Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Miêu Miêu nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, chuyện này cũng không thể trách cô ta, cô ta với Quý Đường Đường ít khi gặp thẳng mặt, lần đầu gặp, Quý Đường Đường đang trùm mũ nên không nhìn rõ lắm, chưa gặp được mấy lần, Quý Đường Đường đã xảy ra chuyện, sau đó cô ta chưa từng gặp lại Quý Đường Đường, huống hồ sáng nay ở khoảng cách xa như vậy, chỉ mơ hồ nhìn thấy đại khái.
Tần Thủ Nghiệp an ủi cô ta: "Đừng suy nghĩ nữa, người như vậy, biết sớm còn hơn biết muộn, không đáng phải rơi nước mắt vì nó."
Miêu Miêu vô thức phản bác lại: "Nhạc Phong không phải người như vậy!"
Tần Thủ Nghiệp sửng sốt một chút, ông ta vốn chỉ muốn thuận đường nói về Tiểu Trịnh một chút, để cho cô ta cắt đửt ý niệm với Nhạc Phong, quan tâm nhiều hơn đến quan hệ với Tiểu Trịnh, lại nhìn thấy Miêu Miêu phản ứng như vậy, ông ta liền hiểu nhất thời khó mà thay đổi được con gái mình, chỉ biết thở dài một tiếng rồi im lặng.
Đổi là con gái nhà người khác, kết hôn rồi còn hồ đồ như vậy, Tần Thủ Nghiệp thực sự sẽ mắng một câu không tuân thủ nữ tắc, không có gia giáo, nhưng đến lượt con mình, ngoại trừ đau lòng thở dài ra cũng chẳng thể làm được gì, ông ta cảm thấy, Miêu Miêu vẫn còn là cô bé ngu ngơ cần người yêu thương cần người bảo vệ như trước kia, nóng đầu lên là muốn kết hôn, giờ lại tùy hứng đòi ly hôn, đều do tính tình mà ra, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Huống chi, so với Miêu Miêu, giờ ông ta có chuyện đáng để quan tâm hơn.
Ánh mắt Tần Thủ Nghiệp lần thứ hai dời về phía ngôi nhà nhỏ chìm trong màn sương yên lặng. -------------------- Lúc Nhạc Phong trở lại, Quý Đường Đường đã rửa mặt thay quần áo chỉnh tề, đang cầm một miếng vải ướt lau cái chuông của cô, kêu là hơi bẩn, Nhạc Phong kép cái bàn nhỏ tới bên cạnh cô, đem hết cháo rồi bánh bao bày ra: "Ăn đi đã, để anh lau cho."
Nói thật, cái chuông cũ nát này vốn đã xỉn màu, lau hay không cũng chẳng có gì khác nhau, Nhạc Phong vừa lau vừa hậm hực, có lúc tâm tư của con gái cũng thật khó hiểu, sạch sẽ để làm khỉ gì chứ.
Suy nghĩ một chút lại hỏi cô: "Em muốn đến Hạ Thành thật à? Có ổn không đấy, đừng để Diệp Liên Thành nhập vào người."
Quý Đường Đường vừa bốc dưa muối vừa nói: "A Thành sao có thể nhập vào em được? Anh ấy đứng về phía em cơ mà."
Nhạc Phong bực mình: "Giờ không phải đã thành ma rồi sao, ma quỷ sao biết đạo lý, chị Nhạn Tử khi còn sống cũng rất hiểu lý lẽ đấy thôi, mất rồi không phải cũng muốn đẩy em vào chỗ chết?"
Quý Đường Đường có chút mất hứng: "A Thành không thế."
Nhạc Phong thật không tả nổi mùi vị trong lòng lúc này, biết nhắc đến đề tài này nhất định sẽ căng thẳng, hơn nữa Diệp Liên Thành đã mất rồi, bản thân nhắc đến người đã khuất đã là không thích hợp, cũng có vẻ quá hẹp hòi -- đành phải im lặng, cắm đầu lau thanh la, lau một lúc lại nhớ đến điều gì: "Có nắm chắc không? Lần này Thần Côn không ở đây, nhỡ đâu em lại xảy ra chuyện gì, chắc anh phải vác cái gương trong nhà Diệp Liên Thành về nhà đợi từng ngày mất."
Quý Đường Đường cúi đầu húp cháo, miệng lùng bùng: "Thạch Gia Tín chẳng phải đã dạy em làm thế nào rồi sao, anh ta nói, hai nơi dễ gọi hồn người đã khuất nhất chính là nơi xảy ra án mạng và nhà của họ. A Thành chết ở đâu em không biết, nhưng Hạ Thành thì kiểu gì em cũng phải tới."
Nhạc Phong vứt cái chuông xuống, tiện tay cầm một cái bánh bao lên ăn, vừa ăn vừa nói cô: "Con người em thật là mâu thuẫn, bốn năm trước thì trốn tránh không gặp anh ta, khó khăn lắm mới mặt đối mặt một lần ở Cổ Thành lại còn liều mạng phủ nhận bản thân là Tiểu Hạ, giờ người ta đã mất rồi, em vừa khóc vừa kêu gào muốn gặp một lần, sao không gặp sớm hơn đi, em..."
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, anh thấy Quý Đường Đường cúi gằm mặt, có nước mắt rơi vào trong bát cháo, nhưng không hề hé răng.
Nhạc Phong lặng đi, anh lặng lẽ nhai miếng bánh bao còn lại, trước kia từng nghe qua câu nhai như nhai sáp, vẫn cảm thấy là do mấy ông nhà văn đang cường điệu hóa, giờ thực sự ngộ ra, quả thực như nhai sáp, không còn mùi vị gì hết.
Anh không thể chen vào nổi giữa Quý Đường Đường và Diệp Liên Thành, người ta luôn nói phải buông tha cho quá khứ, quên đi quá khứ, kỳ thực căn bản không thể buông xuống được, con người của hiện tại là nhờ có quá khứ mới có thể trưởng thành, cho dù quá khứ đó có vui vẻ hay đau khổ, đều là từng mảng dấu vết vô hình, in dấu đẽo tạc, tạo nên con người của bạn bây giờ, xóa bỏ quá khứ, cũng chính là xóa bỏ hiện tại.
Nhạc Phong vươn tay xoa đầu Quý Đường Đường: "Đừng suy nghĩ nữa, tối nay anh sẽ đến Hạ Thành với em, giúp em giữ chỉ đỏ."
Quý Đường Đưnờg ngậm nước mắt gật đầu, Nhạc Phong không kìm được: "Anh vẫn phải nói, có chút mạo hiểm, Tần gia ở ngay đối diện đấy, hay là đợi thêm vài ngày nữa, chờ bọn họ đi đã?"
Quý Đường Đường vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Bọn họ đang một mực muốn chờ em tới, đợi đến khi bọn họ đi thì đến bao giờ. Hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất không phải là nơi an toàn nhất hay sao, hôm qua em còn đi qua đi lại trước mặt bọn họ, có ai nhận ra em không, hả?" -------------------- Quý Đường Đường to gan nói lớn vậy, nhưng Nhạc Phong thì không hề dám lơi lỏng chút nào, anh gọi điện cho Mẫn Tử Hoa, bảo anh ta tìm cách đẩy Đình Như đi, sau đó mở cửa sau đón Quý Đường Đường, về phần mình, phải "Chia quân hai hướng", đi vào từ cửa trước, để người của Tần gia thấy cũng chẳng sao -- nếu nhà họ Tần đã điều tra anh rồi thì khẳng định sẽ biết quan hệ giữa anh và Thẩm Gia Nhạn, cũng biết Diệp Liên Thành là bạn trai cũ của Thẩm Gia Nhạn, anh xuất hiện ở Hạ Thành, chung quy vẫn hợp tình hợp lý, còn có thể thoải mái "thám thính" tình hình nhà họ Tần.
Trên đường đi, Quý Đường Đường bị "sách lược tác chiến" của anh làm cho vừa tức vừa buồn cười, khuyến khích anh nói: "Không bằng anh quay lên trên đó nói chuyện đánh bài với người nhà họ Tần, tùy cơ ứng biến, bọn họ mà có động thái kỳ lạ gì, anh liền gào lên để em còn chạy, thấy sao?"
Nhạc Phong tức giận: "Em chạy rồi, anh gào lên xong rồi sao? Bị người nhà họ Tần treo ngược lên "tẩm quất" à?"
Quý Đường Đường nhắc nhở anh: "Có Miêu Miêu mà, cô ta sẽ không đứng nhìn anh bị đánh đâu."
Nhạc Phong nhìn cô: "Vậy là bạn gái bây giờ của anh lợi dụng anh xong rồi chạy trốn, chạy xong cũng không quan tâm đến anh sống chết thế nào, anh còn phải nhờ bạn gái cũ liều mình cứu giúp nữa đúng không. Đầu anh bị lừa đá hay sao mà lại chọn em nhỉ, sao anh không chọn người đối tốt với anh. Làm bạn gái người ta em cũng phải có trách nhiệm một chút chứ, có ai như em không?"
Chỉ là nói đùa thôi mà sắc mặt Nhạc Phong đã khó coi rồi, Quý Đường Đường hơi hối hận, chính bản thân cô cũng khng thích Nhạc Phong đem Diệp Liên Thành ra nói giỡn, nghĩ chắc Nhạc Phong cũng không thích cô luôn nhắc đến Miêu Miêu, bầu không khí nhất thời có chút đóng băng, vốn cô định nhẹ nhàng nói với anh đôi câu, nhưng đã đến ngã ba, Nhạc Phong chỉ đường cho cô ra cửa sau, tự mình đi về phía cửa trước, Quý Đường Đường nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng có chút khó chịu, sự khó chịu này mãi đến lúc nhìn thấy Mẫn Tử Hoa mới có chút bình ổn.
Mẫn Tử Hoa rất căng thẳng khi mở cửa cho cô, thực sự không khác gì đang làm đặc vụ, lúc đóng cửa lại, anh ta nhn cô từ trên xuống dưới một lượt, vành mắt đột nhiên đỏ lên: "Tiểu Hạ, đúng là cô rồi."
