Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Anh lái xe rất chắc, một câu cũng không nói, đưa Chân Chu tới một bệnh viện ở tô giới Anh. [1]
Bác sĩ trưởng tên Johnson, là người Anh, hội viên của Hiệp hội phẫu thuật Hoàng gia Anh, đầu năm nay được hội đồng Luân Đôn gửi tới Trung Hoa Trung Quốc, có tay nghề cao, am hiểu về giải phẫu ngoại khoa, có tiếng tăm lớn. Ông ta biết tiếng Trung, cũng quen biết với Từ Trí Thâm, gọi anh là "Từ" hoặc là "Con tôi", hơn nữa còn khác hẳn với hình ảnh vị bác sĩ già người Anh nghiêm túc trong tưởng tượng của Chân Chu, vị bác sĩ người Anh gần 50 tuổi này ăn nói hài hước, thoạt nhìn rất ôn hòa, sau khi nghe Từ Trí Thâm thuật lại bệnh của Chân Chu, ông làm kiểm tra toàn diện cho cô. Sau khi kiểm tra xong, ông nói. "Nói về góc độ vật lý, đây là do dây lưỡi buộc lại mà thành, có thể khắc phục bằng cách uốn nắn dây lưỡi cho đúng, nhưng cô gái này đã bỏ lỡ mất thời gian tốt để phẫu thuật, hơn nữa nếu tôi đoán không sai, chuyện cô ấy không thể nói chuyện là do vấn đề tâm lý được hình thành từ khi còn bé, dù phẫu thuật thành không, có thể nói chuyện như người bình thường hay không còn phải dựa vào chính cô ấy."
Chân Chu vốn đang lo lắng không có cách phẫu thuật, giờ nghe Johson nói như vậy, cô thở phào một hơi.
Johnson nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Hơn nữa, có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở, cuộc phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm, bệnh nhân khi phẫu thuật sẽ được tiêm thuốc mê, hơn nữa ở dưới lưỡi có rất nhiều mạch máu, trong quá trình giải phẫu, có thể sẽ xuất hiện vấn đề trong gây mê và chảy máu lưỡi. Vậy nên có làm hay không, hai người phải suy nghĩ cho kỹ."
Từ Trí Thâm vẫn chuyên chú nghe lời Johnson nói, mở miệng. "Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm..."
Chân Chu lập tức lắc đầu, cản lời anh lại, dùng bút và giấy trên bàn, viết "Không cần suy nghĩ nữa đâu, tôi quyết định phẫu thuật, cảm ơn ngài." sau đó đưa cho bác sĩ.
Johnson đưa cho Từ Trí Thâm xem, nhún vai cười. "Từ ơi, cô gái này của cậu rất kiên định, cô ấy rất muốn khôi phục khả năng nói chuyện."
Từ Trí Thâm liếc nhìn Chân Chu, nói với Johnson. "Xin chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Anh cầm tay Chân Chu lên, kéo cô tới gần cửa sổ bên ngoài hành lang, nói. "Tôi hi vọng em có thể suy nghĩ lại lời nói của bác sĩ. Tuy Johnson là một bác sĩ giỏi nhưng theo lời ông ấy nói, ca phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm. Tôi nói cho em biết, mấy năm trước tôi có một người bạn, cậu ấy chết vì do thuốc gây tê, trước khi phẫu thuật, bác sĩ từng nói đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ."
Sau tối hôm đó, đây là lần đâu tiên anh mở miệng nói chuyện với cô.
Chân Chu ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Chân Chu nhìn anh một lát, nở nụ cười, quay đầu đi vào phòng khám. Phía sau có một cánh tay giơ lên cầm lấy tay cô lần nữa.
Chân Chu bị ép quay lại, đối mặt với anh.
Anh thả cái tay đang cầm tay cô, đút hai tay vào trong túi quần, khẽ ho khan một tiếng, nói. "Tôi biết suy nghĩ của em, em muốn phục hồi khả năng nói chuyện, sau này có thể gả cho một người tốt, không phải tôi muốn gây trở ngại cho em, chỉ là xuất phát từ đạo đức, tôi muốn nhắc nhở em tính mạng mới là thứ quý giá nhất. Em đừng ôm ý nghĩ lập gia đình nên mới muốn phẫu thuật..."
