Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Tiếng nổ inh tai của động cơ xe thồ bỗng im bặt. Người đàn ông chạy xe đột ngột tắt máy, lẳng lặng tháo khỏi ghi- đông xe ba lô và va li của hai cô gái nhỏ, đặt xuống vệ đường. Rồi vẫn hấp tấp một cách khó hiểu, ông ta quay hẳn đầu chiếc xe màu đỏ cam, trèo lên ngồi sẵn, như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Xoa nhẹ hai đầu gối cho bớt tê chân, Bình Nguyên ngước nhìn đoạn dốc đứng phía trước. Nếu tính từ chỗ rẽ ngoài quốc lộ chính, cho đến điểm dừng này, nhánh đường nhỏ bám theo chân núi gần tám kilomet. Có lẽ phải đi bộ thêm một cây số dốc đứng nữa mới lên tới cổng trang trại của gia đình Danny.
Chiều tối hôm trước, sau khi gọi điện thoại về nhà thông báo về chuyến đi nghỉ ở trang trại, rồi lên phòng quản lí học sinh xin phép rời khỏi khu nội trú, hai cô gái nhỏ ra thẳng bến xe. Chiếc xe khách cũ kĩ chạy tuyến thành phố lên miền đất nằm giữa núi và biển đang chuẩn bị lăn bánh. Phụ xế cho biết xe này sẽ chỉ dừng ở bến. Nếu muốn đi đâu nữa, phải bắt tiếp xe chạy nội tỉnh hoặc thuê xe thồ. Đành vậy, không còn lựa chọn nào khác. Tranh thủ bóng tối nhập nhoạng, đề phòng bị lấy trộm, Da Nâu vùi vội cái ví Hello Kitty – trong đó cất khoản tiền chung để đi đường – vào vali vải của Nguyên. Chạy lòng vòng chất thêm hàng buôn trên nóc và dưới thùng xe, hơn mười hai giờ khuya, tài xế mới cho x era khỏi thành phố. Thoạt đầu, cả Khiết và Nguyên đều bồn chồn, giật mình hoảng sợ mỗi khi ai đó phía trước ho hắng hay thay đổi tư thế ngồi. Nhưng dần dần, cả hai cô gái nhỏ hiểu ra không cần thiết phải lo lắng đến vậy. Khách trên xe chỉ là những con người khắc khổ, vất vả bởi công việc buộc phải di chuyển đêm hôm mỏi mệt. Nhìn mấy chiếc bánh mì cứng quèo hay mấy bịch nước trà ủ rũ treo toòng teng bên tay ghế là biết họ sống khó nhọc và chắt chiu đến nhường nào. Chẳng có gì nguy hiểm ở đây, giữa những con người lương thiện, dù vẻ ngoài của họ không mấy ưa nhìn. Nguyên nhẹ nhỏm hẳn. Bên ngoài ngôi nhà thơ ấu, bên ngoài ngôi trường và khu nội trú với những bạn bè quen thuộc, còn có những thế giới khác mà mình sẽ phải học biết, học thích ứng dần dần. Và đó mới là những gì đáng giá nhất của cuộc sống thật, Nguyên tự nhủ.
Ngay cạnh bên, Khiết cuộn tròn như một con mèo bông. Một nửa khuôn mặt láu lỉnh giấu trong chiếc áo cổ rùa màu đen, chỉ có cái mũi và vầng trán ngăm nâu chúi vào thành ghế, ngủ say sưa. Một tay giữ quai vali có hộp gỗ đựng chuỗi hạt, một tay kề dưới má Da Nâu đển bạn không đâu nếu xe dằn xóc, cô gái nhỏ mở to mắt, nhìn đăm đăm vào bóng tối trôi vun vút bên ngoài kính xe. Cho đến khi xe vào bến lúc bảy giờ sáng, xách hành lí xuống và rất khó khăn mới tìm được một người chạy xe thồ đồng ý chở cả hai đến trang trại trên sườn núi, Nguyên vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Hơn nửa tiếng dựa sát vào nhau trên cái yên cứng quèo của chiếc xe thồ, hai cô gái nhỏ run bần bật vì gió, tự an ủi sẽ dễ chịu khi tới gần trang trại. Nhưng giờ đây, nhìn con dốc đứng, cả hai đều thấy mệt hơn. Đang thương lượng rầm rì với Khiết, người lái xe thồ bỗng gắt gỏng. Nguyên quay nhìn người đàn ông đang tức giận xua mạnh cả hai tay:
- Tôi nói rồi, ngay từ đầu, là tôi dừng ở đây. Hai cô phải tự đi tiếp lên trên đó!
- Nhưng tụi cháu không thể đi bộ xa và lên cao tới vậy. ông cứ nhìn đoạn dốc đứng là biết mà! – Giọng Da Nâu gay gắt không kém – Chỉ cần ông chở lên tới cổng trang trại, tụi cháu sẽ trả thêm tiền.
- Trả gấp mười lần thì cũng không thể đâu! – Người chạy xe thồ vẫn lắc đầu. Lúc này, Nguyên mới nhận ra bên dưới cái mũ len sùm sụp, gương mặt ông ấy bị xâm chiếm không phải là sự lười biếng hay mệt mỏi, mà chính là một nỗi sợ hãi. Ông ấy hạ giọng, gần như van nài – Hai cô làm ơn thanh toán tiền cuốc xe để tôi còn về!
Bình Nguyên bước đến cạnh Khiết, can thiệp:
- Tụi mình gắng đi bộ một chút cũng được mà.
Da Nâu cau mày, chưa hết bướng bỉnh:
- Thôi được, nhưng ông phải giải thích vì sao không ai muốn đến khu vực này? Tại sao hồi nãy ở bến xe, khi tụi cháu hỏi xe thồ, mọi người đều từ chối chở khách?
Vẫn giữ tư thế sẵn sàng cho xe rồ ga bỏ chạy, ông xe thồ đưa mắt nhìn Khiết, nhìn Nguyên, rồi rụt rè hướng lên mái ngói ẩn hiện của toà nhà trong trang trại:
- Có thật là hai cô không hề biết những lời đồn thổi về những cái chết khủng khiếp xảy ra ở trên đó? Có thật là hai cô chưa từng nghe nói về một số nguy hiểm có thể xảy ra cho bất kì ai, nếu họ bén mảng đến khu vực này? Dù nhiều chuyện hay tình cờ thì cũng phải biết sợ chứ. Tại vì nhìn mấy cô ngơ ngác mới đến đây lần đầu, rồi cũng vì khoản tiền hai cô trả không tệ, nên tôi mới đánh liều chạy xe…
- Tin cháu đi, chẳng có gì bất thường từ ngôi nhà ấy cả. Vì gia đình bạn học của tụi cháu sống trên đó – Khiết cáu kỉnh dậm nhẹ chân – Chưa kể nhiều bạn khác cũng đã được mời đến nghỉ. Họ lên đó từ một hai hôm trước rồi đấy!
- Các cô là khách được mời, có thể được an toàn. Còn tôi khác. Người lạ không thể đánh liều xâm phạm khu đất ấy.
