Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
- Nè San, cậu có nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Ngọc không? – Ngay cả khi đã ngồi ghé vào mí giường, Khiết vẫn lộ rõ vẻ bồn chồn.
- Không, tớ cũng như cậu, cả ngày hôm nay chỉ trong phòng rồi tụi mình cùng đi coi phim! – Cô bạn xinh đẹp khoanh tay, nhìn qua cửa sổ, đáp khẽ.
Câu chuyện về cô bạn lớp dưới biến mất dừng ở đấy. Hai người bạn không nói gì nữa. Cả người mới đến cũng im lặng, nằm im trên giường tầng, nhắm mắt vờ như lại chìm vào giấc ngủ.
Hồi chuông duy nhất vang lên, ngắn, không quá mạnh, đủ lọt qua khe cửa tất cả các căn phòng dọc theo từng dãy hành lang. Ngay cả người mới đến cũng lờ mờ nhận ra những hồi chuông là thứ duy nhất ít được trông đợi ở khu nội trú. Tuy nhiên thời điểm này, ngoài công dụng báo giờ, nó còn tạm xóa đi bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Hai thành viên cũ phòng 306 vội vã nhỏm dậy, nhảy ra khỏi giường, lao vội về cánh cửa buồng tắm. Trong tương quan với các đồ vật vây quanh, mới thấy rõ Khiết thuộc mẫu người vóc dáng thấp đậm. Trong khi đó, San không những sở hữu gương mặt đẹp hoàn hảo mà còn có chiều cao vượt trội. Dù nhanh nhẹn hơn, rốt cuộc khiết vẫn phải nhường buồng tắm cho San thay đồ. Nhận ra người mới đến nãy giờ vẫn gác cằm trên đầu gối, nhìn mình chằm chằm qua đôi kính râm kỳ dị, Khiết hất cằm, cao giọng ra lệnh: “ Quay mặt đi, một phút!”. Bình Nguyên chầm chậm ngoảnh vào tường. Da nâu kéo nhanh mấy tấm rèm cửa sổ nhăn sáng. Không gian tức khắc mở xuống. Chưa yên tâm, cô bạn còn tắt phụt công tắc đèn néon gắn trên trần nhà. “ Oái!”. Tiếng kêu bực bội vang lên trong bóng tối cùng âm thanh những quyển sách rơi xuống sàn. Có lẽ khi thay áo, Khiết vung mạnh cánh tay, làm đổ ụp chồng sách chất phía đầu giường của San. Ngọn đèn sáng trở lại, cũng là khi cô bạn tóc xoăn xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra khỏi buồng tắm.
Trong một giây, San đứng khựng khi nhận ra chồng sách của mình rời khỏi vị trí. Nhưng còn nhanh hơn thế, cô lấy lại vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra. “ Tớ làm đổ đấy. Sorry nha!”. – Khiết nói, vẫn loay hoay cài khoá đôi giày sandal đế mỏng. Trái ngược hẳn với cử chỉ hấp tấp đầy vẻ nóng vội nên mỗi hành động đều tạo ra vô số âm thanh nhộn nhạo của da nâu, San di chuyển giữa các đồ đạc một cách êm thấm. Không càu nhàu than phiền, cũng không gây bất kỳ tiếng động nào, cô bạn cúi xuống, vội vã thu nhặt các quyển sách văng tung toé khắp nơi, xếp chúng lên nhau một cách vuông vức. Gầm giường. Chân ghế. Lối đi. Dễ dàng thấy phần lớn là truyện tranh. Tuy nhiên một số trong đó, lại là những quyển sách dày dặn, với những trang trong đã ố vàng, được đóng lại bằng thứ bìa xanh nhưng lại không in tựa. Lùa cây lược vào mái tóc ngắn hơi cứng, Khiết nhìn San gom từng quyển, nhăn mặt nhận xét: “ Ồ! Lâu nay mình không nhận ra! Cậu có thói quen đọc sách dày từ khi nào vậy?”. Dường như mải tập trung thu dọn, San không nghe thấy câu hỏi tò mò. Cô bạn xinh đẹp mở ngăn bàn học, xếp tất cả các quyển sách vào các khoảng trống. Những động tác của San khéo léo và chuẩn xác. Đặc biệt, ngay cả khi làm việc luôn tay, ở cô vẫn toả ra vẻ kiêu hãnh kín đáo của một cô gái được nuôi dạy trong gia đình khá giả, hoàn toàn tự tin với tài sản, nền giáo dục được hưởng và nguồn gốc gia tộc.
Hai cô gái kiểm tra cho nhau bộ đồng phục gọn ghẽ bằng vải thun, màu xanh nhạt đơn giản, thay cho bộ váy áo sặc sỡ ban nãy đi xem phim. Liếc nhìn mái tóc xoăn mềm chải kỹ cài chiếc băng-đô chấm bi của San, Khiết bỗng nở nụ cười tinh quái:
- Chút nữa dưới nhà ăn, tớ lại chiếm chỗ cùng bàn với Danny để anh ấy có thể nhìn thấy mái tóc tuyệt đẹp của cậu, San nhé?
- Nếu cậu vẫn can đảm!- Tóc xoăn nhún vai, tỏ ra bình thản trước lời trêu ghẹo, nhưng không phải không hy vọng.
- Tất nhiên tớ sẽ làm tất cả những gì trong khả năng. Để cậu vui. Và tất nhiên, tớ là người vui nhất!- Da nâu cười rạng rỡ.
- Này, nói thật đi! Khi gán ghép tớ và Danny, với cậu, giống như một việc khôi hài, đúng không nào? – Nhẹ nhàng, nhưng giọng San thoáng qua vẻ ngờ vực.
- Nếu cậu nghĩ thế thì cũng tại sao đó không là sự thật. Lúc nào mà tớ chẳng thích xung quanh tràn ngập tiếng cười. Còn cậu cũng thích trò trêu chọc ấy, rõ ràng là thế! Nếu tớ không lên tiếng, ai nhận ra cậu và Danny là một cặp đẹp đôi nhất? Nếu tớ không lên tiếng, các cô gái khác sẽ vây quanh cậu ta. Khi một trong số họ may mắn, làm cho Danny chú ý, thì cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào hết!- Khiết nói một hơi dài, đôi mắt tròn nheo lại, với đuôi mắt hơi xếch lên thái dương như nét mực vẽ quá tay.
- Thôi được, cậu cứ làm những gì cậu nghĩ là ổn. Nhưng, nếu mấy cô bạn lớp khác rằng tụi mình đang phát cuồng, cư xử rối loạn chỉ vì một anh chàng nổi bật, thì hình ảnh các cô gái 11C tụi mình sẽ chẳng ra sao!- San chớp mắt, gò má ửng lên, khiến gương mặt cô còn hơn cả xinh đẹp.
- Uh huh. Chớ lo! Tớ đủ thông minh để khiến tất cả mọi người tin rằng, anh chàng lạnh lùng ấy phát điên vì cậu, cô gái đẹp nhất không chỉ dãy nhà cánh phải, mà cả trường nội trú này! – Khiết cười phá lên, thoải mái, tràn đầy sức sống.
- Thôi, xuống nhà ăn, mau lên, trước khi nữ phù thuỷ tóc thép biến tụi mình thành tấm gương của sự trừng phạt! – San nhắc, khoắc tay da nâu, cùng đi ra cửa.
