Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Giọng nói của chàng vô cùng lạnh nhạt, nàng chưa từng nghe chàng nói như vậy bao giờ, nói xong cũng lướt qua nàng, không dừng lại thêm nữa.
Chân Chu nhìn bóng lưng của chàng, cảm thấy chán nản không gì sánh được.
Vốn cho rằng mấy hôm nay chàng tránh mặt không gặp nàng là vì chàng thấy xấu hổ, vì hai người tiếp xúc thân mật, nàng còn trông chờ vào chuyện quan hệ của hai người sẽ tiến triển hơn, không ngờ mấy ngày nay chàng đang suy tính cách đuổi nàng khỏi đây.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt vừa rồi của chàng, chắc chắn đã hạ quyết tâm đuổi nàng đi rồi.
Nàng không thể đi được, tới đây, ở lại bên cạnh chàng, nhưng nàng không thể nói với Thanh Dương Tử chàng là người yêu kiếp trước của nàng, khiến chàng yêu nàng say đắm, đây là ý nghĩa duy nhất để nàng tồn tại trên thế giới này.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Trời dần nhá nhem tối, lại một ngày nữa trôi qua.
Chân Chu nấu xong trà, dùng nước suối mới lấy sáng nay rửa sạch dụng cụ pha trà, tiểu đồng Thính Phong tới lấy trà theo thói quen, Chân Chu cười nói. "Ngươi đi chơi đi, hôm nay ta đưa trà cho Thượng Quân giúp ngươi, ta cũng có chuyện phải tìm chàng."
Thính Phong vẫn còn đang tuổi ham chơi, mấy ngày nay thích bắt đom đóm, đây là khoảng thời gian đom đóm nhiều nhất, vui vẻ nói. "Chu Chu, ngươi thật là tốt, ta mong ngươi có thể ở đây mãi mãi! Ta đi bắt đom đóm, buổi tối về sẽ cho ngươi xem."
Chân Chu cười, nhìn bóng lưng của Thính Phong dần xa, bưng trà tới thư phòng, bước vào, nhẹ giọng nói. "Thượng Quân, hôm nay ta và Thính Phong đi mấy dặm bên rừng ngoài, tìm được một dòng suối, nước ở đó rất ngọt, chàng uống thử xem, nếu thích thì nói với Thính Phong một câu, để y tới đó lấy nước."
Chàng dựa đầu vào cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một quân cờ, đang định tự chơi một mình, đầu cũng không thèm ngẩng, nhàn nhạt nói. "Phiền ngươi rồi, cứ để đó đi."
Chân Chu đề khay trà xuống góc bàn, lui về sau mấy bước nhưng không đi ra ngoài, yên lặng đứng đó.
Ban đầu chàng làm bộ không phát hiện, một lát sau thấy nàng vẫn đứng trước mặt mình, không nói lời nào, cũng không đi, lông mày chàng hơi nhíu một cái, đứng lên. "Còn chuyện gì sao?"
"Đúng vậy. Ta tới để cảm ơn Thượng Quân."
Chàng nhìn nàng, hình như đoán được chuyện trong lời nói của nàng, vẻ mặt không được tự nhiên, chần chờ một lát mới nói. "Không cần. Ngươi không sao là tốt rồi."
Chân Chu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Nhất định phải cảm ơn Thượng Quân. Trước đây ta bị Xích Đan làm bị thương, nếu không có Thượng Quân thương tình cứu ta, chắc ta đã sớm mất mạng. Sau đó Thượng Quân lo cho thân thế của ta, để ta ở lại sơn môn, ta biết ơn vô cùng, càng không cần phải nói tới chuyện mấy hôm trước, Thượng Quân cứu ta ra khỏi móng vuốt của Kim Lòng, nhiều lần rồi nhưng không cần ta báo đáp, trước khi đi mà không nói cảm ơn với Thượng Quân một tiếng, ta sẽ thành người vô ơn sao?"
Thanh Dương Tử cho rằng nàng muốn nói tới chuyện tối hôm đó, ai ngờ nàng lại nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, càng tỏ vẻ đứng đắn, ho khan một tiếng. "Cũng chỉ là một cái phất tay thôi, ngươi đừng quan tâm nhiều quá. Sáng mai ngươi còn phải tới kinh đường, về nghỉ ngơi đi."
Chân Chu lắc đầu. "Sáng mai ta không đi cùng Thượng Quân."
Từ khi nàng vào đây, nửa nén hương đã tàn, bây giờ chàng mới nhìn vào mắt nàng, thoáng vẻ không vui, nói. "Cô nương Chu Chu, ta nghĩ chắc ngươi hiểu ý ta..."