Từ khi thay đổi thân phận, rất lâu rồi mới có người gọi cô là "Tiểu Hạ", mặc dù Thạch Gia Tín cũng từng gọi cái tên này, nhưng cảm giác khi anh ta gọi hoàn toàn bất đồng với Mẫn Tử Hoa, Quý Đường Đường suýt nữa không kìm được nước mắt. cô hít sâu vài lần mới miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười: "Đúng vậy, Tử Hoa, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"
Nói xong không khí bỗng trở nên tẻ ngắt, hai người nhìn nhau, đều nghĩ cuộc đối thoại như vậy thật giả dối, tình huống ngay trước mắt, lại có cái chết của Diệp Liên Thành trước đó, có khỏe hay không vừa nhìn là biết ngay, hà tất phải xa lạ khách sáo như vậy.
Vẫn là Mẫn Tử Hoa lên tiếng trước, anh ta cảm thấy mình là một người đàn ông, vào thời điểm này, phải có chút bao dung của người chủ nhà, đừng tỏ ra quá thê thảm đến mức khóc lóc vò đầu bứt tai: "Chuyện của A Thành, em biết hết rồi phải không, em có thể đến tiễn cậu ấy, anh rất vui... Bọn anh đều rất vui."
Không khí lại trở nên đóng băng, Mẫn Tử Hoa và Quý Đường Đường căn bản cũng không có giao tình gì, cho dù có lúc cũng gặp mặt một hai lần nhưng đều là anh ăn của anh tôi ăn của tôi, hầu như không giao tiếp gì, hơn nữa khi đó mấy anh em ở kí túc xá hình như cũng không thích Thịnh Hạ cho lắm, tuy rằng trước mặt Diệp Liên Thành vẫn khen ai da bạn gái cậu vừa xinh lại vừa học giỏi nha, đến lúc thi cấp 4 cấp 6 nhớ giúp một tay vân vân, nhưng sau lưng thì đều nghĩ, xinh thì xinh nhưng quá yếu đuối, lại còn hơi khác người, còn bắt Diệp Liên Thành tỏ tình tới ba lần mới đồng ý, ông đây mới không thèm rước một cô bạn gái như Quan Âm Bồ tát như vậy về để thờ.
Có ấn tượng đầu tiên như vậy nên càng không nhắc đến chuyện tìm hiểu về cô, thế cho nên bây giờ vừa thấy mặt, lại không tìm ra đề tài gì để nói: "Cái đó... chuyện trong nhà của em, Nhạc Phong cũng đã kể cho anh, phải... phải cẩn thận. Anh không phải thân nhân, di thể của A Thành anh không thể hỏi tới được, cũng không biết làm sao, anh dẫn em đi xem phòng cậu ấy vậy." -------------------- Mẫn Tử Hoa dẫn cô vào phòng xong cũng rất biết điều đi xuống lầu, trong phòng rất tối, cửa sổ gì đó đều đã được Nhạc Phong dặn là phải đóng lại, trong phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng trước lúc Diệp Liên Thành đi, trên bàn sách thậm chí vẫn còn mấy tờ giấy, viết qua hướng dẫn đến Cửu Trại: Đến đâu, ngồi xe gì, điểm mua vé máy bay, phương thức liên lạc khách sạn vân vân.
Điều này khiến cho Quý Đường Đường vô cùng khó chịu, tối qua khi ăn cơm với Nhạc Phong, Nhạc Phong đã kể cho cô vài chuyện, chính cô cũng cảm nhận được tình cảm giữa Diệp Liên Thành và cô bé tên Đình Như kia không còn mong manh như trước kia nữa, sau khi ổn định ở Cổ Thành, ngoại trừ lúc đến Hải Thành ra, Diệp Liên Thành chưa từng rời khỏi đây, giờ lại ước hẹn Đình Như ra ngoài du ngoạn, có thể coi là lần đầu tiên.
Cô đang suy đoán suy nghĩ của Diệp Liên Thành trước khi đi, anh đã nghĩ gì? Có lẽ anh ấy đã nghĩ: Đã đến lúc phải nhìn về phía trước, người chết đã chết, người sống vẫn phải sống cho tốt, đã vì Tiểu Hạ mà vô tri vô giác một thời gian dài như vậy rồi, hãy cho bản thân một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu đi...
Hôm đó khi lên đường, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, không chỉ là vì bên cạnh có Đình Như, mà còn vì anh ấy đang ngập tràn hy vọng mới, nếu như chiếc xe đó chạy sớm nửa tiếng thì tốt biết bao, nếu như anh không vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì tốt biết bao, nếu như anh không xuống xe thì tốt biết bao...
Trong khoảnh khắc anh đứng dậy, mọi con đường sống đều đã bị chặt đứt, lại một lần nữa anh tự đẩy mình vào cái vòng tròn luẩn quẩn xui xẻo đó, đám mây đen Thịnh Hạ lại một lần nữa bao
phủ, chỉ khác, lần này là muốn lấy mạng anh.
Quý Đường Đường nén nước mắt lôi Lộ linh nến và chỉ đỏ ra, cô nghĩ cả cuộc đời của Diệp Liên Thành, thực sự là đã bị hủy hoại trong tay mình.
Lúc thắp nến, Nhạc Phong mở cửa bước vào, anh nhận ra tâm trạng của Quý Đường Đường đang cực kỳ khó chịu nên cũng không nói nhiều, chỉ giúp cô buộc chỉ đỏ quanh cổ tay, lúc buộc chỉ, Quý Đường Đường ngơ ngẩn nhìn Lộ linh, bỗng nhiễn nói: "Thật là lạ, ở gần như vậy mà một chút oán khí của anh ấy cũng không có sao, không hề đụng vào chuông."
Nhạc Phong nói: "Đợi lát nữa gặp anh ta, tự em hỏi đi."
Tất cả đã chuẩn bị xong, máu tươi vẽ trên mặt kính ra một vòng tròn hoàn hảo, ánh nến nhảy nhót, tay đặt trên mặt gương, Quý Đường Đường nói với Nhạc Phong: "Hay là anh không phải ở lại đâu, trong phòng không có gió, nến sẽ không tắt. Anh tính thời gian đến lúc đó rồi quay lại cũng được."
Nhạc Phong trầm mặc một chút, gật đầu nói: "Được rồi, hai người cứ tâm sự thoải mái."
Anh ít nhiều cũng đoán được tâm tư của Quý Đường Đường, cô muốn có một không gian trọn vẹn để nói chuyện với Diệp Liên Thành.
Trước khi cài cửa lại, bỗng nhiên anh lại nhớ ra điều gì: "Đường Đường, cảm động một chút thôi thì được, đừng có kích động quá mà đi cùng người khác đấy -- làm bạn gái của người ta rồi thì phải có trách nhiệm, chí ít cũng phải quay lại chào hỏi."
Quý Đường Đường tuy đang khó chịu trong lòng cnũng bị anh chọc cho buồn cười: "Biết rồi."
Cửa đóng lại, căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh dị thường, Quý Đường Đường hít một hơi thật sâu, chậm rãi đặt lòng bàn tay lên giữa mặt gương. Cảm giác lành lạnh từ thủy tinh chậm rãi ngấm vào lòng bàn tay. -------------------- Nhạc Phong xuống dưới lầu, cùng Mẫn Tử Hoa uống rượu nói chuyện phiếm, Mẫn Tử Hoa cũng kỳ lạ, vừa nãy có Quý Đường Đường thì chẳng hỏi câu nào, giờ lại quay ra hỏi Nhạc Phong: "Không biết Tiểu Hạ mấy năm qua sống thế nào, thật sự cứ trốn đông trốn tây như trong phim à, đáng thương thật, cứ trốn tránh mãi đâu phải là cách hay, tôi nghĩ cần phải báo cảnh sát." Nhạc Phong hiện giờ nhất tâm tam dụng, ngoại trừ nói chuyện với Mẫn Tử Hoa cho có lệ ra, lầu trên bên này, lầu trên bên kia, đều là nơi mà anh chú ý -- cũng không biết là lần thứ hai hay là lần thứ ba đi ra ngoài nhìn, Mẫn Tử Hoa cũng chạy ra theo : "Anh đang nhìn cái gì thế, bên đó có chuyện gì à?" Một người nhìn còn có thể giả bộ là vô tình nhìn qua trong lúc thư giãn vặn eo bẻ cổ, hai người đứng cùng nhau, vô cùng thu hút sự chú ý, Nhạc Phong đẩy anh ta vào trong phòng, " Biến, tôi đây đang làm chính sự!" Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy hỏng việc, da đầu cũng tê rần: Cái ống kính to đùng ở trên cao kia, vốn đang hướng lên trên, không biết từ lúc nào đã hạ xuống, miệng ống kính nhắm thẳng về phía họ, tựa như một nòng pháo, trong đầu Nhạc Phong nhất thời nhảy ra một suy nghĩ: Thế này mà bảo là chụp ảnh à, có mà đem làm kính viễn vọng thì có. Đang nghĩ ngợi, Tần Thủ Nghiệp ló đầu ra từ sau ống kính, từ xa vẫy tay với Nhạc Phong, Nhạc Phong ngượng ngập, chỉ biết cứng đờ giơ tay vẫy lại. Trông thấy Nhạc Phong phất tay, Tần Thủ Nghiệp thấy buồn cười, ông ta chỉnh giá đỡ, chuyển sang chế độ điều chỉnh bằng tay, chirnh độ phơi sáng chụp một bức cảnh đêm, cảm thấy cũng khá hài lòng, ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng đã khuya lắm rồi, trên tầng thượng có hơi lạnh, ông ta vào nhà định khoác thêm áo, lúc đi ngang qua phòng của Miêu Miê, cửa đang khép, Tần Thủ Nghiệp do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa tiến vào, Miêu Miêu đang ngồi cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cơm tối không động đến một hạt.
Tần Thủ Nghiệp cười cười ngồi xuống: "Miêu Miêu, sao không ăn cơm?"
Miêu Miêu không buồn nhìn ông ta: "Không muốn ăn."
Tần Thủ Nghiệp ghé lại gần: "Nhóc con, kể cho con một chuyện vui."
