Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Cơ thể anh cứng lại, bỗng nhiên xoay người giơ tay đè lên vách tường.
"Tách" một tiếng, đèn trên đỉnh đầu sáng lên, ngọn đèn tuyết trắng xua đi bóng đen, rọi sáng mỗi góc trong phòng, Chân Chu đã quen với bóng tối, hai mắt đột nhiên nhói lên.
Hướng Tinh Bắc đi tới trước mặt cô, cầm văn kiện trong tay cô lên, liếc mắt nhìn qua rồi để lên trên bàn.
"Chu Chu..."
Anh nhìn cô chăm chú, dưới ngọn đèn tuyết trắng, khuôn mặt cô vô cùng nhợt nhạt, im lặng một lát, nói không lưu loát. "Anh biết anh không có tư cách bảo em phải làm gì, không phải làm gì, nhưng chuyện ly hôn thực sự đã vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, để anh suy nghĩ thêm được không?"
"Hướng Tinh Bắc, ngày hôm nay nửa tháng trước là ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn của chúng ta."
Anh vội nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.
"Mười năm rồi, em cũng không tin được, chúng ta kết hôn đã 10 năm rồi! Hướng Tinh Bắc, vừa rồi anh mới bảo chuyện ly hôn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, nhưng chính anh cũng biết mình đang nói dối. Trên thực tế, anh cũng đã sớm nghĩ tới chuyện chúng ta có kết quả như vậy rồi phải không?"
"Chu Chu, hãy nghe anh nói, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn, trước đây không có, sau này cũng sẽ không."
Hướng Tinh Bắc giơ tay lên, cầm cánh tay của cô.
"Anh biết giữa chúng ta tồn tại một vài vấn đề, là chuyện không nhỏ. Lần trước chúng ta cãi nhau là lỗi của anh, sau khi về, không phải anh không suy nghĩ tới chuyện của chúng ta. Anh tính toán đợi vài ngày nữa, sau đó anh xin nghỉ rồi về, tìm em để nói chuyện..."
"Không còn gì để nói nữa đâu. Hướng Tinh Bắc, em và người khác đã lên giường với nhau. Em phản bội anh."
Cô nói xong, ngẩng đầu nhận ánh mắt của anh.
Hướng Tinh Bắc giống như bị người ta quất mội roi thật đau, bả vai cứng đời, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của cô, chưa từng thay đổi.
"Kinh ngạc sao?"
Chân Chu cười cười, tránh khỏi bàn tay anh đang nắm lấy mình.
"Anh không bên cạnh em, chuyện hôn nhân đối với em mà nói, sớm đã mất đi ý nghĩa ban đầu, em cũng không yêu anh nữa. Em không muốn lừa dối anh, em cũng biết anh không muốn bị em lừa dối, cho nên mới ra nước ngoài, em tới đây tìm anh để nói rõ mọi chuyện.
"Người khác, là Trình Tư Viễn?"
Anh lạnh lùng ngắt lời cô, ánh mắt dần lộ vẻ nham hiểm.
Chân Chu nhíu mày lại. "Hướng Tinh Bắc, em nói một lần cuối với anh, em và Trình Tư Viễn không có quan hệ không đứng đắn! Vì sao anh luôn đổ lỗi cho anh ấy?"
Không biết anh có nghe lọt tai hay không, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, không nói lời nào.
"Mấy năm nay anh không bên cạnh em, anh nghĩ thế nào thì tùy anh, em cũng có nhu cầu, cũng cần tình cảm lẫn tình dục. Người theo đuổi em tuy không có nhiều nhưng có mấy người điều kiện cũng không kém anh, anh cũng biết, thế nên em và người đàn ông khác lên giường có gì khó hiểu sao?"
Bàn tay Hướng Tinh Bắc siết chặt, khớp sương nổi lên, phát ra tiếng khanh khách nhỏ nhẹ.
Chân Chu bình tĩnh. "Anh rất khó chấp nhận? Hướng Tinh Bắc, tỉnh lại đi! Anh thay đổi, em cũng không phải Chân Chu trước kia nữa, bây giờ em là người như vậy, đây là hiện thực."
Trán Hướng Tinh Bắc hiện lên gân xanh, nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ từng chữ. "Chu Chu, em biết, chỉ cần anh không gật đầu, anh có thể kéo tay em cả đời, em đừng mong quang minh chính đại ở với thằng đàn ông khác!"
