Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177: Vinh quang
“Nãy có người mặc trang phục nhân viên vệ sinh chạy vào viện nghiên cứu, phá hủy máy tính tiến hành giải mật mã, cả cái USB nữa.”
Kiều Trì Na vừa dứt câu, trước mắt Chúc An Sinh tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, Trì Trừng vội đỡ lấy người.
Chúc An Sinh hung hăng cắn chặt đầu lưỡi, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, chỉ như thế mới làm cô tỉnh táo đôi phần.
“Người đó đâu rồi?” Nói có một câu thôi mà Chúc An Sinh phải gượng hết sức để nói.
“Chúng tôi đã khống chế anh ta. Hiện người đó bị nhốt ở phòng chứa đồ.”
“Dẫn tôi đi gặp anh ta.”
Cả Trì Trừng lẫn Kiều Trì Na đều lo lắng quan sát Chúc An Sinh, họ không biết trạng thái hiện giờ của cô có thích hợp để đi gặp người này hay không.
“Yên tâm đi, em chỉ muốn có đáp án thôi.” Chúc An Sinh nhìn ra được sự lo lắng của hai người, hẳn là họ sợ cô sẽ làm ra hành động khác thường khi trông thấy kẻ đó.
Chúc An Sinh đã đảm bảo, cho nên Kiều Trì Na dẫn cô đi đến phòng chứa đồ.
Cô trông thấy người đàn ông kia bị trói trong phòng chứa đồ.
Hai người giáp mặt. Chúc An Sinh phát hiện, người kia không dám đối diện thẳng với cô.
“Anh sợ tôi.” Chúc An Sinh đăm đăm nhìn người đàn ông kia, ánh mặt tựa dã thú đang giơ móng vuốt, có thể dễ dàng xé bỏ lớp ngụy trang của người khác: “Do anh cảm thấy áy náy, do anh biết rõ, mình vừa mới ‘sát hại’ một người đàn ông.”
Cô tiến đến gần, cơ mà anh ta vẫn không dám nhìn thẳng.
“Vì sao?” Mắt Chúc An Sinh lấp lóe nước mắt: “Tôi chỉ muốn có câu trả lời. Tại sao anh lại làm như thế?”
“Thành thật xin lỗi!” Cuối cùng anh ta cũng mở miệng, đồng thời cúi đầu xuống thấp hơn.
Phản ứng của người đàn ông làm Chúc An Sinh hiểu ra điều gì đó.
“Là anh ta ép anh, anh là người thân của một trong 38 học sinh bị bắt.”
Có gì đấy lóe lên trong mắt anh ta. Anh ta nhớ đến cuộc gọi mình nhận được vào tối hôm qua.
“Người đó nói, chỉ cần phá hỏng thứ mấy người đang tìm kiếm, chúng tôi sẽ có cơ hội cứu con mình ra ngoài.”
Chúc An Sinh giữ im lặng một lúc lâu. Đương nhiên, là cô oán hận anh ta nhưng cũng hiểu, người đàn ông trước mặt chỉ đưa ra lựa chọn giống mình.
“Cơ hội của anh là gì? Mấy đứa trẻ đó đang ở đâu?” Sau cùng, Chúc An Sinh như đã phó mặc cho số phận, giọng nghe hơi nghẹn ngào.
Nếu còn hi vọng, Chúc An Sinh nhất định sẽ không từ bỏ Phương Trọng Bình.
Có điều, việc đến nước này, cô cũng không bỏ mặc cả 38 đứa trẻ. Bởi, cô biết, Phương Trọng Bình hi vọng cô sẽ cứu những đứa trẻ ấy.
Phương Trọng Bình là người rất lương thiện. Chúc An Sinh biết rõ điều đó. Nếu Phương Trọng Bình là người được lựa chọn, chắc chắn ông sẽ bỏ mặc bản thân, đổi lại cơ hội cứu những đứa trẻ.
Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn Chúc An Sinh, thân thể run lẩy bẩy, chóp mũi và hai mắt đỏ bừng. Sau đó, anh ta khóc òa lên, bị nhấm chìm trong nước mắt của chính mình.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi…”
Chúc An Sinh tức giận nắm lấy cổ áo người đàn ông. Giờ cô còn khổ sở hơn anh ta nhiều! Mỗi giây mỗi phút cô đều bị giày vò đến tê liệt thần kinh, râm ran khó chịu, cơ mà cô không thể ngã xuống! Chí ít là giây phút này, cô không được gục ngã.
“Rốt cuộc anh ta cho anh cơ hội gì?”
Anh ta nghẹn ngào thuật lại cho Chúc An Sinh nghe điều mình biết.
Chúc An Sinh nhận được hai con số và một câu nói.
Trì Trừng luôn đứng ngay sau Chúc An Sinh, lắng nghe và cũng là người đầu tiên phản ứng sau khi nghe thấy hai con số.
“Tọa độ!”
Trì Trừng chạy ra khỏi phòng chứa đồ, tìm tấm bản đồ thành phố New York đến, rất nhanh đã xác định được tọa độ trên bản đồ.
“Trường trung học Graham.” Trì Trừng nói tên tọa độ.
“Đó là ngôi trường con tôi theo học.” Người đàn ông nói chen vào.
“Chắc manh mối được giấu ở vườn hoa trường trung học Graham.” Trì Trừng phỏng đoán.
Người đàn ông kia nhắc đến hai con số và một câu. Ngoài chỉ tọa độ trường trung học Graham ra, câu còn lại ám chỉ một địa phương mà muôn hoa nở rộ. Cho nên, Trì Trừng đoán manh mối giấu ở vườn hoa trường học.
“Anh ta nói, chỉ cần phá hỏng cái mọi người tìm kiếm, nói câu đó với mọi người là con tôi có cơ hội được cứu.” Người đàn ông khẩn thiết cầu xin Trì Trừng và Chúc An Sinh.
Dường như Chúc An Sinh chấp nhận số phận, tâm như tro tàn, bình tĩnh đối mặt.
“Trì Trừng, chúng ta xuất phát thôi.”
Nhìn Chúc An Sinh, chợt anh nghĩ đến một câu thành ngữ. Không có gì buồn bằng lòng chết lặng. Đây mới là tâm trạng Chúc An Sinh lúc này.
“An Sinh, hay em ở lại đi. Hai ngày nay em quá mệt mỏi rồi.”
Chúc An Sinh biết Trì Trừng đang lo lắng cho mình, nhưng cô lắc đầu: “Trì Trừng, vậy là anh chưa hiểu anh ta rồi. Anh ta cố tình để chúng ta biết, chúng ta không thể không cùng nhau đi.”
Anh ngộ ra, bất đắc dĩ cười khổ. Hệt như lúc ở lâu đài cổ. Tất cả đều do Phó Cổ Minh sắp xếp.
Trì Trừng lái xe đưa Chúc An Sinh đi từ hầm cạnh đó ra ngoài. Hai mươi phút sau, họ có mặt ở trường trung học Graham.
Đến nơi, hai người tìm đến bảo vệ trường trước. Trong lúc hỏi thăm, bảo vệ luôn quan sát Chúc An Sinh bằng ánh mắt kỳ quái. Cô làm như không thấy cái nhìn soi mói đó.
“Vườn hoa? Chỗ chúng tôi làm gì có vườn hoa.” Bảo vệ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chúc An Sinh và Trì Trừng.
“Không có vườn hoa?” Trì Trừng kinh ngạc nói: “Thế ở gần đây có chỗ nào trồng cực kỳ nhiều hoa không?”
Bảo vệ lắc đầu lần nữa, Chúc An Sinh và Trì Trừng triệt để hoang mang.
Tọa độ chắc chắn không sai, vấn đề nằm ở câu nói kia.
Nơi muôn hoa nở rộ. Nhưng trường trung học Graham không có vườn hoa. Nói thế là có ý gì?
Đột nhiên, Chúc An Sinh nghĩ đến một thứ, không tự chủ được mà tự bóp véo cánh tay mình.
“Trì Trừng, hình như em hiểu nghĩa rồi.”
Nghe xong, Trì Trừng rất vui vẻ, cơ mà quan sát kỹ lại thấy sắc mặt cô khó coi.