Bình Nguyên hiểu, có thuyết phục gì nữa cũng bằng thừa. Không thể chỉ nghĩ đến mình, còn phải biết thông cảm với nỗi sợ hãi của người khác. Cô nhìn bạn:
- Trả tiền xe cho ông ấy thôi, Khiết ạ!
Cô mở khoá vali, tìm chiếc ví Kitty. Mấy chiếc khăn phía trên bị xô lệch. Góc hộp gỗ đựng chuỗi hạt tình cờ lộ ra. Chiếc ví cũng ngay cạnh bên. Nhặt nó đưa cho bạn, Nguyên vội vã lùa đồ đạc che khuất chiếc hộp tức khắc. Nhưng ánh sáng đã chạm vào nó.
Ngay trên tang cây du cổ thụ nơi họ đứng, đột ngột loé lên tiếng kêu chói tai, âm oang. Nối tiếp là âm thanh trầm đục khô khốc của một con vật ẩn náu bay thốc. Đôi cánh vô hình đập vào những nhánh lá đen thẫm, khua động bầu không khí lạnh lẽo im lìm. Mất mấy giây, giữa các nhánh cây dày ken, mới rơi xuống vài dải âm vọng mờ xám, mỏng dần rồi tan biến hẳn.
Nhận tiền công từ tay Da Nâu, người chạy xe thồ hoảng sợ lao thẳng xuống dốc, không buồn nổ máy. Bóng dáng người và xe thoáng chốc biến mất ở khúc ngoặt.
Nguyên đứng đưa mắt nhìn lên bầu trời vắng vẻ.
Không có bóng chim nào cả.
Nhưng cảm giác ghê khiếp mà con vật vô hình ấy gây ra đã kịp bám dính vào từng phân tử không khí.
Nguyên nín thở, bắt chéo ngón trỏ và ngón giữa, bàn tay trái. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với ông xe thồ tội nghiệp. Cô gái nhỏ không ngừng lẩm nhẩm mong muốn duy nhất vào thời khắc đó.
***
Càng tới gần cổng trang trại, không khí loãng khiến hơi thở càng khó khăn. Khó chịu hơn hết, chính là những đợt gió nối tiếp, tràn xuống từ đỉnh núi, như được tạo ra từ những bàn tay đang xua mạnh, đuổi đi hai vị khách suốt đêm vượt đường xa đến nơi đây.
Da Nâu lầm lũi bước, chốc chốc lại dựa ba lô vào một thân cây, thở rít lên bực dọc. Lặng lẽ hơn, Nguyên nhấm môi dưới bắt đầu nứt nẻ đau rát. Những khoảng da mặt không được che chắn co lại, khô khốc như lớp vỏ cây. Nguyên kéo mũ của áo hoodie trùm lên đầu. Sóng điện thoại chập chờn. Hơn một lần Da Nâu rồi đến Nguyên gọi cho Danny. Chuông reo vài tiếng rồi tắt. Sau đó là tín hiệu không liên lạc được. “Lẽ ra tụi mình gọi điện báo trước để cậu ấy xuống đón chứ chẳng nên chơi trò xuất hiện bất ngờ như thế này!” – Khiết càu nhàu. Nguyên gắng nhấc từng bước chân, bám gót giày vào các búi cỏ rối cho khỏi trượt. Chợt, cô nhận ra phía bên phải lối mòn có vài phiến đá phẳng nối tiếp, giống như một lối đi riêng. Họ rẽ vào. Đường bằng phẳng dễ đi hơn hẳn. Và nó cũng dẫn đến cổng trang trại.
Để đến cửa chính của ngôi nhà lớn phải băng qua khoảng sân rộng phủ cỏ xanh mượt. Thật khó tin ở lưng chừng núi, lại có một khoảng đất khá bằng phẳng, rộng hơn bảy trăm mét vuông. Hàng rào và cánh cổng bao quanh ngôi nhà lớn có lẽ mang tính trang trí hơn là ngăn cách hay phân định đất đai, bởi quanh đó, không có bóng dáng ngôi nhà nào khác. Ở khúc quanh sang bên này lưng núi, Nguyên mới nhận ra nhánh rẽ hồi nãy xe thồ chạy vào thực ra là một con đường chấm dứt đột ngột. Từ đây nhìn xuống, chỉ còn những tán cây cận nhiệt đới trải rộng ngút mắt xuống tận lòng thung lũng. Thứ ánh sáng yếu ớt xanh rêu hiện diện khắp nơi không phải trên cao toả xuống, mà chính từ các tán lá dày đặc hắt lên.
Có lẽ hơi phô trương khi gọi ngôi nhà chính của trang trại là một lâu đài. Nhưng sự thật là nó lớn hơn các ngôi nhà bình thường nhiều lần. Và dáng vẻ của nó cũng gợi lên ấn tượng đặc biệt: hình khối đơn giản, vững chãi. Những bức tường gạch trát vữa hoặc ốp đá xẻ xen nhau, tuyền một màu xám trắng cổ kính và được điểm xuyết bởi mái ngói đen thẫm cổ điển. Tuy nhiên, vài khoảng hõm đột ngột giữa các tầng nhà gây bối rối cho mắt nhìn. Quan sát từ ngoài, bên trong ngôi nhà hẳn có khá nhiều phòng. Bởi dọc theo những bức tường trổ rất nhiều cửa sổ kính. Tất cả đều đóng chặt.
Khiết bỗng dừng lại giữa lối đi trải sỏi xám, bất an: “Lạ vậy! Sao chẳng có bóng dáng ai hết?”. Nguyên nghiêng đầu lắng nghe. Không hoàn toàn vắng vẻ. Từ cánh cửa chính mở hé, vẳng ra vài tiếng rù rì như một nhóm người nào đó đang trò chuyện.
“Có ai không?” – Khiết bỗng lên tiếng.
m thanh rù rì im bặt.
“Danny!” – Nguyên cất tiếng gọi, khẽ thôi, nhưng không phải không phảng phất niềm hi vọng.
Những hình vẽ trên hai tấm kính màu chợt chuyển động. Cánh cửa chính kéo vào từ bên trong. Trên nền tối của căn phòng lớn, Danny hiện ra. Đôi mắt sâu thẳm và nụ cười thân thuộc. Cậu vẫn mặc chiếc áo pull nhẹ màu rêu giản dị, như thể cậu biết rõ sẽ có khách đến, và cậu không muốn gây ra cho cô ấy ấn tượng lạ lẫm, xa cách.
Nguyên rụt rè nhìn vào mắt Danny, mỉm cười.
Họ chỉ không gặp nhau một tuần. Dù cô gái nhỏ luôn nhắc mình không bao giờ được phép sống theo cảm xúc, dù có những tiết lộ đáng sợ về một con người khác trong chính Danny, thì sự thật là cô vẫn rất nhớ cậu ấy, nhiều hơn cô có thể hình dung.
Và lúc này đây, ánh mắt nâu sẫm sâu thẳm của cậu ấy như cũng nói rằng, cậu ấy đã mong chờ giây phút gặp lại biết bao.
Nhưng, nụ cười khiến khuôn mặt của Nguyên như một ngọn đèn mỏng manh được thắp sáng từ bên trong đột ngột tắt ngấm.
