Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Mới sáng sớm tinh mơ Từ Trí Thâm đã tỉnh.
Thói quen sinh hoạt đã được hình thành nhiều năm, mặc dù bây giờ đã bỏ quân trang, mặc quần áo bình thường nhưng thói quen vẫn còn ở đó.
Cô nằm bên cạnh anh, vẫn còn ngủ say.
Anh không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng thu cánh tay đang ôm cô lại, để cô lại dịch lại gần mình hơn một chút, nhắm mắt lại ngủ tiếp với cô.
Giây phút tối hôm qua, xuyên qua đêm lạnh một mình quay về nơi ở, nhìn ánh đèn vàng, bốn vách tường trống rỗng, cảm giác cô đơn cùng mệt mỏi rã rời đột nhiên gặm nhấm tim anh, khi cô gọi cho anh, nghe được giọng nói của cô, cô đơn trong lòng anh bỗng nhiên biết mất, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Trong hơi thở chứa đầy hương thơm của cô, một lát sau, anh mở mắt ra, nương theo tia sáng bên ngoài, ngắm cô thật lâu, trắng trẻo mũm mỉm, đôi mắt nhắm lại, đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể ấm áp, ngoan ngoãn cuộn trong ngực của anh.
Giơ tay ra là có thể chạm vào.
Nhìn cô chằm chằm một lát, cơ thể Từ Trí Thâm dần nóng lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận vì lời hứa với cô ngày hôm qua, định đứng lên. Giống như là đang kiểm tra sức chịu đựng của anh, trong lúc mơ màng, không biết cô nằm mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm nhẩm vài câu, giật mình, một chân đặt lên bụng anh, bàn chân trắng muốn đè anh xuống.
Suýt chút nữa Từ Trí Thâm không khống chế được.
Anh trước đây, lô thỗ lại kiêu ngạo, anh không biết mình có gì tốt, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì có được trái tim của cô, dù anh mới tới Tứ Xuyên vài hôm nhưng cô đã một lòng một dạ đi theo anh, bên cạnh anh, nếu anh không có thái độ mập mờ trong chuyện hôn sự với Trương gia, có lẽ cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh, mặc anh muốn gì thì cứ lấy.
Anh khi đó, ngoại trừ chuyện cơ thể của cô mang tới cho anh vui sướng, hưởng thụ và say mê, anh chưa bao giờ đặt cô trong lòng mình.
Mà rõ ràng cô tốt như vậy, đáng để anh đối xử thật tốt.
Nhớ lại khoảng thời gian trước khi chưa gặp cô, anh ôm theo hoài bão thiếu niên, một bước lên mây, giống như diều gặp gió rồi lại thay đổi như chong chóng, lật tay thành mưa, anh từng tin tưởng cả quãng đời của mình, quang vinh cũng tốt, nhục nhã cũng được, mọi thứ anh phải trải qua đều đã được ông trời sắp đặt sẵn.
Tối hôm qua, giây phút nghe được câu nói "Anh có thể tới đón em không?" của cô, anh đã nhận ra, sau gần ba mươi năm sống cô đơn một mình, cô bước lên từ nơi sâu trong thế gian, khoan thai tới bên cạnh anh, chẳng những dạy anh cách yêu mà còn bên cạnh anh, sánh bước cùng anh. Sau này anh không phải cô độc một mình, cô gái này giống như được ông trời sắp đặt để xuất hiện trước mặt anh, cô hiểu anh, dù cho thế nào cô cũng không vứt bỏ anh, rời khỏi anh.
Yểu điệu thục nữ, cầm sắt vĩ chi [1], anh còn thiếu cô rất nhiều thứ, thiếu cô cả một hôn lễ chân chính. Anh muốn đưa cô về Từ gia, cưới hỏi cô đàng hoàng, khiến liệt tổ liệt tông của Từ gia, cả huyện Trường Nghĩa đều biết cô gái này là người vợ mà Từ Trí Thâm anh yêu nhất.
[1] Người thục nữ u nhàn ấy, phải đánh đàn cầm đàn sắt mà thân ái nàng
(Trích từ bài thơ: Quan Thư 3 - Khổng Tử)
Trước khi cưới cô, anh cố gắng kiềm chế bản thân, anh là đàn ông, đây là chuyện mà anh có thể cho cô ngay lúc này. Nhưng nghĩ tới chuyện từ giờ trở đi, tới khi có thể cưới cô, nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau.
Một khoảng thời gian sau, có thể tưởng tượng ra thảm ảnh anh bị dày vò là như thế nào.
Từ Trí Thâm không dám thở mạnh, đợi cô yên lặng, lần nữa thiếp đi, nhẹ đưa chân cô khỏi nơi chết chóc ấy, sau đó mới thở phào một hơi, cười khổ.
...