“Sao thế?”
Trì Trừng hỏi. Chúc An Sinh không đáp mà lôi thẳng anh vào bên trong trường.
Đến hành lang đặt tủ chứa đồ của học sinh trường Graham, cuối cùng anh cũng hiểu cô có ý gì.
Bọn họ đều nhìn thấy, một ngăn tủ chứa đầy hoa trắng.
Hoa trắng đặt vây kín xung quanh bức ảnh đen trắng, rồi bên ngoài vòng hoa thắp những ngọn nến nho nhỏ.
“Cái Phó Cổ Minh muốn chúng ta tìm là tủ chứa đồ của Noah.” Chúc An Sinh mỉm cười cứng ngắc.
Mọi người đang tưởng nhớ Noah, cho nên ngăn tủ chứa đồ của Noah trở thành nơi duy nhất hoa nở rộ trong trường trung học Graham.
“An Sinh, em đi trước đi.”
Trì Trừng muốn Chúc An Sinh rời đi trước, nhưng cô lại từ chối ý tốt của anh, bước gần đến ngăn tủ chứa đồ của Noah.
Đứng trước tủ của Noah, cô trông thấy chân dung của cậu bé.
Cậu nở nụ cười tươi rói, khoe hàm răng trắng tinh. Có điều, nụ cười của cậu sẽ vĩnh viễn dừng ở giây phút ấy.
Chúc An Sinh rút một bông hoa nhỏ từ trong bó hoa được đặt trước nơi tưởng nhớ cậu ra, đặt lại xuống trước ảnh thờ.
Xong xuôi, Chúc An Sinh mở ngăn tủ chứa đồ chưa khóa của Noah ra. Vừa đến gần, cô đã phát hiện cái tủ này chưa khóa. Quả nhiên, cô tìm thấy một chiếc hộp nhỏ như hộp nhẫn bên trong.
Mở hộp, cô thấy bên trong chứa tai nghe không dây.
Trì Trừng đi lên muốn đeo cái tai nghe không dây thay cô nhưng bị từ chối.
Vài giây sau, Chúc An Sinh nghe được tiếng Phó Cổ Minh.
“Anh định làm gì nữa?” Chúc An Sinh lạnh nhạt hỏi.
“Cô chưa xem tin tức mới nhất à?” Đầu kia tai nghe, giọng Phó Cổ Minh nghe có vẻ rất kinh ngạc.
“Tin gì?” Chúc An Sinh khó hiểu quay qua nhìn Trì Trừng. Anh lập tức rút điện thoại ra lên mạng xem thử.
Chẳng mấy chốc, Trì Trừng đã tìm thấy tin tức Phó Cổ Minh nhắc tới. Bởi giờ phút này, nó đang bùng nổ trên internet.
Xem thử tin Trì Trừng vừa tìm được, con ngươi Chúc An Sinh giãn ra. Họ bắt gặp được tia khó tin trong ánh mắt của nhau.
“Sao anh có thể khống chế được bảng quảng cáo ở quảng trường Thời Đại?”
Cho dù Chúc An Sinh hiểu được Phó Cổ Minh thì vẫn bị hành động điên cuồng của hắn dọa chết khiếp.
Phó Cổ Minh khống chế toàn bộ bảng hiệu quảng cáo điện tử trên quảng trường Thời Đại. Hiện tại, các bảng quảng cáo đó đang live stream cảnh cầm tù Phương Trọng Bình và 37 học sinh khác.
“Việc này quả thật khiến tôi tốn không ít sức lực, tôi cũng không biết mình có thể kiên trì cho live stream bao lâu. Thế nên, hai người hãy nhanh chóng chạy đến quảng trường Thời Đại đi.” Phó Cổ Minh nói với giọng điệu nghiền ngẫm, tựa như đang thưởng thức một màn kịch hay.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Chúc An Sinh tức điên lên rồi.
“Người bố kia đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, đương nhiên tôi phải tuân thủ lời hứa, cho con anh ta một cơ hội được cứu. An Sinh, mau chạy đến quảng trường Thời Đại đi. Ở đó, tôi chờ mong quyết định cuối cùng của cô.”
