Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Tô Minh Châu đang đứng dựa cạnh cửa chung cư.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt màu xanh đen rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.
Anh nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua chị lừa em.”
Cơ Thập Nhất vừa ra khỏi thang máy, khi lùi về phía sau, thiếu chút nữa lại bước vào bên trong, cô kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
Tô Minh Châu biến sắc, chạy hai ba bước tới kéo cô ra ngoài, “Em đáng sợ như vậy sao? Nhỡ thang máy gặp sự cố thì phải làm sao đây?”
Cổ tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ cảm thấy mảnh mai và yếu ớt. Dù cho anh vừa mới trưởng thành, nhưng dường như chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể bóp gãy.
Anh hơi rũ mắt, ngay cả dưới ánh đèn mờ nhạt, nó vẫn vô cùng trắng nõn.
Khi Tô Minh Châu hoàn hồn lại, trong tay đã trống không, anh thu tay về, nghe thấy giọng nữ dịu dàng: “Không phải em cũng có chìa khóa à, sao còn đứng bên ngoài?”
Cơ Thập Nhất lấy chìa khóa từ trong túi xách, lướt qua anh tiến lên mở cửa.
Người phía sau hạ thấp giọng, “Tối hôm qua em không tới, chị không lo lắng sao?”
Cô quay đầu, Tô Minh Châu đang cúi đầu, mí mắt hơi khép lại, người thanh niên đã cao hơn cô rất nhiều, hiện giờ cô chỉ đứng đến vai anh mà thôi.
Nhưng trông lại có vẻ mất mát, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ vậy.
Cô không khỏi nhớ tới ngày chia ly của bọn họ lúc còn ở cô nhi viện, khi biết cô không muốn tới nhà họ Tô cùng mình, anh đã lén chạy ra ngoài tìm cô.
Ấm ức, khó hiểu, bướng bỉnh không chịu rơi nước mắt.
Chỉ biết khe khẽ làm nũng.
Trái tim Cơ Thập Nhất mềm nhũn, duỗi tay xo4 nắn vành tai phải của anh, mềm mại nói: “Người thân duy nhất của chị chính là em, không lo lắng cho em thì biết lo lắng cho ai?”
Tô Minh Châu đang đưa lưng về phía ánh đèn, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhếch môi cười, trong ánh mắt chỉ phản chiếu bóng hình một mình cô.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp cực kỳ dễ nghe, “Em muốn ở lại đây.”
“Được được được, em chắc chắn người nhà họ Tô sẽ không gọi em trở về chứ?”
Tô Minh Châu do dự, chuyện này quả thực không chắc chắn, nhưng anh đã nói với ông nội, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ đến đây, anh gật đầu.
Chung cư quạnh quẽ, kịch bản
“Trinh thám tình yêu” vẫn còn đặt trên bàn trà, hai người bước vào mang lại chút sức sống cho nơi đây.
Tô Minh Châu vừa vào cửa đã nhìn thấy kịch bản, anh hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên đến đoàn phim, chị đã quen chưa?”
“Khá tốt.” Cơ Thập Nhất khẽ đáp.
Quả nhiên đúng là đáp án này.
Mỗi lần hỏi chuyện gì cũng nhận được đáp án này, trước kia khi ở ký túc xá, anh hỏi cô thấy thế nào, cô cũng trả lời khá tốt.
Tô Minh Châu nhớ tới năm đó anh trở về nhà họ Tô, Cơ Thập Nhất ở lại cô nhi viện.
Nếu không phải anh lén lút tới gặp cô, thì anh tuyệt đối không biết bên trong có người cầm đầu làm khó cô.
Nghĩ đến đây, giữa mày anh tràn ra cảm xúc lo lắng.
Nhưng với tính tình này của cô, anh cũng chẳng có cách nào cả.
Tô Minh Châu không truy hỏi thêm nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Ngũ Thanh.
Ngũ Thanh vốn đang lên mạng, nhận được tin nhắn của ông chủ, cô ấy lập tức tắt máy tính, nhanh chóng gửi đoạn văn đã được biên tập rất hoàn mỹ qua.
May mắn thay, cô ấy đã chuẩn bị từ sớm.
Nói một cách đơn giản, hôm nay đoàn phim tương đối an toàn, không có đại minh tinh nào gây chuyện cả.
Nhắc tới chuyện này, Ngũ Thanh lại nghĩ tới Trương Hựu Hân, vội nói: “Tổng giám đốc Tô, có khả năng nữ chính Trương Hựu Hân của đoàn phim sẽ hơi phiền phức.”
