Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Tàn thuốc
Edit: Cải Trắng
Đúng bảy giờ tối ngày hôm đó, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã vội vàng chạy tới nhà xưởng của công ty Bill, nó nằm ở thị trấn Winter.
Trên đường đi, Trì Trừng đã gọi điện thoại tới cho ông chủ công ty Bill một lần, giọng nói của ông chủ công ty đó vô cùng nôn nóng. Ông ấy cho Trì Trừng biết rằng, trước cửa siêu thị ở thị trấn Winter, ông ấy đã cho người phụ trách ra đón tiếp hai người. Lúc Trì Trừng và Chúc An Sinh chạy tới đó, bọn họ không thấy người phụ trách đâu cả. Vài phút sau, bọn họ mới thấy một người đi về phía bên này, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá.
Rất rõ ràng, người đó đã chú ý tới Trì Trừng và Chúc An Sinh. Hắn nhanh chóng dập tắt điếu thuốc lá trong tay mình đi, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hai người.
" Ngài là Trì Trừng tiên sinh sao? " Người nọ nhìn về phía Trì Trừng hỏi.
" Anh lái xe tới đây sao? " Trì Trừng biết vụ án này đối với công ty Bill cấp bách như thế nào, cho nên anh không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
" Đúng, nó ở ngay đằng kia. "
Người nọ nói xong liền chỉ cho Trì Trừng thấy một chiếc xe đỗ ở phía sau.
" Anh tên là gì? Ông chủ của các anh để anh tới đây tiếp đón chúng tôi, hẳn là thân phận của anh cũng không tầm thường đâu. "
" Tôi tên là Jeremy, là giám đốc quản lý việc an toàn thực phẩm ở nhà xưởng. Hôm nay cảnh sát đã tới đó để điều tra,cũng nói chuyện với tôi khá lâu, trước khi tới đây tôi đã ở chỗ bọn họ suốt. Cho nên, ông chủ bảo tôi tới đây, ngài có vấn đề gì cần hỏi thì trực tiếp hỏi tôi đi. "
" Được rồi. Không bằng chúng ta lên xe tôi nói chuyện một chút? Có vẻ như nhà của anh cũng ở trong thị trấn Winter này, xong việc, anh quay trở lại đây lấy xe là được. "
" Không thành vấn đề. "
Vì thế, Jeremy lên xe Trì Trừng. Trong lúc đó, hắn vừa chỉ đường đi cho Trì Trừng vừa trả lời những câu hỏi mà anh đưa ra.
" Vừa nãy anh nói, hôm nay cảnh sát đã tới nhà xưởng để điều tra tình huống ở đó? "
" Đúng vậy. Sau khi tin tức bùng nổ, việc đầu tiên cảnh sát làm là chạy tới nhà xưởng để điều tra. Hiện tại, toàn bộ nhà xưởng đã đình công, cộng thêm việc tin tức bùng nổ nữa, những sản phẩm của công ty về cơ bản là bị trả về hoặc là bị niêm phong lại. "
" Nói như vậy là mấy người đã biết vấn đề của sản phẩm nằm ở đâu rồi? "
" Chúng tôi đã phái người tới nhà hàng gia đình đó để kiểm tra. Cái mà bọn họ sử dụng chính là loại chân giò hun khói chất lượng tốt nhất gần đây của chúng tôi. Nó mới được cho ra mắt cách đây năm ngày. "
" Năm ngày trước? Nói cách khác, sản phẩm trong vụ án lần này mới xuất hiện lần đầu tiên cách đây năm ngày? Trong thời gian ngắn như thế này, hẳn là nhà xưởng các anh vẫn còn giấy tờ ghi chép của quản lý nhỉ? "
Trì Trừng hỏi hết từ vấn đề này sang vấn đề khác. Chúc An Sinh thì hơi liếc mắt về phía Jeremy, lúc này hắn bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Nhìn thấy biểu hiện này của Trì Trừng, Chúc An Sinh biết, anh đang muốn nhanh chóng phá xong vụ án.