Dứt lời, giọng Phó Cổ Minh biến mất.
Trì Trừng nghi hoặc nhìn Chúc An Sinh. Anh không biết Phó Cổ Minh đã nói những gì với cô qua tai nghe, cho nên cũng không hiểu vì sao cô lại bối rối như vậy.
Đúng lúc này, chuông trường trung học Graham reo vang, báo hiệu giờ tan học đã tới. Học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ.
Trong lòng Trì Trừng dấy lên cảm giác bất an. Noah qua đời vào hôm qua, ở đây toàn là bạn học của cậu bé.
Anh muốn đưa Chúc An Sinh rời đi, đáng tiếc, không kịp nữa rồi. Có người nhận ra sự hiện diện của anh và Chúc An Sinh, thông tin ấy lan nhanh như ôn dịch.
Dù vậy, Trì Trừng vẫy kéo Chúc An Sinh chạy ra khỏi trường học. Trên đường đi, cô bắt gặp những gương mặt non nớt ngây thơ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt oán giận, như thể muốn nhào vào xé xác cô.
Đương lúc hai người chuẩn bị thoát ra ngoài hẳn, một cô bé đã ngăn cản.
Cô bé ấy ôm theo một quyển sách. Trì Trừng liếc mắt một cái là nhận ra quyển sách ấy là quyển sách viết về Chúc An Sinh.
Đây là quyển sách mà năm ngoái lượng tiêu thụ toàn cầu lên đến chục nghìn bản.
“Rất vui vì được gặp chị, thưa quý cô Chúc An Sinh.”
Nụ cười trên gương mặt cô bé ngọt ngào tựa thiên sứ.
“Chị từng là thần tượng và anh hùng trong lòng tôi. Giờ đây, tôi nghĩ mình nên đưa quyển sách này lại cho chị.”
Dứt câu, cô bé đứng trước mặt Chúc An Sinh xé rách từng tờ một cuốn tiểu thuyết căn cứ theo những vụ án cô từng trải qua mà biên soạn thành. Cuối cùng, giấy rách bay lả tả dưới chân Chúc An Sinh.
Như một mớ rác rưởi.
Kiều Trì Na vừa dứt câu, trước mắt Chúc An Sinh tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, Trì Trừng vội đỡ lấy người.
Chúc An Sinh hung hăng cắn chặt đầu lưỡi, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, chỉ như thế mới làm cô tỉnh táo đôi phần.
“Người đó đâu rồi?” Nói có một câu thôi mà Chúc An Sinh phải gượng hết sức để nói.
“Chúng tôi đã khống chế anh ta. Hiện người đó bị nhốt ở phòng chứa đồ.”
“Dẫn tôi đi gặp anh ta.”
Cả Trì Trừng lẫn Kiều Trì Na đều lo lắng quan sát Chúc An Sinh, họ không biết trạng thái hiện giờ của cô có thích hợp để đi gặp người này hay không.
“Yên tâm đi, em chỉ muốn có đáp án thôi.” Chúc An Sinh nhìn ra được sự lo lắng của hai người, hẳn là họ sợ cô sẽ làm ra hành động khác thường khi trông thấy kẻ đó.
Chúc An Sinh đã đảm bảo, cho nên Kiều Trì Na dẫn cô đi đến phòng chứa đồ.
Cô trông thấy người đàn ông kia bị trói trong phòng chứa đồ.
Hai người giáp mặt. Chúc An Sinh phát hiện, người kia không dám đối diện thẳng với cô.
“Anh sợ tôi.” Chúc An Sinh đăm đăm nhìn người đàn ông kia, ánh mặt tựa dã thú đang giơ móng vuốt, có thể dễ dàng xé bỏ lớp ngụy trang của người khác: “Do anh cảm thấy áy náy, do anh biết rõ, mình vừa mới ‘sát hại’ một người đàn ông.”
Cô tiến đến gần, cơ mà anh ta vẫn không dám nhìn thẳng.
“Vì sao?” Mắt Chúc An Sinh lấp lóe nước mắt: “Tôi chỉ muốn có câu trả lời. Tại sao anh lại làm như thế?”