“Ai còn đến nữa vậy, Danny?”. Vang lên giọng nói vững tin và tiếng chân bước nhanh, đầy tự chủ. Từ bóng tối sau lưng chàng trai, gương mặt xinh đẹp hiện ra. Trước khi hướng cái nhìn về phía các vị khách mới đến, San nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng muốt lên vai vị chủ nhân trẻ tuổi của ngôi nhà. Tay kia, cô cầm hờ hững chiếc điện thoại màu đen của Danny, nỗi với chiếc earphones nghe nhạc. Đó là lí do vì sao mấy cuộc gọi cho cậu ấy đều không được hồi đáp.
***
Khiết hét toáng lên vui sướng khi được dẫn vào một căn phòng xinh xắn ở tầng hai. Không khí xưa cũ phả ra từ những song sắt uốn viền cửa sổ hay nét đối xứng cổ điển trong các vật dụng nội thất bị xoá nhoà bởi vẻ sinh động của mấy tấm rèm cửa in hoạ tiết từ các bộ phim hoạt hình 3D đang được yêu thích. Nhìn chiếc giường phủ drap phẳng mịn, in một cảnh trong ngôi nhà bay bổng trong mây của phim Up, Da Nâu thốt lên:
- Tuyệt thật Nguyên ạ! Tụi mình share giường nhé. Chật một chút không sao…
Đúng nghĩa một vị chủ trẻ ân cần và lịch lãm, Danny mỉm cười:
- Đủ phòng để tất cả các khách mời của trang trại đều có được một không gian riêng suốt kì nghỉ.
- Ý cậu là gì vậy? – Da Nâu tròn mắt.
- Bình Nguyên cũng có một phòng riêng chứ. Cũng ở tầng hai này thôi, Khiết ạ! – Danny nói nhanh.
Cậu cúi xuống, đỡ lấy chiếc vali vải từ tay Bình Nguyên. Khiết giật mình, chừng như muốn ngăn lại hành động giúp đỡ thông thường ấy. Nhưng Danny đã tiến ra khỏi căn phòng hoạt hình. Sực nghĩ ra cách trì hoãn, Khiết gọi giật lại, khoát tay một vòng quanh căn phòng, tò mò:
- Tớ đang tự hỏi vì sao ngôi nhà có vẻ xây từ rất lâu mà lại có kiểu trang trí hợp thời thế này?
Một vệt sẫm tối của sự suy tính và cân nhắc lướt qua đáy mắt Danny, trong tích tắc. Rồi cậu có ngay lời đáp bình thản:
- Ngôi nhà này được xây dựng với mục đích ban đầu là để làm khách sạn hoặc resort, hay chính xác hơn là một khu nghỉ dưỡng trên núi. Vì một vài khó khăn và rắc rối không ngờ tới, dự án đó không thể triển khai.
- Khó khăn gì vậy? – Khiết hỏi thẳng. Rõ ràng, Da Nâu đang muốn đề cập đến những đồn đại kì quặc mà ban nãy người chạy xe thồ nhắc đến.
- Chuyện hơi phức tạp một chút. Tớ sẽ giải thích sau – Danny phẩy tay, đưa mắt sang cô gái nhỏ - Đi nào, sang phòng dành cho Nguyên!
Trước khi ra khỏi phòng, Nguyên ngoảnh nhìn Da Nâu. Cô bạn đã ngồi co chân trên giường, hơi nhíu trán, nhưng đưa ngón tay làm hiệu hãy cứ yên lòng.
Tiếng chùm chìa khoá khua lách cách nổi rõ theo nhịp bước trên hành lang vắng lặng hình chữ U. Các căn phòng ở tầng này được thiết kế tất cả mọi cửa sổ đều nhìn ra không gian bên ngoài. Khi Danny và Bình Nguyên bước qua, như theo một hiệu lệnh bí mật, các cánh cửa nối tiếp bật mở. Những gương mặt bạn bè ở trường nội trú tò mò nhô ra. Không ngạc nhiên lắm khi thấy cô gái nhỏ, các khách mời của Danny đều cười tươi, hoặc nói “hi!” vui vẻ. Mọi người có lẽ mới vừa thức dậy, đang xem TV, chơi play station hoặc nghe nhạc. Chỉ có căn phòng gần áp chót, lúc Nguyên qua rồi, cửa mới hé ra.
Trong chiếc áo len cổ rùa thùng thình màu đen, Nhật trông lạ hẳn. Tia nhìn hốt hoảng trong mắt cậu bé khi thấy Nguyên đi tay không chỉ dịu xuống lúc nhận ra chiếc vali nhỏ phủ vải canvas được Danny xách trên tay. Giọng cậu bé vang lên, khang khác: “Chị đỡ ốm rồi chứ?”. Nguyên gật, nói thêm: “Chị đến đây cùng Khiết!”. Đôi mắt căng thẳng của cậu bé hướng qua bên kia hành lang. Đúng chỗ này, nhưng ở nhánh chữ U đối diện, là phòng Da Nâu. Vị trí từng phòng dành cho mỗi người khách đến trang trại đều được sắp xếp và chuẩn bị trước. Sự tình cờ hay ngẫu nhiên không hiện diện nơi đây. “Đi tiếp nào!” – Danny nhắc, không nhìn cậu bé áo đen.
Chiếc chìa khoá mắc kẹt chút ít khi xoay trong ổ khoá. Nhíu mày, Danny vặn mạnh. Vang lên tiếng lách tách khẽ. Cánh cửa gỗ dày mở ra, êm mượt. Đang quen với không gian hành lang âm u, mắt cô gái nhỏ đột ngột bị chói loá. Luồng sáng rực rỡ đầy ngập, tràn ra từ căn phòng trước mặt. “Vào đây!” – Giọng Danny như xuyên qua khoảng không vời vợi. Tim đập mạnh, cô gái nhỏ loạng choạng bước qua ngưỡng cửa. Tức khắc, Nguyên ngỡ mình biến thành một đứa bé, lạc trong cánh rừng ngập tuyết.
Khác với phòng Da Nâu chỉ có một cửa sổ vuông, mỗi bức tường của căn phòng cuối góc hành lang đều trổ ô cửa lớn. Ánh sáng trời hắt qua các lớp kính trong vắt chỉ chiếm phần nhỏ so với luồng sáng trắng lạnh toả xuống từ các bóng đèn LED chạy dọc trần. Sàn nhà lót gỗ đánh xi trắng mờ. Rèm cửa mỏng nhẹ hay drap giường mềm mại đều cùng màu trắng, tinh khiết và giản dị. Nhưng thứ sắc trắng tràn ngập ấy không hề đơn điệu. Bởi trên các khoảng tường cũng sơn trắng, những thân cây xa gần được vẽ lên, tạo thành một cánh rừng xám xanh chìm ngập trong băng giá, sống động đến mức ngỡ như có thể đi xuyên vào nó, đặt chân lên những ụ tuyết trắng xốp kia, tiến sâu vào một thế giới khác… Có lẽ khi sắp xếp căn phòng này, người thiết kế rất hiểu vị khách sẽ ở trong nó, hiểu rõ cả những hình ảnh vẫn thường xuyên hiện ra trong giấc mơ của cô.
