-
Chương 9
Mặt trời chiều đã ngả về hướng tây, màn đêm dần buông xuống. Thành phố từ ban ngày dần chuyển sang đêm tối. Những ánh đèn đường náo nhiệt cũng được bật lên.
Trên cầu, những nghệ sĩ đường phố dùng thứ tình cảm chân thành nhất để cất tiếng hát lên, làm rung động lòng người với những bản tình ca sâu lắng. Hai bên cầu là những hàng rong trên chiếu. Tiếng người huyên náo, buổi tối cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Những bóng dáng người đi đường đi tới đi lui vội vã, mỗi một lần dừng lại cũng như phí phạm thời gian.
Văn Thố cùng Lục Viễn ngồi ở dưới cầu gần một khoảng sân rộng. Trên sân có rất nhiều ánh đèn rực rỡ, nhiều người già đi tập chạy bộ ở quanh sân, mặc dù nhiều người cảm thấy khá phiền phức, Văn Thố lại cảm thấy thành phố này là đẹp nhất.
Văn Thố chợt giơ tay lên, sau đó đem toàn bộ khung cảnh trước mắt vào "khung hình": "Tôi đã từng nghĩ, cả đời này tôi sẽ có cuộc sống rất bình thường. Làm việc thật tốt, thăng chức rồi tăng lương, cùng Vạn Lý kết hôn, sinh ra đứa con gái xinh đẹp, anh ấy sẽ cưng chiều tôi, yên ổn sống hết một đời, về già, chúng tôi sẽ đứng ở trong sân rộng, cùng nhau khiêu vũ."
Nói xong, Văn Thố nở nụ cười ngốc nghếch: "Ý tưởng rất ngu ngốc đúng không? Ở thời đại này, yên ổn không nhất thiết là hạnh phúc."
Lục Viễn mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng lên tiếng: "Cuộc sống như vậy nghe ra cũng không tệ."
Văn Thố cười tươi: "Cám ơn, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói tôi không có tương lai."
Lục Viễn chỉ cười. Không nói gì thêm nữa.
Nét mặt Văn Thố bình tĩnh. "Có một ngày Vạn Lý nói với tôi, anh ấy muốn đi Hãn Văn, đó là lý tưởng của anh ấy. Hy vọng tôi xin phép nghỉ cùng đi với anh ấy." Ánh mắt cô dần tối lại. "Khi đó tôi còn không vui mừng. Vì kết hôn mời rất nhiều khách khứa, sau đó lại muốn có thời gian nghỉ ngơi. Tôi đang làm việc rất tốt, xin nghỉ nhiều sẽ đem cơ hội cho những người khác."
Văn Thố nhìn Lục Viễn, sau đó nở nụ cười khổ: "Sau đó tôi cự tuyệt anh ấy, nói anh ấy hãy đi một mình đi, trước kia không phải anh cũng đi cùng Lư Hữu hay sao?"
"Vạn Lý quá dịu dàng, rõ ràng mong đợi đi cùng tôi, nhưng ngay cả một câu oán trách cũng không nói. Ngày anh ấy lên đường đi Hãn Văn, thậm chí tôi bởi vì đi làm thêm cũng không đi tiễn anh ấy. Có lẽ là báo ứng thôi. Tôi không đi với anh ấy, vì vậy, ấn tượng lần cuối cùng cũng chỉ là anh ấy đưa tôi về nhà, tôi cũng không có nghe điện thoại."
Lục Viễn vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Hãn Văn, nơi này cách Giang Bắc rất xa, là nơi anh chưa bao giờ đi qua, đối với anh mà nói, đây có lẽ chỉ là một địa danh mà thôi.
"Sau đó... anh ấy không trở về nữa." Văn Thố buồn bã nói. "Anh ấy vĩnh viễn ở lại Hãn Văn, hài cốt cũng không còn, cảnh sát nói có thể là bị động vật tấn công, họ thấy những mảnh thịt trong một bộ y phục được xác định là Vạn Lý."