Suốt cuộc trò chuyện của hai người bạn cùng phòng, Bình Nguyên ngồi bó gối trên giường tầng, lắng nghe tất cả. Quan sát cảnh tượng đang diễn ra bên dưới – từ cử chỉ bàn tay, các động tác cơ thể cho đến những sắc thái tình cảm liên tục biến đổi trên nét mặt – theo cách của một chiếc camera ghi hình, cô gái nhỏ dễ dàng phác thảo mối liên hệ giữa những nhân vật trong cuộc trao đổi. Thậm chí, cô hiểu ngay, biệt danh phù thuỷ tóc thép không dành cho ai xa lạ, ngoài nữ giám thị.
- Eh, bạn định ngồi hoài trên đó, không đi cùng chúng tớ xuống nhà dùng bữa tối sao?- Đặt tay trên nắm cửa, Khiết sực nhớ, ngoảnh lại, ngạc nhiên hỏi cô bạn mới.
Bình Nguyên lắc đầu nhè nhẹ.
Da nâu nhún vai. Một bên lông mày cô nhướn lên, biến gương mặt thành một nụ cười lạ, không phải không thân thiện:
- Bạn vẫn còn mệt sau chuyến đi dài hả? Vậy tụi mình xuống phòng ăn nhé. Bạn cứ ngủ hay làm gì tuỳ thích. Nghe nhạc cũng được! Vi tính của mình vẫn để chế độ Stand by đấy Nguyên ạ. Ngay trên desktop có mấy folder nhạc chứa hàng đống bài hát cực đỉnh. Loại nào cũng có đủ. Bảo đảm nghe nhạc chọn của mình, bạn khoái liền!
Phía sau đôi kính hổ phách, hàng lông mi chớp nhẹ, thay cho cái gật đầu.
- Đừng có mở tủ lạnh! Cậu sẽ thất vọng. Toàn là rau củ quả thôi. Ha ha! Mình và San là thỏ nâu và thỏ trắng mà. Thức ăn dự trữ ban đêm của bọn tớ đấy – Khiết nửa đùa nửa thật, rồi lấy giọng đàng hoàng ngay – Giỡn chút xíu, đừng ngại! Lát nữa xuống nhà ăn, nếu có món tráng miệng nào ngon ngon, bọn mình sẽ xoáy chút ít, cả bánh ngọt lẫn trái cây, giấu đem lên đây cho bạn thưởng thức.
Trong khi da nâu nói liến láu, cô bạn tóc xoăn đứng cạnh bên, nhìn Bình Nguyên bằng đôi mắt nghiêm trang. Ngoài vẻ thông minh và hiểu biết không lẫn vào đâu được, đôi mắt ấy không hề để lộ ra một cảm xúc nào.
***
Cánh cửa phòng 306 khép lại sau lưng hai cô bạn. Tiếng chân lao xao của các nữ học sinh nội trú kéo xuống nhà ăn cũng vãn dần. Không khí trở lại yên tĩnh. Bình Nguyên vỗ nhẹ chiếc gối chưa có vỏ bọc, ngã đầu nằm xuống. Chưa đầy ba phút, lại vang lên hồi chuông. Nhưng bây giờ nó hiện diện ngay trong căn phòng. m sắc tiếng chuông lạnh và sắc đến độ dù muốn lảng tránh, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng phải trở dậy, vụng về bước xuống thanh giường tầng, đưa mắt tìm xem chiếc điện thoại ở đâu. Tiếng chuông vẫn vang lên từng chặp, lạnh lùng, kiên nhẫn. Đến hồi chuông thứ bảy, Bình Nguyên mới tìm ra cái khối chữ nhật nhỏ dẹp đặt giữa hai máy vi tính của Khiết và San.
Tiếng chuông phát ra từ cái hộp bọc nhung đỏ sâm hình thù kì quặc ấy. Ngay trước khi hồi chuông cuối cùng tắt lịm, cô gái nhỏ thò tay, chộp nhanh ống nghe cũng bọc vải nhung đỏ, nhưng được tạo hình một con quỷ nhỏ ngộ nghĩnh. Chỗ tay cầm của ống nghe là bụng con quỷ, lớp vải bọc hơi ẩm ướt. Nguyên lóng ngóng áp lên tai.
- Tại sao vẫn còn trên đấy, Bình Nguyên?- Giọng nói giận dữ của bà giám thị.
- Em không muốn ăn, thưa cô!
- Nghe đây, ở ngôi trường này, không chấp nhận một số câu nói bắt đầu bằng “em muốn” hay “em không muốn”. Tất cả đều tuân theo nội quy, hiểu không?
- Vâng, thưa cô.
- Tốt! Bây giờ thì xuống dùng bữa tối ngay! Chọn trang phục gọn gàng, kín đáo! Hết giờ ăn, đến gặp tôi!
Sau tràng dài các mệnh lệnh, không cần biết người nghe phản ứng ra sao, bà giám thị tức khắc gác máy. Vẫn cầm ống nghe trên tay, cô gái nhỏ nhìn nó chằm chằm. Bộ mặt con quỷ lùn nhồi bông bỗng trở nên sống động, nhạo báng. Bằng một động tác nhanh và dứt khoát, cô gác máy, thoát khỏi mắt chiếc kính râm. Vẫn mặc bộ trang phục như khi vào trường, Nguyên đẩy cửa bước ra hành lang. Không cần xác đinh phương hướng, cô rẽ trái. Đó là cầu thang dẫn thẳng xuống khu vực nhà ăn.
***
Khác với các cầu thang Nguyên vừa đi qua còn có chút ánh sáng trời lọc qua mấy ô kính màu, hành lang tầng trệt rất tối. Những ngọn đèn vàng trên trần hắt luồng sáng âm âm, vừa đủ để người ta định hướng lối đi, không đâm sầm vào mấy cây cột thỉnh thoảng nhô ra từ bức tường lạnh lẽo. Cách chừng bảy mét, lại có một bức tranh sơn dầu khổ lớn treo tường. Có lẽ những bức tranh đó cũng bằng tuổi khu nhà đã có hơn nửa thế kỷ. Không rõ do ánh sáng quá yếu, hay vì lớp sơn xuống màu, bên trong các khung gỗ đồ sộ chỉ là những khoảng màu tối sầm, gợi cảm giác đang đi qua các khung cửa mở tung, nhưng bên trong chỉ là căn phòng tối om trống rỗng. Thỉnh thoảng, phớt qua mặt tranh, mấy gương mặt hay vệt màu sáng chưa bị xỉn của mẫu tĩnh vật nào đó hiện ra lờ mờ. Chúng đúng nghĩa là những con người và đồ vật sót lại thế giới khác, đang dõi theo bước chân của cô gái nhỏ đang một mình đi dọc hành lang.
Một đôi mắt bí mật nào đó dõi theo không còn là cảm giác mơ hồ. Nó trở nên rõ ràng. Nguyên dừng chân, ngoảnh ra sau. Không ai cả. Dãy hành lang sâu hút vắng vẻ. Cô ngước đầu nhìn lên. Thật ra trên trần, cách quãng đều đặn, chỗ vuông góc với tường, đều có gắn những đèn tube trắng. Chỉ có điều chúng không được bật. “Có lẽ ở đây người ta quên mất công dụng của những bóng đèn này!- Cô gái nhỏ lẩm bẩm- Nếu sống trong tình trạng thiếu ánh sáng quá lâu, người ta sẽ quên mất nhu cầu cần được chiếu sáng…”. Không mấy khó khăn, Nguyên nhận ra một loạt công tắc khuất bóng ngay góc cây cột hơi nhô ra trên tường phẳng. Cô bấm lần lượt. Tiếng lách tách vang lên nối tiếp. Nhưng, không hề có ngọn đèn nào sáng lên. Chỉ có lớp bụi đóng dày trên các công tắc ấy, giờ đây bám chặt trên các đầu ngón tay Nguyên, nhẹ và khô, nhưng cảm giác rất rõ chúng đang luồn đi và toả ra nhanh khắp các đường vân li ti.