Mất hồi lâu, cảm giác choáng váng trong Nguyên mới dịu xuống. Dơm nói gì đấy, nhưng Danny lại im lặng. Tiến về góc khuất cuối phòng, mở tủ âm tường, vị chủ nhà trẻ tuổi đặt cái vali nhỏ lên ngăn giữa. Đầu khoá kéo kim loại nằm giữa các ngón tay. Lượng lự. Phân vân. Bất giác, các ngón tay buông xuống. Chỉnh lại chiếc vali nằm ngay ngắn, Danny khép lại cánh cửa, dứt khoát. Khi cậu quay ra, Nguyên vẫn đứng im giữa phòng, đan hai tay vào nhau. Cô nhìn Danny bằng đôi mắt trong suốt.
Có bao điều muốn hỏi rõ. Có bao nhiêu suy nghĩ lặng lẽ muốn bày tỏ. Có rất nhiều hoang mang khiếp sợ muốn được sẻ chia. Nhưng một điều gì đó ngăn lại những lời nói sắp thành hình.
Rào cản vô hình đang dựng lên giữa họ.
Nguyên hiểu, sẽ không ổn nếu cậu ấy ở trong căn phòng này lâu hơn cần thiết.
Bởi ở đâu đó trong ngôi nhà lớn, San đang chờ cậu ấy quay trở lại.
Dường như đọc được từng dòng ý nghĩ trong đầu cô gái nhỏ, vị chủ nhà trẻ tuổi nói khẽ:
- Danny xuống nhà trước. Nguyên nghỉ một chút rồi xuống phòng ăn dùng bữa với mọi người. Cần gì, cứ gọi Danny hoặc cho bà nội Danny biết.
Bình Nguyên gật đầu, cố gắng không để lộ một chút xúc cảm nào.
Cánh cửa sau lưng Danny khép lại.
Còn lại một mình, vẫn mặc nguyên áo đi đường, cô gái nhỏ nằm co ro trên chiếc giường trắng toát. Một hạt nước ứa ra từ khoé mắt, chậm rãi chảy xuống lòng bàn tay. Một hạt nữa, ấm nóng. Qua làn nước nhoà mờ, bỗng Nguyên nhận ra trên mặt tủ thấp cạnh đầu giường, ai đó để sẵn một quả táo. Tươi mới. Đỏ thắm. Như vừa hái xuống từ cánh rừng trên tường.
***
Giấc ngủ ngắn xoá tan cảm giác chếnh choáng mệt mỏi do suốt đêm ngồi xe gây ra. Trái ngược với sự vắng lặng ban sáng, lúc này từ khắp nơi, bên trong và bên ngoài ngôi nhà lớn, vang lên tiếng âm thanh trò chuyện cười đùa. Thảng hoặc, giọng nói vui vẻ ai đó loé lên, xuyên qua bầu không khí lành lạnh. Nguyên mở một cánh cửa sổ. Gần trưa, Mặt Trời toả hơi ấm, không khí khô ráo hơn. Mùi thơm hắc của nhựa thông và mùi đất ải mục không còn dày đặc. Ngồi trên băng ghế ngoài sân, giữa mấy cậu bạn trai, Khiết đang dùng một nhánh cỏ ba lá đập vào trán từng người, đọc liến láu bài đồng dao ngộ nghĩnh, chốc chốc lại ngật cổ cười vang. Bất giác, nhận ra Nguyên, Da Nâu rối rít vẫy tay, làm hiệu gọi xuống. Mấy cậu bạn cũng ngước lên, hào hứng cho ngón tay vào miêng huýt sáo ầm ĩ. Nguyên gật đầu, cười rạng rỡ.
Dù trong tình huống tồi tệ nào, tâm trạng nặng nề đến đâu, khi bạn bè thân thiết gần bên, ta biết mình sẽ không lún sâu vào u uất. Có bạn, ta sẽ được an toàn.
Với cảm giác nhẹ nhàng tìm thấy, Nguyên vào phòng tắm, rửa mặt và thay quần áo. Có lẽ kì nghỉ đã thực sự bắt đầu.
Khi cô xuống nhà, tất cả các bạn đã tập trung trong phòng ăn rộng lớn. Từ gian bếp, mùi thơm của canh hầm, thịt kho và các món xào toả ra, quyện vào nhau, khuấy động cảm giác thèm ăn cồn cào. Chiếc bàn gỗ rất dài đủ chỗ cho hai mươi vị khách trẻ tuổi. Mọi người ồn ào kéo ghế. Khiết đã giữ một chỗ bên cạnh cho Nguyên. Ở góc bàn bên kia, nơi ngọn đèn chùm toả luồng sáng ấm áp xuống bình pha lê cắm đầy các nhành Glaêeul (lay ơn) đỏ tươi, Danny ngồi một mình.
Tiếng châm chọc và tranh cãi bỗng im bặt.
Từ cầu thang, một bà cụ cao lớn, nổi bật với chiếc váy dài đỏ rực rỡ khoan thai bước xuống. Những món nữ trang kiểu cách xưa cũ toả sáng lấp lánh dưới ánh sáng đèn chùm. Mái tóc dày xoã trên đôi vai gầy rút có màu bạc trắng, như một vầng hào quang kì dị toả quanh gương mặt nhỏ thó đầy nếp nhăn. Dù muốn hay không, người ta vẫn phải thừa nhận mái tóc xoăn nhẹ và những đường nét trên gương mặt già nua ấy đã in dấu lại trên một gương mặt trẻ trung hoàn hảo – Danny.
Như một nữ tuỳ tùng khiêm nhường và thanh lịch trong bộ váy mềm màu xám khói, San choàng tay qua lưng bà cụ, đỡ từng bước đi. Bậc thang cuối cùng, mái tóc bạc bỗng dừng lại, hướng cái nhìn uy nghiêm về phía hai người khách mới đến. Da Nâu nghiêng đầu sang Nhật, thầm thì gì đấy. Một mình Bình Nguyên vội vã đứng lên, cất tiếng chào. Đôi mắt nhạt màu của bà cụ lướt nhanh, nhưng khong bỏ sót chi tiết nào nơi người mới đến. Mái tóc bạc hơi nghiêng về phía trước:
- Cháu là người tới đây bằng chiếc xe thồ bị nạn?
- Tai nạn? – Nguyên khó nhọc thốt lên.
- Đường dốc trơn. Sương mù. Một con dê chạy qua giữa lộ… - Bà cụ hờ hững buông từng câu rời rạc – Nhưng ngoại trừ cái xe vỡ nát rơi xuống vực, gã chạy xe thồ sẽ ổn thôi. Anh ta vướng lại trên nhánh cây nhô ra. Nếu không nhầm, anh ta chỉ bị gãy chân và dập nát vùng ngực…
Nguyên cụp mắt, tái nhợt. Bà nội của Danny ngồi vào ghế đầu bàn. Danny và San ngồi hai bên, đối diện nhau. Nhưng xung quanh không khiến Nguyên để tâm nữa. Đầu óc cô rối bời với tin tức về người chạy xe thồ tội nghiệp. Bà cụ quay về phía bếp, gọi người mau dọn bữa trưa. Khi người phục vụ trong nhà mang mâm thức ăn tiến về cuối bàn, cô gái nhỏ chợt ngước lên.
