo tôi là chịu không nổi à? – Hoàng Quân dừng lại tức giận nói
- Hihi, sorry – Bảo Ngọc chun mũi, chấp tay nói
Hoàng Quân lạnh lùng “hừ” mấy tiếng, tiếp tục công việc đưa cô đi dạo.
Thật ra lý do cô không hiềm khích với Hoàng Quân, là vì trong cơ thể cô cũng đang chứa máu của anh ta. Nhớ lại ban sáng cô tỉnh dậy, thì đã thấy Hoàng Quân đang ngủ bên cạnh giường của cô. Dù vậy nhưng vẫn rất tao nhã, khẽ nhìn quanh phòng với bày trí như thế này và cái mùi thuốc khử trùng đặc biệt thì chỉ có thể là bệnh viện. Mà ngẫm nghĩ cũng thấy lạ, sao mà mỗi lần cô nhắm mắt mở mắt lại là một khung cảnh, chỗ ở khác như thế này!
Khẽ liếc nhìn người bên cạnh, Hoàng Quân đang ngủ khá say và không có biểu hiện nào là tỉnh dậy. Bảo Ngọc để cúi đầu để nhìn rõ mặt Hoàng Quân hơn. Anh ta thật đẹp trai. Đó là điều Bảo Ngọc không thể phủ nhận. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh ta, ánh mắt của cô lại không dời đi được. Khuôn mặt nhìn nghiêng anh ta giống hệt kiệt tác của một họa sĩ lừng danh nói đúng hơn là không biết trên thế giới này, có vị họa sĩ tài ba nào có thể vẽ được tác phẩm này không nữa. Đôi lông mày cương nghị, thường nhíu lại khi việc gì đó không vừa lòng. Hàng mi cụp xuống, che đi đôi mắt sắc lạnh mà Bảo Ngọc cực ghét. Nhưng Hoàng Quân lại chứa một đôi mắt đẹp sững sờ, đôi mắt màu nâu, sâu hút, khiến người khác khó bắt được nội tâm anh đang nghĩ gì. Đôi môi mỏng nhìn mềm và có lẽ rất ấm. (>o_
Càng nhìn càng thấy được sức hút của Hoàng Quân, hèn chi Phương Nghi lại yêu một cách say đắm và ghen một cách kinh khủng như thế. Bảo Ngọc đưa tay định chạm vào mái tóc màu nâu đang lù xù che đi phân nửa khuôn mặt. Nhưng cánh tay chỉ đi đến nửa đường, cô y tá đột nhiên bước vào, thấy Bảo Ngọc tỉnh thì vui mừng vội kêu bác sĩ đến khám cho cô. Hoàng Quân cũng vừa đúng lúc thức dậy, vì sự xuất hiện cảu cô y tá nên Bảo Ngọc chẳng những giật mình mà tim còn đập thình thịch. Bảo Ngọc cũng tự lý giải rằng: là do cô giật mình thôi. Nhưng về sau thì cô mới biết không phải là vậy. Hoàng Quân bước ra ngoài để bác sĩ khám, sẵn đi gọi điện cho mọi người để báo tin và mua thức ăn sáng. Có lẽ anh hoàn toàn không biết chuyện gì mới xảy ra vừa rồi.
- Sao im lặng rồi? – Hoàng Quân vừa đẩy xe vừa nói
Bảo Ngọc vẫn im lặng không nói gì. Không phải cô không thèm trả lời mà là vì cô đang bận suy nghĩ. Tại sao Hoàng Quân lại truyền cho cô tận 400 cc máu,? Tại sao Hoàng Quân lại lo lắng cho cô đến mức bế cô đến tận bệnh viện, hung hăn với bác sĩ khi cô gặp nguy hiểm? Tại sao Hoàng Quân lại ở đây, nhìn bộ dạng giống như là đã ở bên cô cả đêm? Càng suy nghĩ càng rối, chẳng phải lâu nay cái tên đó không ưa gì cô sao? Cô còn nhớ lúc y tá và bác sĩ khám cho cô, còn hỏi Hoàng Quân có phải là bạn trai của cô không, khi cô còn chưa biết trả lời làm sao, thì cô y tá đã tuôn ra một lèo chuyện xảy ra tối qua. Từ lúc Hoàng Quân hốt hoảng chạy vào, trên người dính bê bết đến việc bên cạnh Bảo Ngọc túc trực suốt đêm.
