Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Đây là một hòn đảo phía Đông, hình dạng hẹp dài.
Bọn họ đi từ bến cảng phía Tây chạy tới đảo nhỏ, chị Chương và mấy người khác tới trước Chân Chu.
Chân Chu tạm biệt chị Chương chăm sóc mình nhiều ngày, hai bên để lại số điện thoại, sau đó đổi một chiếc xe khác, tiếp tục đi về phía đảo Đông.
Lôi sĩ quan tự mình lái xe, Chân Chu nói cảm ơn với anh ta. "Lôi sĩ quan, làm phiền anh rồi."
"Không phiền không phiền, chị dâu, chị gọi em là Tiểu Lôi được rồi."
Trên xe chỉ có một mình cô, anh ta vô cùng hồi hộp, điều hòa trong xe đã mở nhưng sau lưng đã ướt đẫm, cũng không dám liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái.
"Được. Tiểu Lôi, cảm ơn anh."
Chân Chu lại cảm ơn anh ta thêm lần nữa, sau đó hỏi thời gian mới biết ba mươi phút nữa mới tới nơi, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe.
Ở đây là vị trí quan trọng có tính chiến lược, mặc dù là đảo riêng nhưng cũng có thể nhận ra các loại phương tiện ở trên đảo đã được sửa chữa hoàn thiện, xung quanh là các căn nhà thấp nép san sát nhau, lưới sắt bao xung quanh, khắp nơi đề biển cấm, xa xa không biết là thứ gì được che bằng kim loại giống như bảo vật, ánh mắt trời chiếu xuống khiến người ta thấy chói mắt.
Đương nhiên, những thứ này đều là phương tiện thấy trên mặt đất, nhưng dù như vậy cũng khiến người ta cảm thấy không khí ở đây vô cùng căng thẳng và nghiêm nghị, càng tới gần cảm giác này càng nhiều hơn, khác xa so với bầu không khí vui mừng vừa rồi.
Chân Chu nhìn ra xa, sau đó nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế.
Bầu không khí trở nên ôn hòa, Tiểu Lôi cũng bớt căng thẳng, một lát sau, vẫn không nén được vui vẻ trong lòng, nói rằng. "Chị dâu! Chị nhảy đẹp quá! Tết âm lịch năm ngoài, tất cả nhân viên trên đảo đều thấy chị trên TV! Bây giờ chị đứng đây, không giống trên TV lắm nên em không nhận ra! Xin lỗi chị!"
Anh ta liếc nhìn Chân Chu trong kính chiếu hậu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Cởi ra trang phục cầu kỳ, xuống dưới ánh đèn rực rỡ, cô cũng khác đi, người ta không nhận ra là chuyện bình thường.
Chân Chu cười nói. "Xin lỗi cái gì, nhảy cũng chỉ là công việc của tôi mà thôi."
"Chị dâu, không ngờ chị lại thân thiện như vậy! Trước đây chưa bao giờ gặp được người thật, em còn nghĩ chị rất lạnh lùng." Anh ta hết sức phấn khởi, suýt chút nữa nhảy nhót đi mở cửa xe.
"Hơn nữa, nếu đội trưởng Hướng biết chị tới, chắc chắn rất vui."
Anh ta nhớ tới cảnh tượng vợ chồng người ta gặp nhau, tự mình cười ngây ngô.
Chu Chân nhìn anh ta. "Gần đây anh ấy vẫn bận phải không?"
"Bận lắm." Tiểu Lôi lập tức gật đầu. "May là hôm nay chị tới, nếu như tới muộn mấy ngày sẽ không gặp được anh ấy nữa. Mấy ngày nữa anh ấy phải đi làm nhiệm vụ, cụ thể ở đâu thì em không biết, chuyện gần đây chắc chị cũng biết, hai ba tháng..."
Anh ta đang nói dở, bỗng nhiên thấy không hợp nên vội ngậm miệng lại.
Gần đây mọi chuyện không được yên, tin tức trên TV và fan quân đội ngày nào cũng nói chuyện về chủ đề này trên Internet, Chân Chu cũng biết chút ít.