"Đúng vậy, ta hiểu, Thượng Quân xem thường ta, không muốn nhìn thấy ta, vậy nên đuổi ta đi."
Chân Chu nhìn chàng, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, rõ ràng là mỉm cười nhưng sao lại đau đớn như vậy.
Thanh Dương Tử ngẩn ra, lấy lại bình tĩnh. "Cô nương Chu Chu, ngươi đừng hiểu lầm, ta không xem thường ngươi...."
"Chàng đừng an ủi ta, ta biết rồi. Chuyện xảy ra tối hôm đó là lỗi của ta, ta không khống chế được bản thân mình, thế nên mới...làm bẩn Thượng Quân..."
"Không phải không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta không phải như vậy..." Thanh Dương Tử vội vàng sửa chữa.
"Vậy tại sao ngày mai ta phải đi?" Nàng cắn môi, đưa mắt nhìn chàng rồi khẽ hỏi.
Thanh Dương Tử yên lặng.
Chàng muốn nàng đi, bởi vì nàng tới gần khiến cho chàng cảm giác bản thân không an lòng, không khống chế được bản thân.
Một vạn năm trôi qua, chàng sống theo thói quen, cuộc sống của chàng, ngoại trừ chuyện sơn môn thì là tu đạo, thời gian cứ trôi qua, cho tới bây giờ cũng như vậy.
Nhưng từ khi nàng tới, mọi chuyện lại thay đổi.
Chuyện khác hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện xảy ra tối hôm đó khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Tu hành vạn năm, cuối cùng chàng lại không thể giữ thân mình trong sạch.
Có một số chuyện, cho dù đã suy nghĩ nhiều ngày, chàng còn chưa rõ ràng rành mạch, huống chi là nói cho nàng nghe?
Chàng yên lặng.
Chân Chu chờ một lát, thấy chàng không nói gì nữa, khẽ nói. "Thượng Quân đừng làm khó mình, bây giờ ta sẽ đi, không cần đợi đến ngày mai. Đây là lý do vì sao mà ngày mai ta không thể đi cùng Thượng Quan."
Thanh Dương Tử kinh ngạc. "Tại sao? Không phải ngươi muốn tìm người sao?"
Chàng chần chờ một chút. "Chờ gặp đệ tử xong, ngày mai đi cũng chưa muộn."
Chân Chu yên lặng một lát, chậm rãi lắc đầu.
"Không ở lại đây được, đi sớm một đêm hay muộn một đêm thì có gì khác nhau? Cảm ơn ý tốt của Thượng Quân, nhưng không cần nữa. Quả thực ta muốn tìm người yêu kiếp trước của mình nhưng chàng không phải là một trong số những đệ tử kia, lần trước chàng dẫn ta đi, trước khi ngủ ta đã nhìn một lượt rồi. Lúc đó không nói thật với chàng là vì ta sợ nói rồi chàng lại đuổi ta đi. Thực sự ta không muốn rời khỏi Thượng Cảnh, cũng không muốn rời khỏi chàng. Ta lẻ loi một mình, đạo hành thấp, bùa hộ mệnh mà vị cao nhân kia cho ta cũng đã mất đi linh nghiệm, ta sợ ta rời khỏi Thượng Cảnh sẽ bị Kim Long hoặc người nào đó bắt nạt, ta thực sự sợ vô cùng, vậy nên ta nói dối chàng, muốn dùng cách này để ở lâu thêm một ngày nữa. Nhưng bây giờ vì chuyện của ta nên mới hủy đi chuyện tu hành của chàng, tất cả là lỗi của ta, ngươi muốn đuổi ta đi ta cũng không oán hận chút nào, vậy nên bây giờ ta muốn xuống núi, rời khỏi Thượng Cảnh, sau này không trở lại nữa, tránh cho chàng lại thêm khó xử...."
Đuôi mắt nàng hồng lên, ánh mắt xót xa, ngẩng đầu cười với chàng, giọng nói cũng thoải mái hơn. "Mấy ngày nay Thính Phong giúp ta rất nhiều chuyện, mới rồi y đi bắt đom đóm, ta đi rồi, chờ y về phiền Thượng Quân thay ta nói lời cảm ơn với y, sau này ta không thể nhìn đom đóm mà y mang về nữa rồi..."
Nàng dừng một chút.
"Thượng Quân cũng không cần tiễn ta, tự ta đi là được, chúc Thượng Quân mạnh khỏe..."
Trong mắt chứa ánh nước, nụ cười của nàng sắp không giữ được trên môi, giọng nói của nàng hơi ngừng lại, không muốn bị chàng phát hiện ra, xoay người vội vã đi.