Bảo Ngọc bấu chặt chiếc áo, hít một thật sâu, rụt rè nói:
- Này tôi hỏi anh một vài chuyện có được không?
Khi Bảo Ngọc còn đang hình dung thái độ khinh khỉnh không thèm trả lời hoặc những câu nói chế nhạo của Hoàng Quân thì chiếc xe lăn đột ngột dừng lại tại một ghế đá. Anh ngồi xuống, nhìn cô khẽ gật đầu.
- Hmmmm……….Tại sao? Tại sao anh lại truyền máu cho tôi? Tại soa anh lại nổi nóng với bác sĩ? Tại sao anh lại ở nguyên đêm…chăm sóc cho tôi – Bảo Ngọc ngập ngừng nói, nhưng không tránh khỏi nét lúng túng
Thấy Hoàng Quân trầm ngâm, Bảo Ngọc cũng vội phân bua:
- Tôi chỉ thấy tò mò thôi, nếu anh…….
- Rất đơn giản
- Hả?
- Dù sao cô vẫn trong thời gian làm osin của tôi, nên tôi đâu có thể dể dàng chết như thế. Như vậy chẳng khác nào tôi mất cả chì lẫn chài à? – Hoàng Quân nhếch miệng, cười khẩy
- Hứ! Tưởng anh tốt lắm –
Bảo Ngọc bĩu môi nói, trong lòng vẫn có chút thất vọng vì câu trả lời đó của anh. Cô không biết vì sao, nhưng cô trông chờ nhiều hơn ở anh. Cô nhìn vào đôi mắt nâu vời vợi đó, dù không nắm bắt được điều anh đang suy nghĩ, nhưng ít ra cô biết câu nói không dừng lại ở đó. Bảo Ngọc đặt tay lên bánh chiếc xe, cô di chuyển đến chỗ chậu hoa. Bất chợt, mắt Bảo Ngọc sáng lên, cô cười tươi rạng rỡ như ánh bình minh, kéo kéo áo Hoàng Quân cô nói:
- Hoàng Quân, Hoàng Quân nhìn này là hoa tường vy đó
- Hoa tường vy?
Cái tên loài hoa đó chợt khiến cho tâm tư của anh trở nên xao động. Anh đưa đôi mắt về phía Bỏa ngọc, có lẽ do cô đang chăm chú nhìn những khóm hoa tường vy nên không phát hiện được ánh nhìn da diết, trong ánh mắt u uất đó không còn vẻ lạnh lùng, cô độc mà thay vào đó là sự nhớ thương,dịu dàng nhất mực.
- Hoàng Quân anh có biết không? Hoa tường vy là một loài hoa được mệnh cho sự trong sáng, ngây thơ đó. Tôi yêu loài hoa này lắm, không kiêu sa, lộng lẫy, rực rỡ như những loài hoa khác. Mà chúng chỉ đơn thuần là nét đẹp dịu nhẹ, hương thơm cũng chỉ thoang thoảng
Bảo Ngọc mắt vẫn không rời nhưng bông hoa, tay mân mê cái cánh mỏng manh cả nó.