Anh dừng một chút, lại nói thêm.
"Mặc dù tôi và em không còn quan hệ gì nữa, nhưng em từng ở Từ gia bao nhiêu năm, sau này nếu như em không thể gả cho người tốt chỉ vì mình bị câm, tôi có thể chăm sóc em cả đời này, không phải lo cơm áo gạo tiền."
Anh nói xong, có hơi không được tự nhiên, không tiếp tục nhìn cô nữa mà hướng về phía cửa sổ.
Cửa sổ mở ra, ánh mắt trời xán lạn xen lẫn mùi nước khử trùng trong bệnh viện, còn cả tiếng cười của hai đứa nhỏ đang đánh cầu lông trên thảm cỏ xen lẫn với tiếng kêu vui vẻ bằng tiếng Anh.
Một người y tá đẩy bệnh nhân đi qua, đế giày ma sát với xi măng phát ra âm thanh đơn điệu khiến xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Từ Trí Thâm liếc mắt nhìn, thấy cô giơ tay biểu hiện cảm ơn với mình, sau đó lắc đầu rồi xoay người, không chút do dự đi về phía phòng khám. Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác thất bại và chán nản, hối hận những câu cuối mà mình mới nói ra.
Giống như cái đêm khi cô lấy tay mình ra khỏi tay anh, cầm ly nước quay đầu đi, để một mình anh nằm trên giường, cái cảm giác ấy y như cảm giác này hôm nay.
...
Mấy ngày hôm sau, Chân Chu đi tới đi lui, hết tới bệnh viện lại về biệt thự.
Sau ngày hôm đó, Từ Trí Thâm không đưa cô đi nữa, anh để Vương sĩ quan đi cùng cô. Johnson kiểm tra toàn diện cho Chân Chu, chắc chắn cơ thể cô thích hợp với phẫu thuật mới định thời gian phẫu thuật. Ca phẫu thuật hôm đó tiến hành vô cùng thuận lợi, Chân Chu nằm trên giường bệnh, phục hồi ý thức, khi mở mắt ra, thấy khuôn mặt tươi cười của Thạch Kinh Luân và bó hoa tươi trong tay anh ta.
Không biết tại sao anh ta lại biết hôm nay cô phẫu thuật, chạy qua đây từ sớm, thấy Chân Chu tỉnh lại, vẻ mặt tươi cười. "Tiết tiểu thư, bác sĩ Johnson nói phẫu thuật rất thuận lợi, em sắp nói chuyện được rồi."
Chân Chu rất vui vẻ, cảm giác mừng rỡ này đủ để lấp đầy nỗi buồn khi không thấy người kia xuất hiện ở đây. Cô mỉm cười cảm ơn Thạch Kinh Luân, nghỉ ngơi trong bệnh viện một lát rồi về biệt thự.
Sau khi Từ Trí Thâm khỏi bệnh, anh trở nên bận rộn, thường xuyên đi Bắc Kinh, một lần đi phải mấy ngày mới về, dù về nhà cũng đi sớm về trễ, Chân Chu mãi mà chưa gặp được anh, thỉnh thoảng gặp nhau, anh cũng chưa từng mở miệng hỏi chuyện bệnh của cô.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện anh nói với cô mấy câu, cô tin chắc những lời nói ấy xuất phát từ sự quan tâm của anh với cô, nhưng suy nghĩ của cô và suy nghĩ của anh không giống nhau. Nếu cô đã kiên quyết từ chối "ý tốt" của anh, thái độ của anh như vậy Chân Chu cũng hiểu được. Huống hồ bây giờ anh thực sự không có thời gian suy nghĩ tới những chuyện khác, chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ cũng là phục hồi khả năng nói chuyện.
Cô chờ ngày này rất lâu rồi.