Chân Chu nhìn anh. "Hướng Tinh Bắc, anh là người như thế sao?"
Bàn tay siết chặt của anh chậm rãi buông ra, nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. "Em mới nói, con người sẽ thay đổi."
Chân Chu im lặng một lúc. "Em phản bội anh, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì sao? Chúng ta từng yêu nhau, bây giờ đã đi tới bước đường này tại sao lại không buông tay? Em không thể kết thúc chức trách của một người vợ, nhưng anh thì sao? Kết hôn 10 năm, anh ở bên em bao lâu? Lúc em mất con, lúc cần anh nhất, anh ở đâu?"
Hướng Tinh Bắc nhíu mày, kinh ngạc không gì sánh bằng. "Em nói gì? Con? Em từng mang thai?"
Chân Chu chậm rãi giương mắt lên, nhìn anh.
"Hướng Tinh Bắc, tuy anh chưa bao giờ khiến em áp lực, thậm chí anh bảo cả đời không có con cũng được, nhưng em biết, không chỉ mẹ của anh mà ngay cả anh cũng muốn có con. Có nhớ 3 năm trước khi em tới thăm anh không? Khi đó em cũng thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân này của chúng ta, nhưng em vẫn chưa muốn buông tay, em thay đổi ý định, muốn sinh một đứa nhỏ thuộc về anh và em, em muốn có con, khi đó có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi. Sau khi về nhà, em thật sự mang thai. Lúc đó em rất vui vẻ, em gọi cho anh, muốn nói cho anh tin vui này, nhưng em không gọi được cho anh, bọn họ nói với em, tạm thời anh không thể liên hệ với bên ngoài, bảo em đợi anh..."
Cô gật đầu. "Em hiểu, những năm gần đây, mọi chuyện như vậy em gặp phải không chỉ một lần. Lúc đó em an ủi bản thân, được, vậy thì chờ anh! Chờ một thời gian nữa lúc Tinh Bắc gọi điện cho em, em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ...
Thời gian cũng đã lâu rồi.
Sau đó, hai tháng sau, anh gọi điện tới hỏi cô có chuyện gì. Cô ở đầu dây bên kia dùng giọng nói bình thản, bảo không có chuyện gì, chẳng qua bỗng nhiên nhớ anh nên mới gọi cho anh.
Lúc đó không nói với anh, cô còn định cả đời này cũng không nói với anh lần nào nữa.
Nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn cảm thấy không công bằng, tới bây giờ cũng nói ra được rồi.
Chân Chu ngừng lại một chút. "Một tháng sau, có một ngày em tới siêu thị cạnh nhà, bị một đứa nhỏ đạp xe đạp đụng phải, đứa nhỏ chạy mất, em cũng thấy không sao, ai ngờ nửa đêm bụng lại khó chịu, tự em lái xe tới bệnh viện, bác sĩ bảo em ở viện một tuần để theo dõi, nhưng cuối cùng không giữ được..."
Hướng Tinh Bắc sợ ngây người. "Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh?"
Chân Chu cười. "Nói cho anh biết thì có lợi ích gì hả Hướng Tinh Bắc? Lúc anh gọi điện tới, em đã xuất viện về nhà được hơn nửa tháng, nói với anh để anh về an ủi em? Em không cần."
"Chu Chu."
Một tiếng "Chu Chu" này, bao gồm tự trách và hổ thẹn tận đáy lòng.
Anh giơ tay, ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt trên trán cô.
Chân Chu không nhúc nhích, để mặc anh ôm mình. "Trước nay em không muốn sinh con, em biết anh chịu áp lực từ mẹ anh quá nhiều, em cảm ơn anh bao dung em, nhưng Hướng Tinh Bắc, em thực sự không thích cuộc sống như bây giờ nữa. Lần này trên đường tới đây, em gặp một chị gái họ Chương, tuy chị ấy không bảo chị ấy yêu chồng, nhưng em biết chị ấy rất yêu, rất yêu anh ấy. Nhưng em không vĩ đại như chị ấy, cũng không thể làm được người như chị ấy, yêu một người, yêu đến cam tâm tình nguyện gánh vác tất cả vì đối phương. Mẹ anh từng nói, em là người ích kỷ, chỉ lo cho mình, không suy nghĩ cho người khác. Trước nay em chưa từng thừa nhận chuyện đó, nhưng bây giờ em hiểu rồi, bà ấy nói không sai, em là người như vậy, vừa gặp phải chuyện khó đã suy nghĩ cho bản thân đầu tiên..."
