Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Tất nhiên, không ai hiểu cho tâm trạng của Vương Ninh cả.
Weibo của anh ta do người đại diện đăng tải, lời nói cực kỳ nhã nhặn lại ngập tràn hối hận, không thể nhìn ra phong cách của Vương Ninh, thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Tuy nhiên, điều mà cả hai người không ngờ đến chính là, chuyện đầu tiên cư dân mạng hỏi dưới Weibo là anh ta đã bình phục chấn thương chưa.
Vương Ninh nhìn thấy bình luận này suýt chút nữa đã đánh rơi di động, rõ ràng cách đây không lâu anh ta còn đăng Weibo nói mình đã xuất viện, hóa ra không ai để ý tới, vậy ra anh ta đã thất thế tới mức này rồi sao?
Anh ta vẫn còn oán hận, nhưng mục tiêu của cư dân mạng đã thay đổi từ lâu, không hề đạt được mục đích cọ nhiệt.
Giới giải trí vẫn tin tưởng vào một số chuyện.
Dù sao, thực sự mà nói, mọi người cũng biết một số điều bí mật, có không ít nữ minh tinh lén lút ra nước ngoài nuôi quỷ nhỏ, cúng quỷ thần, có đủ thứ chuyện kỳ lạ trên đời, chỉ là người ta không thể nào ngờ tới mà thôi.
Weibo cũng từng vạch trần một người có hành vi kỳ lạ, suy đoán người nọ nuôi quỷ nhỏ.
Đối với những điều mê tín như vậy, bọn họ thà rằng tin rằng có còn hơn là không, lần này chuyện của Cơ Thập Nhất cũng thế.
Mặc dù không tới mức tin cô khắc chết người, nhưng những sự thật từ việc giải mã giấc mơ vẫn còn bày ra rành rành ở đó, khiến người ta không thể không tin, có nhiều người còn suy nghĩ, muốn bí mật giải mộng, xem có thể một bước lên trời hay không.
…
Bên ngoài suy nghĩ như thế nào, Cơ Thập Nhất – người đang chuẩn bị theo đoàn phim tới nông thôn cũng không rõ lắm.
“Em không thể đi.”
“Vì sao em không thể đi theo chứ, một cô gái như chị đi rất nguy hiểm.”
Trước yêu cầu của Tô Minh Châu, Cơ Thập Nhất bất đắc dĩ nói: “… Đó đều là những nơi đạo diễn đã khảo sát xong xuôi, không phải em cũng phái người tới xem qua rồi sao?”
Tô Minh Châu: “…” Anh làm điều thừa thãi rồi phải không?
Sớm biết thế anh đã không phái người đi rồi, ít nhất thì bây giờ cũng có lý do để nói.
Cơ Thập Nhất vỗ ngực anh: “Ngoan nào, em ở công ty chăm chỉ làm việc, chị đi quay hai tuần, sẽ về nhanh thôi.”
Tô Minh Châu ôm ngực, “Vậy cho một người đi theo đi, nếu không thì em không yên tâm.”
“…” Một lúc lâu sau, Cơ Thập Nhất gật đầu, “Được, em có thể cho người đi theo.”
Tô Minh Châu lập tức nở nụ cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu lam, rực rỡ loá mắt, tựa một viên ngọc quý phát ra ánh sáng.
Ngay sau đó, Cơ Thập Nhất được gặp mặt người mà anh cử đến, một người đàn ông cao lớn thô kệch, cả người đầy cơ bắp, gồ lên dưới bộ quần áo màu đen, ước chừng cao hơn cô khoảng hai cái đầu.
“Gọi cậu ấy là Tiểu Nhất là được.” Tô Minh Châu nói.
Tiểu Nhất? Gọi là Đại Nhất cũng được ấy chứ, dáng người cao lớn như vậy, để cậu ấy liên quan đến chữ nhỏ, quả thực là không hợp chút nào cả.
Ngày hôm sau, Cơ Thập Nhất dẫn theo Tiểu Nhất ngồi lên xe dưới ánh mắt trông mong của Tô Minh Châu, người tài xế được đạo diễn cử tới đón cảm thấy sau lưng mình sắp bị chọc mù tới nơi rồi.