Miêu Miêu nghi ngờ nhìn ông ta một cái, Tần Thủ Nghiệp chỉ xuống dưới lầu: "Nhạc Phong ở ngay dưới lầu đấy."
Miêu Miêu sửng sốt một chút, bật thốt lên hỏi: "Tìm con?"
Tần Thủ Nghiệp lắc đầu một cái: "Con biết chuyện ông chủ nhà khách đối diện bên kia bị giết hai ngày trước chưa, người đó và Nhạc Phong có quen biết, cũng có thể coi là bạn bè, chắc cậu ta tới giúp đỡ."
Ánh mắt Miêu Miêu dần ảm đạm, miệng một đằng nghĩ một nẻo: "Chuyện đó thì liên quan gì tới con."
Tần Thủ Nghiệp nén cười: "Nhưng mà lúc cha đang chụp ảnh, lại thấy thằng nhóc đó cứ nhìn nhìn lên trên này, cha nghĩ, chắc không phải là đang nhìn cha đấy chứ?"
Nói xong ông ta dừng lại, vui mừng khi thấy ánh mắt của Miêu Miêu vụt sáng lên, đêm trước khi Diêu Lan gọi điện tới cũng nhắc đến chuyện của Nhạc Phong, bảo là nếu Miêu Miêu thật sự quyết tâm muốn ly hôn thì sau này coi như thành hai đời chồng, khó tránh khỏi chuyện bị vài kẻ cổ hủ ghét bỏ, thay vì chịu ấm ức, chẳng bằng quay lại với Nhạc Phong, dù sao Nhạc Phong cũng có điểm tốt: không vì chia tay mà dùng lời lẽ cay độc hay không buồn gặp mặt, chỗ cần dùng, cậu ta vẫn còn trợ giúp được.
Sự buông lỏng của Diêu Lan khiến cho Tần Thủ Nghiệp cũng không còn cố chấp như trước, đổi lại trước kia, tuyệt oối sẽ không bao giờ có chuyện nhắc đến Nhạc Phong nhẹ nhàng như vậy trước mặt Miêu Miêu -- làm cho con bé vui vẻ cũng tốt, còn đỡ hơn là khóc lóc bỏ cơm nhiều.
Quả nhiên, Miêu Miêu do dự một chút, liền bình bịch chạy lên sân thượng, Tần Thủ Nghiệp không đi theo, chỉ nhìn từ xa, Miêu Miêu hình như còn sợ bị Nhạc Phong phát hiện, cúi người len lén nhìn xuống, thực ra cũng chẳng nhìn thây gì, chỉ thấy Nhạc Phong vừa đi qua cửa, nhưng thế đã đủ khiến cô ta vui vẻ, trong lòng như có một đống lửa nhỏ đang cháy bừng lên.
Tần Thủ Nghiệp bấy giờ mới cười ha hả bước tới, choàng tay qua bả vai Miêu Miêu: "Cha đã nói rồi mà, nó vẫn còn nhớ nhung con lắm."
Miêu Miêu có chút xấu hổ, nhưng vẫn không kìm được niềm vui nhỏ nhỏ và sự đắc ý, thấp giọng nói một câu: "Con cũng biết là như vậy mà."
Tần Thủ Nghiệp chọc lên mũi cô ta: "Hay là đi tìm nó nói chuyện ăn bữa cơm?"
Miêu Miêu có chút do dự, nhớ đến sáng nay nhìn thấy cảnh tượng anh cùng cô gái khác thân mật, có phần không dám tùy tiện như vậy, suy nghĩ một chút mới đẩy Tần Thủ Nghiệp: "Cha, cha đi ra trước đi, con gọi điện thoại đã." -------------------- Cô ta gọi điện cho Mao Ca, Miêu Miêu cảm thấy, Mao Ca mặc dù đang có chút bất mãn với mình, nhưng anh ta là người tốt, có sự rộng lượng và tin cậy của một người anh, có vài việc, hỏi Mao Ca sẽ dễ dàng và hợp lý hơn là hỏi Nhạc Phong.
Mao Ca đáng thương vẫn còn đang ngồi trên tàu hỏa chịu đựng, vốn định mua vé giường nằm, cuối cùng lại không mua được, đành phải ngồi trên ghế cứng, mông thì đau, chợp mắt được một lát thì lại đói bụng, lại phải xin nước sôi đổ vào mì ăn liên, đang húp sùm sụp thì Miêu Miêu gọi điện tới, Mao Ca vừa ăn vừa nhìn màn hình, mặt đầy vẻ buồn bực cuối cùng vẫn nghe.
Miêu Miêu đầu tiên là hỏi han hành trình của anh ta, giọng điệu khá là khhác khí, Mao Ca cũng khách khí nói vẫn ổn, giả bộ như mình được nằm trên giường mềm vậy, được một lúc, Miêu Miêu thử dò xét hỏi một câu: "Mao Ca, sáng nay lúc em đi tìm Nhạc Phong, thấy anh ấy đi cùng.... một cô gái."
Trái tim Mao Ca nhảy lên một cái, mì cũng chẳng buồn ăn, lấy một tờ giấy ra lau miệng, đầu óc nhanh chóng vận hành, đồng thời ừ à phụ họa: "Ừ, ừ."
Miêu Miêu thấy Mao Ca cũng ở trên xe lúc đó, nghĩ bụng chắc anh ta cũng quen biết cô gái kia, muốn hỏi thăm một chút tình huống từ phía anh ta: "Bọn họ quen biết chắc chưa lâu... Mao Ca, anh thấy em và Nhạc Phong còn có khả năng không?"
Mao Ca khó xử vô cùng, bình sinh anh ta sợ nhất là xử lý chuyện tình cảm nam nữ, bất kể là của bản thân hay của người khác, nghĩ ngợi một lúc đành nhắm mắt khuyên cô ta: "Miêu Miêu, chuyện này.... chân trời chỗ nào chẳing có cỏ thơm đúng không, có lúc mất đ thứ này, ta lại có thể tìm được thứ khác tốt hơn. Phong tử nó... nó và Đường Đường quen biết cũng đã lâu rồi, lần này cũng là nghiêm túc.... không phải chơi bời đâu...."
Miêu Miêu sửng sốt một chút: "Đường Đường?"
"Đúng vậy, không phải em đã gặp rồi sao, lúc ở Ca Nại ấy, Đường Đường, con bé với Phong Tử.... A lô, Miêu Miêu? A lô?"
Điện thoại đột nhiên treo, Mao Ca chẳng hiểu ra sao, suy nghĩ một chút thấy mình đã nói rất rõ ràng, Miêu Miêu chắc là đã hiểu được ý tứ của anh ta, vậy nên cũng không gọi lại, trong lòng, anh ta còn có chút đắc ý: Nếu Phong Tử đã dùng dằng không nỡ nói rõ ràng với Miêu Miêu, vậy thì để ông anh này gánh cho cậu đi, dù sao thò cổ cũng một đao rụt cổ cũng một đao, Miêu Miêu kiểu gì cũng phải đối mặt với thực tế. -------------------- Tần Thủ Nghiệp bị Miêu Miêu đẩy ra ngoài, biết cuộc gọi của cô ta không tiện để người khác nghe, liền cười cười đi về phòng, được một lúc lại qua xem, trong phòng không có ai, đi lên sân thượng cũng không có người, nhất thời sốt ruột trong lòng, xuống dưới hỏi, lễ tân nói đã trễ thế này rồi, không thấy có người từ tầng ba xuống, ông ta lại quay lại tìm, lần này cuối cùng cũng tìm thấy, Miêu Miêu đang ngồi bệt dưới sàn, núp trong một góc nhỏ trên sân thượng, trong góc rất tối, không để ý thì không nhìn thấy được.
Cảnh này khiến cho Tần Thủ Nghiệp đau thắt lòng, Miêu Miêu có một đặc điểm, lúc thương tâm thường thích co mình trong góc, khi còn bé thì trốn vào tủ quần áo, dưới chân giường, lớn rồi thì nép vào góc tường, càng khó chịu lại càng thích thu mình trong không gian nhỏ bé, giống như cứ rụt mình lại như vậy thì có thể biến ra một cái vỏ để bảo vệ bản thân, cảnh tượng trước mặt đã lâu rồi không gặp, lần đầu lúc lên sân thượng tìm không hề nhìn thấy, không biết đã co mình lại cỡ nào.
Tần Thủ Nghiệp bước tới ngồi xổm xuống, thấy Miêu Miêu cúi đầu, tay cầm di động, dưới chân có vệt nước mắt, Tần Thủ Nghiệp khó hiểu, rõ ràng vừa nãy vẫn còn ổn thỏa, gọi điện xong thế nào lại biến thành như vậy: "Miêu Miêu, con gọi điện cho Nhạc Phong đấy à?"
Miêu Miêu hỏi một đằng đáp một nẻo, có chút ngơ ngác: "Cha, Nhạc Phong không thích con."
Tần Thủ Nghiệp càng thấy hoang mang hơn, vừa nãy không phải Nhạc Phong còn nhìn mãi về bên này sao, chẳng lẽ là ông ta nhầm: "Chính miệng nó nói với con?"
Miêu Miêu gật đầu một cái, lại lắc đầu, rất hoảng hốt, Tần Thủ Nghiệp cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc liền đỡ cô ta đứng dậy: "Không sao Miêu Miêu, kiểu mới quen biết, thấy mới mẻ thôi, chưa biết chừng được một thời gian lại nhớ đến cái tốt của con, quay lại tìm con,"
Miêu Miêu để mặc Tần Thủ Nghiệp kéo mình dậy, lẩm bẩm nói: "Không phải mới quen, quen từ hồi ở Ca Nại rồi."
Vừa dứt lời, trong lòng chợt thấy trống rỗng, đầu óc rối loạn, từng suy nghĩ cứ nối tiếp nhau mà đến, lúc thì muốn vọt tới trước mặt Nhạc Phong chất vấn anh, tại sao lại có thể như vậy, lại còn là quen biết ở Ca Nại, nếu là sau đó thì còn được, lúc còn ở Ca Nại không phải chúng ta vẫn còn chưa chia tay hay sao, lúc lại nghĩ có thể làm gì được đây, cuối cùng vẫn cứ chia tay...