- Chúng không sáng đâu! – Giọng nữ giám thị vang lên thình lình, sau lưng Nguyên – Hệ thống này chỉ hoạt động khi bật một cầu dao khác.
Cô gái nhỏ giật thót. Tuy nhiên, rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh. Bằng giọng khàn nhẹ nhưng vừa đủ nghe, cô hỏi nghiêm trang:
- Nếu không được sử dụng, tại sao chúng không bị dẹp đi, thưa cô?
- Không phải tất cả mọi thứ hiện diện chung quanh đây đều phục vụ một mục đích duy nhất như người ta tưởng. Chúng có thể được dùng trong các tình huống khác, rất ít người biết. Tình huống đó là gì thì khi có việc, em sẽ rõ. Hiểu không? – Mái tóc xám thép nói đều đều. Thực sự, trong cách nói của bà, lúc này, chỉ đơn thuần là cung cấp thông tin chứ không ẩn giấu sắc thái nào khác.
- Vâng, thưa cô!
- Bây giờ thì đến nhà ăn, mau! Nhớ đấy, ăn xong, đến gặp tôi ở văn phòng. Em sẽ được nhận đồng phục, sách vở và thẻ ra vào các khu vực quan trọng của trường!
Bình Nguyên bước tiếp. Cuộc chạm mặt bất ngờ khiến đầu óc cô gái nhỏ chưa thôi xáo trộn. Đến mức, cô quên bẵng tự hỏi từ đâu, bà giám thị đã hiện ra im ắng như một bóng ma.
***
Cuối dãy hành lang, chỉ cần rẽ phải vài bước chân, khu vực phục vụ ăn uống của trường trung học quốc tế nằm ở góc trái dãy nhà nội trú đột ngột hiện ra, như một hộp ánh sáng rực rỡ hiện ra ở cuối đường hầm. Có lẽ khi còn là dãy nhà cũ xưa, góc tầng trệt này được sử dụng như một nhà kho. Nhưng giờ đây nó đã được cải tạo, xây sửa và trang bị thêm, biến thành một không gian phức hợp bao gồm khu xử lí thực phẩm khép kín, nhà bếp, hai phòng ăn dành cho giáo viên và học sinh. Những người ngoài chỉ có thể bước vào phòng ăn. Ngoài ra không ai được phép tiến sâu hơn đến các khu vực khác. Phòng ăn dành cho giáo viên và nhân viên trường thiết kế đơn giản, chỉ trang bị vài bộ đồ gỗ sẫm màu. Trong khi đó, khu vực của học sinh luôn bật đèn sáng trưng, đã sáng càng sáng hơn bởi những chiếc đèn inox sạch bóng xếp thành từng dãy song song. Không gian đủ rộng lớn để chứa hơn ba trăm học sinh cùng một lúc, cả nam lẫn nữ. Đối diện cửa đi vào, thay cho bức tường gạch nặng nề, phía cuối phòng lấp kính, nhìn thẳng ra khoảng sân mọc tràn vô số thân cây với những tán lá như một cánh rừng. Hẳn khi thiết kế điểm này, kiến trúc sư đã nghĩ đến một không gian mở, để các cô cậu học sinh nội trú được thoải mái hơn về thị giác sau những giờ học liên tục giam mình giữa những căn phòng bê-tông dày đặc. Tuy nhiên, ông ta đã không tính đến một vài thời điểm trong ngày, chẳng hạn sau hoàng hôn, thế giới bắt đầu chìm vào bóng tối. Khi ấy, ánh sáng kim loại tràn ngập nhà ăn rộng lớn sẽ tương phản ghê gớm với khoảng rừng đen tối bên ngoài. Sự chuyển đổi đột ngột giữa hai không gian gợi nên một cảm giác đe doạ, không thể cắt nghĩa. Vì thế, các học sinh khi xuống nhà ăn đều dành những chiếc bàn trung tâm, càng gần khu vực bày cơm và các món ăn càng tốt.
Một học sinh nam nhỏ con cận thị nặng đeo băng trực nhật đưa tay chặn Bình Nguyên lại, lúc cô sắp sửa bước qua cửa vào phòng ăn. Mím chặt đôi môi che hàm răng hơi vẩu, không nói không rằng, cậu ta khó chịu chỉ tay lên dòng chữ dán lên cửa: rửa tay trước khi ăn, sau đó lại chỉ tay cho học sinh mới đến nhìn thấy ba chiếc lavabo ba màu xanh, trắng, đỏ nối liền nhau, có sẵn mấy chai xà phòng tẩy trùng bày trên kệ.
Cô gái nhỏ bước đến chiếc lavabo ngoài cùng, màu đỏ. Bỗng nhiên, ở một nơi quá đỗi bình thường như thế này, cô lại lộ rõ vẻ bối rối. Chỉ là hai ống kim loại trắng bạc uống cong vươn ra từ lớp men sứ, cả hai vòi nước đều không có khoá vặn. Cô đưa tay lóng ngóng đẩy khẽ từng chiếc ống. Chúng bị gắn cứng, không xoay chuyển. Chẳng có giọt nước nào chảy ra. Thử thách cuối cùng, bám vào thành lavobo lay nhẹ. Vẫn vô ích. Bình Nguyên rụt tay lại, nắm chặt, để ra sau lưng. Chỉ là một trục trặc rất nhỏ,nhưng nó đẩy người vừa đến rơi thẳng vào cảm giác hoang mang. Dường như nơi này không sẵn lòng tiếp nhận cô. Ngay cả các đồ vật vô tri, vô giác cũng chống cự, bất hợp tác theo cách của chúng. Dù biết trước sẽ lạc lõng giữa nơi xa lạ, nhưng đối diện tình huống cụ thể, cô chỉ muốn quay lưng, đi ngay, bỏ lại tất cả những rắc rối phía sau.
Một va chạm mơ hồ. Rồi cảm giác mơ hồ đó rõ ràng có thật. Một bàn tay nắm lấy bàn tay Bình Nguyên đang co giấu sau lưng. Giọng nói chậm rãi vang lên, ngay sát bên tai, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhẹ:
- Bạn có cần ai đó giúp rửa tay không? Khi ở nhà, việc đơn giản này bạn cũng không thể tự làm được?
Rụt phắt tay, Nguyên xoay người lại.
Một chàng trai người Việt khá cao, cũng đeo băng trực nhật trên tay áo. Vóc dáng hơi gầy khiến cho ấn tượng về chiều cao được tô đậm. Cậu ta sở hữu mái tóc kỳ lạ, dài và đen thẫm rủ xuống hai bên mặt, chạm vai. Đó là một khuôn mặt hết sức đặc biệt. Tới mức quá khó để tin một chàng trai ở tuổi mười bảy lại có được vẻ đẹp ấy. Mọi đường nét như được chạm khắc bởi một bàn tay điêu khắc cổ điển, biết rõ thế nào là sự hoàn hảo. Từ đường lượn khuôn hàm cương nghị, nét dứt khoát của sống mũi thẳng cho đến khoảng rộng phẳng của vầng trán. Thế nhưng khiến người ta phải giật mình, sửng sốt hơn cả chính là vẻ điềm tĩnh và thấu suốt trong đôi mắt nâu sẫm. Dù xa cách, nhưng ánh nhìn ấy chỉ có thể thuộc về những ai cất giấu trong sâu thẳm bản thân sự can đảm và chính trực.