Biểu cảm u oán này chẳng khác gì oán phụ cả.
Về nông thôn quay phim là hành trình được sắp đặt từ trước, tới tận bây giờ mới khởi hành, bởi vì các cảnh quay khác kết thúc sớm, thân là đạo diễn, Vương Hạo cũng hy vọng việc ghi hình lần này có thể kết thúc vào đầu tháng 9.
Nội dung của lần quay này là vụ án diệt môn xảy ra tại một thôn làng, hiện giờ đoàn phim đã có tài chính, tất nhiên phải sử dụng sao cho tốt rồi, thôn làng thực sự sẽ có cảm giác chân thật hơn, thế nên mới thuê một căn.
Để thuận tiện, mấy diễn viên quần chúng chỉ xuất hiện ở một vài cảnh quay, Vương Hạo cũng dự định tìm ở trong thôn, cứ như thế, bọn họ chỉ cần dẫn theo vài nhân viên công tác, sau đó nam nữ chính đi qua là được, tính cả Tiểu Nhất tổng cộng chỉ có bảy người.
Bảy người ngồi trên một chiếc xe thuê, cộng thêm máy quay, màn hình theo dõi và đủ các loại đồ đạc mà vẫn còn thừa chỗ.
Tiểu Nhất ngồi một mình ở hàng cuối cùng, chiếm vị trí của hai người, hai nam nhân viên công tác bên cạnh giống như chú gà con, trông yếu ớt không chịu nổi.
Trong lòng nhân viên công tác tỏ vẻ chua xót, trước giờ bọn họ luôn được coi là nhân tài của đoàn phim, so sánh với Tiểu Nhất quả thực không dùng được, Tiểu Nhất người ta có thể vác có thể dọn, việc gì cũng làm được, chỉ thiếu nước gạt đạo diễn xuống để quay phim mà thôi.
Từ đường vành đai [*] đến đường cao tốc, rồi đến đường sỏi đá xóc nảy, cuối cùng tới đường bùn đất do con người đi lại tạo thành, lúc này cảnh vật nông thôn mới hiện ra.
[*]
Đường vành đai: còn được gọi là đường bao, là đường bao trọn lấy nội đô, có thể là đường cao tốc đô thị hoặc xa lộ giúp các phương tiện tránh việc phải di chuyển trực tiếp vào các đường phố thuộc khu vực nội đô của thành phố/ đô thị.
Cơ Thập Nhất ngồi cạnh cửa, thu toàn bộ cảnh sắc vào trong mắt, trực giác cho thấy phong thuỷ nơi này không tốt lắm.
“Thôn này tên là Thanh Thủy.” Vương Hạo cao giọng nói, “Bởi vì nghe nói cách thôn không xa có một dòng suối trong vắt, nước dùng để nấu ăn của bọn họ cũng lấy từ nơi đó.”
Anh phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được thôn làng này, bởi vì ở đây ít người, tiền thuê cũng không đắt, bọn họ ở nơi này quay cỡ hai, ba tuần là đủ rồi.
Chiếc xe xóc nảy chạy vài trăm mét, cuối cùng quang cảnh bên ngoài thôn cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đưa mắt nhìn thoáng qua, toàn bộ thôn làng như được dãy núi bao quanh, xung quanh um tùm tươi tốt phủ một tầng xanh lục, mà cách đó không xa, dòng suối từ trên cao đổ xuống chảy vòng quanh thôn, nhìn từ bên này, sóng nước lóng lánh, nom rất đẹp mắt.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, nhưng một số thôn làng ở sâu trong núi vẫn còn trải qua cuộc sống nhà nông đơn giản nhất, công nghệ cao được sử dụng hằng ngày chính là đèn điện và tivi, có khi, ngay cả tivi cũng không cần đến.
“Nơi này giống như chốn bồng lai tiên cảnh thật đấy.” Đinh Hiểu Đồng ghé vào cửa sổ xe cảm khái.
Bản thân cô ấy cũng lớn lên ở nông thôn, nhưng thôn làng ở quê nhà luôn theo sát xã hội, hoàn cảnh như bị cách ngăn với thế giới bên ngoài thế này, quả thực là chưa nhìn thấy bao giờ.