- Nè,anh nhìn hoa tường vy này xem. Chúng có màu hồng đó nhìn rất đẹp phải không? Chúng có ý nghĩa là một lời hứa hẹn đó. Còn hoa tường vy có màu trắng thì lại là tình yêu trong sáng. Nhưng tôi lại đặc biệt không hiểu, so với các loài hoa khác hoa tường vy khi mới nở thì rất đẹp nhưng lại rất mau phai tàn, nhất là hoa tường vy trắng. Có lẩn tôi trồng một khóm hoa trước nhà, chỉ qua một đêm giống tất cả đều héo úa hết – Bảo Ngọc ngước lên nhìn những đám mây trắng bồng bềnh đang trôi trên nền tời xanh thẫm, cô lại cất giọng nói tựa như đang thì thầm – Anh có nghĩ trong cuộc sống hiện thực cũng như thế không? Rẳng những mối tình trong sáng ấy, càng thuần túy, đẹp đẽ đến đâu thì lại càng mong manh, yếu ớt trước giông bão, để rồi kết quả đều giống như những bông hoa tường vy trắng đó. Liệu tình yêu trong sáng chỉ là một cũm từ mà chỉ ở trong những quyển tiểu thuyết tình yêu, mộng mơ mới có hay không?
Hoàng Quân lặng lẽ nhìn Bảo Ngọc, anh hoàn toàn hiểu ý cô muốn nói tới. Thứ tình cảm trong sáng đó chính là mối tình ngọt ngào, ngây thơ giữa Mon và Ken.
“ Anh sẽ không để em trốn khỏi anh nữa đâu, ngốc ạ”
Hoàng Quân đứng dậy, bước lại gần Bảo Ngọc, xoa đầu: (hành động trước nay chưa bao giờ làm)
- Hôm nay cô cũng biết đa sầu đa cảm nữa ha
- Tôi dù soa cũng là con gái chứ bộ, mà anh làm hư tóc tôi mới chải hết rồi nè! –Bảo Ngọc vuốt vuốt tóc, khó chịu nói
- Con gái? Ừ là con gái – Hoàng Quân nhếch miệng, đôi môi tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
- Hứ…khoan đã
- Lại chuyện gì nữa? – Hoàng Quân cau mày nói
Bảo Ngọc không trả lời, tiến lại bụi cây, bắt một con ốc sên bé xíu đang ăn lá cậy một cách ngấu nghiến. Nhìn thấy con vật Bảo Ngọc đang cầm sắc mặt Hoàng Quân đột nhiên biến sắc. LÀ ỐC SÊN SAO?
- Hoàng Quân, lại đây, con ốc sên này có màu sắc lạ ghê. Nhin dễ thương quá. – Bảo Ngọc đặt một chiếc lá, hớn hở quay sang Hoàng Quân
- Ờ…ừm…- Hoàng Quân quay mặt chỗ khác cố tình che đi khuôn mặt cùa mình
- Ủa? Sao vậy? Thái độ này là sao? Ít nhất khi người khác nói chuyện anh cũng phải nhìn người đang nói một cái chứ. Bất lịch sự ghê – Bảo Ngọc khó nhọc lăn chiếc xe tới chỗ Hoàng Quân đang đứng, nhưng hình như anh không hề hay biết
- Tôi…tôi
Bảo Ngọc chìa thẳng con ốc sên trước mặt Hoàng Quân tươi cười:
- Có dễ thương không?
Hoàng Quân thấy con vật đó trước mặt mình ở cự ly gần thì hoảng hốt “Á” lên một tiếng rõ to,Bảo Ngọc nhìn thấy Hoàng Quân lùi mấy bước, người run run.
- Anh sợ ốc sên hả?
- Ừ..ý tôi là không phải- Hoàng Quân đứng thẳng người xua tay liên tục để phủ nhận
Bảo Ngọc nhíu mày, cô quan Hoàng Quân chưa lâu nhưng chưa bao giờ thấy Hoàng Quân ở dáng vẻ đó. Rõ ràng là đang nói dối.
- Anh dám chắc là không sợ chứ?