" Theo lý mà nói thì đúng là như thế, số liệu theo dõi của nhà xưởng chúng tôi sẽ được làm mới lại một tuần một lần. Hôm nay, lúc cảnh sát tới điều tra tôi cũng nghĩ là vẫn còn, nhưng tới lúc chúng tôi lấy số liệu theo dõi mới phát hiện ra, số liệu từ ba ngày trước đã bị đồng bộ hóa rồi. "
" Không thể khôi phục dữ liệu sao? "
" Ông chủ của chúng tôi thường xuyên sợ hãi việc bí mật kinh doanh của mình sẽ bị lộ nên cứ bảy ngày là ông ấy lại đồng bộ hóa lại toàn bộ số liệu. Cũng vì vậy mà số liệu cũ của nhà xưởng không thể khôi phục được. "
" Thật không? " Trì Trừng làm ra vẻ suy tư.
" Cho nên, căn cứ vào những tin tức anh mới nói cho tôi biết, tôi có thể khẳng định rằng, năm ngày trước tại thị trấn Winter đã xảy ra án mạng. Hung thủ có lẽ là người nào đó làm trong nhà xưởng của các anh. Chắc chắn người này hiểu rất rõ đường đi bên trong nhà xưởng, hơn nữa còn hiểu được cả việc làm đồng bộ hóa số liệu. Jeremy, anh là giám đốc phụ trách an toàn thực phẩm của nhà xưởng, anh có thể kể cho tôi xem trong nhà xưởng có nhân viên nào phù hợp với điều kiện trên không? À, với lại anh cảm thấy người đó có phải là kẻ tình nghi không? "
" Xin lỗi Trì Trừng tiên sinh. Nhà xưởng của chúng tôi có khoảng mấy trăm công nhân viên, trong đó có tới hơn một nửa người là phù hợp với điều kiện mà anh đưa ra, tôi không nghĩ ra được là mình sẽ nghi ngờ ai. "
" Anh không cần phải khẩn trương như vậy, anh không nghĩ ra được ai cũng là điều bình thường thôi. Nếu ai cũng tự phán đoán được kẻ tình nghi thì tôi phải kiếm cơm ăn bằng gì đây? "
Trì Trừng vui vẻ pha trò một câu.
" Nếu đã như vậy thì địa điểm tới đầu tiên chúng ta tới không thể là nhà xưởng rồi. Theo như lời anh nói thì cảnh sát đã đi tới đó điều tra một lần rồi đúng không? Giờ chúng ta trực tiếp tới cục cảnh sát là được, Jeremy, anh có thể dẫn đường cho chúng tôi không? "
" Đương nhiên, không thành vấn đề. "
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Jeremy, Trì Trừng đã thay đổi lộ trình đi, một lúc sau, ba người đã có mặt tại cục cảnh sát.
Ở bên ngoài cục cảnh sát, Jeremy và Trì Trừng tạm biệt nhau tại đây. Hắn còn phải trở lại siêu thị để lấy xe của mình, Trì Trừng cũng không có ý kiến gì. Cuối cùng, anh và Chúc An Sinh là hai người đi vào cục cảnh sát.
Cảnh tượng ở đây vẫn trước sau như một. Lúc Trì Trừng mới bước vào cục cảnh sát, còn chưa kịp nói vì sao mình tới đây thì những cảnh sát ở đó đã nhận ra anh.
Đối với việc này, Chúc An Sinh chả cảm thấy kinh ngạc gì. Dù sao thì thị trấn Winter này cũng nằm trong phạm vi thuộc thành phố New York, mà New York chính là nơi chủ yếu mà Trì Trừng hoạt động. Nếu ở đây mà có cảnh sát không quen biết Trì Trừng thì đó mới là điều đáng kinh ngạc.
" Lần này anh tới đây là do ngài Bill nhờ sao? "
Sau khi cảnh sát ở đây biết được rõ vì sao Trì Trừng lại có mặt ở đây thì thái độ của bọn họ càng cố gắng phối hợp hơn. Đặc biệt là chuyện này có liên quan tới công ty Bill, công ty có tới hơn nửa sản nghiệp được đặt tại thị trấn Winter.
Những cảnh sát ở đây cũng muốn nhanh chóng phá cho xong vụ án này. Một khi công ty Bill phải chịu tổn thất thì thị trấn Winter cũng phải chịu tổn thất không ít.
" Anh có ý kiến gì về vụ án này không? " Một cảnh sát mới buổi chiều nay đi điều tra ở nhà xưởng bắt đầu hỏi ý kiến Trì Trừng.
" Khoảng năm ngày trước, mọi người có nhận được vụ án mất tích nào do người dân báo không? " Trì Trừng lập tức đưa ra câu hỏi, đây là mối liên kết tốt nhất mà anh nghĩ được lúc ở trên xe. Đó cũng là một điểm đột phá.