Người bên kia gửi tới một dấu chấm hỏi.
Ngũ Thanh vỗ đầu, giải thích: “Trước kia Trương Hựu Hân từng là nghệ sĩ của Giải trí Hoàng Thiên, sau đó trở mặt, gia nhập vào công ty đối thủ.”
“Ừ.”
Bấy giờ Ngũ Thanh mới thấy yên tâm, có tổng giám đốc Tô che chở, Trương Hựu Hân sẽ không thể quẫy ra bọt nước được.
Trương Hựu Hân…
Tô Minh Châu cảm thấy mình không thể nhớ ra người này.
Anh lên Weibo xem, hơn ba mươi triệu fans, bài đăng mới nhất là đoàn phim
“Sơn hà cẩm tú”.
“Châu Châu, đêm nay em…” Cơ Thập Nhất từ trong phòng bước ra, vẻ mặt khó xử.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Tô Minh Châu nhanh chóng thu hồi di động, vẻ u ám trước đó đã chuyển thành không thể tin được: “Không phải chị vừa nói sẽ cho em ở lại sao?”
Nhìn dáng vẻ xù lông của anh, Cơ Thập Nhất mím môi cười, không khỏi xoa đầu anh.
Cô nói: “Nhưng chị còn chưa kịp dọn phòng.”
Anh không chút do dự đáp: “Em không ngại ngủ sô pha đâu.”
Nếu bị người nhà họ Tô biết được, chỉ sợ sẽ trừng rớt cả tròng mắt ra mất.
“Như vậy sao được.” Cơ Thập Nhất véo má anh, “Đợi chị đi dọn phòng đã.”
Từ lúc cô xuất viện đến giờ, căn phòng kia vẫn chưa được dọn dẹp, tuy rằng không bẩn thỉu bừa bộn, nhưng vẫn tản ra mùi hương khó chịu.
Cô đứng ở cửa nhìn thoáng qua, quay đầu lại nhíu mày nói: “Nếu không thì hai ngày nữa em hẵng tới.”
Tô Minh Châu lập tức thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Cơ Thập Nhất thở dài, đang chuẩn bị đi vào phòng lại bị anh giữ chặt tay không chịu buông.
“Thôi, tối nay em không ở lại nữa.” Giọng anh mềm mại, nói, “Bảo chị đổi chung cư từ sớm rồi mà chị cứ không chịu đổi.”
Đúng là ấm ức vô cùng.
Bị lên án như vậy, Cơ Thập Nhất có chút áy náy, nhưng hiện giờ chỉ đành chấp nhận, cô còn chưa kịp nói gì, điện thoại bất chợt đổ chuông.
Cô liếc mắt nhìn thoáng qua, là Liên Diệc.
“Cô Cơ?”
Nghe thấy giọng đàn ông, Tô Minh Châu đứng bên cạnh hơi nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Cảnh sát Liên.” Cơ Thập Nhất che ống nghe lại rồi khẽ đáp, sau đó lại quay đầu tiếp tục nghe điện thoại.
…
Thông tin từ chỗ Cơ Thập Nhất không khác các manh mối tìm thấy trong tin nhắn của Trương Nhã là bao.
Liên Diệc dùng hai ngón tay bóp mi tâm, “Được, tôi biết rồi, ngoại trừ chuyện này ra thì còn điểm nào khác thường nữa không?”
“Sau khi tôi gửi những lời đó, có thể thấy Trương Nhã rất khiếp sợ, tôi cảm thấy bản thân cô ấy đã tự nghĩ ra được, chuyện đó đã xảy ra rồi, thời gian khoảng một tháng trước.”
“Cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại, xe đã dừng lại trước cửa đồn cảnh sát.
Người bên trong thấy Liên Diệc trở về, tiến lên đón, khẽ nói: “Đã đưa bạn trai Bạch Vân tới rồi đây.”
“Đưa vào phòng thẩm vấn.”
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Bạch Vân và bạn trai của cô ta đều có liên quan rất sâu sắc đến Trương Nhã.
“Anh ta tên Trương Phong, 29 tuổi, người địa phương, làm cùng công ty với Bạch Vân, theo lời các đồng nghiệp trong công ty, khoảng đầu năm bọn họ bắt đầu có quan hệ thân thiết. Nửa tháng sau, tại bữa tiệc của công ty, bọn họ thông báo ở bên nhau, khi Bạch Vân và Trương Nhã đi du lịch, Trương Phong cũng sẽ đi theo.”