Giờ đây, ánh nhìn đang đặt lên Bình Nguyên. Tuy nhiên, với một người từ lâu sống trong nỗi lo sợ thế giới vây quanh như cô, biểu hiện trên gương mặt ấy không có gì khác hơn là sự đe doạ. Vô cùng bối rối, cô gái nhỏ nói thành thật:
- Vòi nước ở đây không sử dụng được!
Một lần nữa, cầm lên bàn tay Nguyên, chàng trai đưa dưới vòi nước. Ngay tức khắc, nước chảy xuống, nhẹ nhàng. Khi kéo bàn tay ra, dòng nước ngắt tự động.
- Vòi nước hoạt động theo chế độ cảm ứng! Bạn là học sinh mới nên chưa biết một số thứ. Đừng ngại hỏi, ở đây ai cũng sẵn lòng giải thích! – Người trực nhật mỉm cười trước khi rời đi.
Còn lại một mình, cô gái nhỏ lấy một ít xà phòng tẩy trùng, tiếp tục đưa tay vào dưới vòi nước.Trong lớp bọt trắng xoá, nước cuốn đi cảm giác nhớp dính trong lòng tay và bụi khô bám trên các đầu ngón. Rút mấy tờ khăn giấy trong hộp, Nguyên lau khô bàn tay. Đột nhiên, cô khựng lại. Trên lớp giấy trắng muốt, hiện rõ vài vệt đỏ nhạt. Màu của máu bị pha loãng. Không thể nhầm lẫn. Chính lớp men sứ đỏ của chiếc lavobo khiến cô không phát hiện điều này ngay từ đầu. Ném nắm giấy vào sọt rác dưới chân, Nguyên đưa hai bàn tay lên ngang tầm mắt, nhìn đăm đăm. Cũng đột ngột như thế, cô lại đưa sát vào vòi nước, chà rửa điên cuồng. Nước văng tung toé lên mặt và áo. Cuối cùng, bàn tay cô đã trắng nhợt, không còn dấu vết đáng ngại nào nữa.
Các học sinh nội trú đã dùng quá nửa bữa. Những bộ áo xanh nhạt của các cô gái và xanh đậm của các chàng trai tụ thành từng nhóm. Kha khá trong số đó là học sinh nước ngoài. Cũng có vài màu áo riêng lẻ ngồi cạnh nhau. Cái tên của Ngọc loáng thoáng vang lên trong các câu chuyện thì thầm. Một ai đó đoán cô bạn lớp mười ấy trốn ra ngoài, đi chơi đâu đó mà không xin phép. Hoặc cũng có thể cô bé ấy ngủ quên ở một ngóc ngách nào đó ít người qua lại. Mà trong cái trường nội trú này, thiếu gì các góc khuất như thế…Những lời nói im bặt khi cô bạn không mặc đồng phục đi vào. Những đôi mắt kín đáo quan sát. Trong khi Nguyên lóng ngóng giữa lối đi, hai cậu bạn trực nhật ngoài cửa xong nhiệm vụ, cũng bước vào phòng ăn. Cậu bạn tóc dài lấy thêm cái khay nhỏ màu đen, đưa cho Nguyên, nhắc khẽ: “Cầm chiếc khay này. Chỉ việc đi và làm theo tôi là okay!”. Đúng như lời cậu ấy. Mọi việc trở nên thật dễ dàng. Cô gái nhỏ lấy bát đĩa, thìa nĩa và một đôi đũa. Đi qua khu vực bày thức ăn,cô chỉ lấy một thìa cơm. Hầu hết mọi thứ ở phòng ăn này theo phong cách tự phục vụ. Ngoại trừ chỗ hai nồi súp, có một bà đầu bếp đội mũ phồng, đeo tạp dề trắng, đứng chống nạnh trước các bát súp đang được đám học trò đói ngấu đem dần đi. Bà đầu bếp nhìn cậu học sinh tóc dài: “Cháu vừa trực tuần trước mà!”. “Cậu bạn lớp cháu đến phiên trực bị cảm. Cháu thế chỗ!” – Cậu giải thích. Lấy chén súp rau, Nguyên định lấy thêm một chén súp đậu. Vẻ rụt rè của cô không thoát khỏi mắt bà đầu bếp: “Đủ rồi đấy, tiêu chuẩn mỗi người chỉ một chén súp thôi!”. Cô gái nhỏ đỏ mặt vì bị nhắc nhở. Cậu bạn tóc dài không để ý tình huống đó. Bởi cuối dãy bàn, sát bức tường kính, một tiếng hét thảng thốt đột ngột vang lên. Cả phòng ăn nhỏm dậy. Người trực nhật vội vã chạy về nhanh về phía tiếng thét – cái bàn tách rời, nơi Khiết và San đang ngồi.
Sau khi hét to, Khiết gục xuống mặt bàn. Từ khoé miệng, rỉ ra vệt máu sánh đặc, đỏ thẫm. Phía đối diên, San như tê dại, vặn trong tay mẩu bánh mì sandwich. Đúng lúc cậu bạn tóc vàng lo lắng đụng vào vai người bị nạn, bỗng nhiên Khiết nhấc đầu dậy. Nhìn những gương mặt bàng hoàng trong phòng, da nâu cười phá lên: “Tớ diễn xuất một màn kinh dị thôi mà! Chỉ là ketch up!”. Từ nỗi hoảng sợ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cười xoà, tiếp tục bữa ăn. Nhặt mẩu khăn giấy, Khiết lau sạch vệt sốt cà chua vốn để trộn với mì xào, được chính cô nàng cố ý bôi lên miệng:
- Ngồi đây ăn cùng với tớ và San, Danny!
Cậu bạn tóc dài hơi nhíu mày, rồi kéo nhẹ khay cơm và thức ăn, ngồi vào chỗ trống cạnh San.
Cách đó vài bàn, cũng sát bức tường kính, Bình Nguyên ngồi một mình.
***
Nhận đủ đồ dùng cá nhân, đồng phục, sách vở, thẻ ra vào các khu vực đặc biệt trong trường, cô học sinh mới ký tên vào một tờ giấy. Nhìn chữ ký ấy, bài giám thị thoáng nhăn trán: “Hình như tôi từng thấy một chữ kí giống như thế này ở đâu đó. Nhưng lâu lắm rồi…”. Không nói gì thêm, Bình Nguyên chào bà ta, ôm đầy tay tất cả những thứ được phát, đi lên phòng của mình.
Hai cô bạn về phòng từ trước đó, ngồi vào bàn bắt đầu giờ học tối. Nguyên xếp đồ đạc vào ngăn tủ của mình, lồng bao gối và bọc drap trải giường. Bỗng Khiết nhỏm dậy, lôi ra mấy quả mận xanh hồi nãy thó được, giấu trong túi quần, một việc vốn bị cấm trong bản nội quy của phòng ăn. Da nâu bước qua chỗ tủ lạnh. Một lần nữa, cô bạn hét lên. m thanh nhỏ, tắc nghẹn, không còn gây chói tai hay hoảng sợ.
San vẫn chăm chú với bài tập toán. Người mới đến vẫn loay hoay thu dọn chỗ ngủ. Cả hai chỉ quay đầu lại khi nghe tiếng ngã khuỵu xuống sàn. Run bắn lên, Khiết chỉ vào bên trong tủ lạnh cửa hé mở.
Một người đang ở trong tủ lạnh, hai cánh tay bó chặt quanh gối. Gương mặt nhỏ thó trắng bệch nghiêng ra ngoài. Trên cổ cô bé, vài vết máu đã đông cứng.Cái vòng đeo tay bằng hạt nhựa pha kim loại tự xâu cũng phủ làn hơi nước trắng đục. Tuy nhiên, bốn chữ cái khắc trên bốn hạt kim loại vuông liền nhau vẫn có thể đọc rõ: NGỌC.