Theo như lời Jeremy nói thì những công nhân viên ở nhà xưởng có đầy đủ điều kiện gây án thực sự quá nhiều. Cho nên, nếu muốn nhanh chóng phá được vụ án này thì phải bắt đầu ra tay từ phía nạn nhân.
" Tiên sinh, chắc anh không biết rồi. Chỗ này của chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ, bình thường ngay cả mấy vụ trộm cắt vặt vãi cũng không có chứ đừng nói gì tới việc mất tích. À, tôi nhớ là trong năm nay có một vụ là một cậu bé bơi ở dưới sông bất ngờ bị cuốn trôi theo dòng nước, nhưng vụ án đó đã xảy ra cách đây ba tháng rồi. Ngoại trừ lần đó ra thì thị trấn Winter của chúng tôi thực sự rất yên bình. "
" Nhưng đúng là có người đã tiêu hủy thi thể ở nhà xưởng, đúng không? Hơn nữa, phần chân giò hun khói chứa chứng cứ phạm tội đó đã xuất hiện cách đây ít nhất năm ngày. Nếu người này là người ở thị trấn Winter, đã biến mất nhiều ngày nay rồi mà vẫn không có ai báo án, mấy người thử xem xem có ai có đặc điểm như thế này không nhé. "
" Đầu tiên, người đó không có người thân, cũng không có bạn bè gì. Bằng không, nhất định sẽ có người báo án. Hắn thích cảm giác đơn độc, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày cũng nhiều điều thú vị, hơn nữa, rất có khả năng hắn là một người rất để ý vẻ bề ngoài của mình. Bởi vì, hắn là một người rất chú tâm chăm sóc răng miệng. "
Nghe thấy Trì Trừng nhắc tới tình huống của nạn nhân, mắt những cảnh sát ở đây như phát sáng.
" Đúng là có người như thế này. Nhưng Trì Trừng tiên sinh, có một điều anh nói sai rồi, người đó không phải là đàn ông, mà là phụ nữ. "
" Cô ấy là ai? "
" Ruby Smith. "
*
Hai mươi phút sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã có mặt tại cửa nhà Ruby Smith cùng với hai cảnh sát đi theo. Mà qua hai người cảnh sát này, Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng hiểu đại khái lai lịch của Ruby Smith.
Lúc trước, khi Ruby Smith 27 tuổi đã được gả tới thị trấn Winter, chồng của cô ấy là một thương nhân đã về hưu. Tuổi tác giữa hai vợ chồng chênh lệch rất lớn, khoảng trên dưới 50 tuổi. Cuối cùng, quả nhiên khi Ruby Smith chưa qua tuổi ba mươi thì người thương nhân về hưu đó đã qua đời.
Mà người thương nhân này không có bố mẹ cũng chẳng có con cái, thế nên, toàn bộ tài sản mà ông ấy để lại đều thuộc về Ruby Smith. Điều này trùng khớp với miêu tả của Trì Trừng và Chúc An Sinh về điều kiện đời sống hàng ngày của nạn nhân.
Những cũng vì tất cả điều này mà rất nhiều người ở thị trấn Winter cho rằng Ruby Smith là một người ham vật chất không có gì hay ho. Vì thế, nó đã tạo cho Ruby Smith một cuộc sống sinh hoạt cô độc, điều này lại tiếp tục trùng khớp với suy đoán của Trì Trừng.
Hai cảnh sát đứng trước cửa gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không có ai đáp lại. Đúng lúc đó thì một người cảnh sát đi ra hỏi thăm hàng xóm xung quanh đây. Theo như lời hàng xóm ở đây thì nhà của Ruby Smith mấy buổi tối gần đây đều không sáng đèn. Đã đến bước này rồi thì trong lòng mọi người đều có đáp án khẳng định. Cuối cùng, người cảnh sát còn lại tung chân đá văng cửa ra.
Cửa được mở ra, việc đầu tiên Trì Trừng làm là ngăn hai người cảnh sát đang định xông vào luôn lại, anh mở đèn pin ra bắt đầu soi xuống chỗ chốt cửa. Sau đó anh còn xác nhận xem ở đây có dấu vết, dấu chân hay chứng cứ nào khác không, làm xong tất cả mọi việc anh mới để cho mọi người cùng đi vào.