Hướng Tinh Bắc ôm cô thật chặt, dùng đôi môi nóng bỏng của mình hôn lên gò má lành lạnh của cô. "Chu Chu, đừng nói vậy, anh biết, tất cả là do anh không tốt..."
Chân Chu đẩy anh ra.
"Người anh cần là một người vợ yêu anh đến nguyện ý bao dung hết tất cả. Người em cần là một người có thể đặt em ở vị trí thứ nhất, lúc em cần có thể bên cạnh em. Anh và em đều là những người không hợp với nhau. Thật bất hạnh, em phải dùng thời gian 10 năm mới nhận ra sự thật này, may mắn rằng hôm nay đã kết thúc rồi. Mới vừa rồi em cũng đã nói, bên cạnh em đã xuất hiện người hợp với em."
"Hướng Tinh Bắc, nếu như anh thực sự yêu em, hy vọng quãng đời còn lại em được hạnh phúc, vậy thả em đi đi, đừng gây trở ngại cho cuộc sống sau này của em."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói.
Hướng Tinh Bắc không nói gì, ánh mắt nhìn gương mặt bình tĩnh, trắng như tuyết của cô, cơ thể cứng ngắc.
Một lúc lâu, hai người không ai nói thêm gì, trong phòng là bầu không khí yên tĩnh.
Một con thiêu thân bị ngọn đèn hấp dẫn, bay vào từ trong cửa sổ, bay vài vòng quanh ngọn đèn, đụng đầu vào, rơi xuống đất. Nó ngửa mặt hướng lên trời, cơ thể nằm trên mặt đất xoay vòng quanh không dừng lại được, bốn chân đạp đạp trong không khí, cánh đập vào khoảng không, phát ra âm thanh ong ong tuyệt vọng.
...
Sáng sớm hôm sau, Hướng Tinh Bắc đưa Chân Chu tới cảng.
Cả đoạn đường anh chỉ tập trung lái xe, không nói câu nào.
"Hướng Tinh Bắc, đưa em tới đây là được rồi, em có thể tự lên thuyền."
Anh xuống xe, đi tới phía sau giúp cô cầm túi, cô nói.
Hướng Tinh Bắc làm như không nghe thấy, đóng cửa xe. "Đi thôi, anh đưa em đi."
Anh nói xong, xoay người đi nhanh về phía trước.
Cô không kiên trì nữa, yên lặng đi lên sà lan với anh, lúc leo lên con thuyền hôm qua đưa bọn họ tới đây, thấy lão Lý đang đứng trên boong tàu, giống như đang chờ bọn họ, vừa thấy Hướng Tinh Bắc, ông nhiệt tình chạy lại đón, bắt tay với anh, sau đó nhìn Chân CHu đừng phía sau, không che giấu được sự ngạc nhiên. "Hôm qua mới tới, sao chỉ ở một đêm, hôm nay đã về?"
Hướng Tinh Bắc nói. "Tối hôm qua cô ấy có việc, bây giờ phải về. Cô ấy không đi tàu được, lúc về làm phiền chú nhiều, thay cháu chăm sóc cô ấy."
Lão Lý tin là thật, tiếc nuối. "Không đúng dịp rồi, thật sự đáng tiếc, vất vả lắm mới có thể tới đây." Sau đó an ủi. "Gặp được nhau là tốt rồi! Yên tâm đi, giao Tiểu Chân cho chú! Lúc về chỉ dừng lại ở một trạm thôi, thời gian nhanh hơn lúc đi! Cháu cứ yên tâm."
Hướng Tinh Bắc cười, nói cảm ơn.
"Không có gì!" Lão Lý cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ. "Thời gian tàu nhổ neo chỉ còn 5 phút, hai vợ chồng nói tạm biệt với nhau đi, chú đi trước, không làm bóng đèn của hai đứa nữa."
Lão Lý tự cho là mình hài hước, nở một nụ cười với Hướng Tinh Bắc, sau đó cười ha ha rồi đi trước.
Hướng Tinh Bắc nhìn Chân Chu, ánh mắt ghim chặt khuôn mặt cô.
Mặt trời trên biển vẫn còn chưa mọc, phía xa xa chân trời phủ một tầng lam nhạt, gió biển thật to, thổi vào mặt, khiến đôi mắt cô chua xót, trong ánh mắt anh cũng hằn tơ máu đỏ.