Diệp Minh nhìn cây xanh lướt qua bên ngoài cửa sổ, cũng có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Anh ta quay đầu nói: “Mùa hè mà được tới một nơi như thế này, cảm giác thật mát mẻ.”
Mùi thơm của cây cối thay thế mùi khói bụi xe ô tô, khiến hô hấp của người ta thoải mái hơn rất nhiều, Cơ Thập Nhất cũng rất thích cảnh sắc như vậy, tâm trạng tốt hơn không ít.
Nhìn thấy chiếc xe mới lạ, những đứa trẻ tò mò vốn đang nhìn chằm chằm ở cách đó không xa đều lén lút chạy tới, ríu rít chỉ trỏ bàn tán, quần áo trên người xộc xệch, lấm lem bùn đất.
Nhân viên công tác đưa dụng cụ xuống dưới, cẩn thận chuyển vào trong thôn.
Đúng lúc một người đàn ông trung niên bước ra từ cánh đồng bên cạnh, nhìn thấy đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, lớn tiếng hỏi: “Các người là ai? Tới đây làm gì?”
Vương Hạo cũng lớn tiếng nói chuyện với anh ta: “Tôi có hẹn trước với trưởng thôn Dương của các anh, chúng tôi muốn ở lại đây một tháng!”
Người đàn ông trung niên buông cuốc xuống, cầm khăn lông bước tới.
“Việc này trưởng thôn đã nói qua, các anh là người thành phố đúng không? Đi theo tôi, đi từ bên này, đừng giẫm loạn, giẫm hỏng rồi thì tôi sẽ tìm các người tính sổ!” Người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Nhất cao lớn phía sau, có chút hung dữ nói.
Thấy mọi người trong thôn đều nói chuyện với bọn họ, những đứa trẻ đứng xem xung quanh cũng xông tới, một đám nhóc choai choai còn chưa lớn vây quanh bảy người đi vào thôn.
Cảm giác có vẻ người đàn ông trung niên không quá mức câu nệ với bọn họ.
Cơ Thập Nhất đi bên cạnh Diệp Minh, thuận tiện quan sát tướng mạo của anh ta, không quá cay nghiệt nhưng cũng không mấy nhiệt tình, tuy nhiên, anh ta lại có số tang vợ.
Diệp Minh đi bên cạnh bỗng móc từ trong túi ra một gói kẹo, là loại rất phổ biến, bao bì màu sắc sặc sỡ đẹp cực kỳ.
Đinh Hiểu Đồng vừa nhìn thoáng qua đã kêu lên sợ hãi: “Đây không phải là loại hồi bé thường ăn sao? Mua ở đâu thế, lần sau trở về tôi cũng mua, đó đều chứa những kỷ niệm.”
“Một quầy bán đồ ăn vặt thành phố điện ảnh.” Diệp Minh đáp, đưa tay sang bên cạnh, ấm áp hỏi: “Ăn kẹo không?”
Những đứa trẻ tò mò nhìn chằm chằm đồ vật trong tay anh ta, có lẽ trước nay chưa từng được ăn, thế nên chúng chậm chạp không dám manh động.
Đúng lúc này, Đinh Hiểu Đồng mở giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng cho bọn chúng nhìn rõ, cuối cùng cũng biết ăn như thế nào, bấy giờ cả đám mới vươn tay ra nhận lấy.
Vị ngon của kẹo nhanh chóng thuyết phục bọn trẻ, chỉ chốc lát sau, một túi kẹo đầy tràn của Diệp Minh đã trống không.
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên, cuối cùng bọn họ cũng vào thôn.
“Những người này tới đây làm gì thế?”
“Sao lại có nhiều người tới đây vậy, còn có cả hai cô gái nữa, diện mạo thật xinh đẹp!”
“Người thành phố đều có diện mạo xinh đẹp, không tin thì nhìn xem…”
“Người phía sau kia sao lại cao lớn thế! Dọa chết tôi rồi, cậu ta ăn cái gì mà lớn vậy?”
