Ông thầy dạy dạo kia, thấy ông chủ mình ngồi nhà mà dạy đó, giàu có lắm có ý muốn đem con mình theo ở đó cho khỏi tốn cơm nhà, vì gia đạo thầy cũng cơ bần lắm. Bữa kia sẵn dịp thằng con ông chủ quên chữ, thẩy mới nói với ổng rằng:
- Học trò nhờ có bạn tác nó nhắc nhở nhau, và nóng trí đua bơi, nó mới mau khá; phải chi có thằng nhỏ tôi ở gần, cặp sách với thằng nầy, có quên nó nhắc.
Ông chủ liền căn dặn thầy ra năm khai trường xin đem trò nhỏ theo.
Thẩy về mới kêu con ra mà nói rằng:
- Tao khoe mầy bên ông chủ, là học hành sáng láng, mà ngặt mầy ngu độn lắm, vậy mầy phải rắng học ba chữ nầy, là chữ cơm chữ mền, và chữ cha, thuộc cho làu, để nữa tao đố trước mặt ông chủ mầy nói cho thông thì ở mới được.
Cha con giáp lối xong rồi, nó học hèn lâu mới thuộc. Thầy dắt nó qua bển, cơm nước xong rồi, ông chủ đem sách ra cho nó đọc, nó đọc không được; chỉ chữ mà hỏi nó, nó cũng không biết.
Thẩy nói rằng:
- Tánh nó nhác, anh hỏi nó khớp, nói không đặng, để tôi viết thử ít chữ, nó đọc cho anh coi.
Nói rồi thẩy viết chữ mền, hỏi nó chữ gì? Nó đứng ngó trân nói không đặng.
Thẩy thấy nó quê thẩy nhắc khéo nó rằng:
- Mầy ngủ mầy đắp bằng giống gì?
Nó cứ thiệt nó nói:
- Thưa bằng chiếu manh!
Thẩy giận, viết chữ cơm, hỏi nó, nó cũng trơ trơ, thẩy hỏi:
- Thường bữa mầy ăn giống gì?
Nó nói:
- Ăn tấm mẳn!
Thẩy giận viết chữ cha, hỏi còn chữ gì đây? Nó cũng u ơ đó.