- Đương nhiên rồi. Tôi là con trai mà làm sao lại đi sợ con ốc sên đó chứ
- Vậy….CẦM nó đi – Bảo Ngọc chìa tay đưa con ốc sên cho anh
- Hả? Thế hả? Ừ thì….. cầm
Đón nhận con ốc bé xíu từ tay Bảo Ngọc, Hoàng Quân cố gắng bình tĩnh, giữ cho nét mặt bình thường nhưng tất cả đều bị Bảo Ngọc nhìn thấu. Kể ra cũng lạ, con ốc nãy giờ ở chỗ Bảo Ngọc thì rất ngoan ngoãn rút mình trong vỏ, nhưng khi đến tay Hoàng Quân thì nó lại bắt đầu ló mình ra, cái chất nhớt nhớt từ người nó chảy ra tay anh. Khỏi nói, Hoàng Quân bắt đầu run, bàn tay bắt đầu run, mồ hồi đổ ra như tắm. Bảo Ngọc nhìn thấy tình trạng của anh thì không biết làm sao, vừa buồn cười nhưng cũng vừa tội nghiệp.
- Thôi thôi, anh bỏ con ốc đó xuống đi, không thì người vào bệnh viện lần này là anh đó
Hoàng Quân bỏ con ốc đó vào chỗ cũ của nó, thở một hơi dài như trút được gánh nặng.
- Nếu sợ thì cứ nói sợ, tôi có ăn thịt ăn cá gì anh đâu mà anh không dám nói ra. Thật ra mỗi người ai cũng điều có một thứ khiến mình sợ hãi . Nếu như không sợ bất cứ thứ gì thì chứng tỏ người đó chưa hoàn thiện. Anh xem, như tôi chẳng hạn tôi sợ sâu và rắn nhưng tôi chưa bao giờ tỏ vẻ là mình không sợ chúng cả
- Ừ thì… đúng là tôi sợ chúng, mặc dù biết chúng vô hại, nhưng từ nhỏ tôi lại rất sợ chúng rồi, cũng không biết tại sao? Nhưng tôi không cho ai biết cả, không ngờ che đậy giỏi đến đâu lại để cô biết. Hứa với tôi đừng cho ai biết có được không? – Hoàng Quân quay mặt đi chỗ khác nói
- Ừ, hứa đó. Móc ngoéo nào – Bảo Ngọc ra vẻ thông cảm, đưa ngón tay út, móc vào ngón tay út của Hoàng Quân tươi cười nói
- Cô thấy tôi rất nhu nhược đúng không? Ngay cả một con ốc sên vô hại cũng sợ
Bảo Ngọc phì cười khi nghe anh nói xong, cô nhẹ nhàng nói, một câu nói y chang câu mà Mon từng nói với anh:
- Tại sao tôi phải cười anh? Ai cũng có những bí mật của riêng mình, những bí mật sẽ khiến cho mỗi người trở nên đặc biệt hơn thú vị hơn mà. A! Hãy coi như đây là bí mật của tôi và anh nhé. Như vậy được không?
- Ừ - Hoàng Quân quay chỗ khác, nở một nụ cười dịu nhẹ
- …..
- Tôi nói anh có nghe không? Tôi muốn đi dạo
- KHÔNG ĐƯỢC
- Tại sao?
- Vết thương chưa lành lỡ bị động sẽ hở miệng
- Trời ơi! Vậy chắc tôi cũng sẽ chết vì chán mất. À! Hay anh đi lấy một chiếc xe lăn đi, tôi ngồi lên đó không đi lại nhúc nhích là được là được rồi
Hoàng Quân đặt chiếc latop sang một bên, nhìn Bảo Ngọc dự định sẽ bắt tay xử lý cái “con heo” này để nhỏ im lặng một lát, thì bắt gặp ngay ánh mắt như có ý van xin của Bảo Ngọc hướng về mình. Đôi mắt màu đen, với hàng lông mi dài, khẽ chớp chớp nhìn Hoàng Quân. Đôi mắt này quả thật chỉ có Mon, mới có thôi. Vậy mà đối mặt với cô hàng ngày, nói chuyện hàng giờ, anh không hề nhận ra cô chính là người anh luôn tìm kiếm suốt 10 năm nay, Mon. Mà Hoàng Quân cũng chẳng trách ai được, có lẽ do Mon đã khác xưa, có lẽ do thời gian cũng đã làm nhạt phai hình ảnh cô bé xinh xắn năm xưa trong tâm trí Hoàng Quân, và có lẽ cũng do nhiều yếu tố tác động.