Cô không nói lại, nhìn Tiểu Lôi đang cười với mình, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.
Tiểu Lôi cũng yên lặng, hình như sợ quấy rầy tới cô, tập trung lái xe, cuối cùng lại tới trạm có lính gác, mấy người đang đợi ở cửa chính, nhìn lấm nhìn lét.
"Bộ trưởng cao tự mình tới đón chị.!"
Tiểu Lôi vội vàng dừng xe lại.
Lão Cao biết tin Chân Chu tới đây, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hương Bắc Tinh nhưng không được, nhìn thời gian đã sắp tới, để người khác gọi, tự ông tới đón người, mới thấy mặt đã nắm tay Chân Chu, sau khi tự giới thiệu, tươi cười nói. "Tiểu Chân, cháu có biết ở đây cháu nổi tiếng thế nào không? Nghe danh không bằng gặp mặt! Chú đại diện cho tất cả nhân viên ở đây chào mừng cháu tới đây! Mời vào mời vào!"
Chân Chú nói cảm ơn với ông, sau đó vừa nghe mọi người giới thiệu vừa đi vào trong, cuối cùng tới chỗ ở của Hướng Bắc Tinh, cầm chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
"Liên lạc chưa?"
Lão Cao hỏi cần vụ.
"Đã gọi điện thoại nhưng đội trưởng Hướng không nhận."
Lão Cao than một tiếng, nhanh chóng an ủi Chân Chu. "Tiểu Chân, đoạn đường này rất dài, nghe nói cháu say tàu, khổ cho cháu rồi, cháu nghỉ ngơi trước đi, cần gì cứ nói với chú. Chú sẽ liên lạc với Hướng Bắc Tinh, xong ngay thôi, cháu đừng vội."
Chân Chu nói. "Không sao đâu, anh ấy bận thì không cần làm phiền anh ấy, cứ từ từ thôi ạ."
"Được được, cháu nghỉ ngơi đi, chú đi trước."
Lão Cao thu xếp ổn thỏa cho Chân Chu, quay người tới phòng gọi điện, tự mình gọi cho Hướng Tinh Bắc, một lát sau ở bên kia truyền tới giọng nói không nhanh không chậm. "Bộ trưởng Cao? Chú gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy làm gì? Vừa rồi cháu bận nên không nhận, bên chú xảy ra chuyện gì sao?"
"Cuối cùng cũng thấy cháu. Nếu không nhận chắc chú vội chết!"
Khác với Hướng Tinh Bắc trầm ổn, tuy lão Cao lớn tuổi hơn Hướng Tinh Bắc nhưng lại hấp tấp, tính tình nóng vội, nhiều năm vậy rồi vẫn chưa từng thay đổi.
Ba năm trước đây, ông và Hướng Tinh Bắc cùng được điều tới đây, trong vòng ba năm, thấy mọi người trong đây đều gặp gỡ người thân, chỉ mình anh không ai tới thăm, hôm nay lão Cao cũng mừng thay cho anh, mặt mày hớn hở, trước tiên thừa nước đục thả câu. "Hôm nay có một nhóm người nhà lên đảo thăm người thân, biết không?"
Hướng Tinh Bắc lau mồ hôi trên trán, thờ ơ đáp. "Có chuyện đó sao? Là người yêu của bộ trưởng Cao tới, muốn cháu thay chú quản tiểu đội của chú sao? Được, không thành vấn đề."
"Này này, chú đang nói nghiêm túc."
Lão Cao không nhịn nổi nữa. "Là vợ cháu tới! Chú cho cô ấy vào rồi! Nghe nói cô ấy bị say sóng, nôn tới mức phải truyền nước muối! Bây giờ đang ngồi trong ký túc xá chờ cháu về! Cháu có chuyện gì thì cứ để đó đi, nhanh về, đừng để cô áy phải đợi lâu."
Ý cười đọng lại trên môi của Hướng Tinh Bắc, tay cầm điện thoại, vẫn không nhúc nhích.
"Nghe không? Chú đang nói chuyện với cháu đấy! Tiểu Chân tới!."
Lão Cao không nghe được phản ứng giống như dự liệu, cho rằng đường truyền có vấn đề, vỗ hai cái vào ống nghe.
