Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (7)
Hiểu Hạ thử lấy mu bàn tay chạm nhẹ lên trán anh: “Không sốt.”
Địch Dã lắc đầu: “Thực ra, tôi… Tôi đã từng gặp ở Thần Nông Giá (1)”
(1) Thần Nông Giá:là Lâm khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Bắc. (Theo wikipedia)
Hiểu Hạ a một tiếng: “Thần Nông Giá? Nghe nói ở Thần Nông Giá có dã nhân (2)”
(2) Dã nhân: Rừng Thần Nông Giá nổi tiếng còn có những quái thú như: hổ xanh, gấu trắng, thủy quái và dã nhân. Trong bốn loại quái thú tại Trung Quốc thì dã nhân huyền bí nhất gây xôn xao dư luận trong nhiều năm qua. UNESCO cho biết, giới khoa học tìm thấy bằng chứng về sự tồn tại của chúng vào năm 1922. Nhiều nhà sinh học tại Trung Quốc và cả thế giới đã tới rừng Thần Nông Giá để nghiên cứu thu thập làm rõ nguồn gốc.
Địch Dã gục đầu lên tay lái, không nhìn cô nữa: “Cô không tin tôi?”
“Không phải không tin.” Hiểu Hạ thấy anh có vẻ mệt mỏi, vội nói, “Địch Dã, hôm nay anh có vẻ kỳ lạ, chúng ta không nói đến chủ đề yêu quái nữa, nói chuyện khác đi.”
Địch Dã ngẩng đầu vặn nắp bình nước, ngửa cổ uống hết nửa bình, nói một câu đi thôi rồi khởi động xe: “Tôi đưa cô về nhà trước.” Hiểu Hạ vội nói: “Đừng về vội, đến quán cà phê một chút đã.”
Cả đường đi Địch Dã lại không nói gì, Hiểu Hạ cũng im lặng, đến bên ngoài cửa quán cà phê, sau tiếng leng keng là âm thanh trẻ em quen thuộc, hoan nghênh đến quán cà phê phố sau, sau đó Đại Mao chạy tới chào hỏi Hiểu Hạ, rồi lại ôm vai Địch Dã: “Bố, chúng con trở về rồi này, ngài vui không?”
Tiểu Nhung dựa vào cửa, nhìn Hiểu Hạ rồi lại nhìn Địch Dã: “Sắc mặt bố kém như vậy, cơ thể không thoải mái sao?”
Địch Dã vỗ vai Đại Mao, lắc đầu nói không sao, Hiểu Hạ vội nói: “Anh ấy bị đau đầu.” Đại Mao và Tiểu Nhung sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã mấp máy môi: “Đại Mao theo ta lên lầu, ta có chuyện muốn nói.”
Hiểu Hạ nghĩ thầm, chắc là bàn chuyện Cốc Tương Cầm, cô nhìn về phía Tiểu Nhung cười, nghĩ rằng cô ấy lạnh lùng như thế, chắc là không muốn trông thấy cô, hay là về nhà. Vậy nên cô vẫy tay nói: “Tôi đi đây.”
Tiểu Nhung lên tiếng, tay chống trên cửa tiệm: “Vào đi.”
Hiểu Hạ đi theo vào, Tiểu Nhung mở một cái vali, lấy ra một hình nhân nữ bằng rơm, lúc lắc lên còn có tiếng chuông kêu leng keng, đưa cho cô nói: “Tặng cô.”
Hiểu Hạ ngạc nhiên nhìn một lúc, cúi đầu treo lên túi của mình: “Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn Tiểu Nhung.”
Hiếm khi Tiểu Nhung cười: “Thích là tốt rồi. Hôm nay bố tôi đã đi đâu?”
Hiểu Hạ kể về việc Thu Ái gây sự muốn cướp nhà, cũng nói đến việc đi bảo tàng ngày hôm nay, chỉ là không nhắc đến Cốc Tương Cầm, Địch Dã chỉ gọi Đại Mao lên lầu, hiển nhiên là tạm thời không muốn cho Tiểu Nhung biết chuyện này.
Đại Mao theo Địch Dã lên lâu, Địch Dã ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc nhìn cậu ta, Đại Mao vuốt vuốt tóc: “Hồi bé lúc con mắc lỗi, ngài cũng như thế này, rồi ngồi ở đó mắng con. Hôm nay là vì chuyện gì đây? Con vừa trở về, còn chưa kịp mắc lỗi gì. Đúng rồi, vừa nãy Hiểu Hạ bảo ngài bị đau đầu, với tu vi của ngài thì sao có thể đau đầu được chứ?”
Địch Dã nhìn cậu ta: “Đại Mao, ta có một chuyện khó xử.”
Đại Mao kinh ngạc nói: “Không có chuyện gì có thể làm ngài khó xử được.”
Địch Dã đan hai tay để trên bàn: “Đại Mao, con từng hỏi ta, ta đã từng cảm thấy hứng thú với phụ nữ chưa?”
“Ngài nói không.” Đại Mao hưng phấn: “Gần đây ngài cảm thấy hứng thú sao? Ai vậy? Chị Phán Phán? Chị Ngọc Họa? Chị Ngô Hồng, con cảm thấy mấy người này đều rất tốt.”