Quá khứ chính là điều không thể níu lại, dù có cố gắng đến mấy thì nó cũng đã qua. Quan trọng là phải trân trọng những thứ ở hiện tại, để mai này không nuối tiếc.
Phải, Bảo Ngọc chính là hiện tại của anh, anh đã để mất Mon trong quá khứ, nhưng không thể mất luôn Bảo Ngọc được.
Bảo Ngọc nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cái “con rùa” đang suy nghĩ cái gì đó trông có vẻ rất đăm chiêu. Chợt.
Chát
- Con muỗi chết tiệt.
Bảo Ngọc vơ tay đập chết con muỗi đang ung dung hút máu mình, đồng thời cũng làm Hoàng Quân choàng tỉnh. Không biết nên cảm ơn hay mắng chửi con muỗi đó nữa, nhưng ít ra Hoàng Quân cũng chịu đứng dậy, bước ra khỏi cửa tìm một chiếc xe cho con nhóc phiền phức này.
15 phút sau…………..
- Oa~ không ra ngoài lâu ngày thật là khó chịu – Bảo Ngọc vươn vai thật là khó chịu
- Haiz, đúng là con người không chịu ngồi yên – Hoàng Quân vừa từ từ đẩy xe, vừa nói
- Tôi là người hướng ngoài chứ không phải hướng nội, tự kỷ như anh
- Bộ cô nói chuyện không móc xéo tôi là chịu không nổi à? – Hoàng Quân dừng lại tức giận nói
- Hihi, sorry – Bảo Ngọc chun mũi, chấp tay nói
Hoàng Quân lạnh lùng “hừ” mấy tiếng, tiếp tục công việc đưa cô đi dạo.
Thật ra lý do cô không hiềm khích với Hoàng Quân, là vì trong cơ thể cô cũng đang chứa máu của anh ta. Nhớ lại ban sáng cô tỉnh dậy, thì đã thấy Hoàng Quân đang ngủ bên cạnh giường của cô. Dù vậy nhưng vẫn rất tao nhã, khẽ nhìn quanh phòng với bày trí như thế này và cái mùi thuốc khử trùng đặc biệt thì chỉ có thể là bệnh viện. Mà ngẫm nghĩ cũng thấy lạ, sao mà mỗi lần cô nhắm mắt mở mắt lại là một khung cảnh, chỗ ở khác như thế này!
Khẽ liếc nhìn người bên cạnh, Hoàng Quân đang ngủ khá say và không có biểu hiện nào là tỉnh dậy. Bảo Ngọc để cúi đầu để nhìn rõ mặt Hoàng Quân hơn. Anh ta thật đẹp trai. Đó là điều Bảo Ngọc không thể phủ nhận. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh ta, ánh mắt của cô lại không dời đi được. Khuôn mặt nhìn nghiêng anh ta giống hệt kiệt tác của một họa sĩ lừng danh nói đúng hơn là không biết trên thế giới này, có vị họa sĩ tài ba nào có thể vẽ được tác phẩm này không nữa. Đôi lông mày cương nghị, thường nhíu lại khi việc gì đó không vừa lòng. Hàng mi cụp xuống, che đi đôi mắt sắc lạnh mà Bảo Ngọc cực ghét. Nhưng Hoàng Quân lại chứa một đôi mắt đẹp sững sờ, đôi mắt màu nâu, sâu hút, khiến người khác khó bắt được nội tâm anh đang nghĩ gì. Đôi môi mỏng nhìn mềm và có lẽ rất ấm. (>o_
Càng nhìn càng thấy được sức hút của Hoàng Quân, hèn chi Phương Nghi lại yêu một cách say đắm và ghen một cách kinh khủng như thế. Bảo Ngọc đưa tay định chạm vào mái tóc màu nâu đang lù xù che đi phân nửa khuôn mặt. Nhưng cánh tay chỉ đi đến nửa đường, cô y tá đột nhiên bước vào, thấy Bảo Ngọc tỉnh thì vui mừng vội kêu bác sĩ đến khám cho cô. Hoàng Quân cũng vừa đúng lúc thức dậy, vì sự xuất hiện cảu cô y tá nên Bảo Ngọc chẳng những giật mình mà tim còn đập thình thịch. Bảo Ngọc cũng tự lý giải rằng: là do cô giật mình thôi. Nhưng về sau thì cô mới biết không phải là vậy. Hoàng Quân bước ra ngoài để bác sĩ khám, sẵn đi gọi điện cho mọi người để báo tin và mua thức ăn sáng. Có lẽ anh hoàn toàn không biết chuyện gì mới xảy ra vừa rồi.