Cô ta thất hồn lạc phách quay về phòng, sau lưng vang lên giọng nió quái dị của Tần Thủ Nghiệp: "Quen ở Ca Nại?"
Miêu Miêu vô lực ừ một tiếng, Tần Thủ Nghiệp hỏi dồn: "Cô ta tên gì? Sáng nay người con thấy chính là cô ta sao?"
Miêu Miêu bỗng cảm thấy Tần Thủ Nghiệp thật buồn cười, cô ta đã thương tâm như vậy rồi, sao còn hỏi những thứ này, chẳng buồn quay đầu lại, cô ta tiếp tục bước về phía trước, thất thần nói một câu: "Hình như tên là Đường Đường." -------------------- Tần Thủ Thành ở trong phòng đánh một giấc, đang ngủ ngon, cửa bỗng oành một tiếng, giống như có người đang phá cửa, khiến ông ta cả kinh nhất thời tỉnh dậy, bước ra mở cửa nhìn, Tần Thủ Nghiệp đang đứng ở ngoài, nắm tay gác bên cạnh, mắt đỏ cạch, trên trán nổi gân xanh, nét mặt đơn giản có thể nói là dữ tợn.
Tần Thủ Thành sợ hết hồn: "Bác cả, anh làm sao...."
Còn chưa nói xong, Tần Thủ Nghiệp đã túm lấy cổ áo ông ta kéo về phía sân thượng, Tần Thủ Thành lảo đảo vài lần, suýt nữa ngã lăn ra đất, lên đến sân thượng, ông ta có chút bốc hỏa, kéo cổ áo xả hơi: "Anh có bệnh à, định siết chết người ta à?"
Tần Thủ Nghiệp vươn tay chỉ về phía Hạ Thành, bật từng chữ qua kẽ răng: "Nhạc Phong đang ở đó."
Tần Thủ Thành chẳng hiểu ra sao: "Ở đó thì ở đó, chẳng phải cậu ta là bạn của Diệp Liên Thành hay sao?"
Tần Thủ Nghiệp không nén được cơn giận, chỉ dùng một câu nói đã khiến cho Tần Thủ Thành sững người: "Thằng đó và Thịnh Hạ vẫn có liên lạc, chú biết không?!"
"Đâu chỉ có liên lạc, chưa biết chừng cũng đã lên giường với nhau rồi, quan hệ thân thiết như vậy, chẳng trách dám đem ông đây đùa bỡn như con khỉ, ở Đôn Hoàng, lúc hỏi nó, nó nói với chúng ta thế nào, nói không thân, giờ nhớ lại, không phải chúng ta đã mất dấu Thịnh Hạ ở Đôn Hoàng hay sao? Chú Hai, con bà nó chứ, hai lão già cộng lại cũng hơn trăm tuổi mà bị thằng oắt con này vờn như vờn chuột."
Nói xong liền cười điên dại, cười xong liền đẩy Tần Thủ Thành ra ngoài: "Đi, gọi tất cả lên đây, đến nhà cũ!"
Tần Thủ Thành rõ ràng run lên một nhịp: "Nhà cũ?"
Tần Thủ Nghiệp cười một cách dữ tợn: "Đúng, nhà cũ, chỗ mà chú đã giết thằng họ Diệp kia."
Suy nghĩ một lúc lại dặn dò ông ta: "Không phải gọi hết, để một đứa ở lại trông Miêu Miêu, đừng nói gì cho nó cả, đừng kéo nó vào chuyện này." -------------------- Đột nhiên, ngoài cửa vang lên những tràng tiếng ồn đến kinh người, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo, so với tình trạng như chốn không người của mấy ngày trước, cảnh tượng lúc này hoàn toàn hỗn loạn, Tần Thủ Nghiệp quay về phòng thu dọn đồ đạc, Tần Thủ Thành ở ngoài bố trí dặn dò, đang gấp gáp, sau lưng lại có người gọi ông ta: "Chú Hai."
Miêu Miêu bước ra, vốn cô ta không muốn quan tâm, nhưng động tĩnh bên ngoài quá lớn: "Mọi người thế này là định... đi đâu sao?"
Tần Thủ Thành khoát khoát tay: "Cháu không cần quan tâm, chú và cha cháu ra ngoài làm một vài chuyện, cháu cứ đợi ở đây, sẽ có người ở lại cùng."
Miêu Miêu ồ lên một tiếng, mặc dù còn chưa rõ xảy ra chuyện gì nhưng cũng mặc kệ không quan tmâ, cô ta chần chừ một chút, quay người trở về phòng.
"Miêu Miêu"
Tần Thủ Thành chợt gọi cô ta lại
Miêu Miêu sửng sốt một chút, nghi ngờ quay đầu lại nhìn ông ta.
Trong đầu Tần Thủ Thành đang đấu tranh kịch kiệt, ông ta nhìn Miêu Miêu chằm chằm, thực ra cô cháu gái này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ông ta, nhưng ông ta đã ghét cô ta từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nhìn thấy cô ta, mấy chữ "Cùng họ nhưng không cùng mệnh" này lại tựa như một quả chùy nện vào tim ông ta.
Tại sao lại thế, bày trận thế lớn như vậy để đối phó với Tiểu Hạ, nhưng còn con gái anh, đến cả việc biết anh cũng không để nó biết, làm người không thể quá đắc chí như vậy được, muốn để người ta bị chém, anh cũng phải nhỏ vài giọt máu chứ.
Nụ cười của Tần Thủ Thành có chút ác độc, ông ta chợt đổi sang một giọng nói có vẻ tương đối hòa nhã.
"Từ cửa Nam của Cổ Thành ra ngoài, đi theo con đường đất bên phải, chừng bảy tám dặm, có một tòa nhà cũ, chúng ta vừa tới đã thuê lại. Nếu cháu rảnh rỗi không có việc gì thì có thể đến đó thăm quan."
Dừng một lúc lại nói thêm: "Đừng nói là chú bảo đấy, cha cháu không cho chú nói đâu."
Nói xong ông ta bỏ đi, trong lòng Miêu Miêu có chút sợ hãi, cảm thấy ngưiờ chú này hôm nay có chút quái lại.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp mười hai giờ rồi, đã muộn như vậy, đâu phải có bệnh đâu mà đi thăm quan cái tòa nhà cũ kỹ gì đó làm gì. -------------------- Lần này Tần gia ra ngoài dẫn theo mười bốn người, để lại một ở nhà khách để trông Miêu Miêu, còn lại phân làm hai đội, một đội đi trước chuẩn bị, Tần Thủ Thành ở đội thứ hai, ở dưới lầu chờ Tần Thủ Nghiệp, Tần Thủ Nghiệp là người cuối cùng bước xuống, bước chân rất chậm, cũng rất nặng nề, đạp lên cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt, trong tay là chiếc hòm gỗ âm u quen thuộc.
Lúc đi tới dưới lầu, ông ta chợt dừng lại, nhìn về phía Hạ Thành cười cười.
Tần Thủ Thành có chút khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của ông ta, thấy Nhạc Phong đang đứng ở cửa Hạ Thành, đầy hồ nghi nhìn về phía bọn họ.
Tần Thủ Nghiệp chủ động đi về phía bên kia hai bước, chào hỏi Nhạc Phong: "Đơn vị có chút việc gấp phải về, Miêu Miêu chắc phải ở lại hai ngày nữa, trên tầng đã có người ở lại cùng với nó, nếu cậu rảnh thì lên ngồi một chút, nói chuyện với nó."
Nhạc Phong có chút lúng túng, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chú Tần lên đường thuận lợi, cứ tưởng là làm nhân viên nhà nước nhàn hạ lắm, giờ cũng nửa đêm rồi... Đơn vị cơ quan chú cũng bận rộn quá mức."
Tần Thủ Nghiệp cười ha hả, ông ta vươn ta, vỗ vỗ vai Nhạc Phong, trong lời có ý: "Còn biết làm sao, thân bất do kỷ, cũng là vì công việc cấp trên giao xuống thôi, rất khó giải quyết."
Cuộc nói chuyện này khiến cho Nhạc Phong thấy cả người mất tự nhiên: "Công việc mà, lúc nào chẳng vậy, kiểu gì cũng có cách giải quyết."
Tần Thủ Nghiệp gật đầu, cười đầy thâm ý: "Cũng phải, mong là được như câu chúc của cậu." -------------------- Đám Tần Thủ Nghiệp vừa đi, Nhạc Phong liền rảo bước chạy lên tầng, vừa mở cửa đã thấy Quý Đường Đường đang nằm trên bàn, ánh nến le lói, cũng phải còn khoảng hai ba xăng cm.
Nhạc Phong chỉ muốn thổi tắt cây nến, kéo chỉ đỏ lôi thẳng cô ra ngoài, bấy giờ mới hối hận trước đó không hỏi rõ ràng: có thể thổi nến giữa chừng được không, có gây ra hậu quả không tốt gì không?
Do dự liên tục, cuối cùng vẫn đóng cửa ôm tim chờ đợi, Thần Côn không có ở đây, những chuyện thần bí ma quỷ này anh không làm nổi, để cho chắc, vẫn nên chờ đi.
Được một lúc thì vươn tay lên ngang lưng sờ sờ, chạm đến khẩu súng, trong lòng mới thoáng an tâm.
Chuyện có điểm lạ.
Đơn vị có việc? Gạt ai vậy, đâu phải là đơn vị bí mật gì, việc gì mà cần ông nửa đêm nửa hôm mười hai giờ ra khỏi cửa? Làm chuyện đơn vị giao mà kéo theo một đống người nhà họ Tần, đội thân thích à? Quan trọng hơn nữa là, đi làm việc mà không mang theo cặp tài liệu, xách theo cái hòm cũ nhìn khiến người ta phát ghê như vậy làm gì?
Nhạc Phong phiền muộn nôn nóng, móc thuốc lá ra châm, tay có chút run rẩy, vài lần không châm được lửa.
Không biết Đường Đường đã gặp được Diệp Liên Thành chưa, Đường Đường, em chuyện dài nói ngắn thôi, đừng có mà liên miên không dứt đấy....