Đêm qua cô nửa tỉnh nửa mê, cũng biết anh ngủ trong xe cả đêm.
Bây giờ, hai người cứ ngồi đối diện nhau trên boong thuyền, cách nhau mấy bước chân, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
5 phút đồng hồ trôi qua giống như một thế kỷ, trong lúc đó, Chân Chu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông quen thuộc kia, trong lúc đang ngẩn ngơ, bên tai truyền tới tiếng còi tàu.
Tàu nhổ neo rồi.
Anh đột nhiên sợ hãi, lấy lại tinh thần, bước về phía cô một bước, dừng lại trước mặt cô, đưa tay phải ra.
Trong lòng Chân Chu cảm thấy đắng chát, cũng đưa một tay ra với anh.
Anh giang bàn tay ra, cầm bàn tay của cô, nắm chặt một lần rồi buông ra.
"Chúc em và Trình Tư Viễn hạnh phúc."
Anh nói xong, gật đầu với cô, sau đó cất bước lướt qua người cô.
Bước đầu tiên anh đi rất chậm rất, dần dần, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Lão Lý gọi anh, chạy lại đi cùng anh một đoạn đường.
Anh thoáng dừng bước, xoay người bắt tay với lão Lý, Chân Chu nhìn thấy trên mặt anh là nụ cười ung dung như anh của những năm ấy.
...
Tàu chiến chậm rãi rời cảng, bóng dáng người đàn ông trên bờ ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ.
Chân Chu quay người sang, đón lấy cơn gió trên biển, hốc mắt đỏ ửng.
Khi còn trẻ gặp nhau, cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi anh, kết hôn với anh, ngày này mười năm sau, cô mang theo một tờ giấy kết thúc hôn nhân của mình, trong cái nắm tay chúc phúc của anh, rời đi.
Cuộc đời này, những năm tháng tuổi trẻ là những năm tháng tươi đẹp nhất, giống như đuôi thuyền vùng vẫy trong biển xanh cuồn cuộn, những năm tháng ấy đã trôi về quá khứ, cũng không quay lại nữa.
Hối hận không?
Không hối hận.
Chỉ là bây giờ, không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Tách" một tiếng, đèn trên đỉnh đầu sáng lên, ngọn đèn tuyết trắng xua đi bóng đen, rọi sáng mỗi góc trong phòng, Chân Chu đã quen với bóng tối, hai mắt đột nhiên nhói lên.
Hướng Tinh Bắc đi tới trước mặt cô, cầm văn kiện trong tay cô lên, liếc mắt nhìn qua rồi để lên trên bàn.
"Chu Chu..."
Anh nhìn cô chăm chú, dưới ngọn đèn tuyết trắng, khuôn mặt cô vô cùng nhợt nhạt, im lặng một lát, nói không lưu loát. "Anh biết anh không có tư cách bảo em phải làm gì, không phải làm gì, nhưng chuyện ly hôn thực sự đã vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, để anh suy nghĩ thêm được không?"
"Hướng Tinh Bắc, ngày hôm nay nửa tháng trước là ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn của chúng ta."
Anh vội nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.
"Mười năm rồi, em cũng không tin được, chúng ta kết hôn đã 10 năm rồi! Hướng Tinh Bắc, vừa rồi anh mới bảo chuyện ly hôn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, nhưng chính anh cũng biết mình đang nói dối. Trên thực tế, anh cũng đã sớm nghĩ tới chuyện chúng ta có kết quả như vậy rồi phải không?"
"Chu Chu, hãy nghe anh nói, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn, trước đây không có, sau này cũng sẽ không."
Hướng Tinh Bắc giơ tay lên, cầm cánh tay của cô.
"Anh biết giữa chúng ta tồn tại một vài vấn đề, là chuyện không nhỏ. Lần trước chúng ta cãi nhau là lỗi của anh, sau khi về, không phải anh không suy nghĩ tới chuyện của chúng ta. Anh tính toán đợi vài ngày nữa, sau đó anh xin nghỉ rồi về, tìm em để nói chuyện..."
"Không còn gì để nói nữa đâu. Hướng Tinh Bắc, em và người khác đã lên giường với nhau. Em phản bội anh."
Cô nói xong, ngẩng đầu nhận ánh mắt của anh.