Đôi mắt mở căng, trừng trừng.
Một lần nữa, hơi thở băng giá choán đầy phổi, đông cứng lại trong tích tắc. Nguyên biết mình hoàn toàn không nằm mơ dù hình ảnh trước mắt giống hệt ác mộng. Người phục vụ đang nghiêng sát bên cô chính là bà giám thị - người đàn ông áo đen cô vừa giáp mặt hôm qua.
Chiều tối hôm trước, sau khi gọi điện thoại về nhà thông báo về chuyến đi nghỉ ở trang trại, rồi lên phòng quản lí học sinh xin phép rời khỏi khu nội trú, hai cô gái nhỏ ra thẳng bến xe. Chiếc xe khách cũ kĩ chạy tuyến thành phố lên miền đất nằm giữa núi và biển đang chuẩn bị lăn bánh. Phụ xế cho biết xe này sẽ chỉ dừng ở bến. Nếu muốn đi đâu nữa, phải bắt tiếp xe chạy nội tỉnh hoặc thuê xe thồ. Đành vậy, không còn lựa chọn nào khác. Tranh thủ bóng tối nhập nhoạng, đề phòng bị lấy trộm, Da Nâu vùi vội cái ví Hello Kitty – trong đó cất khoản tiền chung để đi đường – vào vali vải của Nguyên. Chạy lòng vòng chất thêm hàng buôn trên nóc và dưới thùng xe, hơn mười hai giờ khuya, tài xế mới cho x era khỏi thành phố. Thoạt đầu, cả Khiết và Nguyên đều bồn chồn, giật mình hoảng sợ mỗi khi ai đó phía trước ho hắng hay thay đổi tư thế ngồi. Nhưng dần dần, cả hai cô gái nhỏ hiểu ra không cần thiết phải lo lắng đến vậy. Khách trên xe chỉ là những con người khắc khổ, vất vả bởi công việc buộc phải di chuyển đêm hôm mỏi mệt. Nhìn mấy chiếc bánh mì cứng quèo hay mấy bịch nước trà ủ rũ treo toòng teng bên tay ghế là biết họ sống khó nhọc và chắt chiu đến nhường nào. Chẳng có gì nguy hiểm ở đây, giữa những con người lương thiện, dù vẻ ngoài của họ không mấy ưa nhìn. Nguyên nhẹ nhỏm hẳn. Bên ngoài ngôi nhà thơ ấu, bên ngoài ngôi trường và khu nội trú với những bạn bè quen thuộc, còn có những thế giới khác mà mình sẽ phải học biết, học thích ứng dần dần. Và đó mới là những gì đáng giá nhất của cuộc sống thật, Nguyên tự nhủ.
Ngay cạnh bên, Khiết cuộn tròn như một con mèo bông. Một nửa khuôn mặt láu lỉnh giấu trong chiếc áo cổ rùa màu đen, chỉ có cái mũi và vầng trán ngăm nâu chúi vào thành ghế, ngủ say sưa. Một tay giữ quai vali có hộp gỗ đựng chuỗi hạt, một tay kề dưới má Da Nâu đển bạn không đâu nếu xe dằn xóc, cô gái nhỏ mở to mắt, nhìn đăm đăm vào bóng tối trôi vun vút bên ngoài kính xe. Cho đến khi xe vào bến lúc bảy giờ sáng, xách hành lí xuống và rất khó khăn mới tìm được một người chạy xe thồ đồng ý chở cả hai đến trang trại trên sườn núi, Nguyên vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Hơn nửa tiếng dựa sát vào nhau trên cái yên cứng quèo của chiếc xe thồ, hai cô gái nhỏ run bần bật vì gió, tự an ủi sẽ dễ chịu khi tới gần trang trại. Nhưng giờ đây, nhìn con dốc đứng, cả hai đều thấy mệt hơn. Đang thương lượng rầm rì với Khiết, người lái xe thồ bỗng gắt gỏng. Nguyên quay nhìn người đàn ông đang tức giận xua mạnh cả hai tay:
- Tôi nói rồi, ngay từ đầu, là tôi dừng ở đây. Hai cô phải tự đi tiếp lên trên đó!
- Nhưng tụi cháu không thể đi bộ xa và lên cao tới vậy. ông cứ nhìn đoạn dốc đứng là biết mà! – Giọng Da Nâu gay gắt không kém – Chỉ cần ông chở lên tới cổng trang trại, tụi cháu sẽ trả thêm tiền.
- Trả gấp mười lần thì cũng không thể đâu! – Người chạy xe thồ vẫn lắc đầu. Lúc này, Nguyên mới nhận ra bên dưới cái mũ len sùm sụp, gương mặt ông ấy bị xâm chiếm không phải là sự lười biếng hay mệt mỏi, mà chính là một nỗi sợ hãi. Ông ấy hạ giọng, gần như van nài – Hai cô làm ơn thanh toán tiền cuốc xe để tôi còn về!
Bình Nguyên bước đến cạnh Khiết, can thiệp:
- Tụi mình gắng đi bộ một chút cũng được mà.
Da Nâu cau mày, chưa hết bướng bỉnh:
- Thôi được, nhưng ông phải giải thích vì sao không ai muốn đến khu vực này? Tại sao hồi nãy ở bến xe, khi tụi cháu hỏi xe thồ, mọi người đều từ chối chở khách?
Vẫn giữ tư thế sẵn sàng cho xe rồ ga bỏ chạy, ông xe thồ đưa mắt nhìn Khiết, nhìn Nguyên, rồi rụt rè hướng lên mái ngói ẩn hiện của toà nhà trong trang trại:
- Có thật là hai cô không hề biết những lời đồn thổi về những cái chết khủng khiếp xảy ra ở trên đó? Có thật là hai cô chưa từng nghe nói về một số nguy hiểm có thể xảy ra cho bất kì ai, nếu họ bén mảng đến khu vực này? Dù nhiều chuyện hay tình cờ thì cũng phải biết sợ chứ. Tại vì nhìn mấy cô ngơ ngác mới đến đây lần đầu, rồi cũng vì khoản tiền hai cô trả không tệ, nên tôi mới đánh liều chạy xe…
- Tin cháu đi, chẳng có gì bất thường từ ngôi nhà ấy cả. Vì gia đình bạn học của tụi cháu sống trên đó – Khiết cáu kỉnh dậm nhẹ chân – Chưa kể nhiều bạn khác cũng đã được mời đến nghỉ. Họ lên đó từ một hai hôm trước rồi đấy!
- Các cô là khách được mời, có thể được an toàn. Còn tôi khác. Người lạ không thể đánh liều xâm phạm khu đất ấy.
Bình Nguyên hiểu, có thuyết phục gì nữa cũng bằng thừa. Không thể chỉ nghĩ đến mình, còn phải biết thông cảm với nỗi sợ hãi của người khác. Cô nhìn bạn:
- Trả tiền xe cho ông ấy thôi, Khiết ạ!
Cô mở khoá vali, tìm chiếc ví Kitty. Mấy chiếc khăn phía trên bị xô lệch. Góc hộp gỗ đựng chuỗi hạt tình cờ lộ ra. Chiếc ví cũng ngay cạnh bên. Nhặt nó đưa cho bạn, Nguyên vội vã lùa đồ đạc che khuất chiếc hộp tức khắc. Nhưng ánh sáng đã chạm vào nó.
