-
Chương 45
Khi nghe Tô Linh Uẩn nói tới Văn Thố, Lục Viễn nhận ra tình hình này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Thái độ càng thêm nghiêm nghị.
"Em làm như vậy, muốn đạt được cái gì?" Lục Viễn nói: "Nếu em còn sống thì còn có rất nhiều khả năng, nếu em chết thì không có được gì đâu."
Tô Linh Uẩn cười, lạnh lùng nói: "Đó là việc của tôi, thưa bác sĩ Lục."
"Nếu đã là chuyện của em, tại sao lại gọi anh tới đây?"
Tô Linh Uẩn mở trừng hai mắt, hỏi ngược lại: "Vậy tôi hỏi anh, tại sao gọi một cuộc điện thoại anh liền tới?"
"Bởi vì anh tôn trọng sinh mạng con người." Lục Viễn nói: "Dĩ nhiên trong đó có cả em."
"Như vậy, nguyên nhân của tôi cũng rất đơn giản. Bởi vì anh sẽ đến đây, nên tôi đã gọi anh." Tô Linh Uẩn xoay người nhìn ra xa, lạnh nhạt nói: "Nếu anh không đến, vậy sao Văn Thố có thể tới đây?"
.....
Văn Thố tắt điện thoại, xoay người chuẩn bị đi. Trong quán đột nhiên xảy ra hỗn loạn.
Người đàn bà kia nghe cuộc gọi, vừa khóc vừa kêu than vào điện thoại: "Mẹ sẽ tới tìm con, mẹ thề dù phải đến chân trời góc biển, mẹ cũng sẽ tìm được con. Nhất định mẹ sẽ đưa người tới, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ đó!"
Bà ta dường như điên cuồng lao ra, người đàn ông kia đi theo sau bà ta, vẻ mặt hoảng hốt lo lắng.
Người đàn bà kia vốn đi lướt qua Văn Thố, chợt quay lại.
Ông ta thấy Văn Thố đứng đó, vẻ mặt sửng sốt: "Sao con lại ở đây?"
Bà ta vừa nhìn thấy Văn Thố lập tức giữ lấy cô kéo đi: "Cô ở đây thật tốt quá. Đi theo tôi! Bây giờ lập tức đi theo tôi ngay!"
Văn Thố theo bản năng hất tay ra: "Bà buông tôi ra, bà muốn làm gì!"
Thấy Văn Thố phản kháng kịch liệt, dáng vẻ tự đắc thường ngày của bà ta liền thay đổi, cầu xin cô: "Xin cô, đi với tôi một chuyến, chỉ một lần thôi, coi như tôi cầu xin cô đấy."
Văn Thố ngay lập tức quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, ông ta thoáng hổ thẹn nhìn Văn Thố nói: "Ta biết là ta đã có lỗi với hai mẹ con. Nhưng mà hôm nay, con hãy cùng đến đó đi. Con bé Linh Uẩn muốn nhảy lầu, nó rất muốn gặp con."
"Dựa vào cái gì mà tôi phải đi?" Văn Thố lạnh lùng nói, nhưng chưa hết lời, cô chợt nghĩ tới cuộc gọi tự nhiên bị cắt liên lạc của Lục Viễn, trong điện thoại còn truyền tới những âm thanh náo loạn không ngừng.
Nội tâm phỏng đoán ngày càng rõ ràng, cảm giác sợ hãi cũng dần tăng lên. Đột nhiên cô nắm áo người đàn bà kia, gần như quát lên: "Cô ta đang ở đâu?!"
Văn Thố nghĩ, thời gian thật sự rất kỳ diệu.
Mười mấy năm trước, bởi vì Văn Thố nghĩ cho bố, đã dùng tờ giấy bọc tảng đá lại, ném mạnh vào nhà ông, đập vỡ cửa sổ. Nên đã trúng vào đầu đứa con gái của ông ta
Ngày đó cô cũng sống ở chung cư. Người đàn bà kia vô cùng tức giận lao đến, nói những từ ngữ dơ bẩn mắng nhiếc mẹ cô, còn động thủ đánh cô. Nhưng người đàn ông kia chỉ biết ngăn cản, cũng không nói bất kỳ một câu an ủi cô.