Tiến vào bên trong, bốn người bọn họ cảm nhận được bầu không khí u ám, lạnh lẽo. Đây là một căn nhà đã một thời gian rồi không có người ở. Hơn nữa, Chúc An Sinh và Trì Trừng còn phát hiện ra nhiều nội thất ở trong nhà đã phủ một tầng bụi mỏng.
Chúc An Sinh tiến tới trước một bức ảnh chụp. Cô mang găng tay bảo hộ vào rồi mới cầm khung ảnh đó lên xem. Trên ảnh là một cô gái trẻ, xinh đẹp với phong thái vô cùng quyến rũ. Nhìn xong, lập tức Chúc An Sinh hiểu vì sao vị thương nhân già kia lại cưới Ruby Smith.
Nhưng, tự dưng cô lại nghĩ tới việc một người phụ nữ xinh đẹp như này bị biến thành miếng chân giò hun khói, nghĩ tới đây, Chúc An Sinh cảm thấy sợ hãi.
" Chúng ta chia nhau ra hành động đi. "
Trì Trừng nói với Chúc An Sinh và hai người cảnh sát điều tra đi theo. Ba người còn lại cũng không tỏ ra mơ hồ, lập tức chia nhau ra kiểm tra căn nhà này. Thời gian đã trôi qua nửa tiếng, bọn họ lại tập trung lại một chỗ, vẫn không có thu hoạch gì mới.
" Phòng trong nhà không có bất cứ dấu vết nào cho thấy đã bị đột nhập, cũng không có chỗ nào đáng nghi, có khi nào chúng ta nhầm rồi không? Ruby Smith chỉ đi đâu đó xa nhà thôi thì sao? "
Một người cảnh sát nói với vẻ mặt thất vọng. Cậu nói điều này với Chúc An Sinh, cô cũng chỉ có thể lắc đầu, sau đó, đột nhiên cô phát hiện ra, không thấy Trì Trừng đâu cả.
Lập tức, Chúc An Sinh nhớ tới cảnh tượng lúc ở trên du thuyền Eros, đó là ký ức kinh hoàng nhất. Nhưng may mắn là, lần này, cô rất nhanh chóng tìm được Trì Trừng đang ở trong gara.
Lúc tìm được Trì Trừng, cô thấy anh đang ở trong gara di chuyển hai cái xe lớn chứa rác.
" Trì Trừng, anh đang làm cái gì đấy? "
" An Sinh, em không phát hiện ra gì sao? Căn nhà này quả thật sạch sẽ tới mức đáng sợ, anh nghĩ rằng chúng ta sẽ không tìm thấy chứng cứ gì trong căn nhà đó đâu. Nhưng vẫn luôn có một số chỗ bị người bình thường tránh xa cất giấu chứng cứ. "
Trì Trừng vừa mới nói xong thì dường như anh đã tìm thấy một vật gì đó giống như là bảo bối. Anh hưng phấn cầm món đồ đó lên cho Chúc An Sinh xem, Chúc An Sinh thấy, đây là một tàn thuốc.
" Tiên sinh, anh tìm một lúc lâu như vậy chỉ để tìm tàn thuốc này sao? " Có một người cảnh sát điều tra vẫn không hiểu hành động này của anh, nói: " Cái tàn thuốc này không biết đã nằm trong đống rác này bao lâu rồi, bây giờ nếu chúng ta đưa nó đi kiểm tra thì không biết có phát hiện ra thứ gì không. Hơn nữa, nhỡ đâu tàn thuốc này là do Ruby Smith hút thì sao? "
" Không thể nào. " Đúng lúc này, Chúc An Sinh đứng ra, cô phủ nhận điều mà người cảnh sát điều tra kia vừa nói một cách chắc chắn: " Ruby Smith là một người rất yêu quý hàm răng của mình, chắc chắn cô ấy sẽ không làm việc gì để ảnh hưởng tới hàm răng của mình đâu. "
" An Sinh, em nói được tới đây đúng là không tồi. Nhưng mà, em vẫn chưa phát hiện ra điểm khác của cái tàn thuốc này sao? "
Điểm khác? Chúc An Sinh cẩn thận quan sát cái tàn thuốc bẩn đó, nhưng cô thật sự không nhìn ra cái gì khác ở tàn thuốc này.
