Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Cái chết của nhân viên mát-xa (10)
Editor: Linqq
Buổi chiều hôm sau, khi Đàm Kỳ tới, Hiểu Hạ chủ động hỏi thăm công việc, Đàm Kỳ có chút thất thần: “Phương án của cô tôi đang suy nghĩ, mai là cuối tuần, vẫn nên thu xếp tài liệu thật tốt vào. Trong lúc sửa sang lại cô cũng có thể học được chút ít, như vậy rất tốt.”
Giữa trưa, La Hổ dẫn theo một cảnh sát đến, Vương Mỹ Mỹ ở quầy lễ tân tiếp đón, hiếu kỳ hỏi: “Tìm Triệu Hiểu Hạ sao?”
La Hổ nghe xong liền nghĩ, Triệu Hiểu Hạ cũng làm trong công ty này sao? Dường như cười mà không cười hỏi: “Cô gái này sao biết chúng tôi tìm Triệu Hiểu Hạ?”
Vương Mỹ Mỹ chắc chắn nói: “Triệu Hiểu Hạ nói, gần đây cô ấy giúp cảnh sát phá án, buổi chiều luôn trở về muộn, tôi cũng không dám ghi cô ấy đến trễ.”
La Hổ gật gật đầu: “Ừm, đúng là Triệu Hiểu Hạ giúp cảnh sát lập công lớn. Chẳng qua hôm nay chúng tôi tìm Đàm Kỳ.”
Đàm Kỳ thấp giọng bảo Hiểu Hạ bưng hai chén trà vào, mời hai vị cảnh sát đến phòng khách, lúc Hiểu Hạ bưng chén đi vào, mặt La Hổ không chút biểu tình liếc nhìn cô, như không quen biết, nhận lấy chén trà khách khí gật đầu: “Cảm ơn.”
Hiểu Hạ cũng khách sáo nói không cần cảm ơn, ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại, trở lại chỗ ngồi nhìn lén qua cửa sổ thủy tinh, trong lòng cực kỳ bất an, có phải Đàm Chấn Phi chạy rồi hay không?
Trong phòng họp, La Hổ hỏi thăm, vị cảnh sát sát kia thì ghi chép, La Hổ hỏi Đàm Kỳ: “Đêm ngày 14 tháng 7, từ tám giờ đến mười giờ, anh ở đâu? Làm gì?”
Đàm Kỳ nghĩ một lúc: “Ngày 14 tháng 7, là thứ hai, đêm hôm đó có một trận mưa lớn, chín giờ tôi định đi thì bị mưa to ngăn lại phải ở văn phòng, tôi nhớ rất rõ.”
La Hổ hơi kinh ngạc: “Có người có thể chứng minh không?”
Đàm Kỳ lại nghĩ một lúc: “Lúc mười giờ rưỡi tôi mới rời đi, lúc này hành lang của công ty có camera, về phần thời gian tôi ở văn phòng, nhân viên Triệu Hiểu Hạ của tôi có thể chứng minh, hôm đó cô ấy cũng tăng ca, lúc tan việc hẳn là đã qua tám giờ, tôi bảo cô ấy thuận đường xuống dưới cửa hàng cháo dưới lầu mua một phần cháo Lương Phan cho tôi, nhân viên phục vụ trong tiệm có thể đưa đồ ăn lên, chẳng qua Hiểu Hạ nhiệt tình, lại mang lên lầu cho tôi. Sau khi cô ấy đi về liền không có người nào chứng minh được, lúc đó tôi đến phòng giải khát pha cà phê, còn đứng trước cửa sổ nhìn mưa một lúc, trên camera hẳn là cũng có tư liệu. Tôi có dùng máy của văn phòng gọi mấy cuộc điện thoại, còn gọi cho người nào thì tôi phải suy nghĩ một chút.”
La Hổ nhìn Đàm Kỳ, người đang ngồi trước mặt rất bình tĩnh, mang theo vài phần tùy ý, nhưng suy nghĩ của anh ta lại kín đáo đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được, La Hổ quyết định đột phá chính diện: “Đàm Kỳ, anh có muốn biết vì sao tôi điều tra anh không?”
Đàm Kỳ gật đầu: “Muốn, ở văn phòng vô cớ bị cảnh sát điều tra, dù gì tôi cũng phải cho ông chủ một câu trả lời thỏa đáng.”
La Hổ theo dõi anh ta: “Là như thế này, ngày 15 tháng 7, quán cà phê phố sau xảy ra án mạng, có một nhân viên mát-xa chết trong nhà vệ sinh, sau khi cảnh sát điều tra, bố của anh Đàm Chấn Phi có quan hệ mập mờ với nhân viên mát-xa này, cảnh sát đã tới hỏi Đàm Chấn Phi, Đàm Chấn Phi có nói, ngày 14 tháng 7, từ sáu giờ tối đến mười giờ tối, ông ta hẹn anh ăn tối.”
