Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Liên Diệc biến mất ở miệng giếng.
Cơ Thập Nhất không kìm được mà liếc nhìn vị trụ trì trẻ tuổi, trùng hợp thay, anh ta cũng đang nhìn cô, nhưng không hề hoảng sợ chút nào.
Phạm Dương và vị cảnh sát kia từ từ thả sợi dây thừng xuống, bất cứ lúc nào cũng quan sát tình hình bên dưới. Chân giẫm lên bàn đá, sợ dây thừng đột nhiên bị đứt, như vậy thì hỏng bét. Anh ta không hy vọng đội trưởng Liên xảy ra chuyện.
Miệng giếng lớn, chân của Liên Diệc ở trong thùng nước, nhưng không gian hoạt động vẫn còn rất lớn, cẩn thận cầm đèn pin soi miệng giếng.
Giấc mơ của bố Uông Hải đột nhiên hiện trong đầu anh ta, lúc đó, hẳn là cảnh tượng diễn ra như thế này, nơi khả nghi có lẽ là ở trên thành giếng, cách mặt nước một đoạn.
Không phải là trên thành giếng có một cánh cửa mở ra, mấy đứa trẻ bị giam cầm ở bên trong đấy chứ?
Anh ta dùng đuôi đèn pin gõ nhẹ vào thành giếng, cẩn thận lắng nghe âm thanh phát ra, không phát hiện ra có gì đặc biệt, lại từ từ hạ xuống, chỉ là, cuối cùng đụng phải mặt nước.
Cũng có thể nói, trong giếng không có gì.
Nếu thật sự có gì đó, anh ta phải nghe thấy âm thanh kỳ lạ mới đúng, kết quả này khiến cho anh ta có chút thất vọng.
“Kéo tôi lên.”
Phạm Dương nhanh chóng thu dây thừng lại. Chờ Liên Diệc lên mặt đất, một đám người chờ đợi phản ứng của anh ta.
Liên Diệc khẽ lắc đầu với Cơ Thập Nhất.
Không có? Tại sao lại không có?
Cơ Thập Nhất trăm triệu lần không nghĩ ra, nơi này chính là nơi phù hợp nhất mới đúng, tất cả đều phù hợp. Hơn nữa, giấc mơ của bố Uông Hải cũng xuất hiện y như đúc, chẳng lẽ lần này cô đã thật sự phán đoán sai?
“Thí chủ có phát hiện được gì không?” Vị trụ trì trẻ tuổi hỏi.
Liên Diệc cũng lịch sự đáp lại: “Mạo phạm nhiều rồi, xin lượng thứ.”
Vị trụ trì trẻ tuổi lịch sự đáp lại, dáng vẻ vân đạm phong khinh [*].
[*] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Liên Diệc không khỏi liếc mắt nhìn đối phương. Làm được đến mức này, quả thực hơn người thường rất nhiều, trụ trì tiền nhiệm quả nhiên đã không nhìn nhầm người.
“Em thấy vị đại sư bên cạnh vị trụ trì này không thích hợp.” Tô Minh Châu ghé sát vào tai Cơ Thập Nhất nói nhỏ: “Lúc cảnh sát Liên đến đây, sắc mặt ông ta đã thay đổi.”
Lúc nãy, khi anh quan sát hai người này. Trụ trì không có phản ứng gì, mà lúc Liên Diệc quyết định đi xuống, đại sư bên cạnh suýt chút nữa đã tiến lên một bước, sau đó hẳn là thấy không ổn nên lùi lại.
Mà đúng lúc anh chú ý thấy điểm này, vì vậy mới cảm thấy có gì đó không phù hợp. Ngôi chùa này nhất định có điều mờ ám.
Anh đã xem đoạn camera giám sát được lan truyền trên mạng, bề ngoài thì có vẻ như không liên quan gì đến ngôi chùa Thanh Sơn này, nhưng cách cư xử của người này lại chỉ ra sự mâu thuẫn.
Không phải là chột dạ thì căng thẳng làm gì.
Nghe anh nói, Cơ Thập Nhất chuyển ánh mắt đang nhìn vị trụ trì sang vị đại sư bên cạnh.
So với tướng mạo vị trụ trì nghiêm trang, vị đại sư này không khác gì người thường, có thể thấy phong thái giảm đi mấy phần, áo bào hòa thượng mặc trên người rất rộng, có chút buồn cười.