Ngay trên tang cây du cổ thụ nơi họ đứng, đột ngột loé lên tiếng kêu chói tai, âm oang. Nối tiếp là âm thanh trầm đục khô khốc của một con vật ẩn náu bay thốc. Đôi cánh vô hình đập vào những nhánh lá đen thẫm, khua động bầu không khí lạnh lẽo im lìm. Mất mấy giây, giữa các nhánh cây dày ken, mới rơi xuống vài dải âm vọng mờ xám, mỏng dần rồi tan biến hẳn.
Nhận tiền công từ tay Da Nâu, người chạy xe thồ hoảng sợ lao thẳng xuống dốc, không buồn nổ máy. Bóng dáng người và xe thoáng chốc biến mất ở khúc ngoặt.
Nguyên đứng đưa mắt nhìn lên bầu trời vắng vẻ.
Không có bóng chim nào cả.
Nhưng cảm giác ghê khiếp mà con vật vô hình ấy gây ra đã kịp bám dính vào từng phân tử không khí.
Nguyên nín thở, bắt chéo ngón trỏ và ngón giữa, bàn tay trái. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với ông xe thồ tội nghiệp. Cô gái nhỏ không ngừng lẩm nhẩm mong muốn duy nhất vào thời khắc đó.
***
Càng tới gần cổng trang trại, không khí loãng khiến hơi thở càng khó khăn. Khó chịu hơn hết, chính là những đợt gió nối tiếp, tràn xuống từ đỉnh núi, như được tạo ra từ những bàn tay đang xua mạnh, đuổi đi hai vị khách suốt đêm vượt đường xa đến nơi đây.
Da Nâu lầm lũi bước, chốc chốc lại dựa ba lô vào một thân cây, thở rít lên bực dọc. Lặng lẽ hơn, Nguyên nhấm môi dưới bắt đầu nứt nẻ đau rát. Những khoảng da mặt không được che chắn co lại, khô khốc như lớp vỏ cây. Nguyên kéo mũ của áo hoodie trùm lên đầu. Sóng điện thoại chập chờn. Hơn một lần Da Nâu rồi đến Nguyên gọi cho Danny. Chuông reo vài tiếng rồi tắt. Sau đó là tín hiệu không liên lạc được. “Lẽ ra tụi mình gọi điện báo trước để cậu ấy xuống đón chứ chẳng nên chơi trò xuất hiện bất ngờ như thế này!” – Khiết càu nhàu. Nguyên gắng nhấc từng bước chân, bám gót giày vào các búi cỏ rối cho khỏi trượt. Chợt, cô nhận ra phía bên phải lối mòn có vài phiến đá phẳng nối tiếp, giống như một lối đi riêng. Họ rẽ vào. Đường bằng phẳng dễ đi hơn hẳn. Và nó cũng dẫn đến cổng trang trại.
Để đến cửa chính của ngôi nhà lớn phải băng qua khoảng sân rộng phủ cỏ xanh mượt. Thật khó tin ở lưng chừng núi, lại có một khoảng đất khá bằng phẳng, rộng hơn bảy trăm mét vuông. Hàng rào và cánh cổng bao quanh ngôi nhà lớn có lẽ mang tính trang trí hơn là ngăn cách hay phân định đất đai, bởi quanh đó, không có bóng dáng ngôi nhà nào khác. Ở khúc quanh sang bên này lưng núi, Nguyên mới nhận ra nhánh rẽ hồi nãy xe thồ chạy vào thực ra là một con đường chấm dứt đột ngột. Từ đây nhìn xuống, chỉ còn những tán cây cận nhiệt đới trải rộng ngút mắt xuống tận lòng thung lũng. Thứ ánh sáng yếu ớt xanh rêu hiện diện khắp nơi không phải trên cao toả xuống, mà chính từ các tán lá dày đặc hắt lên.
Có lẽ hơi phô trương khi gọi ngôi nhà chính của trang trại là một lâu đài. Nhưng sự thật là nó lớn hơn các ngôi nhà bình thường nhiều lần. Và dáng vẻ của nó cũng gợi lên ấn tượng đặc biệt: hình khối đơn giản, vững chãi. Những bức tường gạch trát vữa hoặc ốp đá xẻ xen nhau, tuyền một màu xám trắng cổ kính và được điểm xuyết bởi mái ngói đen thẫm cổ điển. Tuy nhiên, vài khoảng hõm đột ngột giữa các tầng nhà gây bối rối cho mắt nhìn. Quan sát từ ngoài, bên trong ngôi nhà hẳn có khá nhiều phòng. Bởi dọc theo những bức tường trổ rất nhiều cửa sổ kính. Tất cả đều đóng chặt.
Khiết bỗng dừng lại giữa lối đi trải sỏi xám, bất an: “Lạ vậy! Sao chẳng có bóng dáng ai hết?”. Nguyên nghiêng đầu lắng nghe. Không hoàn toàn vắng vẻ. Từ cánh cửa chính mở hé, vẳng ra vài tiếng rù rì như một nhóm người nào đó đang trò chuyện.
“Có ai không?” – Khiết bỗng lên tiếng.
m thanh rù rì im bặt.
“Danny!” – Nguyên cất tiếng gọi, khẽ thôi, nhưng không phải không phảng phất niềm hi vọng.
Những hình vẽ trên hai tấm kính màu chợt chuyển động. Cánh cửa chính kéo vào từ bên trong. Trên nền tối của căn phòng lớn, Danny hiện ra. Đôi mắt sâu thẳm và nụ cười thân thuộc. Cậu vẫn mặc chiếc áo pull nhẹ màu rêu giản dị, như thể cậu biết rõ sẽ có khách đến, và cậu không muốn gây ra cho cô ấy ấn tượng lạ lẫm, xa cách.
Nguyên rụt rè nhìn vào mắt Danny, mỉm cười.
Họ chỉ không gặp nhau một tuần. Dù cô gái nhỏ luôn nhắc mình không bao giờ được phép sống theo cảm xúc, dù có những tiết lộ đáng sợ về một con người khác trong chính Danny, thì sự thật là cô vẫn rất nhớ cậu ấy, nhiều hơn cô có thể hình dung.
Và lúc này đây, ánh mắt nâu sẫm sâu thẳm của cậu ấy như cũng nói rằng, cậu ấy đã mong chờ giây phút gặp lại biết bao.
Nhưng, nụ cười khiến khuôn mặt của Nguyên như một ngọn đèn mỏng manh được thắp sáng từ bên trong đột ngột tắt ngấm.
“Ai còn đến nữa vậy, Danny?”. Vang lên giọng nói vững tin và tiếng chân bước nhanh, đầy tự chủ. Từ bóng tối sau lưng chàng trai, gương mặt xinh đẹp hiện ra. Trước khi hướng cái nhìn về phía các vị khách mới đến, San nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng muốt lên vai vị chủ nhân trẻ tuổi của ngôi nhà. Tay kia, cô cầm hờ hững chiếc điện thoại màu đen của Danny, nỗi với chiếc earphones nghe nhạc. Đó là lí do vì sao mấy cuộc gọi cho cậu ấy đều không được hồi đáp.