Địch Dã cúi đầu tránh ánh mắt của cậu ta: “Thực ra từng có một lần, sáu mươi năm trước, có một cô gái tên là Cốc Tương Cầm, lúc ấy cô ấy mới tốt nghiệp đại học, đi làm ở viện bảo tàng, lúc đó quán cà phê nhà chúng ta vẫn là quán trà, bởi vì có người ngấp nghé nhà chúng ta, cô ấy đã giúp ta rất nhiều, sau đó ta mời cô ấy đến quán trà, cô ấy rất giỏi, nhận biết được đồ dùng và đèn trong quán đều là đồ cổ, khuyên ta đóng góp cho quốc gia. Ta không đồng ý, ta sợ về sau sẽ bị những người không biết gì làm hỏng. Cô ấy lại không nói gì, chỉ là từ đó về sau, mỗi ngày cô ấy đều tới uống trà.”
Đại Mao vỗ bàn một cái: “Bố, vậy thì cô gái đó chắc chắn là thích ngài, cũng phải, bố mình quyến rũ như vậy, làm gì có cô gái nào không thích chứ? Sau đó thì sao?”
Địch Dã càng cúi đầu thấp hơn: “Ta cũng không biết cô ấy có thích ta không, chẳng qua ta rất thích nhìn cô ấy, có một hôm cô ấy không tới, ta liền đứng ngồi không yên, ngày hôm sau liền đến bảo tàng tìm cô ấy, cô ấy dẫn ta đi tham quan bảo tàng, nói về bộ sưu tập hợp đồng nhà dân quốc, lúc ấy Chính phủ vừa thay đổi hợp đồng mua bán nhà, trong nhà có ba bản quá hạn, thời kiến quốc, dân quốc và triều Thanh, ta đều đưa cho cô ấy hết, cô ấy rất vui, hẹn ta đi xem phim buổi tối, lúc xem phim cô ấy còn vụng trộm nắm lấy tay ta…”
Tay của cô ấy vừa mềm vừa ấm áp, Địch Dã nhớ rất rõ, lúc tay của cô đụng phải mu bàn tay anh, đột nhiên tim anh đập rất nhanh, cảm giác đó về sau không có nữa, 60 năm trôi qua, cho tới hôm nay, lúc tay của anh nắm lấy tay Hiểu Hạ, lúc đầu chỉ là ngăn không cho Hiểu Hạ đi mua thuốc, thuốc đối với anh là vô dụng, nhưng khi đó, bỗng nhiên nhịp tim đập mãnh liệt đến mức anh thất thần, anh nhìn Hiểu Hạ, suýt nữa liền nói:
“Hiểu Hạ, trên thế giới này có yêu đấy, chính là tôi.”
Đột nhiên Địch Dã đứng lên: “Ta đưa Hiểu Hạ về.”
Đại Mao vội vàng ngăn cản: “Bố, đã hai tháng rồi con và Tiểu Nhung chưa gặp Hiểu Hạ, Tiểu Nhung đang làm cơm trưa, con cũng ngửi thấy mùi thơm rồi, ba người chúng ta cùng ăn cơm đi, buổi tối bố thường hay đến Shangri-La ăn cơm, dẫn Hiểu Hạ đi cùng đi, chúng ta cùng ăn tôm hùm.”
Địch Dã lại ngồi xuống, Đại Mao cười hì hì nhìn anh: “Bố, sau đó thì sao?”
Sau đó, Địch Dã híp mắt: “Một tháng sau khi quen biết, bố của cô ấy tới tìm ta, nói là cô ấy đã đính hôn, bảo ta đừng đến gặp cô ấy nữa. Ta chưa bao giờ có tình cảm với người khác phái, lần này mới có, ta không muốn từ bỏ. Ta đi tìm cô ấy, đứng trước vườn hoa của cô ấy, ta nhìn thấy cô ấy và một người đàn ông ngồi trên một cái ghế dài, cô ấy dựa vào vai người đàn ông đó, nói là muốn đến Hồng Kông cử hành hôn lễ, cô ấy nói sau khi kết hôn muốn có bốn đứa con, hai nam hai nữ. Cô ấy cười thật ngọt ngào, người đàn ông kia thì anh tuấn dịu dàng. Đột nhiên ta nghĩ rằng, ta và cô ấy hoàn toàn không thể ở chung một chỗ, càng không có cách sinh con đẻ cái cùng cô ấy, ta không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy được, sau đó ta về nhà, đóng cửa quán trà rồi xuất ngoại, đi khắp thế giới 30 năm, không ngừng tìm kiếm hứng thú mới, 30 năm trước ta trở về nước rồi mở quán cà phê này.”
Đại Mao có chút khổ sở: “Những năm gần đây bố không đến gần phái nữ, cũng bởi vì tình cũ khó quên?”