Thanh Dương Tử nhìn bóng dáng mềm mại biến mất, hầu kết khẽ trượt xuống, giống như muốn mở miệng gọi nàng lại nhưng lại không làm được.
Tầm mắt của chàng rơi xuống khay trà trên bàn, nhìn chằm chằm khói trong tách trà bốc lên nghi ngút, mím môi thật chặt, biểu cảm cố chấp, đứng đó một lát mới nhớ ra trong tay mình đang nắm một quân cờ, trên quân cờ đã thấm đầy mồ hôi của chàng.
Chàng bỏ quân cờ vào trong lọ, tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau phát ra âm thanh thánh thót, Thanh Dương Tử bước về phía tọa đài, bắt đầu ngồi thiền.
...
Chân Chu không có món đồ nào mang theo, một thân một mình lướt qua bóng đêm, yên lặng đi ra ngoài sơn môn, tìm nơi ở cũ của mình và con nhím tinh Ô Uy.
Ô Uy đang hì hục luyện công dưới ánh trăng, hoa lê tinh biến thành một cô nương mặc váy trắng xinh đẹp, ngồi trên tảng đá mà Chân Chu từng ngồi, chống cằm nhìn y luyện công, thấy mồ hôi đầm đìa, chạy lại muốn lau mồ hôi cho y, Ô Uy xấu hổ, vội vàng né tránh. "Ngươi ngồi đó đi, không cần lau mồ hôi thay ta đâu, tự ta lau được."
Hoa lê tinh cười khúc khích, thấp giọng mắng một câu "Tên ngốc", bị Ô Uy nghe được, nghiêm túc nói. "Ta không thích ngươi mắng ta là đồ ngốc, trước đây rắn nhỏ chưa từng mắng ta như vậy."
"Được được, là ta sai, sau này không nói vậy nữa." Hoa lê tinh nở nụ cười, dưới ánh trăng lại khiến người ta dộng lòng.
"Nàng rời đi đã lâu, ngươi vẫn còn nhớ nàng?" Nàng ta khẽ hỏi.
Con nhím tinh ngửa đầu nhìn ánh trăng, thở dài. "Ta lo cho nàng, không biết bây giờ đang ở đâu, có sống tốt không, nếu tốt ta cũng yên lòng."
Hắn ngây người một lát lại bắt đầu luyện công, giẫm từng bước chân lên mặt đất, hoa lê tinh bắt đầu hát, tiếng hát dễ nghe, hòa cùng âm thanh luyện công của con nhím, giống như một bài nhạc nhẹ trong đêm hè.
Chân Chu đứng ở một nơi bí mật nhìn hồi lâu, khóe môi cong lên, cuối cùng lén lút rời đi, bắt đầu đi lung tung trong núi không có mục đích.
Nàng nói với chàng sẽ rời khỏi Thượng Cảnh, nhưng lại không bảo mình tới đây - Trong núi lớn như vậy, nàng không biết bay, chỉ có hai cái chân, mệt thì sẽ biến thành rắn, mười ngày nửa tháng vẫn chưa đi ra ngoài.
Trời đã tối đen, nàng không gấp gáp đi tìm nơi trú ẩn qua đêm, thậm chí trong lòng nàng còn ngóng trông sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chàng nói trở mặt là trở mặt, vô tình như vậy, trước khi chàng đuổi nàng đi, Chân Chu quyết định đi trước, lấy lui làm tiến, cược, cược chàng sẽ không bỏ mặc nàng ở đây, không quan tâm sống chết của nàng.
Nàng không còn đường lui nào nữa.
Chân Chu dạo chơi trong núi một lát, đêm đã khuya, hai chân cũng sắp gãy, bắt đầu cảm thấy kiệt sức, nàng tìm một hốc cây, hóa thành hình rắn rồi chui vào trong, hơn nửa đêm, cái đầu ướt sũng khiến nàng tỉnh lại, mơ mơ màng màng, nhận ra ngoài trời đang đổ mưa, cố gắng nép vào bên trong, chui vào góc khuất mà mưa không tới.
Mùa hè trong núi, bình thường vào đêm sẽ có mưa rào, có sớm chớp, một lát trên trời lại đánh một tiếng sét, Chân Chu che lỗ tai mình lại, ngồi trong động một đêm, sáng hôm sau bò ra khỏi hốc cây, khuôn mặt tái nhợt, tìm một con suối sạch sẽ, đang định uống nước, bỗng nhiên một tảng đá lớn đập vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe lên mặt Chân Chu, lau mặt sạch sẽ, quay đầu đã thấy mấy con khỉ tình ngồi trên tàng cây nhe răng trợn mắt với mình, phát ra âm thanh uy hiếp, nàng nhận ra mình đã đi vào địa bàn của bọn chúng, không thể làm gì khác hơn, xoay người đi.