" An Sinh, em vẫn không nhận ra? Cái tàn thuốc này cùng với điếu thuốc mà Jeremy hút, cùng loại. "
Đúng bảy giờ tối ngày hôm đó, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã vội vàng chạy tới nhà xưởng của công ty Bill, nó nằm ở thị trấn Winter.
Trên đường đi, Trì Trừng đã gọi điện thoại tới cho ông chủ công ty Bill một lần, giọng nói của ông chủ công ty đó vô cùng nôn nóng. Ông ấy cho Trì Trừng biết rằng, trước cửa siêu thị ở thị trấn Winter, ông ấy đã cho người phụ trách ra đón tiếp hai người. Lúc Trì Trừng và Chúc An Sinh chạy tới đó, bọn họ không thấy người phụ trách đâu cả. Vài phút sau, bọn họ mới thấy một người đi về phía bên này, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá.
Rất rõ ràng, người đó đã chú ý tới Trì Trừng và Chúc An Sinh. Hắn nhanh chóng dập tắt điếu thuốc lá trong tay mình đi, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hai người.
" Ngài là Trì Trừng tiên sinh sao? " Người nọ nhìn về phía Trì Trừng hỏi.
" Anh lái xe tới đây sao? " Trì Trừng biết vụ án này đối với công ty Bill cấp bách như thế nào, cho nên anh không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
" Đúng, nó ở ngay đằng kia. "
Người nọ nói xong liền chỉ cho Trì Trừng thấy một chiếc xe đỗ ở phía sau.
" Anh tên là gì? Ông chủ của các anh để anh tới đây tiếp đón chúng tôi, hẳn là thân phận của anh cũng không tầm thường đâu. "
" Tôi tên là Jeremy, là giám đốc quản lý việc an toàn thực phẩm ở nhà xưởng. Hôm nay cảnh sát đã tới đó để điều tra,cũng nói chuyện với tôi khá lâu, trước khi tới đây tôi đã ở chỗ bọn họ suốt. Cho nên, ông chủ bảo tôi tới đây, ngài có vấn đề gì cần hỏi thì trực tiếp hỏi tôi đi. "
" Được rồi. Không bằng chúng ta lên xe tôi nói chuyện một chút? Có vẻ như nhà của anh cũng ở trong thị trấn Winter này, xong việc, anh quay trở lại đây lấy xe là được. "
" Không thành vấn đề. "
Vì thế, Jeremy lên xe Trì Trừng. Trong lúc đó, hắn vừa chỉ đường đi cho Trì Trừng vừa trả lời những câu hỏi mà anh đưa ra.
" Vừa nãy anh nói, hôm nay cảnh sát đã tới nhà xưởng để điều tra tình huống ở đó? "
" Đúng vậy. Sau khi tin tức bùng nổ, việc đầu tiên cảnh sát làm là chạy tới nhà xưởng để điều tra. Hiện tại, toàn bộ nhà xưởng đã đình công, cộng thêm việc tin tức bùng nổ nữa, những sản phẩm của công ty về cơ bản là bị trả về hoặc là bị niêm phong lại. "
" Nói như vậy là mấy người đã biết vấn đề của sản phẩm nằm ở đâu rồi? "
" Chúng tôi đã phái người tới nhà hàng gia đình đó để kiểm tra. Cái mà bọn họ sử dụng chính là loại chân giò hun khói chất lượng tốt nhất gần đây của chúng tôi. Nó mới được cho ra mắt cách đây năm ngày. "
" Năm ngày trước? Nói cách khác, sản phẩm trong vụ án lần này mới xuất hiện lần đầu tiên cách đây năm ngày? Trong thời gian ngắn như thế này, hẳn là nhà xưởng các anh vẫn còn giấy tờ ghi chép của quản lý nhỉ? "
Trì Trừng hỏi hết từ vấn đề này sang vấn đề khác. Chúc An Sinh thì hơi liếc mắt về phía Jeremy, lúc này hắn bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Nhìn thấy biểu hiện này của Trì Trừng, Chúc An Sinh biết, anh đang muốn nhanh chóng phá xong vụ án.