"Thình thịch", "thình thịch", âm thanh đột nhiên hiện lên trong tai anh, Hướng Tinh Bắc chớp mắt, một giọt mồ hôi lướt qua lông mi, lăn vào mắt khiến anh đau đớn.
"Nghe được không? Nghe được thì trả lời chú..."
Lão Cao còn chưa nói xong, bên đầu kia đã cúp máy.
...
Hai mắt Hướng Tinh Bắc lóe sáng, mạnh mẽ cúp điện thoại, tiếng động phát ra khiến người bên cạnh hoảng sợ.
Trong ấn tượng của mọi người, Hướng Tinh Bắc giống như phiến đá khắc tên đảo ở ngoài kia, giống như rặng san hô ngầm có từ lâu đời, mặc cho sóng biển đánh, mặc cho mưa gió thổi, nó vẫn mãi mãi đứng đó, lạnh lùng, không động đậy.
Núi Thái Sơn trước mặt sụp đổ nhưng mặt không đổi sắc, Hứa Tinh Bắc là người như vậy.
Nhưng bây giờ, anh vội vàng cúp điện thoại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người chạy như bay khỏi phòng, chớp mắt đã biến khỏi tầm mắt của mọi người.
Hướng Tinh Bắc nhảy lên xe, đầu ngón tay cứng ngắc vì kích động, vặn chìa khóa xe hai lần mới khởi động được xe, trong tiếng động cơ ầm ĩ, anh nhanh chóng đạp chân ga, xe chạy như đạn pháo bắn ra, nhanh chóng chạy về phía cô.
...
Đây là phòng của anh, cửa sổ xung quanh bị che lại, sát tường là cái tủ treo quần áo, mở ra, bên trong là quần áo được gấp cẩn thận và đồ dùng hàng ngày của anh, gần cửa sổ có một tủ sách trong giá sách chứa rất nhiều cuốn sách chuyên ngành mà Chu Chân đọc không hiểu, còn có cả tấm ảnh chụp chung với giáo sư Tôn, người dùng cả đời này cống hiến cho đất nước, bên trên lần lượt đặt bình nước, chén đũa và đồ dùng cá nhân.
Sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ mà đơn giản, ngoại trừ cạnh cửa sổ treo chiếc đồng hồ bằng đồng của tàu ngầm chuyên dụng thể hiện nghề nghiệp và sở thích của chủ nhân, xung quanh không có một đồ vật dư thừa nào, đây là bộ dạng người đàn ông trong trí nhớ của Chân Chu.
Cô lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, ngồi trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo không khóa ra, muốn tìm một cây bút.
Đồ trong ngăn kéo cũng được sắp xếp gọn gàng, chỗ nào để đồ đó, lúc ngón tay chạm vào bút bi đen, ánh mắt cô nhìn một vị trí trong góc.
Có một khung ảnh ở đó.
Cô chần chừ, cầm khung ảnh lên.
Thời gian từ lâu rồi, ngày cô "ép" anh kết hôn cùng mình, hôm đó hai người đi leo núi, đứng trên đỉnh núi nhờ một người chụp ảnh cho bọn họ.
Trong ảnh, cô gái dào dạt sức sống thanh xuân, tóc dài bị gió thổi loạn, nụ cười tươi tắn, bây giờ nhìn lại, hình như đã là con người xa lạ từ xa xôi rồi.
Cô không biết anh rửa tấm hình này, giữ tới tận bây giờ.
...
"Hướng Tinh Bắc, anh cho em một câu trả lời đi, lúc nào anh mới cưới em?"
"Em muốn gả cho anh đến thế sao?"
"Đúng vậy, gấp muốn chết!"
Anh khẽ cười. "Nhìn em gấp như vậy, vậy thì cưới."
"Hướng Tinh Bắc, trước khi kết hôn, em phải nói thật với anh, em không biết nấu cơm..."
"Anh nấu cho em ăn."
"Em rửa bát không sạch..."
"Anh cũng không ngại."
"Em tiêu tiền như nước..."
"Đầu tháng em để lại một ít tiền cơm cho anh là được."