Tiến vào bên trong, những tiếng bàn tán vụn vặt từ đám đông truyền ra, khiến người ta không phân biệt được bọn họ đang nói gì.
“Đừng bàn tán nữa, họ là người thành phố tới đây quay phim!” Một giọng nói già nua cắt ngang mọi tiếng thảo luận, ngay sau đó, một ông cụ chống gậy bước ra.
Hai mắt vẩn đục nhìn mấy người bọn họ, thật lâu sau mới nói: “Nhà ở đã chuẩn bị xong, Chó Con (*), cháu dẫn bọn họ qua đó đi, tự lo bữa trưa, chúng tôi không lo cơm.”
(*): Tên gọi thân mật dành cho trẻ con thời xưa, hoặc các vùng núi, nông thôn.
Ông ấy đặc biệt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhất, người có vóc dáng như một ngọn núi lớn, cả nửa ngày mà vẻ mặt của đối phương không hề thay đổi, khiến ông ấy có phần bất lực, cuối cùng thì ông ấy cũng di dời tầm mắt qua nơi khác, rồi chống gậy từ từ quay về nhà.
Đinh Hiểu Đồng thò người tới nhỏ giọng nói: “Chúng ta cũng đã trả tiền rồi mà, sao còn phải nhìn sắc mặt khó chịu của ông ta vậy?”
Cơ Thập Nhất lắc đầu, cô luôn cảm thấy thái độ của những người này với bọn họ có phần kỳ lạ, không chỉ mang theo ý thù địch, mà còn có ý tứ khác nữa, quả thật khiến người ta không cách nào nhìn thấu.
Chó Con là một chàng trai trẻ tuổi, bị trưởng thôn gọi tên, cậu ta nhanh chóng nhảy ra khỏi đám người, “Hóa ra là tới thuê nhà, theo tôi đi bên này này, nhà cửa đã được dọn dẹp sáng bóng, giường ngủ cũng đã sắp xếp gọn gàng, mọi người cứ tự nhiên, chỉ cần đừng phá hỏng ngôi nhà là được!”
Vương Hạo không nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, dù sao thì tới đây cũng chỉ để quay phim, những người này bài xích người thành phố là chuyện bình thường.
Chó Con dẫn bọn họ xuyên qua đám người, đi sâu vào con đường đất quanh co xiêu vẹo.
Diệp Minh đưa mắt nhìn chung quanh, hầu hết phòng ốc ở nơi này đều ngồi đất, cũng là làm khó cho đạo diễn khi tìm ra địa điểm như thế này, lớn bằng từng này rồi nhưng anh ta mới chỉ nhìn thấy trên tivi thôi, hiện giờ đa số các vùng nông thôn đều sử dụng đồ đạc mới.
“… Ha ha ha… ha ha ha…”
Đi vào sâu trong thôn, một giọng nữ đột ngột cất lên, đặc biệt rõ ràng trong cái thôn trống vắng này, khiến mấy người ai nấy đều giật nảy mình, Tiểu Nhất trực tiếp chắn trước mặt Cơ Thập Nhất, che khuất phần lớn ánh sáng.
Đinh Hiểu Đồng tiến đến bên cạnh Cơ Thập Nhất, cất giọng run rẩy, hỏi: “Ai vừa cười thế, sao mà kinh khủng vậy, thật đáng sợ.”
Tiếng cười đó quái đản như trong phim kinh dị, khiến người ta sởn tóc gáy.
Cơ Thập Nhất đi phía sau Tiểu Nhất, nhìn về nơi phát ra âm thanh, không lâu sau, một người phụ nữ đầu tóc bù xù lướt qua, mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhìn không rõ mặt, vừa chạy vừa la hét, không biết đang nói gì.
“Đây là bà điên trong thôn, mấy người đừng trêu chọc bà ấy, nếu không sẽ bị đánh, bà ấy mà đánh người, chúng tôi không ngăn cản được.” Chó Con nhìn thấy, quay đầu lại dặn dò.
Bà điên?
Tiếng cười đứt quãng xa dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa, nhưng cảnh tượng kỳ quái này đã khắc sâu trong ký ức mọi người ngay khi tiến vào thôn.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Tất nhiên, không ai hiểu cho tâm trạng của Vương Ninh cả.