" Theo lý mà nói thì đúng là như thế, số liệu theo dõi của nhà xưởng chúng tôi sẽ được làm mới lại một tuần một lần. Hôm nay, lúc cảnh sát tới điều tra tôi cũng nghĩ là vẫn còn, nhưng tới lúc chúng tôi lấy số liệu theo dõi mới phát hiện ra, số liệu từ ba ngày trước đã bị đồng bộ hóa rồi. "
" Không thể khôi phục dữ liệu sao? "
" Ông chủ của chúng tôi thường xuyên sợ hãi việc bí mật kinh doanh của mình sẽ bị lộ nên cứ bảy ngày là ông ấy lại đồng bộ hóa lại toàn bộ số liệu. Cũng vì vậy mà số liệu cũ của nhà xưởng không thể khôi phục được. "
" Thật không? " Trì Trừng làm ra vẻ suy tư.
" Cho nên, căn cứ vào những tin tức anh mới nói cho tôi biết, tôi có thể khẳng định rằng, năm ngày trước tại thị trấn Winter đã xảy ra án mạng. Hung thủ có lẽ là người nào đó làm trong nhà xưởng của các anh. Chắc chắn người này hiểu rất rõ đường đi bên trong nhà xưởng, hơn nữa còn hiểu được cả việc làm đồng bộ hóa số liệu. Jeremy, anh là giám đốc phụ trách an toàn thực phẩm của nhà xưởng, anh có thể kể cho tôi xem trong nhà xưởng có nhân viên nào phù hợp với điều kiện trên không? À, với lại anh cảm thấy người đó có phải là kẻ tình nghi không? "
" Xin lỗi Trì Trừng tiên sinh. Nhà xưởng của chúng tôi có khoảng mấy trăm công nhân viên, trong đó có tới hơn một nửa người là phù hợp với điều kiện mà anh đưa ra, tôi không nghĩ ra được là mình sẽ nghi ngờ ai. "
" Anh không cần phải khẩn trương như vậy, anh không nghĩ ra được ai cũng là điều bình thường thôi. Nếu ai cũng tự phán đoán được kẻ tình nghi thì tôi phải kiếm cơm ăn bằng gì đây? "
Trì Trừng vui vẻ pha trò một câu.
" Nếu đã như vậy thì địa điểm tới đầu tiên chúng ta tới không thể là nhà xưởng rồi. Theo như lời anh nói thì cảnh sát đã đi tới đó điều tra một lần rồi đúng không? Giờ chúng ta trực tiếp tới cục cảnh sát là được, Jeremy, anh có thể dẫn đường cho chúng tôi không? "
" Đương nhiên, không thành vấn đề. "
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Jeremy, Trì Trừng đã thay đổi lộ trình đi, một lúc sau, ba người đã có mặt tại cục cảnh sát.
Ở bên ngoài cục cảnh sát, Jeremy và Trì Trừng tạm biệt nhau tại đây. Hắn còn phải trở lại siêu thị để lấy xe của mình, Trì Trừng cũng không có ý kiến gì. Cuối cùng, anh và Chúc An Sinh là hai người đi vào cục cảnh sát.
Cảnh tượng ở đây vẫn trước sau như một. Lúc Trì Trừng mới bước vào cục cảnh sát, còn chưa kịp nói vì sao mình tới đây thì những cảnh sát ở đó đã nhận ra anh.
Đối với việc này, Chúc An Sinh chả cảm thấy kinh ngạc gì. Dù sao thì thị trấn Winter này cũng nằm trong phạm vi thuộc thành phố New York, mà New York chính là nơi chủ yếu mà Trì Trừng hoạt động. Nếu ở đây mà có cảnh sát không quen biết Trì Trừng thì đó mới là điều đáng kinh ngạc.
" Lần này anh tới đây là do ngài Bill nhờ sao? "
Sau khi cảnh sát ở đây biết được rõ vì sao Trì Trừng lại có mặt ở đây thì thái độ của bọn họ càng cố gắng phối hợp hơn. Đặc biệt là chuyện này có liên quan tới công ty Bill, công ty có tới hơn nửa sản nghiệp được đặt tại thị trấn Winter.
Những cảnh sát ở đây cũng muốn nhanh chóng phá cho xong vụ án này. Một khi công ty Bill phải chịu tổn thất thì thị trấn Winter cũng phải chịu tổn thất không ít.
" Anh có ý kiến gì về vụ án này không? " Một cảnh sát mới buổi chiều nay đi điều tra ở nhà xưởng bắt đầu hỏi ý kiến Trì Trừng.
" Khoảng năm ngày trước, mọi người có nhận được vụ án mất tích nào do người dân báo không? " Trì Trừng lập tức đưa ra câu hỏi, đây là mối liên kết tốt nhất mà anh nghĩ được lúc ở trên xe. Đó cũng là một điểm đột phá.
