Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Mẹ Lương có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Giấc mơ lúc này bà muốn giải mã, đương nhiên là giấc mơ lúc con gái mình còn sống.
Bà còn chưa kịp gửi tin nhắn, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Hiện tại bà đang sống tại phòng trọ, bà không muốn đến nhà em gái, chỉ càng đau lòng hơn thôi, ngoại trừ em gái ra thì không ai biết bà ở nơi này cả.
Người bên ngoài không phải em gái bà, mà là em rể, cũng chính là dượng của Lương Ninh Ninh.
Bà không thích cậu em rể này cho lắm, đôi mắt đậu xanh của anh ta thật sự khiến người ta thấy khó chịu, hơn nữa, anh ta còn có chút ghét bỏ bà không có tiền, cũng bởi vì bà còn nghèo, nhưng em gái mình thích nên cũng đành nghe theo.
“Có việc gì sao?” Giọng điệu của mẹ Lương không tốt, chắn cửa không cho anh ta tiến vào.
Người đàn ông cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên dùng lực chen vào cửa, trực tiếp đẩy ngã mẹ Lương trên mặt đất, nghênh ngang đi vào.
“Chị à, em nói chị nghe nhé, trường học đã tuyên bố Lương Ninh Ninh tự sát rồi, chị còn đi tìm bọn họ làm gì, nhanh chóng nắm chặt yếu điểm đòi tiền bồi thường mới là chuyện quan trọng.” Anh ta cười dữ tợn, tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha.
Trong mắt mẹ Lương đầy vẻ căm hận, đứng dậy khỏi mặt đất, mắng: “Không phải việc của mày, con gái tao bị hại chết, dù thế nào thì tao cũng phải đòi lại công bằng, mày cút ngay cho tao nhờ!”
“Em nói này, chị mau đến trường học gây chuyện một trận đi, đòi lấy một khoản bồi thường, chẳng phải sẽ được cười tươi như hoa rồi sao, còn ầm ĩ hung thủ cái quái gì, ngay cả cảnh sát cũng nói con bé tự sát rồi mà!”
“Chị còn không tin tưởng cả cảnh sát cơ đấy, chị muốn làm gì? Có bản lĩnh thì thưa kiện trường học đi, nếu không được thì cút, chị không cần tiền bồi thường thì có thể cho em mà, em không ngại chi tiêu giúp chị đâu, chị gái tốt của em à.”
“Em nghe nói có thể đòi được mấy trăm nghìn tệ tiền bồi thường, chị đừng nói nhảm nữa, con đĩ nhỏ Lương Ninh Ninh bị người ta làm lớn bụng ở trường học, như thế còn thể diện gì nữa chứ, tự nó nhảy lầu tự sát là chuyện rất bình thường mà.”
Nghe thấy chuyện không chịu nổi bị nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, mẹ Lương nắm tóc hét lên, chạy vào phòng bếp cầm dao phay xông ra ngoài, phi thẳng về phía người đàn ông trên sô pha.
“Thằng khốn, cút cho tao! Cút ra khỏi nhà tao!”
Người đàn ông đáng khinh ấy cũng phải khiếp sợ, bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy nhanh ra cửa, lúc gần đi còn bỏ lại một câu: “Bà có bệnh à!”
Mẹ Lương đóng sầm cửa lại, bức tường rung chuyển làm rơi xuống rất nhiều vôi vữa.
Bà ngồi bệt dưới đất, đột nhiên che mặt lớn tiếng bật khóc, đau thấu tận tim gan.
Trên thế giới này, bà chỉ có con gái là người thân duy nhất, bây giờ con bé sắp thành một hũ tro cốt, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, dẫu có nghèo khó cả đời thì bà cũng nguyện ý, chỉ cần không phải rời khỏi con gái!
Mẹ Lương đờ đẫn hồi lâu, tiếng chuông điện thoại thức tỉnh bà.
Màn hình hiển thị ba chữ “Chủ nhiệm lớp”, mẹ Lương lập tức ngắt máy.
Ngay từ đầu, người chủ nhiệm lớp này đã nói con gái bà tự sát, làm ngơ trước những vết thương trên người con bé, hơn nữa còn khinh thường bà.
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, là một dãy số xa lạ.
Mẹ Lương im lặng vài giây rồi nghe máy.
“Chị Lương, tôi là hiệu trưởng trường cấp ba Dục Tài, tôi biết chị vẫn còn vướng mắc chuyện Lương Ninh Ninh tự sát, nhưng cảnh sát đã đưa ra kết luận sau cùng rồi, chị đừng làm những việc vô ích nữa, dù không liên quan gì đến trường học, nhưng xét đến gia cảnh của chị, chúng tôi nguyện ý bồi thường ——”
Mẹ Lương chửi ầm lên: “Đi mà bồi thường cho nhà ông! Con gái của tôi bị các người hại chết, một ngày nào đó tôi sẽ khiến các người phải ngồi tù!”
