up noel , chúc các thím Noel vui vẻ , giờ này vợ tương lai của em chắc đang nhấp nhấp với thằng nào rồi
Chap 5 : Thành phố ngàn thông sương đọng ( Part 3 )
Ngày đầu tiên khi bước chân tới Đà Lạt tôi cũng chỉ mới tham quan chợ Âm Phủ nên tranh thủ tìm hiểu thêm những nơi xung quanh .
- “ Mình thuê xe đạp đôi đi cho lẹ nha “
- “ Thôi , đi bộ đi , thuê xe chi mắc công có mình anh đạp , mệt chết “
- “ Sao biết hay zậy haha “
Vậy là cũng phải thuê 1 chiếc cho vừa lòng nàng . Sau một hồi đạp cật lực lên dốc thì khi xuống dốc tôi mới phát hiện ra rằng xe không có phanh , phía trước là ngã tư nơi mà hàng tá phương tiện đang lưu thông , tôi cũng chả dám nói ra cho nhỏ , hạ chân xuống thắng bằng dép cho đến khi ngừng hẳn , vậy là chạy xe ra đổi chiếc khác , hầu hết đều bị mòn thắng , bánh xẹp , ma xui quỷ khiến thế nào tôi vớ ngay 1 chiếc xe thiếu hơi , đạp muốn rụng rời tay chân , cho nên tôi có lời khuyên cho những ai sắp tới có dự định thuê xe ở Đà Lạt hãy kiểm tra thật kĩ , phanh , sên , hơi , không đạt chuẩn thì cứ mạnh dạn đổi chiếc khác cho thoải mái.
Đạp chán chê thì bắt đầu đi bộ tiếp , ở cái xứ Đà Lạt này có lẽ không gì sướng bằng tản bộ cùng người yêu , thời tiết tuy có chút lạnh nhưng hơi ấm từ đôi bàn tay cũng đủ làm ta ấm lòng. Đây là cảm giác mà sau này tôi mới nhận ra khi đi dạo một mình trên phố ngàn thông sương đọng này . Nhỏ dắt tôi đi ăn những món đặc sản mà nhỏ nói chỉ có ở Đà Lạt là ngon nhất , đi được một lúc thì nhỏ mới nói cho tôi biết là đi ăn bánh tráng nướng trứng cút , tôi thầm nghĩ ở Sài Gòn thiếu gì mà nhỏ lại bảo chỉ có ở đây là ngon nhất , năm học lớp 1 thì tôi cũng đã ăn qua món bánh tráng nướng với mắm ruốc , thịt và mỡ hành rồi cho nên tôi cũng không có gì ngạc nhiên với món mà nhỏ giới thiệu cho tôi . Đi được một đoạn thì trời bắt đầu mưa lâm râm thế là phải ghé quán sinh tố vì bà cô bán bánh tráng ở vỉa hè.
- “ Bộ lần nào lên đây em cũng ăn mấy cái này hả “
- “ Uhm , lên đây một là vì khí hậu , hai là hoa , ba là ăn vặt “
- “ Bó tay , mấy người giàu sướng ha , không phải suy nghĩ gì tiền bạc , cứ vậy hưởng thụ , mấy người lao động như anh đây tối ngày cứ phải lo kiếm miếng cơm chứ dám suy nghĩ hưởng thụ đâu “
- “ Thôi đi anh hai , bộ tự nhiên nó giàu hả , em ở nhà cũng làm phụ ba mẹ , lo giấy tờ , gửi mail , nhận mail của khách hàng chứ bộ “
- “ Uhm , anh nói vậy thôi , nghèo nên hay ghen ăn tức ở với người giàu ấy mà hehe “
- “ Tào lao , à anh ơi , mai em phải qua bên dì rồi , đi hai ba ngày rồi dì mà gọi cho mẹ là xong luôn “
- “ Trời , vậy còn anh thì sao , ai kiếm nhà trọ cho anh đây “
- “ Tự đi kiếm đi , lên mạng kiếm , máy tính để làm gì , chơi game hả , đập cho giờ “
- “ Uhm mai anh kiếm , chán “
Haizz , nghĩ tới lúc phải kiếm chỗ ở , không được ở cùng với nhỏ là tôi thấy chán , cuộc sống bắt đầu thấy vô vị dần , có người yêu , cùng người yêu đi xứ lạ lập nghiệp mà lại không được ở cùng nhau , đôi khi tôi cũng thấy nản , cũng muốn về Sài Gòn , có bạn có bè , có gia đình ấy vậy mà vui vì không phải lo nghĩ nhiều. Tôi gọi được ly kem bơ mà cũng chẳng nuốt trôi , nhìn trời mưa lâm râm mà mấy cặp đôi vẫn ung dung tay trong tay dưới lớp mưa phùn mà lòng tôi buồn vời vợi , người ta đi du lịch , đi chơi , dành thời gian cho nhau , còn tôi thì đi trốn , đi kiếm tiền mà sống , tự lập và dành thời gian để làm quen với cuộc sống mới .