Thời điểm đó, Văn Thố còn rất nhỏ, đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ tới bóng người đi xa dần ấy. Đến bây giờ, trở lại căn nhà ở chung cư vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đi cùng người đàn ông kia đến đó, ở dưới chung cư đã vây kín người xem, bên trong vòng phạm vi đã có cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy vây quanh. Văn Thố không nhìn thấy gì, chỉ đi theo bà ta cùng cảnh sát lên lầu.
Không có thang máy, mỗi một tầng cầu thang đều phải đi cẩn thận, càng đi lên, Văn Thố càng thấy bước chân nặng nề hơn, nhưng cô vẫn phải lên đó.
Bởi vì Lục Viễn có thể cũng ở đây, bất luận ra sao, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh.
Người đàn bà và ông ta đi trước dẫn đầu. Hai người đó hoảng hốt lo lắng, cơ hồ khóc lớn lên, cầu xin Tô Linh Uẩn xuống, tình cảnh hết sức hỗn loạn. Nhưng trước sau Văn Thố vẫn rất bình tĩnh.
Khi đi lên sân thượng, nghe thấy động tĩnh, cảnh sát vội vàng quay đầu lại, trong đó có cả Lục Viễn đang đứng ở xa.
Bà ta kêu lên: "Người con muốn gặp mẹ đã đưa đến đây rồi. Con mau xuống đây đi, coi như mẹ cầu xin con."
Tiếng khóc rất lớn, không ngờ âm thanh này lại khiến Văn Thố không tự chủ nhíu mày. Cô yên lặng đối diện nhìn Lục Viễn, vẻ mặt anh rất khó coi cũng đang nhìn chằm chằm cô. Vẫn là gương mặt ôn hòa ấy, nhưng lại có phần nghiêm nghị.
"Tại sao em lại tới đây?" Lục Viễn cũng có chút nóng nảy: "Mau đi đi."
Văn Thố biết anh không muốn cô làm cho sự tình trở nên phức tạp hơn, dù sao chuyện này đã đủ huyên náo rồi, sau khi giải quyết xong, dư luận sẽ dần quên đi chuyện này.
"Tôi không đến đây, cũng không tránh khỏi bị trách móc. Cho nên tôi phải tới thăm anh."
Giữa hai người có một sự hiểu ngầm ăn ý nên họ nhìn nhau cười. Lục Viễn nhẹ nhàng nói với Văn Thố: "Tôi rất ổn, không có gì đáng xem đâu."
Văn Thố nói: "Tôi biết là rất khó coi, nhưng cũng muốn nhìn một chút, có lẽ là bị mù rồi."
Hai người không để ý tới xung quanh liếc mắt đưa tình với nhau càng thêm kích động Tô Linh Uẩn, cô ta nghiêm mặt nói: "Các người nói đủ chưa?"
Văn Thố khinh thường nhìn cô ta, lần đầu tiên cảm thấy từ sâu trong lòng, Tô Linh Uẩn không đủ tư cách làm đối thủ của cô.
Không quan tâm có kích động cô ta hay không, mặc kệ mọi người có đến ngăn cản cô ta không, Văn Thố lạnh lùng nói: "Cô nhảy thì cứ nhảy đi, bảo chúng tôi tới đây xem cô chết thế nào sao? Bày đặt."
Ánh mắt Tô Linh Uẩn tối sầm lại, cố kìm nén sự căm phẫn. Cô ta ngẩng cao đầu nói với Văn Thố: "Ông trời đã an bài cho hai chúng ta mối quan hệ này, khi còn bé giành cha mẹ, lớn lên giành đàn ông."