Đàm Kỳ biểu lộ chút bối rối, tay vô thức nắm thành quyền: “Cảnh sát, tôi và bố tôi đúng là có hẹn ăn tối, nhưng là trên nhà bếp ở tầng năm của công ty, thời gian là từ sáu giờ đến bảy giờ, bởi vì trợ lý là người mới, cho nên tôi có rất nhiều việc phải làm, chỉ đơn giản ăn xong liền trở về văn phòng. Lúc về là bảy giờ, rất nhiều đồng nghiệp còn đang tăng ca, có mấy người còn nhìn thấy tôi, nói chuyện với tôi.”
La Hổ nhìn Đàm Kỳ, dường như anh ta cũng không muốn bảo vệ bố mình, mà chính là nóng lòng phủ nhận, nhưng trên mặt anh ta lại đầy bối rối, tựa như đang lo lắng cho bố. La Hổ nghĩ một lúc: “Vậy hôm nay đến đây thôi, cảm ơn anh đã phối hợp. Chúng tôi còn muốn tìm trợ lý Triệu Hiểu Hạ của anh để nói chuyện.”
Lúc Hiểu Hạ tiến vào, La Hổ nhìn cô cười cười, chỉ về cái ghế đối diện: “Không phải sợ, chúng tôi chỉ hỏi thăm theo thông lệ thôi, chẳng qua lần này không giống với việc tùy ý nói chuyện phiếm ở quán cà phê, mỗi một chữ cô nói, chúng tôi đều sẽ ghi lại, cho nên, cô phải trả lời thận trọng.”
Nghe anh ta hỏi đến thời gian, Hiểu Hạ gãi gãi đầu: “Đó là hôm thứ hai, hôm nay đã là thứ năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Đúng là tôi có làm thêm giờ, cũng đúng là tôi có đưa bữa tối cho giám đốc Đàm, sau đó tôi đi ăn cháo, ăn một lúc thì dê con nhắn tin Wechat nói trời sắp mưa, tôi không mang ô nên tranh thủ thời gian chạy về phía trạm xe buýt, chỉ lo cúi đầu chạy nên rẽ nhầm hướng, cho nên mới đến phố sau, sau đó Đại Mao đi ra kéo tôi vào quán cà phê tránh mưa, chính là như vậy.”
Cảnh sát ghi chép khó xử nhìn La Hổ, La Hổ khoát khoát tay: “Đầu tiên không cần nhớ vội.” Sau đó nhìn Hiểu Hạ nói: “Cô có nhớ tới thời gian chính xác gì đó không?”
Hiểu Hạ a một tiếng: “Có, lúc tôi nhắn tin Wechat với dê con vẫn còn giữ lại, cho tới bây giờ tôi vẫn không nỡ xóa, từ nội dung nói chuyện có thể nhớ tới lúc ấy tôi đang làm gì.”
La Hổ nhìn cô: “Dê con là?” Hiểu Hạ cười lấy điện thoại di động ra: “Là cô bạn mật ong của tôi, cô ấy họ Dương, ở nhà trẻ chúng tôi vẫn hay gọi cô ấy là dê con, là do tôi đặt đó.”
La Hổ nhíu mày: “Cô bạn mật ong?” Hiểu Hạ lại cười: “Là chị em lớn lên từ nhỏ với tôi, so với bạn thân còn thân thiết hơn cả vạn lần.”
La Hổ bật cười, Hiểu Hạ lật bản ghi chép trên Wechat ra: “Tôi nhớ ra rồi, tám giờ giám đốc Đàm đi pha cà phê, tôi gửi email báo cáo làm việc cho anh ta, sau khi anh ta đồng ý để tôi tan làm, tôi liền xuống lầu mua bữa tối, lúc đến cửa hàng cháo là 8 giờ 30 phút.”
La Hổ ra hiệu cảnh sát ghi chép lại, lại hỏi Hiểu Hạ: “Hôm đó có phải sáu giờ Đàm Kỳ từng đi ra ngoài, sau đó bảy giờ lại trở về hay không?” Hiểu Hạ gật đầu: “Vâng, sáu giờ chúng tôi tan tầm, tôi vừa định đi, anh ta lại ném cho tôi một xấp tài liệu, bảo tôi chỉnh sửa lại trên máy tính, sau đó anh ta liền nghênh ngang rời đi. Tôi nhớ là, anh ta đi trước khi tan việc, lúc bảy giờ anh ta liền trở về. Mỹ nữ bộ phận tiêu thụ ngồi sát vách tôi vừa duỗi người vừa nói, ôi, 7 giờ rồi, đi về thôi. Cái này tôi nhớ cực kỳ rõ ràng.”
Mỹ nữ kia rất đẹp, hôm thứ hai cô ấy còn mặc một cái sơ mi trắng không tay cùng váy ngắn màu hồng, trông càng đẹp hơn, cả ngày Hiểu Hạ chỉ cần rảnh rỗi là lại ngắm cô ấy, coi cô ấy giống như phong cảnh trước mặt vậy. Thế nhưng lúc cô ấy duỗi người lại vô ý lộ ra lông nách màu đen, Hiểu Hạ choáng váng, cho nên động tác cùng lời nói của cô ấy, Hiểu Hạ nhớ rất rõ.