"Hướng Tinh Bắc, em không đi nổi nữa."
Anh ngồi xổm xuống.
"Hướng Tinh Bắc..."
Cô giống như con gấu nhỏ tựa vào tấm lưng rộng của anh, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
"Trư Trư." Khi đó anh dùng cái tên này gọi cô. "Em nói xem, một cô gái như em, không biết nấu cơm, không chịu rửa chén, tiêu tiền như nước, đi vài bước đã mỏi chân muốn anh cõng em, cả ngày chỉ biết ép hôn, anh cưới em về nhà thì có lợi gì?"
"Em biết nhảy! Để em nhảy cho anh xem! Còn có..."
Môi của cô khẽ chạm vào tai anh, khẽ thổi một cái, nũng nịu như yêu tinh. "Em có thể làm ấm giường giúp Hướng Tinh Bắc! Hướng Tinh Bắc muốn ngủ kiểu nào, em sẽ ngủ như thế."
....
Ký ức bị chôn vùi lại len qua kẽ hở thời gian từng chút từng chút bừng lên.
Nửa năm cô chưa từng thấy mặt anh, cụ thể là nửa năm lẻ một tháng...hai tháng....hay là ba tháng...
Chính cô cũng đã không nhớ rõ nữa, nhưng chuyện này bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Cô chỉ nhớ lần trước, anh về thăm cô, hai người gặp mặt chưa bao lâu đã cãi nhau, lúc đó anh nổi giận, quay đầu đi. Sau này anh gọi điện cho cô, gửi rất nhiều tin nhắn, cô không nhận điện thoại, cũng không độc tin, dần dà anh không liên lạc với cô nữa, cho tới tận bây giờ.
Hai người đều bận rộn, lo chuyện của mình chưa xong, còn thời gian nào quan tâm đến đối phương nữa, thời gian dài, người lười, tâm cũng chết lặng, đến cuối cùng chẳng còn thấy đau khổ nữa, cãi nhau cũng không thấy đau, càng không nghĩ tới lời hứa cùng sống cùng chết những năm tháng tuổi trẻ nữa.
Bọn họ đi từ bến cảng phía Tây chạy tới đảo nhỏ, chị Chương và mấy người khác tới trước Chân Chu.
Chân Chu tạm biệt chị Chương chăm sóc mình nhiều ngày, hai bên để lại số điện thoại, sau đó đổi một chiếc xe khác, tiếp tục đi về phía đảo Đông.
Lôi sĩ quan tự mình lái xe, Chân Chu nói cảm ơn với anh ta. "Lôi sĩ quan, làm phiền anh rồi."
"Không phiền không phiền, chị dâu, chị gọi em là Tiểu Lôi được rồi."
Trên xe chỉ có một mình cô, anh ta vô cùng hồi hộp, điều hòa trong xe đã mở nhưng sau lưng đã ướt đẫm, cũng không dám liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái.
"Được. Tiểu Lôi, cảm ơn anh."
Chân Chu lại cảm ơn anh ta thêm lần nữa, sau đó hỏi thời gian mới biết ba mươi phút nữa mới tới nơi, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe.
Ở đây là vị trí quan trọng có tính chiến lược, mặc dù là đảo riêng nhưng cũng có thể nhận ra các loại phương tiện ở trên đảo đã được sửa chữa hoàn thiện, xung quanh là các căn nhà thấp nép san sát nhau, lưới sắt bao xung quanh, khắp nơi đề biển cấm, xa xa không biết là thứ gì được che bằng kim loại giống như bảo vật, ánh mắt trời chiếu xuống khiến người ta thấy chói mắt.
Đương nhiên, những thứ này đều là phương tiện thấy trên mặt đất, nhưng dù như vậy cũng khiến người ta cảm thấy không khí ở đây vô cùng căng thẳng và nghiêm nghị, càng tới gần cảm giác này càng nhiều hơn, khác xa so với bầu không khí vui mừng vừa rồi.
Chân Chu nhìn ra xa, sau đó nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế.