Không có quân phục, cả người nhẹ hẳn đi, Từ Trí Thâm bỏ đi quân phục mình đã mặc nhiều năm, khoác lên người mình bộ trường bào màu xanh giống như những người đàn ông bình thường, hình ảnh này khiến Chân Chu nhớ tới khi anh còn ở Từ gia, buổi trưa hôm cô về nhà, vợ chồng Bạch Cô tới đón rồi đòi gặp anh, anh mặc bộ trường bào màu trắng lịch sự nhã nhặn lại có vẻ bại hoại xuất hiện ở ngoài cửa, cô nhớ lại, giễu cợt anh một phen, gọi anh là "Thiếu gia hư đốn trong gia đình địa chủ", Từ Trí Thâm không cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn nghiêm túc nói, chờ đấy, nhanh rồi em sẽ biết cái gì thật sự gọi là thiếu gia hư đốn trong gia đình địa chủ, nhìn bộ dạng giả vờ chín chắn của anh, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy căm hờn.
Từ Trí Thâm đưa Chân Chu về Thiên Tân, đầu tiên, hai người tới Thạch gia, bấy giờ Thạch đốc thúc và Thạch phu nhân mới biết quan hệ liễu ám hoa minh [2] của hai người, quanh đi quẩn lại, bây giờ lại chuẩn bị về quê kết hôn, ngạc nhiên nhiều hơn vui mừng, Thạch đốc thúc còn từ chối một bữa tiệc xã giao, tổ chức tiệc đón gió trong phủ, nói là về Thiên Tân sao không gọi điện thoại cho ông một tiếng, ông sẽ tự mình tới trạm xe lửa đón con gái nuôi và con rể. Từ Trí Thâm cười nói, bây giờ cháu là chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh, số còn lại thì muốn tránh càng xa càng tốt, đốc thúc còn đồng ý nhận cháu làm con rể, cháu đã vừa mừng vừa lo rồi. Thạch đốc thúc trầm ngâm một lát, nói, người tinh mắt sẽ nhìn ra chuyện đúng sai. Bây giờ thế này cũng tốt, lùi về sau rồi bắt đầu làm lại, với tài năng của cháu, lo gì mà không có đường đi. Từ Trí Thâm vừa cười vừa nói, vậy xin mượn lời tốt lành của đốc thúc, nhưng bây giờ chuyện cháu mong muốn nhất là cưới tiểu thư làm phu nhân của mình. Thạch đốc thúc cười haha, liếc nhìn con gái nuôi đang thì thầm gì đó với Thạch phu nhân, nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chú cũng từng trải rồi, yên tâm yên tâm, nhất định sẽ gả đứa con gái nuôi này làm vợ cháu.
[2] Liễu ám hoa minh: Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đêm đó vui vẻ, Từ Trí Thâm uống rượu say ngủ lại Thạch gia, tự nhiên cũng chia phòng ngủ với Chân Chu. Sáng hôm sau tỉnh lại, ở Thiên Tân bao nhiêu năm, hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, bị mọi người khinh miệt, bạn bè trốn tránh, thế nên cũng chẳng cần phải tạm biệt ai, Chân Chu nói rõ mọi chuyện với Đạo Sâm tiên sinh, gửi đơn xin thôi việc cùng lời xin lỗi Đạo Sâm, cho chị Đức đủ tiền phụ cấp thôi việc, trong khi chị gạt nước mắt lưu luyến không rời, hai người quay về Tứ Xuyên.
Hôm nay hai người lên đường, chuẩn bị quay về Tứ Xuyên, Thạch phu nhân nói muốn đi cùng, nhất định phải tự mình nhìn thấy cảnh con gái nuôi về nhà chồng mới thỏa mãn tâm nguyện trong lòng, Thạch đốc thúc không có thời gian rảnh, cử mấy người nữa đi theo.
Vương sĩ quan cũng đi theo, chỉ nói một câu. "Trưởng quan đi đâu, tôi tới nơi đó."
Dựa theo lộ trình, trước tiên sẽ đi xe lửa tới Hán Khẩu, vẫn chưa có đường sắt tới Tứ Xuyên nên phải đi bằng đường thủy tới
Khi lên xe lửa, xe chuẩn bị rời khỏi trạm, Chân Chu nhìn về phía Từ Trí Thâm.
Tầm mắt của anh nhìn về phía cửa sổ xe, chăm chu nhìn về phía tấm bảng màu xanh to đùng viết chữ "Trạm Thiên Tân", suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, tay anh đặt dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay cô, quay đầu mỉm cười, ghé vào tai cô khẽ nói. "Chỉ là nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ, lần đầu tiên đặt chân tới Thiên Tân, khi đó cũng ngồi xe lửa mà tới...."
Ánh mắt Chân Chu nhìn về phía cửa sổ xe.
Từ Trí Thâm nương theo ánh mắt cô, quay đầu nhìn.
Bên ngoài là một nhóm quân nhân khoảng hơn mười người, phía trước là một sĩ quan, vóc người to lớn, khuôn mặt khôi ngu, hùng hổ chạy tới trước xe lửa, sau lưng hắn là một đám người, vội vã nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó, mấy người đi xe lửa thấy nhóm người này xuất hiện, giống như là gặp phải quỷ dữ, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng tránh xa, chỉ sợ không tránh kịp.