Theo như lời Jeremy nói thì những công nhân viên ở nhà xưởng có đầy đủ điều kiện gây án thực sự quá nhiều. Cho nên, nếu muốn nhanh chóng phá được vụ án này thì phải bắt đầu ra tay từ phía nạn nhân.
" Tiên sinh, chắc anh không biết rồi. Chỗ này của chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ, bình thường ngay cả mấy vụ trộm cắt vặt vãi cũng không có chứ đừng nói gì tới việc mất tích. À, tôi nhớ là trong năm nay có một vụ là một cậu bé bơi ở dưới sông bất ngờ bị cuốn trôi theo dòng nước, nhưng vụ án đó đã xảy ra cách đây ba tháng rồi. Ngoại trừ lần đó ra thì thị trấn Winter của chúng tôi thực sự rất yên bình. "
" Nhưng đúng là có người đã tiêu hủy thi thể ở nhà xưởng, đúng không? Hơn nữa, phần chân giò hun khói chứa chứng cứ phạm tội đó đã xuất hiện cách đây ít nhất năm ngày. Nếu người này là người ở thị trấn Winter, đã biến mất nhiều ngày nay rồi mà vẫn không có ai báo án, mấy người thử xem xem có ai có đặc điểm như thế này không nhé. "
" Đầu tiên, người đó không có người thân, cũng không có bạn bè gì. Bằng không, nhất định sẽ có người báo án. Hắn thích cảm giác đơn độc, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày cũng nhiều điều thú vị, hơn nữa, rất có khả năng hắn là một người rất để ý vẻ bề ngoài của mình. Bởi vì, hắn là một người rất chú tâm chăm sóc răng miệng. "
Nghe thấy Trì Trừng nhắc tới tình huống của nạn nhân, mắt những cảnh sát ở đây như phát sáng.
" Đúng là có người như thế này. Nhưng Trì Trừng tiên sinh, có một điều anh nói sai rồi, người đó không phải là đàn ông, mà là phụ nữ. "
" Cô ấy là ai? "
" Ruby Smith. "
*
Hai mươi phút sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã có mặt tại cửa nhà Ruby Smith cùng với hai cảnh sát đi theo. Mà qua hai người cảnh sát này, Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng hiểu đại khái lai lịch của Ruby Smith.
Lúc trước, khi Ruby Smith 27 tuổi đã được gả tới thị trấn Winter, chồng của cô ấy là một thương nhân đã về hưu. Tuổi tác giữa hai vợ chồng chênh lệch rất lớn, khoảng trên dưới 50 tuổi. Cuối cùng, quả nhiên khi Ruby Smith chưa qua tuổi ba mươi thì người thương nhân về hưu đó đã qua đời.
Mà người thương nhân này không có bố mẹ cũng chẳng có con cái, thế nên, toàn bộ tài sản mà ông ấy để lại đều thuộc về Ruby Smith. Điều này trùng khớp với miêu tả của Trì Trừng và Chúc An Sinh về điều kiện đời sống hàng ngày của nạn nhân.
Những cũng vì tất cả điều này mà rất nhiều người ở thị trấn Winter cho rằng Ruby Smith là một người ham vật chất không có gì hay ho. Vì thế, nó đã tạo cho Ruby Smith một cuộc sống sinh hoạt cô độc, điều này lại tiếp tục trùng khớp với suy đoán của Trì Trừng.
Hai cảnh sát đứng trước cửa gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không có ai đáp lại. Đúng lúc đó thì một người cảnh sát đi ra hỏi thăm hàng xóm xung quanh đây. Theo như lời hàng xóm ở đây thì nhà của Ruby Smith mấy buổi tối gần đây đều không sáng đèn. Đã đến bước này rồi thì trong lòng mọi người đều có đáp án khẳng định. Cuối cùng, người cảnh sát còn lại tung chân đá văng cửa ra.
Cửa được mở ra, việc đầu tiên Trì Trừng làm là ngăn hai người cảnh sát đang định xông vào luôn lại, anh mở đèn pin ra bắt đầu soi xuống chỗ chốt cửa. Sau đó anh còn xác nhận xem ở đây có dấu vết, dấu chân hay chứng cứ nào khác không, làm xong tất cả mọi việc anh mới để cho mọi người cùng đi vào.