Người nọ lại bổ sung: “Đồng nghiệp của Trương Phong nói, Trương Phong không chỉ một lần lén lút nói anh ta coi trọng Trương Nhã, bọn họ đều chế nhạo người nổi tiếng, nhưng bọn họ cũng không rõ Bạch Vân có biết chuyện này hay không, hai người vẫn thường xuyên thể hiện tình cảm trong công ty.”
Đối với việc Trương Phong coi trọng Trương Nhã, mọi người đều không thấy hiếm lạ.
Mặc dù Trương Nhã không nổi tiếng, nhưng diện mạo xinh đẹp, trên bàn làm việc của Bạch Vân bày ra ảnh chụp chung của hai người, đồng nghiệp đều biết cô ta có người bạn thân là minh tinh.
Về phần Trương Phong, diện mạo không tồi, ở trong công ty miệng lưỡi trơn tru, nhân duyên với phụ nữ cũng không tệ, trêu chọc khắp mọi nơi, nghe nói mới đầu Bạch Vân rất để ý, về sau thì tập mãi cũng thành quen.
Liên Diệc không tiến vào phòng thẩm vấn ngay mà ngồi bên ngoài xem tài liệu.
Thông tin về Trương Phong rất đơn giản, tính cách vừa xem đã hiểu.
Liên Diệc trầm tư một lát, hỏi: “Khi đưa anh ta tới đây, anh ta có biểu hiện gì hay không?”
Cảnh sát trẻ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Rất bình thường.”
Lúc bọn họ đến, Trương Phong còn chưa tan tầm, khi cảnh sát tìm gặp, người bình thường đều sẽ kinh ngạc, Trương Phong cũng vậy, anh ta còn hỏi có phải mình mắc tội gì rồi không.
Tất cả biểu hiện đều giống như người bình thường khi bị cảnh sát tìm tới.
Liên Diệc đóng tập tài liệu lại, đi về phía phòng thẩm vấn, trước tiên là anh ta đứng ở bên ngoài, ánh mắt dán chặt vào người bên trong.
Trương Phong ngồi một mình trong phòng thẩm vấn, thi thoảng lại sờ đầu, nhìn chỗ này nhìn chỗ nọ, không có lúc nào chịu ngồi yên cả.
Quả thực là diện mạo hơi đẹp trai, khó trách lại có nhân duyên tốt với phụ nữ.
Liên Diệc đột nhiên có hứng thú, anh ta vẫy tay nói nhỏ với Phạm Dương vài câu, sau đó đẩy cửa tiến vào, đi thẳng vào chủ đề chính: “Tối qua, từ 8 giờ đến 12 giờ tối, anh đã ở đâu?”
Rất lâu sau Trương Phong mới phản ứng lại, nói: “Tôi ở nhà ngủ.”
“Anh đang nói dối.” Liên Diệc nói theo sát sau đó.
Giọng điệu của Liên Diệc khẳng định chắc nịch.
“Sau khi trả lời xong câu hỏi, tay phải của anh vô thức cọ lên môi ——”
Trương Phong sửng sốt, vội vã rũ tay phải xuống.
Liên Diệc liếc mắt nhìn hành động của anh ta, tiếp tục nói: “Từ đầu đến cuối anh đều không dám đối diện trực tiếp với tôi, nếu lý do không phải bịa đặt, vì sao lại lo lắng như vậy?”
Ngôn ngữ cơ thể của mỗi người khi căng thẳng là khác nhau.
Trong lúc thẩm vấn, bọn họ phải quan sát thái độ và hành động của đối phương, thông thường, ngôn ngữ cơ thể cũng có thể làm giả, nhưng nếu muốn làm tới mức kín kẽ, không để lộ dấu vết, căn bản là không có khả năng.
Khi học ở trường cảnh sát, bọn họ đều phải tham gia các khóa học về tâm lý, khác với khi trẻ con nói dối, lúc người trưởng thành nói dối, tư thế phòng bị sẽ tương đối phổ biến.
Mặc dù sắc mặt Trương Phong có vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay thường xuyên đan chéo vào nhau, động tác dưới chân không ngừng nghỉ, phát ra tiếng cọ xát nho nhỏ, ánh mắt do dự không chắc chắn.
Đây cũng là biểu hiện khá bình thường của sự căng thẳng.
Nếu là người không làm gì cả, dù sợ cảnh sát thì sẽ vẫn thản nhiên.
Hiển nhiên trong lòng Trương Phong có điều mờ ám.
Về phần điều mờ ám đó là gì, vẫn cần tiếp tục tra hỏi.
“Cảnh sát, tôi thật sự ở nhà!” Trương Phong cao giọng, “Đêm tối tôi ra ngoài làm gì, trời còn nóng như vậy nữa.”