Hai mắt của hắn lo lắng nhìn xung quanh, không ngừng quét mắt nhìn những hành khách ở trên xe, chợt thấy Từ Trí Thâm đang ngồi trên ghế lô, hai mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng cùng những người đằng sau xếp thành một hàng dài chào hỏi anh rồi cao giọng hô. "Từ trưởng quan! Anh em nghe nói cậu và anh em sư đoàn hai uống rượu chia tay, các anh em đây đều đang đợi cậu tới, rượu chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong, không ngờ lại không thấy cậu tới, chẳng lẽ trong lòng cậu, đám người chân đất như chúng tôi không xứng để uống rượu sao?"
Người đó là Ngô Lão Thất.
Từ Trí Thâm liếc nhìn hắn, nhanh chóng đứng lên rồi bước nhanh xuống xe lửa, tới trước mặt Ngô Lão Thất và những người phía sau, cười nói. "Từ mỗ có tài đức gì mà dám để cho Ngô đại ca và anh em đối đãi như thế?"
Ngô Lão Thất lắc đầu. "Trưởng quan lại khách sáo rồi, tình cảm của anh với anh em sư đoàn hai sâu nặng như thế, còn chúng tôi chỉ là người ngoài thôi sao? Ngô Lão Thất tôi đã sống gần nửa đời người, chưa bao giờ khâm phục ai, trưởng quan là người đầu tiên! Chúng tôi không quan tâm những chuyện bên ngoài, nếu như trưởng quan thực sự nổ súng, cùng lắm chỉ chết mấy người mà thôi, có gì phải quan trọng? Hôm nay trưởng quan muốn đi, anh em lại không cản được, muốn tới đây uống với trưởng quan một ly rượu, nếu như trưởng quan nể mặt, vậy cùng anh em đây uống một chén rượu, sau này anh em chúng tôi đều là người của trưởng quan! Lần này trưởng quan đi rồi không biết khi nào mới quay lại, sau này nếu như cần anh em tôi giúp gì, chỉ cần nói một câu, anh em tôi cũng nguyện ý xông pha khói lửa."
Anh ta cầm một vò rượu, mở nắp đậy ra đưa cho Từ Trí Thâm.
Ánh mắt Từ Trí Thâm quét qua từng gương mặt trước mắt, lộ vẻ cảm động, hai tay cầm lấy vò rượu, ngửa cổ mở miệng uống vài ngụm rượu rồi buông vò rượu ra, cười nói. "Từ mỗ may mắn lắm mới quen được những người anh em tốt này, hôm nay tháo giáp rồi nhưng cũng chẳng có gì tiếc nuối. Hôm nay tôi phải đi, chúc anh em người có vợ thì thăng quan phát tài, người độc thân sớm ngày cưới vợ, sống lâu trăm tuổi!"
Ngô Lão Thất và những người sau lưng cười haha, cầm lấy vò rượu, mỗi người uống một ngụm, sau đó ném vò rượu xuống đất, cao giọng nói. "Xin nhận lời chúc của trưởng quan, anh em đã nhớ kỹ! Mời trưởng quan lên xe, sau này gặp núi mở núi, gặp dữ hóa lành, đại phú đại quý."
Từ Trí Thâm bắt tay với từng người, sau đó xoay người lên xe lửa.
Khung cảnh này khiến những người khách trên tàu và tuần cảnh mắt chữ A, mồm chữ O, dù sao không phải là không ai biết chuyện của Từ Trí Thâm, nào dám tới gần anh, chỉ đứng ở phía xa tò mò nhìn, thấp giọng thì thầm với nhau.
Tiếng còi vang lên, xe lửa khởi động, chậm rãi rời khỏi nhà ga, rốt cuộc cũng bỏ lại bóng dáng những người tới tiễn anh cùng Thiên Tân phồn hoa ở sau lưng.
Sau khi Từ Trí Thâm lên xe, anh ngồi xuống cầm tay Chân Chu, bao trọn trong lòng bàn tay mình, suy nghĩ một lát sau đó quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng. "Chúng ta về nhà thôi."
...
Đường đi phải đổi mấy chặng, nửa tháng sau, cuối cùng Từ Trí Thâm, Chân Chu và Thạch phu nhân cùng một nhóm người hầu đã đặt chân lên thị trấn huyện Trường Nghĩa.
Chuyện xảy ra với Từ Trí Thâm, mấy hôm nay Chân Chu giấu anh đọc báo, phát hiện chuyện này đã bắt đầu dịu đi, tuy huyện Trường Nghĩa là một huyện nhỏ, không thường xuyên đọc tin tức, nhưng chuyện này thực sự gây tiếng vang quá lớn, cả nước đều biết.
Trong huyện Trường Nghĩa, Từ gia là gia đình giàu có, chuyện Từ Trí Thâm quay về thăm nhà lần trước đã gây nên tiếng vang lớn, anh trở thành nhân vật nổi tiếng trong huyện, Chân Chu vốn cho rằng bây giờ anh quay lại, ít nhiều gì những người trong huyện cũng ghé tai nhau thì thầm, chỉ trỏ sau lưng anh, ai ngờ khi bước vào cửa huyện, bị người ta nhận ra, chưa tới một giây sau vị chủ tịch huyện họ Từ kia lại mang theo một đoàn người vội vã chạy tới, thái độ cung kính, muốn đích thân dẫn Từ Trí Thâm về Từ gia, luôn miệng gọi anh là Trưởng quan, nếu như thêm cả phần khua chiêng gõ trống, quả thực không khác gì đang nghênh đón anh hùng thắng trận trở về.
