Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 40
Tiếng chuông lớp học cũng vang lên, lão sư cũng vào lớp tiến hành giải đề thi.Phan Đình Tầm Nguyệt cũng không để ý người xung quanh thái độ mà trò truyện với trong đầu linh hồn.
“Tối hôm qua tôi cũng giết chết mấy cái ác bá cùng tu luyện một lúc, làm sao chỉ tăng đến Luyện Khí tầng 3?”
Linh hồn nghe vậy có xúc động muốn thổ huyết:1 đêm từ người bình thường tăng 3 cảnh giới nhỏ mà còn chê chậm.
“Cô gái nhỏ, tu luyện phải chú trọng căn cơ vững chắc.Mặc dù Hấp Huyết Ma kinh bản tọa giao cho cô có thể hấp thu huyết nhục mà lên cấp, nhưng sẽ để căn cơ không vững, sau này tấn cấp cảnh giới cao hơn khi độ kiếp dễ bị tâm ma xâm lấn.”
Phan Đình Tầm Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu.
“Vậy chiếu theo tốc độ này, chừng nào thì tôi có thể đánh bại hai cái kia tiện nhân.”
Linh hồn suy nghĩ một chút nói.
“Có thể là vài chục năm, hoặc vài trăm năm không biết chừng.”
“Cái gì?ông đây là đang đùa tôi sao?”
Phan Đình Tầm Nguyệt lộ vẻ tức giận.
“Chuyện này là bình thường, người ta căn cơ vững chắc hơn cô gái nhỏ rất nhiều.Nhưng cô gái nhỏ yên tâm, bản tọa sẽ hỗ trợ cô hết sức có thể để tăng tiến tu vi nhanh nhất.”
Linh hồn lão già vội vàng nói ra.
“Có cách nào trừ giết người mà tăng tiến tu vi nhanh chóng không?”
Phan Đình Tầm Nguyệt hỏi.
“Có rất nhiều phương pháp như tìm kiếm thiên tài địa bảo luyện chế đan dược, dùng trận pháp loại tụ linh khí mà dùng, dùng phù triện bày phù trận chuyển hóa linh khí, tìm chỗ có nồng đậm linh khí mà tu luyện,...”
“Vậy cách nào hiện tại có thể thực hiện?”
“Giết người hấp thu huyết nhục tinh hoa là nhanh nhất.Nên nhớ, cô gái nhỏ giết đều là người đáng chết, không nên có áy náy trong lòng, dễ dàng sinh ra dao động tâm cảnh tu luyện.”
Chân Vũ các tổng bộ.
Tống Thần Dật lộ vẻ lo lắng cứ đi đi lại lại, làm đám người hầu cũng có chút nhìn hoa cả mắt.
Dừng lại một lúc, Tống Thần Dật thì thào nói.
“Con gái, nếu như con mà xảy ra việc gì, ba thề sẽ liều mạng cá chết lưới rách cùng Huyết Linh giáo.”
Lúc này, Tống Khinh Ngữ thần sắc tiều tụy từ ngoài cổng bước vào, thanh âm tiêu điều hô.
“Ba.”
Tống Thần Dật nghe thấy tiếng hô, cho là mình nghe lầm, dùng ánh mắt nhìn đến thân nữ trang Tống Khinh Ngữ thần sắc tiều tụy, sắc mặt lộ vẻ đau lòng bay đến ôm nàng vào lòng.
“Tiểu Ngữ, làm sao con thoát ra được?còn có thế thân của con đâu?”
Tống Khinh Ngữ nghe Tống Thần Dật lời nói cho không hiểu, vùi đầu vào ngực Tống Thần Dật khóc lên.
“Con gái, rốt cuộc chuyện là thế nào?nhanh nói cho ba biết.Con không phải bị Doãn Chí Thanh bắt đi sao?”
“Doãn Chí Thanh là ai?”
Tống Khinh Ngữ cũng đình chỉ khóc, nghi hoặc hỏi.
Tống Thần Dật nghe vậy sững sờ, chợt cười to lên.
“Haha, con gái ba không có việc gì, tốt quá, tốt quá.”
Tống Khinh Ngữ lại khóc lần nữa, Tống Thần Dật bị nàng nước mắt cho luống cuống tay chân hỏi.
“Con gái, sao con cứ khóc mãi thế?con rốt cuộc trải qua cái gì?”
Tống Khinh Ngữ vừa khóc vừa hỏi.