"Không, ngoại trừ Lục Viễn, tôi chưa từng quan tâm tới những thứ khác." Văn Thố nói.
"Thật sao?" Tô Linh Uẩn khinh miệt, xuy một tiếng: "Nếu cô không quan tâm, cô cần gì phải coi trọng chuyện tôi ném giấy tờ nhà đi?"
Nói đi nói lại, Tô Linh Uẩn chợt cười nhạo báng, nói với người bố ruột: "Bị con gái yêu quý nói như vậy cảm giác thế nào?" Cô ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Năm đó nếu như không phải tôi muốn nhảy lầu, ông sẽ ở bên cạnh tôi sao?"
Ông ta chưa kịp lên tiếng, Tô Linh Uẩn liền tự trả lời: "Không. Sẽ không."
Tô Linh Uẩn nói như vậy, mẹ cô ta đã hoàn toàn sụp đổ: "Xin lỗi con, Linh Uẩn, mẹ xin lỗi con, là do mẹ hồ đồ, tất cả đều là lỗi của mẹ."
"Không, mẹ không làm gì sai cả." Tô Linh Uẩn khẽ nhếch miệng: "Không phải do mẹ, con sẽ không phát hiện thì ra nhảy lầu lại có thể đạt được mong muốn như vậy."
Lục Viễn mím môi nhìn Tô Linh Uẩn, có vẻ đăm chiêu: "Không phải em đã nói, là em trải qua cuộc phẫu thuật bố em mới về bên cạnh hai mẹ con em sao?"
Tô Linh Uẩn đón gió, ánh mắt chỉ còn vẻ lạnh lẽo: "Đối với tôi mà nói, đó chính là một cuộc phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật này đã giúp tôi đối diện với ước mơ về gia đình mình, nhưng tình cảm giữa bố mẹ đã không hoàn toàn chấm dứt rồi."
Lục Viễn nghe xong, không nói gì nữa. Người đàn ông kia nghe Tô Linh Uẩn nói như vậy. Trầm mặc cúi đầu. Vẻ mặt không thể che giấu đi sự tự trách và mất mát.
"Linh Uẩn, tất cả đều là lỗi của bố, con xuống đây đi, chúng ta nói chuyện được không?"
Nghe thấy chữ "bố", Văn Thố khẽ đau nhói. Cô không quay đầu lại, không nhìn người đàn ông kia, cũng cố không nghĩ tới nữa. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có hồi ứng.
Tô Linh Uẩn không để ý tới lời nói của ông ta, cô ta quay đầu lại, nhìn Văn Thố nói: "Hôm nay nếu tôi nhảy xuống, tương lai của Lục Viễn sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Bởi vì tôi chết, hắn sẽ bị người ta dị nghị, bàn tán, phỉ báng, chính hắn sẽ tự trách, sẽ áy náy suốt đời." Nói xong, cô ta nhếch môi cười: "Không phải cô nói yêu hắn ta sao? Cô hy vọng hắn sẽ bị dư luận dìm chết ư?"
Những lời nói này của cô ta đã khiến Văn Thố phải cảnh giác, cô nghiêm túc hỏi cô ta: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Thật ra thì cô rất sợ chết, giống như cô nói, bởi vì cô còn có người trong lòng, cho nên cô sẽ sợ chết." Tô Linh Uẩn: "Nhưng tôi không sợ chết, là tôi. Bởi vì tôi không yêu bất cứ ai cả." Cô ta dừng lại, rồi nói: "Nhưng tôi hận cô."
"Từ đầu đến cuối, cô đều hận nhầm người rồi." Văn Thố không nhịn được phản bác: "Trước khi gặp Lục Viễn, tôi và cô không hề khác nhau."
"Có lẽ vậy. Nhưng bây giờ tôi và cô đã khác nhau rồi. Tại sao cô có thể đi về phía ánh mặt trời, còn tôi chỉ có thể đi đến một nơi đen tối mục nát."