Mặc dù cô nhìn người không chuẩn như bố cô, nhưng trải qua nhiều chuyện, cô vẫn có thể nhìn ra đôi chút, tính tình vị đại sư này hẳn là không tốt lắm.
“Nếu đã không phát hiện ra điều gì, vậy mời thí chủ rời khỏi giếng nước. Đây là nơi chúng tôi uống nước, như thế sợ là sẽ làm bẩn nguồn nước.” Vị đại sư kia nói.
Phạm Dương bị nghẹn lời bởi lời nói của ông ta, lập tức trả lời: “Chúng tôi làm việc, không phải mọi người nên giúp đỡ sao? Không phải lúc nãy đội trưởng của chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi sao?”
Người này đã sớm bày tỏ sự khó chịu với bọn họ. Lần trước bọn họ đến đây, ông ta cũng luôn miệng nói này nói nọ, lúc nãy ở hậu viện cũng nói mấy câu. Trong chùa có trụ trì quản lý, ông ta còn lớn hơn cả trụ trì.
“Tính tình Thiện Minh có phần kích động, xin lượng thứ.” Trụ trì chắp tay xin lỗi.
Rất lâu sau, có không ít người vây quanh xem náo nhiệt, chỉ là bọn họ đến chậm nên không thấy Liên Diệc xuống giếng, cho nên bây giờ bọn họ nhao nhao đoán già đoán non đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho mấy vị hòa thượng luôn bình tâm tĩnh khí trở nên tức giận.
“Có lẽ là do tìm đông tìm tây ở sân sau, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không tức giận như vậy rồi.”
“Tôi cũng nghĩ có lẽ là vậy. Tôi còn chưa đi vào sân sau xem bao giờ. Nghe nói đó là nơi bọn họ ở. Không phải là nơi giấu bọn trẻ đó chứ?”
“Làm sao có thể chứ. Nếu quả thực là như vậy, thì bây giờ không phải bọn họ tức giận mà đã bị còng tay rồi, làm gì có cơ hội nói chuyện.”
“Có thể là cảnh sát quá lỗ m4ng, cho nên mới khiến cho mấy vị hòa thượng không hài lòng. Dù sao thì mất tích và người tu hành không liên quan gì cả.”
Thật sự không có sự liên quan nào hả? Nghe thấy những lời nghị luận bên cạnh, trong lòng Cơ Thập Nhất không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.
Mặc dù Liên Diệc đã ra dấu hiệu với cô bên dưới không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ. Gợi ý của linh lực không thể sai được. Điểm tuyệt nhất của linh lực chính là đưa ra những gợi ý thường không được chú ý trong giấc mơ hoặc là sẽ trực tiếp đưa ra gợi ý chính xác. Nếu sai thì cô còn cần linh lực để làm gì nữa.
Vì vậy, ở đây đã xảy ra biến hóa.
Đây là nơi thích hợp nhất mà cô tìm được từ nãy đến giờ. Trong chùa, ngoại trừ nơi này ra, chỉ có căn phòng kia là chưa tìm thấy, nếu lại không thu được kết quả gì, cô chỉ có thể xông vào một lần mà thôi.
Cuối cùng thì đại sư tên Thiện Minh cũng bình tĩnh lại, đưa tay ra, nói: “Mời thí chủ dời bước đến đại sảnh.”
Phạm Dương có chút tức giận, vậy mà không phát hiện được gì, chẳng lẽ bọn họ thật sự không thể tìm được bốn đứa trẻ? Chẳng lẽ cứ kết án như vậy sao?
Anh ta tức giận quay đi, giậm mạnh chân xuống đất phát ra âm thanh không nhỏ, Liên Diệc liếc mắt nhìn anh ta.
Phạm Dương lập tức cẩn thận đi theo Liên Diệc, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Cơ Thập Nhất lại ngồi xổm xuống. Một lúc sau, khóe môi hơi nhếch lên, ngẩng đầu nói: “Đi vội như vậy sẽ bỏ qua cơ hội.”
Lời vừa nói ra, Liên Diệc vừa nhấc chân chợt quay người lại, cúi đầu nhìn cô.