- “ Em , anh buồn “
- “ Sao nay buồn ngủ sớm vậy hihi “
- “ Buồn thiệt mà , ở đây với người yêu thì vui thật nhưng nghĩ tới không được ở cùng em là buồn miên man “
- “ Thôi đừng nghĩ nhiều quá , từ từ ổn định thôi mà , em không phải lấy chồng , anh không phải lấy vợ thì lo gì “
- “ Giỡn hả , bộ cứ vậy hoài hả trời , anh lên đây không phải vì em mà còn vì anh nữa “
- “ Trời đang mưa lâm râm , ra ngoài chơi đi , ra ngoài ăn bánh tráng “
- “ Lãng xẹt , đang rầu không muốn đi “
- “ Đi , tối cho ngủ chung “
- “ Tính tiền chị ơi “
Chỉ chờ có thế , chẳng muốn đi đâu nữa, chẳng buồn miên man như khi nãy nữa, mặt tôi hớn nhất có thể , chỉ mong về lẹ lẹ , cuộn mình trong mền và ôm nhỏ ấm áp . Mưa phùn gì ngộ , phùn mãi chẳng hết hay chuyển sang mưa to cho lẹ , nó cứ rỉ rả , phớt lên mặt đủ để cảm nhận được cái giá buốt đang len lỏi trong từng thớ thịt , tôi sai rồi , hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ bé không đủ để sưởi ấm cho cơ thể , nó buốt theo từng cơn và tay chân run theo từng đợt . Từ quán sinh tố ra chỗ bánh tráng nướng chỉ độ 300m ấy vậy mà tưởng chừng như 3 cây số , tay chân bấn loạn , hơi thở cũng nặng nhọc hơn , mũi thì khô , cổ thì rát , bất chợt nghĩ tới nhỏ , nhỏ yếu ớt vậy không biết nhỏ đang cảm thấy như thế nào , tôi khựng lại ôm nhỏ vào lòng , không biết tôi đang lo cho nhỏ hay tôi cần tiếp thêm hơi ấm . Nhỏ chẳng nói gì , cũng phản ứng theo tôi , nhỏ đưa tay ghì chặt tôi và siết nhẹ vào.
- “ Em ấm hơn chưa “
- “ Dạ “
- “ Thôi về em nha , anh muốn ôm em ngủ , lạnh rồi “
- “ Thôi ghé ăn cái đã , bình thường thì ngày đầu tiên tới Đà Lạt là em phải ăn món này , vì anh nên hôm nay mới được ăn “
- “ Đang lãng mạn mà làm gì vậy trời “
- “ Nhìn mặt chị dễ dụ lắm hả cưng “
Lại phải lê lết tới quầy bánh tráng nướng , mưa cũng tặn , lạ là mọi người vẫn xếp hàng đợi có chỗ để ngồi , quán gì mà đông quá xá , chủ quán là 1 bà thím ngoài 40 với hàm răng sún đặc chưng , chắc ai có dịp ghé Đà Lạt cũng sẽ biết cô , bề ngoài cô lam lũ , vất vả , tính tình khá là căng với khách , có thể chửi và đuổi nếu khách phàn nàn . Đến lượt hai đứa tôi có chỗ thì quán cũng vắng dần , chỉ còn lại vài ba bàn , ở đây có đủ loại đủ vị , nào là khô bò , cheese , phô mai , chà bông , đủ thứ đủ vị , giá cả thì cũng tạm chấp nhận .