Văn Thố định giải thích với cô ta, có thể tưởng tượng đến những lời nói đó......
Nhìn lướt qua Lục Viễn, trong lòng cô hiểu, người đàn ông này lương thiện thế nào. Nếu như Tô Linh Uẩn thực sự xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ tự trách mình. Trong lòng anh vẫn sẽ sợ hãi, tự cho rằng những hành vi của Tô Linh Uẩn đều là do mình. Nếu không, anh đã không đến đây đầu tiên.
Cô không thể để Tô Linh Uẩn đạt được ý muốn. Không thể để Tô Linh Uẩn dùng cái chết để uy hiếp danh dự làm hại anh.
"Cô xuống đây đi." Văn Thố nhắm mắt lại, nói: "Tôi và cô đổi chỗ, thế nào?"
Tô Linh Uẩn khinh miệt nhìn Văn Thố, coi thường hỏi: "Tại sao tôi phải làm thế?"
Văn Thố từ từ lại gần, hết sức bình tĩnh nói: "Nếu như tôi chết, chúng ta đều không có được hạnh phúc, có phải cô sẽ tốt hơn tôi không."
"Văn Thố, em quay lại cho anh." Lục Viễn nghe Văn Thố nói, lại thấy cô từng bước đi tới, sợ cô đặt mình vào nguy hiểm, nhất thời trở nên nóng nảy: "Không được làm như vậy."
Văn Thố dừng bước, quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ với Lục Viễn. Đó là biểu cảm duy nhất cô muốn thể hiện với Lục Viễn. Lục Viễn đã đem lại cho cô sự an toàn để giờ khắc này cô không hề thấy sợ hãi.
"Chúng ta đã nói rồi, hôm nay anh chỉ được nói yes, không được nói no. Cho nên bây giờ anh không được phép từ chối bất cứ đề nghị gì của em." Văn Thố nói: "Anh đứng yên đó, đừng tới đây, đây là chuyện của em và Tô Linh Uẩn, anh hãy để em tự giải quyết."
Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước.
"Dù chết, tôi cũng không muốn để Lục Viễn nhớ tới cô." Văn Thố nói với Tô Linh Uẩn: "Thật ra tôi cũng giống cô thôi, tôi cũng rất ghét cô."
Văn Thố đi tới bên cạnh lan can, Tô Linh Uẩn từ trên cao nhìn xuống, trái lại không ngăn cản cô. Có lẽ mục đích của cô ta vốn là muốn Văn Thố cùng đi vào chỗ chết.
Văn Thố khẽ chống tay leo lên lan can, ngồi bên cạnh Tô Linh Uẩn. Cô nháy mắt với Lục Viễn. Lục Viễn và cảnh sát chuẩn bị chạy tới.
Bà mẹ cô ta vốn rất ghét Văn Thố, khi thấy rõ tình thế, tiếng khóc cũng giảm đi, bà ta vẫn khuyên Tô Linh Uẩn, vừa chờ đợi tình thế.
Văn Thố suy nghĩ một lát, nói với Tô Linh Uẩn: "Có lẽ cô nói đúng, ngày trước tôi đứng ở một nơi còn cao hơn bây giờ rất nhiều, còn không sợ hãi, bây giờ tôi bắt đầu thấy sợ rồi." Văn Thố tự giễu cười: "Thì ra yêu một người có cảm giác như vậy. Dù có ở bên cạnh anh ấy hay không, miễn là còn sống, được nhìn anh ấy nhiều hơn, đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi."
Tô Linh Uẩn vẫn đứng đó, Văn Thố không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tôi không muốn nghe mấy lời thổ lộ buồn nôn ấy của cô." Tô Linh Uẩn châm chọc: "Cô nói cô có thể chết vì hắn, nhưng cô chỉ ngồi đó kéo dài thời gian. Cô có bản lĩnh thì nhảy đi."
"Tôi thật sự không có bản lĩnh."