“Ba, của con quái bệnh không thể trị sao?”
Tống Dật Thần bị con gái khóc thương tâm cứ ngỡ là xảy ra chuyện gì đâu, thì ra là vì bệnh của bản thân.
“Con yên tâm, ba sẽ cố gắng hết sức mời được mấy vị tiền bối chỗ kia xuất thủ xem bệnh cho con.Dù có trả giá thế nào, ba cũng bằng lòng, chỉ cần con khỏi bệnh mà sống thật tốt là được.”
Tống Khinh Ngữ nghe vậy, thần sắc lộ vẻ ảm đạm thì thào.
“Vậy là triệt để không còn hy vọng rồi sao?”
Tống Thần Dật cũng không biết nên nói thế nào an ủi con gái, chỉ thở dài vỗ nàng tấm lưng nhỏ bé.
“Là con gái của ba số khổ, có trách thì trách ba thiếu trách nhiệm quan tâm con.”
Tống Khinh Ngữ lắc đầu.
“Không, con gái biết ba vì muốn tốt cho con nên mới làm như vậy.Con không giận ba đâu.”
Sau một hồi suy nghĩ, Tống Khinh Ngữ khẽ cắn môi quyết định.
“Ba, con muốn đến Đồng Xuyên tỉnh học một cái đại học có thể không?”
Tống Thần Dật không chút do dự cự tuyệt.
“Hồ nháo.Con có biết là thế cục ở Đồng Xuyên tỉnh hiện tại rất phức tạp sao?Nếu con xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì làm sao?Cát lão cũng vì sự tình của con mà chết rồi, con đúng là không hết cho ba lo lắng.”
“Cát gia gia chết rồi?”
Tống Khinh Ngữ nghe vậy biến sắc, có chút không dám tin tưởng mà thất thần.
Đột nhiên, Tống Khinh Ngữ cười vui vẻ nhìn Tống Thần Dật.
“Ba là đùa con phải không?Cát gia gia đâu rồi?con muốn đến chơi cờ với Cát gia gia.”
Tống Thần Dật sắc mặt có chút mất tự nhiên, trầm mặc không nói gì.Tống Khinh Ngữ không tin gào khóc lên.
“Con không tin, không có khả năng.Cát gia gia không phải rất lợi hại sao?làm sao lại chết.Ba gạt con, ba gạt con huhu.”
Trầm mặc một hồi, Tống Thần Dật mới mở miệng.
“Là lỗi tại ba, nếu ba đích thân đi đón con về, Cát lão cũng sẽ không chết.Là ba quá chủ quan, địch nhân cường đại ngoài dự đoán, xin lỗi con gái.”
Tống Khinh Ngữ ôm thật chặt Tống Thần Dật nức nở.
“Ba, cùng con sống một cuộc sống bình thường chẳng lẽ không tốt sao?Con không muốn một ngày ba cũng vì chiến đấu mà chết như Cát gia gia, không muốn.”
Tống Thần Dật nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên, trầm giọng nói.
“Con gái, ba đây là trách nhiệm của bản thân.Đây vốn là nhiệm vụ mấy trăm năm của Tống gia ta, của Chân Vũ các, của Vũ tu nhất mạch bảo vệ gần một ức dân số S quốc.Nếu lựa chọn giữa ba tự do và thủ hộ nửa ức dân số tính mạng, ba chấp nhận mà lựa chọn thủ hộ.Người khác cũng có gia đình đây, nhưng họ chỉ là người bình thường, không có quyền lựa chọn trước thực lực cường đại.Vì vậy mà gia tộc chúng ta mới đứng ra thủ hộ quốc gia, thủ hộ từng cái gia đình có được cuộc sống an toàn hạnh phúc.”
Tống Khinh Ngữ cũng biết điều này, trầm mặc không nói gì.Một lúc sau xoay người vào phòng, để lại cho Tống Thần Dật câu nói.
“Nếu ba còn xem con là con gái của ba, mong ba đáp ứng con điều kiện.Cho tự do một chút của thời gian còn lại đi.”
Nhìn bóng lưng Tống Khinh Ngữ, Tống Thần Dật biết con gái tính cách.Nếu như không làm, chỉ sợ con gái sẽ không thèm để ý mình nữa.Thở một hơi dài, Tống Thần Dật phân phó.