Địch Dã lắc đầu cười khổ: “Thế giới đặc sắc như vậy, rất nhiều chuyện khiến ta cảm thấy hứng thú, ta sớm đã quên, cũng không còn muốn gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Nhưng hôm nay đến viện bảo tàng, Giám đôc nói cho ta biết rằng cô ấy vẫn còn sống, những năm này cô ấy vẫn luôn ở Bắc Kinh, làm việc tại viện bảo tàng, cô ấy vẫn luôn đợi ta, chờ trong vô vọng. Hiện tại, cô ấy hy vọng có thể nhìn thấy con cháu của ta.”
Đại Mao vội hỏi: “Ngài định làm như thế nào? Nếu không thì để con đi, nói con là cháu của ngài.”
Địch Dã dựa vào phía sau một chút, đầu gối lên hai tay: “Để ta suy nghĩ đã.”
Nghe tiếng bước chân lạch bạch xuống lầu của Đại Mao, Địch Dã nhớ tới hôm ngẫu nhiên gặp Hiểu Hạ, cảm giác lúc đó giống hệt lúc gặp Cốc Tương Cầm ở viện bảo tàng 60 năm trước, cảm giác mừng rỡ ngoài ý muốn, anh nhíu mày.
Trà trộn vào trần gian đã lâu, cuối cùng thì anh cũng không phải con người.
Anh không có những phiền muộn trong cuộc sống, mỗi lần hứng thú với điều gì anh có thể kiên trì rất nhiều năm, một khi anh đã cảm thấy hứng thú với điều gì, anh sẽ tập trung toàn bộ tâm tư, anh sẽ cố chấp đến gần như là điên cuồng, nếu như không khống chế được mà đến gần Hiểu Hạ, thì sẽ làm tổn thương cô.
Anh nhắm mắt lại, muốn khiến bản thân trở nên tỉnh táo, nhưng tiếng cười nói dưới lầu lại vang lên, trong đó âm thanh của Hiểu Hạ lại hết sức rõ ràng.
Đại Mao và Hiểu Hạ trêu đùa nhau, Tiểu Nhung dọn dẹp trong quầy bar, đột nhiên xen vào một câu, Hiểu Hạ chỉ cô ấy: “Lúc nào trông cũng lạnh lùng, tưởng là cô ấy ghét tôi, ai ngờ lại tặng tôi một món quá, thật là ngạc nhiên đấy.” Đại Mao vỗ đầu một cái: “Tôi cũng có quà, cho cô này.”
Hiểu Hạ liếc nhìn bưu thiếp mà Đại Mao đưa tới: “Thật đẹp, có thời gian tôi cũng muốn đi một chuyến.” Đại Mao xua xua tay: “Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được dã nhân để ý, bắt vào núi sâu làm vợ.” Hiểu Hạ cười: “Vậy còn cậu? Sao lại không bị dã nhân nữ bắt đi?”
Đang cười, máy cảm ứng liền vang lên, Từ Phán Đệ đi tới, xòe tay tới trước mặt Đại Mao: “Quà của chị đâu?” Đại Mao lấy ra một cái bình nhỏ: “Mật ong rừng, rất tốt cho da.”
Từ Phán Đệ vui vẻ nhận lấy, Đại Mao nhìn cô ta: “Hai tháng không gặp, cách ăn mặc của chị Phán Phán cũng khác đi, phong độ giống người trí thức, điềm đạm nho nhã lịch sự, nhìn từ xa còn tưởng là một bức thư họa ở cửa hàng của bà chủ Ngọc.” Từ Phán Đệ hừ một tiếng: “Ngọc Họa? Đừng so sánh cô ta với chị, làn da thì trắng như người chết, gầy đến mức không có mông có ngực, còn cố làm ra vẻ, mắt cứ nhìn lên trên tỏ vẻ thanh cao, mỗi lần đi qua thẩm mỹ viện của bọn chị thì chỉ hận không thể đi vòng qua.”
Đại Mao vuốt vuốt tóc: “Chị Phán Phán, chị Ngọc Họa rất tốt.” Từ Phán Đệ bĩu môi một cái: “Em ấy, ai cũng tốt, bụng dạ tốt, cho nên mới thấy ai cũng là người tốt.”
Tiểu Nhung nghiêng người nhìn cô ta: “Vậy còn cô, trong mắt cô toàn không có người tốt. Ngọc Họa là người thanh cao, đó là trời sinh tính cách, cô thì sao, lúc nào mặt cũng toàn son phấn, đi nịnh nọt đám đàn ông?”
Từ Phán Đệ chỉ vào Tiểu Nhung, hừ một tiếng: “Tiểu Nhung, cô còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi không chấp cô. Tôi tới là muốn xem Đại Mao đã về chưa?” Tiểu Nhung trợn mắt một cái: “Chứ không phải là muốn gặp ông chủ của bọn tôi sao?”
Mặt Từ Phán Đệ đỏ lên: “Nói cho cô biết, tôi có bạn trai rồi, hai chúng tôi rất tốt, tôi thật hối hận, nhiều năm như vậy, tại sao cứ treo cổ mãi trên một thân cây…”
Nói xong cắn răng một cái, vành mắt đỏ lên, nắm lấy cánh tay Đại Mao nói: “Bạn trai của chị là Bác Văn, là ông chủ của một nhà sách.” Đại Mao vui vẻ nói: “Vậy thì chúc mừng chị Phán Phán, ông chủ Tịch vừa nhã nhặn vừa anh tuấn dịu dàng, lần đầu gặp ông chủ Tịch, em liền cảm thấy giống như Từ Chí Ma (3) trong tưởng tượng vậy.”