Ngược lại La Hổ lại không hỏi nữa, cười cười nói với Hiểu Hạ: “Rất tốt, cô cung cấp thông tin rất quan trọng, cảm ơn.”
Hiểu Hạ đứng lên, cân nhắc một chút rồi nhanh chóng hỏi: “Cảnh sát La, có phải Đàm Chấn Phi bỏ trốn rồi hay không?”
La Hổ lắc đầu, Hiểu Hạ buông lỏng một hơi: “Tôi cũng không biết ông ta là bố của giám đốc Đàm, nên hôm đó mới nói với anh ta.”
La Hổ cùng viên cảnh sát ghi chép liếc nhau, nói với Hiểu Hạ: “Tình tiết cụ thể của vụ án không tiện lộ ra, kẻ tình nghi ở Bắc Kinh, cô chỉ cần biết như vậy là được rồi.”
Hiểu Hạ a một tiếng: “Vậy, tôi đi ra ngoài trước.” La Hổ nói chờ một chút, quan sát nét mặt của cô: “Cái đêm mưa đó, Hiểu Hạ đến quán cà phê phố sau, có gặp Địch Dã đi tản bộ trở về, có đúng không?”
Hiểu Hạ gật đầu: “Đúng vậy, tôi sợ bỏ lỡ chuyến xe cuối, đúng lúc liền gặp anh ấy.” La Hổ nhìn cô chằm chằm: “Vậy thì, lúc ấy Địch Dã có bộ dạng như thế nào?”
Hiểu Hạ híp mắt cười: “Còn có thể có bộ dạng gì nữa, mưa lớn như vậy, người anh ấy cũng ướt sũng.”
La Hổ cười rộ lên: “Thật đúng là biến thái.”
Lúc Đàm Kỳ đưa La Hổ rời đi, La Hổ khách sáo nói: “Anh Đàm cung cấp thông tin cho chúng tôi, đối với chúng tôi, đó là sự trợ giúp rất lớn, cảm ơn anh.”
Đàm Kỳ cười cười: “Chỉ là công dân đang làm nghĩa vụ thôi mà. Chẳng qua, cảnh sát đang nghi ngờ bố tôi sao? Sao bố tôi lại liên quan đến một nhân viên mát-xa được, không thể nào.”
La Hổ theo dõi mắt anh ta, Đàm Kỳ không chút né tránh ánh mắt đó, vẫn cười nhạt, La Hổ hỏi: “Thẩm mỹ viện kia có camera, bố của anh hai tháng trước có ghé qua, còn chỉ đích danh Ruth.”
Vẻ mặt Đàm Kỳ bình tĩnh: “Công ty có mấy đồng nghiệp nữ thường xuyên tới đó, nói kỹ thuật xoa bóp của Ruth rất tốt, lưng của bố quanh năm đau nhức, tôi đã đề cử cho ông ấy tới đó.”
La Hổ gật gật đầu, cũng không nói gì, Đàm Kỳ còn nói: “Nghe nói nhân viên mát-xa kia uống thuốc sẩy thai quá liều nên mới chết, nếu như là bố tôi, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy, bố tôi lớn lên ở cô nhi viện, viện trưởng cô nhi viện là bác sĩ, từ nhỏ ông ấy thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cho nên kiến thức y học rất phong phú.”
La Hổ hơi nhíu mày một chút, trong nháy mắt liền giãn ra, khóe miệng chứa vẻ mỉm cười; “Anh Đàm yên tâm, vẫn là câu nói kia, chúng tôi sẽ không nghi oan cho bất kỳ người tốt nào. Hẹn gặp lại.”
La Hổ bắt tay với Đàm Kỳ, sau đó đi vào trong thang máy, trong thang máy chỉ có anh ta cùng viên cảnh sát, viên cảnh sát nhỏ giọng nói: “Đội trưởng La, người đàn ông họ Đàm này, rốt cuộc là anh ta giúp bố anh ta? Hay là giúp chúng ta?”
Khóe miệng La Hổ càng cười rộng hơn: “Lòng bàn tay của anh ta rất nóng, nóng như vậy, xem ra trong lòng anh ta không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Con nuôi nha, quan hệ với cha nuôi rất vi diệu, nếu không phải có câu nói của anh ta, chúng ta rất khó tra ra Đàm Chấn Phi hiểu biết y học.”
Viên cảnh sát lật hai bản ghi chép: “Trong túi của người chết có giữ lại một cái bao cao su đã qua sử dụng, bên trong có DNA của Đàm Chấn Phi, sau khi xét nghiệm thì thấy trên hộp thuốc nạo thai cũng có dấu vân tay của Đàm Chấn Phi, nếu như ông ta không hiểu y học, chỉ có thể là trong lúc vô tình làm sai, nhưng ông ta lại hiểu y học, vậy thì là cố ý giết người rồi.”