Trước khi tới sơn môn, Chân Chu chưa từng tới đây, ở chung với con nhím tinh kia, cái gì y cũng lo giúp nàng, thời gian qua đi, bây giờ mới biết, sống trong núi mà không có người giúp đỡ quả thực rất khó khăn, ngay cả con khỉ cũng bắt nạt nàng.
Chân Chu đi trong núi ba ngày, phần lớn thời gian đều biến thành rắn, ngày đầu tiên bị khỉ tinh đe dọa, ngày thứ hai bị chồn tinh đuổi theo, ngày thứ ba suýt chút nữa rơi vào đầm lầy. Chạng vạng tối, trong khi đang kiệt sức, nàng nghe được tiếng nước ở phía trước, biết nơi có có một dòng suối, ngửi mùi hôi trên cơ thể mình, hóa thành hình người tìm tới dòng suối, bị dọa sợ một phen.
Trước mặt có đầy các loại rắn, to, nhỏ, đực, cái, tất cả xoắn chung một chỗ, giống như cái dây thừng biến đổi hình dáng không ngừng.
Chân Chu lập tức hiểu.
Bây giờ là mùa giao phối, biết mình đi nhầm vào ổ rắn.
Trong thế giới này, tuy mới mở mắt đã là rắn, qua năm trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy nhiều con rắn quấn chung với nhau như vậy, rợn cả tóc gáy, cuống quýt quay đầu đi. Chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên một âm thanh huyên náo, Chân Chu quay đầu lại, thấy một người đàn ông béo, đen, xấu xí chui ra từ trong ổ rắn, đuổi kịp bước chân của mình.
Chân Chu sợ hãi, biết tên đàn ông xấu xí này là rắn tinh, cuống quýt lui về sau, mắt tên đàn ông xấu xí lóe lên, đuổi mấy bước, hóa thân thành một con rắn to bằng cái đùi người, nhanh chóng đuổi theo nàng.
Chân Chu hét lên một tiếng, nhanh chân chạy, hai chân nàng nhũn ra, chạy mấy bước đã vấy phải gốc cây dưới đất, ngã nhào trên mặt đất, con rắn nhanh chóng bò tới trước mặt nàng, thân người dài hơn một trượng, hoa văn trên da to bằng cái miệng chén, trong miệng đỏ lòm, đôi mắt đỏ như cái đèn lồng nhìn chằm chằm Chân Chu, nhanh chóng lao tới, Chân Chu suýt chút nữa nôn mửa tại chỗ.
Nàng tỉnh táo lại, đang định dùng phù chú tự cứu mình, bỗng nhiên lại nghĩ ra một cách, quyết định chờ một lát nữa. Vì vậy, nàng trơ mắt nhìn con rắn đực to lớn kia bò về phía mình, leo lên chân nàng, chậm rãi cuốn lấy cơ thể nàng, sau đó đặt nàng trong bụng hắn.
Chân Chu bị cuốn không thở được, lưỡi rắn bắt đầu liếm lên tai của nàng, cực kỳ kinh khủng.
Trong lòng Chân Chu biết bây giờ là mùa rắn giao phối, mấy ngày nay đã tới cuối kỳ, tuy nàng biến thành người, mấy ngày trước cũng đã làm qua chuyện đó nhưng trong cơ thể vẫn còn lại một ít mùi hương. Nhất định là mùi hương đó hấp dẫn con rắn này, biết nàng là đồng loại của nó nên mới có ý giao phối với nàng.
Chân Chu cố gắng chịu đựng cảm giác kinh khủng khi bị con rắn đụng vào, hai chân kẹp chặt, trong lòng bắt đầu đếm.
Đếm tới mười, nàng cảm giác có gì đó bắt đầu xen vào giữa hai chân mình.
Chân Chu cắn chặc răng chịu đựng, cả người nổi da gà, quyết định chờ thêm một chút nữa, đếm từ một đến mười lần nữa, xung quanh không có động tĩnh gì. Nàng tuyệt vọng, biết nếu không niệm chú sợ rằng hôm nay phải chôn thân ở đây, trong lòng thầm mắng người kia lạnh lùng vô tình, nhắm mắt lại chuẩn bị niệm chú, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể thoái mái, con rắn đang quấn lấy mình mềm nhũn ra, nàng chưa kịp hiểu mọi chuyện, xiêm y đã bị người ta kéo lại, nhấc nàng từ dưới đất lên.
Trong núi lại sắp mưa, ánh trăng mù mịt nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt của chàng, ánh mắt u ám, mang theo vẻ tức giận.