(3) Từ Chí Ma:là nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt trong thời Trung Hoa Dân Quốc, đồng thời cũng là anh họ của tiểu thuyết gia võ hiệp Kim Dung. (Theo wikipedia)
Từ Phán Đệ cúi thấp đầu cười dịu dàng, Tiểu Nhung liếc mắt nhìn cô ta: “Tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, không biết anh ta có mưu đồ gì không?” Từ Phán Đệ trợn mắt nhìn Tiểu Nhung: “Nói cái gì đó? Hiệu sách anh ấy là hiệu sách tốt nhất đấy, anh ấy còn có nhiều tiền hơn tôi.” Tiểu Nhung ồ một tiếng: “Cũng đúng, ngoại trừ tiền thì làm gì có thứ khác để cô để ý.”
Từ Phán Đệ nói một câu mặc kệ cô, vừa quay đầu lại liền trông thấy Hiểu Hạ đang chụp ảnh bưu thiếp rồi gửi Wechat cho Dương Cao và bố mẹ, Từ Phán Đệ kêu lên một tiếng: “Sao cô lại ở đây?” Hiểu Hạ nghiêng đầu nhìn cô ta: “Hôm nay được nghỉ đông, tôi đến ăn nhờ ở đậu.”
Từ Phán Đệ há to miệng, đột nhiên đỡ trán ngã ngồi xuống cái ghế phía sau, liên tục nói đau đầu, Đại Mao bận bịu rót nước, lo lắng nhìn cô ta: “Sắc mặt của chị Phán Phán không tốt, em đưa chị đến bệnh viện.”
Từ Phán Đệ lắc đầu: “Uống nước miễn phí rồi nghỉ một lát là tốt rồi, em bận gì thì cứ làm đi, không cần để ý đến chị.”
Ngồi một lúc mới nhớ tối qua uống hơi nhiều rượu, sau đó dường như đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ có cảm giác như trong cơn say có cái gì đó cuốn cô ta lại, khiến cô ta ngạt thở, chẳng lẽ là khoái cảm sao? Nhưng loại khoái cảm đó rất quái dị, xen lẫn sự sợ hãi không nói nên lời.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy toàn thân từ từ đau buốt, huyệt thái dương phát nhức, trong ý nghĩa trống không dường như thiếu một thứ gì đó, tiếng nói cười của ba người trẻ tuổi cách cô ta rất gần, lại dường như rất xa.
Lúc sắp ngất đi, bên tai vang lên tiếng leng keng, sau đó là tiếng nói hoan nghênh đến quán cà phê phố sau, La Hổ đi đến, mặt đen sì nhìn Tiểu Nhung: “Trời chưa sáng tôi đã đến nhà ga chờ bọn cô, trở về cũng không nói một tiếng?” Mặt Tiểu Nhung không có biểu tình gì: “Tạm thời đổi ý, đi máy bay về, đi tàu hỏa mười mấy tiếng lại còn phải chuyển chuyến, Đại Mao lại mua nhiều đồ như vậy.”
La Hổ chỉ về phía cô ấy: “Cũng không thể gọi điện thoại cho tôi sao?” Tiểu Nhung nhíu nhíu vai: “Anh có số tôi, nhưng tôi lại không có số anh, sao có thể gọi chứ?” La Hổ nhìn về phía Đại Mao, Đại Mao vội vàng xua tay: “Thật ra tôi có điện thoại, nhưng tôi không biết cảnh sát La lại tới đón chúng tôi, anh vất vả rồi, buổi trưa cùng ăn cơm nhé, Tiểu Nhung làm đấy.”
Sắc mặt La Hổ dịu đi một chút: “Nhóc con, nếu như không phải tôi đang theo đuổi cô thì có thể bị cô điều khiến sao?” Tiểu Nhung không để ý tới anh ta, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bước chân, Địch Dã lên tiếng: “La Hổ, lên đây đi.”
La Hổ không nói hai lời, bước ba bậc thang một đi lên, mang theo vẻ khoa trương: “Ai da, rốt cuộc cũng có thể từng bước thưởng thức phòng của mọi người rồi. Nhiều sách như vậy, nếu như giá sách đổ có thể bị chôn sống mất…”
Địch Dã giơ tay ngăn anh ta lại: “Bớt nhiều lời đi, giúp tôi hỏi thăm một người, chính là Giám đốc đời trước Cốc Tương Cầm của viện bảo tàng.”
“Cốc Tương Cầm?” La Hổ chỉ về phía anh cười ha hả, “Tôi biết rồi, anh cũng đang nghi ngờ Thanh Kỳ, thế nào? Suy nghĩ cẩn thận rồi chứ? Cùng hỗ trợ điều tra? Anh cái người rảnh rỗi này, nếu chịu hỗ trợ thì tôi coi như cũng dễ dàng.”