Bầu không khí trở nên ôn hòa, Tiểu Lôi cũng bớt căng thẳng, một lát sau, vẫn không nén được vui vẻ trong lòng, nói rằng. "Chị dâu! Chị nhảy đẹp quá! Tết âm lịch năm ngoài, tất cả nhân viên trên đảo đều thấy chị trên TV! Bây giờ chị đứng đây, không giống trên TV lắm nên em không nhận ra! Xin lỗi chị!"
Anh ta liếc nhìn Chân Chu trong kính chiếu hậu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Cởi ra trang phục cầu kỳ, xuống dưới ánh đèn rực rỡ, cô cũng khác đi, người ta không nhận ra là chuyện bình thường.
Chân Chu cười nói. "Xin lỗi cái gì, nhảy cũng chỉ là công việc của tôi mà thôi."
"Chị dâu, không ngờ chị lại thân thiện như vậy! Trước đây chưa bao giờ gặp được người thật, em còn nghĩ chị rất lạnh lùng." Anh ta hết sức phấn khởi, suýt chút nữa nhảy nhót đi mở cửa xe.
"Hơn nữa, nếu đội trưởng Hướng biết chị tới, chắc chắn rất vui."
Anh ta nhớ tới cảnh tượng vợ chồng người ta gặp nhau, tự mình cười ngây ngô.
Chu Chân nhìn anh ta. "Gần đây anh ấy vẫn bận phải không?"
"Bận lắm." Tiểu Lôi lập tức gật đầu. "May là hôm nay chị tới, nếu như tới muộn mấy ngày sẽ không gặp được anh ấy nữa. Mấy ngày nữa anh ấy phải đi làm nhiệm vụ, cụ thể ở đâu thì em không biết, chuyện gần đây chắc chị cũng biết, hai ba tháng..."
Anh ta đang nói dở, bỗng nhiên thấy không hợp nên vội ngậm miệng lại.
Gần đây mọi chuyện không được yên, tin tức trên TV và fan quân đội ngày nào cũng nói chuyện về chủ đề này trên Internet, Chân Chu cũng biết chút ít.
Cô không nói lại, nhìn Tiểu Lôi đang cười với mình, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.
Tiểu Lôi cũng yên lặng, hình như sợ quấy rầy tới cô, tập trung lái xe, cuối cùng lại tới trạm có lính gác, mấy người đang đợi ở cửa chính, nhìn lấm nhìn lét.
"Bộ trưởng cao tự mình tới đón chị.!"
Tiểu Lôi vội vàng dừng xe lại.
Lão Cao biết tin Chân Chu tới đây, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hương Bắc Tinh nhưng không được, nhìn thời gian đã sắp tới, để người khác gọi, tự ông tới đón người, mới thấy mặt đã nắm tay Chân Chu, sau khi tự giới thiệu, tươi cười nói. "Tiểu Chân, cháu có biết ở đây cháu nổi tiếng thế nào không? Nghe danh không bằng gặp mặt! Chú đại diện cho tất cả nhân viên ở đây chào mừng cháu tới đây! Mời vào mời vào!"
Chân Chú nói cảm ơn với ông, sau đó vừa nghe mọi người giới thiệu vừa đi vào trong, cuối cùng tới chỗ ở của Hướng Bắc Tinh, cầm chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
"Liên lạc chưa?"
Lão Cao hỏi cần vụ.
"Đã gọi điện thoại nhưng đội trưởng Hướng không nhận."
Lão Cao than một tiếng, nhanh chóng an ủi Chân Chu. "Tiểu Chân, đoạn đường này rất dài, nghe nói cháu say tàu, khổ cho cháu rồi, cháu nghỉ ngơi trước đi, cần gì cứ nói với chú. Chú sẽ liên lạc với Hướng Bắc Tinh, xong ngay thôi, cháu đừng vội."
Chân Chu nói. "Không sao đâu, anh ấy bận thì không cần làm phiền anh ấy, cứ từ từ thôi ạ."
"Được được, cháu nghỉ ngơi đi, chú đi trước."