Chân Chu không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng trên đường cũng không tiện hỏi, lặng lẽ nhìn Từ Trí Thâm bên cạnh mình, anh cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì, thái độ vẫn đúng mực như trước, trò chuyện vui vẻ, đoàn người tới Từ gia, mấy hôm trước Từ lão thái đã nhận được tin cháu mình quay về, từ xa đã thấy cậu cả, cậu hai và những người trong họ ra ngoài cửa đón, ai nấy đều nhiệt tình, đi vào cửa lớn Từ gia, Bạch phu nhân đã đứng ở đó, mấy hôm trước trong thư cũng nhắc tới Thạch phu nhân, bây giờ thấy trên người bà toát lên vẻ quyền quý cao sang, sao dám sơ suất, không thèm đoái hoài tới con trai đã một năm không gặp, tự mình dẫn mợ cả, mợ hai Chiêu Đệ đón tiếp Thạch phu nhân, dẫn bà tới chỗ nghỉ ngơi, chỉ sợ sơ suất. Từ Trí Thâm dẫn theo Chân Chu, cô khác xa so với trước đây, trong ánh mắt kinh ngạc sắp rớt ra của người xung quanh, hai người tới gặp Từ lão thái.
Một năm đã trôi qua, dáng vẻ Từ lão thái trong đầu Chân Chu cũng chẳng thay đổi là bao, vẫn xếp bằng trên mép giường như trước, mặc áo khoác màu lam, cầm tẩu thuốc, một chân lơ lửng ở ngoài mép giường.
Từ Trí Thâm dẫn Chân Chu tới, cúi đầu hành lễ với bà, nghe giọng nói của Chân Chu vang lên, mí mắt Từ lão thái chớp nhẹ, cất lời. "Nói được rồi sao? Vậy là tốt rồi."
Từ Trí Thâm nói. "Bà, cháu có lỗi với bà, cũng có lỗi với liệt tổ liệt tông của Từ gia, bây giờ không sống được ở ngoài nữa, thế nên mới mang theo vợ mình quay về đây."
Từ lão thái hút hai hơi thuốc, đập đập tẩu thuốc vào ván giường gỗ lim, gật đầu. "Về là được rồi, bà nuôi cháu, không lo gì cả."
Từ Trí Thâm quay đầu, len lén nhếch môi cười với cô, trong lòng Chân Chu bỗng thấy run rẩy, tóc gáy dựng đứng.
Bộ dáng này...giống như thiếu gia hư đốn trong gia đình địa chủ!
Gặp mặt xong, khi Từ Trí Thâm định dẫn Chân Chu ra ngoài, Từ lão thái bỗng nhiên nói. "Lão tam, chuyện bên ngoài của con, lão thái thái không rõ lắm, cũng không muốn xen vào, chỉ là mấy ngày trước bỗng nhiên có một người họ Tào tới đây, dẫn theo một đoàn quân binh, trông rất uy phong, huyện trưởng tự tiếp đón, nói đó là người có lai lịch lớn, là anh em thân thiết với con, khi đi ngang qua nhà còn ghé vào thăm hỏi bà. Bà cũng là người già bước một chân vào quan tài rồi, chẳng còn gì đáng nhìn nữa, chuyện của con, bà không rõ lắm, những thứ được tặng hôm đó, bà vẫn chưa đụng tới, con xem xem nên xử lý thế nào."
Từ Trí Thâm thu lại ánh mắt vô lại đang nhìn Chân Chu, lễ phép nói. "Cháu biết rồi."
Chân Chu nhớ tới thái độ của huyện trưởng khi hai người mới vào thị trấn, bây giờ mới hiểu ra.
Người họ Tào kia cũng có thế lực, muốn nhân cơ hội này để lôi kéo Từ Trí Thâm?
Sau khi gặp Từ lão thái, dựa theo quyết định lần trước của Thạch phu nhân, bà và Chân Chu sẽ về trấn Hưng Long trước, đương nhiên không phải là quay về cửa hàng dầu mè của Tiết gia, cũng không phải rũ bỏ quan hệ với Tiết gia, mà vì người hầu của Thạch phu nhân rất nhiều, muốn cũng không ở được trong cái quán nhỏ kia, bà dự định tới điền trang của Từ gia ở vài ngày lo liệu hôn sự, chọn ngày lành để Từ Trí Thâm cưới Chân Chu.
Chạng vạng ngày hôm đó, trong ánh mắt tò mò và kính sợ của mọi người, Thạch phu nhân dẫn Chân Chu và đoàn người tới điền trang.
Thạch phu nhân và Chân Chu chưa tới điền trang, tin tức cô em gái của chồng sống trong cửa hàng dầu mè Tiết gia trước đây từng bị Từ gia trả về nay đã áo gấm về nhà, cậu ba Từ cũng sẽ cưới cô làm mợ ba đã truyền khắp trấn Hưng Long, đầu đường cuối ngõ ai cũng bàn tán chuyện này.