Địch Dã nhíu mày: “Cốc Tương Cầm và Thanh Kỳ có quan hệ với nhau sao?”
Địch Dã lắc đầu: “Thực ra, tôi… Tôi đã từng gặp ở Thần Nông Giá (1)”
(1) Thần Nông Giá:là Lâm khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Bắc. (Theo wikipedia)
Hiểu Hạ a một tiếng: “Thần Nông Giá? Nghe nói ở Thần Nông Giá có dã nhân (2)”
(2) Dã nhân: Rừng Thần Nông Giá nổi tiếng còn có những quái thú như: hổ xanh, gấu trắng, thủy quái và dã nhân. Trong bốn loại quái thú tại Trung Quốc thì dã nhân huyền bí nhất gây xôn xao dư luận trong nhiều năm qua. UNESCO cho biết, giới khoa học tìm thấy bằng chứng về sự tồn tại của chúng vào năm 1922. Nhiều nhà sinh học tại Trung Quốc và cả thế giới đã tới rừng Thần Nông Giá để nghiên cứu thu thập làm rõ nguồn gốc.
Địch Dã gục đầu lên tay lái, không nhìn cô nữa: “Cô không tin tôi?”
“Không phải không tin.” Hiểu Hạ thấy anh có vẻ mệt mỏi, vội nói, “Địch Dã, hôm nay anh có vẻ kỳ lạ, chúng ta không nói đến chủ đề yêu quái nữa, nói chuyện khác đi.”
Địch Dã ngẩng đầu vặn nắp bình nước, ngửa cổ uống hết nửa bình, nói một câu đi thôi rồi khởi động xe: “Tôi đưa cô về nhà trước.” Hiểu Hạ vội nói: “Đừng về vội, đến quán cà phê một chút đã.”
Cả đường đi Địch Dã lại không nói gì, Hiểu Hạ cũng im lặng, đến bên ngoài cửa quán cà phê, sau tiếng leng keng là âm thanh trẻ em quen thuộc, hoan nghênh đến quán cà phê phố sau, sau đó Đại Mao chạy tới chào hỏi Hiểu Hạ, rồi lại ôm vai Địch Dã: “Bố, chúng con trở về rồi này, ngài vui không?”
Tiểu Nhung dựa vào cửa, nhìn Hiểu Hạ rồi lại nhìn Địch Dã: “Sắc mặt bố kém như vậy, cơ thể không thoải mái sao?”
Địch Dã vỗ vai Đại Mao, lắc đầu nói không sao, Hiểu Hạ vội nói: “Anh ấy bị đau đầu.” Đại Mao và Tiểu Nhung sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã mấp máy môi: “Đại Mao theo ta lên lầu, ta có chuyện muốn nói.”
Hiểu Hạ nghĩ thầm, chắc là bàn chuyện Cốc Tương Cầm, cô nhìn về phía Tiểu Nhung cười, nghĩ rằng cô ấy lạnh lùng như thế, chắc là không muốn trông thấy cô, hay là về nhà. Vậy nên cô vẫy tay nói: “Tôi đi đây.”
Tiểu Nhung lên tiếng, tay chống trên cửa tiệm: “Vào đi.”
Hiểu Hạ đi theo vào, Tiểu Nhung mở một cái vali, lấy ra một hình nhân nữ bằng rơm, lúc lắc lên còn có tiếng chuông kêu leng keng, đưa cho cô nói: “Tặng cô.”
Hiểu Hạ ngạc nhiên nhìn một lúc, cúi đầu treo lên túi của mình: “Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn Tiểu Nhung.”
Hiếm khi Tiểu Nhung cười: “Thích là tốt rồi. Hôm nay bố tôi đã đi đâu?”
Hiểu Hạ kể về việc Thu Ái gây sự muốn cướp nhà, cũng nói đến việc đi bảo tàng ngày hôm nay, chỉ là không nhắc đến Cốc Tương Cầm, Địch Dã chỉ gọi Đại Mao lên lầu, hiển nhiên là tạm thời không muốn cho Tiểu Nhung biết chuyện này.
Đại Mao theo Địch Dã lên lâu, Địch Dã ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc nhìn cậu ta, Đại Mao vuốt vuốt tóc: “Hồi bé lúc con mắc lỗi, ngài cũng như thế này, rồi ngồi ở đó mắng con. Hôm nay là vì chuyện gì đây? Con vừa trở về, còn chưa kịp mắc lỗi gì. Đúng rồi, vừa nãy Hiểu Hạ bảo ngài bị đau đầu, với tu vi của ngài thì sao có thể đau đầu được chứ?”
Địch Dã nhìn cậu ta: “Đại Mao, ta có một chuyện khó xử.”
Đại Mao kinh ngạc nói: “Không có chuyện gì có thể làm ngài khó xử được.”
Địch Dã đan hai tay để trên bàn: “Đại Mao, con từng hỏi ta, ta đã từng cảm thấy hứng thú với phụ nữ chưa?”
“Ngài nói không.” Đại Mao hưng phấn: “Gần đây ngài cảm thấy hứng thú sao? Ai vậy? Chị Phán Phán? Chị Ngọc Họa? Chị Ngô Hồng, con cảm thấy mấy người này đều rất tốt.”