Rốt cục chàng cũng tới rồi!
Chân Chu nhìn bóng lưng của chàng, cảm thấy chán nản không gì sánh được.
Vốn cho rằng mấy hôm nay chàng tránh mặt không gặp nàng là vì chàng thấy xấu hổ, vì hai người tiếp xúc thân mật, nàng còn trông chờ vào chuyện quan hệ của hai người sẽ tiến triển hơn, không ngờ mấy ngày nay chàng đang suy tính cách đuổi nàng khỏi đây.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt vừa rồi của chàng, chắc chắn đã hạ quyết tâm đuổi nàng đi rồi.
Nàng không thể đi được, tới đây, ở lại bên cạnh chàng, nhưng nàng không thể nói với Thanh Dương Tử chàng là người yêu kiếp trước của nàng, khiến chàng yêu nàng say đắm, đây là ý nghĩa duy nhất để nàng tồn tại trên thế giới này.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Trời dần nhá nhem tối, lại một ngày nữa trôi qua.
Chân Chu nấu xong trà, dùng nước suối mới lấy sáng nay rửa sạch dụng cụ pha trà, tiểu đồng Thính Phong tới lấy trà theo thói quen, Chân Chu cười nói. "Ngươi đi chơi đi, hôm nay ta đưa trà cho Thượng Quân giúp ngươi, ta cũng có chuyện phải tìm chàng."
Thính Phong vẫn còn đang tuổi ham chơi, mấy ngày nay thích bắt đom đóm, đây là khoảng thời gian đom đóm nhiều nhất, vui vẻ nói. "Chu Chu, ngươi thật là tốt, ta mong ngươi có thể ở đây mãi mãi! Ta đi bắt đom đóm, buổi tối về sẽ cho ngươi xem."
Chân Chu cười, nhìn bóng lưng của Thính Phong dần xa, bưng trà tới thư phòng, bước vào, nhẹ giọng nói. "Thượng Quân, hôm nay ta và Thính Phong đi mấy dặm bên rừng ngoài, tìm được một dòng suối, nước ở đó rất ngọt, chàng uống thử xem, nếu thích thì nói với Thính Phong một câu, để y tới đó lấy nước."
Chàng dựa đầu vào cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một quân cờ, đang định tự chơi một mình, đầu cũng không thèm ngẩng, nhàn nhạt nói. "Phiền ngươi rồi, cứ để đó đi."
Chân Chu đề khay trà xuống góc bàn, lui về sau mấy bước nhưng không đi ra ngoài, yên lặng đứng đó.
Ban đầu chàng làm bộ không phát hiện, một lát sau thấy nàng vẫn đứng trước mặt mình, không nói lời nào, cũng không đi, lông mày chàng hơi nhíu một cái, đứng lên. "Còn chuyện gì sao?"
"Đúng vậy. Ta tới để cảm ơn Thượng Quân."
Chàng nhìn nàng, hình như đoán được chuyện trong lời nói của nàng, vẻ mặt không được tự nhiên, chần chờ một lát mới nói. "Không cần. Ngươi không sao là tốt rồi."
Chân Chu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Nhất định phải cảm ơn Thượng Quân. Trước đây ta bị Xích Đan làm bị thương, nếu không có Thượng Quân thương tình cứu ta, chắc ta đã sớm mất mạng. Sau đó Thượng Quân lo cho thân thế của ta, để ta ở lại sơn môn, ta biết ơn vô cùng, càng không cần phải nói tới chuyện mấy hôm trước, Thượng Quân cứu ta ra khỏi móng vuốt của Kim Lòng, nhiều lần rồi nhưng không cần ta báo đáp, trước khi đi mà không nói cảm ơn với Thượng Quân một tiếng, ta sẽ thành người vô ơn sao?"
Thanh Dương Tử cho rằng nàng muốn nói tới chuyện tối hôm đó, ai ngờ nàng lại nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, càng tỏ vẻ đứng đắn, ho khan một tiếng. "Cũng chỉ là một cái phất tay thôi, ngươi đừng quan tâm nhiều quá. Sáng mai ngươi còn phải tới kinh đường, về nghỉ ngơi đi."
Chân Chu lắc đầu. "Sáng mai ta không đi cùng Thượng Quân."
Từ khi nàng vào đây, nửa nén hương đã tàn, bây giờ chàng mới nhìn vào mắt nàng, thoáng vẻ không vui, nói. "Cô nương Chu Chu, ta nghĩ chắc ngươi hiểu ý ta..."
"Đúng vậy, ta hiểu, Thượng Quân xem thường ta, không muốn nhìn thấy ta, vậy nên đuổi ta đi."