Có lẽ người ở đầu dây bên kia đã bị chọc giận, hít thở dồn dập vài cái, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như lúc ban đầu.
“Chị Lương, chúng tôi chỉ nghĩ cho chị thôi, nếu chị không muốn, vậy thôi quên đi.”
“Không liên quan đến các người? Nếu không liên quan gì thì các người sẽ nguyện ý bồi thường cho tôi ư? Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, người như các ông không xứng làm giáo viên, con gái tôi bị bắt nạt ở trường học, vậy mà trước nay các người chưa từng ngăn cản!”
“Chúng tôi không thể theo dõi học sinh mọi lúc mọi nơi được, chị là phụ huynh của Lương Ninh Ninh, con bé bị bắt nạt mà chị cũng không biết, chúng tôi sao có thể biết được đây, hơn nữa, chuyện con bé mang thai, thứ cho tôi nói thẳng, nếu thật sự kiện ——”
Không đợi ông ta nói hết lời, mẹ Lương lại cúp điện thoại.
…
Cơ Thập Nhất đợi mãi không thấy hồi âm, cô hơi thở dài.
Có lẽ chuyện này là đả kích quá lớn với đối phương, trong lúc nhất thời, người nọ vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
Tô Minh Châu nghe được tiếng thở dài của cô, hỏi: “Đi cùng em lại thở dài ư?”
Nghe giọng điệu này, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, “Em cũng không làm chuyện gì tồi tệ mà, chị thở dài làm gì, thở dài là vì chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Mặc dù trong lòng ngọt ngào, nhưng anh vẫn hỏi dò.
“Một vài chuyện trên mạng, thấy mà đau lòng.” Cơ Thập Nhất nói dăm ba câu cho qua chuyện, không muốn nhiều lời, dù sao, với tính cách của anh, ngộ nhỡ chen vào thì sẽ không tốt lắm.
Đừng nói là do mình nhé.
Tô Minh Châu thấy hơi tủi thân trong lòng, nhưng lại nhanh chóng xoay chuyển, thầm mắng mình nhiều chuyện.
Cơ Thập Nhất nghiêng đầu ra sau nhìn Tô Bảo trên ghế, đối diện với đôi mắt màu lam kia, cô nhẹ nhàng nhướng mày, khi quay lên cũng dừng lại.
Bên cạnh chỗ ngồi, có thứ gì đó lộ ra một góc màu đỏ rượu, trực giác của cô cảm thấy quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, cô đưa tay kéo nó ra ngoài.
Mỗi khi nghĩ đến việc mở nó ra, tất cả những thứ bên trong đều giống nhau, những viên chocolate hình dạng bất quy tắc màu đỏ rượu chen chúc đầy chiếc túi nhỏ bé, chữ Sweet uốn lượn được in ở bên ngoài.
Mặc dù chưa quay quảng cáo chocolate, nhưng trước đó cô từng nhìn thấy trên website official, bản thân lại tự mua một ít, vậy nên liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là sản phẩm sẽ ra mắt vào dịp Thất Tịch.
Bởi vì chưa chính thức ra mắt nên thân phận của người mua đã thành điểm mấu chốt.
Tiếng xé mở bao bì kéo khiến Tô Minh Châu chú ý, nhìn thoáng qua lượng lớn chocolate mà mình mua trước đó, lỗ tai anh nóng ran hết lên.
Mình cố ý đặt ở đây vẫn có tác dụng.
Anh hơi hé miệng, muốn nói gì đó, sau một lúc lâu thì lại mím môi, cuối cùng chỉ dám liếc trộm sang ghế phụ.
Bản chocolate này có vị rất ngon, hơn nữa, độ ngọt cũng cao hơn bình thường, cảm giác bôi trơn rất rõ ràng, vào miệng là tan, ấm áp tận đáy lòng.
Cơ Thập Nhất ăn không ngừng, chỉ trong chốc lát, túi chocolate đầy ụ đã chỉ còn lại một tí xíu.
Khi sờ vào thấy trống trải, cô mới phản ứng lại kịp, có chút xấu hổ.
Lại thoáng len lén nhìn qua Tô Minh Châu, thầm nghĩ tuyệt đối không được để anh nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của mình, nếu không uy nghiêm của chị gái nào còn giữ nổi nữa.
Ai ngờ ánh mắt họ cứ thế mà chạm nhau.
Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Tô Minh Châu lén khụ một tiếng, nhanh chóng di dời tầm mắt, lẩm bẩm không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí kỳ quái này.
Tuy rằng trực giác của Cơ Thập Nhất nói cho cô biết có chỗ nào đó không đúng, nhưng vừa đảo mắt đã ném ra sau tai, thật ra vừa rồi vành tai đỏ bừng của Châu Châu cũng khiến cô không nhịn được mà cong khóe môi.