Địch Dã cúi đầu tránh ánh mắt của cậu ta: “Thực ra từng có một lần, sáu mươi năm trước, có một cô gái tên là Cốc Tương Cầm, lúc ấy cô ấy mới tốt nghiệp đại học, đi làm ở viện bảo tàng, lúc đó quán cà phê nhà chúng ta vẫn là quán trà, bởi vì có người ngấp nghé nhà chúng ta, cô ấy đã giúp ta rất nhiều, sau đó ta mời cô ấy đến quán trà, cô ấy rất giỏi, nhận biết được đồ dùng và đèn trong quán đều là đồ cổ, khuyên ta đóng góp cho quốc gia. Ta không đồng ý, ta sợ về sau sẽ bị những người không biết gì làm hỏng. Cô ấy lại không nói gì, chỉ là từ đó về sau, mỗi ngày cô ấy đều tới uống trà.”
Đại Mao vỗ bàn một cái: “Bố, vậy thì cô gái đó chắc chắn là thích ngài, cũng phải, bố mình quyến rũ như vậy, làm gì có cô gái nào không thích chứ? Sau đó thì sao?”
Địch Dã càng cúi đầu thấp hơn: “Ta cũng không biết cô ấy có thích ta không, chẳng qua ta rất thích nhìn cô ấy, có một hôm cô ấy không tới, ta liền đứng ngồi không yên, ngày hôm sau liền đến bảo tàng tìm cô ấy, cô ấy dẫn ta đi tham quan bảo tàng, nói về bộ sưu tập hợp đồng nhà dân quốc, lúc ấy Chính phủ vừa thay đổi hợp đồng mua bán nhà, trong nhà có ba bản quá hạn, thời kiến quốc, dân quốc và triều Thanh, ta đều đưa cho cô ấy hết, cô ấy rất vui, hẹn ta đi xem phim buổi tối, lúc xem phim cô ấy còn vụng trộm nắm lấy tay ta…”
Tay của cô ấy vừa mềm vừa ấm áp, Địch Dã nhớ rất rõ, lúc tay của cô đụng phải mu bàn tay anh, đột nhiên tim anh đập rất nhanh, cảm giác đó về sau không có nữa, 60 năm trôi qua, cho tới hôm nay, lúc tay của anh nắm lấy tay Hiểu Hạ, lúc đầu chỉ là ngăn không cho Hiểu Hạ đi mua thuốc, thuốc đối với anh là vô dụng, nhưng khi đó, bỗng nhiên nhịp tim đập mãnh liệt đến mức anh thất thần, anh nhìn Hiểu Hạ, suýt nữa liền nói:
“Hiểu Hạ, trên thế giới này có yêu đấy, chính là tôi.”
Đột nhiên Địch Dã đứng lên: “Ta đưa Hiểu Hạ về.”
Đại Mao vội vàng ngăn cản: “Bố, đã hai tháng rồi con và Tiểu Nhung chưa gặp Hiểu Hạ, Tiểu Nhung đang làm cơm trưa, con cũng ngửi thấy mùi thơm rồi, ba người chúng ta cùng ăn cơm đi, buổi tối bố thường hay đến Shangri-La ăn cơm, dẫn Hiểu Hạ đi cùng đi, chúng ta cùng ăn tôm hùm.”
Địch Dã lại ngồi xuống, Đại Mao cười hì hì nhìn anh: “Bố, sau đó thì sao?”
Sau đó, Địch Dã híp mắt: “Một tháng sau khi quen biết, bố của cô ấy tới tìm ta, nói là cô ấy đã đính hôn, bảo ta đừng đến gặp cô ấy nữa. Ta chưa bao giờ có tình cảm với người khác phái, lần này mới có, ta không muốn từ bỏ. Ta đi tìm cô ấy, đứng trước vườn hoa của cô ấy, ta nhìn thấy cô ấy và một người đàn ông ngồi trên một cái ghế dài, cô ấy dựa vào vai người đàn ông đó, nói là muốn đến Hồng Kông cử hành hôn lễ, cô ấy nói sau khi kết hôn muốn có bốn đứa con, hai nam hai nữ. Cô ấy cười thật ngọt ngào, người đàn ông kia thì anh tuấn dịu dàng. Đột nhiên ta nghĩ rằng, ta và cô ấy hoàn toàn không thể ở chung một chỗ, càng không có cách sinh con đẻ cái cùng cô ấy, ta không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy được, sau đó ta về nhà, đóng cửa quán trà rồi xuất ngoại, đi khắp thế giới 30 năm, không ngừng tìm kiếm hứng thú mới, 30 năm trước ta trở về nước rồi mở quán cà phê này.”
Đại Mao có chút khổ sở: “Những năm gần đây bố không đến gần phái nữ, cũng bởi vì tình cũ khó quên?”
Địch Dã lắc đầu cười khổ: “Thế giới đặc sắc như vậy, rất nhiều chuyện khiến ta cảm thấy hứng thú, ta sớm đã quên, cũng không còn muốn gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Nhưng hôm nay đến viện bảo tàng, Giám đôc nói cho ta biết rằng cô ấy vẫn còn sống, những năm này cô ấy vẫn luôn ở Bắc Kinh, làm việc tại viện bảo tàng, cô ấy vẫn luôn đợi ta, chờ trong vô vọng. Hiện tại, cô ấy hy vọng có thể nhìn thấy con cháu của ta.”