La Hổ ừ một tiếng: “Trở về viết báo cáo, có thể xin lệnh bắt giữ được rồi, động tác phải nhanh lên.”
Cuối tuần cũng đã sắp xếp xong tủ hồ sơ, trưa thứ hai, Hiểu Hạ kéo Ngô Hồng đi tìm Đại Mao, muốn mời Đại Mao ăn cơm, cảm ơn cậu ta đã giúp cô dọn nhà.
Đến quán cà phê, Đại Mao không có ở đó, Địch Dã nhìn thấy hai người thì đón họ vào, mỉm cười nói: “Nghe nói Hiểu Hạ đã dọn đến nhà Ngô Hồng ở, có tốt không?”
Tiểu Nhung đứng sau quầy bar nhíu mày, bố đây là đang ở trước mặt Triệu Hiểu Hạ cố tìm chuyện để nói sao, có mất mặt hay không? Ngô Hồng cười nói: “Sao có thể không tốt? Hiểu Hạ ở nhà tôi rất dễ chịu, đúng không? Hiểu Hạ? Nhưng mà, cũng không phải nhà tôi, tôi cũng chỉ thuê thôi, không giàu như ông chủ Địch được.”
Địch Dã liền cười, Hiểu Hạ nói: “Rất tốt, nhờ có Đại Mao hỗ trợ, cho nên tôi cố ý tới đây mời cậu ấy ăn cơm.”
Địch Dã a một tiếng: “Đại Mao không ở đây, nó lái xe giúp bà chủ Từ đưa người nhà Ruth đến nhà ga rồi.”
Hiểu Hạ hỏi: “Vậy có mang theo thi thể đi không?” Địch Dã lắc đầu: “Sao có thể? Giống như bọn họ nói, mang theo lọ tro cốt trở về, chẳng qua ông chú kia nói trở về vẫn đặt trong quan tài, vẫn muốn kết hôn với người âm.”
Ngô Hồng thở dài: “Xem ra vụ án đã được phá.” Địch Dã ừ một tiếng: “Đêm thứ năm, với tội cố ý giết người, Đàm Chấn Phi đã bị bắt, buổi sáng La Hổ tới nói ông ta thú nhận rồi. Sau khi phát hiện mình có bầu, Ruth tới tìm ông ta, uy hiếp sẽ nói cho vợ ông ta biết, ông ta lại cho Ruth một số tiền lớn để trấn an, bảo cô ấy đi nạo thai, Ruth đồng ý nạo thai, nhưng lại không chịu đoạn tuyệt quan hệ, nói muốn tiếp tục lui tới với ông ta. Cho nên ông ta liền nổi lên sát tâm.”
Hiểu Hạ cũng thở dài: “Hôm nay giám đốc Đàm không đi làm, khẳng định là rất thương tâm.” Ngô Hồng lắc đầu: “Cậu ta là người cuồng công việc, buổi chiều chắc chắn sẽ đến, hơn nữa sẽ giả vờ bản thân không có chuyện gì cả. Ban đêm sẽ gọi mấy người đồng nghiệp đi ăn cơm với cậu ta.”
Hiểu Hạ nói xong, Địch Dã cười nhìn cô một cái, quay đầu nói với Tiểu Nhung: “Không phải muốn gọi thức ăn bên ngoài sao? Ba người cùng ăn chung đi, đừng kêu cơm hộp, không tốt cho sức khỏe, gọi người mang bộ đồ ăn đến. Ăn xong thì nhân viên phục vụ sẽ đến lấy, đắt một chút cũng được.”
Tiểu Nhung nói một tiếng dài dòng, cầm điện thoại lên bấm số.
Địch Dã mời hai người tới bên cửa sổ ngồi xuống, đổ cho hai người hai cốc nước chanh, lại bưng một đĩa hoa quả tới: “Các cô chờ một chút, tôi lên lầu đọc sách.”
Ngô Hồng nhìn bóng lưng cao to của anh, quay đầu nhìn Hiểu Hạ: “Lạ thật, hôm nay ông chủ Địch rất nhiệt tình.” Hiểu Hạ ừm một tiếng: “Nói cũng nhiều hơn một ít, có lẽ vụ án của Ruth được phá, trong lòng liền trở nên vui vẻ, trước đó cảnh sát La vẫn một mực nghi ngờ anh ấy đấy thôi.”
Ngô Hồng gật đầu: “Có lý. Hừ, La Hổ kia, trong mắt anh ta, ai cũng là tội phạm, lúc nhìn chằm chằm người khác cũng khiến người ta hoảng sợ.” Tiểu Nhung đi ra từ trong quầy bar: “Không phải đâu, là bởi vì có người nói dối giúp bố đó.”
Ngô Hồng truy hỏi đến cùng, Tiểu Nhung lại chỉ nhìn Hiểu Hạ một cái, không nói gì.