Sau khi phẫu thuật thành công, Chân Chu cảm thấy đầu lưỡi của mình đã mềm mại như thường, bác sĩ Johnson có giới thiệu cho cô một chuyên gia ngôn ngữ, mỗi ngày Chân Chu đều tới bệnh viện học phát ra tiếng, hai ngày sau cô phát hiện mình có thể nói rõ câu "Chào bạn" rồi.
Sự tiến bộ này càng cổ vũ cô hơn, mỗi ngày sau khi về biệt thự, cô tự giam mình trong phòng, đọc đi đọc lại thơ Đường thơ Tống, đọc cái bài vè, đọc sách ngoại văn, tới mức đi ngủ cũng mơ mình đang luyện đọc.
Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã có thể nói rõ nhưng vẫn còn thiếu tự nhiên, mặc kệ Thạch Kinh Luân có năn nỉ ra sao, muốn nghe cô nói ra sao, cô cũng không chịu mở miệng.
Chuyện này giống như chuyện cô luyện tập vũ đạo. Một bài múa, nếu cô chưa chuẩn bị xong hoàn toàn, cô vẫn chưa có dũng cảm để đối mặt với hàng nghìn khán giả, ai khuyên nhủ thế nào cô cũng không chịu ra biểu diễn.
Sau này luyện tập nhiều hơn một chút, kỹ năng nói sẽ càng ngày càng tốt lên.
Hôm nay Chân Chu có hẹn với bác sĩ Johnson tới chỗ ông ta kiểm tra lại, khi đi tới cửa phòng làm việc, cô lại dừng bước.
Cửa phòng làm việc nửa mở, Johnson đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Cô ấy hồi phục rất tốt, giống như lần trước tôi nói với cậu vậy. Cô ấy rất cố gắng, cũng rất thông minh, thông minh ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi tin cô ấy có thể phục hồi khả năng nói chuyện bình thường...Cậu yên tâm đi."
Chân Chu không dám thở mạnh, tim đập nhanh hơn.
Tuy không nghe được người ở đầu bên kia nói gì, nhưng do trực giác, Chân Chu chắc chắn người gọi điện tới chỗ bác sĩ hỏi bệnh của cô là Từ Trí Thâm. Mấy hôm trước anh lại tới Bắc Kinh, Chân Chu còn nghĩ anh đã vứt mình ra sau lưng, ai ngờ khi người khác không ở đây, anh lại gọi điện thoại tới chỗ bác sĩ hỏi tình hình của mình. Trong đáy lòng cô bỗng nhiên xuất hiện cảm giác ngọt ngào không tả xiết.
Cuối cùng, dù anh bận rộn thế nào, mặt ngoài không để ý tới cô ra sao, nhưng anh vẫn không bao giờ quên cô.
....
Hôm sau, sau khi Chân Chu từ bệnh viện trở về, Từ Trí Thâm cũng đã về Bắc Kinh.
Chắc tối nay anh lại phải ra ngoài xã giao, Chân Chu không giống như thường, cô dậy thật sớm, tự giam mình trong phòng cầm sách vở lẩm bẩm, trên người mặc bộ quần áo mới hôm trước mua ở Lão Hương Cẩm. Mặc dù chỉ là quần áo bình thường nhưng mặc trên cơ thể cô lại rất đẹp, cô cẩn thận sửa sang lại tóc, đi xuống lầu ngồi trên ghế nhìn chị Đức đan len.
Chị Đức cũng không rõ tiến độ luyện tập của cô, cho là cô vẫn chưa mở miệng, vẫn tự mình huyên thuyên giống như trước, Chân Chu ngồi bên cạnh nghe chị Đức nói, giữa chừng chị còn chạy vào trong phòng bếp nhìn chung tổ yến đang hầm.
Đã nhiều ngày rồi vẫn chưa thấy mặt anh.
Buổi tối cô có chút mong chờ, giống như...
Một cô vợ nhỏ đang chờ người chồng giận dỗi nhà mình quay về.
Hơn 9 giờ, điện thoại trong phòng khách đổ chuông, chị Đức đi nghe.
"Được, được, sau khi Từ tiên sinh về, tôi sẽ nói với Từ tiên sinh.."