- Không, tớ cũng như cậu, cả ngày hôm nay chỉ trong phòng rồi tụi mình cùng đi coi phim! – Cô bạn xinh đẹp khoanh tay, nhìn qua cửa sổ, đáp khẽ.
Câu chuyện về cô bạn lớp dưới biến mất dừng ở đấy. Hai người bạn không nói gì nữa. Cả người mới đến cũng im lặng, nằm im trên giường tầng, nhắm mắt vờ như lại chìm vào giấc ngủ.
Hồi chuông duy nhất vang lên, ngắn, không quá mạnh, đủ lọt qua khe cửa tất cả các căn phòng dọc theo từng dãy hành lang. Ngay cả người mới đến cũng lờ mờ nhận ra những hồi chuông là thứ duy nhất ít được trông đợi ở khu nội trú. Tuy nhiên thời điểm này, ngoài công dụng báo giờ, nó còn tạm xóa đi bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Hai thành viên cũ phòng 306 vội vã nhỏm dậy, nhảy ra khỏi giường, lao vội về cánh cửa buồng tắm. Trong tương quan với các đồ vật vây quanh, mới thấy rõ Khiết thuộc mẫu người vóc dáng thấp đậm. Trong khi đó, San không những sở hữu gương mặt đẹp hoàn hảo mà còn có chiều cao vượt trội. Dù nhanh nhẹn hơn, rốt cuộc khiết vẫn phải nhường buồng tắm cho San thay đồ. Nhận ra người mới đến nãy giờ vẫn gác cằm trên đầu gối, nhìn mình chằm chằm qua đôi kính râm kỳ dị, Khiết hất cằm, cao giọng ra lệnh: “ Quay mặt đi, một phút!”. Bình Nguyên chầm chậm ngoảnh vào tường. Da nâu kéo nhanh mấy tấm rèm cửa sổ nhăn sáng. Không gian tức khắc mở xuống. Chưa yên tâm, cô bạn còn tắt phụt công tắc đèn néon gắn trên trần nhà. “ Oái!”. Tiếng kêu bực bội vang lên trong bóng tối cùng âm thanh những quyển sách rơi xuống sàn. Có lẽ khi thay áo, Khiết vung mạnh cánh tay, làm đổ ụp chồng sách chất phía đầu giường của San. Ngọn đèn sáng trở lại, cũng là khi cô bạn tóc xoăn xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra khỏi buồng tắm.
Trong một giây, San đứng khựng khi nhận ra chồng sách của mình rời khỏi vị trí. Nhưng còn nhanh hơn thế, cô lấy lại vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra. “ Tớ làm đổ đấy. Sorry nha!”. – Khiết nói, vẫn loay hoay cài khoá đôi giày sandal đế mỏng. Trái ngược hẳn với cử chỉ hấp tấp đầy vẻ nóng vội nên mỗi hành động đều tạo ra vô số âm thanh nhộn nhạo của da nâu, San di chuyển giữa các đồ đạc một cách êm thấm. Không càu nhàu than phiền, cũng không gây bất kỳ tiếng động nào, cô bạn cúi xuống, vội vã thu nhặt các quyển sách văng tung toé khắp nơi, xếp chúng lên nhau một cách vuông vức. Gầm giường. Chân ghế. Lối đi. Dễ dàng thấy phần lớn là truyện tranh. Tuy nhiên một số trong đó, lại là những quyển sách dày dặn, với những trang trong đã ố vàng, được đóng lại bằng thứ bìa xanh nhưng lại không in tựa. Lùa cây lược vào mái tóc ngắn hơi cứng, Khiết nhìn San gom từng quyển, nhăn mặt nhận xét: “ Ồ! Lâu nay mình không nhận ra! Cậu có thói quen đọc sách dày từ khi nào vậy?”. Dường như mải tập trung thu dọn, San không nghe thấy câu hỏi tò mò. Cô bạn xinh đẹp mở ngăn bàn học, xếp tất cả các quyển sách vào các khoảng trống. Những động tác của San khéo léo và chuẩn xác. Đặc biệt, ngay cả khi làm việc luôn tay, ở cô vẫn toả ra vẻ kiêu hãnh kín đáo của một cô gái được nuôi dạy trong gia đình khá giả, hoàn toàn tự tin với tài sản, nền giáo dục được hưởng và nguồn gốc gia tộc.
Hai cô gái kiểm tra cho nhau bộ đồng phục gọn ghẽ bằng vải thun, màu xanh nhạt đơn giản, thay cho bộ váy áo sặc sỡ ban nãy đi xem phim. Liếc nhìn mái tóc xoăn mềm chải kỹ cài chiếc băng-đô chấm bi của San, Khiết bỗng nở nụ cười tinh quái:
- Chút nữa dưới nhà ăn, tớ lại chiếm chỗ cùng bàn với Danny để anh ấy có thể nhìn thấy mái tóc tuyệt đẹp của cậu, San nhé?
- Nếu cậu vẫn can đảm!- Tóc xoăn nhún vai, tỏ ra bình thản trước lời trêu ghẹo, nhưng không phải không hy vọng.
- Tất nhiên tớ sẽ làm tất cả những gì trong khả năng. Để cậu vui. Và tất nhiên, tớ là người vui nhất!- Da nâu cười rạng rỡ.
- Này, nói thật đi! Khi gán ghép tớ và Danny, với cậu, giống như một việc khôi hài, đúng không nào? – Nhẹ nhàng, nhưng giọng San thoáng qua vẻ ngờ vực.
- Nếu cậu nghĩ thế thì cũng tại sao đó không là sự thật. Lúc nào mà tớ chẳng thích xung quanh tràn ngập tiếng cười. Còn cậu cũng thích trò trêu chọc ấy, rõ ràng là thế! Nếu tớ không lên tiếng, ai nhận ra cậu và Danny là một cặp đẹp đôi nhất? Nếu tớ không lên tiếng, các cô gái khác sẽ vây quanh cậu ta. Khi một trong số họ may mắn, làm cho Danny chú ý, thì cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào hết!- Khiết nói một hơi dài, đôi mắt tròn nheo lại, với đuôi mắt hơi xếch lên thái dương như nét mực vẽ quá tay.
- Thôi được, cậu cứ làm những gì cậu nghĩ là ổn. Nhưng, nếu mấy cô bạn lớp khác rằng tụi mình đang phát cuồng, cư xử rối loạn chỉ vì một anh chàng nổi bật, thì hình ảnh các cô gái 11C tụi mình sẽ chẳng ra sao!- San chớp mắt, gò má ửng lên, khiến gương mặt cô còn hơn cả xinh đẹp.
- Uh huh. Chớ lo! Tớ đủ thông minh để khiến tất cả mọi người tin rằng, anh chàng lạnh lùng ấy phát điên vì cậu, cô gái đẹp nhất không chỉ dãy nhà cánh phải, mà cả trường nội trú này! – Khiết cười phá lên, thoải mái, tràn đầy sức sống.
- Thôi, xuống nhà ăn, mau lên, trước khi nữ phù thuỷ tóc thép biến tụi mình thành tấm gương của sự trừng phạt! – San nhắc, khoắc tay da nâu, cùng đi ra cửa.
Suốt cuộc trò chuyện của hai người bạn cùng phòng, Bình Nguyên ngồi bó gối trên giường tầng, lắng nghe tất cả. Quan sát cảnh tượng đang diễn ra bên dưới – từ cử chỉ bàn tay, các động tác cơ thể cho đến những sắc thái tình cảm liên tục biến đổi trên nét mặt – theo cách của một chiếc camera ghi hình, cô gái nhỏ dễ dàng phác thảo mối liên hệ giữa những nhân vật trong cuộc trao đổi. Thậm chí, cô hiểu ngay, biệt danh phù thuỷ tóc thép không dành cho ai xa lạ, ngoài nữ giám thị.