Buổi chiều hôm sau, khi Đàm Kỳ tới, Hiểu Hạ chủ động hỏi thăm công việc, Đàm Kỳ có chút thất thần: “Phương án của cô tôi đang suy nghĩ, mai là cuối tuần, vẫn nên thu xếp tài liệu thật tốt vào. Trong lúc sửa sang lại cô cũng có thể học được chút ít, như vậy rất tốt.”
Giữa trưa, La Hổ dẫn theo một cảnh sát đến, Vương Mỹ Mỹ ở quầy lễ tân tiếp đón, hiếu kỳ hỏi: “Tìm Triệu Hiểu Hạ sao?”
La Hổ nghe xong liền nghĩ, Triệu Hiểu Hạ cũng làm trong công ty này sao? Dường như cười mà không cười hỏi: “Cô gái này sao biết chúng tôi tìm Triệu Hiểu Hạ?”
Vương Mỹ Mỹ chắc chắn nói: “Triệu Hiểu Hạ nói, gần đây cô ấy giúp cảnh sát phá án, buổi chiều luôn trở về muộn, tôi cũng không dám ghi cô ấy đến trễ.”
La Hổ gật gật đầu: “Ừm, đúng là Triệu Hiểu Hạ giúp cảnh sát lập công lớn. Chẳng qua hôm nay chúng tôi tìm Đàm Kỳ.”
Đàm Kỳ thấp giọng bảo Hiểu Hạ bưng hai chén trà vào, mời hai vị cảnh sát đến phòng khách, lúc Hiểu Hạ bưng chén đi vào, mặt La Hổ không chút biểu tình liếc nhìn cô, như không quen biết, nhận lấy chén trà khách khí gật đầu: “Cảm ơn.”
Hiểu Hạ cũng khách sáo nói không cần cảm ơn, ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại, trở lại chỗ ngồi nhìn lén qua cửa sổ thủy tinh, trong lòng cực kỳ bất an, có phải Đàm Chấn Phi chạy rồi hay không?
Trong phòng họp, La Hổ hỏi thăm, vị cảnh sát sát kia thì ghi chép, La Hổ hỏi Đàm Kỳ: “Đêm ngày 14 tháng 7, từ tám giờ đến mười giờ, anh ở đâu? Làm gì?”
Đàm Kỳ nghĩ một lúc: “Ngày 14 tháng 7, là thứ hai, đêm hôm đó có một trận mưa lớn, chín giờ tôi định đi thì bị mưa to ngăn lại phải ở văn phòng, tôi nhớ rất rõ.”
La Hổ hơi kinh ngạc: “Có người có thể chứng minh không?”
Đàm Kỳ lại nghĩ một lúc: “Lúc mười giờ rưỡi tôi mới rời đi, lúc này hành lang của công ty có camera, về phần thời gian tôi ở văn phòng, nhân viên Triệu Hiểu Hạ của tôi có thể chứng minh, hôm đó cô ấy cũng tăng ca, lúc tan việc hẳn là đã qua tám giờ, tôi bảo cô ấy thuận đường xuống dưới cửa hàng cháo dưới lầu mua một phần cháo Lương Phan cho tôi, nhân viên phục vụ trong tiệm có thể đưa đồ ăn lên, chẳng qua Hiểu Hạ nhiệt tình, lại mang lên lầu cho tôi. Sau khi cô ấy đi về liền không có người nào chứng minh được, lúc đó tôi đến phòng giải khát pha cà phê, còn đứng trước cửa sổ nhìn mưa một lúc, trên camera hẳn là cũng có tư liệu. Tôi có dùng máy của văn phòng gọi mấy cuộc điện thoại, còn gọi cho người nào thì tôi phải suy nghĩ một chút.”
La Hổ nhìn Đàm Kỳ, người đang ngồi trước mặt rất bình tĩnh, mang theo vài phần tùy ý, nhưng suy nghĩ của anh ta lại kín đáo đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được, La Hổ quyết định đột phá chính diện: “Đàm Kỳ, anh có muốn biết vì sao tôi điều tra anh không?”
Đàm Kỳ gật đầu: “Muốn, ở văn phòng vô cớ bị cảnh sát điều tra, dù gì tôi cũng phải cho ông chủ một câu trả lời thỏa đáng.”
La Hổ theo dõi anh ta: “Là như thế này, ngày 15 tháng 7, quán cà phê phố sau xảy ra án mạng, có một nhân viên mát-xa chết trong nhà vệ sinh, sau khi cảnh sát điều tra, bố của anh Đàm Chấn Phi có quan hệ mập mờ với nhân viên mát-xa này, cảnh sát đã tới hỏi Đàm Chấn Phi, Đàm Chấn Phi có nói, ngày 14 tháng 7, từ sáu giờ tối đến mười giờ tối, ông ta hẹn anh ăn tối.”