“Cử người đến Đồng Xuyên tỉnh tìm một cái đại học tốt nhất cho tiểu thư các ngươi, đồng thời điều tra xem nàng ở Đồng Xuyên tỉnh 2 ngày là làm những gì, tiếp xúc những ai.”
“Rõ.”
Doãn Chí Thanh tâm trạng buồn bực mà tìm kiếm khắp nơi ở Đồng Xuyên tỉnh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con gái lão già kia.
“Đậu bà nó bị hố, đám người Ám đường tình báo có vẻ như có sai lầm.”
Doãn Chí Thanh tức giận mắng, sau đó cười khát máu.
“Cũng may là giết được một cái nguyên lão của Chân Vũ các.Vũ Vương sơ kỳ thì thế nào?không phải cũng bị ông đây cho treo lên giết như giết gà khẹc khẹc.”
Kiểm tra nhẫn trữ vật của Phúc Cát, Doãn Chí Thanh nhìn một hồi cũng không có gì lọt vào mắt.Đang muốn thu hồi linh thức, chợt, Doãn Chí Thanh nhìn thấy trong góc một cái phong cách cổ xưa ngọc giản.
Lấy ra ngọc giản, Doãn Chí Thanh dùng linh thức tra xét nhưng vẫn không được.Biết ngọc giản này bất phàm, Doãn Chí Thanh ném vào nhẫn trữ vật cá nhân rồi một tay bóp nát nhẫn trữ vật của Phúc Cát.
“Ít ra cũng thu được một cái thần bí ngọc giản, có vẻ không tầm thường đây.”
Mục Hi Ngọc đi trên đường cái, vì trời cũng đã 11 giờ trưa nên nắng dần gắt lên.Tâm trạng nàng lúc này vô cùng loạn.Tối hôm qua vào văn phòng của Lý Kiến Quốc.
Sau khi nghe Lý Kiến Quân giảng giải một chút về tu luyện giới cùng thế tục giới sự tình, Mục Hi Ngọc triệt để kinh ngạc đến ngây người.Khi hỏi tại sao lại không cho nàng biết những việc này, Lý Kiến Quân chỉ nói là cha mẹ Mục Hi Ngọc trước khi chết giao nàng cho Lý Kiến Quân trong nôm di ngôn.
Mục Hi Ngọc còn nghe Lý Kiến Quân câu cảnh cáo.
“Tiểu Ngọc, con ngàn vạn lần đừng nên tìm hiểu về tu luyện giới.Điều này vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là càng không nên tìm cách để tu luyện.Cha mẹ con trước khi chết đều muốn con có an bình sinh hoạt, không phải là tranh đấu tàn khốc của tu luyện giới.”
Dừng một chút, Lý Kiến Quân còn nói thêm.
“Vì vậy, con cứ làm đúng trách nhiệm của một người cảnh sát, bảo vệ dân chúng khỏi những sự việc trong khả năng mình là được.”
Mục Hi Ngọc càng nghĩ càng đau đầu, có chút xoa xoa huyệt thái dương thì thào.
“Tu luyện giới sao, thật là cường đại đâu, mạnh như vậy làm gì chú Quân lại không muốn mình trở thành người tu luyện đây?”
Ở Mục Hi Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ xuất thần, mấy cái lưu manh nhìn thấy Mục Hi Ngọc mặc đồ cảnh sát mang vóc người nóng bỏng.Nghĩ Mục Hi Ngọc là dân cosplay nên tiến đến cười hèn mọn.
“Em gái, có tâm sự sao?cùng bọn anh uống rượu tâm sự giải sầu đi nào.”
Mục Hi Ngọc bị mấy cái lưu manh vây quanh, sắc mặt trở nên lạnh xuống quát.
“Giữa ban ngày ban mặt dám đùa giỡn cảnh sát, bọn lưu manh chúng mày muốn chết.”
Mấy cái lưu manh không những không sợ mà còn cười to lên.
“Ai u, không ngờ lại là một quả ớt nhỏ đâu, bất quá mấy anh rất thích.Vóc dáng này, cặp chân này anh chơi cả đời cũng không chán.”
Mục Hi Ngọc nghe mấy cái lưu manh đùa bỡn, khuôn mặt càng như ngưng kết thành khối băng.Đang dự định động thủ, từ xa vang đến một tiếng quát to.
“Dừng tay.”