Lục Viễn đã từng đoán nguyên nhân cái chết của Vạn Lý, bệnh tật, tai nạn xe cộ anh đều đã nghĩ tới, không thể nghĩ ra cái chết tàn nhẫn như vậy. Anh trầm mặc, đưa tay vuốt nhẹ sống lưng Văn Thố. Anh tưởng là cô sẽ khóc, nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề rơi một giọt nước mắt.
"Ba năm nay, nước mắt đã chảy gần hết rồi, phải tiết kiệm nước mắt một chút." Văn Thố nhếch khóe miệng cười chua xót, trong giọng nói mang theo vẻ hối hận và tiếc nuối: "Nếu như lúc ấy tôi nghe lời của anh ấy, cùng đi với anh ấy, có lẽ tất cả mọi chuyện đều không xảy ra như vậy. Lúc ấy tôi còn trẻ, tôi nhớ lại quá khứ ấy, cho nên thế nào cũng không thể quyết tâm buông tha cơ hội lần đó."
Văn Thố mấp máy môi, liếm nhẹ đôi môi đã khô khốc, nói tiếp: "Sau khi Vạn Lý ra đi, thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ mất rồi, công việc cũng không thể tiếp tục nữa. Sự nghiệp và tình yêu tôi đều mất đi, tôi mới hiểu được, nên dừng lại thì nhất định phải dừng lại, có một số thứ khi qua rồi, sẽ cùng với thời gian không bao giờ quay trở lại nữa."
"...."
Văn Thố đột nhiên giở vết thương của mình ra nhìn. Khiến cho Lục Viễn kinh ngạc.
Không biết vì sao. Lục Viễn không thể phân tích chính xác quá khứ của Văn Thố. Nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí anh cảm thấy có chút đau xót.
Là một bác sĩ chuyên nghiệp, Lục Viễn chỉ có thể vỗ vai Văn Thố, khích lệ cô:
"Cô cứ nói hết ra đi, ít nhất cô cũng đã học cách biết đối mặt, cũng gần như là chữa khỏi rồi."
"Thì có lẽ là...!" Văn Thố nghĩ ngợi nhìn về phía xa. Hồi lâu, cô quay người lại, nghiêm túc nhìn Lục Viễn nói: "Bác sĩ Lục, nếu như ngay cả anh cũng không cách nào cứu tôi, anh có thể đồng ý giúp tôi một việc có được không?"
"Cái gì?"
"Anh hãy mang tro cốt của tôi đến nơi này không?" Văn Thố viết ra một tờ giấy rồi nói: "Anh biết không? Nơi này trong tiếng Hãn Văn có nghĩa là vĩnh biệt."
"..."
Đưa Văn Thố trở về nhà. Lục Viễn nghĩ tới lời nói của Văn Thố, nghĩ tới vẻ mặt khi nói những lời đó của cô.
Không biết vì sao anh lại cảm thấy buồn?
Nhà của Văn Thố ở một khu nhà cao cấp nổi tiếng, khiến người ta nghĩ cô chỉ là một cô gái nhà giàu mà thôi.
Cô thật sự rất quái dị, khuôn mặt xinh đẹp được người ta ước ao như vậy, chung quy lại luôn chà đạp tuổi xuân và sắc đẹp của mình; rõ ràng rất vui vẻ lại gian xảo như vậy, không hề chịu khuất phục trước những người xấu xa, nhưng vẫn chung thủy nhớ về tình yêu và quá khứ đau buồn kia.
Có lẽ chính là bởi vì anh và cô quá khác nhau, Lục Viễn mới nhìn cô với con mắt khác.
Cho đến hôm này, rốt cuộc anh cũng phải công nhận đánh giá ban đầu của Tần Tiền.
Cô thật sự rất đặc biệt. Đặc biệt như thế nào, Lục Viễn không nói ra. Chỉ có thể nói là vô cùng đặc biệt.
Từ chung cư ra ngoài, Lục Viễn đi bộ hai mươi phút mới thấy xe trên đường lớn.
Đoạn đường này rất khó bắt được xe, bởi vì bên cạnh đó có một quán rượu, thỉnh thoảng có người ra ngoài giành xe.