Đàm Kỳ biểu lộ chút bối rối, tay vô thức nắm thành quyền: “Cảnh sát, tôi và bố tôi đúng là có hẹn ăn tối, nhưng là trên nhà bếp ở tầng năm của công ty, thời gian là từ sáu giờ đến bảy giờ, bởi vì trợ lý là người mới, cho nên tôi có rất nhiều việc phải làm, chỉ đơn giản ăn xong liền trở về văn phòng. Lúc về là bảy giờ, rất nhiều đồng nghiệp còn đang tăng ca, có mấy người còn nhìn thấy tôi, nói chuyện với tôi.”
La Hổ nhìn Đàm Kỳ, dường như anh ta cũng không muốn bảo vệ bố mình, mà chính là nóng lòng phủ nhận, nhưng trên mặt anh ta lại đầy bối rối, tựa như đang lo lắng cho bố. La Hổ nghĩ một lúc: “Vậy hôm nay đến đây thôi, cảm ơn anh đã phối hợp. Chúng tôi còn muốn tìm trợ lý Triệu Hiểu Hạ của anh để nói chuyện.”
Lúc Hiểu Hạ tiến vào, La Hổ nhìn cô cười cười, chỉ về cái ghế đối diện: “Không phải sợ, chúng tôi chỉ hỏi thăm theo thông lệ thôi, chẳng qua lần này không giống với việc tùy ý nói chuyện phiếm ở quán cà phê, mỗi một chữ cô nói, chúng tôi đều sẽ ghi lại, cho nên, cô phải trả lời thận trọng.”
Nghe anh ta hỏi đến thời gian, Hiểu Hạ gãi gãi đầu: “Đó là hôm thứ hai, hôm nay đã là thứ năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Đúng là tôi có làm thêm giờ, cũng đúng là tôi có đưa bữa tối cho giám đốc Đàm, sau đó tôi đi ăn cháo, ăn một lúc thì dê con nhắn tin Wechat nói trời sắp mưa, tôi không mang ô nên tranh thủ thời gian chạy về phía trạm xe buýt, chỉ lo cúi đầu chạy nên rẽ nhầm hướng, cho nên mới đến phố sau, sau đó Đại Mao đi ra kéo tôi vào quán cà phê tránh mưa, chính là như vậy.”
Cảnh sát ghi chép khó xử nhìn La Hổ, La Hổ khoát khoát tay: “Đầu tiên không cần nhớ vội.” Sau đó nhìn Hiểu Hạ nói: “Cô có nhớ tới thời gian chính xác gì đó không?”
Hiểu Hạ a một tiếng: “Có, lúc tôi nhắn tin Wechat với dê con vẫn còn giữ lại, cho tới bây giờ tôi vẫn không nỡ xóa, từ nội dung nói chuyện có thể nhớ tới lúc ấy tôi đang làm gì.”
La Hổ nhìn cô: “Dê con là?” Hiểu Hạ cười lấy điện thoại di động ra: “Là cô bạn mật ong của tôi, cô ấy họ Dương, ở nhà trẻ chúng tôi vẫn hay gọi cô ấy là dê con, là do tôi đặt đó.”
La Hổ nhíu mày: “Cô bạn mật ong?” Hiểu Hạ lại cười: “Là chị em lớn lên từ nhỏ với tôi, so với bạn thân còn thân thiết hơn cả vạn lần.”
La Hổ bật cười, Hiểu Hạ lật bản ghi chép trên Wechat ra: “Tôi nhớ ra rồi, tám giờ giám đốc Đàm đi pha cà phê, tôi gửi email báo cáo làm việc cho anh ta, sau khi anh ta đồng ý để tôi tan làm, tôi liền xuống lầu mua bữa tối, lúc đến cửa hàng cháo là 8 giờ 30 phút.”
La Hổ ra hiệu cảnh sát ghi chép lại, lại hỏi Hiểu Hạ: “Hôm đó có phải sáu giờ Đàm Kỳ từng đi ra ngoài, sau đó bảy giờ lại trở về hay không?” Hiểu Hạ gật đầu: “Vâng, sáu giờ chúng tôi tan tầm, tôi vừa định đi, anh ta lại ném cho tôi một xấp tài liệu, bảo tôi chỉnh sửa lại trên máy tính, sau đó anh ta liền nghênh ngang rời đi. Tôi nhớ là, anh ta đi trước khi tan việc, lúc bảy giờ anh ta liền trở về. Mỹ nữ bộ phận tiêu thụ ngồi sát vách tôi vừa duỗi người vừa nói, ôi, 7 giờ rồi, đi về thôi. Cái này tôi nhớ cực kỳ rõ ràng.”
Mỹ nữ kia rất đẹp, hôm thứ hai cô ấy còn mặc một cái sơ mi trắng không tay cùng váy ngắn màu hồng, trông càng đẹp hơn, cả ngày Hiểu Hạ chỉ cần rảnh rỗi là lại ngắm cô ấy, coi cô ấy giống như phong cảnh trước mặt vậy. Thế nhưng lúc cô ấy duỗi người lại vô ý lộ ra lông nách màu đen, Hiểu Hạ choáng váng, cho nên động tác cùng lời nói của cô ấy, Hiểu Hạ nhớ rất rõ.