Hướng Tinh Bắc giống như bị người ta quất mội roi thật đau, bả vai cứng đời, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của cô, chưa từng thay đổi.
"Kinh ngạc sao?"
Chân Chu cười cười, tránh khỏi bàn tay anh đang nắm lấy mình.
"Anh không bên cạnh em, chuyện hôn nhân đối với em mà nói, sớm đã mất đi ý nghĩa ban đầu, em cũng không yêu anh nữa. Em không muốn lừa dối anh, em cũng biết anh không muốn bị em lừa dối, cho nên mới ra nước ngoài, em tới đây tìm anh để nói rõ mọi chuyện.
"Người khác, là Trình Tư Viễn?"
Anh lạnh lùng ngắt lời cô, ánh mắt dần lộ vẻ nham hiểm.
Chân Chu nhíu mày lại. "Hướng Tinh Bắc, em nói một lần cuối với anh, em và Trình Tư Viễn không có quan hệ không đứng đắn! Vì sao anh luôn đổ lỗi cho anh ấy?"
Không biết anh có nghe lọt tai hay không, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, không nói lời nào.
"Mấy năm nay anh không bên cạnh em, anh nghĩ thế nào thì tùy anh, em cũng có nhu cầu, cũng cần tình cảm lẫn tình dục. Người theo đuổi em tuy không có nhiều nhưng có mấy người điều kiện cũng không kém anh, anh cũng biết, thế nên em và người đàn ông khác lên giường có gì khó hiểu sao?"
Bàn tay Hướng Tinh Bắc siết chặt, khớp sương nổi lên, phát ra tiếng khanh khách nhỏ nhẹ.
Chân Chu bình tĩnh. "Anh rất khó chấp nhận? Hướng Tinh Bắc, tỉnh lại đi! Anh thay đổi, em cũng không phải Chân Chu trước kia nữa, bây giờ em là người như vậy, đây là hiện thực."
Trán Hướng Tinh Bắc hiện lên gân xanh, nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ từng chữ. "Chu Chu, em biết, chỉ cần anh không gật đầu, anh có thể kéo tay em cả đời, em đừng mong quang minh chính đại ở với thằng đàn ông khác!"
Chân Chu nhìn anh. "Hướng Tinh Bắc, anh là người như thế sao?"
Bàn tay siết chặt của anh chậm rãi buông ra, nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. "Em mới nói, con người sẽ thay đổi."
Chân Chu im lặng một lúc. "Em phản bội anh, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì sao? Chúng ta từng yêu nhau, bây giờ đã đi tới bước đường này tại sao lại không buông tay? Em không thể kết thúc chức trách của một người vợ, nhưng anh thì sao? Kết hôn 10 năm, anh ở bên em bao lâu? Lúc em mất con, lúc cần anh nhất, anh ở đâu?"
Hướng Tinh Bắc nhíu mày, kinh ngạc không gì sánh bằng. "Em nói gì? Con? Em từng mang thai?"
Chân Chu chậm rãi giương mắt lên, nhìn anh.
"Hướng Tinh Bắc, tuy anh chưa bao giờ khiến em áp lực, thậm chí anh bảo cả đời không có con cũng được, nhưng em biết, không chỉ mẹ của anh mà ngay cả anh cũng muốn có con. Có nhớ 3 năm trước khi em tới thăm anh không? Khi đó em cũng thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân này của chúng ta, nhưng em vẫn chưa muốn buông tay, em thay đổi ý định, muốn sinh một đứa nhỏ thuộc về anh và em, em muốn có con, khi đó có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi. Sau khi về nhà, em thật sự mang thai. Lúc đó em rất vui vẻ, em gọi cho anh, muốn nói cho anh tin vui này, nhưng em không gọi được cho anh, bọn họ nói với em, tạm thời anh không thể liên hệ với bên ngoài, bảo em đợi anh..."
Cô gật đầu. "Em hiểu, những năm gần đây, mọi chuyện như vậy em gặp phải không chỉ một lần. Lúc đó em an ủi bản thân, được, vậy thì chờ anh! Chờ một thời gian nữa lúc Tinh Bắc gọi điện cho em, em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ...
Thời gian cũng đã lâu rồi.
Sau đó, hai tháng sau, anh gọi điện tới hỏi cô có chuyện gì. Cô ở đầu dây bên kia dùng giọng nói bình thản, bảo không có chuyện gì, chẳng qua bỗng nhiên nhớ anh nên mới gọi cho anh.