“Không bằng dời hòn đá này đi đi, nhìn rất ngáng đường.” Cơ Thập Nhất đẩy ra, phát hiện không đẩy được nên đành phải nói với mấy người đàn ông cao lớn bọn họ.
Hành động lúc nãy của Phạm Dương khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì bọn họ bước đi trên mặt đất rất nhẹ nhàng, không giống động tác giậm chân lúc nãy của Phạm Dương, phía dưới trống rỗng, cho nên âm thanh kia mới không giống với vùng đất bình thường.
Liên Diệc cùng với Phạm Dương đẩy hòn đá sang một bên, miệng hố đen như mực, một bậc thang xuất hiện trước mặt mọi người.
Hòn đá này vấn luôn bị Phạm Dương giẫm lên, cho nên không có ai để ý. Mà sau khi Liên Diệc xuống giếng, mấy người còn lại đều đứng trước mặt Phạm Dương cho nên họ khó lòng để ý đến. Mà Cơ Thập Nhất vừa hay đứng bên phải hòn đá với Tô Minh Châu.
Liên Diệc không khỏi mím môi. Nơi khả nghi gần anh ta như vậy mà anh ta không phát hiện ra, lại để một người thường phát hiện thấy, xem ra, khi trở về, anh ta cần phải rèn luyện bản thân mới được.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Phạm Dương nhìn chằm chằm vào hòn đá, không nhịn được bèn nói.
Hơn nữa, ở đây có cái giếng, ai mà nhìn vào những viên đá vô dụng trên thành giếng, rõ ràng là dùng để làm kê chân.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng phải sững sờ. Thế kỷ 21 rồi mà còn có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế này hay sao?
“Ôi, chúng ta đang xem phim hả? Có cảnh như vậy ư? Thế mà còn có cả đường hầm?”
“Đây không phải là hầm sao? Dù sao thì ở đây tôi cũng không thấy nơi dự trữ đồ ăn.”
“Nói mò cái gì đấy, hầm gì mà hầm. Nhà mấy người xây hầm bên cạnh giếng hả? Nhìn hoàn cảnh xung quanh đi, có chết cũng sẽ không xây hầm ở đây, đúng không?”
“Phía dưới có thể có bí kíp luyện công á, tu luyện xong là có thể thống nhất Thiếu Lâm Tự!” Một người khác không nhịn được mà góp vui.
Lời nghị luận cuối cùng vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt khinh thường của một đám người.
Hòn đá không nhỏ, dài khoảng chừng nửa mét, bề ngang nhỏ hơn một chút. Miệng hầm cũng nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn đủ cho một người đi xuống, còn chừa ra thêm một khoảng trống nhỏ nữa. Hơn nữa, có thể nhìn ra, chỉ cần đi qua miệng hầm, không gian bên dưới rất lớn.
Liên Diệc nằm bên miệng hầm rọi đèn pin xuống, nhưng không thấy gì bên trong, chỉ có một mùi ẩm thấp, thối rữa, xen lẫn mùi máu như có như không bốc lên.
Anh ta đã quen tiếp xúc với máu tanh, rất nhạy cảm với mùi này. Liên Diệc có thể xác định bản thân không hề ngửi nhầm.
Liên Diệc đứng lên nhìn trụ trì: “Trụ trì có biết nơi này là gì không?”
Trên gương mặt của vị trụ trì trẻ tuổi vẫn mang vẻ bình tĩnh, giống như chuyện phát hiện căn hầm này là chuyện bình thường, không chút hoảng sợ.
Nhưng vị đại sư đứng bên cạnh không nhịn được mà nói: “Hầm của chùa chúng tôi mà mấy người cũng muốn quản, đúng là xen vào việc của người khác. Có thời gian như vậy không bằng đi tìm người còn hơn.”
Mấy người xung quanh phản bác: “Không biết căn hầm này xây ra để làm gì. Mấy người đưa rau xuống dưới đó mà không sợ bị mắc kẹt hả!”
Mọi người đều nghĩ đến điều này. Đúng vậy, thật sự là căn hầm này, nhỏ chỉ đủ cho một người đi xuống. Nếu đưa rau xuống, sẽ không bị kẹt lại ở miệng hầm đó chứ?
Bên cạnh lại có người châm biếm: “Hơn nữa, căn hầm phải luôn giữ cho thật khô ráo. Mấy người thì hay rồi, xây hầm bên cạnh giếng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy.”