Weibo của anh ta do người đại diện đăng tải, lời nói cực kỳ nhã nhặn lại ngập tràn hối hận, không thể nhìn ra phong cách của Vương Ninh, thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Tuy nhiên, điều mà cả hai người không ngờ đến chính là, chuyện đầu tiên cư dân mạng hỏi dưới Weibo là anh ta đã bình phục chấn thương chưa.
Vương Ninh nhìn thấy bình luận này suýt chút nữa đã đánh rơi di động, rõ ràng cách đây không lâu anh ta còn đăng Weibo nói mình đã xuất viện, hóa ra không ai để ý tới, vậy ra anh ta đã thất thế tới mức này rồi sao?
Anh ta vẫn còn oán hận, nhưng mục tiêu của cư dân mạng đã thay đổi từ lâu, không hề đạt được mục đích cọ nhiệt.
Giới giải trí vẫn tin tưởng vào một số chuyện.
Dù sao, thực sự mà nói, mọi người cũng biết một số điều bí mật, có không ít nữ minh tinh lén lút ra nước ngoài nuôi quỷ nhỏ, cúng quỷ thần, có đủ thứ chuyện kỳ lạ trên đời, chỉ là người ta không thể nào ngờ tới mà thôi.
Weibo cũng từng vạch trần một người có hành vi kỳ lạ, suy đoán người nọ nuôi quỷ nhỏ.
Đối với những điều mê tín như vậy, bọn họ thà rằng tin rằng có còn hơn là không, lần này chuyện của Cơ Thập Nhất cũng thế.
Mặc dù không tới mức tin cô khắc chết người, nhưng những sự thật từ việc giải mã giấc mơ vẫn còn bày ra rành rành ở đó, khiến người ta không thể không tin, có nhiều người còn suy nghĩ, muốn bí mật giải mộng, xem có thể một bước lên trời hay không.
…
Bên ngoài suy nghĩ như thế nào, Cơ Thập Nhất – người đang chuẩn bị theo đoàn phim tới nông thôn cũng không rõ lắm.
“Em không thể đi.”
“Vì sao em không thể đi theo chứ, một cô gái như chị đi rất nguy hiểm.”
Trước yêu cầu của Tô Minh Châu, Cơ Thập Nhất bất đắc dĩ nói: “… Đó đều là những nơi đạo diễn đã khảo sát xong xuôi, không phải em cũng phái người tới xem qua rồi sao?”
Tô Minh Châu: “…” Anh làm điều thừa thãi rồi phải không?
Sớm biết thế anh đã không phái người đi rồi, ít nhất thì bây giờ cũng có lý do để nói.
Cơ Thập Nhất vỗ ngực anh: “Ngoan nào, em ở công ty chăm chỉ làm việc, chị đi quay hai tuần, sẽ về nhanh thôi.”
Tô Minh Châu ôm ngực, “Vậy cho một người đi theo đi, nếu không thì em không yên tâm.”
“…” Một lúc lâu sau, Cơ Thập Nhất gật đầu, “Được, em có thể cho người đi theo.”
Tô Minh Châu lập tức nở nụ cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu lam, rực rỡ loá mắt, tựa một viên ngọc quý phát ra ánh sáng.
Ngay sau đó, Cơ Thập Nhất được gặp mặt người mà anh cử đến, một người đàn ông cao lớn thô kệch, cả người đầy cơ bắp, gồ lên dưới bộ quần áo màu đen, ước chừng cao hơn cô khoảng hai cái đầu.
“Gọi cậu ấy là Tiểu Nhất là được.” Tô Minh Châu nói.
Tiểu Nhất? Gọi là Đại Nhất cũng được ấy chứ, dáng người cao lớn như vậy, để cậu ấy liên quan đến chữ nhỏ, quả thực là không hợp chút nào cả.
Ngày hôm sau, Cơ Thập Nhất dẫn theo Tiểu Nhất ngồi lên xe dưới ánh mắt trông mong của Tô Minh Châu, người tài xế được đạo diễn cử tới đón cảm thấy sau lưng mình sắp bị chọc mù tới nơi rồi.