Lục Viễn vẫn đứng yên ở đó. Bên cạnh anh có một cô gái trẻ đang ngồi xổm cạnh thùng rác, ăn mặc rất nóng bỏng, kiểu tóc rất thời thượng. Dù người nào đi đến gần cô, họ đều biểu lộ sự khinh thường đi qua.
Hình như cô uống rượu say, ngồi xổm ở đó rất lâu, cuối cùng bắt đầu gào khóc lớn. Xung quanh bốn bề vắng lặng.
Đây là khung cảnh thất tình rất bình thường trong thành phố này.
Lục Viễn thấy cảnh như vậy, nghĩ rằng bộ dạng này khiến cho người ta có chút đau lòng.
Lý trí bác sĩ cho là trên thế giới này không có bất kỳ một loại tình cảm là mất đi thì muốn tự sát.
Nhưng vẫn có rất nhiều người bởi vì mất đi tình cảm mà chết.
Có thể thấy, tình cảm rất rắc rối và phức tạp, khoa học cũng không thể giải thích rõ được.
Lúc ấy Lục Viễn nhìn thấy cô gái này lại nhớ tới hình ảnh Văn Thố giãy dụa.
Trước khi rời đi, Lục Viễn đi tới chỗ cô gái kia, để lại một gói khăn giấy.
Chỉ có điều này anh mới có thể giúp được thôi.
Sau hôm ấy, Văn Thố không hề xuất hiện trong cuộc sống của Lục Viễn nữa. Cô gái Văn Thố này như ma quỷ trong chuyện xưa, đột nhiên xuất hiện gây ra bao nhiêu chuyện rồi sau đó lại biến mất.
Lục Viễn lại trở về cuộc sống trước kia. Lên lớp, lên diễn đàn, làm chương trình.
Anh cảm thấy giống như thiếu đi một chút gì đó. Lục Viễn đem cảm giác này tổng kết thành một chữ, khinh.
Mỗi lần làm xong chương trình của Đài truyền hình, đều khiến anh cảm thấy có chút vắng lặng.
Thời gian đã gần đến rạng sáng, thành phố vốn rất ồn ào và náo nhiệt trở thành yên tĩnh, có những người không thể ngủ được, họ nghe đài truyền thanh, uống rượu khóc lóc, bày tỏ nỗi đau đớn không thể nói thành lời.
Đối với những người như vậy, Lục Viễn đều phải rất kiên nhẫn. Chăm chú lắng nghe, kiên nhẫn giải đáp, thậm chí là thỉnh thoảng nói hùa theo.
Một người cùng làm với anh trêu đùa: "Ban ngày, bác sĩ Lục chỉ là một bác sĩ chuyên nghiệp, buổi tối bác sĩ Lục lại là một người rất tình cảm a."
Lục Viễn cười xấu hổ.
Khi anh làm xong chương trình ra khỏi phòng thu âm, biên đạo Tiểu Trần đuổi theo anh cười tủm tỉm, lập tức tiến tới nịnh bợ.
"Bác sĩ Lục, hôm này anh thấy thế nào?"
Đối mặt với cô biết rõ rồi còn hỏi, Lục Viễn chỉ trả lời: "Cũng không tệ lắm."
Tiểu Trần không che giấu cảm xúc của mình đối với Lục Viễn, nhìn anh với ánh mắt giả tạo: "Bác sĩ Lục, sao anh lại biết nhiều thứ như vậy chứ?" Cô lớn mật tiến lên trước, ngăn cản Lục Viễn đang nóng lòng muốn rời đi: "Anh học tâm lý học, có phải chỉ cần nhìn mắt của người khác cũng có thể biết được người khác đang nghĩ gì không?"
Lục Viễn bất đắc dĩ lui về phía sau, chân mày khẽ nhíu lại: "Ngược lại tôi thật ra không biết người khác đang nghĩ gì, tôi chỉ biết thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về nhà."