Thiện Minh bị sặc, mặt đỏ bừng vì tức giận. Có điều, bây giờ không ai thèm quan t4m đến ông ta. Liên Diệc quay đầu ra lệnh: “Phạm Dương, cậu đi với tôi, những người còn lại đứng chờ ở trên.”
Nói rồi, anh ta bước xuống trước, tiếp sau đó là Phạm Dương.
Cơ Thập Nhất cũng xắn áo xắn quần. Nhưng nào ngờ, vừa muốn đi xuống thì bị Tô Minh Châu kéo lại: “Bọn họ có thể đi xuống, nhưng chị thì không được, rất nguy hiểm.”
Cô bất đắc dĩ chuẩn bị thuyết phục đối phương, nhưng lần này thái độ của Tô Minh Châu rất cứng rắn, cho dù cô có nói gì cũng không đồng ý, đành phải lại ở bên miệng hầm, lắng nghe động tĩnh bên dưới, tim cũng treo ngược lên cao.
Mấy viên cảnh sát bao vây quanh bên cạnh, đóng vai trò như cảnh sát bảo vệ cảnh giới, cũng rất hiếu kỳ với cô gái không biết nhô ra từ đâu này.
Đặc biệt là, hình như đội trưởng Liên có trao đổi với cô, mà nơi này cũng là do cô phát hiện ra.
Cơ Thập Nhất nhìn chằm chằm cửa hầm. Nếu nơi này lại không tìm được gì, vậy thì cô thật sự nghi ngờ bản thân mình.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là tìm được bọn trẻ, có hai đứa còn sống, nếu lại chậm trễ sẽ xảy ra chuyện mất thôi.
Những người đứng ở trên cũng đang háo hức chờ đợi.
Người vây xem xung quanh có lớn có nhỏ, hiện giờ đều đã bắt đầu lấy điện thoại di động ra, đăng nhập Weibo, dùng lưu lượng quay trực tiếp hình ảnh ở đây, thấy cảnh sát không phát hiện thì càng kích động hơn.
Tiêu đề bọn họ đăng trên Weibo rất giật gân, dẫn đến rất nhiều người quan t4m đến vụ mất tích ở Thanh Sơn.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, không ít người nhận ra, bởi vì trong thời gian này, có rất nhiều người đăng ảnh Thanh Sơn lên mạng. Nhưng mà cái động đen như mực đằng kia là gì vậy? Dọa mọi người trên đạn mạc [*] đứng ngồi không yên, ai cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
[*]
Đạn mạc: nghĩa là mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.
“Trong động đó có gì vậy? Bọn trẻ ở trong đó sao?”
“Có thể đi xuống xem một chút được không?”
“Những gì tiêu đề nói là thật hả? Thật sự là do người trong chùa làm ra?”
“Má ơi, cái gì mà đáng sợ vậy? Còn có đường hầm á?”
“Tối đen như mực! Ôi trời!”
Có người tiến đến gần, khẽ giới thiệu: “Đây là nơi xảy ra vụ mất tích của Thanh Sơn. Bên cạnh cái giếng ở sân sau trên núi của chùa Thanh Sơn phát hiện một cái hầm. Cảnh sát đã xuống rồi, không biết sẽ phát hiện được gì…”
Vừa nói, người đó vừa nhìn chằm chằm vào miệng hầm. Lối vào căn hầm tĩnh lặng, tất cả mọi người đều chờ câu trả lời của người bên dưới, ai ai cũng căng thẳng.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Liên Diệc từ bên dưới truyền lên: “Gọi xe cấp cứu, ngay lập tức!”
Cơ Thập Nhất giật mình trước thanh âm bất thình lình vọng lên này, tay chân luống cuống mở điện thoại, Tô Minh Châu đứng bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Em đã gọi điện thoại rồi, chắc là bây giờ đang ở dưới chân núi.”
Mấy vị cảnh sát nghe vậy không thể không nhìn sang. Không ngờ là động tác của người này nhanh như vậy.
Chưa đến mấy giây sau, cửa hầm truyền đến động tĩnh.
“Đón lấy.”
Liên Diệc vừa nói xong, cửa hầm xộc đến một mùi máu tanh, một người đang cuộn tròn thân mình được đưa lên.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Liên Diệc biến mất ở miệng giếng.