Biểu cảm u oán này chẳng khác gì oán phụ cả.
Về nông thôn quay phim là hành trình được sắp đặt từ trước, tới tận bây giờ mới khởi hành, bởi vì các cảnh quay khác kết thúc sớm, thân là đạo diễn, Vương Hạo cũng hy vọng việc ghi hình lần này có thể kết thúc vào đầu tháng 9.
Nội dung của lần quay này là vụ án diệt môn xảy ra tại một thôn làng, hiện giờ đoàn phim đã có tài chính, tất nhiên phải sử dụng sao cho tốt rồi, thôn làng thực sự sẽ có cảm giác chân thật hơn, thế nên mới thuê một căn.
Để thuận tiện, mấy diễn viên quần chúng chỉ xuất hiện ở một vài cảnh quay, Vương Hạo cũng dự định tìm ở trong thôn, cứ như thế, bọn họ chỉ cần dẫn theo vài nhân viên công tác, sau đó nam nữ chính đi qua là được, tính cả Tiểu Nhất tổng cộng chỉ có bảy người.
Bảy người ngồi trên một chiếc xe thuê, cộng thêm máy quay, màn hình theo dõi và đủ các loại đồ đạc mà vẫn còn thừa chỗ.
Tiểu Nhất ngồi một mình ở hàng cuối cùng, chiếm vị trí của hai người, hai nam nhân viên công tác bên cạnh giống như chú gà con, trông yếu ớt không chịu nổi.
Trong lòng nhân viên công tác tỏ vẻ chua xót, trước giờ bọn họ luôn được coi là nhân tài của đoàn phim, so sánh với Tiểu Nhất quả thực không dùng được, Tiểu Nhất người ta có thể vác có thể dọn, việc gì cũng làm được, chỉ thiếu nước gạt đạo diễn xuống để quay phim mà thôi.
Từ đường vành đai [*] đến đường cao tốc, rồi đến đường sỏi đá xóc nảy, cuối cùng tới đường bùn đất do con người đi lại tạo thành, lúc này cảnh vật nông thôn mới hiện ra.
[*]
Đường vành đai: còn được gọi là đường bao, là đường bao trọn lấy nội đô, có thể là đường cao tốc đô thị hoặc xa lộ giúp các phương tiện tránh việc phải di chuyển trực tiếp vào các đường phố thuộc khu vực nội đô của thành phố/ đô thị.
Cơ Thập Nhất ngồi cạnh cửa, thu toàn bộ cảnh sắc vào trong mắt, trực giác cho thấy phong thuỷ nơi này không tốt lắm.
“Thôn này tên là Thanh Thủy.” Vương Hạo cao giọng nói, “Bởi vì nghe nói cách thôn không xa có một dòng suối trong vắt, nước dùng để nấu ăn của bọn họ cũng lấy từ nơi đó.”
Anh phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được thôn làng này, bởi vì ở đây ít người, tiền thuê cũng không đắt, bọn họ ở nơi này quay cỡ hai, ba tuần là đủ rồi.
Chiếc xe xóc nảy chạy vài trăm mét, cuối cùng quang cảnh bên ngoài thôn cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đưa mắt nhìn thoáng qua, toàn bộ thôn làng như được dãy núi bao quanh, xung quanh um tùm tươi tốt phủ một tầng xanh lục, mà cách đó không xa, dòng suối từ trên cao đổ xuống chảy vòng quanh thôn, nhìn từ bên này, sóng nước lóng lánh, nom rất đẹp mắt.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, nhưng một số thôn làng ở sâu trong núi vẫn còn trải qua cuộc sống nhà nông đơn giản nhất, công nghệ cao được sử dụng hằng ngày chính là đèn điện và tivi, có khi, ngay cả tivi cũng không cần đến.
“Nơi này giống như chốn bồng lai tiên cảnh thật đấy.” Đinh Hiểu Đồng ghé vào cửa sổ xe cảm khái.
Bản thân cô ấy cũng lớn lên ở nông thôn, nhưng thôn làng ở quê nhà luôn theo sát xã hội, hoàn cảnh như bị cách ngăn với thế giới bên ngoài thế này, quả thực là chưa nhìn thấy bao giờ.