Lão Cao thu xếp ổn thỏa cho Chân Chu, quay người tới phòng gọi điện, tự mình gọi cho Hướng Tinh Bắc, một lát sau ở bên kia truyền tới giọng nói không nhanh không chậm. "Bộ trưởng Cao? Chú gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy làm gì? Vừa rồi cháu bận nên không nhận, bên chú xảy ra chuyện gì sao?"
"Cuối cùng cũng thấy cháu. Nếu không nhận chắc chú vội chết!"
Khác với Hướng Tinh Bắc trầm ổn, tuy lão Cao lớn tuổi hơn Hướng Tinh Bắc nhưng lại hấp tấp, tính tình nóng vội, nhiều năm vậy rồi vẫn chưa từng thay đổi.
Ba năm trước đây, ông và Hướng Tinh Bắc cùng được điều tới đây, trong vòng ba năm, thấy mọi người trong đây đều gặp gỡ người thân, chỉ mình anh không ai tới thăm, hôm nay lão Cao cũng mừng thay cho anh, mặt mày hớn hở, trước tiên thừa nước đục thả câu. "Hôm nay có một nhóm người nhà lên đảo thăm người thân, biết không?"
Hướng Tinh Bắc lau mồ hôi trên trán, thờ ơ đáp. "Có chuyện đó sao? Là người yêu của bộ trưởng Cao tới, muốn cháu thay chú quản tiểu đội của chú sao? Được, không thành vấn đề."
"Này này, chú đang nói nghiêm túc."
Lão Cao không nhịn nổi nữa. "Là vợ cháu tới! Chú cho cô ấy vào rồi! Nghe nói cô ấy bị say sóng, nôn tới mức phải truyền nước muối! Bây giờ đang ngồi trong ký túc xá chờ cháu về! Cháu có chuyện gì thì cứ để đó đi, nhanh về, đừng để cô áy phải đợi lâu."
Ý cười đọng lại trên môi của Hướng Tinh Bắc, tay cầm điện thoại, vẫn không nhúc nhích.
"Nghe không? Chú đang nói chuyện với cháu đấy! Tiểu Chân tới!."
Lão Cao không nghe được phản ứng giống như dự liệu, cho rằng đường truyền có vấn đề, vỗ hai cái vào ống nghe.
"Thình thịch", "thình thịch", âm thanh đột nhiên hiện lên trong tai anh, Hướng Tinh Bắc chớp mắt, một giọt mồ hôi lướt qua lông mi, lăn vào mắt khiến anh đau đớn.
"Nghe được không? Nghe được thì trả lời chú..."
Lão Cao còn chưa nói xong, bên đầu kia đã cúp máy.
...
Hai mắt Hướng Tinh Bắc lóe sáng, mạnh mẽ cúp điện thoại, tiếng động phát ra khiến người bên cạnh hoảng sợ.
Trong ấn tượng của mọi người, Hướng Tinh Bắc giống như phiến đá khắc tên đảo ở ngoài kia, giống như rặng san hô ngầm có từ lâu đời, mặc cho sóng biển đánh, mặc cho mưa gió thổi, nó vẫn mãi mãi đứng đó, lạnh lùng, không động đậy.
Núi Thái Sơn trước mặt sụp đổ nhưng mặt không đổi sắc, Hứa Tinh Bắc là người như vậy.
Nhưng bây giờ, anh vội vàng cúp điện thoại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người chạy như bay khỏi phòng, chớp mắt đã biến khỏi tầm mắt của mọi người.
Hướng Tinh Bắc nhảy lên xe, đầu ngón tay cứng ngắc vì kích động, vặn chìa khóa xe hai lần mới khởi động được xe, trong tiếng động cơ ầm ĩ, anh nhanh chóng đạp chân ga, xe chạy như đạn pháo bắn ra, nhanh chóng chạy về phía cô.
...
Đây là phòng của anh, cửa sổ xung quanh bị che lại, sát tường là cái tủ treo quần áo, mở ra, bên trong là quần áo được gấp cẩn thận và đồ dùng hàng ngày của anh, gần cửa sổ có một tủ sách trong giá sách chứa rất nhiều cuốn sách chuyên ngành mà Chu Chân đọc không hiểu, còn có cả tấm ảnh chụp chung với giáo sư Tôn, người dùng cả đời này cống hiến cho đất nước, bên trên lần lượt đặt bình nước, chén đũa và đồ dùng cá nhân.
Sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ mà đơn giản, ngoại trừ cạnh cửa sổ treo chiếc đồng hồ bằng đồng của tàu ngầm chuyên dụng thể hiện nghề nghiệp và sở thích của chủ nhân, xung quanh không có một đồ vật dư thừa nào, đây là bộ dạng người đàn ông trong trí nhớ của Chân Chu.
Cô lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, ngồi trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo không khóa ra, muốn tìm một cây bút.
Đồ trong ngăn kéo cũng được sắp xếp gọn gàng, chỗ nào để đồ đó, lúc ngón tay chạm vào bút bi đen, ánh mắt cô nhìn một vị trí trong góc.
Có một khung ảnh ở đó.
Cô chần chừ, cầm khung ảnh lên.
Thời gian từ lâu rồi, ngày cô "ép" anh kết hôn cùng mình, hôm đó hai người đi leo núi, đứng trên đỉnh núi nhờ một người chụp ảnh cho bọn họ.
Trong ảnh, cô gái dào dạt sức sống thanh xuân, tóc dài bị gió thổi loạn, nụ cười tươi tắn, bây giờ nhìn lại, hình như đã là con người xa lạ từ xa xôi rồi.
Cô không biết anh rửa tấm hình này, giữ tới tận bây giờ.
...
"Hướng Tinh Bắc, anh cho em một câu trả lời đi, lúc nào anh mới cưới em?"
"Em muốn gả cho anh đến thế sao?"
"Đúng vậy, gấp muốn chết!"
Anh khẽ cười. "Nhìn em gấp như vậy, vậy thì cưới."
"Hướng Tinh Bắc, trước khi kết hôn, em phải nói thật với anh, em không biết nấu cơm..."
"Anh nấu cho em ăn."
"Em rửa bát không sạch..."
"Anh cũng không ngại."
"Em tiêu tiền như nước..."
"Đầu tháng em để lại một ít tiền cơm cho anh là được."
"Hướng Tinh Bắc, em không đi nổi nữa."
Anh ngồi xổm xuống.
"Hướng Tinh Bắc..."
Cô giống như con gấu nhỏ tựa vào tấm lưng rộng của anh, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
"Trư Trư." Khi đó anh dùng cái tên này gọi cô. "Em nói xem, một cô gái như em, không biết nấu cơm, không chịu rửa chén, tiêu tiền như nước, đi vài bước đã mỏi chân muốn anh cõng em, cả ngày chỉ biết ép hôn, anh cưới em về nhà thì có lợi gì?"
"Em biết nhảy! Để em nhảy cho anh xem! Còn có..."
Môi của cô khẽ chạm vào tai anh, khẽ thổi một cái, nũng nịu như yêu tinh. "Em có thể làm ấm giường giúp Hướng Tinh Bắc! Hướng Tinh Bắc muốn ngủ kiểu nào, em sẽ ngủ như thế."
....
Ký ức bị chôn vùi lại len qua kẽ hở thời gian từng chút từng chút bừng lên.
Nửa năm cô chưa từng thấy mặt anh, cụ thể là nửa năm lẻ một tháng...hai tháng....hay là ba tháng...
Chính cô cũng đã không nhớ rõ nữa, nhưng chuyện này bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Cô chỉ nhớ lần trước, anh về thăm cô, hai người gặp mặt chưa bao lâu đã cãi nhau, lúc đó anh nổi giận, quay đầu đi. Sau này anh gọi điện cho cô, gửi rất nhiều tin nhắn, cô không nhận điện thoại, cũng không độc tin, dần dà anh không liên lạc với cô nữa, cho tới tận bây giờ.
Hai người đều bận rộn, lo chuyện của mình chưa xong, còn thời gian nào quan tâm đến đối phương nữa, thời gian dài, người lười, tâm cũng chết lặng, đến cuối cùng chẳng còn thấy đau khổ nữa, cãi nhau cũng không thấy đau, càng không nghĩ tới lời hứa cùng sống cùng chết những năm tháng tuổi trẻ nữa.