Anh vẫn luôn thẹn thùng như vậy.
Di động đột nhiên rung lên.
Cơ Thập Nhất vứt bỏ nhưng suy nghĩ phức tạp, nhanh chóng mở di động.
Một tin nhắn thoại được gửi đến, thời gian dài đến mười phút, cô lấy tai nghe ra đeo vào, chỉnh lớn âm lượng, tập trung lắng nghe.
…
Ban đầu Lương Ninh Ninh mơ thấy mình ở dưới chân núi, ngọn núi này rất cao, cô bé vẫn luôn có niềm tin là phải leo l3n đỉnh núi, nó mãnh liệt tới mức có thể xem nhẹ mọi nguy hiểm.
Ngay cả trong đêm tối.
Đúng vậy, cô bé đang ở trong bóng tối, ngay cả ánh trăng vốn sáng ngời trên đỉnh đầu cũng bị mây đen khuất lấp, vậy nên, nó buộc cô bé phải tự mò mẫm bò l3n đỉnh núi.
Từ chân núi đến đỉnh núi, tưởng chừng xa xôi không thể với tới, nhưng lại khiến lòng người dâng lên một sự kiên định.
Lương Ninh Ninh sửa sang quần áo trên người, ban đêm rất lạnh, mà cô bé lại mặc ít quần áo, gió lạnh quét qua người hơi giống cảm giác bị dao cứa qua, nhưng cô bé vẫn cắn răng tiến về phía trước.
Trong lòng luôn có một âm thanh nói với cô bé, leo lên đi, leo lên đi, tới đỉnh núi thic bạn có thể nhìn xuống mọi thứ, dù là người hay vật.
Trong núi có rất nhiều cây cối, khoảng cách giữa các cây lớn nhỏ không đều, được trồng bất quy tắc, khiến con đường leo núi trở nên gian nan gập ghềnh, rẽ trái quẹo phải, dường như khoảng cách với đỉnh núi ngày một xa xôi.
Cô bé cố gắng phân biệt chính xác con đường lên núi, cẩn thận leo từng chút một về phía trước, không ngờ, đúng lúc này, một con thú hoang có đôi mắt sáng màu xanh lục đột nhiên nhảy ra.
Giọng nói của Lương Ninh Ninh bị chặn lại nơi cổ họng, trái tim suýt nữa đã nhảy vọt ra ngoài, vội vã rời khỏi con đường, tiến vào rừng cây tìm nơi tránh thú.
Ngay khi sắp bị phát hiện, sau cùng, Lương Ninh Ninh cũng tìm thấy một khe núi, cô bé cuộn người nép vào trong, thở hổn hển chờ dã thú rời đi.
Tuy nhiên, dường như cô bé đã quên mất rằng, những con thú trong tự nhiên đều có cái mũi rất nhạy, con thú kia chỉ đánh hơi một lát đã tìm ra nơi ẩn thân của cô bé, nó lắc lư chậm rãi đi tới, rồi bất ngờ cắn cô bé kéo xềnh xệch ra ngoài.
Lương Ninh Ninh thét chói tai, dùng hai tay đuổi dã thú, nhưng không thành công, ngược lại còn chọc giận con thú, chim chóc trên cây bị lay động, không một ai hay bất cứ con vật nào có thể tới giúp cô bé, chỉ có thể mặc cho dã thú cắn xé tới cắn xé lui.
Cũng may thay, chắc hẳn do dã thú đã ăn no, nên nó chỉ cắn Lương Ninh Ninh tạo ra không ít vết thương, chứ không ăn thịt cô bé, sau khi hài lòng thì lập tức rời đi.
Bấy giờ Lương Ninh Ninh đã có thể thở d0c, cô bé nằm trên mặt đất khóc lớn, các vết thương trên người không ngừng rỉ máu, nhưng không ảnh hưởng đến sinh mạng của cô bé.
Con thú vừa rời đi không lâu, Lương Ninh Ninh định mặc kệ vết thương, tiếp tục leo lên núi thì bất chợt phát hiện, phía trước cách đó không xa có một con nhím đang nhìn cô bé chằm chằm, rõ ràng là con ngươi đen lay láy nhưng lại phát ra ánh sáng.
Cô bé cho rằng sinh vật như nhím không ảnh hưởng gì đến mình nên thở phào nhẹ nhõm muốn đứng dậy, ai ngờ đúng lúc ấy, con nhím kia bỗng xông tới, lăn thẳng đến chỗ cô bé, gai nhọn trên người nó theo động tác lăn lộn đâm chọc vào người cô bé.
Đã đau nay lại càng thêm đau.
Lương Ninh Ninh thấy khó hiểu, vì sao con nhím này lại muốn lăn qua lăn lại trên người mình, cô bé chỉ hy vọng trong núi có thể xuất hiện một con vật tốt bụng mà thôi, để nó cắn chết con nhím này, đáng tiếc thay, đó chỉ là hy vọng xa vời.