Tiêu Hạo cùng hai nữ tan học vừa xong, đang trên đường đến bãi đỗ xe đâu rồi.Khi sắp đến nơi, thấy ở một góc khuất bên đường có mấy cái lưu manh đang vây quanh một cô gái mặc đồ cảnh sát, Tiêu Hạo không nhịn được phẫn nộ muốn ra tay cứu người.
Mấy cái lưu manh thấy người hét là cái học sinh, lộ vẻ khinh thường.
“Ở đâu chạy ra cái học sinh, con mẹ mày muốn…”
Khi mấy cái lưu manh nhìn rõ gương mặt đến gần Tiêu Hạo, gương mặt trở nên cứng ngắc, trong lòng sợ hãi mà cung kính hô lên.
“Thần y tốt!”
Tiêu Hạo nghe mấy cái lưu manh hô mình thần y cho mộng bức.Một cái lưu manh thấy Tiêu Hạo có vẻ như không biết nhóm mình vội vàng giải thích.
“Thần y, nhóm bọn em là tiểu đệ của Mạnh ca à.Lần trước phải cảm ơn ngài chỉ ra bệnh của Mạnh ca, bọn em thay mặt Mạnh ca cảm ơn thần y.”
Nói đùa, nếu để Mạnh ca biết hôm nay mình đắc tội thần y, không cho nằm viện mấy tháng là không thể nào.
Tiêu Hạo bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu giả trang một bộ cao thâm mạt trắc nói.
“Ừ, tiểu Mạnh cùng tiểu Lực bệnh tình thế nào rồi?”
Mấy cái lưu manh lắc đầu.
“Bọn em cũng không rõ lắm, mấy hôm nay không thấy Mạnh ca liên hệ bọn em làm gì cả.”
Tiêu Hạo sắc mặt trầm xuống nhìn đám lưu manh cả giận.
“Mấy thằng mày nếu không có gì làm thì không biết tìm cái gì để làm à?lại còn ban ngày ban mặt đùa giỡn con gái người ta.Đi, đi, đi, tìm cái gì làm đi, đừng có dở hơi mà đi đùa giỡn con gái thế này nữa.”
“Vâng, vâng, vâng, thần y nói phải.Là bọn em sai, bọn em đi tìm việc làm ngay đây.”
Mấy cái lưu manh dùng ánh mắt ta hiểu nhìn Tiêu Hạo mà nhanh chóng rời đi.
“Tối hôm qua tôi cũng giết chết mấy cái ác bá cùng tu luyện một lúc, làm sao chỉ tăng đến Luyện Khí tầng 3?”
Linh hồn nghe vậy có xúc động muốn thổ huyết:1 đêm từ người bình thường tăng 3 cảnh giới nhỏ mà còn chê chậm.
“Cô gái nhỏ, tu luyện phải chú trọng căn cơ vững chắc.Mặc dù Hấp Huyết Ma kinh bản tọa giao cho cô có thể hấp thu huyết nhục mà lên cấp, nhưng sẽ để căn cơ không vững, sau này tấn cấp cảnh giới cao hơn khi độ kiếp dễ bị tâm ma xâm lấn.”
Phan Đình Tầm Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu.
“Vậy chiếu theo tốc độ này, chừng nào thì tôi có thể đánh bại hai cái kia tiện nhân.”
Linh hồn suy nghĩ một chút nói.
“Có thể là vài chục năm, hoặc vài trăm năm không biết chừng.”
“Cái gì?ông đây là đang đùa tôi sao?”
Phan Đình Tầm Nguyệt lộ vẻ tức giận.
“Chuyện này là bình thường, người ta căn cơ vững chắc hơn cô gái nhỏ rất nhiều.Nhưng cô gái nhỏ yên tâm, bản tọa sẽ hỗ trợ cô hết sức có thể để tăng tiến tu vi nhanh nhất.”
Linh hồn lão già vội vàng nói ra.
“Có cách nào trừ giết người mà tăng tiến tu vi nhanh chóng không?”
Phan Đình Tầm Nguyệt hỏi.
“Có rất nhiều phương pháp như tìm kiếm thiên tài địa bảo luyện chế đan dược, dùng trận pháp loại tụ linh khí mà dùng, dùng phù triện bày phù trận chuyển hóa linh khí, tìm chỗ có nồng đậm linh khí mà tu luyện,...”
“Vậy cách nào hiện tại có thể thực hiện?”