***
Khiết hét toáng lên vui sướng khi được dẫn vào một căn phòng xinh xắn ở tầng hai. Không khí xưa cũ phả ra từ những song sắt uốn viền cửa sổ hay nét đối xứng cổ điển trong các vật dụng nội thất bị xoá nhoà bởi vẻ sinh động của mấy tấm rèm cửa in hoạ tiết từ các bộ phim hoạt hình 3D đang được yêu thích. Nhìn chiếc giường phủ drap phẳng mịn, in một cảnh trong ngôi nhà bay bổng trong mây của phim Up, Da Nâu thốt lên:
- Tuyệt thật Nguyên ạ! Tụi mình share giường nhé. Chật một chút không sao…
Đúng nghĩa một vị chủ trẻ ân cần và lịch lãm, Danny mỉm cười:
- Đủ phòng để tất cả các khách mời của trang trại đều có được một không gian riêng suốt kì nghỉ.
- Ý cậu là gì vậy? – Da Nâu tròn mắt.
- Bình Nguyên cũng có một phòng riêng chứ. Cũng ở tầng hai này thôi, Khiết ạ! – Danny nói nhanh.
Cậu cúi xuống, đỡ lấy chiếc vali vải từ tay Bình Nguyên. Khiết giật mình, chừng như muốn ngăn lại hành động giúp đỡ thông thường ấy. Nhưng Danny đã tiến ra khỏi căn phòng hoạt hình. Sực nghĩ ra cách trì hoãn, Khiết gọi giật lại, khoát tay một vòng quanh căn phòng, tò mò:
- Tớ đang tự hỏi vì sao ngôi nhà có vẻ xây từ rất lâu mà lại có kiểu trang trí hợp thời thế này?
Một vệt sẫm tối của sự suy tính và cân nhắc lướt qua đáy mắt Danny, trong tích tắc. Rồi cậu có ngay lời đáp bình thản:
- Ngôi nhà này được xây dựng với mục đích ban đầu là để làm khách sạn hoặc resort, hay chính xác hơn là một khu nghỉ dưỡng trên núi. Vì một vài khó khăn và rắc rối không ngờ tới, dự án đó không thể triển khai.
- Khó khăn gì vậy? – Khiết hỏi thẳng. Rõ ràng, Da Nâu đang muốn đề cập đến những đồn đại kì quặc mà ban nãy người chạy xe thồ nhắc đến.
- Chuyện hơi phức tạp một chút. Tớ sẽ giải thích sau – Danny phẩy tay, đưa mắt sang cô gái nhỏ - Đi nào, sang phòng dành cho Nguyên!
Trước khi ra khỏi phòng, Nguyên ngoảnh nhìn Da Nâu. Cô bạn đã ngồi co chân trên giường, hơi nhíu trán, nhưng đưa ngón tay làm hiệu hãy cứ yên lòng.
Tiếng chùm chìa khoá khua lách cách nổi rõ theo nhịp bước trên hành lang vắng lặng hình chữ U. Các căn phòng ở tầng này được thiết kế tất cả mọi cửa sổ đều nhìn ra không gian bên ngoài. Khi Danny và Bình Nguyên bước qua, như theo một hiệu lệnh bí mật, các cánh cửa nối tiếp bật mở. Những gương mặt bạn bè ở trường nội trú tò mò nhô ra. Không ngạc nhiên lắm khi thấy cô gái nhỏ, các khách mời của Danny đều cười tươi, hoặc nói “hi!” vui vẻ. Mọi người có lẽ mới vừa thức dậy, đang xem TV, chơi play station hoặc nghe nhạc. Chỉ có căn phòng gần áp chót, lúc Nguyên qua rồi, cửa mới hé ra.
Trong chiếc áo len cổ rùa thùng thình màu đen, Nhật trông lạ hẳn. Tia nhìn hốt hoảng trong mắt cậu bé khi thấy Nguyên đi tay không chỉ dịu xuống lúc nhận ra chiếc vali nhỏ phủ vải canvas được Danny xách trên tay. Giọng cậu bé vang lên, khang khác: “Chị đỡ ốm rồi chứ?”. Nguyên gật, nói thêm: “Chị đến đây cùng Khiết!”. Đôi mắt căng thẳng của cậu bé hướng qua bên kia hành lang. Đúng chỗ này, nhưng ở nhánh chữ U đối diện, là phòng Da Nâu. Vị trí từng phòng dành cho mỗi người khách đến trang trại đều được sắp xếp và chuẩn bị trước. Sự tình cờ hay ngẫu nhiên không hiện diện nơi đây. “Đi tiếp nào!” – Danny nhắc, không nhìn cậu bé áo đen.
Chiếc chìa khoá mắc kẹt chút ít khi xoay trong ổ khoá. Nhíu mày, Danny vặn mạnh. Vang lên tiếng lách tách khẽ. Cánh cửa gỗ dày mở ra, êm mượt. Đang quen với không gian hành lang âm u, mắt cô gái nhỏ đột ngột bị chói loá. Luồng sáng rực rỡ đầy ngập, tràn ra từ căn phòng trước mặt. “Vào đây!” – Giọng Danny như xuyên qua khoảng không vời vợi. Tim đập mạnh, cô gái nhỏ loạng choạng bước qua ngưỡng cửa. Tức khắc, Nguyên ngỡ mình biến thành một đứa bé, lạc trong cánh rừng ngập tuyết.
Khác với phòng Da Nâu chỉ có một cửa sổ vuông, mỗi bức tường của căn phòng cuối góc hành lang đều trổ ô cửa lớn. Ánh sáng trời hắt qua các lớp kính trong vắt chỉ chiếm phần nhỏ so với luồng sáng trắng lạnh toả xuống từ các bóng đèn LED chạy dọc trần. Sàn nhà lót gỗ đánh xi trắng mờ. Rèm cửa mỏng nhẹ hay drap giường mềm mại đều cùng màu trắng, tinh khiết và giản dị. Nhưng thứ sắc trắng tràn ngập ấy không hề đơn điệu. Bởi trên các khoảng tường cũng sơn trắng, những thân cây xa gần được vẽ lên, tạo thành một cánh rừng xám xanh chìm ngập trong băng giá, sống động đến mức ngỡ như có thể đi xuyên vào nó, đặt chân lên những ụ tuyết trắng xốp kia, tiến sâu vào một thế giới khác… Có lẽ khi sắp xếp căn phòng này, người thiết kế rất hiểu vị khách sẽ ở trong nó, hiểu rõ cả những hình ảnh vẫn thường xuyên hiện ra trong giấc mơ của cô.
Mất hồi lâu, cảm giác choáng váng trong Nguyên mới dịu xuống. Dơm nói gì đấy, nhưng Danny lại im lặng. Tiến về góc khuất cuối phòng, mở tủ âm tường, vị chủ nhà trẻ tuổi đặt cái vali nhỏ lên ngăn giữa. Đầu khoá kéo kim loại nằm giữa các ngón tay. Lượng lự. Phân vân. Bất giác, các ngón tay buông xuống. Chỉnh lại chiếc vali nằm ngay ngắn, Danny khép lại cánh cửa, dứt khoát. Khi cậu quay ra, Nguyên vẫn đứng im giữa phòng, đan hai tay vào nhau. Cô nhìn Danny bằng đôi mắt trong suốt.