Khi cô bé đang muốn đuổi nó đi thì con nhím lại nhanh chóng chạy xa khỏi tầm mắt, biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Không biết qua bao lâu sau, Lương Ninh Ninh phát hiện con đường càng ngày càng dốc, cô bé có chút vui mừng, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là sắp đến đỉnh rồi, nếu không thì sao có thể dốc đến thế được cơ chứ?
Tuy nhiên, khi cô bé nhìn về phía trước, giữa con đường có một bóng người, trái tim cô bé thoáng ngừng đập, rồi sau đó bồn chồn đập rất nhanh, cô bé cẩn thận đi về hướng ấy, đến gần mới phát hiện ——
Đó là một cái xác!
Xác chết không rõ giới tính, hai mắt trừng to, khóe miệng nứt toác thật to, kéo dài đến tận mang tai, giống nụ cười của chú hề trong phim kinh dị vậy, mà hình dáng tứ chi lại vặn vẹo một cách kỳ lạ, như thể chúng đã bị người ta bẻ gãy khi đang sống sờ sờ.
Khi Lương Ninh Ninh nhìn nó, cô bé cảm thấy như đang đối diện thật sự với nó, cảm giác lạnh lẽo u ám đổ ập vào trong lòng, cô bé dự định đi vòng qua nó để tiến về phía trước, ai ngờ đâu, do trời quá tối khiến bản thân bị vấp ngã, mà đầu sỏ gây tội chính là cái xác chết kia.
Bởi vì động tác của cô bé, xác chết thay đổi kiểu dáng, nó càng thêm quỷ dị, âm trầm.
Lương Ninh Ninh bò dậy từ trên mặt đất, không quay đầu lại mà chạy như điên về phía trước, dần dần rời khỏi nơi đó, đi tới một địa phương xa lạ hơn.
Xung quanh sương mù đặc quánh, cô bé đứng tại chỗ xoay vài vòng, cúi đầu phát hiện trên người mình đang mặc váy cưới, đến khi ngẩng đầu lên, xung quanh lại biến thành hội trường hôn lễ, một giáo đường điển hình của phương Tây, ghế ngồi trống rỗng.
Mà phía trước là một ông cụ, làn da phủ đầy rẫy nếp nhăn, mỉm cười nhìn cô bé, điều khiến cô bé giật mình chính là, ông cụ này đang mặc lễ phục của chú rể!
Ông cụ cười với cô bé, gương mặt nhăn nhúm hết lại, giống một đóa hoa cúc.
Lương Ninh Ninh kinh ngạc, cô bé không hề quen biết ông cụ này, vì sao lại mặc đồ đôi với ông ta, không đợi cô bé suy nghĩ cẩn thận, thân thể đã không chịu khống chế mà tự động tiến lên sân khấu, mặt đối mặt với ông cụ.
Cô bé trơ mắt nhìn bản thân mình nói ra lời tuyên thệ kết hôn với ông ta, giọng nói một già một trẻ vang vọng nơi thanh vắng, sự linh hoạt kỳ ảo khiến người ta sinh ra có chút sợ hãi.
Rất nhanh đã đến bước trao nhẫn, Lương Ninh Ninh trợn to mắt nhìn hai bàn tay từ từ đến gần nhau, cuối cùng, khi chạm đến bàn tay khô khốc kia, cảm giác hệt như đụng phải cành cây.
Trong lòng chợt vui sướng, nhưng miệng lại không sao thốt ra thành lời, như thể bị người điểm huyệt câm, chiếc nhẫn chậm rãi luồn vào ngón tay, rồi đến lượt cô bé đeo nhẫn cho ông cụ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, ông cụ dần biến mất, xung quanh lại khôi phục sương mù dày đặc, trên người cô bé vẫn mặc bộ quần áo ban đầu, những vết thương do dã thú tạo thành vẫn còn nguyên vẹn.
Hóa ra là ảo cảnh, Lương Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Gả cho một ông già, điều này thật sự đã vượt quá khả năng tiếp thu của cô bé, nhưng lúc ấy không biết vì sao, trong lòng cô bé rất hy vọng được gả cho ông cụ kia.
Lương Ninh Ninh lắc đầu, thoát khỏi những suy đoán lung tung rối loạn, không màng đến vết thương còn đang rỉ máu trên người, lại tiếp tục leo lên trên, không hề chú ý tới con đường này đã không còn là con đường ban đầu nữa rồi.
Dựa vào trực giác, cô bé không ngừng tiến về phía trước, nhưng phương hướng đã sớm thay đổi rồi, đỉnh núi trở thành một nơi thật sự xa vời không cách nào với tới, giống như người trong sa mạc gặp phải ảo ảnh.
Cuối cùng Lương Ninh Ninh không lên được đỉnh núi, mà lạc lối giữa núi rừng mênh mang.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Mẹ Lương có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Giấc mơ lúc này bà muốn giải mã, đương nhiên là giấc mơ lúc con gái mình còn sống.