Chị Đức cúp điện thoại xong về lại ghế, cười nói. "Tiểu Kim Hoa biết tin thật nhanh, hôm nay Từ tiên sinh mới về đã gọi điện thoại tới đây, bảo cô ấy mới ra một tác phẩm mới, bảo tiên sinh qua xem. Mỗi khi cô ấy có tác phẩm mới, tiên sinh nhất định sẽ tới. Aizz, tôi cũng muốn xem một lần."
Tâm trạng vui vẻ của Chân Chu đột nhiên tụt dốc không phanh, ngồi bên cạnh nhìn chị Đức một lát, khi đang ngẩn ngơ, nghe tiếng âm thanh mở cửa sắt và tiếng động cơ ô tô, có hơi giật mình.
"Từ tiên sinh đã về!"
Chị Đức vội vàng chạy ra đón.
Chân Chu bỗng nhiên trở nên hồi hộp, đứng lên xoay người chạy trối chết, cầm vạt váy chạy lên cầu thang, vội vã về phòng mình.
Từ Trí Thâm đi vào trong phòng khách, liếc nhìn xung quanh.
"Tiết tiểu thư đâu rồi? Mới rồi còn ở đây..." Chị Đức cầm áo khoác anh đưa, lầm bầm một câu.
Ánh mắt Từ Trí Thâm nhìn lướt qua lầu hai.
"Từ tiên sinh, mới rồi Tiểu Kim Hoa tiểu thư gọi điện thoại tới, nói tối mai cô ấy có kịch mới, cô ấy đã chừa vị trí lại cho cậu, dặn cậu tới xem."
...
"Tôi biết rồi."
Một lát sau, Chân Chu nghe được giọng nói của anh, sau đó là tiếng bước chân leo lên cầu thang, bước qua hành lang, biến mất trong góc.
[1] Tô giới Anh: Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân. Tô giới Anh tại Thiên Tân là trung tâm mậu dịch, nằm trên hữu ngạn Hải Hà phía dưới thành phố, chiếm diện tích khoảng 200 mẫu Anh (0,81 km2).
Bác sĩ trưởng tên Johnson, là người Anh, hội viên của Hiệp hội phẫu thuật Hoàng gia Anh, đầu năm nay được hội đồng Luân Đôn gửi tới Trung Hoa Trung Quốc, có tay nghề cao, am hiểu về giải phẫu ngoại khoa, có tiếng tăm lớn. Ông ta biết tiếng Trung, cũng quen biết với Từ Trí Thâm, gọi anh là "Từ" hoặc là "Con tôi", hơn nữa còn khác hẳn với hình ảnh vị bác sĩ già người Anh nghiêm túc trong tưởng tượng của Chân Chu, vị bác sĩ người Anh gần 50 tuổi này ăn nói hài hước, thoạt nhìn rất ôn hòa, sau khi nghe Từ Trí Thâm thuật lại bệnh của Chân Chu, ông làm kiểm tra toàn diện cho cô. Sau khi kiểm tra xong, ông nói. "Nói về góc độ vật lý, đây là do dây lưỡi buộc lại mà thành, có thể khắc phục bằng cách uốn nắn dây lưỡi cho đúng, nhưng cô gái này đã bỏ lỡ mất thời gian tốt để phẫu thuật, hơn nữa nếu tôi đoán không sai, chuyện cô ấy không thể nói chuyện là do vấn đề tâm lý được hình thành từ khi còn bé, dù phẫu thuật thành không, có thể nói chuyện như người bình thường hay không còn phải dựa vào chính cô ấy."
Chân Chu vốn đang lo lắng không có cách phẫu thuật, giờ nghe Johson nói như vậy, cô thở phào một hơi.
Johnson nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Hơn nữa, có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở, cuộc phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm, bệnh nhân khi phẫu thuật sẽ được tiêm thuốc mê, hơn nữa ở dưới lưỡi có rất nhiều mạch máu, trong quá trình giải phẫu, có thể sẽ xuất hiện vấn đề trong gây mê và chảy máu lưỡi. Vậy nên có làm hay không, hai người phải suy nghĩ cho kỹ."