Chân Chu nhìn chàng, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, rõ ràng là mỉm cười nhưng sao lại đau đớn như vậy.
Thanh Dương Tử ngẩn ra, lấy lại bình tĩnh. "Cô nương Chu Chu, ngươi đừng hiểu lầm, ta không xem thường ngươi...."
"Chàng đừng an ủi ta, ta biết rồi. Chuyện xảy ra tối hôm đó là lỗi của ta, ta không khống chế được bản thân mình, thế nên mới...làm bẩn Thượng Quân..."
"Không phải không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta không phải như vậy..." Thanh Dương Tử vội vàng sửa chữa.
"Vậy tại sao ngày mai ta phải đi?" Nàng cắn môi, đưa mắt nhìn chàng rồi khẽ hỏi.
Thanh Dương Tử yên lặng.
Chàng muốn nàng đi, bởi vì nàng tới gần khiến cho chàng cảm giác bản thân không an lòng, không khống chế được bản thân.
Một vạn năm trôi qua, chàng sống theo thói quen, cuộc sống của chàng, ngoại trừ chuyện sơn môn thì là tu đạo, thời gian cứ trôi qua, cho tới bây giờ cũng như vậy.
Nhưng từ khi nàng tới, mọi chuyện lại thay đổi.
Chuyện khác hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện xảy ra tối hôm đó khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Tu hành vạn năm, cuối cùng chàng lại không thể giữ thân mình trong sạch.
Có một số chuyện, cho dù đã suy nghĩ nhiều ngày, chàng còn chưa rõ ràng rành mạch, huống chi là nói cho nàng nghe?
Chàng yên lặng.
Chân Chu chờ một lát, thấy chàng không nói gì nữa, khẽ nói. "Thượng Quân đừng làm khó mình, bây giờ ta sẽ đi, không cần đợi đến ngày mai. Đây là lý do vì sao mà ngày mai ta không thể đi cùng Thượng Quan."
Thanh Dương Tử kinh ngạc. "Tại sao? Không phải ngươi muốn tìm người sao?"
Chàng chần chờ một chút. "Chờ gặp đệ tử xong, ngày mai đi cũng chưa muộn."
Chân Chu yên lặng một lát, chậm rãi lắc đầu.
"Không ở lại đây được, đi sớm một đêm hay muộn một đêm thì có gì khác nhau? Cảm ơn ý tốt của Thượng Quân, nhưng không cần nữa. Quả thực ta muốn tìm người yêu kiếp trước của mình nhưng chàng không phải là một trong số những đệ tử kia, lần trước chàng dẫn ta đi, trước khi ngủ ta đã nhìn một lượt rồi. Lúc đó không nói thật với chàng là vì ta sợ nói rồi chàng lại đuổi ta đi. Thực sự ta không muốn rời khỏi Thượng Cảnh, cũng không muốn rời khỏi chàng. Ta lẻ loi một mình, đạo hành thấp, bùa hộ mệnh mà vị cao nhân kia cho ta cũng đã mất đi linh nghiệm, ta sợ ta rời khỏi Thượng Cảnh sẽ bị Kim Long hoặc người nào đó bắt nạt, ta thực sự sợ vô cùng, vậy nên ta nói dối chàng, muốn dùng cách này để ở lâu thêm một ngày nữa. Nhưng bây giờ vì chuyện của ta nên mới hủy đi chuyện tu hành của chàng, tất cả là lỗi của ta, ngươi muốn đuổi ta đi ta cũng không oán hận chút nào, vậy nên bây giờ ta muốn xuống núi, rời khỏi Thượng Cảnh, sau này không trở lại nữa, tránh cho chàng lại thêm khó xử...."
Đuôi mắt nàng hồng lên, ánh mắt xót xa, ngẩng đầu cười với chàng, giọng nói cũng thoải mái hơn. "Mấy ngày nay Thính Phong giúp ta rất nhiều chuyện, mới rồi y đi bắt đom đóm, ta đi rồi, chờ y về phiền Thượng Quân thay ta nói lời cảm ơn với y, sau này ta không thể nhìn đom đóm mà y mang về nữa rồi..."
Nàng dừng một chút.
"Thượng Quân cũng không cần tiễn ta, tự ta đi là được, chúc Thượng Quân mạnh khỏe..."
Trong mắt chứa ánh nước, nụ cười của nàng sắp không giữ được trên môi, giọng nói của nàng hơi ngừng lại, không muốn bị chàng phát hiện ra, xoay người vội vã đi.
Thanh Dương Tử nhìn bóng dáng mềm mại biến mất, hầu kết khẽ trượt xuống, giống như muốn mở miệng gọi nàng lại nhưng lại không làm được.