- Eh, bạn định ngồi hoài trên đó, không đi cùng chúng tớ xuống nhà dùng bữa tối sao?- Đặt tay trên nắm cửa, Khiết sực nhớ, ngoảnh lại, ngạc nhiên hỏi cô bạn mới.
Bình Nguyên lắc đầu nhè nhẹ.
Da nâu nhún vai. Một bên lông mày cô nhướn lên, biến gương mặt thành một nụ cười lạ, không phải không thân thiện:
- Bạn vẫn còn mệt sau chuyến đi dài hả? Vậy tụi mình xuống phòng ăn nhé. Bạn cứ ngủ hay làm gì tuỳ thích. Nghe nhạc cũng được! Vi tính của mình vẫn để chế độ Stand by đấy Nguyên ạ. Ngay trên desktop có mấy folder nhạc chứa hàng đống bài hát cực đỉnh. Loại nào cũng có đủ. Bảo đảm nghe nhạc chọn của mình, bạn khoái liền!
Phía sau đôi kính hổ phách, hàng lông mi chớp nhẹ, thay cho cái gật đầu.
- Đừng có mở tủ lạnh! Cậu sẽ thất vọng. Toàn là rau củ quả thôi. Ha ha! Mình và San là thỏ nâu và thỏ trắng mà. Thức ăn dự trữ ban đêm của bọn tớ đấy – Khiết nửa đùa nửa thật, rồi lấy giọng đàng hoàng ngay – Giỡn chút xíu, đừng ngại! Lát nữa xuống nhà ăn, nếu có món tráng miệng nào ngon ngon, bọn mình sẽ xoáy chút ít, cả bánh ngọt lẫn trái cây, giấu đem lên đây cho bạn thưởng thức.
Trong khi da nâu nói liến láu, cô bạn tóc xoăn đứng cạnh bên, nhìn Bình Nguyên bằng đôi mắt nghiêm trang. Ngoài vẻ thông minh và hiểu biết không lẫn vào đâu được, đôi mắt ấy không hề để lộ ra một cảm xúc nào.
***
Cánh cửa phòng 306 khép lại sau lưng hai cô bạn. Tiếng chân lao xao của các nữ học sinh nội trú kéo xuống nhà ăn cũng vãn dần. Không khí trở lại yên tĩnh. Bình Nguyên vỗ nhẹ chiếc gối chưa có vỏ bọc, ngã đầu nằm xuống. Chưa đầy ba phút, lại vang lên hồi chuông. Nhưng bây giờ nó hiện diện ngay trong căn phòng. m sắc tiếng chuông lạnh và sắc đến độ dù muốn lảng tránh, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng phải trở dậy, vụng về bước xuống thanh giường tầng, đưa mắt tìm xem chiếc điện thoại ở đâu. Tiếng chuông vẫn vang lên từng chặp, lạnh lùng, kiên nhẫn. Đến hồi chuông thứ bảy, Bình Nguyên mới tìm ra cái khối chữ nhật nhỏ dẹp đặt giữa hai máy vi tính của Khiết và San.
Tiếng chuông phát ra từ cái hộp bọc nhung đỏ sâm hình thù kì quặc ấy. Ngay trước khi hồi chuông cuối cùng tắt lịm, cô gái nhỏ thò tay, chộp nhanh ống nghe cũng bọc vải nhung đỏ, nhưng được tạo hình một con quỷ nhỏ ngộ nghĩnh. Chỗ tay cầm của ống nghe là bụng con quỷ, lớp vải bọc hơi ẩm ướt. Nguyên lóng ngóng áp lên tai.
- Tại sao vẫn còn trên đấy, Bình Nguyên?- Giọng nói giận dữ của bà giám thị.
- Em không muốn ăn, thưa cô!
- Nghe đây, ở ngôi trường này, không chấp nhận một số câu nói bắt đầu bằng “em muốn” hay “em không muốn”. Tất cả đều tuân theo nội quy, hiểu không?
- Vâng, thưa cô.
- Tốt! Bây giờ thì xuống dùng bữa tối ngay! Chọn trang phục gọn gàng, kín đáo! Hết giờ ăn, đến gặp tôi!
Sau tràng dài các mệnh lệnh, không cần biết người nghe phản ứng ra sao, bà giám thị tức khắc gác máy. Vẫn cầm ống nghe trên tay, cô gái nhỏ nhìn nó chằm chằm. Bộ mặt con quỷ lùn nhồi bông bỗng trở nên sống động, nhạo báng. Bằng một động tác nhanh và dứt khoát, cô gác máy, thoát khỏi mắt chiếc kính râm. Vẫn mặc bộ trang phục như khi vào trường, Nguyên đẩy cửa bước ra hành lang. Không cần xác đinh phương hướng, cô rẽ trái. Đó là cầu thang dẫn thẳng xuống khu vực nhà ăn.
***
Khác với các cầu thang Nguyên vừa đi qua còn có chút ánh sáng trời lọc qua mấy ô kính màu, hành lang tầng trệt rất tối. Những ngọn đèn vàng trên trần hắt luồng sáng âm âm, vừa đủ để người ta định hướng lối đi, không đâm sầm vào mấy cây cột thỉnh thoảng nhô ra từ bức tường lạnh lẽo. Cách chừng bảy mét, lại có một bức tranh sơn dầu khổ lớn treo tường. Có lẽ những bức tranh đó cũng bằng tuổi khu nhà đã có hơn nửa thế kỷ. Không rõ do ánh sáng quá yếu, hay vì lớp sơn xuống màu, bên trong các khung gỗ đồ sộ chỉ là những khoảng màu tối sầm, gợi cảm giác đang đi qua các khung cửa mở tung, nhưng bên trong chỉ là căn phòng tối om trống rỗng. Thỉnh thoảng, phớt qua mặt tranh, mấy gương mặt hay vệt màu sáng chưa bị xỉn của mẫu tĩnh vật nào đó hiện ra lờ mờ. Chúng đúng nghĩa là những con người và đồ vật sót lại thế giới khác, đang dõi theo bước chân của cô gái nhỏ đang một mình đi dọc hành lang.
Một đôi mắt bí mật nào đó dõi theo không còn là cảm giác mơ hồ. Nó trở nên rõ ràng. Nguyên dừng chân, ngoảnh ra sau. Không ai cả. Dãy hành lang sâu hút vắng vẻ. Cô ngước đầu nhìn lên. Thật ra trên trần, cách quãng đều đặn, chỗ vuông góc với tường, đều có gắn những đèn tube trắng. Chỉ có điều chúng không được bật. “Có lẽ ở đây người ta quên mất công dụng của những bóng đèn này!- Cô gái nhỏ lẩm bẩm- Nếu sống trong tình trạng thiếu ánh sáng quá lâu, người ta sẽ quên mất nhu cầu cần được chiếu sáng…”. Không mấy khó khăn, Nguyên nhận ra một loạt công tắc khuất bóng ngay góc cây cột hơi nhô ra trên tường phẳng. Cô bấm lần lượt. Tiếng lách tách vang lên nối tiếp. Nhưng, không hề có ngọn đèn nào sáng lên. Chỉ có lớp bụi đóng dày trên các công tắc ấy, giờ đây bám chặt trên các đầu ngón tay Nguyên, nhẹ và khô, nhưng cảm giác rất rõ chúng đang luồn đi và toả ra nhanh khắp các đường vân li ti.