“Thành thật xin lỗi!” Cuối cùng anh ta cũng mở miệng, đồng thời cúi đầu xuống thấp hơn.
Phản ứng của người đàn ông làm Chúc An Sinh hiểu ra điều gì đó.
“Là anh ta ép anh, anh là người thân của một trong 38 học sinh bị bắt.”
Có gì đấy lóe lên trong mắt anh ta. Anh ta nhớ đến cuộc gọi mình nhận được vào tối hôm qua.
“Người đó nói, chỉ cần phá hỏng thứ mấy người đang tìm kiếm, chúng tôi sẽ có cơ hội cứu con mình ra ngoài.”
Chúc An Sinh giữ im lặng một lúc lâu. Đương nhiên, là cô oán hận anh ta nhưng cũng hiểu, người đàn ông trước mặt chỉ đưa ra lựa chọn giống mình.
“Cơ hội của anh là gì? Mấy đứa trẻ đó đang ở đâu?” Sau cùng, Chúc An Sinh như đã phó mặc cho số phận, giọng nghe hơi nghẹn ngào.
Nếu còn hi vọng, Chúc An Sinh nhất định sẽ không từ bỏ Phương Trọng Bình.
Có điều, việc đến nước này, cô cũng không bỏ mặc cả 38 đứa trẻ. Bởi, cô biết, Phương Trọng Bình hi vọng cô sẽ cứu những đứa trẻ ấy.
Phương Trọng Bình là người rất lương thiện. Chúc An Sinh biết rõ điều đó. Nếu Phương Trọng Bình là người được lựa chọn, chắc chắn ông sẽ bỏ mặc bản thân, đổi lại cơ hội cứu những đứa trẻ.
Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn Chúc An Sinh, thân thể run lẩy bẩy, chóp mũi và hai mắt đỏ bừng. Sau đó, anh ta khóc òa lên, bị nhấm chìm trong nước mắt của chính mình.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi…”
Chúc An Sinh tức giận nắm lấy cổ áo người đàn ông. Giờ cô còn khổ sở hơn anh ta nhiều! Mỗi giây mỗi phút cô đều bị giày vò đến tê liệt thần kinh, râm ran khó chịu, cơ mà cô không thể ngã xuống! Chí ít là giây phút này, cô không được gục ngã.
“Rốt cuộc anh ta cho anh cơ hội gì?”
Anh ta nghẹn ngào thuật lại cho Chúc An Sinh nghe điều mình biết.
Chúc An Sinh nhận được hai con số và một câu nói.
Trì Trừng luôn đứng ngay sau Chúc An Sinh, lắng nghe và cũng là người đầu tiên phản ứng sau khi nghe thấy hai con số.
“Tọa độ!”
Trì Trừng chạy ra khỏi phòng chứa đồ, tìm tấm bản đồ thành phố New York đến, rất nhanh đã xác định được tọa độ trên bản đồ.
“Trường trung học Graham.” Trì Trừng nói tên tọa độ.
“Đó là ngôi trường con tôi theo học.” Người đàn ông nói chen vào.
“Chắc manh mối được giấu ở vườn hoa trường trung học Graham.” Trì Trừng phỏng đoán.
Người đàn ông kia nhắc đến hai con số và một câu. Ngoài chỉ tọa độ trường trung học Graham ra, câu còn lại ám chỉ một địa phương mà muôn hoa nở rộ. Cho nên, Trì Trừng đoán manh mối giấu ở vườn hoa trường học.
“Anh ta nói, chỉ cần phá hỏng cái mọi người tìm kiếm, nói câu đó với mọi người là con tôi có cơ hội được cứu.” Người đàn ông khẩn thiết cầu xin Trì Trừng và Chúc An Sinh.
Dường như Chúc An Sinh chấp nhận số phận, tâm như tro tàn, bình tĩnh đối mặt.
“Trì Trừng, chúng ta xuất phát thôi.”
Nhìn Chúc An Sinh, chợt anh nghĩ đến một câu thành ngữ. Không có gì buồn bằng lòng chết lặng. Đây mới là tâm trạng Chúc An Sinh lúc này.