- Sao im lặng rồi? – Hoàng Quân vừa đẩy xe vừa nói
Bảo Ngọc vẫn im lặng không nói gì. Không phải cô không thèm trả lời mà là vì cô đang bận suy nghĩ. Tại sao Hoàng Quân lại truyền cho cô tận 400 cc máu,? Tại sao Hoàng Quân lại lo lắng cho cô đến mức bế cô đến tận bệnh viện, hung hăn với bác sĩ khi cô gặp nguy hiểm? Tại sao Hoàng Quân lại ở đây, nhìn bộ dạng giống như là đã ở bên cô cả đêm? Càng suy nghĩ càng rối, chẳng phải lâu nay cái tên đó không ưa gì cô sao? Cô còn nhớ lúc y tá và bác sĩ khám cho cô, còn hỏi Hoàng Quân có phải là bạn trai của cô không, khi cô còn chưa biết trả lời làm sao, thì cô y tá đã tuôn ra một lèo chuyện xảy ra tối qua. Từ lúc Hoàng Quân hốt hoảng chạy vào, trên người dính bê bết đến việc bên cạnh Bảo Ngọc túc trực suốt đêm.
Bảo Ngọc bấu chặt chiếc áo, hít một thật sâu, rụt rè nói:
- Này tôi hỏi anh một vài chuyện có được không?
Khi Bảo Ngọc còn đang hình dung thái độ khinh khỉnh không thèm trả lời hoặc những câu nói chế nhạo của Hoàng Quân thì chiếc xe lăn đột ngột dừng lại tại một ghế đá. Anh ngồi xuống, nhìn cô khẽ gật đầu.
- Hmmmm……….Tại sao? Tại sao anh lại truyền máu cho tôi? Tại soa anh lại nổi nóng với bác sĩ? Tại sao anh lại ở nguyên đêm…chăm sóc cho tôi – Bảo Ngọc ngập ngừng nói, nhưng không tránh khỏi nét lúng túng
Thấy Hoàng Quân trầm ngâm, Bảo Ngọc cũng vội phân bua:
- Tôi chỉ thấy tò mò thôi, nếu anh…….
- Rất đơn giản
- Hả?
- Dù sao cô vẫn trong thời gian làm osin của tôi, nên tôi đâu có thể dể dàng chết như thế. Như vậy chẳng khác nào tôi mất cả chì lẫn chài à? – Hoàng Quân nhếch miệng, cười khẩy
- Hứ! Tưởng anh tốt lắm –
Bảo Ngọc bĩu môi nói, trong lòng vẫn có chút thất vọng vì câu trả lời đó của anh. Cô không biết vì sao, nhưng cô trông chờ nhiều hơn ở anh. Cô nhìn vào đôi mắt nâu vời vợi đó, dù không nắm bắt được điều anh đang suy nghĩ, nhưng ít ra cô biết câu nói không dừng lại ở đó. Bảo Ngọc đặt tay lên bánh chiếc xe, cô di chuyển đến chỗ chậu hoa. Bất chợt, mắt Bảo Ngọc sáng lên, cô cười tươi rạng rỡ như ánh bình minh, kéo kéo áo Hoàng Quân cô nói:
- Hoàng Quân, Hoàng Quân nhìn này là hoa tường vy đó
- Hoa tường vy?