Cơ Thập Nhất không kìm được mà liếc nhìn vị trụ trì trẻ tuổi, trùng hợp thay, anh ta cũng đang nhìn cô, nhưng không hề hoảng sợ chút nào.
Phạm Dương và vị cảnh sát kia từ từ thả sợi dây thừng xuống, bất cứ lúc nào cũng quan sát tình hình bên dưới. Chân giẫm lên bàn đá, sợ dây thừng đột nhiên bị đứt, như vậy thì hỏng bét. Anh ta không hy vọng đội trưởng Liên xảy ra chuyện.
Miệng giếng lớn, chân của Liên Diệc ở trong thùng nước, nhưng không gian hoạt động vẫn còn rất lớn, cẩn thận cầm đèn pin soi miệng giếng.
Giấc mơ của bố Uông Hải đột nhiên hiện trong đầu anh ta, lúc đó, hẳn là cảnh tượng diễn ra như thế này, nơi khả nghi có lẽ là ở trên thành giếng, cách mặt nước một đoạn.
Không phải là trên thành giếng có một cánh cửa mở ra, mấy đứa trẻ bị giam cầm ở bên trong đấy chứ?
Anh ta dùng đuôi đèn pin gõ nhẹ vào thành giếng, cẩn thận lắng nghe âm thanh phát ra, không phát hiện ra có gì đặc biệt, lại từ từ hạ xuống, chỉ là, cuối cùng đụng phải mặt nước.
Cũng có thể nói, trong giếng không có gì.
Nếu thật sự có gì đó, anh ta phải nghe thấy âm thanh kỳ lạ mới đúng, kết quả này khiến cho anh ta có chút thất vọng.
“Kéo tôi lên.”
Phạm Dương nhanh chóng thu dây thừng lại. Chờ Liên Diệc lên mặt đất, một đám người chờ đợi phản ứng của anh ta.
Liên Diệc khẽ lắc đầu với Cơ Thập Nhất.
Không có? Tại sao lại không có?
Cơ Thập Nhất trăm triệu lần không nghĩ ra, nơi này chính là nơi phù hợp nhất mới đúng, tất cả đều phù hợp. Hơn nữa, giấc mơ của bố Uông Hải cũng xuất hiện y như đúc, chẳng lẽ lần này cô đã thật sự phán đoán sai?
“Thí chủ có phát hiện được gì không?” Vị trụ trì trẻ tuổi hỏi.
Liên Diệc cũng lịch sự đáp lại: “Mạo phạm nhiều rồi, xin lượng thứ.”
Vị trụ trì trẻ tuổi lịch sự đáp lại, dáng vẻ vân đạm phong khinh [*].
[*] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Liên Diệc không khỏi liếc mắt nhìn đối phương. Làm được đến mức này, quả thực hơn người thường rất nhiều, trụ trì tiền nhiệm quả nhiên đã không nhìn nhầm người.
“Em thấy vị đại sư bên cạnh vị trụ trì này không thích hợp.” Tô Minh Châu ghé sát vào tai Cơ Thập Nhất nói nhỏ: “Lúc cảnh sát Liên đến đây, sắc mặt ông ta đã thay đổi.”
Lúc nãy, khi anh quan sát hai người này. Trụ trì không có phản ứng gì, mà lúc Liên Diệc quyết định đi xuống, đại sư bên cạnh suýt chút nữa đã tiến lên một bước, sau đó hẳn là thấy không ổn nên lùi lại.
Mà đúng lúc anh chú ý thấy điểm này, vì vậy mới cảm thấy có gì đó không phù hợp. Ngôi chùa này nhất định có điều mờ ám.
Anh đã xem đoạn camera giám sát được lan truyền trên mạng, bề ngoài thì có vẻ như không liên quan gì đến ngôi chùa Thanh Sơn này, nhưng cách cư xử của người này lại chỉ ra sự mâu thuẫn.
Không phải là chột dạ thì căng thẳng làm gì.
Nghe anh nói, Cơ Thập Nhất chuyển ánh mắt đang nhìn vị trụ trì sang vị đại sư bên cạnh.
So với tướng mạo vị trụ trì nghiêm trang, vị đại sư này không khác gì người thường, có thể thấy phong thái giảm đi mấy phần, áo bào hòa thượng mặc trên người rất rộng, có chút buồn cười.