Thói quen sinh hoạt đã được hình thành nhiều năm, mặc dù bây giờ đã bỏ quân trang, mặc quần áo bình thường nhưng thói quen vẫn còn ở đó.
Cô nằm bên cạnh anh, vẫn còn ngủ say.
Anh không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng thu cánh tay đang ôm cô lại, để cô lại dịch lại gần mình hơn một chút, nhắm mắt lại ngủ tiếp với cô.
Giây phút tối hôm qua, xuyên qua đêm lạnh một mình quay về nơi ở, nhìn ánh đèn vàng, bốn vách tường trống rỗng, cảm giác cô đơn cùng mệt mỏi rã rời đột nhiên gặm nhấm tim anh, khi cô gọi cho anh, nghe được giọng nói của cô, cô đơn trong lòng anh bỗng nhiên biết mất, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Trong hơi thở chứa đầy hương thơm của cô, một lát sau, anh mở mắt ra, nương theo tia sáng bên ngoài, ngắm cô thật lâu, trắng trẻo mũm mỉm, đôi mắt nhắm lại, đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể ấm áp, ngoan ngoãn cuộn trong ngực của anh.
Giơ tay ra là có thể chạm vào.
Nhìn cô chằm chằm một lát, cơ thể Từ Trí Thâm dần nóng lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận vì lời hứa với cô ngày hôm qua, định đứng lên. Giống như là đang kiểm tra sức chịu đựng của anh, trong lúc mơ màng, không biết cô nằm mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm nhẩm vài câu, giật mình, một chân đặt lên bụng anh, bàn chân trắng muốn đè anh xuống.
Suýt chút nữa Từ Trí Thâm không khống chế được.
Anh trước đây, lô thỗ lại kiêu ngạo, anh không biết mình có gì tốt, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì có được trái tim của cô, dù anh mới tới Tứ Xuyên vài hôm nhưng cô đã một lòng một dạ đi theo anh, bên cạnh anh, nếu anh không có thái độ mập mờ trong chuyện hôn sự với Trương gia, có lẽ cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh, mặc anh muốn gì thì cứ lấy.
Anh khi đó, ngoại trừ chuyện cơ thể của cô mang tới cho anh vui sướng, hưởng thụ và say mê, anh chưa bao giờ đặt cô trong lòng mình.
Mà rõ ràng cô tốt như vậy, đáng để anh đối xử thật tốt.
Nhớ lại khoảng thời gian trước khi chưa gặp cô, anh ôm theo hoài bão thiếu niên, một bước lên mây, giống như diều gặp gió rồi lại thay đổi như chong chóng, lật tay thành mưa, anh từng tin tưởng cả quãng đời của mình, quang vinh cũng tốt, nhục nhã cũng được, mọi thứ anh phải trải qua đều đã được ông trời sắp đặt sẵn.
Tối hôm qua, giây phút nghe được câu nói "Anh có thể tới đón em không?" của cô, anh đã nhận ra, sau gần ba mươi năm sống cô đơn một mình, cô bước lên từ nơi sâu trong thế gian, khoan thai tới bên cạnh anh, chẳng những dạy anh cách yêu mà còn bên cạnh anh, sánh bước cùng anh. Sau này anh không phải cô độc một mình, cô gái này giống như được ông trời sắp đặt để xuất hiện trước mặt anh, cô hiểu anh, dù cho thế nào cô cũng không vứt bỏ anh, rời khỏi anh.
Yểu điệu thục nữ, cầm sắt vĩ chi [1], anh còn thiếu cô rất nhiều thứ, thiếu cô cả một hôn lễ chân chính. Anh muốn đưa cô về Từ gia, cưới hỏi cô đàng hoàng, khiến liệt tổ liệt tông của Từ gia, cả huyện Trường Nghĩa đều biết cô gái này là người vợ mà Từ Trí Thâm anh yêu nhất.
[1] Người thục nữ u nhàn ấy, phải đánh đàn cầm đàn sắt mà thân ái nàng
(Trích từ bài thơ: Quan Thư 3 - Khổng Tử)
Trước khi cưới cô, anh cố gắng kiềm chế bản thân, anh là đàn ông, đây là chuyện mà anh có thể cho cô ngay lúc này. Nhưng nghĩ tới chuyện từ giờ trở đi, tới khi có thể cưới cô, nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau.
Một khoảng thời gian sau, có thể tưởng tượng ra thảm ảnh anh bị dày vò là như thế nào.
Từ Trí Thâm không dám thở mạnh, đợi cô yên lặng, lần nữa thiếp đi, nhẹ đưa chân cô khỏi nơi chết chóc ấy, sau đó mới thở phào một hơi, cười khổ.
...