Cái tên loài hoa đó chợt khiến cho tâm tư của anh trở nên xao động. Anh đưa đôi mắt về phía Bỏa ngọc, có lẽ do cô đang chăm chú nhìn những khóm hoa tường vy nên không phát hiện được ánh nhìn da diết, trong ánh mắt u uất đó không còn vẻ lạnh lùng, cô độc mà thay vào đó là sự nhớ thương,dịu dàng nhất mực.
- Hoàng Quân anh có biết không? Hoa tường vy là một loài hoa được mệnh cho sự trong sáng, ngây thơ đó. Tôi yêu loài hoa này lắm, không kiêu sa, lộng lẫy, rực rỡ như những loài hoa khác. Mà chúng chỉ đơn thuần là nét đẹp dịu nhẹ, hương thơm cũng chỉ thoang thoảng
Bảo Ngọc mắt vẫn không rời nhưng bông hoa, tay mân mê cái cánh mỏng manh cả nó.
- Nè,anh nhìn hoa tường vy này xem. Chúng có màu hồng đó nhìn rất đẹp phải không? Chúng có ý nghĩa là một lời hứa hẹn đó. Còn hoa tường vy có màu trắng thì lại là tình yêu trong sáng. Nhưng tôi lại đặc biệt không hiểu, so với các loài hoa khác hoa tường vy khi mới nở thì rất đẹp nhưng lại rất mau phai tàn, nhất là hoa tường vy trắng. Có lẩn tôi trồng một khóm hoa trước nhà, chỉ qua một đêm giống tất cả đều héo úa hết – Bảo Ngọc ngước lên nhìn những đám mây trắng bồng bềnh đang trôi trên nền tời xanh thẫm, cô lại cất giọng nói tựa như đang thì thầm – Anh có nghĩ trong cuộc sống hiện thực cũng như thế không? Rẳng những mối tình trong sáng ấy, càng thuần túy, đẹp đẽ đến đâu thì lại càng mong manh, yếu ớt trước giông bão, để rồi kết quả đều giống như những bông hoa tường vy trắng đó. Liệu tình yêu trong sáng chỉ là một cũm từ mà chỉ ở trong những quyển tiểu thuyết tình yêu, mộng mơ mới có hay không?
Hoàng Quân lặng lẽ nhìn Bảo Ngọc, anh hoàn toàn hiểu ý cô muốn nói tới. Thứ tình cảm trong sáng đó chính là mối tình ngọt ngào, ngây thơ giữa Mon và Ken.
“ Anh sẽ không để em trốn khỏi anh nữa đâu, ngốc ạ”
Hoàng Quân đứng dậy, bước lại gần Bảo Ngọc, xoa đầu: (hành động trước nay chưa bao giờ làm)
- Hôm nay cô cũng biết đa sầu đa cảm nữa ha
- Tôi dù soa cũng là con gái chứ bộ, mà anh làm hư tóc tôi mới chải hết rồi nè! –Bảo Ngọc vuốt vuốt tóc, khó chịu nói
- Con gái? Ừ là con gái – Hoàng Quân nhếch miệng, đôi môi tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
- Hứ…khoan đã
- Lại chuyện gì nữa? – Hoàng Quân cau mày nói
Bảo Ngọc không trả lời, tiến lại bụi cây, bắt một con ốc sên bé xíu đang ăn lá cậy một cách ngấu nghiến. Nhìn thấy con vật Bảo Ngọc đang cầm sắc mặt Hoàng Quân đột nhiên biến sắc. LÀ ỐC SÊN SAO?
- Hoàng Quân, lại đây, con ốc sên này có màu sắc lạ ghê. Nhin dễ thương quá. – Bảo Ngọc đặt một chiếc lá, hớn hở quay sang Hoàng Quân
- Ờ…ừm…- Hoàng Quân quay mặt chỗ khác cố tình che đi khuôn mặt cùa mình
- Ủa? Sao vậy? Thái độ này là sao? Ít nhất khi người khác nói chuyện anh cũng phải nhìn người đang nói một cái chứ. Bất lịch sự ghê – Bảo Ngọc khó nhọc lăn chiếc xe tới chỗ Hoàng Quân đang đứng, nhưng hình như anh không hề hay biết
- Tôi…tôi
Bảo Ngọc chìa thẳng con ốc sên trước mặt Hoàng Quân tươi cười:
- Có dễ thương không?