Mặc dù cô nhìn người không chuẩn như bố cô, nhưng trải qua nhiều chuyện, cô vẫn có thể nhìn ra đôi chút, tính tình vị đại sư này hẳn là không tốt lắm.
“Nếu đã không phát hiện ra điều gì, vậy mời thí chủ rời khỏi giếng nước. Đây là nơi chúng tôi uống nước, như thế sợ là sẽ làm bẩn nguồn nước.” Vị đại sư kia nói.
Phạm Dương bị nghẹn lời bởi lời nói của ông ta, lập tức trả lời: “Chúng tôi làm việc, không phải mọi người nên giúp đỡ sao? Không phải lúc nãy đội trưởng của chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi sao?”
Người này đã sớm bày tỏ sự khó chịu với bọn họ. Lần trước bọn họ đến đây, ông ta cũng luôn miệng nói này nói nọ, lúc nãy ở hậu viện cũng nói mấy câu. Trong chùa có trụ trì quản lý, ông ta còn lớn hơn cả trụ trì.
“Tính tình Thiện Minh có phần kích động, xin lượng thứ.” Trụ trì chắp tay xin lỗi.
Rất lâu sau, có không ít người vây quanh xem náo nhiệt, chỉ là bọn họ đến chậm nên không thấy Liên Diệc xuống giếng, cho nên bây giờ bọn họ nhao nhao đoán già đoán non đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho mấy vị hòa thượng luôn bình tâm tĩnh khí trở nên tức giận.
“Có lẽ là do tìm đông tìm tây ở sân sau, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không tức giận như vậy rồi.”
“Tôi cũng nghĩ có lẽ là vậy. Tôi còn chưa đi vào sân sau xem bao giờ. Nghe nói đó là nơi bọn họ ở. Không phải là nơi giấu bọn trẻ đó chứ?”
“Làm sao có thể chứ. Nếu quả thực là như vậy, thì bây giờ không phải bọn họ tức giận mà đã bị còng tay rồi, làm gì có cơ hội nói chuyện.”
“Có thể là cảnh sát quá lỗ m4ng, cho nên mới khiến cho mấy vị hòa thượng không hài lòng. Dù sao thì mất tích và người tu hành không liên quan gì cả.”
Thật sự không có sự liên quan nào hả? Nghe thấy những lời nghị luận bên cạnh, trong lòng Cơ Thập Nhất không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.
Mặc dù Liên Diệc đã ra dấu hiệu với cô bên dưới không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ. Gợi ý của linh lực không thể sai được. Điểm tuyệt nhất của linh lực chính là đưa ra những gợi ý thường không được chú ý trong giấc mơ hoặc là sẽ trực tiếp đưa ra gợi ý chính xác. Nếu sai thì cô còn cần linh lực để làm gì nữa.
Vì vậy, ở đây đã xảy ra biến hóa.
Đây là nơi thích hợp nhất mà cô tìm được từ nãy đến giờ. Trong chùa, ngoại trừ nơi này ra, chỉ có căn phòng kia là chưa tìm thấy, nếu lại không thu được kết quả gì, cô chỉ có thể xông vào một lần mà thôi.
Cuối cùng thì đại sư tên Thiện Minh cũng bình tĩnh lại, đưa tay ra, nói: “Mời thí chủ dời bước đến đại sảnh.”
Phạm Dương có chút tức giận, vậy mà không phát hiện được gì, chẳng lẽ bọn họ thật sự không thể tìm được bốn đứa trẻ? Chẳng lẽ cứ kết án như vậy sao?
Anh ta tức giận quay đi, giậm mạnh chân xuống đất phát ra âm thanh không nhỏ, Liên Diệc liếc mắt nhìn anh ta.
Phạm Dương lập tức cẩn thận đi theo Liên Diệc, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Cơ Thập Nhất lại ngồi xổm xuống. Một lúc sau, khóe môi hơi nhếch lên, ngẩng đầu nói: “Đi vội như vậy sẽ bỏ qua cơ hội.”
Lời vừa nói ra, Liên Diệc vừa nhấc chân chợt quay người lại, cúi đầu nhìn cô.