Chap 5 : Thành phố ngàn thông sương đọng ( Part 3 )
Ngày đầu tiên khi bước chân tới Đà Lạt tôi cũng chỉ mới tham quan chợ Âm Phủ nên tranh thủ tìm hiểu thêm những nơi xung quanh .
- “ Mình thuê xe đạp đôi đi cho lẹ nha “
- “ Thôi , đi bộ đi , thuê xe chi mắc công có mình anh đạp , mệt chết “
- “ Sao biết hay zậy haha “
Vậy là cũng phải thuê 1 chiếc cho vừa lòng nàng . Sau một hồi đạp cật lực lên dốc thì khi xuống dốc tôi mới phát hiện ra rằng xe không có phanh , phía trước là ngã tư nơi mà hàng tá phương tiện đang lưu thông , tôi cũng chả dám nói ra cho nhỏ , hạ chân xuống thắng bằng dép cho đến khi ngừng hẳn , vậy là chạy xe ra đổi chiếc khác , hầu hết đều bị mòn thắng , bánh xẹp , ma xui quỷ khiến thế nào tôi vớ ngay 1 chiếc xe thiếu hơi , đạp muốn rụng rời tay chân , cho nên tôi có lời khuyên cho những ai sắp tới có dự định thuê xe ở Đà Lạt hãy kiểm tra thật kĩ , phanh , sên , hơi , không đạt chuẩn thì cứ mạnh dạn đổi chiếc khác cho thoải mái.
Đạp chán chê thì bắt đầu đi bộ tiếp , ở cái xứ Đà Lạt này có lẽ không gì sướng bằng tản bộ cùng người yêu , thời tiết tuy có chút lạnh nhưng hơi ấm từ đôi bàn tay cũng đủ làm ta ấm lòng. Đây là cảm giác mà sau này tôi mới nhận ra khi đi dạo một mình trên phố ngàn thông sương đọng này . Nhỏ dắt tôi đi ăn những món đặc sản mà nhỏ nói chỉ có ở Đà Lạt là ngon nhất , đi được một lúc thì nhỏ mới nói cho tôi biết là đi ăn bánh tráng nướng trứng cút , tôi thầm nghĩ ở Sài Gòn thiếu gì mà nhỏ lại bảo chỉ có ở đây là ngon nhất , năm học lớp 1 thì tôi cũng đã ăn qua món bánh tráng nướng với mắm ruốc , thịt và mỡ hành rồi cho nên tôi cũng không có gì ngạc nhiên với món mà nhỏ giới thiệu cho tôi . Đi được một đoạn thì trời bắt đầu mưa lâm râm thế là phải ghé quán sinh tố vì bà cô bán bánh tráng ở vỉa hè.
- “ Bộ lần nào lên đây em cũng ăn mấy cái này hả “
- “ Uhm , lên đây một là vì khí hậu , hai là hoa , ba là ăn vặt “
- “ Bó tay , mấy người giàu sướng ha , không phải suy nghĩ gì tiền bạc , cứ vậy hưởng thụ , mấy người lao động như anh đây tối ngày cứ phải lo kiếm miếng cơm chứ dám suy nghĩ hưởng thụ đâu “
- “ Thôi đi anh hai , bộ tự nhiên nó giàu hả , em ở nhà cũng làm phụ ba mẹ , lo giấy tờ , gửi mail , nhận mail của khách hàng chứ bộ “
- “ Uhm , anh nói vậy thôi , nghèo nên hay ghen ăn tức ở với người giàu ấy mà hehe “
- “ Tào lao , à anh ơi , mai em phải qua bên dì rồi , đi hai ba ngày rồi dì mà gọi cho mẹ là xong luôn “
- “ Trời , vậy còn anh thì sao , ai kiếm nhà trọ cho anh đây “
- “ Tự đi kiếm đi , lên mạng kiếm , máy tính để làm gì , chơi game hả , đập cho giờ “
- “ Uhm mai anh kiếm , chán “
Haizz , nghĩ tới lúc phải kiếm chỗ ở , không được ở cùng với nhỏ là tôi thấy chán , cuộc sống bắt đầu thấy vô vị dần , có người yêu , cùng người yêu đi xứ lạ lập nghiệp mà lại không được ở cùng nhau , đôi khi tôi cũng thấy nản , cũng muốn về Sài Gòn , có bạn có bè , có gia đình ấy vậy mà vui vì không phải lo nghĩ nhiều. Tôi gọi được ly kem bơ mà cũng chẳng nuốt trôi , nhìn trời mưa lâm râm mà mấy cặp đôi vẫn ung dung tay trong tay dưới lớp mưa phùn mà lòng tôi buồn vời vợi , người ta đi du lịch , đi chơi , dành thời gian cho nhau , còn tôi thì đi trốn , đi kiếm tiền mà sống , tự lập và dành thời gian để làm quen với cuộc sống mới .