Bà còn chưa kịp gửi tin nhắn, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Hiện tại bà đang sống tại phòng trọ, bà không muốn đến nhà em gái, chỉ càng đau lòng hơn thôi, ngoại trừ em gái ra thì không ai biết bà ở nơi này cả.
Người bên ngoài không phải em gái bà, mà là em rể, cũng chính là dượng của Lương Ninh Ninh.
Bà không thích cậu em rể này cho lắm, đôi mắt đậu xanh của anh ta thật sự khiến người ta thấy khó chịu, hơn nữa, anh ta còn có chút ghét bỏ bà không có tiền, cũng bởi vì bà còn nghèo, nhưng em gái mình thích nên cũng đành nghe theo.
“Có việc gì sao?” Giọng điệu của mẹ Lương không tốt, chắn cửa không cho anh ta tiến vào.
Người đàn ông cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên dùng lực chen vào cửa, trực tiếp đẩy ngã mẹ Lương trên mặt đất, nghênh ngang đi vào.
“Chị à, em nói chị nghe nhé, trường học đã tuyên bố Lương Ninh Ninh tự sát rồi, chị còn đi tìm bọn họ làm gì, nhanh chóng nắm chặt yếu điểm đòi tiền bồi thường mới là chuyện quan trọng.” Anh ta cười dữ tợn, tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha.
Trong mắt mẹ Lương đầy vẻ căm hận, đứng dậy khỏi mặt đất, mắng: “Không phải việc của mày, con gái tao bị hại chết, dù thế nào thì tao cũng phải đòi lại công bằng, mày cút ngay cho tao nhờ!”
“Em nói này, chị mau đến trường học gây chuyện một trận đi, đòi lấy một khoản bồi thường, chẳng phải sẽ được cười tươi như hoa rồi sao, còn ầm ĩ hung thủ cái quái gì, ngay cả cảnh sát cũng nói con bé tự sát rồi mà!”
“Chị còn không tin tưởng cả cảnh sát cơ đấy, chị muốn làm gì? Có bản lĩnh thì thưa kiện trường học đi, nếu không được thì cút, chị không cần tiền bồi thường thì có thể cho em mà, em không ngại chi tiêu giúp chị đâu, chị gái tốt của em à.”
“Em nghe nói có thể đòi được mấy trăm nghìn tệ tiền bồi thường, chị đừng nói nhảm nữa, con đĩ nhỏ Lương Ninh Ninh bị người ta làm lớn bụng ở trường học, như thế còn thể diện gì nữa chứ, tự nó nhảy lầu tự sát là chuyện rất bình thường mà.”
Nghe thấy chuyện không chịu nổi bị nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, mẹ Lương nắm tóc hét lên, chạy vào phòng bếp cầm dao phay xông ra ngoài, phi thẳng về phía người đàn ông trên sô pha.
“Thằng khốn, cút cho tao! Cút ra khỏi nhà tao!”
Người đàn ông đáng khinh ấy cũng phải khiếp sợ, bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy nhanh ra cửa, lúc gần đi còn bỏ lại một câu: “Bà có bệnh à!”
Mẹ Lương đóng sầm cửa lại, bức tường rung chuyển làm rơi xuống rất nhiều vôi vữa.
Bà ngồi bệt dưới đất, đột nhiên che mặt lớn tiếng bật khóc, đau thấu tận tim gan.
Trên thế giới này, bà chỉ có con gái là người thân duy nhất, bây giờ con bé sắp thành một hũ tro cốt, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, dẫu có nghèo khó cả đời thì bà cũng nguyện ý, chỉ cần không phải rời khỏi con gái!
Mẹ Lương đờ đẫn hồi lâu, tiếng chuông điện thoại thức tỉnh bà.
Màn hình hiển thị ba chữ “Chủ nhiệm lớp”, mẹ Lương lập tức ngắt máy.
Ngay từ đầu, người chủ nhiệm lớp này đã nói con gái bà tự sát, làm ngơ trước những vết thương trên người con bé, hơn nữa còn khinh thường bà.
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, là một dãy số xa lạ.
Mẹ Lương im lặng vài giây rồi nghe máy.
“Chị Lương, tôi là hiệu trưởng trường cấp ba Dục Tài, tôi biết chị vẫn còn vướng mắc chuyện Lương Ninh Ninh tự sát, nhưng cảnh sát đã đưa ra kết luận sau cùng rồi, chị đừng làm những việc vô ích nữa, dù không liên quan gì đến trường học, nhưng xét đến gia cảnh của chị, chúng tôi nguyện ý bồi thường ——”
Mẹ Lương chửi ầm lên: “Đi mà bồi thường cho nhà ông! Con gái của tôi bị các người hại chết, một ngày nào đó tôi sẽ khiến các người phải ngồi tù!”