Miêu Miêu nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, chuyện này cũng không thể trách cô ta, cô ta với Quý Đường Đường ít khi gặp thẳng mặt, lần đầu gặp, Quý Đường Đường đang trùm mũ nên không nhìn rõ lắm, chưa gặp được mấy lần, Quý Đường Đường đã xảy ra chuyện, sau đó cô ta chưa từng gặp lại Quý Đường Đường, huống hồ sáng nay ở khoảng cách xa như vậy, chỉ mơ hồ nhìn thấy đại khái.
Tần Thủ Nghiệp an ủi cô ta: "Đừng suy nghĩ nữa, người như vậy, biết sớm còn hơn biết muộn, không đáng phải rơi nước mắt vì nó."
Miêu Miêu vô thức phản bác lại: "Nhạc Phong không phải người như vậy!"
Tần Thủ Nghiệp sửng sốt một chút, ông ta vốn chỉ muốn thuận đường nói về Tiểu Trịnh một chút, để cho cô ta cắt đửt ý niệm với Nhạc Phong, quan tâm nhiều hơn đến quan hệ với Tiểu Trịnh, lại nhìn thấy Miêu Miêu phản ứng như vậy, ông ta liền hiểu nhất thời khó mà thay đổi được con gái mình, chỉ biết thở dài một tiếng rồi im lặng.
Đổi là con gái nhà người khác, kết hôn rồi còn hồ đồ như vậy, Tần Thủ Nghiệp thực sự sẽ mắng một câu không tuân thủ nữ tắc, không có gia giáo, nhưng đến lượt con mình, ngoại trừ đau lòng thở dài ra cũng chẳng thể làm được gì, ông ta cảm thấy, Miêu Miêu vẫn còn là cô bé ngu ngơ cần người yêu thương cần người bảo vệ như trước kia, nóng đầu lên là muốn kết hôn, giờ lại tùy hứng đòi ly hôn, đều do tính tình mà ra, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Huống chi, so với Miêu Miêu, giờ ông ta có chuyện đáng để quan tâm hơn.
Ánh mắt Tần Thủ Nghiệp lần thứ hai dời về phía ngôi nhà nhỏ chìm trong màn sương yên lặng. -------------------- Lúc Nhạc Phong trở lại, Quý Đường Đường đã rửa mặt thay quần áo chỉnh tề, đang cầm một miếng vải ướt lau cái chuông của cô, kêu là hơi bẩn, Nhạc Phong kép cái bàn nhỏ tới bên cạnh cô, đem hết cháo rồi bánh bao bày ra: "Ăn đi đã, để anh lau cho."
Nói thật, cái chuông cũ nát này vốn đã xỉn màu, lau hay không cũng chẳng có gì khác nhau, Nhạc Phong vừa lau vừa hậm hực, có lúc tâm tư của con gái cũng thật khó hiểu, sạch sẽ để làm khỉ gì chứ.
Suy nghĩ một chút lại hỏi cô: "Em muốn đến Hạ Thành thật à? Có ổn không đấy, đừng để Diệp Liên Thành nhập vào người."
Quý Đường Đường vừa bốc dưa muối vừa nói: "A Thành sao có thể nhập vào em được? Anh ấy đứng về phía em cơ mà."
Nhạc Phong bực mình: "Giờ không phải đã thành ma rồi sao, ma quỷ sao biết đạo lý, chị Nhạn Tử khi còn sống cũng rất hiểu lý lẽ đấy thôi, mất rồi không phải cũng muốn đẩy em vào chỗ chết?"
Quý Đường Đường có chút mất hứng: "A Thành không thế."
Nhạc Phong thật không tả nổi mùi vị trong lòng lúc này, biết nhắc đến đề tài này nhất định sẽ căng thẳng, hơn nữa Diệp Liên Thành đã mất rồi, bản thân nhắc đến người đã khuất đã là không thích hợp, cũng có vẻ quá hẹp hòi -- đành phải im lặng, cắm đầu lau thanh la, lau một lúc lại nhớ đến điều gì: "Có nắm chắc không? Lần này Thần Côn không ở đây, nhỡ đâu em lại xảy ra chuyện gì, chắc anh phải vác cái gương trong nhà Diệp Liên Thành về nhà đợi từng ngày mất."
Quý Đường Đường cúi đầu húp cháo, miệng lùng bùng: "Thạch Gia Tín chẳng phải đã dạy em làm thế nào rồi sao, anh ta nói, hai nơi dễ gọi hồn người đã khuất nhất chính là nơi xảy ra án mạng và nhà của họ. A Thành chết ở đâu em không biết, nhưng Hạ Thành thì kiểu gì em cũng phải tới."
Nhạc Phong vứt cái chuông xuống, tiện tay cầm một cái bánh bao lên ăn, vừa ăn vừa nói cô: "Con người em thật là mâu thuẫn, bốn năm trước thì trốn tránh không gặp anh ta, khó khăn lắm mới mặt đối mặt một lần ở Cổ Thành lại còn liều mạng phủ nhận bản thân là Tiểu Hạ, giờ người ta đã mất rồi, em vừa khóc vừa kêu gào muốn gặp một lần, sao không gặp sớm hơn đi, em..."
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, anh thấy Quý Đường Đường cúi gằm mặt, có nước mắt rơi vào trong bát cháo, nhưng không hề hé răng.
Nhạc Phong lặng đi, anh lặng lẽ nhai miếng bánh bao còn lại, trước kia từng nghe qua câu nhai như nhai sáp, vẫn cảm thấy là do mấy ông nhà văn đang cường điệu hóa, giờ thực sự ngộ ra, quả thực như nhai sáp, không còn mùi vị gì hết.
Anh không thể chen vào nổi giữa Quý Đường Đường và Diệp Liên Thành, người ta luôn nói phải buông tha cho quá khứ, quên đi quá khứ, kỳ thực căn bản không thể buông xuống được, con người của hiện tại là nhờ có quá khứ mới có thể trưởng thành, cho dù quá khứ đó có vui vẻ hay đau khổ, đều là từng mảng dấu vết vô hình, in dấu đẽo tạc, tạo nên con người của bạn bây giờ, xóa bỏ quá khứ, cũng chính là xóa bỏ hiện tại.
Nhạc Phong vươn tay xoa đầu Quý Đường Đường: "Đừng suy nghĩ nữa, tối nay anh sẽ đến Hạ Thành với em, giúp em giữ chỉ đỏ."
Quý Đường Đưnờg ngậm nước mắt gật đầu, Nhạc Phong không kìm được: "Anh vẫn phải nói, có chút mạo hiểm, Tần gia ở ngay đối diện đấy, hay là đợi thêm vài ngày nữa, chờ bọn họ đi đã?"
Quý Đường Đường vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Bọn họ đang một mực muốn chờ em tới, đợi đến khi bọn họ đi thì đến bao giờ. Hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất không phải là nơi an toàn nhất hay sao, hôm qua em còn đi qua đi lại trước mặt bọn họ, có ai nhận ra em không, hả?" -------------------- Quý Đường Đường to gan nói lớn vậy, nhưng Nhạc Phong thì không hề dám lơi lỏng chút nào, anh gọi điện cho Mẫn Tử Hoa, bảo anh ta tìm cách đẩy Đình Như đi, sau đó mở cửa sau đón Quý Đường Đường, về phần mình, phải "Chia quân hai hướng", đi vào từ cửa trước, để người của Tần gia thấy cũng chẳng sao -- nếu nhà họ Tần đã điều tra anh rồi thì khẳng định sẽ biết quan hệ giữa anh và Thẩm Gia Nhạn, cũng biết Diệp Liên Thành là bạn trai cũ của Thẩm Gia Nhạn, anh xuất hiện ở Hạ Thành, chung quy vẫn hợp tình hợp lý, còn có thể thoải mái "thám thính" tình hình nhà họ Tần.
Trên đường đi, Quý Đường Đường bị "sách lược tác chiến" của anh làm cho vừa tức vừa buồn cười, khuyến khích anh nói: "Không bằng anh quay lên trên đó nói chuyện đánh bài với người nhà họ Tần, tùy cơ ứng biến, bọn họ mà có động thái kỳ lạ gì, anh liền gào lên để em còn chạy, thấy sao?"
Nhạc Phong tức giận: "Em chạy rồi, anh gào lên xong rồi sao? Bị người nhà họ Tần treo ngược lên "tẩm quất" à?"
Quý Đường Đường nhắc nhở anh: "Có Miêu Miêu mà, cô ta sẽ không đứng nhìn anh bị đánh đâu."
Nhạc Phong nhìn cô: "Vậy là bạn gái bây giờ của anh lợi dụng anh xong rồi chạy trốn, chạy xong cũng không quan tâm đến anh sống chết thế nào, anh còn phải nhờ bạn gái cũ liều mình cứu giúp nữa đúng không. Đầu anh bị lừa đá hay sao mà lại chọn em nhỉ, sao anh không chọn người đối tốt với anh. Làm bạn gái người ta em cũng phải có trách nhiệm một chút chứ, có ai như em không?"
Chỉ là nói đùa thôi mà sắc mặt Nhạc Phong đã khó coi rồi, Quý Đường Đường hơi hối hận, chính bản thân cô cũng khng thích Nhạc Phong đem Diệp Liên Thành ra nói giỡn, nghĩ chắc Nhạc Phong cũng không thích cô luôn nhắc đến Miêu Miêu, bầu không khí nhất thời có chút đóng băng, vốn cô định nhẹ nhàng nói với anh đôi câu, nhưng đã đến ngã ba, Nhạc Phong chỉ đường cho cô ra cửa sau, tự mình đi về phía cửa trước, Quý Đường Đường nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng có chút khó chịu, sự khó chịu này mãi đến lúc nhìn thấy Mẫn Tử Hoa mới có chút bình ổn.
Mẫn Tử Hoa rất căng thẳng khi mở cửa cho cô, thực sự không khác gì đang làm đặc vụ, lúc đóng cửa lại, anh ta nhn cô từ trên xuống dưới một lượt, vành mắt đột nhiên đỏ lên: "Tiểu Hạ, đúng là cô rồi."