Diệp Minh nhìn cây xanh lướt qua bên ngoài cửa sổ, cũng có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Anh ta quay đầu nói: “Mùa hè mà được tới một nơi như thế này, cảm giác thật mát mẻ.”
Mùi thơm của cây cối thay thế mùi khói bụi xe ô tô, khiến hô hấp của người ta thoải mái hơn rất nhiều, Cơ Thập Nhất cũng rất thích cảnh sắc như vậy, tâm trạng tốt hơn không ít.
Nhìn thấy chiếc xe mới lạ, những đứa trẻ tò mò vốn đang nhìn chằm chằm ở cách đó không xa đều lén lút chạy tới, ríu rít chỉ trỏ bàn tán, quần áo trên người xộc xệch, lấm lem bùn đất.
Nhân viên công tác đưa dụng cụ xuống dưới, cẩn thận chuyển vào trong thôn.
Đúng lúc một người đàn ông trung niên bước ra từ cánh đồng bên cạnh, nhìn thấy đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, lớn tiếng hỏi: “Các người là ai? Tới đây làm gì?”
Vương Hạo cũng lớn tiếng nói chuyện với anh ta: “Tôi có hẹn trước với trưởng thôn Dương của các anh, chúng tôi muốn ở lại đây một tháng!”
Người đàn ông trung niên buông cuốc xuống, cầm khăn lông bước tới.
“Việc này trưởng thôn đã nói qua, các anh là người thành phố đúng không? Đi theo tôi, đi từ bên này, đừng giẫm loạn, giẫm hỏng rồi thì tôi sẽ tìm các người tính sổ!” Người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Nhất cao lớn phía sau, có chút hung dữ nói.
Thấy mọi người trong thôn đều nói chuyện với bọn họ, những đứa trẻ đứng xem xung quanh cũng xông tới, một đám nhóc choai choai còn chưa lớn vây quanh bảy người đi vào thôn.
Cảm giác có vẻ người đàn ông trung niên không quá mức câu nệ với bọn họ.
Cơ Thập Nhất đi bên cạnh Diệp Minh, thuận tiện quan sát tướng mạo của anh ta, không quá cay nghiệt nhưng cũng không mấy nhiệt tình, tuy nhiên, anh ta lại có số tang vợ.
Diệp Minh đi bên cạnh bỗng móc từ trong túi ra một gói kẹo, là loại rất phổ biến, bao bì màu sắc sặc sỡ đẹp cực kỳ.
Đinh Hiểu Đồng vừa nhìn thoáng qua đã kêu lên sợ hãi: “Đây không phải là loại hồi bé thường ăn sao? Mua ở đâu thế, lần sau trở về tôi cũng mua, đó đều chứa những kỷ niệm.”
“Một quầy bán đồ ăn vặt thành phố điện ảnh.” Diệp Minh đáp, đưa tay sang bên cạnh, ấm áp hỏi: “Ăn kẹo không?”
Những đứa trẻ tò mò nhìn chằm chằm đồ vật trong tay anh ta, có lẽ trước nay chưa từng được ăn, thế nên chúng chậm chạp không dám manh động.
Đúng lúc này, Đinh Hiểu Đồng mở giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng cho bọn chúng nhìn rõ, cuối cùng cũng biết ăn như thế nào, bấy giờ cả đám mới vươn tay ra nhận lấy.
Vị ngon của kẹo nhanh chóng thuyết phục bọn trẻ, chỉ chốc lát sau, một túi kẹo đầy tràn của Diệp Minh đã trống không.
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên, cuối cùng bọn họ cũng vào thôn.
“Những người này tới đây làm gì thế?”
“Sao lại có nhiều người tới đây vậy, còn có cả hai cô gái nữa, diện mạo thật xinh đẹp!”
“Người thành phố đều có diện mạo xinh đẹp, không tin thì nhìn xem…”
“Người phía sau kia sao lại cao lớn thế! Dọa chết tôi rồi, cậu ta ăn cái gì mà lớn vậy?”