Liên Diệc cũng không vòng vo với anh ta, “Anh ở nhà làm gì, có ai ở bên cạnh anh không?”
“Tôi ở nhà ngủ thì có ai ở cạnh làm gì?” Trương Phong hỏi lại, anh ta vẫn luôn sống một mình.
Nghe vậy, Liên Diệc gật đầu.
Trương Phong cho rằng Liên Diệc tin lời mình nói, cúi đầu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngẩng đầu lên, đối diện với người đàn ông cười như không cười nhìn mình chằm chằm, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Đây không phải là chứng cứ ngoại phạm, vì không có ai làm chứng cho anh.” Liên Diệc nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh ta, “Tôi đổi câu hỏi vậy, anh từng tấn công t1nh dục Trương Nhã, đúng không?”
Câu hỏi này cực kỳ sắc bén, trong đầu Trương Phong chấn động.
Trương Nhã đã chết, đáng lẽ chuyện này chỉ có mỗi anh ta và Bạch Vân biết, vì sao bọn họ biết được?
Chẳng lẽ Bạch Vân tự khai ra? Không sai, chắc chắn là vậy rồi!
Ánh mắt Trương Phong lập tức trở nên hung ác nham hiểm, biểu cảm cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, khi nhìn thấy Liên Diệc đã biết rõ mọi chuyện, anh ta lại càng trở nên hoảng loạn.
Nhìn vẻ mặt của của anh ta, Liên Diệc cũng hiểu, chuyện này có thật, anh thở dài trong lòng: “Anh thèm muốn Trương Nhã từ lâu, một tháng trước, anh và Bạch Vân bày mưu cư0ng hi3p Trương Nhã, ngày hôm qua Trương Nhã phát hiện ra chuyện này, vậy nên anh và Bạch Vân hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, vậy nên ra tay gi3t ch3t cô ấy.”
Trương Phong gần như nhảy dựng lên, dùng sức vỗ bàn: “Tôi nói tôi ở nhà ngủ rồi mà, tôi không giết người!”
Liên Diệc gật đầu, không thèm để ý, gõ gõ mặt bàn.
Bấy giờ Trương Phong mới yên lặng ngồi xuống.
Anh ta cho rằng chuyện này cứ thế là kết thúc, nhưng không ngờ, câu nói tiếp theo của đối phương lại đánh anh ta rơi vào địa ngục.
“Rạng sáng ngày hôm qua, có một tên lưu manh nhìn thấy thấy anh trèo qua bức tường phía sau khu dân cư, theo đường ống nước leo lên tầng năm, anh giải thích thế nào về chuyện này?”
Liên Diệc nói dối không chớp mắt, cho dù anh ta phủ nhận cũng không sao, tiếp tục điều tra là được.
Trương Phong không dám tin mà nhìn qua, rạng sáng ngày hôm qua, thật sự có người phát hiện ư?
Anh ta cắn răng nói: “Anh nói bậy! Tôi ở nhà ngủ!”
Liên Diệc bĩu môi, ra hiệu cho người bên cửa sổ, ngay sau đó có hai người đẩy cửa tiến vào.
“Cảnh sát, tôi về nhà được chưa?” Toàn Nhị nhỏ giọng hỏi, nói có thưởng, kết quả là lại bị giam giữ…
Phạm Dương vỗ một cái lên lưng cậu ta, “Nói cho xong chuyện ngày hôm qua cậu nhìn thấy, tôi sẽ cho cậu về.”
Liên Diệc liếc mắt nhìn Trương Phong đã có chút hoảng loạn, khóe môi hơi cong lên, mặt mày thanh tú.
Tuy rằng Toàn Nhị có chút sợ hãi rụt rè, nhưng trước đó đã được Phạm Dương dặn dò, cậu ta cũng biết nên nói gì, lập tức ghé sát lại đánh giá Trương Phong, dáng vẻ suy tư.
“Ngày hôm qua, hình như tôi đã gặp anh ở nơi nào…”
Trương Phong dùng sức xoa tay dưới gầm bàn, trên trán cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, đôi môi khẽ run.
Rạng sáng hôm qua anh ta nhìn thấy tên lưu manh này lang thang ở khu dân cư, nhưng đối phương có nhìn thấy mình hay không thì anh ta thật sự không chú ý.
“Tối hôm qua tôi thấy có người trèo lên tòa chung cư, chính là anh!”
Tiếng hô của tên lưu manh này khiến Trương Phong gần như xụi lơ trên ghế.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Tô Minh Châu đang đứng dựa cạnh cửa chung cư.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt màu xanh đen rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.