- “ Em , anh buồn “
- “ Sao nay buồn ngủ sớm vậy hihi “
- “ Buồn thiệt mà , ở đây với người yêu thì vui thật nhưng nghĩ tới không được ở cùng em là buồn miên man “
- “ Thôi đừng nghĩ nhiều quá , từ từ ổn định thôi mà , em không phải lấy chồng , anh không phải lấy vợ thì lo gì “
- “ Giỡn hả , bộ cứ vậy hoài hả trời , anh lên đây không phải vì em mà còn vì anh nữa “
- “ Trời đang mưa lâm râm , ra ngoài chơi đi , ra ngoài ăn bánh tráng “
- “ Lãng xẹt , đang rầu không muốn đi “
- “ Đi , tối cho ngủ chung “
- “ Tính tiền chị ơi “
Chỉ chờ có thế , chẳng muốn đi đâu nữa, chẳng buồn miên man như khi nãy nữa, mặt tôi hớn nhất có thể , chỉ mong về lẹ lẹ , cuộn mình trong mền và ôm nhỏ ấm áp . Mưa phùn gì ngộ , phùn mãi chẳng hết hay chuyển sang mưa to cho lẹ , nó cứ rỉ rả , phớt lên mặt đủ để cảm nhận được cái giá buốt đang len lỏi trong từng thớ thịt , tôi sai rồi , hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ bé không đủ để sưởi ấm cho cơ thể , nó buốt theo từng cơn và tay chân run theo từng đợt . Từ quán sinh tố ra chỗ bánh tráng nướng chỉ độ 300m ấy vậy mà tưởng chừng như 3 cây số , tay chân bấn loạn , hơi thở cũng nặng nhọc hơn , mũi thì khô , cổ thì rát , bất chợt nghĩ tới nhỏ , nhỏ yếu ớt vậy không biết nhỏ đang cảm thấy như thế nào , tôi khựng lại ôm nhỏ vào lòng , không biết tôi đang lo cho nhỏ hay tôi cần tiếp thêm hơi ấm . Nhỏ chẳng nói gì , cũng phản ứng theo tôi , nhỏ đưa tay ghì chặt tôi và siết nhẹ vào.
- “ Em ấm hơn chưa “
- “ Dạ “
- “ Thôi về em nha , anh muốn ôm em ngủ , lạnh rồi “
- “ Thôi ghé ăn cái đã , bình thường thì ngày đầu tiên tới Đà Lạt là em phải ăn món này , vì anh nên hôm nay mới được ăn “
- “ Đang lãng mạn mà làm gì vậy trời “
- “ Nhìn mặt chị dễ dụ lắm hả cưng “
Lại phải lê lết tới quầy bánh tráng nướng , mưa cũng tặn , lạ là mọi người vẫn xếp hàng đợi có chỗ để ngồi , quán gì mà đông quá xá , chủ quán là 1 bà thím ngoài 40 với hàm răng sún đặc chưng , chắc ai có dịp ghé Đà Lạt cũng sẽ biết cô , bề ngoài cô lam lũ , vất vả , tính tình khá là căng với khách , có thể chửi và đuổi nếu khách phàn nàn . Đến lượt hai đứa tôi có chỗ thì quán cũng vắng dần , chỉ còn lại vài ba bàn , ở đây có đủ loại đủ vị , nào là khô bò , cheese , phô mai , chà bông , đủ thứ đủ vị , giá cả thì cũng tạm chấp nhận .