Từ khi thay đổi thân phận, rất lâu rồi mới có người gọi cô là "Tiểu Hạ", mặc dù Thạch Gia Tín cũng từng gọi cái tên này, nhưng cảm giác khi anh ta gọi hoàn toàn bất đồng với Mẫn Tử Hoa, Quý Đường Đường suýt nữa không kìm được nước mắt. cô hít sâu vài lần mới miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười: "Đúng vậy, Tử Hoa, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"
Nói xong không khí bỗng trở nên tẻ ngắt, hai người nhìn nhau, đều nghĩ cuộc đối thoại như vậy thật giả dối, tình huống ngay trước mắt, lại có cái chết của Diệp Liên Thành trước đó, có khỏe hay không vừa nhìn là biết ngay, hà tất phải xa lạ khách sáo như vậy.
Vẫn là Mẫn Tử Hoa lên tiếng trước, anh ta cảm thấy mình là một người đàn ông, vào thời điểm này, phải có chút bao dung của người chủ nhà, đừng tỏ ra quá thê thảm đến mức khóc lóc vò đầu bứt tai: "Chuyện của A Thành, em biết hết rồi phải không, em có thể đến tiễn cậu ấy, anh rất vui... Bọn anh đều rất vui."
Không khí lại trở nên đóng băng, Mẫn Tử Hoa và Quý Đường Đường căn bản cũng không có giao tình gì, cho dù có lúc cũng gặp mặt một hai lần nhưng đều là anh ăn của anh tôi ăn của tôi, hầu như không giao tiếp gì, hơn nữa khi đó mấy anh em ở kí túc xá hình như cũng không thích Thịnh Hạ cho lắm, tuy rằng trước mặt Diệp Liên Thành vẫn khen ai da bạn gái cậu vừa xinh lại vừa học giỏi nha, đến lúc thi cấp 4 cấp 6 nhớ giúp một tay vân vân, nhưng sau lưng thì đều nghĩ, xinh thì xinh nhưng quá yếu đuối, lại còn hơi khác người, còn bắt Diệp Liên Thành tỏ tình tới ba lần mới đồng ý, ông đây mới không thèm rước một cô bạn gái như Quan Âm Bồ tát như vậy về để thờ.
Có ấn tượng đầu tiên như vậy nên càng không nhắc đến chuyện tìm hiểu về cô, thế cho nên bây giờ vừa thấy mặt, lại không tìm ra đề tài gì để nói: "Cái đó... chuyện trong nhà của em, Nhạc Phong cũng đã kể cho anh, phải... phải cẩn thận. Anh không phải thân nhân, di thể của A Thành anh không thể hỏi tới được, cũng không biết làm sao, anh dẫn em đi xem phòng cậu ấy vậy." -------------------- Mẫn Tử Hoa dẫn cô vào phòng xong cũng rất biết điều đi xuống lầu, trong phòng rất tối, cửa sổ gì đó đều đã được Nhạc Phong dặn là phải đóng lại, trong phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng trước lúc Diệp Liên Thành đi, trên bàn sách thậm chí vẫn còn mấy tờ giấy, viết qua hướng dẫn đến Cửu Trại: Đến đâu, ngồi xe gì, điểm mua vé máy bay, phương thức liên lạc khách sạn vân vân.
Điều này khiến cho Quý Đường Đường vô cùng khó chịu, tối qua khi ăn cơm với Nhạc Phong, Nhạc Phong đã kể cho cô vài chuyện, chính cô cũng cảm nhận được tình cảm giữa Diệp Liên Thành và cô bé tên Đình Như kia không còn mong manh như trước kia nữa, sau khi ổn định ở Cổ Thành, ngoại trừ lúc đến Hải Thành ra, Diệp Liên Thành chưa từng rời khỏi đây, giờ lại ước hẹn Đình Như ra ngoài du ngoạn, có thể coi là lần đầu tiên.
Cô đang suy đoán suy nghĩ của Diệp Liên Thành trước khi đi, anh đã nghĩ gì? Có lẽ anh ấy đã nghĩ: Đã đến lúc phải nhìn về phía trước, người chết đã chết, người sống vẫn phải sống cho tốt, đã vì Tiểu Hạ mà vô tri vô giác một thời gian dài như vậy rồi, hãy cho bản thân một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu đi...
Hôm đó khi lên đường, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, không chỉ là vì bên cạnh có Đình Như, mà còn vì anh ấy đang ngập tràn hy vọng mới, nếu như chiếc xe đó chạy sớm nửa tiếng thì tốt biết bao, nếu như anh không vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì tốt biết bao, nếu như anh không xuống xe thì tốt biết bao...
Trong khoảnh khắc anh đứng dậy, mọi con đường sống đều đã bị chặt đứt, lại một lần nữa anh tự đẩy mình vào cái vòng tròn luẩn quẩn xui xẻo đó, đám mây đen Thịnh Hạ lại một lần nữa bao
phủ, chỉ khác, lần này là muốn lấy mạng anh.
Quý Đường Đường nén nước mắt lôi Lộ linh nến và chỉ đỏ ra, cô nghĩ cả cuộc đời của Diệp Liên Thành, thực sự là đã bị hủy hoại trong tay mình.
Lúc thắp nến, Nhạc Phong mở cửa bước vào, anh nhận ra tâm trạng của Quý Đường Đường đang cực kỳ khó chịu nên cũng không nói nhiều, chỉ giúp cô buộc chỉ đỏ quanh cổ tay, lúc buộc chỉ, Quý Đường Đường ngơ ngẩn nhìn Lộ linh, bỗng nhiễn nói: "Thật là lạ, ở gần như vậy mà một chút oán khí của anh ấy cũng không có sao, không hề đụng vào chuông."
Nhạc Phong nói: "Đợi lát nữa gặp anh ta, tự em hỏi đi."
Tất cả đã chuẩn bị xong, máu tươi vẽ trên mặt kính ra một vòng tròn hoàn hảo, ánh nến nhảy nhót, tay đặt trên mặt gương, Quý Đường Đường nói với Nhạc Phong: "Hay là anh không phải ở lại đâu, trong phòng không có gió, nến sẽ không tắt. Anh tính thời gian đến lúc đó rồi quay lại cũng được."
Nhạc Phong trầm mặc một chút, gật đầu nói: "Được rồi, hai người cứ tâm sự thoải mái."
Anh ít nhiều cũng đoán được tâm tư của Quý Đường Đường, cô muốn có một không gian trọn vẹn để nói chuyện với Diệp Liên Thành.
Trước khi cài cửa lại, bỗng nhiên anh lại nhớ ra điều gì: "Đường Đường, cảm động một chút thôi thì được, đừng có kích động quá mà đi cùng người khác đấy -- làm bạn gái của người ta rồi thì phải có trách nhiệm, chí ít cũng phải quay lại chào hỏi."
Quý Đường Đường tuy đang khó chịu trong lòng cnũng bị anh chọc cho buồn cười: "Biết rồi."
Cửa đóng lại, căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh dị thường, Quý Đường Đường hít một hơi thật sâu, chậm rãi đặt lòng bàn tay lên giữa mặt gương. Cảm giác lành lạnh từ thủy tinh chậm rãi ngấm vào lòng bàn tay. -------------------- Nhạc Phong xuống dưới lầu, cùng Mẫn Tử Hoa uống rượu nói chuyện phiếm, Mẫn Tử Hoa cũng kỳ lạ, vừa nãy có Quý Đường Đường thì chẳng hỏi câu nào, giờ lại quay ra hỏi Nhạc Phong: "Không biết Tiểu Hạ mấy năm qua sống thế nào, thật sự cứ trốn đông trốn tây như trong phim à, đáng thương thật, cứ trốn tránh mãi đâu phải là cách hay, tôi nghĩ cần phải báo cảnh sát." Nhạc Phong hiện giờ nhất tâm tam dụng, ngoại trừ nói chuyện với Mẫn Tử Hoa cho có lệ ra, lầu trên bên này, lầu trên bên kia, đều là nơi mà anh chú ý -- cũng không biết là lần thứ hai hay là lần thứ ba đi ra ngoài nhìn, Mẫn Tử Hoa cũng chạy ra theo : "Anh đang nhìn cái gì thế, bên đó có chuyện gì à?" Một người nhìn còn có thể giả bộ là vô tình nhìn qua trong lúc thư giãn vặn eo bẻ cổ, hai người đứng cùng nhau, vô cùng thu hút sự chú ý, Nhạc Phong đẩy anh ta vào trong phòng, " Biến, tôi đây đang làm chính sự!" Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy hỏng việc, da đầu cũng tê rần: Cái ống kính to đùng ở trên cao kia, vốn đang hướng lên trên, không biết từ lúc nào đã hạ xuống, miệng ống kính nhắm thẳng về phía họ, tựa như một nòng pháo, trong đầu Nhạc Phong nhất thời nhảy ra một suy nghĩ: Thế này mà bảo là chụp ảnh à, có mà đem làm kính viễn vọng thì có. Đang nghĩ ngợi, Tần Thủ Nghiệp ló đầu ra từ sau ống kính, từ xa vẫy tay với Nhạc Phong, Nhạc Phong ngượng ngập, chỉ biết cứng đờ giơ tay vẫy lại. Trông thấy Nhạc Phong phất tay, Tần Thủ Nghiệp thấy buồn cười, ông ta chỉnh giá đỡ, chuyển sang chế độ điều chỉnh bằng tay, chirnh độ phơi sáng chụp một bức cảnh đêm, cảm thấy cũng khá hài lòng, ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng đã khuya lắm rồi, trên tầng thượng có hơi lạnh, ông ta vào nhà định khoác thêm áo, lúc đi ngang qua phòng của Miêu Miê, cửa đang khép, Tần Thủ Nghiệp do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa tiến vào, Miêu Miêu đang ngồi cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cơm tối không động đến một hạt.
Tần Thủ Nghiệp cười cười ngồi xuống: "Miêu Miêu, sao không ăn cơm?"
Miêu Miêu không buồn nhìn ông ta: "Không muốn ăn."
Tần Thủ Nghiệp ghé lại gần: "Nhóc con, kể cho con một chuyện vui."