“Không bằng dời hòn đá này đi đi, nhìn rất ngáng đường.” Cơ Thập Nhất đẩy ra, phát hiện không đẩy được nên đành phải nói với mấy người đàn ông cao lớn bọn họ.
Hành động lúc nãy của Phạm Dương khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì bọn họ bước đi trên mặt đất rất nhẹ nhàng, không giống động tác giậm chân lúc nãy của Phạm Dương, phía dưới trống rỗng, cho nên âm thanh kia mới không giống với vùng đất bình thường.
Liên Diệc cùng với Phạm Dương đẩy hòn đá sang một bên, miệng hố đen như mực, một bậc thang xuất hiện trước mặt mọi người.
Hòn đá này vấn luôn bị Phạm Dương giẫm lên, cho nên không có ai để ý. Mà sau khi Liên Diệc xuống giếng, mấy người còn lại đều đứng trước mặt Phạm Dương cho nên họ khó lòng để ý đến. Mà Cơ Thập Nhất vừa hay đứng bên phải hòn đá với Tô Minh Châu.
Liên Diệc không khỏi mím môi. Nơi khả nghi gần anh ta như vậy mà anh ta không phát hiện ra, lại để một người thường phát hiện thấy, xem ra, khi trở về, anh ta cần phải rèn luyện bản thân mới được.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Phạm Dương nhìn chằm chằm vào hòn đá, không nhịn được bèn nói.
Hơn nữa, ở đây có cái giếng, ai mà nhìn vào những viên đá vô dụng trên thành giếng, rõ ràng là dùng để làm kê chân.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng phải sững sờ. Thế kỷ 21 rồi mà còn có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế này hay sao?
“Ôi, chúng ta đang xem phim hả? Có cảnh như vậy ư? Thế mà còn có cả đường hầm?”
“Đây không phải là hầm sao? Dù sao thì ở đây tôi cũng không thấy nơi dự trữ đồ ăn.”
“Nói mò cái gì đấy, hầm gì mà hầm. Nhà mấy người xây hầm bên cạnh giếng hả? Nhìn hoàn cảnh xung quanh đi, có chết cũng sẽ không xây hầm ở đây, đúng không?”
“Phía dưới có thể có bí kíp luyện công á, tu luyện xong là có thể thống nhất Thiếu Lâm Tự!” Một người khác không nhịn được mà góp vui.
Lời nghị luận cuối cùng vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt khinh thường của một đám người.
Hòn đá không nhỏ, dài khoảng chừng nửa mét, bề ngang nhỏ hơn một chút. Miệng hầm cũng nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn đủ cho một người đi xuống, còn chừa ra thêm một khoảng trống nhỏ nữa. Hơn nữa, có thể nhìn ra, chỉ cần đi qua miệng hầm, không gian bên dưới rất lớn.
Liên Diệc nằm bên miệng hầm rọi đèn pin xuống, nhưng không thấy gì bên trong, chỉ có một mùi ẩm thấp, thối rữa, xen lẫn mùi máu như có như không bốc lên.
Anh ta đã quen tiếp xúc với máu tanh, rất nhạy cảm với mùi này. Liên Diệc có thể xác định bản thân không hề ngửi nhầm.
Liên Diệc đứng lên nhìn trụ trì: “Trụ trì có biết nơi này là gì không?”
Trên gương mặt của vị trụ trì trẻ tuổi vẫn mang vẻ bình tĩnh, giống như chuyện phát hiện căn hầm này là chuyện bình thường, không chút hoảng sợ.
Nhưng vị đại sư đứng bên cạnh không nhịn được mà nói: “Hầm của chùa chúng tôi mà mấy người cũng muốn quản, đúng là xen vào việc của người khác. Có thời gian như vậy không bằng đi tìm người còn hơn.”
Mấy người xung quanh phản bác: “Không biết căn hầm này xây ra để làm gì. Mấy người đưa rau xuống dưới đó mà không sợ bị mắc kẹt hả!”
Mọi người đều nghĩ đến điều này. Đúng vậy, thật sự là căn hầm này, nhỏ chỉ đủ cho một người đi xuống. Nếu đưa rau xuống, sẽ không bị kẹt lại ở miệng hầm đó chứ?
Bên cạnh lại có người châm biếm: “Hơn nữa, căn hầm phải luôn giữ cho thật khô ráo. Mấy người thì hay rồi, xây hầm bên cạnh giếng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy.”