Tầm mắt của chàng rơi xuống khay trà trên bàn, nhìn chằm chằm khói trong tách trà bốc lên nghi ngút, mím môi thật chặt, biểu cảm cố chấp, đứng đó một lát mới nhớ ra trong tay mình đang nắm một quân cờ, trên quân cờ đã thấm đầy mồ hôi của chàng.
Chàng bỏ quân cờ vào trong lọ, tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau phát ra âm thanh thánh thót, Thanh Dương Tử bước về phía tọa đài, bắt đầu ngồi thiền.
...
Chân Chu không có món đồ nào mang theo, một thân một mình lướt qua bóng đêm, yên lặng đi ra ngoài sơn môn, tìm nơi ở cũ của mình và con nhím tinh Ô Uy.
Ô Uy đang hì hục luyện công dưới ánh trăng, hoa lê tinh biến thành một cô nương mặc váy trắng xinh đẹp, ngồi trên tảng đá mà Chân Chu từng ngồi, chống cằm nhìn y luyện công, thấy mồ hôi đầm đìa, chạy lại muốn lau mồ hôi cho y, Ô Uy xấu hổ, vội vàng né tránh. "Ngươi ngồi đó đi, không cần lau mồ hôi thay ta đâu, tự ta lau được."
Hoa lê tinh cười khúc khích, thấp giọng mắng một câu "Tên ngốc", bị Ô Uy nghe được, nghiêm túc nói. "Ta không thích ngươi mắng ta là đồ ngốc, trước đây rắn nhỏ chưa từng mắng ta như vậy."
"Được được, là ta sai, sau này không nói vậy nữa." Hoa lê tinh nở nụ cười, dưới ánh trăng lại khiến người ta dộng lòng.
"Nàng rời đi đã lâu, ngươi vẫn còn nhớ nàng?" Nàng ta khẽ hỏi.
Con nhím tinh ngửa đầu nhìn ánh trăng, thở dài. "Ta lo cho nàng, không biết bây giờ đang ở đâu, có sống tốt không, nếu tốt ta cũng yên lòng."
Hắn ngây người một lát lại bắt đầu luyện công, giẫm từng bước chân lên mặt đất, hoa lê tinh bắt đầu hát, tiếng hát dễ nghe, hòa cùng âm thanh luyện công của con nhím, giống như một bài nhạc nhẹ trong đêm hè.
Chân Chu đứng ở một nơi bí mật nhìn hồi lâu, khóe môi cong lên, cuối cùng lén lút rời đi, bắt đầu đi lung tung trong núi không có mục đích.
Nàng nói với chàng sẽ rời khỏi Thượng Cảnh, nhưng lại không bảo mình tới đây - Trong núi lớn như vậy, nàng không biết bay, chỉ có hai cái chân, mệt thì sẽ biến thành rắn, mười ngày nửa tháng vẫn chưa đi ra ngoài.
Trời đã tối đen, nàng không gấp gáp đi tìm nơi trú ẩn qua đêm, thậm chí trong lòng nàng còn ngóng trông sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chàng nói trở mặt là trở mặt, vô tình như vậy, trước khi chàng đuổi nàng đi, Chân Chu quyết định đi trước, lấy lui làm tiến, cược, cược chàng sẽ không bỏ mặc nàng ở đây, không quan tâm sống chết của nàng.
Nàng không còn đường lui nào nữa.
Chân Chu dạo chơi trong núi một lát, đêm đã khuya, hai chân cũng sắp gãy, bắt đầu cảm thấy kiệt sức, nàng tìm một hốc cây, hóa thành hình rắn rồi chui vào trong, hơn nửa đêm, cái đầu ướt sũng khiến nàng tỉnh lại, mơ mơ màng màng, nhận ra ngoài trời đang đổ mưa, cố gắng nép vào bên trong, chui vào góc khuất mà mưa không tới.
Mùa hè trong núi, bình thường vào đêm sẽ có mưa rào, có sớm chớp, một lát trên trời lại đánh một tiếng sét, Chân Chu che lỗ tai mình lại, ngồi trong động một đêm, sáng hôm sau bò ra khỏi hốc cây, khuôn mặt tái nhợt, tìm một con suối sạch sẽ, đang định uống nước, bỗng nhiên một tảng đá lớn đập vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe lên mặt Chân Chu, lau mặt sạch sẽ, quay đầu đã thấy mấy con khỉ tình ngồi trên tàng cây nhe răng trợn mắt với mình, phát ra âm thanh uy hiếp, nàng nhận ra mình đã đi vào địa bàn của bọn chúng, không thể làm gì khác hơn, xoay người đi.