Từ Trí Thâm vẫn chuyên chú nghe lời Johnson nói, mở miệng. "Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm..."
Chân Chu lập tức lắc đầu, cản lời anh lại, dùng bút và giấy trên bàn, viết "Không cần suy nghĩ nữa đâu, tôi quyết định phẫu thuật, cảm ơn ngài." sau đó đưa cho bác sĩ.
Johnson đưa cho Từ Trí Thâm xem, nhún vai cười. "Từ ơi, cô gái này của cậu rất kiên định, cô ấy rất muốn khôi phục khả năng nói chuyện."
Từ Trí Thâm liếc nhìn Chân Chu, nói với Johnson. "Xin chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Anh cầm tay Chân Chu lên, kéo cô tới gần cửa sổ bên ngoài hành lang, nói. "Tôi hi vọng em có thể suy nghĩ lại lời nói của bác sĩ. Tuy Johnson là một bác sĩ giỏi nhưng theo lời ông ấy nói, ca phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm. Tôi nói cho em biết, mấy năm trước tôi có một người bạn, cậu ấy chết vì do thuốc gây tê, trước khi phẫu thuật, bác sĩ từng nói đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ."
Sau tối hôm đó, đây là lần đâu tiên anh mở miệng nói chuyện với cô.
Chân Chu ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Chân Chu nhìn anh một lát, nở nụ cười, quay đầu đi vào phòng khám. Phía sau có một cánh tay giơ lên cầm lấy tay cô lần nữa.
Chân Chu bị ép quay lại, đối mặt với anh.
Anh thả cái tay đang cầm tay cô, đút hai tay vào trong túi quần, khẽ ho khan một tiếng, nói. "Tôi biết suy nghĩ của em, em muốn phục hồi khả năng nói chuyện, sau này có thể gả cho một người tốt, không phải tôi muốn gây trở ngại cho em, chỉ là xuất phát từ đạo đức, tôi muốn nhắc nhở em tính mạng mới là thứ quý giá nhất. Em đừng ôm ý nghĩ lập gia đình nên mới muốn phẫu thuật..."
Anh dừng một chút, lại nói thêm.
"Mặc dù tôi và em không còn quan hệ gì nữa, nhưng em từng ở Từ gia bao nhiêu năm, sau này nếu như em không thể gả cho người tốt chỉ vì mình bị câm, tôi có thể chăm sóc em cả đời này, không phải lo cơm áo gạo tiền."
Anh nói xong, có hơi không được tự nhiên, không tiếp tục nhìn cô nữa mà hướng về phía cửa sổ.
Cửa sổ mở ra, ánh mắt trời xán lạn xen lẫn mùi nước khử trùng trong bệnh viện, còn cả tiếng cười của hai đứa nhỏ đang đánh cầu lông trên thảm cỏ xen lẫn với tiếng kêu vui vẻ bằng tiếng Anh.
Một người y tá đẩy bệnh nhân đi qua, đế giày ma sát với xi măng phát ra âm thanh đơn điệu khiến xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Từ Trí Thâm liếc mắt nhìn, thấy cô giơ tay biểu hiện cảm ơn với mình, sau đó lắc đầu rồi xoay người, không chút do dự đi về phía phòng khám. Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác thất bại và chán nản, hối hận những câu cuối mà mình mới nói ra.
Giống như cái đêm khi cô lấy tay mình ra khỏi tay anh, cầm ly nước quay đầu đi, để một mình anh nằm trên giường, cái cảm giác ấy y như cảm giác này hôm nay.
...
Mấy ngày hôm sau, Chân Chu đi tới đi lui, hết tới bệnh viện lại về biệt thự.
Sau ngày hôm đó, Từ Trí Thâm không đưa cô đi nữa, anh để Vương sĩ quan đi cùng cô. Johnson kiểm tra toàn diện cho Chân Chu, chắc chắn cơ thể cô thích hợp với phẫu thuật mới định thời gian phẫu thuật. Ca phẫu thuật hôm đó tiến hành vô cùng thuận lợi, Chân Chu nằm trên giường bệnh, phục hồi ý thức, khi mở mắt ra, thấy khuôn mặt tươi cười của Thạch Kinh Luân và bó hoa tươi trong tay anh ta.