“An Sinh, hay em ở lại đi. Hai ngày nay em quá mệt mỏi rồi.”
Chúc An Sinh biết Trì Trừng đang lo lắng cho mình, nhưng cô lắc đầu: “Trì Trừng, vậy là anh chưa hiểu anh ta rồi. Anh ta cố tình để chúng ta biết, chúng ta không thể không cùng nhau đi.”
Anh ngộ ra, bất đắc dĩ cười khổ. Hệt như lúc ở lâu đài cổ. Tất cả đều do Phó Cổ Minh sắp xếp.
Trì Trừng lái xe đưa Chúc An Sinh đi từ hầm cạnh đó ra ngoài. Hai mươi phút sau, họ có mặt ở trường trung học Graham.
Đến nơi, hai người tìm đến bảo vệ trường trước. Trong lúc hỏi thăm, bảo vệ luôn quan sát Chúc An Sinh bằng ánh mắt kỳ quái. Cô làm như không thấy cái nhìn soi mói đó.
“Vườn hoa? Chỗ chúng tôi làm gì có vườn hoa.” Bảo vệ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chúc An Sinh và Trì Trừng.
“Không có vườn hoa?” Trì Trừng kinh ngạc nói: “Thế ở gần đây có chỗ nào trồng cực kỳ nhiều hoa không?”
Bảo vệ lắc đầu lần nữa, Chúc An Sinh và Trì Trừng triệt để hoang mang.
Tọa độ chắc chắn không sai, vấn đề nằm ở câu nói kia.
Nơi muôn hoa nở rộ. Nhưng trường trung học Graham không có vườn hoa. Nói thế là có ý gì?
Đột nhiên, Chúc An Sinh nghĩ đến một thứ, không tự chủ được mà tự bóp véo cánh tay mình.
“Trì Trừng, hình như em hiểu nghĩa rồi.”
Nghe xong, Trì Trừng rất vui vẻ, cơ mà quan sát kỹ lại thấy sắc mặt cô khó coi.
“Sao thế?”
Trì Trừng hỏi. Chúc An Sinh không đáp mà lôi thẳng anh vào bên trong trường.
Đến hành lang đặt tủ chứa đồ của học sinh trường Graham, cuối cùng anh cũng hiểu cô có ý gì.
Bọn họ đều nhìn thấy, một ngăn tủ chứa đầy hoa trắng.
Hoa trắng đặt vây kín xung quanh bức ảnh đen trắng, rồi bên ngoài vòng hoa thắp những ngọn nến nho nhỏ.
“Cái Phó Cổ Minh muốn chúng ta tìm là tủ chứa đồ của Noah.” Chúc An Sinh mỉm cười cứng ngắc.
Mọi người đang tưởng nhớ Noah, cho nên ngăn tủ chứa đồ của Noah trở thành nơi duy nhất hoa nở rộ trong trường trung học Graham.
“An Sinh, em đi trước đi.”
Trì Trừng muốn Chúc An Sinh rời đi trước, nhưng cô lại từ chối ý tốt của anh, bước gần đến ngăn tủ chứa đồ của Noah.
Đứng trước tủ của Noah, cô trông thấy chân dung của cậu bé.
Cậu nở nụ cười tươi rói, khoe hàm răng trắng tinh. Có điều, nụ cười của cậu sẽ vĩnh viễn dừng ở giây phút ấy.
Chúc An Sinh rút một bông hoa nhỏ từ trong bó hoa được đặt trước nơi tưởng nhớ cậu ra, đặt lại xuống trước ảnh thờ.
Xong xuôi, Chúc An Sinh mở ngăn tủ chứa đồ chưa khóa của Noah ra. Vừa đến gần, cô đã phát hiện cái tủ này chưa khóa. Quả nhiên, cô tìm thấy một chiếc hộp nhỏ như hộp nhẫn bên trong.
Mở hộp, cô thấy bên trong chứa tai nghe không dây.
Trì Trừng đi lên muốn đeo cái tai nghe không dây thay cô nhưng bị từ chối.
Vài giây sau, Chúc An Sinh nghe được tiếng Phó Cổ Minh.