Trước khi tới sơn môn, Chân Chu chưa từng tới đây, ở chung với con nhím tinh kia, cái gì y cũng lo giúp nàng, thời gian qua đi, bây giờ mới biết, sống trong núi mà không có người giúp đỡ quả thực rất khó khăn, ngay cả con khỉ cũng bắt nạt nàng.
Chân Chu đi trong núi ba ngày, phần lớn thời gian đều biến thành rắn, ngày đầu tiên bị khỉ tinh đe dọa, ngày thứ hai bị chồn tinh đuổi theo, ngày thứ ba suýt chút nữa rơi vào đầm lầy. Chạng vạng tối, trong khi đang kiệt sức, nàng nghe được tiếng nước ở phía trước, biết nơi có có một dòng suối, ngửi mùi hôi trên cơ thể mình, hóa thành hình người tìm tới dòng suối, bị dọa sợ một phen.
Trước mặt có đầy các loại rắn, to, nhỏ, đực, cái, tất cả xoắn chung một chỗ, giống như cái dây thừng biến đổi hình dáng không ngừng.
Chân Chu lập tức hiểu.
Bây giờ là mùa giao phối, biết mình đi nhầm vào ổ rắn.
Trong thế giới này, tuy mới mở mắt đã là rắn, qua năm trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy nhiều con rắn quấn chung với nhau như vậy, rợn cả tóc gáy, cuống quýt quay đầu đi. Chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên một âm thanh huyên náo, Chân Chu quay đầu lại, thấy một người đàn ông béo, đen, xấu xí chui ra từ trong ổ rắn, đuổi kịp bước chân của mình.
Chân Chu sợ hãi, biết tên đàn ông xấu xí này là rắn tinh, cuống quýt lui về sau, mắt tên đàn ông xấu xí lóe lên, đuổi mấy bước, hóa thân thành một con rắn to bằng cái đùi người, nhanh chóng đuổi theo nàng.
Chân Chu hét lên một tiếng, nhanh chân chạy, hai chân nàng nhũn ra, chạy mấy bước đã vấy phải gốc cây dưới đất, ngã nhào trên mặt đất, con rắn nhanh chóng bò tới trước mặt nàng, thân người dài hơn một trượng, hoa văn trên da to bằng cái miệng chén, trong miệng đỏ lòm, đôi mắt đỏ như cái đèn lồng nhìn chằm chằm Chân Chu, nhanh chóng lao tới, Chân Chu suýt chút nữa nôn mửa tại chỗ.
Nàng tỉnh táo lại, đang định dùng phù chú tự cứu mình, bỗng nhiên lại nghĩ ra một cách, quyết định chờ một lát nữa. Vì vậy, nàng trơ mắt nhìn con rắn đực to lớn kia bò về phía mình, leo lên chân nàng, chậm rãi cuốn lấy cơ thể nàng, sau đó đặt nàng trong bụng hắn.
Chân Chu bị cuốn không thở được, lưỡi rắn bắt đầu liếm lên tai của nàng, cực kỳ kinh khủng.
Trong lòng Chân Chu biết bây giờ là mùa rắn giao phối, mấy ngày nay đã tới cuối kỳ, tuy nàng biến thành người, mấy ngày trước cũng đã làm qua chuyện đó nhưng trong cơ thể vẫn còn lại một ít mùi hương. Nhất định là mùi hương đó hấp dẫn con rắn này, biết nàng là đồng loại của nó nên mới có ý giao phối với nàng.
Chân Chu cố gắng chịu đựng cảm giác kinh khủng khi bị con rắn đụng vào, hai chân kẹp chặt, trong lòng bắt đầu đếm.
Đếm tới mười, nàng cảm giác có gì đó bắt đầu xen vào giữa hai chân mình.
Chân Chu cắn chặc răng chịu đựng, cả người nổi da gà, quyết định chờ thêm một chút nữa, đếm từ một đến mười lần nữa, xung quanh không có động tĩnh gì. Nàng tuyệt vọng, biết nếu không niệm chú sợ rằng hôm nay phải chôn thân ở đây, trong lòng thầm mắng người kia lạnh lùng vô tình, nhắm mắt lại chuẩn bị niệm chú, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể thoái mái, con rắn đang quấn lấy mình mềm nhũn ra, nàng chưa kịp hiểu mọi chuyện, xiêm y đã bị người ta kéo lại, nhấc nàng từ dưới đất lên.
Trong núi lại sắp mưa, ánh trăng mù mịt nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt của chàng, ánh mắt u ám, mang theo vẻ tức giận.
Rốt cục chàng cũng tới rồi!