Anh nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua chị lừa em.”
Cơ Thập Nhất vừa ra khỏi thang máy, khi lùi về phía sau, thiếu chút nữa lại bước vào bên trong, cô kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
Tô Minh Châu biến sắc, chạy hai ba bước tới kéo cô ra ngoài, “Em đáng sợ như vậy sao? Nhỡ thang máy gặp sự cố thì phải làm sao đây?”
Cổ tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ cảm thấy mảnh mai và yếu ớt. Dù cho anh vừa mới trưởng thành, nhưng dường như chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể bóp gãy.
Anh hơi rũ mắt, ngay cả dưới ánh đèn mờ nhạt, nó vẫn vô cùng trắng nõn.
Khi Tô Minh Châu hoàn hồn lại, trong tay đã trống không, anh thu tay về, nghe thấy giọng nữ dịu dàng: “Không phải em cũng có chìa khóa à, sao còn đứng bên ngoài?”
Cơ Thập Nhất lấy chìa khóa từ trong túi xách, lướt qua anh tiến lên mở cửa.
Người phía sau hạ thấp giọng, “Tối hôm qua em không tới, chị không lo lắng sao?”
Cô quay đầu, Tô Minh Châu đang cúi đầu, mí mắt hơi khép lại, người thanh niên đã cao hơn cô rất nhiều, hiện giờ cô chỉ đứng đến vai anh mà thôi.
Nhưng trông lại có vẻ mất mát, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ vậy.
Cô không khỏi nhớ tới ngày chia ly của bọn họ lúc còn ở cô nhi viện, khi biết cô không muốn tới nhà họ Tô cùng mình, anh đã lén chạy ra ngoài tìm cô.
Ấm ức, khó hiểu, bướng bỉnh không chịu rơi nước mắt.
Chỉ biết khe khẽ làm nũng.
Trái tim Cơ Thập Nhất mềm nhũn, duỗi tay xo4 nắn vành tai phải của anh, mềm mại nói: “Người thân duy nhất của chị chính là em, không lo lắng cho em thì biết lo lắng cho ai?”
Tô Minh Châu đang đưa lưng về phía ánh đèn, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhếch môi cười, trong ánh mắt chỉ phản chiếu bóng hình một mình cô.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp cực kỳ dễ nghe, “Em muốn ở lại đây.”
“Được được được, em chắc chắn người nhà họ Tô sẽ không gọi em trở về chứ?”
Tô Minh Châu do dự, chuyện này quả thực không chắc chắn, nhưng anh đã nói với ông nội, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ đến đây, anh gật đầu.
Chung cư quạnh quẽ, kịch bản
“Trinh thám tình yêu” vẫn còn đặt trên bàn trà, hai người bước vào mang lại chút sức sống cho nơi đây.
Tô Minh Châu vừa vào cửa đã nhìn thấy kịch bản, anh hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên đến đoàn phim, chị đã quen chưa?”
“Khá tốt.” Cơ Thập Nhất khẽ đáp.
Quả nhiên đúng là đáp án này.
Mỗi lần hỏi chuyện gì cũng nhận được đáp án này, trước kia khi ở ký túc xá, anh hỏi cô thấy thế nào, cô cũng trả lời khá tốt.
Tô Minh Châu nhớ tới năm đó anh trở về nhà họ Tô, Cơ Thập Nhất ở lại cô nhi viện.
Nếu không phải anh lén lút tới gặp cô, thì anh tuyệt đối không biết bên trong có người cầm đầu làm khó cô.
Nghĩ đến đây, giữa mày anh tràn ra cảm xúc lo lắng.
Nhưng với tính tình này của cô, anh cũng chẳng có cách nào cả.
Tô Minh Châu không truy hỏi thêm nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Ngũ Thanh.
Ngũ Thanh vốn đang lên mạng, nhận được tin nhắn của ông chủ, cô ấy lập tức tắt máy tính, nhanh chóng gửi đoạn văn đã được biên tập rất hoàn mỹ qua.
May mắn thay, cô ấy đã chuẩn bị từ sớm.
Nói một cách đơn giản, hôm nay đoàn phim tương đối an toàn, không có đại minh tinh nào gây chuyện cả.
Nhắc tới chuyện này, Ngũ Thanh lại nghĩ tới Trương Hựu Hân, vội nói: “Tổng giám đốc Tô, có khả năng nữ chính Trương Hựu Hân của đoàn phim sẽ hơi phiền phức.”