Có lẽ người ở đầu dây bên kia đã bị chọc giận, hít thở dồn dập vài cái, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như lúc ban đầu.
“Chị Lương, chúng tôi chỉ nghĩ cho chị thôi, nếu chị không muốn, vậy thôi quên đi.”
“Không liên quan đến các người? Nếu không liên quan gì thì các người sẽ nguyện ý bồi thường cho tôi ư? Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, người như các ông không xứng làm giáo viên, con gái tôi bị bắt nạt ở trường học, vậy mà trước nay các người chưa từng ngăn cản!”
“Chúng tôi không thể theo dõi học sinh mọi lúc mọi nơi được, chị là phụ huynh của Lương Ninh Ninh, con bé bị bắt nạt mà chị cũng không biết, chúng tôi sao có thể biết được đây, hơn nữa, chuyện con bé mang thai, thứ cho tôi nói thẳng, nếu thật sự kiện ——”
Không đợi ông ta nói hết lời, mẹ Lương lại cúp điện thoại.
…
Cơ Thập Nhất đợi mãi không thấy hồi âm, cô hơi thở dài.
Có lẽ chuyện này là đả kích quá lớn với đối phương, trong lúc nhất thời, người nọ vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
Tô Minh Châu nghe được tiếng thở dài của cô, hỏi: “Đi cùng em lại thở dài ư?”
Nghe giọng điệu này, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, “Em cũng không làm chuyện gì tồi tệ mà, chị thở dài làm gì, thở dài là vì chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Mặc dù trong lòng ngọt ngào, nhưng anh vẫn hỏi dò.
“Một vài chuyện trên mạng, thấy mà đau lòng.” Cơ Thập Nhất nói dăm ba câu cho qua chuyện, không muốn nhiều lời, dù sao, với tính cách của anh, ngộ nhỡ chen vào thì sẽ không tốt lắm.
Đừng nói là do mình nhé.
Tô Minh Châu thấy hơi tủi thân trong lòng, nhưng lại nhanh chóng xoay chuyển, thầm mắng mình nhiều chuyện.
Cơ Thập Nhất nghiêng đầu ra sau nhìn Tô Bảo trên ghế, đối diện với đôi mắt màu lam kia, cô nhẹ nhàng nhướng mày, khi quay lên cũng dừng lại.
Bên cạnh chỗ ngồi, có thứ gì đó lộ ra một góc màu đỏ rượu, trực giác của cô cảm thấy quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, cô đưa tay kéo nó ra ngoài.
Mỗi khi nghĩ đến việc mở nó ra, tất cả những thứ bên trong đều giống nhau, những viên chocolate hình dạng bất quy tắc màu đỏ rượu chen chúc đầy chiếc túi nhỏ bé, chữ Sweet uốn lượn được in ở bên ngoài.
Mặc dù chưa quay quảng cáo chocolate, nhưng trước đó cô từng nhìn thấy trên website official, bản thân lại tự mua một ít, vậy nên liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là sản phẩm sẽ ra mắt vào dịp Thất Tịch.
Bởi vì chưa chính thức ra mắt nên thân phận của người mua đã thành điểm mấu chốt.
Tiếng xé mở bao bì kéo khiến Tô Minh Châu chú ý, nhìn thoáng qua lượng lớn chocolate mà mình mua trước đó, lỗ tai anh nóng ran hết lên.
Mình cố ý đặt ở đây vẫn có tác dụng.
Anh hơi hé miệng, muốn nói gì đó, sau một lúc lâu thì lại mím môi, cuối cùng chỉ dám liếc trộm sang ghế phụ.
Bản chocolate này có vị rất ngon, hơn nữa, độ ngọt cũng cao hơn bình thường, cảm giác bôi trơn rất rõ ràng, vào miệng là tan, ấm áp tận đáy lòng.
Cơ Thập Nhất ăn không ngừng, chỉ trong chốc lát, túi chocolate đầy ụ đã chỉ còn lại một tí xíu.
Khi sờ vào thấy trống trải, cô mới phản ứng lại kịp, có chút xấu hổ.
Lại thoáng len lén nhìn qua Tô Minh Châu, thầm nghĩ tuyệt đối không được để anh nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của mình, nếu không uy nghiêm của chị gái nào còn giữ nổi nữa.
Ai ngờ ánh mắt họ cứ thế mà chạm nhau.
Hai người đều ngây ngẩn cả người.
Tô Minh Châu lén khụ một tiếng, nhanh chóng di dời tầm mắt, lẩm bẩm không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí kỳ quái này.
Tuy rằng trực giác của Cơ Thập Nhất nói cho cô biết có chỗ nào đó không đúng, nhưng vừa đảo mắt đã ném ra sau tai, thật ra vừa rồi vành tai đỏ bừng của Châu Châu cũng khiến cô không nhịn được mà cong khóe môi.