Lúc đó không nói với anh, cô còn định cả đời này cũng không nói với anh lần nào nữa.
Nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn cảm thấy không công bằng, tới bây giờ cũng nói ra được rồi.
Chân Chu ngừng lại một chút. "Một tháng sau, có một ngày em tới siêu thị cạnh nhà, bị một đứa nhỏ đạp xe đạp đụng phải, đứa nhỏ chạy mất, em cũng thấy không sao, ai ngờ nửa đêm bụng lại khó chịu, tự em lái xe tới bệnh viện, bác sĩ bảo em ở viện một tuần để theo dõi, nhưng cuối cùng không giữ được..."
Hướng Tinh Bắc sợ ngây người. "Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh?"
Chân Chu cười. "Nói cho anh biết thì có lợi ích gì hả Hướng Tinh Bắc? Lúc anh gọi điện tới, em đã xuất viện về nhà được hơn nửa tháng, nói với anh để anh về an ủi em? Em không cần."
"Chu Chu."
Một tiếng "Chu Chu" này, bao gồm tự trách và hổ thẹn tận đáy lòng.
Anh giơ tay, ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt trên trán cô.
Chân Chu không nhúc nhích, để mặc anh ôm mình. "Trước nay em không muốn sinh con, em biết anh chịu áp lực từ mẹ anh quá nhiều, em cảm ơn anh bao dung em, nhưng Hướng Tinh Bắc, em thực sự không thích cuộc sống như bây giờ nữa. Lần này trên đường tới đây, em gặp một chị gái họ Chương, tuy chị ấy không bảo chị ấy yêu chồng, nhưng em biết chị ấy rất yêu, rất yêu anh ấy. Nhưng em không vĩ đại như chị ấy, cũng không thể làm được người như chị ấy, yêu một người, yêu đến cam tâm tình nguyện gánh vác tất cả vì đối phương. Mẹ anh từng nói, em là người ích kỷ, chỉ lo cho mình, không suy nghĩ cho người khác. Trước nay em chưa từng thừa nhận chuyện đó, nhưng bây giờ em hiểu rồi, bà ấy nói không sai, em là người như vậy, vừa gặp phải chuyện khó đã suy nghĩ cho bản thân đầu tiên..."
Hướng Tinh Bắc ôm cô thật chặt, dùng đôi môi nóng bỏng của mình hôn lên gò má lành lạnh của cô. "Chu Chu, đừng nói vậy, anh biết, tất cả là do anh không tốt..."
Chân Chu đẩy anh ra.
"Người anh cần là một người vợ yêu anh đến nguyện ý bao dung hết tất cả. Người em cần là một người có thể đặt em ở vị trí thứ nhất, lúc em cần có thể bên cạnh em. Anh và em đều là những người không hợp với nhau. Thật bất hạnh, em phải dùng thời gian 10 năm mới nhận ra sự thật này, may mắn rằng hôm nay đã kết thúc rồi. Mới vừa rồi em cũng đã nói, bên cạnh em đã xuất hiện người hợp với em."
"Hướng Tinh Bắc, nếu như anh thực sự yêu em, hy vọng quãng đời còn lại em được hạnh phúc, vậy thả em đi đi, đừng gây trở ngại cho cuộc sống sau này của em."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói.
Hướng Tinh Bắc không nói gì, ánh mắt nhìn gương mặt bình tĩnh, trắng như tuyết của cô, cơ thể cứng ngắc.
Một lúc lâu, hai người không ai nói thêm gì, trong phòng là bầu không khí yên tĩnh.
Một con thiêu thân bị ngọn đèn hấp dẫn, bay vào từ trong cửa sổ, bay vài vòng quanh ngọn đèn, đụng đầu vào, rơi xuống đất. Nó ngửa mặt hướng lên trời, cơ thể nằm trên mặt đất xoay vòng quanh không dừng lại được, bốn chân đạp đạp trong không khí, cánh đập vào khoảng không, phát ra âm thanh ong ong tuyệt vọng.
...
Sáng sớm hôm sau, Hướng Tinh Bắc đưa Chân Chu tới cảng.
Cả đoạn đường anh chỉ tập trung lái xe, không nói câu nào.
"Hướng Tinh Bắc, đưa em tới đây là được rồi, em có thể tự lên thuyền."
Anh xuống xe, đi tới phía sau giúp cô cầm túi, cô nói.