Ngược lại La Hổ lại không hỏi nữa, cười cười nói với Hiểu Hạ: “Rất tốt, cô cung cấp thông tin rất quan trọng, cảm ơn.”
Hiểu Hạ đứng lên, cân nhắc một chút rồi nhanh chóng hỏi: “Cảnh sát La, có phải Đàm Chấn Phi bỏ trốn rồi hay không?”
La Hổ lắc đầu, Hiểu Hạ buông lỏng một hơi: “Tôi cũng không biết ông ta là bố của giám đốc Đàm, nên hôm đó mới nói với anh ta.”
La Hổ cùng viên cảnh sát ghi chép liếc nhau, nói với Hiểu Hạ: “Tình tiết cụ thể của vụ án không tiện lộ ra, kẻ tình nghi ở Bắc Kinh, cô chỉ cần biết như vậy là được rồi.”
Hiểu Hạ a một tiếng: “Vậy, tôi đi ra ngoài trước.” La Hổ nói chờ một chút, quan sát nét mặt của cô: “Cái đêm mưa đó, Hiểu Hạ đến quán cà phê phố sau, có gặp Địch Dã đi tản bộ trở về, có đúng không?”
Hiểu Hạ gật đầu: “Đúng vậy, tôi sợ bỏ lỡ chuyến xe cuối, đúng lúc liền gặp anh ấy.” La Hổ nhìn cô chằm chằm: “Vậy thì, lúc ấy Địch Dã có bộ dạng như thế nào?”
Hiểu Hạ híp mắt cười: “Còn có thể có bộ dạng gì nữa, mưa lớn như vậy, người anh ấy cũng ướt sũng.”
La Hổ cười rộ lên: “Thật đúng là biến thái.”
Lúc Đàm Kỳ đưa La Hổ rời đi, La Hổ khách sáo nói: “Anh Đàm cung cấp thông tin cho chúng tôi, đối với chúng tôi, đó là sự trợ giúp rất lớn, cảm ơn anh.”
Đàm Kỳ cười cười: “Chỉ là công dân đang làm nghĩa vụ thôi mà. Chẳng qua, cảnh sát đang nghi ngờ bố tôi sao? Sao bố tôi lại liên quan đến một nhân viên mát-xa được, không thể nào.”
La Hổ theo dõi mắt anh ta, Đàm Kỳ không chút né tránh ánh mắt đó, vẫn cười nhạt, La Hổ hỏi: “Thẩm mỹ viện kia có camera, bố của anh hai tháng trước có ghé qua, còn chỉ đích danh Ruth.”
Vẻ mặt Đàm Kỳ bình tĩnh: “Công ty có mấy đồng nghiệp nữ thường xuyên tới đó, nói kỹ thuật xoa bóp của Ruth rất tốt, lưng của bố quanh năm đau nhức, tôi đã đề cử cho ông ấy tới đó.”
La Hổ gật gật đầu, cũng không nói gì, Đàm Kỳ còn nói: “Nghe nói nhân viên mát-xa kia uống thuốc sẩy thai quá liều nên mới chết, nếu như là bố tôi, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy, bố tôi lớn lên ở cô nhi viện, viện trưởng cô nhi viện là bác sĩ, từ nhỏ ông ấy thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cho nên kiến thức y học rất phong phú.”
La Hổ hơi nhíu mày một chút, trong nháy mắt liền giãn ra, khóe miệng chứa vẻ mỉm cười; “Anh Đàm yên tâm, vẫn là câu nói kia, chúng tôi sẽ không nghi oan cho bất kỳ người tốt nào. Hẹn gặp lại.”
La Hổ bắt tay với Đàm Kỳ, sau đó đi vào trong thang máy, trong thang máy chỉ có anh ta cùng viên cảnh sát, viên cảnh sát nhỏ giọng nói: “Đội trưởng La, người đàn ông họ Đàm này, rốt cuộc là anh ta giúp bố anh ta? Hay là giúp chúng ta?”
Khóe miệng La Hổ càng cười rộng hơn: “Lòng bàn tay của anh ta rất nóng, nóng như vậy, xem ra trong lòng anh ta không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Con nuôi nha, quan hệ với cha nuôi rất vi diệu, nếu không phải có câu nói của anh ta, chúng ta rất khó tra ra Đàm Chấn Phi hiểu biết y học.”
Viên cảnh sát lật hai bản ghi chép: “Trong túi của người chết có giữ lại một cái bao cao su đã qua sử dụng, bên trong có DNA của Đàm Chấn Phi, sau khi xét nghiệm thì thấy trên hộp thuốc nạo thai cũng có dấu vân tay của Đàm Chấn Phi, nếu như ông ta không hiểu y học, chỉ có thể là trong lúc vô tình làm sai, nhưng ông ta lại hiểu y học, vậy thì là cố ý giết người rồi.”