Tô Linh Uẩn nhìn Văn Thố, thù hằn nói: "Cô nghĩ những thứ kia, tôi không muốn cô đạt được mục đích đâu. Mẹ cô và cô đều giống nhau, các người đều là đồ tiểu tam đáng xấu hổ. Nếu như không có các người, tôi sẽ không trở nên đáng thương như ngày hôm nay. Các người đã hủy hoại mẹ con tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho các người."
Văn Thố thấy tâm tình Tô Linh Uẩn ngày cách kích động, cố gắng trấn tĩnh tinh thần cô ta, dò xét nói: "Tôi muốn chúng ta hòa giải với nhau, chúng ta cùng đi xuống, được không?"
"Đi xuống? Nhảy xuống đó sao?"
"Coi như vậy đi." Văn Thố mấp máy môi nói: "Chúng ta nhảy từ sân thượng xuống."
Tô Linh Uẩn cười lạnh một tiếng.
"Tôi vĩnh viễn không thể hòa giải với cô." Tô Linh Uẩn đột nhiên xoay người, giang tay ra: "Tôi chết, cô và Lục Viễn sẽ không có khả năng nữa. Chỉ cần cô không còn may mắn, tôi chết cũng đáng. Tôi chỉ muốn vậy thôi."
Khi Tô Linh Uẩn chuẩn bị nhảy xuống, cảnh sát đột nhiên từ dưới lan can đi lên, giữ Tô Linh Uẩn lại.
"Buông tôi ra!" Tô Linh Uẩn bị giữ chân lại, hét lớn. Văn Thố lại gần giữ lấy Tô Linh Uẩn. Ánh mắt Tô Linh Uẩn tràn đầy thù hận. Cô ta hung hăng hất tay Văn Thố ra....
Chiều rộng lan can chỉ khoảng một gang tay, Văn Thố ngồi đã không vững, Tô Linh Uẩn vung tay lên khiến cô mất thăng bằng.
Khi đó, mọi người đều chú ý tới Tô Linh Uẩn, không ai để ý tới Văn Thố.
Cả người bị ngửa ra sau, Văn Thố nhìn thấy trên bầu trời dường như đều có gương mặt Lục Viễn.
"Văn Thố ----" Lục Viễn và người đàn ông kia đồng thời kêu lên. Người đàn bà kia thấy vậy cũng hét lên.
Văn Thố chỉ nghe thấy tiếng gọi, nhưng không nhìn thấy họ, cô không thể khống chế cơ thể mình ngã về phía sau. Tay của cô vô lực trên không trung, nhưng không tóm được bất cứ thứ gì.
Khi cô nhắm mắt lại, thời điểm vùng vẫy ngã xuống. Thân thể cô như bị dùng sức xé ra.
Một đôi tay ấm áp gắt gao nắm lấy tay Văn Thố. Văn Thố cảm giác ngón tay của anh đang dùng hết sức lực, cơ hồ muốn dán chặt vào da thịt cô.
"Nắm chặt tay anh!" Lục Viễn cố giữ tay Văn Thố, một tay anh đang nắm cái giá phơi đồ tầng năm.
Khi Văn Thố rơi xuống, Lục Viễn mạng sống cũng không cần, nhảy ra ngoài nắm lấy tay Văn Thố.
Khi đó, Lục Viễn may mắn giữ được giá phơi đồ, nên hai người không bị rơi xuống.
Tất cả giống như một hành động trong phim điện ảnh. Nguy hiểm khiến người xung quanh đều phải kinh hô. Nhìn từ dưới lên, hai người giống như đang chơi vơi trên không trung.
Cảnh sát nói với Lục Viễn và Văn Thố, các gia đình ở tầng năm đều không có ai trong nhà, bọn họ đang nghĩ cách, muốn anh cố chống đỡ một lát nữa.