Không có quân phục, cả người nhẹ hẳn đi, Từ Trí Thâm bỏ đi quân phục mình đã mặc nhiều năm, khoác lên người mình bộ trường bào màu xanh giống như những người đàn ông bình thường, hình ảnh này khiến Chân Chu nhớ tới khi anh còn ở Từ gia, buổi trưa hôm cô về nhà, vợ chồng Bạch Cô tới đón rồi đòi gặp anh, anh mặc bộ trường bào màu trắng lịch sự nhã nhặn lại có vẻ bại hoại xuất hiện ở ngoài cửa, cô nhớ lại, giễu cợt anh một phen, gọi anh là "Thiếu gia hư đốn trong gia đình địa chủ", Từ Trí Thâm không cảm thấy nhục nhã, ngược lại còn nghiêm túc nói, chờ đấy, nhanh rồi em sẽ biết cái gì thật sự gọi là thiếu gia hư đốn trong gia đình địa chủ, nhìn bộ dạng giả vờ chín chắn của anh, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy căm hờn.
Từ Trí Thâm đưa Chân Chu về Thiên Tân, đầu tiên, hai người tới Thạch gia, bấy giờ Thạch đốc thúc và Thạch phu nhân mới biết quan hệ liễu ám hoa minh [2] của hai người, quanh đi quẩn lại, bây giờ lại chuẩn bị về quê kết hôn, ngạc nhiên nhiều hơn vui mừng, Thạch đốc thúc còn từ chối một bữa tiệc xã giao, tổ chức tiệc đón gió trong phủ, nói là về Thiên Tân sao không gọi điện thoại cho ông một tiếng, ông sẽ tự mình tới trạm xe lửa đón con gái nuôi và con rể. Từ Trí Thâm cười nói, bây giờ cháu là chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh, số còn lại thì muốn tránh càng xa càng tốt, đốc thúc còn đồng ý nhận cháu làm con rể, cháu đã vừa mừng vừa lo rồi. Thạch đốc thúc trầm ngâm một lát, nói, người tinh mắt sẽ nhìn ra chuyện đúng sai. Bây giờ thế này cũng tốt, lùi về sau rồi bắt đầu làm lại, với tài năng của cháu, lo gì mà không có đường đi. Từ Trí Thâm vừa cười vừa nói, vậy xin mượn lời tốt lành của đốc thúc, nhưng bây giờ chuyện cháu mong muốn nhất là cưới tiểu thư làm phu nhân của mình. Thạch đốc thúc cười haha, liếc nhìn con gái nuôi đang thì thầm gì đó với Thạch phu nhân, nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chú cũng từng trải rồi, yên tâm yên tâm, nhất định sẽ gả đứa con gái nuôi này làm vợ cháu.
[2] Liễu ám hoa minh: Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đêm đó vui vẻ, Từ Trí Thâm uống rượu say ngủ lại Thạch gia, tự nhiên cũng chia phòng ngủ với Chân Chu. Sáng hôm sau tỉnh lại, ở Thiên Tân bao nhiêu năm, hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, bị mọi người khinh miệt, bạn bè trốn tránh, thế nên cũng chẳng cần phải tạm biệt ai, Chân Chu nói rõ mọi chuyện với Đạo Sâm tiên sinh, gửi đơn xin thôi việc cùng lời xin lỗi Đạo Sâm, cho chị Đức đủ tiền phụ cấp thôi việc, trong khi chị gạt nước mắt lưu luyến không rời, hai người quay về Tứ Xuyên.
Hôm nay hai người lên đường, chuẩn bị quay về Tứ Xuyên, Thạch phu nhân nói muốn đi cùng, nhất định phải tự mình nhìn thấy cảnh con gái nuôi về nhà chồng mới thỏa mãn tâm nguyện trong lòng, Thạch đốc thúc không có thời gian rảnh, cử mấy người nữa đi theo.
Vương sĩ quan cũng đi theo, chỉ nói một câu. "Trưởng quan đi đâu, tôi tới nơi đó."
Dựa theo lộ trình, trước tiên sẽ đi xe lửa tới Hán Khẩu, vẫn chưa có đường sắt tới Tứ Xuyên nên phải đi bằng đường thủy tới
Khi lên xe lửa, xe chuẩn bị rời khỏi trạm, Chân Chu nhìn về phía Từ Trí Thâm.
Tầm mắt của anh nhìn về phía cửa sổ xe, chăm chu nhìn về phía tấm bảng màu xanh to đùng viết chữ "Trạm Thiên Tân", suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, tay anh đặt dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay cô, quay đầu mỉm cười, ghé vào tai cô khẽ nói. "Chỉ là nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ, lần đầu tiên đặt chân tới Thiên Tân, khi đó cũng ngồi xe lửa mà tới...."
Ánh mắt Chân Chu nhìn về phía cửa sổ xe.
Từ Trí Thâm nương theo ánh mắt cô, quay đầu nhìn.
Bên ngoài là một nhóm quân nhân khoảng hơn mười người, phía trước là một sĩ quan, vóc người to lớn, khuôn mặt khôi ngu, hùng hổ chạy tới trước xe lửa, sau lưng hắn là một đám người, vội vã nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó, mấy người đi xe lửa thấy nhóm người này xuất hiện, giống như là gặp phải quỷ dữ, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng tránh xa, chỉ sợ không tránh kịp.