Không biết tại sao anh ta lại biết hôm nay cô phẫu thuật, chạy qua đây từ sớm, thấy Chân Chu tỉnh lại, vẻ mặt tươi cười. "Tiết tiểu thư, bác sĩ Johnson nói phẫu thuật rất thuận lợi, em sắp nói chuyện được rồi."
Chân Chu rất vui vẻ, cảm giác mừng rỡ này đủ để lấp đầy nỗi buồn khi không thấy người kia xuất hiện ở đây. Cô mỉm cười cảm ơn Thạch Kinh Luân, nghỉ ngơi trong bệnh viện một lát rồi về biệt thự.
Sau khi Từ Trí Thâm khỏi bệnh, anh trở nên bận rộn, thường xuyên đi Bắc Kinh, một lần đi phải mấy ngày mới về, dù về nhà cũng đi sớm về trễ, Chân Chu mãi mà chưa gặp được anh, thỉnh thoảng gặp nhau, anh cũng chưa từng mở miệng hỏi chuyện bệnh của cô.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện anh nói với cô mấy câu, cô tin chắc những lời nói ấy xuất phát từ sự quan tâm của anh với cô, nhưng suy nghĩ của cô và suy nghĩ của anh không giống nhau. Nếu cô đã kiên quyết từ chối "ý tốt" của anh, thái độ của anh như vậy Chân Chu cũng hiểu được. Huống hồ bây giờ anh thực sự không có thời gian suy nghĩ tới những chuyện khác, chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ cũng là phục hồi khả năng nói chuyện.
Cô chờ ngày này rất lâu rồi.
Sau khi phẫu thuật thành công, Chân Chu cảm thấy đầu lưỡi của mình đã mềm mại như thường, bác sĩ Johnson có giới thiệu cho cô một chuyên gia ngôn ngữ, mỗi ngày Chân Chu đều tới bệnh viện học phát ra tiếng, hai ngày sau cô phát hiện mình có thể nói rõ câu "Chào bạn" rồi.
Sự tiến bộ này càng cổ vũ cô hơn, mỗi ngày sau khi về biệt thự, cô tự giam mình trong phòng, đọc đi đọc lại thơ Đường thơ Tống, đọc cái bài vè, đọc sách ngoại văn, tới mức đi ngủ cũng mơ mình đang luyện đọc.
Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã có thể nói rõ nhưng vẫn còn thiếu tự nhiên, mặc kệ Thạch Kinh Luân có năn nỉ ra sao, muốn nghe cô nói ra sao, cô cũng không chịu mở miệng.
Chuyện này giống như chuyện cô luyện tập vũ đạo. Một bài múa, nếu cô chưa chuẩn bị xong hoàn toàn, cô vẫn chưa có dũng cảm để đối mặt với hàng nghìn khán giả, ai khuyên nhủ thế nào cô cũng không chịu ra biểu diễn.
Sau này luyện tập nhiều hơn một chút, kỹ năng nói sẽ càng ngày càng tốt lên.
Hôm nay Chân Chu có hẹn với bác sĩ Johnson tới chỗ ông ta kiểm tra lại, khi đi tới cửa phòng làm việc, cô lại dừng bước.
Cửa phòng làm việc nửa mở, Johnson đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Cô ấy hồi phục rất tốt, giống như lần trước tôi nói với cậu vậy. Cô ấy rất cố gắng, cũng rất thông minh, thông minh ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi tin cô ấy có thể phục hồi khả năng nói chuyện bình thường...Cậu yên tâm đi."
Chân Chu không dám thở mạnh, tim đập nhanh hơn.