Thiện Minh bị sặc, mặt đỏ bừng vì tức giận. Có điều, bây giờ không ai thèm quan t4m đến ông ta. Liên Diệc quay đầu ra lệnh: “Phạm Dương, cậu đi với tôi, những người còn lại đứng chờ ở trên.”
Nói rồi, anh ta bước xuống trước, tiếp sau đó là Phạm Dương.
Cơ Thập Nhất cũng xắn áo xắn quần. Nhưng nào ngờ, vừa muốn đi xuống thì bị Tô Minh Châu kéo lại: “Bọn họ có thể đi xuống, nhưng chị thì không được, rất nguy hiểm.”
Cô bất đắc dĩ chuẩn bị thuyết phục đối phương, nhưng lần này thái độ của Tô Minh Châu rất cứng rắn, cho dù cô có nói gì cũng không đồng ý, đành phải lại ở bên miệng hầm, lắng nghe động tĩnh bên dưới, tim cũng treo ngược lên cao.
Mấy viên cảnh sát bao vây quanh bên cạnh, đóng vai trò như cảnh sát bảo vệ cảnh giới, cũng rất hiếu kỳ với cô gái không biết nhô ra từ đâu này.
Đặc biệt là, hình như đội trưởng Liên có trao đổi với cô, mà nơi này cũng là do cô phát hiện ra.
Cơ Thập Nhất nhìn chằm chằm cửa hầm. Nếu nơi này lại không tìm được gì, vậy thì cô thật sự nghi ngờ bản thân mình.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là tìm được bọn trẻ, có hai đứa còn sống, nếu lại chậm trễ sẽ xảy ra chuyện mất thôi.
Những người đứng ở trên cũng đang háo hức chờ đợi.
Người vây xem xung quanh có lớn có nhỏ, hiện giờ đều đã bắt đầu lấy điện thoại di động ra, đăng nhập Weibo, dùng lưu lượng quay trực tiếp hình ảnh ở đây, thấy cảnh sát không phát hiện thì càng kích động hơn.
Tiêu đề bọn họ đăng trên Weibo rất giật gân, dẫn đến rất nhiều người quan t4m đến vụ mất tích ở Thanh Sơn.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, không ít người nhận ra, bởi vì trong thời gian này, có rất nhiều người đăng ảnh Thanh Sơn lên mạng. Nhưng mà cái động đen như mực đằng kia là gì vậy? Dọa mọi người trên đạn mạc [*] đứng ngồi không yên, ai cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
[*]
Đạn mạc: nghĩa là mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.
“Trong động đó có gì vậy? Bọn trẻ ở trong đó sao?”
“Có thể đi xuống xem một chút được không?”
“Những gì tiêu đề nói là thật hả? Thật sự là do người trong chùa làm ra?”
“Má ơi, cái gì mà đáng sợ vậy? Còn có đường hầm á?”
“Tối đen như mực! Ôi trời!”
Có người tiến đến gần, khẽ giới thiệu: “Đây là nơi xảy ra vụ mất tích của Thanh Sơn. Bên cạnh cái giếng ở sân sau trên núi của chùa Thanh Sơn phát hiện một cái hầm. Cảnh sát đã xuống rồi, không biết sẽ phát hiện được gì…”
Vừa nói, người đó vừa nhìn chằm chằm vào miệng hầm. Lối vào căn hầm tĩnh lặng, tất cả mọi người đều chờ câu trả lời của người bên dưới, ai ai cũng căng thẳng.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Liên Diệc từ bên dưới truyền lên: “Gọi xe cấp cứu, ngay lập tức!”
Cơ Thập Nhất giật mình trước thanh âm bất thình lình vọng lên này, tay chân luống cuống mở điện thoại, Tô Minh Châu đứng bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Em đã gọi điện thoại rồi, chắc là bây giờ đang ở dưới chân núi.”
Mấy vị cảnh sát nghe vậy không thể không nhìn sang. Không ngờ là động tác của người này nhanh như vậy.
Chưa đến mấy giây sau, cửa hầm truyền đến động tĩnh.
“Đón lấy.”
Liên Diệc vừa nói xong, cửa hầm xộc đến một mùi máu tanh, một người đang cuộn tròn thân mình được đưa lên.
- -----oOo------