Hai mắt của hắn lo lắng nhìn xung quanh, không ngừng quét mắt nhìn những hành khách ở trên xe, chợt thấy Từ Trí Thâm đang ngồi trên ghế lô, hai mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng cùng những người đằng sau xếp thành một hàng dài chào hỏi anh rồi cao giọng hô. "Từ trưởng quan! Anh em nghe nói cậu và anh em sư đoàn hai uống rượu chia tay, các anh em đây đều đang đợi cậu tới, rượu chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong, không ngờ lại không thấy cậu tới, chẳng lẽ trong lòng cậu, đám người chân đất như chúng tôi không xứng để uống rượu sao?"
Người đó là Ngô Lão Thất.
Từ Trí Thâm liếc nhìn hắn, nhanh chóng đứng lên rồi bước nhanh xuống xe lửa, tới trước mặt Ngô Lão Thất và những người phía sau, cười nói. "Từ mỗ có tài đức gì mà dám để cho Ngô đại ca và anh em đối đãi như thế?"
Ngô Lão Thất lắc đầu. "Trưởng quan lại khách sáo rồi, tình cảm của anh với anh em sư đoàn hai sâu nặng như thế, còn chúng tôi chỉ là người ngoài thôi sao? Ngô Lão Thất tôi đã sống gần nửa đời người, chưa bao giờ khâm phục ai, trưởng quan là người đầu tiên! Chúng tôi không quan tâm những chuyện bên ngoài, nếu như trưởng quan thực sự nổ súng, cùng lắm chỉ chết mấy người mà thôi, có gì phải quan trọng? Hôm nay trưởng quan muốn đi, anh em lại không cản được, muốn tới đây uống với trưởng quan một ly rượu, nếu như trưởng quan nể mặt, vậy cùng anh em đây uống một chén rượu, sau này anh em chúng tôi đều là người của trưởng quan! Lần này trưởng quan đi rồi không biết khi nào mới quay lại, sau này nếu như cần anh em tôi giúp gì, chỉ cần nói một câu, anh em tôi cũng nguyện ý xông pha khói lửa."
Anh ta cầm một vò rượu, mở nắp đậy ra đưa cho Từ Trí Thâm.
Ánh mắt Từ Trí Thâm quét qua từng gương mặt trước mắt, lộ vẻ cảm động, hai tay cầm lấy vò rượu, ngửa cổ mở miệng uống vài ngụm rượu rồi buông vò rượu ra, cười nói. "Từ mỗ may mắn lắm mới quen được những người anh em tốt này, hôm nay tháo giáp rồi nhưng cũng chẳng có gì tiếc nuối. Hôm nay tôi phải đi, chúc anh em người có vợ thì thăng quan phát tài, người độc thân sớm ngày cưới vợ, sống lâu trăm tuổi!"
Ngô Lão Thất và những người sau lưng cười haha, cầm lấy vò rượu, mỗi người uống một ngụm, sau đó ném vò rượu xuống đất, cao giọng nói. "Xin nhận lời chúc của trưởng quan, anh em đã nhớ kỹ! Mời trưởng quan lên xe, sau này gặp núi mở núi, gặp dữ hóa lành, đại phú đại quý."
Từ Trí Thâm bắt tay với từng người, sau đó xoay người lên xe lửa.
Khung cảnh này khiến những người khách trên tàu và tuần cảnh mắt chữ A, mồm chữ O, dù sao không phải là không ai biết chuyện của Từ Trí Thâm, nào dám tới gần anh, chỉ đứng ở phía xa tò mò nhìn, thấp giọng thì thầm với nhau.
Tiếng còi vang lên, xe lửa khởi động, chậm rãi rời khỏi nhà ga, rốt cuộc cũng bỏ lại bóng dáng những người tới tiễn anh cùng Thiên Tân phồn hoa ở sau lưng.
Sau khi Từ Trí Thâm lên xe, anh ngồi xuống cầm tay Chân Chu, bao trọn trong lòng bàn tay mình, suy nghĩ một lát sau đó quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng. "Chúng ta về nhà thôi."
...
Đường đi phải đổi mấy chặng, nửa tháng sau, cuối cùng Từ Trí Thâm, Chân Chu và Thạch phu nhân cùng một nhóm người hầu đã đặt chân lên thị trấn huyện Trường Nghĩa.
Chuyện xảy ra với Từ Trí Thâm, mấy hôm nay Chân Chu giấu anh đọc báo, phát hiện chuyện này đã bắt đầu dịu đi, tuy huyện Trường Nghĩa là một huyện nhỏ, không thường xuyên đọc tin tức, nhưng chuyện này thực sự gây tiếng vang quá lớn, cả nước đều biết.
Trong huyện Trường Nghĩa, Từ gia là gia đình giàu có, chuyện Từ Trí Thâm quay về thăm nhà lần trước đã gây nên tiếng vang lớn, anh trở thành nhân vật nổi tiếng trong huyện, Chân Chu vốn cho rằng bây giờ anh quay lại, ít nhiều gì những người trong huyện cũng ghé tai nhau thì thầm, chỉ trỏ sau lưng anh, ai ngờ khi bước vào cửa huyện, bị người ta nhận ra, chưa tới một giây sau vị chủ tịch huyện họ Từ kia lại mang theo một đoàn người vội vã chạy tới, thái độ cung kính, muốn đích thân dẫn Từ Trí Thâm về Từ gia, luôn miệng gọi anh là Trưởng quan, nếu như thêm cả phần khua chiêng gõ trống, quả thực không khác gì đang nghênh đón anh hùng thắng trận trở về.