Đại Mao vội hỏi: “Ngài định làm như thế nào? Nếu không thì để con đi, nói con là cháu của ngài.”
Địch Dã dựa vào phía sau một chút, đầu gối lên hai tay: “Để ta suy nghĩ đã.”
Nghe tiếng bước chân lạch bạch xuống lầu của Đại Mao, Địch Dã nhớ tới hôm ngẫu nhiên gặp Hiểu Hạ, cảm giác lúc đó giống hệt lúc gặp Cốc Tương Cầm ở viện bảo tàng 60 năm trước, cảm giác mừng rỡ ngoài ý muốn, anh nhíu mày.
Trà trộn vào trần gian đã lâu, cuối cùng thì anh cũng không phải con người.
Anh không có những phiền muộn trong cuộc sống, mỗi lần hứng thú với điều gì anh có thể kiên trì rất nhiều năm, một khi anh đã cảm thấy hứng thú với điều gì, anh sẽ tập trung toàn bộ tâm tư, anh sẽ cố chấp đến gần như là điên cuồng, nếu như không khống chế được mà đến gần Hiểu Hạ, thì sẽ làm tổn thương cô.
Anh nhắm mắt lại, muốn khiến bản thân trở nên tỉnh táo, nhưng tiếng cười nói dưới lầu lại vang lên, trong đó âm thanh của Hiểu Hạ lại hết sức rõ ràng.
Đại Mao và Hiểu Hạ trêu đùa nhau, Tiểu Nhung dọn dẹp trong quầy bar, đột nhiên xen vào một câu, Hiểu Hạ chỉ cô ấy: “Lúc nào trông cũng lạnh lùng, tưởng là cô ấy ghét tôi, ai ngờ lại tặng tôi một món quá, thật là ngạc nhiên đấy.” Đại Mao vỗ đầu một cái: “Tôi cũng có quà, cho cô này.”
Hiểu Hạ liếc nhìn bưu thiếp mà Đại Mao đưa tới: “Thật đẹp, có thời gian tôi cũng muốn đi một chuyến.” Đại Mao xua xua tay: “Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được dã nhân để ý, bắt vào núi sâu làm vợ.” Hiểu Hạ cười: “Vậy còn cậu? Sao lại không bị dã nhân nữ bắt đi?”
Đang cười, máy cảm ứng liền vang lên, Từ Phán Đệ đi tới, xòe tay tới trước mặt Đại Mao: “Quà của chị đâu?” Đại Mao lấy ra một cái bình nhỏ: “Mật ong rừng, rất tốt cho da.”
Từ Phán Đệ vui vẻ nhận lấy, Đại Mao nhìn cô ta: “Hai tháng không gặp, cách ăn mặc của chị Phán Phán cũng khác đi, phong độ giống người trí thức, điềm đạm nho nhã lịch sự, nhìn từ xa còn tưởng là một bức thư họa ở cửa hàng của bà chủ Ngọc.” Từ Phán Đệ hừ một tiếng: “Ngọc Họa? Đừng so sánh cô ta với chị, làn da thì trắng như người chết, gầy đến mức không có mông có ngực, còn cố làm ra vẻ, mắt cứ nhìn lên trên tỏ vẻ thanh cao, mỗi lần đi qua thẩm mỹ viện của bọn chị thì chỉ hận không thể đi vòng qua.”
Đại Mao vuốt vuốt tóc: “Chị Phán Phán, chị Ngọc Họa rất tốt.” Từ Phán Đệ bĩu môi một cái: “Em ấy, ai cũng tốt, bụng dạ tốt, cho nên mới thấy ai cũng là người tốt.”
Tiểu Nhung nghiêng người nhìn cô ta: “Vậy còn cô, trong mắt cô toàn không có người tốt. Ngọc Họa là người thanh cao, đó là trời sinh tính cách, cô thì sao, lúc nào mặt cũng toàn son phấn, đi nịnh nọt đám đàn ông?”
Từ Phán Đệ chỉ vào Tiểu Nhung, hừ một tiếng: “Tiểu Nhung, cô còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi không chấp cô. Tôi tới là muốn xem Đại Mao đã về chưa?” Tiểu Nhung trợn mắt một cái: “Chứ không phải là muốn gặp ông chủ của bọn tôi sao?”
Mặt Từ Phán Đệ đỏ lên: “Nói cho cô biết, tôi có bạn trai rồi, hai chúng tôi rất tốt, tôi thật hối hận, nhiều năm như vậy, tại sao cứ treo cổ mãi trên một thân cây…”
Nói xong cắn răng một cái, vành mắt đỏ lên, nắm lấy cánh tay Đại Mao nói: “Bạn trai của chị là Bác Văn, là ông chủ của một nhà sách.” Đại Mao vui vẻ nói: “Vậy thì chúc mừng chị Phán Phán, ông chủ Tịch vừa nhã nhặn vừa anh tuấn dịu dàng, lần đầu gặp ông chủ Tịch, em liền cảm thấy giống như Từ Chí Ma (3) trong tưởng tượng vậy.”