Người bên kia gửi tới một dấu chấm hỏi.
Ngũ Thanh vỗ đầu, giải thích: “Trước kia Trương Hựu Hân từng là nghệ sĩ của Giải trí Hoàng Thiên, sau đó trở mặt, gia nhập vào công ty đối thủ.”
“Ừ.”
Bấy giờ Ngũ Thanh mới thấy yên tâm, có tổng giám đốc Tô che chở, Trương Hựu Hân sẽ không thể quẫy ra bọt nước được.
Trương Hựu Hân…
Tô Minh Châu cảm thấy mình không thể nhớ ra người này.
Anh lên Weibo xem, hơn ba mươi triệu fans, bài đăng mới nhất là đoàn phim
“Sơn hà cẩm tú”.
“Châu Châu, đêm nay em…” Cơ Thập Nhất từ trong phòng bước ra, vẻ mặt khó xử.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Tô Minh Châu nhanh chóng thu hồi di động, vẻ u ám trước đó đã chuyển thành không thể tin được: “Không phải chị vừa nói sẽ cho em ở lại sao?”
Nhìn dáng vẻ xù lông của anh, Cơ Thập Nhất mím môi cười, không khỏi xoa đầu anh.
Cô nói: “Nhưng chị còn chưa kịp dọn phòng.”
Anh không chút do dự đáp: “Em không ngại ngủ sô pha đâu.”
Nếu bị người nhà họ Tô biết được, chỉ sợ sẽ trừng rớt cả tròng mắt ra mất.
“Như vậy sao được.” Cơ Thập Nhất véo má anh, “Đợi chị đi dọn phòng đã.”
Từ lúc cô xuất viện đến giờ, căn phòng kia vẫn chưa được dọn dẹp, tuy rằng không bẩn thỉu bừa bộn, nhưng vẫn tản ra mùi hương khó chịu.
Cô đứng ở cửa nhìn thoáng qua, quay đầu lại nhíu mày nói: “Nếu không thì hai ngày nữa em hẵng tới.”
Tô Minh Châu lập tức thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Cơ Thập Nhất thở dài, đang chuẩn bị đi vào phòng lại bị anh giữ chặt tay không chịu buông.
“Thôi, tối nay em không ở lại nữa.” Giọng anh mềm mại, nói, “Bảo chị đổi chung cư từ sớm rồi mà chị cứ không chịu đổi.”
Đúng là ấm ức vô cùng.
Bị lên án như vậy, Cơ Thập Nhất có chút áy náy, nhưng hiện giờ chỉ đành chấp nhận, cô còn chưa kịp nói gì, điện thoại bất chợt đổ chuông.
Cô liếc mắt nhìn thoáng qua, là Liên Diệc.
“Cô Cơ?”
Nghe thấy giọng đàn ông, Tô Minh Châu đứng bên cạnh hơi nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Cảnh sát Liên.” Cơ Thập Nhất che ống nghe lại rồi khẽ đáp, sau đó lại quay đầu tiếp tục nghe điện thoại.
…
Thông tin từ chỗ Cơ Thập Nhất không khác các manh mối tìm thấy trong tin nhắn của Trương Nhã là bao.
Liên Diệc dùng hai ngón tay bóp mi tâm, “Được, tôi biết rồi, ngoại trừ chuyện này ra thì còn điểm nào khác thường nữa không?”
“Sau khi tôi gửi những lời đó, có thể thấy Trương Nhã rất khiếp sợ, tôi cảm thấy bản thân cô ấy đã tự nghĩ ra được, chuyện đó đã xảy ra rồi, thời gian khoảng một tháng trước.”
“Cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại, xe đã dừng lại trước cửa đồn cảnh sát.
Người bên trong thấy Liên Diệc trở về, tiến lên đón, khẽ nói: “Đã đưa bạn trai Bạch Vân tới rồi đây.”
“Đưa vào phòng thẩm vấn.”
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Bạch Vân và bạn trai của cô ta đều có liên quan rất sâu sắc đến Trương Nhã.
“Anh ta tên Trương Phong, 29 tuổi, người địa phương, làm cùng công ty với Bạch Vân, theo lời các đồng nghiệp trong công ty, khoảng đầu năm bọn họ bắt đầu có quan hệ thân thiết. Nửa tháng sau, tại bữa tiệc của công ty, bọn họ thông báo ở bên nhau, khi Bạch Vân và Trương Nhã đi du lịch, Trương Phong cũng sẽ đi theo.”