Tiểu Trần không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, trên mặt có chút khó chịu, cười ngượng ngùng nhìn Lục Viễn, vẫn không chịu buông tha, cô híp mắt có ý định khác, nói: "Bác sĩ Lục, tôi đưa anh về, tiện thể đi uống chút rượu, cảm tạ tôi đã đưa anh về nhà có được không?"
Lục Viễn vừa nghe thấy lời mời của cô, nhớ tới kinh nghiệm không tốt lần trước, da đầu lập tức tê dại, vội vàng cự tuyệt. "Không cần đâu, tôi sẽ tự lái xe về, không thể uống rượu được."
Thoát khỏi Tiểu Trần, Lục Viễn vội rời đi, tới chỗ bãi đậu xe, anh mới mua một chiếc xe máy nhỏ, đạp mạnh chân ga hai cái rồi đi.
Mới ra ngoài bãi đậu xe một lát, liền đụng phải xe của Tiểu Trần cũng vừa đi ra, cô vẫn đi theo anh, Lục Viễn không hiểu cô đến cùng là muốn làm cái gì. Đang suy nghĩ cách để thoát khỏi, cô liền đánh tay lái tới dừng trước mặt Lục Viễn, khiến Lục Viễn giật mình phanh lại.
Cửa xe hơi màu trắng chậm rãi hạ xuống, trên mặt Tiểu Trần không còn nụ cười như lúc đầu nữa, thay vào đó là sự tức giận và châm chọc không che giấu, cánh tay cô gác lên cửa sổ xe, ánh mắt khinh miệt: "Bác sĩ Lục, anh là người ở nơi khác nên không biết, ở Giang Bắc chúng tôi, cái này gọi là "cưỡi" xe, xe bốn bánh mới gọi là "lái" xe."
Nói xong, cô lẩm bẩm: "Không biết điều", rồi lái xe rời đi.
Đằng sau, Lục Viễn hít khói xe, bất đắc dĩ than thở.
Cô gái Tiểu Trần này bám lấy Lục Viễn rất dai. Lục Viễn cái gì cũng tốt, nhưng thực sự không biết cách đối xử với các cô gái như vậy, không biết làm thế nào mới có thể khiến cô ta hoàn toàn hết hy vọng. Lúc đầu Tiểu Trần chỉ đưa anh về, anh còn có thể đối phó.
Tuần trước, anh làm xong chương trình đi ra ngoài, cô gái này cố lôi kéo anh đi ăn khuya, cô đến quán bia uống, say bét nhè, Lục Viễn không còn thể làm gì khác đành lên xe đưa cô về.
Ai ngờ cô gái này vừa vào nhà liền lớn mật, bám chặt vào Lục Viễn, vừa hôn vừa cắn, khiến cho Lục Viễn vô cùng sợ hãi, cố gắng lắm mới có thể trốn ra khỏi nhà được. Từ đó anh coi cô gái này như thú dữ, mỗi khi tới gần cô đều rất đề phòng.
Anh cũng không muốn nói dối, nhưng cô gái này rất cố chấp, dù nói thế nào cô cũng nhất định không chịu buông tha, nói cho cùng chính là muốn đi tới nhà anh để bắt cóc. Khiến Lục Viễn không còn cách nào mới nghĩ ra lý do từ chối này.
Đang lúc Lục Viễn chuẩn bị đi xe về nhà, lại một chiếc xe hơi màu trắng chặn trước mặt anh.
Lục Viễn nghĩ thầm, tối nay anh bị trúng tà hay sao, lúc nào cũng dính đến mấy chiếc xe hơi trắng?
Đang chuẩn bị lui về phía sau đổi đường. Cửa xe hơi chậm rãi hạ xuống.
Từ trong xe hiện ra một khuôn mặt với dáng vẻ vui sướng không hề che giấu.
"Bác sĩ Lục, cô ta có lòng như vậy mà anh lại "cưỡi" xe à?"
Lục Viễn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Văn Thố đã lâu không gặp. Chợt cảm thấy kỳ quặc, quay mặt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, vừa bị xem thường rồi, tâm tình cũng không tệ."