Miêu Miêu nghi ngờ nhìn ông ta một cái, Tần Thủ Nghiệp chỉ xuống dưới lầu: "Nhạc Phong ở ngay dưới lầu đấy."
Miêu Miêu sửng sốt một chút, bật thốt lên hỏi: "Tìm con?"
Tần Thủ Nghiệp lắc đầu một cái: "Con biết chuyện ông chủ nhà khách đối diện bên kia bị giết hai ngày trước chưa, người đó và Nhạc Phong có quen biết, cũng có thể coi là bạn bè, chắc cậu ta tới giúp đỡ."
Ánh mắt Miêu Miêu dần ảm đạm, miệng một đằng nghĩ một nẻo: "Chuyện đó thì liên quan gì tới con."
Tần Thủ Nghiệp nén cười: "Nhưng mà lúc cha đang chụp ảnh, lại thấy thằng nhóc đó cứ nhìn nhìn lên trên này, cha nghĩ, chắc không phải là đang nhìn cha đấy chứ?"
Nói xong ông ta dừng lại, vui mừng khi thấy ánh mắt của Miêu Miêu vụt sáng lên, đêm trước khi Diêu Lan gọi điện tới cũng nhắc đến chuyện của Nhạc Phong, bảo là nếu Miêu Miêu thật sự quyết tâm muốn ly hôn thì sau này coi như thành hai đời chồng, khó tránh khỏi chuyện bị vài kẻ cổ hủ ghét bỏ, thay vì chịu ấm ức, chẳng bằng quay lại với Nhạc Phong, dù sao Nhạc Phong cũng có điểm tốt: không vì chia tay mà dùng lời lẽ cay độc hay không buồn gặp mặt, chỗ cần dùng, cậu ta vẫn còn trợ giúp được.
Sự buông lỏng của Diêu Lan khiến cho Tần Thủ Nghiệp cũng không còn cố chấp như trước, đổi lại trước kia, tuyệt oối sẽ không bao giờ có chuyện nhắc đến Nhạc Phong nhẹ nhàng như vậy trước mặt Miêu Miêu -- làm cho con bé vui vẻ cũng tốt, còn đỡ hơn là khóc lóc bỏ cơm nhiều.
Quả nhiên, Miêu Miêu do dự một chút, liền bình bịch chạy lên sân thượng, Tần Thủ Nghiệp không đi theo, chỉ nhìn từ xa, Miêu Miêu hình như còn sợ bị Nhạc Phong phát hiện, cúi người len lén nhìn xuống, thực ra cũng chẳng nhìn thây gì, chỉ thấy Nhạc Phong vừa đi qua cửa, nhưng thế đã đủ khiến cô ta vui vẻ, trong lòng như có một đống lửa nhỏ đang cháy bừng lên.
Tần Thủ Nghiệp bấy giờ mới cười ha hả bước tới, choàng tay qua bả vai Miêu Miêu: "Cha đã nói rồi mà, nó vẫn còn nhớ nhung con lắm."
Miêu Miêu có chút xấu hổ, nhưng vẫn không kìm được niềm vui nhỏ nhỏ và sự đắc ý, thấp giọng nói một câu: "Con cũng biết là như vậy mà."
Tần Thủ Nghiệp chọc lên mũi cô ta: "Hay là đi tìm nó nói chuyện ăn bữa cơm?"
Miêu Miêu có chút do dự, nhớ đến sáng nay nhìn thấy cảnh tượng anh cùng cô gái khác thân mật, có phần không dám tùy tiện như vậy, suy nghĩ một chút mới đẩy Tần Thủ Nghiệp: "Cha, cha đi ra trước đi, con gọi điện thoại đã." -------------------- Cô ta gọi điện cho Mao Ca, Miêu Miêu cảm thấy, Mao Ca mặc dù đang có chút bất mãn với mình, nhưng anh ta là người tốt, có sự rộng lượng và tin cậy của một người anh, có vài việc, hỏi Mao Ca sẽ dễ dàng và hợp lý hơn là hỏi Nhạc Phong.
Mao Ca đáng thương vẫn còn đang ngồi trên tàu hỏa chịu đựng, vốn định mua vé giường nằm, cuối cùng lại không mua được, đành phải ngồi trên ghế cứng, mông thì đau, chợp mắt được một lát thì lại đói bụng, lại phải xin nước sôi đổ vào mì ăn liên, đang húp sùm sụp thì Miêu Miêu gọi điện tới, Mao Ca vừa ăn vừa nhìn màn hình, mặt đầy vẻ buồn bực cuối cùng vẫn nghe.
Miêu Miêu đầu tiên là hỏi han hành trình của anh ta, giọng điệu khá là khhác khí, Mao Ca cũng khách khí nói vẫn ổn, giả bộ như mình được nằm trên giường mềm vậy, được một lúc, Miêu Miêu thử dò xét hỏi một câu: "Mao Ca, sáng nay lúc em đi tìm Nhạc Phong, thấy anh ấy đi cùng.... một cô gái."
Trái tim Mao Ca nhảy lên một cái, mì cũng chẳng buồn ăn, lấy một tờ giấy ra lau miệng, đầu óc nhanh chóng vận hành, đồng thời ừ à phụ họa: "Ừ, ừ."
Miêu Miêu thấy Mao Ca cũng ở trên xe lúc đó, nghĩ bụng chắc anh ta cũng quen biết cô gái kia, muốn hỏi thăm một chút tình huống từ phía anh ta: "Bọn họ quen biết chắc chưa lâu... Mao Ca, anh thấy em và Nhạc Phong còn có khả năng không?"
Mao Ca khó xử vô cùng, bình sinh anh ta sợ nhất là xử lý chuyện tình cảm nam nữ, bất kể là của bản thân hay của người khác, nghĩ ngợi một lúc đành nhắm mắt khuyên cô ta: "Miêu Miêu, chuyện này.... chân trời chỗ nào chẳing có cỏ thơm đúng không, có lúc mất đ thứ này, ta lại có thể tìm được thứ khác tốt hơn. Phong tử nó... nó và Đường Đường quen biết cũng đã lâu rồi, lần này cũng là nghiêm túc.... không phải chơi bời đâu...."
Miêu Miêu sửng sốt một chút: "Đường Đường?"
"Đúng vậy, không phải em đã gặp rồi sao, lúc ở Ca Nại ấy, Đường Đường, con bé với Phong Tử.... A lô, Miêu Miêu? A lô?"
Điện thoại đột nhiên treo, Mao Ca chẳng hiểu ra sao, suy nghĩ một chút thấy mình đã nói rất rõ ràng, Miêu Miêu chắc là đã hiểu được ý tứ của anh ta, vậy nên cũng không gọi lại, trong lòng, anh ta còn có chút đắc ý: Nếu Phong Tử đã dùng dằng không nỡ nói rõ ràng với Miêu Miêu, vậy thì để ông anh này gánh cho cậu đi, dù sao thò cổ cũng một đao rụt cổ cũng một đao, Miêu Miêu kiểu gì cũng phải đối mặt với thực tế. -------------------- Tần Thủ Nghiệp bị Miêu Miêu đẩy ra ngoài, biết cuộc gọi của cô ta không tiện để người khác nghe, liền cười cười đi về phòng, được một lúc lại qua xem, trong phòng không có ai, đi lên sân thượng cũng không có người, nhất thời sốt ruột trong lòng, xuống dưới hỏi, lễ tân nói đã trễ thế này rồi, không thấy có người từ tầng ba xuống, ông ta lại quay lại tìm, lần này cuối cùng cũng tìm thấy, Miêu Miêu đang ngồi bệt dưới sàn, núp trong một góc nhỏ trên sân thượng, trong góc rất tối, không để ý thì không nhìn thấy được.
Cảnh này khiến cho Tần Thủ Nghiệp đau thắt lòng, Miêu Miêu có một đặc điểm, lúc thương tâm thường thích co mình trong góc, khi còn bé thì trốn vào tủ quần áo, dưới chân giường, lớn rồi thì nép vào góc tường, càng khó chịu lại càng thích thu mình trong không gian nhỏ bé, giống như cứ rụt mình lại như vậy thì có thể biến ra một cái vỏ để bảo vệ bản thân, cảnh tượng trước mặt đã lâu rồi không gặp, lần đầu lúc lên sân thượng tìm không hề nhìn thấy, không biết đã co mình lại cỡ nào.
Tần Thủ Nghiệp bước tới ngồi xổm xuống, thấy Miêu Miêu cúi đầu, tay cầm di động, dưới chân có vệt nước mắt, Tần Thủ Nghiệp khó hiểu, rõ ràng vừa nãy vẫn còn ổn thỏa, gọi điện xong thế nào lại biến thành như vậy: "Miêu Miêu, con gọi điện cho Nhạc Phong đấy à?"
Miêu Miêu hỏi một đằng đáp một nẻo, có chút ngơ ngác: "Cha, Nhạc Phong không thích con."
Tần Thủ Nghiệp càng thấy hoang mang hơn, vừa nãy không phải Nhạc Phong còn nhìn mãi về bên này sao, chẳng lẽ là ông ta nhầm: "Chính miệng nó nói với con?"
Miêu Miêu gật đầu một cái, lại lắc đầu, rất hoảng hốt, Tần Thủ Nghiệp cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc liền đỡ cô ta đứng dậy: "Không sao Miêu Miêu, kiểu mới quen biết, thấy mới mẻ thôi, chưa biết chừng được một thời gian lại nhớ đến cái tốt của con, quay lại tìm con,"
Miêu Miêu để mặc Tần Thủ Nghiệp kéo mình dậy, lẩm bẩm nói: "Không phải mới quen, quen từ hồi ở Ca Nại rồi."
Vừa dứt lời, trong lòng chợt thấy trống rỗng, đầu óc rối loạn, từng suy nghĩ cứ nối tiếp nhau mà đến, lúc thì muốn vọt tới trước mặt Nhạc Phong chất vấn anh, tại sao lại có thể như vậy, lại còn là quen biết ở Ca Nại, nếu là sau đó thì còn được, lúc còn ở Ca Nại không phải chúng ta vẫn còn chưa chia tay hay sao, lúc lại nghĩ có thể làm gì được đây, cuối cùng vẫn cứ chia tay...