Người nọ lại bổ sung: “Đồng nghiệp của Trương Phong nói, Trương Phong không chỉ một lần lén lút nói anh ta coi trọng Trương Nhã, bọn họ đều chế nhạo người nổi tiếng, nhưng bọn họ cũng không rõ Bạch Vân có biết chuyện này hay không, hai người vẫn thường xuyên thể hiện tình cảm trong công ty.”
Đối với việc Trương Phong coi trọng Trương Nhã, mọi người đều không thấy hiếm lạ.
Mặc dù Trương Nhã không nổi tiếng, nhưng diện mạo xinh đẹp, trên bàn làm việc của Bạch Vân bày ra ảnh chụp chung của hai người, đồng nghiệp đều biết cô ta có người bạn thân là minh tinh.
Về phần Trương Phong, diện mạo không tồi, ở trong công ty miệng lưỡi trơn tru, nhân duyên với phụ nữ cũng không tệ, trêu chọc khắp mọi nơi, nghe nói mới đầu Bạch Vân rất để ý, về sau thì tập mãi cũng thành quen.
Liên Diệc không tiến vào phòng thẩm vấn ngay mà ngồi bên ngoài xem tài liệu.
Thông tin về Trương Phong rất đơn giản, tính cách vừa xem đã hiểu.
Liên Diệc trầm tư một lát, hỏi: “Khi đưa anh ta tới đây, anh ta có biểu hiện gì hay không?”
Cảnh sát trẻ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Rất bình thường.”
Lúc bọn họ đến, Trương Phong còn chưa tan tầm, khi cảnh sát tìm gặp, người bình thường đều sẽ kinh ngạc, Trương Phong cũng vậy, anh ta còn hỏi có phải mình mắc tội gì rồi không.
Tất cả biểu hiện đều giống như người bình thường khi bị cảnh sát tìm tới.
Liên Diệc đóng tập tài liệu lại, đi về phía phòng thẩm vấn, trước tiên là anh ta đứng ở bên ngoài, ánh mắt dán chặt vào người bên trong.
Trương Phong ngồi một mình trong phòng thẩm vấn, thi thoảng lại sờ đầu, nhìn chỗ này nhìn chỗ nọ, không có lúc nào chịu ngồi yên cả.
Quả thực là diện mạo hơi đẹp trai, khó trách lại có nhân duyên tốt với phụ nữ.
Liên Diệc đột nhiên có hứng thú, anh ta vẫy tay nói nhỏ với Phạm Dương vài câu, sau đó đẩy cửa tiến vào, đi thẳng vào chủ đề chính: “Tối qua, từ 8 giờ đến 12 giờ tối, anh đã ở đâu?”
Rất lâu sau Trương Phong mới phản ứng lại, nói: “Tôi ở nhà ngủ.”
“Anh đang nói dối.” Liên Diệc nói theo sát sau đó.
Giọng điệu của Liên Diệc khẳng định chắc nịch.
“Sau khi trả lời xong câu hỏi, tay phải của anh vô thức cọ lên môi ——”
Trương Phong sửng sốt, vội vã rũ tay phải xuống.
Liên Diệc liếc mắt nhìn hành động của anh ta, tiếp tục nói: “Từ đầu đến cuối anh đều không dám đối diện trực tiếp với tôi, nếu lý do không phải bịa đặt, vì sao lại lo lắng như vậy?”
Ngôn ngữ cơ thể của mỗi người khi căng thẳng là khác nhau.
Trong lúc thẩm vấn, bọn họ phải quan sát thái độ và hành động của đối phương, thông thường, ngôn ngữ cơ thể cũng có thể làm giả, nhưng nếu muốn làm tới mức kín kẽ, không để lộ dấu vết, căn bản là không có khả năng.
Khi học ở trường cảnh sát, bọn họ đều phải tham gia các khóa học về tâm lý, khác với khi trẻ con nói dối, lúc người trưởng thành nói dối, tư thế phòng bị sẽ tương đối phổ biến.
Mặc dù sắc mặt Trương Phong có vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay thường xuyên đan chéo vào nhau, động tác dưới chân không ngừng nghỉ, phát ra tiếng cọ xát nho nhỏ, ánh mắt do dự không chắc chắn.
Đây cũng là biểu hiện khá bình thường của sự căng thẳng.
Nếu là người không làm gì cả, dù sợ cảnh sát thì sẽ vẫn thản nhiên.
Hiển nhiên trong lòng Trương Phong có điều mờ ám.
Về phần điều mờ ám đó là gì, vẫn cần tiếp tục tra hỏi.
“Cảnh sát, tôi thật sự ở nhà!” Trương Phong cao giọng, “Đêm tối tôi ra ngoài làm gì, trời còn nóng như vậy nữa.”