Hướng Tinh Bắc làm như không nghe thấy, đóng cửa xe. "Đi thôi, anh đưa em đi."
Anh nói xong, xoay người đi nhanh về phía trước.
Cô không kiên trì nữa, yên lặng đi lên sà lan với anh, lúc leo lên con thuyền hôm qua đưa bọn họ tới đây, thấy lão Lý đang đứng trên boong tàu, giống như đang chờ bọn họ, vừa thấy Hướng Tinh Bắc, ông nhiệt tình chạy lại đón, bắt tay với anh, sau đó nhìn Chân CHu đừng phía sau, không che giấu được sự ngạc nhiên. "Hôm qua mới tới, sao chỉ ở một đêm, hôm nay đã về?"
Hướng Tinh Bắc nói. "Tối hôm qua cô ấy có việc, bây giờ phải về. Cô ấy không đi tàu được, lúc về làm phiền chú nhiều, thay cháu chăm sóc cô ấy."
Lão Lý tin là thật, tiếc nuối. "Không đúng dịp rồi, thật sự đáng tiếc, vất vả lắm mới có thể tới đây." Sau đó an ủi. "Gặp được nhau là tốt rồi! Yên tâm đi, giao Tiểu Chân cho chú! Lúc về chỉ dừng lại ở một trạm thôi, thời gian nhanh hơn lúc đi! Cháu cứ yên tâm."
Hướng Tinh Bắc cười, nói cảm ơn.
"Không có gì!" Lão Lý cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ. "Thời gian tàu nhổ neo chỉ còn 5 phút, hai vợ chồng nói tạm biệt với nhau đi, chú đi trước, không làm bóng đèn của hai đứa nữa."
Lão Lý tự cho là mình hài hước, nở một nụ cười với Hướng Tinh Bắc, sau đó cười ha ha rồi đi trước.
Hướng Tinh Bắc nhìn Chân Chu, ánh mắt ghim chặt khuôn mặt cô.
Mặt trời trên biển vẫn còn chưa mọc, phía xa xa chân trời phủ một tầng lam nhạt, gió biển thật to, thổi vào mặt, khiến đôi mắt cô chua xót, trong ánh mắt anh cũng hằn tơ máu đỏ.
Đêm qua cô nửa tỉnh nửa mê, cũng biết anh ngủ trong xe cả đêm.
Bây giờ, hai người cứ ngồi đối diện nhau trên boong thuyền, cách nhau mấy bước chân, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
5 phút đồng hồ trôi qua giống như một thế kỷ, trong lúc đó, Chân Chu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông quen thuộc kia, trong lúc đang ngẩn ngơ, bên tai truyền tới tiếng còi tàu.
Tàu nhổ neo rồi.
Anh đột nhiên sợ hãi, lấy lại tinh thần, bước về phía cô một bước, dừng lại trước mặt cô, đưa tay phải ra.
Trong lòng Chân Chu cảm thấy đắng chát, cũng đưa một tay ra với anh.
Anh giang bàn tay ra, cầm bàn tay của cô, nắm chặt một lần rồi buông ra.
"Chúc em và Trình Tư Viễn hạnh phúc."
Anh nói xong, gật đầu với cô, sau đó cất bước lướt qua người cô.
Bước đầu tiên anh đi rất chậm rất, dần dần, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Lão Lý gọi anh, chạy lại đi cùng anh một đoạn đường.
Anh thoáng dừng bước, xoay người bắt tay với lão Lý, Chân Chu nhìn thấy trên mặt anh là nụ cười ung dung như anh của những năm ấy.
...
Tàu chiến chậm rãi rời cảng, bóng dáng người đàn ông trên bờ ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ.
Chân Chu quay người sang, đón lấy cơn gió trên biển, hốc mắt đỏ ửng.
Khi còn trẻ gặp nhau, cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi anh, kết hôn với anh, ngày này mười năm sau, cô mang theo một tờ giấy kết thúc hôn nhân của mình, trong cái nắm tay chúc phúc của anh, rời đi.
Cuộc đời này, những năm tháng tuổi trẻ là những năm tháng tươi đẹp nhất, giống như đuôi thuyền vùng vẫy trong biển xanh cuồn cuộn, những năm tháng ấy đã trôi về quá khứ, cũng không quay lại nữa.
Hối hận không?
Không hối hận.
Chỉ là bây giờ, không nhịn được mà rơi nước mắt.