Chân Chu không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng trên đường cũng không tiện hỏi, lặng lẽ nhìn Từ Trí Thâm bên cạnh mình, anh cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì, thái độ vẫn đúng mực như trước, trò chuyện vui vẻ, đoàn người tới Từ gia, mấy hôm trước Từ lão thái đã nhận được tin cháu mình quay về, từ xa đã thấy cậu cả, cậu hai và những người trong họ ra ngoài cửa đón, ai nấy đều nhiệt tình, đi vào cửa lớn Từ gia, Bạch phu nhân đã đứng ở đó, mấy hôm trước trong thư cũng nhắc tới Thạch phu nhân, bây giờ thấy trên người bà toát lên vẻ quyền quý cao sang, sao dám sơ suất, không thèm đoái hoài tới con trai đã một năm không gặp, tự mình dẫn mợ cả, mợ hai Chiêu Đệ đón tiếp Thạch phu nhân, dẫn bà tới chỗ nghỉ ngơi, chỉ sợ sơ suất. Từ Trí Thâm dẫn theo Chân Chu, cô khác xa so với trước đây, trong ánh mắt kinh ngạc sắp rớt ra của người xung quanh, hai người tới gặp Từ lão thái.
Một năm đã trôi qua, dáng vẻ Từ lão thái trong đầu Chân Chu cũng chẳng thay đổi là bao, vẫn xếp bằng trên mép giường như trước, mặc áo khoác màu lam, cầm tẩu thuốc, một chân lơ lửng ở ngoài mép giường.
Từ Trí Thâm dẫn Chân Chu tới, cúi đầu hành lễ với bà, nghe giọng nói của Chân Chu vang lên, mí mắt Từ lão thái chớp nhẹ, cất lời. "Nói được rồi sao? Vậy là tốt rồi."
Từ Trí Thâm nói. "Bà, cháu có lỗi với bà, cũng có lỗi với liệt tổ liệt tông của Từ gia, bây giờ không sống được ở ngoài nữa, thế nên mới mang theo vợ mình quay về đây."
Từ lão thái hút hai hơi thuốc, đập đập tẩu thuốc vào ván giường gỗ lim, gật đầu. "Về là được rồi, bà nuôi cháu, không lo gì cả."
Từ Trí Thâm quay đầu, len lén nhếch môi cười với cô, trong lòng Chân Chu bỗng thấy run rẩy, tóc gáy dựng đứng.
Bộ dáng này...giống như thiếu gia hư đốn trong gia đình địa chủ!
Gặp mặt xong, khi Từ Trí Thâm định dẫn Chân Chu ra ngoài, Từ lão thái bỗng nhiên nói. "Lão tam, chuyện bên ngoài của con, lão thái thái không rõ lắm, cũng không muốn xen vào, chỉ là mấy ngày trước bỗng nhiên có một người họ Tào tới đây, dẫn theo một đoàn quân binh, trông rất uy phong, huyện trưởng tự tiếp đón, nói đó là người có lai lịch lớn, là anh em thân thiết với con, khi đi ngang qua nhà còn ghé vào thăm hỏi bà. Bà cũng là người già bước một chân vào quan tài rồi, chẳng còn gì đáng nhìn nữa, chuyện của con, bà không rõ lắm, những thứ được tặng hôm đó, bà vẫn chưa đụng tới, con xem xem nên xử lý thế nào."
Từ Trí Thâm thu lại ánh mắt vô lại đang nhìn Chân Chu, lễ phép nói. "Cháu biết rồi."
Chân Chu nhớ tới thái độ của huyện trưởng khi hai người mới vào thị trấn, bây giờ mới hiểu ra.
Người họ Tào kia cũng có thế lực, muốn nhân cơ hội này để lôi kéo Từ Trí Thâm?
Sau khi gặp Từ lão thái, dựa theo quyết định lần trước của Thạch phu nhân, bà và Chân Chu sẽ về trấn Hưng Long trước, đương nhiên không phải là quay về cửa hàng dầu mè của Tiết gia, cũng không phải rũ bỏ quan hệ với Tiết gia, mà vì người hầu của Thạch phu nhân rất nhiều, muốn cũng không ở được trong cái quán nhỏ kia, bà dự định tới điền trang của Từ gia ở vài ngày lo liệu hôn sự, chọn ngày lành để Từ Trí Thâm cưới Chân Chu.
Chạng vạng ngày hôm đó, trong ánh mắt tò mò và kính sợ của mọi người, Thạch phu nhân dẫn Chân Chu và đoàn người tới điền trang.
Thạch phu nhân và Chân Chu chưa tới điền trang, tin tức cô em gái của chồng sống trong cửa hàng dầu mè Tiết gia trước đây từng bị Từ gia trả về nay đã áo gấm về nhà, cậu ba Từ cũng sẽ cưới cô làm mợ ba đã truyền khắp trấn Hưng Long, đầu đường cuối ngõ ai cũng bàn tán chuyện này.