Tuy không nghe được người ở đầu bên kia nói gì, nhưng do trực giác, Chân Chu chắc chắn người gọi điện tới chỗ bác sĩ hỏi bệnh của cô là Từ Trí Thâm. Mấy hôm trước anh lại tới Bắc Kinh, Chân Chu còn nghĩ anh đã vứt mình ra sau lưng, ai ngờ khi người khác không ở đây, anh lại gọi điện thoại tới chỗ bác sĩ hỏi tình hình của mình. Trong đáy lòng cô bỗng nhiên xuất hiện cảm giác ngọt ngào không tả xiết.
Cuối cùng, dù anh bận rộn thế nào, mặt ngoài không để ý tới cô ra sao, nhưng anh vẫn không bao giờ quên cô.
....
Hôm sau, sau khi Chân Chu từ bệnh viện trở về, Từ Trí Thâm cũng đã về Bắc Kinh.
Chắc tối nay anh lại phải ra ngoài xã giao, Chân Chu không giống như thường, cô dậy thật sớm, tự giam mình trong phòng cầm sách vở lẩm bẩm, trên người mặc bộ quần áo mới hôm trước mua ở Lão Hương Cẩm. Mặc dù chỉ là quần áo bình thường nhưng mặc trên cơ thể cô lại rất đẹp, cô cẩn thận sửa sang lại tóc, đi xuống lầu ngồi trên ghế nhìn chị Đức đan len.
Chị Đức cũng không rõ tiến độ luyện tập của cô, cho là cô vẫn chưa mở miệng, vẫn tự mình huyên thuyên giống như trước, Chân Chu ngồi bên cạnh nghe chị Đức nói, giữa chừng chị còn chạy vào trong phòng bếp nhìn chung tổ yến đang hầm.
Đã nhiều ngày rồi vẫn chưa thấy mặt anh.
Buổi tối cô có chút mong chờ, giống như...
Một cô vợ nhỏ đang chờ người chồng giận dỗi nhà mình quay về.
Hơn 9 giờ, điện thoại trong phòng khách đổ chuông, chị Đức đi nghe.
"Được, được, sau khi Từ tiên sinh về, tôi sẽ nói với Từ tiên sinh.."
Chị Đức cúp điện thoại xong về lại ghế, cười nói. "Tiểu Kim Hoa biết tin thật nhanh, hôm nay Từ tiên sinh mới về đã gọi điện thoại tới đây, bảo cô ấy mới ra một tác phẩm mới, bảo tiên sinh qua xem. Mỗi khi cô ấy có tác phẩm mới, tiên sinh nhất định sẽ tới. Aizz, tôi cũng muốn xem một lần."
Tâm trạng vui vẻ của Chân Chu đột nhiên tụt dốc không phanh, ngồi bên cạnh nhìn chị Đức một lát, khi đang ngẩn ngơ, nghe tiếng âm thanh mở cửa sắt và tiếng động cơ ô tô, có hơi giật mình.
"Từ tiên sinh đã về!"
Chị Đức vội vàng chạy ra đón.
Chân Chu bỗng nhiên trở nên hồi hộp, đứng lên xoay người chạy trối chết, cầm vạt váy chạy lên cầu thang, vội vã về phòng mình.
Từ Trí Thâm đi vào trong phòng khách, liếc nhìn xung quanh.
"Tiết tiểu thư đâu rồi? Mới rồi còn ở đây..." Chị Đức cầm áo khoác anh đưa, lầm bầm một câu.
Ánh mắt Từ Trí Thâm nhìn lướt qua lầu hai.
"Từ tiên sinh, mới rồi Tiểu Kim Hoa tiểu thư gọi điện thoại tới, nói tối mai cô ấy có kịch mới, cô ấy đã chừa vị trí lại cho cậu, dặn cậu tới xem."
...
"Tôi biết rồi."
Một lát sau, Chân Chu nghe được giọng nói của anh, sau đó là tiếng bước chân leo lên cầu thang, bước qua hành lang, biến mất trong góc.
[1] Tô giới Anh: Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân. Tô giới Anh tại Thiên Tân là trung tâm mậu dịch, nằm trên hữu ngạn Hải Hà phía dưới thành phố, chiếm diện tích khoảng 200 mẫu Anh (0,81 km2).