Cô ta thất hồn lạc phách quay về phòng, sau lưng vang lên giọng nió quái dị của Tần Thủ Nghiệp: "Quen ở Ca Nại?"
Miêu Miêu vô lực ừ một tiếng, Tần Thủ Nghiệp hỏi dồn: "Cô ta tên gì? Sáng nay người con thấy chính là cô ta sao?"
Miêu Miêu bỗng cảm thấy Tần Thủ Nghiệp thật buồn cười, cô ta đã thương tâm như vậy rồi, sao còn hỏi những thứ này, chẳng buồn quay đầu lại, cô ta tiếp tục bước về phía trước, thất thần nói một câu: "Hình như tên là Đường Đường." -------------------- Tần Thủ Thành ở trong phòng đánh một giấc, đang ngủ ngon, cửa bỗng oành một tiếng, giống như có người đang phá cửa, khiến ông ta cả kinh nhất thời tỉnh dậy, bước ra mở cửa nhìn, Tần Thủ Nghiệp đang đứng ở ngoài, nắm tay gác bên cạnh, mắt đỏ cạch, trên trán nổi gân xanh, nét mặt đơn giản có thể nói là dữ tợn.
Tần Thủ Thành sợ hết hồn: "Bác cả, anh làm sao...."
Còn chưa nói xong, Tần Thủ Nghiệp đã túm lấy cổ áo ông ta kéo về phía sân thượng, Tần Thủ Thành lảo đảo vài lần, suýt nữa ngã lăn ra đất, lên đến sân thượng, ông ta có chút bốc hỏa, kéo cổ áo xả hơi: "Anh có bệnh à, định siết chết người ta à?"
Tần Thủ Nghiệp vươn tay chỉ về phía Hạ Thành, bật từng chữ qua kẽ răng: "Nhạc Phong đang ở đó."
Tần Thủ Thành chẳng hiểu ra sao: "Ở đó thì ở đó, chẳng phải cậu ta là bạn của Diệp Liên Thành hay sao?"
Tần Thủ Nghiệp không nén được cơn giận, chỉ dùng một câu nói đã khiến cho Tần Thủ Thành sững người: "Thằng đó và Thịnh Hạ vẫn có liên lạc, chú biết không?!"
"Đâu chỉ có liên lạc, chưa biết chừng cũng đã lên giường với nhau rồi, quan hệ thân thiết như vậy, chẳng trách dám đem ông đây đùa bỡn như con khỉ, ở Đôn Hoàng, lúc hỏi nó, nó nói với chúng ta thế nào, nói không thân, giờ nhớ lại, không phải chúng ta đã mất dấu Thịnh Hạ ở Đôn Hoàng hay sao? Chú Hai, con bà nó chứ, hai lão già cộng lại cũng hơn trăm tuổi mà bị thằng oắt con này vờn như vờn chuột."
Nói xong liền cười điên dại, cười xong liền đẩy Tần Thủ Thành ra ngoài: "Đi, gọi tất cả lên đây, đến nhà cũ!"
Tần Thủ Thành rõ ràng run lên một nhịp: "Nhà cũ?"
Tần Thủ Nghiệp cười một cách dữ tợn: "Đúng, nhà cũ, chỗ mà chú đã giết thằng họ Diệp kia."
Suy nghĩ một lúc lại dặn dò ông ta: "Không phải gọi hết, để một đứa ở lại trông Miêu Miêu, đừng nói gì cho nó cả, đừng kéo nó vào chuyện này." -------------------- Đột nhiên, ngoài cửa vang lên những tràng tiếng ồn đến kinh người, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo, so với tình trạng như chốn không người của mấy ngày trước, cảnh tượng lúc này hoàn toàn hỗn loạn, Tần Thủ Nghiệp quay về phòng thu dọn đồ đạc, Tần Thủ Thành ở ngoài bố trí dặn dò, đang gấp gáp, sau lưng lại có người gọi ông ta: "Chú Hai."
Miêu Miêu bước ra, vốn cô ta không muốn quan tâm, nhưng động tĩnh bên ngoài quá lớn: "Mọi người thế này là định... đi đâu sao?"
Tần Thủ Thành khoát khoát tay: "Cháu không cần quan tâm, chú và cha cháu ra ngoài làm một vài chuyện, cháu cứ đợi ở đây, sẽ có người ở lại cùng."
Miêu Miêu ồ lên một tiếng, mặc dù còn chưa rõ xảy ra chuyện gì nhưng cũng mặc kệ không quan tmâ, cô ta chần chừ một chút, quay người trở về phòng.
"Miêu Miêu"
Tần Thủ Thành chợt gọi cô ta lại
Miêu Miêu sửng sốt một chút, nghi ngờ quay đầu lại nhìn ông ta.
Trong đầu Tần Thủ Thành đang đấu tranh kịch kiệt, ông ta nhìn Miêu Miêu chằm chằm, thực ra cô cháu gái này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ông ta, nhưng ông ta đã ghét cô ta từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nhìn thấy cô ta, mấy chữ "Cùng họ nhưng không cùng mệnh" này lại tựa như một quả chùy nện vào tim ông ta.
Tại sao lại thế, bày trận thế lớn như vậy để đối phó với Tiểu Hạ, nhưng còn con gái anh, đến cả việc biết anh cũng không để nó biết, làm người không thể quá đắc chí như vậy được, muốn để người ta bị chém, anh cũng phải nhỏ vài giọt máu chứ.
Nụ cười của Tần Thủ Thành có chút ác độc, ông ta chợt đổi sang một giọng nói có vẻ tương đối hòa nhã.
"Từ cửa Nam của Cổ Thành ra ngoài, đi theo con đường đất bên phải, chừng bảy tám dặm, có một tòa nhà cũ, chúng ta vừa tới đã thuê lại. Nếu cháu rảnh rỗi không có việc gì thì có thể đến đó thăm quan."
Dừng một lúc lại nói thêm: "Đừng nói là chú bảo đấy, cha cháu không cho chú nói đâu."
Nói xong ông ta bỏ đi, trong lòng Miêu Miêu có chút sợ hãi, cảm thấy ngưiờ chú này hôm nay có chút quái lại.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp mười hai giờ rồi, đã muộn như vậy, đâu phải có bệnh đâu mà đi thăm quan cái tòa nhà cũ kỹ gì đó làm gì. -------------------- Lần này Tần gia ra ngoài dẫn theo mười bốn người, để lại một ở nhà khách để trông Miêu Miêu, còn lại phân làm hai đội, một đội đi trước chuẩn bị, Tần Thủ Thành ở đội thứ hai, ở dưới lầu chờ Tần Thủ Nghiệp, Tần Thủ Nghiệp là người cuối cùng bước xuống, bước chân rất chậm, cũng rất nặng nề, đạp lên cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt, trong tay là chiếc hòm gỗ âm u quen thuộc.
Lúc đi tới dưới lầu, ông ta chợt dừng lại, nhìn về phía Hạ Thành cười cười.
Tần Thủ Thành có chút khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của ông ta, thấy Nhạc Phong đang đứng ở cửa Hạ Thành, đầy hồ nghi nhìn về phía bọn họ.
Tần Thủ Nghiệp chủ động đi về phía bên kia hai bước, chào hỏi Nhạc Phong: "Đơn vị có chút việc gấp phải về, Miêu Miêu chắc phải ở lại hai ngày nữa, trên tầng đã có người ở lại cùng với nó, nếu cậu rảnh thì lên ngồi một chút, nói chuyện với nó."
Nhạc Phong có chút lúng túng, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chú Tần lên đường thuận lợi, cứ tưởng là làm nhân viên nhà nước nhàn hạ lắm, giờ cũng nửa đêm rồi... Đơn vị cơ quan chú cũng bận rộn quá mức."
Tần Thủ Nghiệp cười ha hả, ông ta vươn ta, vỗ vỗ vai Nhạc Phong, trong lời có ý: "Còn biết làm sao, thân bất do kỷ, cũng là vì công việc cấp trên giao xuống thôi, rất khó giải quyết."
Cuộc nói chuyện này khiến cho Nhạc Phong thấy cả người mất tự nhiên: "Công việc mà, lúc nào chẳng vậy, kiểu gì cũng có cách giải quyết."
Tần Thủ Nghiệp gật đầu, cười đầy thâm ý: "Cũng phải, mong là được như câu chúc của cậu." -------------------- Đám Tần Thủ Nghiệp vừa đi, Nhạc Phong liền rảo bước chạy lên tầng, vừa mở cửa đã thấy Quý Đường Đường đang nằm trên bàn, ánh nến le lói, cũng phải còn khoảng hai ba xăng cm.
Nhạc Phong chỉ muốn thổi tắt cây nến, kéo chỉ đỏ lôi thẳng cô ra ngoài, bấy giờ mới hối hận trước đó không hỏi rõ ràng: có thể thổi nến giữa chừng được không, có gây ra hậu quả không tốt gì không?
Do dự liên tục, cuối cùng vẫn đóng cửa ôm tim chờ đợi, Thần Côn không có ở đây, những chuyện thần bí ma quỷ này anh không làm nổi, để cho chắc, vẫn nên chờ đi.
Được một lúc thì vươn tay lên ngang lưng sờ sờ, chạm đến khẩu súng, trong lòng mới thoáng an tâm.
Chuyện có điểm lạ.
Đơn vị có việc? Gạt ai vậy, đâu phải là đơn vị bí mật gì, việc gì mà cần ông nửa đêm nửa hôm mười hai giờ ra khỏi cửa? Làm chuyện đơn vị giao mà kéo theo một đống người nhà họ Tần, đội thân thích à? Quan trọng hơn nữa là, đi làm việc mà không mang theo cặp tài liệu, xách theo cái hòm cũ nhìn khiến người ta phát ghê như vậy làm gì?
Nhạc Phong phiền muộn nôn nóng, móc thuốc lá ra châm, tay có chút run rẩy, vài lần không châm được lửa.
Không biết Đường Đường đã gặp được Diệp Liên Thành chưa, Đường Đường, em chuyện dài nói ngắn thôi, đừng có mà liên miên không dứt đấy....