Có bao điều muốn hỏi rõ. Có bao nhiêu suy nghĩ lặng lẽ muốn bày tỏ. Có rất nhiều hoang mang khiếp sợ muốn được sẻ chia. Nhưng một điều gì đó ngăn lại những lời nói sắp thành hình.
Rào cản vô hình đang dựng lên giữa họ.
Nguyên hiểu, sẽ không ổn nếu cậu ấy ở trong căn phòng này lâu hơn cần thiết.
Bởi ở đâu đó trong ngôi nhà lớn, San đang chờ cậu ấy quay trở lại.
Dường như đọc được từng dòng ý nghĩ trong đầu cô gái nhỏ, vị chủ nhà trẻ tuổi nói khẽ:
- Danny xuống nhà trước. Nguyên nghỉ một chút rồi xuống phòng ăn dùng bữa với mọi người. Cần gì, cứ gọi Danny hoặc cho bà nội Danny biết.
Bình Nguyên gật đầu, cố gắng không để lộ một chút xúc cảm nào.
Cánh cửa sau lưng Danny khép lại.
Còn lại một mình, vẫn mặc nguyên áo đi đường, cô gái nhỏ nằm co ro trên chiếc giường trắng toát. Một hạt nước ứa ra từ khoé mắt, chậm rãi chảy xuống lòng bàn tay. Một hạt nữa, ấm nóng. Qua làn nước nhoà mờ, bỗng Nguyên nhận ra trên mặt tủ thấp cạnh đầu giường, ai đó để sẵn một quả táo. Tươi mới. Đỏ thắm. Như vừa hái xuống từ cánh rừng trên tường.
***
Giấc ngủ ngắn xoá tan cảm giác chếnh choáng mệt mỏi do suốt đêm ngồi xe gây ra. Trái ngược với sự vắng lặng ban sáng, lúc này từ khắp nơi, bên trong và bên ngoài ngôi nhà lớn, vang lên tiếng âm thanh trò chuyện cười đùa. Thảng hoặc, giọng nói vui vẻ ai đó loé lên, xuyên qua bầu không khí lành lạnh. Nguyên mở một cánh cửa sổ. Gần trưa, Mặt Trời toả hơi ấm, không khí khô ráo hơn. Mùi thơm hắc của nhựa thông và mùi đất ải mục không còn dày đặc. Ngồi trên băng ghế ngoài sân, giữa mấy cậu bạn trai, Khiết đang dùng một nhánh cỏ ba lá đập vào trán từng người, đọc liến láu bài đồng dao ngộ nghĩnh, chốc chốc lại ngật cổ cười vang. Bất giác, nhận ra Nguyên, Da Nâu rối rít vẫy tay, làm hiệu gọi xuống. Mấy cậu bạn cũng ngước lên, hào hứng cho ngón tay vào miêng huýt sáo ầm ĩ. Nguyên gật đầu, cười rạng rỡ.
Dù trong tình huống tồi tệ nào, tâm trạng nặng nề đến đâu, khi bạn bè thân thiết gần bên, ta biết mình sẽ không lún sâu vào u uất. Có bạn, ta sẽ được an toàn.
Với cảm giác nhẹ nhàng tìm thấy, Nguyên vào phòng tắm, rửa mặt và thay quần áo. Có lẽ kì nghỉ đã thực sự bắt đầu.
Khi cô xuống nhà, tất cả các bạn đã tập trung trong phòng ăn rộng lớn. Từ gian bếp, mùi thơm của canh hầm, thịt kho và các món xào toả ra, quyện vào nhau, khuấy động cảm giác thèm ăn cồn cào. Chiếc bàn gỗ rất dài đủ chỗ cho hai mươi vị khách trẻ tuổi. Mọi người ồn ào kéo ghế. Khiết đã giữ một chỗ bên cạnh cho Nguyên. Ở góc bàn bên kia, nơi ngọn đèn chùm toả luồng sáng ấm áp xuống bình pha lê cắm đầy các nhành Glaêeul (lay ơn) đỏ tươi, Danny ngồi một mình.
Tiếng châm chọc và tranh cãi bỗng im bặt.
Từ cầu thang, một bà cụ cao lớn, nổi bật với chiếc váy dài đỏ rực rỡ khoan thai bước xuống. Những món nữ trang kiểu cách xưa cũ toả sáng lấp lánh dưới ánh sáng đèn chùm. Mái tóc dày xoã trên đôi vai gầy rút có màu bạc trắng, như một vầng hào quang kì dị toả quanh gương mặt nhỏ thó đầy nếp nhăn. Dù muốn hay không, người ta vẫn phải thừa nhận mái tóc xoăn nhẹ và những đường nét trên gương mặt già nua ấy đã in dấu lại trên một gương mặt trẻ trung hoàn hảo – Danny.
Như một nữ tuỳ tùng khiêm nhường và thanh lịch trong bộ váy mềm màu xám khói, San choàng tay qua lưng bà cụ, đỡ từng bước đi. Bậc thang cuối cùng, mái tóc bạc bỗng dừng lại, hướng cái nhìn uy nghiêm về phía hai người khách mới đến. Da Nâu nghiêng đầu sang Nhật, thầm thì gì đấy. Một mình Bình Nguyên vội vã đứng lên, cất tiếng chào. Đôi mắt nhạt màu của bà cụ lướt nhanh, nhưng khong bỏ sót chi tiết nào nơi người mới đến. Mái tóc bạc hơi nghiêng về phía trước:
- Cháu là người tới đây bằng chiếc xe thồ bị nạn?
- Tai nạn? – Nguyên khó nhọc thốt lên.
- Đường dốc trơn. Sương mù. Một con dê chạy qua giữa lộ… - Bà cụ hờ hững buông từng câu rời rạc – Nhưng ngoại trừ cái xe vỡ nát rơi xuống vực, gã chạy xe thồ sẽ ổn thôi. Anh ta vướng lại trên nhánh cây nhô ra. Nếu không nhầm, anh ta chỉ bị gãy chân và dập nát vùng ngực…
Nguyên cụp mắt, tái nhợt. Bà nội của Danny ngồi vào ghế đầu bàn. Danny và San ngồi hai bên, đối diện nhau. Nhưng xung quanh không khiến Nguyên để tâm nữa. Đầu óc cô rối bời với tin tức về người chạy xe thồ tội nghiệp. Bà cụ quay về phía bếp, gọi người mau dọn bữa trưa. Khi người phục vụ trong nhà mang mâm thức ăn tiến về cuối bàn, cô gái nhỏ chợt ngước lên.
Đôi mắt mở căng, trừng trừng.
Một lần nữa, hơi thở băng giá choán đầy phổi, đông cứng lại trong tích tắc. Nguyên biết mình hoàn toàn không nằm mơ dù hình ảnh trước mắt giống hệt ác mộng. Người phục vụ đang nghiêng sát bên cô chính là bà giám thị - người đàn ông áo đen cô vừa giáp mặt hôm qua.