Hoàng Quân thấy con vật đó trước mặt mình ở cự ly gần thì hoảng hốt “Á” lên một tiếng rõ to,Bảo Ngọc nhìn thấy Hoàng Quân lùi mấy bước, người run run.
- Anh sợ ốc sên hả?
- Ừ..ý tôi là không phải- Hoàng Quân đứng thẳng người xua tay liên tục để phủ nhận
Bảo Ngọc nhíu mày, cô quan Hoàng Quân chưa lâu nhưng chưa bao giờ thấy Hoàng Quân ở dáng vẻ đó. Rõ ràng là đang nói dối.
- Anh dám chắc là không sợ chứ?
- Đương nhiên rồi. Tôi là con trai mà làm sao lại đi sợ con ốc sên đó chứ
- Vậy….CẦM nó đi – Bảo Ngọc chìa tay đưa con ốc sên cho anh
- Hả? Thế hả? Ừ thì….. cầm
Đón nhận con ốc bé xíu từ tay Bảo Ngọc, Hoàng Quân cố gắng bình tĩnh, giữ cho nét mặt bình thường nhưng tất cả đều bị Bảo Ngọc nhìn thấu. Kể ra cũng lạ, con ốc nãy giờ ở chỗ Bảo Ngọc thì rất ngoan ngoãn rút mình trong vỏ, nhưng khi đến tay Hoàng Quân thì nó lại bắt đầu ló mình ra, cái chất nhớt nhớt từ người nó chảy ra tay anh. Khỏi nói, Hoàng Quân bắt đầu run, bàn tay bắt đầu run, mồ hồi đổ ra như tắm. Bảo Ngọc nhìn thấy tình trạng của anh thì không biết làm sao, vừa buồn cười nhưng cũng vừa tội nghiệp.
- Thôi thôi, anh bỏ con ốc đó xuống đi, không thì người vào bệnh viện lần này là anh đó
Hoàng Quân bỏ con ốc đó vào chỗ cũ của nó, thở một hơi dài như trút được gánh nặng.
- Nếu sợ thì cứ nói sợ, tôi có ăn thịt ăn cá gì anh đâu mà anh không dám nói ra. Thật ra mỗi người ai cũng điều có một thứ khiến mình sợ hãi . Nếu như không sợ bất cứ thứ gì thì chứng tỏ người đó chưa hoàn thiện. Anh xem, như tôi chẳng hạn tôi sợ sâu và rắn nhưng tôi chưa bao giờ tỏ vẻ là mình không sợ chúng cả
- Ừ thì… đúng là tôi sợ chúng, mặc dù biết chúng vô hại, nhưng từ nhỏ tôi lại rất sợ chúng rồi, cũng không biết tại sao? Nhưng tôi không cho ai biết cả, không ngờ che đậy giỏi đến đâu lại để cô biết. Hứa với tôi đừng cho ai biết có được không? – Hoàng Quân quay mặt đi chỗ khác nói
- Ừ, hứa đó. Móc ngoéo nào – Bảo Ngọc ra vẻ thông cảm, đưa ngón tay út, móc vào ngón tay út của Hoàng Quân tươi cười nói
- Cô thấy tôi rất nhu nhược đúng không? Ngay cả một con ốc sên vô hại cũng sợ
Bảo Ngọc phì cười khi nghe anh nói xong, cô nhẹ nhàng nói, một câu nói y chang câu mà Mon từng nói với anh:
- Tại sao tôi phải cười anh? Ai cũng có những bí mật của riêng mình, những bí mật sẽ khiến cho mỗi người trở nên đặc biệt hơn thú vị hơn mà. A! Hãy coi như đây là bí mật của tôi và anh nhé. Như vậy được không?
- Ừ - Hoàng Quân quay chỗ khác, nở một nụ cười dịu nhẹ