Nhưng giá phơi căn bản không đủ để gánh được sức nặng của hai người lớn. Nhìn thấy đinh ốc trên tường đang dần dần nới lỏng. Văn Thố nói với Lục Viễn: "Buông em ra đi, một người sẽ chống đỡ được lâu hơn, hai người không được đâu, tiếp tục như vậy, cả hai chúng ta sẽ chết."
Lục Viễn không nói lời nào, chỉ giữ Văn Thố thêm chặt: "Nắm chặt vào, cảnh sát sẽ đến cứu chúng ta."
Lục Viễn nói như vậy, phía trên cảnh sát và người đàn ông kia kêu lên: "Giữ chặt, đừng buông tay ra!"
Bọn họ đang nói, đinh ốc trên tường đã rơi xuống vài cái, khiến bụi tường rơi vào mặt Văn Thố. Mắt Văn Thố đầy bụi, nước mắt cứ chảy ra.
"Lục Viễn, anh buông em ra, giá phơi không chịu được hai người đâu." Văn Thố hít sâu, hung hăng nói với anh: "Chúng ta đã nói rồi, hôm nay anh chỉ được nói yes, không cho phép no."
Khi Văn Thố nói, giá phơi đã lỏng dần ra.
Nhìn lên trên, cảnh sát đang kêu gọi các gia đình mở cửa ra cứu. Nhìn xuống, đệm hơi đã được dải ra.
Văn Thố khẽ cắn răng nói: "Buông em ra, anh có thể chống được một lát." Ánh mắt Văn Thố thành khẩn nhìn Lục Viễn, vô cùng kiên định: "Lục Viễn, có mấy lời em chưa từng nói với anh, sau này có lẽ không còn cơ hội nữa, nhưng bây giờ em không thể nói được. Quá sến, anh hiểu là được."
Lục Viễn vừa nhìn lên trên, vừa liếc nhìn xuống dưới.
Rõ ràng đang rất khẩn trương như vậy, nhưng anh lại nở nụ cười với Văn Thố.
"Em không cần nói, anh thật sự không hiểu đâu." Ánh mắt Lục Viễn dịu dàng như thế, nhìn về phía Văn Thố, thâm tình tựa như biển không thấy bờ, "Hôm nay anh đồng ý, lời em nói, yêu cầu em đưa ra anh đều có thể nói yes. Cho nên anh nhất định phải tuân thù lời hứa."
Bụi xi măng trên tường vẫn rơi vào mặt Văn Thố.
Văn Thố chớp mắt liên tục, chỉ nhìn qua khe hở rất nhỏ trong mí mắt thấy Lục Viễn. Nhìn anh rất dịu dàng, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Cô nghĩ, cô đã gặp được Lục Viễn, không uổng công cả đời này.
"Khi anh mười lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi rồi hai mươi tám tuổi đều xem Titanic, chưa từng cảm thấy xúc động. Bởi vì anh chưa từng yêu." Lục Viễn nói: "Hôm nay xảy ra chuyện này, đột nhiên anh nghĩ tới lời thoại trong phim ấy, dĩ nhiên cũng hiểu được cảm giác này. Thì ra chính là như vậy."
"Nếu như không thể cứu em, vậy anh có thể làm, chính là cùng em ngã xuống."
Khoảnh khắc ấy, Văn Thố còn chưa kịp phản ứng, Lục Viễn chợt buông lỏng tay ra. Hai người rơi xuống, mang theo cảm giác tuyệt vọng vì mất trọng lực. Tất cả lỗ chân lông trên người như nổi lên, lục phủ ngũ tạng bên trong như co thắt lại. Các giác quan dường như đều hoạt động hết công suất.
Nhưng Lục Viễn vẫn nắm thật chặt tay Văn Thố. Khiến Văn Thố không hề sợ hãi.
Bên tai chỉ có giọng nói dịu dàng của anh.
Anh nói, anh chỉ nói yes với cô.
Anh nói, nếu như không cứu được em, vậy anh có thể làm, chính là cùng em ngã xuống.