La Hổ ừ một tiếng: “Trở về viết báo cáo, có thể xin lệnh bắt giữ được rồi, động tác phải nhanh lên.”
Cuối tuần cũng đã sắp xếp xong tủ hồ sơ, trưa thứ hai, Hiểu Hạ kéo Ngô Hồng đi tìm Đại Mao, muốn mời Đại Mao ăn cơm, cảm ơn cậu ta đã giúp cô dọn nhà.
Đến quán cà phê, Đại Mao không có ở đó, Địch Dã nhìn thấy hai người thì đón họ vào, mỉm cười nói: “Nghe nói Hiểu Hạ đã dọn đến nhà Ngô Hồng ở, có tốt không?”
Tiểu Nhung đứng sau quầy bar nhíu mày, bố đây là đang ở trước mặt Triệu Hiểu Hạ cố tìm chuyện để nói sao, có mất mặt hay không? Ngô Hồng cười nói: “Sao có thể không tốt? Hiểu Hạ ở nhà tôi rất dễ chịu, đúng không? Hiểu Hạ? Nhưng mà, cũng không phải nhà tôi, tôi cũng chỉ thuê thôi, không giàu như ông chủ Địch được.”
Địch Dã liền cười, Hiểu Hạ nói: “Rất tốt, nhờ có Đại Mao hỗ trợ, cho nên tôi cố ý tới đây mời cậu ấy ăn cơm.”
Địch Dã a một tiếng: “Đại Mao không ở đây, nó lái xe giúp bà chủ Từ đưa người nhà Ruth đến nhà ga rồi.”
Hiểu Hạ hỏi: “Vậy có mang theo thi thể đi không?” Địch Dã lắc đầu: “Sao có thể? Giống như bọn họ nói, mang theo lọ tro cốt trở về, chẳng qua ông chú kia nói trở về vẫn đặt trong quan tài, vẫn muốn kết hôn với người âm.”
Ngô Hồng thở dài: “Xem ra vụ án đã được phá.” Địch Dã ừ một tiếng: “Đêm thứ năm, với tội cố ý giết người, Đàm Chấn Phi đã bị bắt, buổi sáng La Hổ tới nói ông ta thú nhận rồi. Sau khi phát hiện mình có bầu, Ruth tới tìm ông ta, uy hiếp sẽ nói cho vợ ông ta biết, ông ta lại cho Ruth một số tiền lớn để trấn an, bảo cô ấy đi nạo thai, Ruth đồng ý nạo thai, nhưng lại không chịu đoạn tuyệt quan hệ, nói muốn tiếp tục lui tới với ông ta. Cho nên ông ta liền nổi lên sát tâm.”
Hiểu Hạ cũng thở dài: “Hôm nay giám đốc Đàm không đi làm, khẳng định là rất thương tâm.” Ngô Hồng lắc đầu: “Cậu ta là người cuồng công việc, buổi chiều chắc chắn sẽ đến, hơn nữa sẽ giả vờ bản thân không có chuyện gì cả. Ban đêm sẽ gọi mấy người đồng nghiệp đi ăn cơm với cậu ta.”
Hiểu Hạ nói xong, Địch Dã cười nhìn cô một cái, quay đầu nói với Tiểu Nhung: “Không phải muốn gọi thức ăn bên ngoài sao? Ba người cùng ăn chung đi, đừng kêu cơm hộp, không tốt cho sức khỏe, gọi người mang bộ đồ ăn đến. Ăn xong thì nhân viên phục vụ sẽ đến lấy, đắt một chút cũng được.”
Tiểu Nhung nói một tiếng dài dòng, cầm điện thoại lên bấm số.
Địch Dã mời hai người tới bên cửa sổ ngồi xuống, đổ cho hai người hai cốc nước chanh, lại bưng một đĩa hoa quả tới: “Các cô chờ một chút, tôi lên lầu đọc sách.”
Ngô Hồng nhìn bóng lưng cao to của anh, quay đầu nhìn Hiểu Hạ: “Lạ thật, hôm nay ông chủ Địch rất nhiệt tình.” Hiểu Hạ ừm một tiếng: “Nói cũng nhiều hơn một ít, có lẽ vụ án của Ruth được phá, trong lòng liền trở nên vui vẻ, trước đó cảnh sát La vẫn một mực nghi ngờ anh ấy đấy thôi.”
Ngô Hồng gật đầu: “Có lý. Hừ, La Hổ kia, trong mắt anh ta, ai cũng là tội phạm, lúc nhìn chằm chằm người khác cũng khiến người ta hoảng sợ.” Tiểu Nhung đi ra từ trong quầy bar: “Không phải đâu, là bởi vì có người nói dối giúp bố đó.”
Ngô Hồng truy hỏi đến cùng, Tiểu Nhung lại chỉ nhìn Hiểu Hạ một cái, không nói gì.