Anh vẫn luôn thẹn thùng như vậy.
Di động đột nhiên rung lên.
Cơ Thập Nhất vứt bỏ nhưng suy nghĩ phức tạp, nhanh chóng mở di động.
Một tin nhắn thoại được gửi đến, thời gian dài đến mười phút, cô lấy tai nghe ra đeo vào, chỉnh lớn âm lượng, tập trung lắng nghe.
…
Ban đầu Lương Ninh Ninh mơ thấy mình ở dưới chân núi, ngọn núi này rất cao, cô bé vẫn luôn có niềm tin là phải leo l3n đỉnh núi, nó mãnh liệt tới mức có thể xem nhẹ mọi nguy hiểm.
Ngay cả trong đêm tối.
Đúng vậy, cô bé đang ở trong bóng tối, ngay cả ánh trăng vốn sáng ngời trên đỉnh đầu cũng bị mây đen khuất lấp, vậy nên, nó buộc cô bé phải tự mò mẫm bò l3n đỉnh núi.
Từ chân núi đến đỉnh núi, tưởng chừng xa xôi không thể với tới, nhưng lại khiến lòng người dâng lên một sự kiên định.
Lương Ninh Ninh sửa sang quần áo trên người, ban đêm rất lạnh, mà cô bé lại mặc ít quần áo, gió lạnh quét qua người hơi giống cảm giác bị dao cứa qua, nhưng cô bé vẫn cắn răng tiến về phía trước.
Trong lòng luôn có một âm thanh nói với cô bé, leo lên đi, leo lên đi, tới đỉnh núi thic bạn có thể nhìn xuống mọi thứ, dù là người hay vật.
Trong núi có rất nhiều cây cối, khoảng cách giữa các cây lớn nhỏ không đều, được trồng bất quy tắc, khiến con đường leo núi trở nên gian nan gập ghềnh, rẽ trái quẹo phải, dường như khoảng cách với đỉnh núi ngày một xa xôi.
Cô bé cố gắng phân biệt chính xác con đường lên núi, cẩn thận leo từng chút một về phía trước, không ngờ, đúng lúc này, một con thú hoang có đôi mắt sáng màu xanh lục đột nhiên nhảy ra.
Giọng nói của Lương Ninh Ninh bị chặn lại nơi cổ họng, trái tim suýt nữa đã nhảy vọt ra ngoài, vội vã rời khỏi con đường, tiến vào rừng cây tìm nơi tránh thú.
Ngay khi sắp bị phát hiện, sau cùng, Lương Ninh Ninh cũng tìm thấy một khe núi, cô bé cuộn người nép vào trong, thở hổn hển chờ dã thú rời đi.
Tuy nhiên, dường như cô bé đã quên mất rằng, những con thú trong tự nhiên đều có cái mũi rất nhạy, con thú kia chỉ đánh hơi một lát đã tìm ra nơi ẩn thân của cô bé, nó lắc lư chậm rãi đi tới, rồi bất ngờ cắn cô bé kéo xềnh xệch ra ngoài.
Lương Ninh Ninh thét chói tai, dùng hai tay đuổi dã thú, nhưng không thành công, ngược lại còn chọc giận con thú, chim chóc trên cây bị lay động, không một ai hay bất cứ con vật nào có thể tới giúp cô bé, chỉ có thể mặc cho dã thú cắn xé tới cắn xé lui.
Cũng may thay, chắc hẳn do dã thú đã ăn no, nên nó chỉ cắn Lương Ninh Ninh tạo ra không ít vết thương, chứ không ăn thịt cô bé, sau khi hài lòng thì lập tức rời đi.
Bấy giờ Lương Ninh Ninh đã có thể thở d0c, cô bé nằm trên mặt đất khóc lớn, các vết thương trên người không ngừng rỉ máu, nhưng không ảnh hưởng đến sinh mạng của cô bé.
Con thú vừa rời đi không lâu, Lương Ninh Ninh định mặc kệ vết thương, tiếp tục leo lên núi thì bất chợt phát hiện, phía trước cách đó không xa có một con nhím đang nhìn cô bé chằm chằm, rõ ràng là con ngươi đen lay láy nhưng lại phát ra ánh sáng.
Cô bé cho rằng sinh vật như nhím không ảnh hưởng gì đến mình nên thở phào nhẹ nhõm muốn đứng dậy, ai ngờ đúng lúc ấy, con nhím kia bỗng xông tới, lăn thẳng đến chỗ cô bé, gai nhọn trên người nó theo động tác lăn lộn đâm chọc vào người cô bé.
Đã đau nay lại càng thêm đau.
Lương Ninh Ninh thấy khó hiểu, vì sao con nhím này lại muốn lăn qua lăn lại trên người mình, cô bé chỉ hy vọng trong núi có thể xuất hiện một con vật tốt bụng mà thôi, để nó cắn chết con nhím này, đáng tiếc thay, đó chỉ là hy vọng xa vời.