“Anh định làm gì nữa?” Chúc An Sinh lạnh nhạt hỏi.
“Cô chưa xem tin tức mới nhất à?” Đầu kia tai nghe, giọng Phó Cổ Minh nghe có vẻ rất kinh ngạc.
“Tin gì?” Chúc An Sinh khó hiểu quay qua nhìn Trì Trừng. Anh lập tức rút điện thoại ra lên mạng xem thử.
Chẳng mấy chốc, Trì Trừng đã tìm thấy tin tức Phó Cổ Minh nhắc tới. Bởi giờ phút này, nó đang bùng nổ trên internet.
Xem thử tin Trì Trừng vừa tìm được, con ngươi Chúc An Sinh giãn ra. Họ bắt gặp được tia khó tin trong ánh mắt của nhau.
“Sao anh có thể khống chế được bảng quảng cáo ở quảng trường Thời Đại?”
Cho dù Chúc An Sinh hiểu được Phó Cổ Minh thì vẫn bị hành động điên cuồng của hắn dọa chết khiếp.
Phó Cổ Minh khống chế toàn bộ bảng hiệu quảng cáo điện tử trên quảng trường Thời Đại. Hiện tại, các bảng quảng cáo đó đang live stream cảnh cầm tù Phương Trọng Bình và 37 học sinh khác.
“Việc này quả thật khiến tôi tốn không ít sức lực, tôi cũng không biết mình có thể kiên trì cho live stream bao lâu. Thế nên, hai người hãy nhanh chóng chạy đến quảng trường Thời Đại đi.” Phó Cổ Minh nói với giọng điệu nghiền ngẫm, tựa như đang thưởng thức một màn kịch hay.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Chúc An Sinh tức điên lên rồi.
“Người bố kia đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, đương nhiên tôi phải tuân thủ lời hứa, cho con anh ta một cơ hội được cứu. An Sinh, mau chạy đến quảng trường Thời Đại đi. Ở đó, tôi chờ mong quyết định cuối cùng của cô.”
Dứt lời, giọng Phó Cổ Minh biến mất.
Trì Trừng nghi hoặc nhìn Chúc An Sinh. Anh không biết Phó Cổ Minh đã nói những gì với cô qua tai nghe, cho nên cũng không hiểu vì sao cô lại bối rối như vậy.
Đúng lúc này, chuông trường trung học Graham reo vang, báo hiệu giờ tan học đã tới. Học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ.
Trong lòng Trì Trừng dấy lên cảm giác bất an. Noah qua đời vào hôm qua, ở đây toàn là bạn học của cậu bé.
Anh muốn đưa Chúc An Sinh rời đi, đáng tiếc, không kịp nữa rồi. Có người nhận ra sự hiện diện của anh và Chúc An Sinh, thông tin ấy lan nhanh như ôn dịch.
Dù vậy, Trì Trừng vẫy kéo Chúc An Sinh chạy ra khỏi trường học. Trên đường đi, cô bắt gặp những gương mặt non nớt ngây thơ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt oán giận, như thể muốn nhào vào xé xác cô.
Đương lúc hai người chuẩn bị thoát ra ngoài hẳn, một cô bé đã ngăn cản.
Cô bé ấy ôm theo một quyển sách. Trì Trừng liếc mắt một cái là nhận ra quyển sách ấy là quyển sách viết về Chúc An Sinh.
Đây là quyển sách mà năm ngoái lượng tiêu thụ toàn cầu lên đến chục nghìn bản.
“Rất vui vì được gặp chị, thưa quý cô Chúc An Sinh.”
Nụ cười trên gương mặt cô bé ngọt ngào tựa thiên sứ.
“Chị từng là thần tượng và anh hùng trong lòng tôi. Giờ đây, tôi nghĩ mình nên đưa quyển sách này lại cho chị.”
Dứt câu, cô bé đứng trước mặt Chúc An Sinh xé rách từng tờ một cuốn tiểu thuyết căn cứ theo những vụ án cô từng trải qua mà biên soạn thành. Cuối cùng, giấy rách bay lả tả dưới chân Chúc An Sinh.
Như một mớ rác rưởi.