Anh nói: kiếp sau không được thích Vạn Lý, toàn tâm toàn ý chờ anh tới tìm em.
Anh nói: Văn Thố, em cảm thấy những lời ấy rất buồn nôn, vậy anh nói thay em.
Anh nói.....
Anh yêu em, Văn Thố.
Văn Thố nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, không còn sợ hãi, không hốt hoảng, cảm xúc rung động bùng nổ.
Bàn tay ấm áp của Lục Viễn giống như nắng ấm mùa đông, làm tan chảy trái tim lạnh lẽo như băng tuyết của cô.
Cô nghĩ cứ như vậy cầm tay anh thật chặt. Cho đến khi thế giới diệt vong.
Dĩ nhiên, thế giới sẽ không vì vậy mà diệt vong.
Toàn bộ dự liệu đến đau đớn và máu chảy đều không xảy ra. Từ tầng năm rơi xuống, may mắn là đệm hơi đã dải ra phần nào, hai người liền ngã vào đệm hơi, nằm hoàn toàn trong đó.
Lục Viễn ôm chặt lấy Văn Thố, hai người lăn trên đệm một lát mới dừng lại.
Cánh tay và lưng Văn Thố đau nhức một hồi. Cô cố nén đau đớn ôm Lục Viễn.
Giờ khắc này, nhiệt độ cơ thể Lục Viễn đối với cô mà nói, tựa như dưỡng khí sinh tồn.
Trải qua từng màn nguy hiểm mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, Văn Thố không tự chủ khóc, nước mắt rơi xuống rất khó ngừng lại: "Cảm tạ ông trời, cảm ơn anh, chúng ta không chết."
Lục Viễn chưa vội đứng lên, chỉ ôm chặt lấy Văn Thố.
Văn Thố lau mũi, mỉm cười: "Từ trước đến nay em không sợ chết, vì anh, anh xem em đã trở nên nhát gan đến nỗi nào."
"Đừng sợ." Lục Viễn dịu dàng hôn nhẹ vào mắt Văn Thố, "Dù em trở thành thế nào, đều là tại anh."
"Vậy anh có lợi quá nhỉ?" Văn Thố bĩu môi.
Kiếp sau trọng sinh, Lục Viễn cười lớn: "Dù em trở nên thế nào đi nữa, anh đều có thể chữa trị cho em, ai bảo anh là chuyên gia chữa trị đây?"
"Chuyên gia gì chứ, chữa khỏi "gạch" nhà đi!"
"Trở thành một đôi, có thể chữa khỏi trăm bệnh."
"...."
Mặc dù Văn Thố ngoài miệng bất bình, nhưng trong lòng lại chịu thua.
Không có chuyên gia nào giống Lục Viễn, vì "chữa khỏi" một bệnh nhân, mà liên lụy cả đời.
Còn tật xấu gì không chữa khỏi đây? Dù sao cũng còn thời gian cả đời.
Đoạn đường này, đã gặp qua nhiều chuyện nhân thế, trải qua nhiều cảnh tượng như vậy.
Duy nhất chỉ có một lòng tin tưởng không thay đổi, chỉ có thể cùng cô đi hết đoạn đường này mà không thay lòng. Là một "bệnh nhân" bệnh tật đầy mình, cô rất may mắn gặp được một chuyên gia Lục Viễn kiên nhẫn như vậy.
Không phải sự mất mát nào cũng đau đớn, nhưng sinh mạng đều có ý nghĩa, tiếp tục sống dù sao vẫn sẽ có hy vọng và niềm vui.
Mất đi một tình cảm có thể sẽ đau, nhưng một tình cảm mới sẽ đến vào một thời điểm nào đó.
Như Văn Thố và Lục Viễn, cũng như tất cả tình yêu nam nữ trên thế giới này.
Chăm chỉ chữa trị, vì tình yêu sẽ chữa lành bệnh.
Hết.