- Chúng không sáng đâu! – Giọng nữ giám thị vang lên thình lình, sau lưng Nguyên – Hệ thống này chỉ hoạt động khi bật một cầu dao khác.
Cô gái nhỏ giật thót. Tuy nhiên, rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh. Bằng giọng khàn nhẹ nhưng vừa đủ nghe, cô hỏi nghiêm trang:
- Nếu không được sử dụng, tại sao chúng không bị dẹp đi, thưa cô?
- Không phải tất cả mọi thứ hiện diện chung quanh đây đều phục vụ một mục đích duy nhất như người ta tưởng. Chúng có thể được dùng trong các tình huống khác, rất ít người biết. Tình huống đó là gì thì khi có việc, em sẽ rõ. Hiểu không? – Mái tóc xám thép nói đều đều. Thực sự, trong cách nói của bà, lúc này, chỉ đơn thuần là cung cấp thông tin chứ không ẩn giấu sắc thái nào khác.
- Vâng, thưa cô!
- Bây giờ thì đến nhà ăn, mau! Nhớ đấy, ăn xong, đến gặp tôi ở văn phòng. Em sẽ được nhận đồng phục, sách vở và thẻ ra vào các khu vực quan trọng của trường!
Bình Nguyên bước tiếp. Cuộc chạm mặt bất ngờ khiến đầu óc cô gái nhỏ chưa thôi xáo trộn. Đến mức, cô quên bẵng tự hỏi từ đâu, bà giám thị đã hiện ra im ắng như một bóng ma.
***
Cuối dãy hành lang, chỉ cần rẽ phải vài bước chân, khu vực phục vụ ăn uống của trường trung học quốc tế nằm ở góc trái dãy nhà nội trú đột ngột hiện ra, như một hộp ánh sáng rực rỡ hiện ra ở cuối đường hầm. Có lẽ khi còn là dãy nhà cũ xưa, góc tầng trệt này được sử dụng như một nhà kho. Nhưng giờ đây nó đã được cải tạo, xây sửa và trang bị thêm, biến thành một không gian phức hợp bao gồm khu xử lí thực phẩm khép kín, nhà bếp, hai phòng ăn dành cho giáo viên và học sinh. Những người ngoài chỉ có thể bước vào phòng ăn. Ngoài ra không ai được phép tiến sâu hơn đến các khu vực khác. Phòng ăn dành cho giáo viên và nhân viên trường thiết kế đơn giản, chỉ trang bị vài bộ đồ gỗ sẫm màu. Trong khi đó, khu vực của học sinh luôn bật đèn sáng trưng, đã sáng càng sáng hơn bởi những chiếc đèn inox sạch bóng xếp thành từng dãy song song. Không gian đủ rộng lớn để chứa hơn ba trăm học sinh cùng một lúc, cả nam lẫn nữ. Đối diện cửa đi vào, thay cho bức tường gạch nặng nề, phía cuối phòng lấp kính, nhìn thẳng ra khoảng sân mọc tràn vô số thân cây với những tán lá như một cánh rừng. Hẳn khi thiết kế điểm này, kiến trúc sư đã nghĩ đến một không gian mở, để các cô cậu học sinh nội trú được thoải mái hơn về thị giác sau những giờ học liên tục giam mình giữa những căn phòng bê-tông dày đặc. Tuy nhiên, ông ta đã không tính đến một vài thời điểm trong ngày, chẳng hạn sau hoàng hôn, thế giới bắt đầu chìm vào bóng tối. Khi ấy, ánh sáng kim loại tràn ngập nhà ăn rộng lớn sẽ tương phản ghê gớm với khoảng rừng đen tối bên ngoài. Sự chuyển đổi đột ngột giữa hai không gian gợi nên một cảm giác đe doạ, không thể cắt nghĩa. Vì thế, các học sinh khi xuống nhà ăn đều dành những chiếc bàn trung tâm, càng gần khu vực bày cơm và các món ăn càng tốt.
Một học sinh nam nhỏ con cận thị nặng đeo băng trực nhật đưa tay chặn Bình Nguyên lại, lúc cô sắp sửa bước qua cửa vào phòng ăn. Mím chặt đôi môi che hàm răng hơi vẩu, không nói không rằng, cậu ta khó chịu chỉ tay lên dòng chữ dán lên cửa: rửa tay trước khi ăn, sau đó lại chỉ tay cho học sinh mới đến nhìn thấy ba chiếc lavabo ba màu xanh, trắng, đỏ nối liền nhau, có sẵn mấy chai xà phòng tẩy trùng bày trên kệ.
Cô gái nhỏ bước đến chiếc lavabo ngoài cùng, màu đỏ. Bỗng nhiên, ở một nơi quá đỗi bình thường như thế này, cô lại lộ rõ vẻ bối rối. Chỉ là hai ống kim loại trắng bạc uống cong vươn ra từ lớp men sứ, cả hai vòi nước đều không có khoá vặn. Cô đưa tay lóng ngóng đẩy khẽ từng chiếc ống. Chúng bị gắn cứng, không xoay chuyển. Chẳng có giọt nước nào chảy ra. Thử thách cuối cùng, bám vào thành lavobo lay nhẹ. Vẫn vô ích. Bình Nguyên rụt tay lại, nắm chặt, để ra sau lưng. Chỉ là một trục trặc rất nhỏ,nhưng nó đẩy người vừa đến rơi thẳng vào cảm giác hoang mang. Dường như nơi này không sẵn lòng tiếp nhận cô. Ngay cả các đồ vật vô tri, vô giác cũng chống cự, bất hợp tác theo cách của chúng. Dù biết trước sẽ lạc lõng giữa nơi xa lạ, nhưng đối diện tình huống cụ thể, cô chỉ muốn quay lưng, đi ngay, bỏ lại tất cả những rắc rối phía sau.
Một va chạm mơ hồ. Rồi cảm giác mơ hồ đó rõ ràng có thật. Một bàn tay nắm lấy bàn tay Bình Nguyên đang co giấu sau lưng. Giọng nói chậm rãi vang lên, ngay sát bên tai, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhẹ:
- Bạn có cần ai đó giúp rửa tay không? Khi ở nhà, việc đơn giản này bạn cũng không thể tự làm được?
Rụt phắt tay, Nguyên xoay người lại.
Một chàng trai người Việt khá cao, cũng đeo băng trực nhật trên tay áo. Vóc dáng hơi gầy khiến cho ấn tượng về chiều cao được tô đậm. Cậu ta sở hữu mái tóc kỳ lạ, dài và đen thẫm rủ xuống hai bên mặt, chạm vai. Đó là một khuôn mặt hết sức đặc biệt. Tới mức quá khó để tin một chàng trai ở tuổi mười bảy lại có được vẻ đẹp ấy. Mọi đường nét như được chạm khắc bởi một bàn tay điêu khắc cổ điển, biết rõ thế nào là sự hoàn hảo. Từ đường lượn khuôn hàm cương nghị, nét dứt khoát của sống mũi thẳng cho đến khoảng rộng phẳng của vầng trán. Thế nhưng khiến người ta phải giật mình, sửng sốt hơn cả chính là vẻ điềm tĩnh và thấu suốt trong đôi mắt nâu sẫm. Dù xa cách, nhưng ánh nhìn ấy chỉ có thể thuộc về những ai cất giấu trong sâu thẳm bản thân sự can đảm và chính trực.
Giờ đây, ánh nhìn đang đặt lên Bình Nguyên. Tuy nhiên, với một người từ lâu sống trong nỗi lo sợ thế giới vây quanh như cô, biểu hiện trên gương mặt ấy không có gì khác hơn là sự đe doạ. Vô cùng bối rối, cô gái nhỏ nói thành thật:
- Vòi nước ở đây không sử dụng được!