Tiến vào bên trong, bốn người bọn họ cảm nhận được bầu không khí u ám, lạnh lẽo. Đây là một căn nhà đã một thời gian rồi không có người ở. Hơn nữa, Chúc An Sinh và Trì Trừng còn phát hiện ra nhiều nội thất ở trong nhà đã phủ một tầng bụi mỏng.
Chúc An Sinh tiến tới trước một bức ảnh chụp. Cô mang găng tay bảo hộ vào rồi mới cầm khung ảnh đó lên xem. Trên ảnh là một cô gái trẻ, xinh đẹp với phong thái vô cùng quyến rũ. Nhìn xong, lập tức Chúc An Sinh hiểu vì sao vị thương nhân già kia lại cưới Ruby Smith.
Nhưng, tự dưng cô lại nghĩ tới việc một người phụ nữ xinh đẹp như này bị biến thành miếng chân giò hun khói, nghĩ tới đây, Chúc An Sinh cảm thấy sợ hãi.
" Chúng ta chia nhau ra hành động đi. "
Trì Trừng nói với Chúc An Sinh và hai người cảnh sát điều tra đi theo. Ba người còn lại cũng không tỏ ra mơ hồ, lập tức chia nhau ra kiểm tra căn nhà này. Thời gian đã trôi qua nửa tiếng, bọn họ lại tập trung lại một chỗ, vẫn không có thu hoạch gì mới.
" Phòng trong nhà không có bất cứ dấu vết nào cho thấy đã bị đột nhập, cũng không có chỗ nào đáng nghi, có khi nào chúng ta nhầm rồi không? Ruby Smith chỉ đi đâu đó xa nhà thôi thì sao? "
Một người cảnh sát nói với vẻ mặt thất vọng. Cậu nói điều này với Chúc An Sinh, cô cũng chỉ có thể lắc đầu, sau đó, đột nhiên cô phát hiện ra, không thấy Trì Trừng đâu cả.
Lập tức, Chúc An Sinh nhớ tới cảnh tượng lúc ở trên du thuyền Eros, đó là ký ức kinh hoàng nhất. Nhưng may mắn là, lần này, cô rất nhanh chóng tìm được Trì Trừng đang ở trong gara.
Lúc tìm được Trì Trừng, cô thấy anh đang ở trong gara di chuyển hai cái xe lớn chứa rác.
" Trì Trừng, anh đang làm cái gì đấy? "
" An Sinh, em không phát hiện ra gì sao? Căn nhà này quả thật sạch sẽ tới mức đáng sợ, anh nghĩ rằng chúng ta sẽ không tìm thấy chứng cứ gì trong căn nhà đó đâu. Nhưng vẫn luôn có một số chỗ bị người bình thường tránh xa cất giấu chứng cứ. "
Trì Trừng vừa mới nói xong thì dường như anh đã tìm thấy một vật gì đó giống như là bảo bối. Anh hưng phấn cầm món đồ đó lên cho Chúc An Sinh xem, Chúc An Sinh thấy, đây là một tàn thuốc.
" Tiên sinh, anh tìm một lúc lâu như vậy chỉ để tìm tàn thuốc này sao? " Có một người cảnh sát điều tra vẫn không hiểu hành động này của anh, nói: " Cái tàn thuốc này không biết đã nằm trong đống rác này bao lâu rồi, bây giờ nếu chúng ta đưa nó đi kiểm tra thì không biết có phát hiện ra thứ gì không. Hơn nữa, nhỡ đâu tàn thuốc này là do Ruby Smith hút thì sao? "
" Không thể nào. " Đúng lúc này, Chúc An Sinh đứng ra, cô phủ nhận điều mà người cảnh sát điều tra kia vừa nói một cách chắc chắn: " Ruby Smith là một người rất yêu quý hàm răng của mình, chắc chắn cô ấy sẽ không làm việc gì để ảnh hưởng tới hàm răng của mình đâu. "
" An Sinh, em nói được tới đây đúng là không tồi. Nhưng mà, em vẫn chưa phát hiện ra điểm khác của cái tàn thuốc này sao? "
Điểm khác? Chúc An Sinh cẩn thận quan sát cái tàn thuốc bẩn đó, nhưng cô thật sự không nhìn ra cái gì khác ở tàn thuốc này.
" An Sinh, em vẫn không nhận ra? Cái tàn thuốc này cùng với điếu thuốc mà Jeremy hút, cùng loại. "