Khi cô bé đang muốn đuổi nó đi thì con nhím lại nhanh chóng chạy xa khỏi tầm mắt, biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Không biết qua bao lâu sau, Lương Ninh Ninh phát hiện con đường càng ngày càng dốc, cô bé có chút vui mừng, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là sắp đến đỉnh rồi, nếu không thì sao có thể dốc đến thế được cơ chứ?
Tuy nhiên, khi cô bé nhìn về phía trước, giữa con đường có một bóng người, trái tim cô bé thoáng ngừng đập, rồi sau đó bồn chồn đập rất nhanh, cô bé cẩn thận đi về hướng ấy, đến gần mới phát hiện ——
Đó là một cái xác!
Xác chết không rõ giới tính, hai mắt trừng to, khóe miệng nứt toác thật to, kéo dài đến tận mang tai, giống nụ cười của chú hề trong phim kinh dị vậy, mà hình dáng tứ chi lại vặn vẹo một cách kỳ lạ, như thể chúng đã bị người ta bẻ gãy khi đang sống sờ sờ.
Khi Lương Ninh Ninh nhìn nó, cô bé cảm thấy như đang đối diện thật sự với nó, cảm giác lạnh lẽo u ám đổ ập vào trong lòng, cô bé dự định đi vòng qua nó để tiến về phía trước, ai ngờ đâu, do trời quá tối khiến bản thân bị vấp ngã, mà đầu sỏ gây tội chính là cái xác chết kia.
Bởi vì động tác của cô bé, xác chết thay đổi kiểu dáng, nó càng thêm quỷ dị, âm trầm.
Lương Ninh Ninh bò dậy từ trên mặt đất, không quay đầu lại mà chạy như điên về phía trước, dần dần rời khỏi nơi đó, đi tới một địa phương xa lạ hơn.
Xung quanh sương mù đặc quánh, cô bé đứng tại chỗ xoay vài vòng, cúi đầu phát hiện trên người mình đang mặc váy cưới, đến khi ngẩng đầu lên, xung quanh lại biến thành hội trường hôn lễ, một giáo đường điển hình của phương Tây, ghế ngồi trống rỗng.
Mà phía trước là một ông cụ, làn da phủ đầy rẫy nếp nhăn, mỉm cười nhìn cô bé, điều khiến cô bé giật mình chính là, ông cụ này đang mặc lễ phục của chú rể!
Ông cụ cười với cô bé, gương mặt nhăn nhúm hết lại, giống một đóa hoa cúc.
Lương Ninh Ninh kinh ngạc, cô bé không hề quen biết ông cụ này, vì sao lại mặc đồ đôi với ông ta, không đợi cô bé suy nghĩ cẩn thận, thân thể đã không chịu khống chế mà tự động tiến lên sân khấu, mặt đối mặt với ông cụ.
Cô bé trơ mắt nhìn bản thân mình nói ra lời tuyên thệ kết hôn với ông ta, giọng nói một già một trẻ vang vọng nơi thanh vắng, sự linh hoạt kỳ ảo khiến người ta sinh ra có chút sợ hãi.
Rất nhanh đã đến bước trao nhẫn, Lương Ninh Ninh trợn to mắt nhìn hai bàn tay từ từ đến gần nhau, cuối cùng, khi chạm đến bàn tay khô khốc kia, cảm giác hệt như đụng phải cành cây.
Trong lòng chợt vui sướng, nhưng miệng lại không sao thốt ra thành lời, như thể bị người điểm huyệt câm, chiếc nhẫn chậm rãi luồn vào ngón tay, rồi đến lượt cô bé đeo nhẫn cho ông cụ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, ông cụ dần biến mất, xung quanh lại khôi phục sương mù dày đặc, trên người cô bé vẫn mặc bộ quần áo ban đầu, những vết thương do dã thú tạo thành vẫn còn nguyên vẹn.
Hóa ra là ảo cảnh, Lương Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Gả cho một ông già, điều này thật sự đã vượt quá khả năng tiếp thu của cô bé, nhưng lúc ấy không biết vì sao, trong lòng cô bé rất hy vọng được gả cho ông cụ kia.
Lương Ninh Ninh lắc đầu, thoát khỏi những suy đoán lung tung rối loạn, không màng đến vết thương còn đang rỉ máu trên người, lại tiếp tục leo lên trên, không hề chú ý tới con đường này đã không còn là con đường ban đầu nữa rồi.
Dựa vào trực giác, cô bé không ngừng tiến về phía trước, nhưng phương hướng đã sớm thay đổi rồi, đỉnh núi trở thành một nơi thật sự xa vời không cách nào với tới, giống như người trong sa mạc gặp phải ảo ảnh.
Cuối cùng Lương Ninh Ninh không lên được đỉnh núi, mà lạc lối giữa núi rừng mênh mang.
- -----oOo------