Một lần nữa, cầm lên bàn tay Nguyên, chàng trai đưa dưới vòi nước. Ngay tức khắc, nước chảy xuống, nhẹ nhàng. Khi kéo bàn tay ra, dòng nước ngắt tự động.
- Vòi nước hoạt động theo chế độ cảm ứng! Bạn là học sinh mới nên chưa biết một số thứ. Đừng ngại hỏi, ở đây ai cũng sẵn lòng giải thích! – Người trực nhật mỉm cười trước khi rời đi.
Còn lại một mình, cô gái nhỏ lấy một ít xà phòng tẩy trùng, tiếp tục đưa tay vào dưới vòi nước.Trong lớp bọt trắng xoá, nước cuốn đi cảm giác nhớp dính trong lòng tay và bụi khô bám trên các đầu ngón. Rút mấy tờ khăn giấy trong hộp, Nguyên lau khô bàn tay. Đột nhiên, cô khựng lại. Trên lớp giấy trắng muốt, hiện rõ vài vệt đỏ nhạt. Màu của máu bị pha loãng. Không thể nhầm lẫn. Chính lớp men sứ đỏ của chiếc lavobo khiến cô không phát hiện điều này ngay từ đầu. Ném nắm giấy vào sọt rác dưới chân, Nguyên đưa hai bàn tay lên ngang tầm mắt, nhìn đăm đăm. Cũng đột ngột như thế, cô lại đưa sát vào vòi nước, chà rửa điên cuồng. Nước văng tung toé lên mặt và áo. Cuối cùng, bàn tay cô đã trắng nhợt, không còn dấu vết đáng ngại nào nữa.
Các học sinh nội trú đã dùng quá nửa bữa. Những bộ áo xanh nhạt của các cô gái và xanh đậm của các chàng trai tụ thành từng nhóm. Kha khá trong số đó là học sinh nước ngoài. Cũng có vài màu áo riêng lẻ ngồi cạnh nhau. Cái tên của Ngọc loáng thoáng vang lên trong các câu chuyện thì thầm. Một ai đó đoán cô bạn lớp mười ấy trốn ra ngoài, đi chơi đâu đó mà không xin phép. Hoặc cũng có thể cô bé ấy ngủ quên ở một ngóc ngách nào đó ít người qua lại. Mà trong cái trường nội trú này, thiếu gì các góc khuất như thế…Những lời nói im bặt khi cô bạn không mặc đồng phục đi vào. Những đôi mắt kín đáo quan sát. Trong khi Nguyên lóng ngóng giữa lối đi, hai cậu bạn trực nhật ngoài cửa xong nhiệm vụ, cũng bước vào phòng ăn. Cậu bạn tóc dài lấy thêm cái khay nhỏ màu đen, đưa cho Nguyên, nhắc khẽ: “Cầm chiếc khay này. Chỉ việc đi và làm theo tôi là okay!”. Đúng như lời cậu ấy. Mọi việc trở nên thật dễ dàng. Cô gái nhỏ lấy bát đĩa, thìa nĩa và một đôi đũa. Đi qua khu vực bày thức ăn,cô chỉ lấy một thìa cơm. Hầu hết mọi thứ ở phòng ăn này theo phong cách tự phục vụ. Ngoại trừ chỗ hai nồi súp, có một bà đầu bếp đội mũ phồng, đeo tạp dề trắng, đứng chống nạnh trước các bát súp đang được đám học trò đói ngấu đem dần đi. Bà đầu bếp nhìn cậu học sinh tóc dài: “Cháu vừa trực tuần trước mà!”. “Cậu bạn lớp cháu đến phiên trực bị cảm. Cháu thế chỗ!” – Cậu giải thích. Lấy chén súp rau, Nguyên định lấy thêm một chén súp đậu. Vẻ rụt rè của cô không thoát khỏi mắt bà đầu bếp: “Đủ rồi đấy, tiêu chuẩn mỗi người chỉ một chén súp thôi!”. Cô gái nhỏ đỏ mặt vì bị nhắc nhở. Cậu bạn tóc dài không để ý tình huống đó. Bởi cuối dãy bàn, sát bức tường kính, một tiếng hét thảng thốt đột ngột vang lên. Cả phòng ăn nhỏm dậy. Người trực nhật vội vã chạy về nhanh về phía tiếng thét – cái bàn tách rời, nơi Khiết và San đang ngồi.
Sau khi hét to, Khiết gục xuống mặt bàn. Từ khoé miệng, rỉ ra vệt máu sánh đặc, đỏ thẫm. Phía đối diên, San như tê dại, vặn trong tay mẩu bánh mì sandwich. Đúng lúc cậu bạn tóc vàng lo lắng đụng vào vai người bị nạn, bỗng nhiên Khiết nhấc đầu dậy. Nhìn những gương mặt bàng hoàng trong phòng, da nâu cười phá lên: “Tớ diễn xuất một màn kinh dị thôi mà! Chỉ là ketch up!”. Từ nỗi hoảng sợ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cười xoà, tiếp tục bữa ăn. Nhặt mẩu khăn giấy, Khiết lau sạch vệt sốt cà chua vốn để trộn với mì xào, được chính cô nàng cố ý bôi lên miệng:
- Ngồi đây ăn cùng với tớ và San, Danny!
Cậu bạn tóc dài hơi nhíu mày, rồi kéo nhẹ khay cơm và thức ăn, ngồi vào chỗ trống cạnh San.
Cách đó vài bàn, cũng sát bức tường kính, Bình Nguyên ngồi một mình.
***
Nhận đủ đồ dùng cá nhân, đồng phục, sách vở, thẻ ra vào các khu vực đặc biệt trong trường, cô học sinh mới ký tên vào một tờ giấy. Nhìn chữ ký ấy, bài giám thị thoáng nhăn trán: “Hình như tôi từng thấy một chữ kí giống như thế này ở đâu đó. Nhưng lâu lắm rồi…”. Không nói gì thêm, Bình Nguyên chào bà ta, ôm đầy tay tất cả những thứ được phát, đi lên phòng của mình.
Hai cô bạn về phòng từ trước đó, ngồi vào bàn bắt đầu giờ học tối. Nguyên xếp đồ đạc vào ngăn tủ của mình, lồng bao gối và bọc drap trải giường. Bỗng Khiết nhỏm dậy, lôi ra mấy quả mận xanh hồi nãy thó được, giấu trong túi quần, một việc vốn bị cấm trong bản nội quy của phòng ăn. Da nâu bước qua chỗ tủ lạnh. Một lần nữa, cô bạn hét lên. m thanh nhỏ, tắc nghẹn, không còn gây chói tai hay hoảng sợ.
San vẫn chăm chú với bài tập toán. Người mới đến vẫn loay hoay thu dọn chỗ ngủ. Cả hai chỉ quay đầu lại khi nghe tiếng ngã khuỵu xuống sàn. Run bắn lên, Khiết chỉ vào bên trong tủ lạnh cửa hé mở.
Một người đang ở trong tủ lạnh, hai cánh tay bó chặt quanh gối. Gương mặt nhỏ thó trắng bệch nghiêng ra ngoài. Trên cổ cô bé, vài vết máu đã đông cứng.Cái vòng đeo tay bằng hạt nhựa pha kim loại tự xâu cũng phủ làn hơi nước trắng đục. Tuy nhiên, bốn chữ cái khắc trên bốn hạt kim loại vuông liền nhau vẫn có thể đọc rõ: NGỌC.