Liên Diệc cũng không vòng vo với anh ta, “Anh ở nhà làm gì, có ai ở bên cạnh anh không?”
“Tôi ở nhà ngủ thì có ai ở cạnh làm gì?” Trương Phong hỏi lại, anh ta vẫn luôn sống một mình.
Nghe vậy, Liên Diệc gật đầu.
Trương Phong cho rằng Liên Diệc tin lời mình nói, cúi đầu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngẩng đầu lên, đối diện với người đàn ông cười như không cười nhìn mình chằm chằm, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Đây không phải là chứng cứ ngoại phạm, vì không có ai làm chứng cho anh.” Liên Diệc nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh ta, “Tôi đổi câu hỏi vậy, anh từng tấn công t1nh dục Trương Nhã, đúng không?”
Câu hỏi này cực kỳ sắc bén, trong đầu Trương Phong chấn động.
Trương Nhã đã chết, đáng lẽ chuyện này chỉ có mỗi anh ta và Bạch Vân biết, vì sao bọn họ biết được?
Chẳng lẽ Bạch Vân tự khai ra? Không sai, chắc chắn là vậy rồi!
Ánh mắt Trương Phong lập tức trở nên hung ác nham hiểm, biểu cảm cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, khi nhìn thấy Liên Diệc đã biết rõ mọi chuyện, anh ta lại càng trở nên hoảng loạn.
Nhìn vẻ mặt của của anh ta, Liên Diệc cũng hiểu, chuyện này có thật, anh thở dài trong lòng: “Anh thèm muốn Trương Nhã từ lâu, một tháng trước, anh và Bạch Vân bày mưu cư0ng hi3p Trương Nhã, ngày hôm qua Trương Nhã phát hiện ra chuyện này, vậy nên anh và Bạch Vân hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, vậy nên ra tay gi3t ch3t cô ấy.”
Trương Phong gần như nhảy dựng lên, dùng sức vỗ bàn: “Tôi nói tôi ở nhà ngủ rồi mà, tôi không giết người!”
Liên Diệc gật đầu, không thèm để ý, gõ gõ mặt bàn.
Bấy giờ Trương Phong mới yên lặng ngồi xuống.
Anh ta cho rằng chuyện này cứ thế là kết thúc, nhưng không ngờ, câu nói tiếp theo của đối phương lại đánh anh ta rơi vào địa ngục.
“Rạng sáng ngày hôm qua, có một tên lưu manh nhìn thấy thấy anh trèo qua bức tường phía sau khu dân cư, theo đường ống nước leo lên tầng năm, anh giải thích thế nào về chuyện này?”
Liên Diệc nói dối không chớp mắt, cho dù anh ta phủ nhận cũng không sao, tiếp tục điều tra là được.
Trương Phong không dám tin mà nhìn qua, rạng sáng ngày hôm qua, thật sự có người phát hiện ư?
Anh ta cắn răng nói: “Anh nói bậy! Tôi ở nhà ngủ!”
Liên Diệc bĩu môi, ra hiệu cho người bên cửa sổ, ngay sau đó có hai người đẩy cửa tiến vào.
“Cảnh sát, tôi về nhà được chưa?” Toàn Nhị nhỏ giọng hỏi, nói có thưởng, kết quả là lại bị giam giữ…
Phạm Dương vỗ một cái lên lưng cậu ta, “Nói cho xong chuyện ngày hôm qua cậu nhìn thấy, tôi sẽ cho cậu về.”
Liên Diệc liếc mắt nhìn Trương Phong đã có chút hoảng loạn, khóe môi hơi cong lên, mặt mày thanh tú.
Tuy rằng Toàn Nhị có chút sợ hãi rụt rè, nhưng trước đó đã được Phạm Dương dặn dò, cậu ta cũng biết nên nói gì, lập tức ghé sát lại đánh giá Trương Phong, dáng vẻ suy tư.
“Ngày hôm qua, hình như tôi đã gặp anh ở nơi nào…”
Trương Phong dùng sức xoa tay dưới gầm bàn, trên trán cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, đôi môi khẽ run.
Rạng sáng hôm qua anh ta nhìn thấy tên lưu manh này lang thang ở khu dân cư, nhưng đối phương có nhìn thấy mình hay không thì anh ta thật sự không chú ý.
“Tối hôm qua tôi thấy có người trèo lên tòa chung cư, chính là anh!”
Tiếng hô của tên lưu manh này khiến Trương Phong gần như xụi lơ trên ghế.
- -----oOo------