(3) Từ Chí Ma:là nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt trong thời Trung Hoa Dân Quốc, đồng thời cũng là anh họ của tiểu thuyết gia võ hiệp Kim Dung. (Theo wikipedia)
Từ Phán Đệ cúi thấp đầu cười dịu dàng, Tiểu Nhung liếc mắt nhìn cô ta: “Tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, không biết anh ta có mưu đồ gì không?” Từ Phán Đệ trợn mắt nhìn Tiểu Nhung: “Nói cái gì đó? Hiệu sách anh ấy là hiệu sách tốt nhất đấy, anh ấy còn có nhiều tiền hơn tôi.” Tiểu Nhung ồ một tiếng: “Cũng đúng, ngoại trừ tiền thì làm gì có thứ khác để cô để ý.”
Từ Phán Đệ nói một câu mặc kệ cô, vừa quay đầu lại liền trông thấy Hiểu Hạ đang chụp ảnh bưu thiếp rồi gửi Wechat cho Dương Cao và bố mẹ, Từ Phán Đệ kêu lên một tiếng: “Sao cô lại ở đây?” Hiểu Hạ nghiêng đầu nhìn cô ta: “Hôm nay được nghỉ đông, tôi đến ăn nhờ ở đậu.”
Từ Phán Đệ há to miệng, đột nhiên đỡ trán ngã ngồi xuống cái ghế phía sau, liên tục nói đau đầu, Đại Mao bận bịu rót nước, lo lắng nhìn cô ta: “Sắc mặt của chị Phán Phán không tốt, em đưa chị đến bệnh viện.”
Từ Phán Đệ lắc đầu: “Uống nước miễn phí rồi nghỉ một lát là tốt rồi, em bận gì thì cứ làm đi, không cần để ý đến chị.”
Ngồi một lúc mới nhớ tối qua uống hơi nhiều rượu, sau đó dường như đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ có cảm giác như trong cơn say có cái gì đó cuốn cô ta lại, khiến cô ta ngạt thở, chẳng lẽ là khoái cảm sao? Nhưng loại khoái cảm đó rất quái dị, xen lẫn sự sợ hãi không nói nên lời.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy toàn thân từ từ đau buốt, huyệt thái dương phát nhức, trong ý nghĩa trống không dường như thiếu một thứ gì đó, tiếng nói cười của ba người trẻ tuổi cách cô ta rất gần, lại dường như rất xa.
Lúc sắp ngất đi, bên tai vang lên tiếng leng keng, sau đó là tiếng nói hoan nghênh đến quán cà phê phố sau, La Hổ đi đến, mặt đen sì nhìn Tiểu Nhung: “Trời chưa sáng tôi đã đến nhà ga chờ bọn cô, trở về cũng không nói một tiếng?” Mặt Tiểu Nhung không có biểu tình gì: “Tạm thời đổi ý, đi máy bay về, đi tàu hỏa mười mấy tiếng lại còn phải chuyển chuyến, Đại Mao lại mua nhiều đồ như vậy.”
La Hổ chỉ về phía cô ấy: “Cũng không thể gọi điện thoại cho tôi sao?” Tiểu Nhung nhíu nhíu vai: “Anh có số tôi, nhưng tôi lại không có số anh, sao có thể gọi chứ?” La Hổ nhìn về phía Đại Mao, Đại Mao vội vàng xua tay: “Thật ra tôi có điện thoại, nhưng tôi không biết cảnh sát La lại tới đón chúng tôi, anh vất vả rồi, buổi trưa cùng ăn cơm nhé, Tiểu Nhung làm đấy.”
Sắc mặt La Hổ dịu đi một chút: “Nhóc con, nếu như không phải tôi đang theo đuổi cô thì có thể bị cô điều khiến sao?” Tiểu Nhung không để ý tới anh ta, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bước chân, Địch Dã lên tiếng: “La Hổ, lên đây đi.”
La Hổ không nói hai lời, bước ba bậc thang một đi lên, mang theo vẻ khoa trương: “Ai da, rốt cuộc cũng có thể từng bước thưởng thức phòng của mọi người rồi. Nhiều sách như vậy, nếu như giá sách đổ có thể bị chôn sống mất…”
Địch Dã giơ tay ngăn anh ta lại: “Bớt nhiều lời đi, giúp tôi hỏi thăm một người, chính là Giám đốc đời trước Cốc Tương Cầm của viện bảo tàng.”
“Cốc Tương Cầm?” La Hổ chỉ về phía anh cười ha hả, “Tôi biết rồi, anh cũng đang nghi ngờ Thanh Kỳ, thế nào? Suy nghĩ cẩn thận rồi chứ? Cùng hỗ trợ điều tra? Anh cái người rảnh rỗi này, nếu chịu hỗ trợ thì tôi coi như cũng dễ dàng.”
Địch Dã nhíu mày: “Cốc Tương Cầm và Thanh Kỳ có quan hệ với nhau sao?”