Tiến vào bên trong, những tiếng bàn tán vụn vặt từ đám đông truyền ra, khiến người ta không phân biệt được bọn họ đang nói gì.
“Đừng bàn tán nữa, họ là người thành phố tới đây quay phim!” Một giọng nói già nua cắt ngang mọi tiếng thảo luận, ngay sau đó, một ông cụ chống gậy bước ra.
Hai mắt vẩn đục nhìn mấy người bọn họ, thật lâu sau mới nói: “Nhà ở đã chuẩn bị xong, Chó Con (*), cháu dẫn bọn họ qua đó đi, tự lo bữa trưa, chúng tôi không lo cơm.”
(*): Tên gọi thân mật dành cho trẻ con thời xưa, hoặc các vùng núi, nông thôn.
Ông ấy đặc biệt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhất, người có vóc dáng như một ngọn núi lớn, cả nửa ngày mà vẻ mặt của đối phương không hề thay đổi, khiến ông ấy có phần bất lực, cuối cùng thì ông ấy cũng di dời tầm mắt qua nơi khác, rồi chống gậy từ từ quay về nhà.
Đinh Hiểu Đồng thò người tới nhỏ giọng nói: “Chúng ta cũng đã trả tiền rồi mà, sao còn phải nhìn sắc mặt khó chịu của ông ta vậy?”
Cơ Thập Nhất lắc đầu, cô luôn cảm thấy thái độ của những người này với bọn họ có phần kỳ lạ, không chỉ mang theo ý thù địch, mà còn có ý tứ khác nữa, quả thật khiến người ta không cách nào nhìn thấu.
Chó Con là một chàng trai trẻ tuổi, bị trưởng thôn gọi tên, cậu ta nhanh chóng nhảy ra khỏi đám người, “Hóa ra là tới thuê nhà, theo tôi đi bên này này, nhà cửa đã được dọn dẹp sáng bóng, giường ngủ cũng đã sắp xếp gọn gàng, mọi người cứ tự nhiên, chỉ cần đừng phá hỏng ngôi nhà là được!”
Vương Hạo không nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, dù sao thì tới đây cũng chỉ để quay phim, những người này bài xích người thành phố là chuyện bình thường.
Chó Con dẫn bọn họ xuyên qua đám người, đi sâu vào con đường đất quanh co xiêu vẹo.
Diệp Minh đưa mắt nhìn chung quanh, hầu hết phòng ốc ở nơi này đều ngồi đất, cũng là làm khó cho đạo diễn khi tìm ra địa điểm như thế này, lớn bằng từng này rồi nhưng anh ta mới chỉ nhìn thấy trên tivi thôi, hiện giờ đa số các vùng nông thôn đều sử dụng đồ đạc mới.
“… Ha ha ha… ha ha ha…”
Đi vào sâu trong thôn, một giọng nữ đột ngột cất lên, đặc biệt rõ ràng trong cái thôn trống vắng này, khiến mấy người ai nấy đều giật nảy mình, Tiểu Nhất trực tiếp chắn trước mặt Cơ Thập Nhất, che khuất phần lớn ánh sáng.
Đinh Hiểu Đồng tiến đến bên cạnh Cơ Thập Nhất, cất giọng run rẩy, hỏi: “Ai vừa cười thế, sao mà kinh khủng vậy, thật đáng sợ.”
Tiếng cười đó quái đản như trong phim kinh dị, khiến người ta sởn tóc gáy.
Cơ Thập Nhất đi phía sau Tiểu Nhất, nhìn về nơi phát ra âm thanh, không lâu sau, một người phụ nữ đầu tóc bù xù lướt qua, mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhìn không rõ mặt, vừa chạy vừa la hét, không biết đang nói gì.
“Đây là bà điên trong thôn, mấy người đừng trêu chọc bà ấy, nếu không sẽ bị đánh, bà ấy mà đánh người, chúng tôi không ngăn cản được.” Chó Con nhìn thấy, quay đầu lại dặn dò.
Bà điên?
Tiếng cười đứt quãng xa dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa, nhưng cảnh tượng kỳ quái này đã khắc sâu trong ký ức mọi người ngay khi tiến vào thôn.
- -----oOo------