“Giết người hấp thu huyết nhục tinh hoa là nhanh nhất.Nên nhớ, cô gái nhỏ giết đều là người đáng chết, không nên có áy náy trong lòng, dễ dàng sinh ra dao động tâm cảnh tu luyện.”
Chân Vũ các tổng bộ.
Tống Thần Dật lộ vẻ lo lắng cứ đi đi lại lại, làm đám người hầu cũng có chút nhìn hoa cả mắt.
Dừng lại một lúc, Tống Thần Dật thì thào nói.
“Con gái, nếu như con mà xảy ra việc gì, ba thề sẽ liều mạng cá chết lưới rách cùng Huyết Linh giáo.”
Lúc này, Tống Khinh Ngữ thần sắc tiều tụy từ ngoài cổng bước vào, thanh âm tiêu điều hô.
“Ba.”
Tống Thần Dật nghe thấy tiếng hô, cho là mình nghe lầm, dùng ánh mắt nhìn đến thân nữ trang Tống Khinh Ngữ thần sắc tiều tụy, sắc mặt lộ vẻ đau lòng bay đến ôm nàng vào lòng.
“Tiểu Ngữ, làm sao con thoát ra được?còn có thế thân của con đâu?”
Tống Khinh Ngữ nghe Tống Thần Dật lời nói cho không hiểu, vùi đầu vào ngực Tống Thần Dật khóc lên.
“Con gái, rốt cuộc chuyện là thế nào?nhanh nói cho ba biết.Con không phải bị Doãn Chí Thanh bắt đi sao?”
“Doãn Chí Thanh là ai?”
Tống Khinh Ngữ cũng đình chỉ khóc, nghi hoặc hỏi.
Tống Thần Dật nghe vậy sững sờ, chợt cười to lên.
“Haha, con gái ba không có việc gì, tốt quá, tốt quá.”
Tống Khinh Ngữ lại khóc lần nữa, Tống Thần Dật bị nàng nước mắt cho luống cuống tay chân hỏi.
“Con gái, sao con cứ khóc mãi thế?con rốt cuộc trải qua cái gì?”
Tống Khinh Ngữ vừa khóc vừa hỏi.
“Ba, của con quái bệnh không thể trị sao?”
Tống Dật Thần bị con gái khóc thương tâm cứ ngỡ là xảy ra chuyện gì đâu, thì ra là vì bệnh của bản thân.
“Con yên tâm, ba sẽ cố gắng hết sức mời được mấy vị tiền bối chỗ kia xuất thủ xem bệnh cho con.Dù có trả giá thế nào, ba cũng bằng lòng, chỉ cần con khỏi bệnh mà sống thật tốt là được.”
Tống Khinh Ngữ nghe vậy, thần sắc lộ vẻ ảm đạm thì thào.
“Vậy là triệt để không còn hy vọng rồi sao?”
Tống Thần Dật cũng không biết nên nói thế nào an ủi con gái, chỉ thở dài vỗ nàng tấm lưng nhỏ bé.
“Là con gái của ba số khổ, có trách thì trách ba thiếu trách nhiệm quan tâm con.”
Tống Khinh Ngữ lắc đầu.
“Không, con gái biết ba vì muốn tốt cho con nên mới làm như vậy.Con không giận ba đâu.”
Sau một hồi suy nghĩ, Tống Khinh Ngữ khẽ cắn môi quyết định.
“Ba, con muốn đến Đồng Xuyên tỉnh học một cái đại học có thể không?”
Tống Thần Dật không chút do dự cự tuyệt.
“Hồ nháo.Con có biết là thế cục ở Đồng Xuyên tỉnh hiện tại rất phức tạp sao?Nếu con xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì làm sao?Cát lão cũng vì sự tình của con mà chết rồi, con đúng là không hết cho ba lo lắng.”
“Cát gia gia chết rồi?”
Tống Khinh Ngữ nghe vậy biến sắc, có chút không dám tin tưởng mà thất thần.
Đột nhiên, Tống Khinh Ngữ cười vui vẻ nhìn Tống Thần Dật.
“Ba là đùa con phải không?Cát gia gia đâu rồi?con muốn đến chơi cờ với Cát gia gia.”
Tống Thần Dật sắc mặt có chút mất tự nhiên, trầm mặc không nói gì.Tống Khinh Ngữ không tin gào khóc lên.
“Con không tin, không có khả năng.Cát gia gia không phải rất lợi hại sao?làm sao lại chết.Ba gạt con, ba gạt con huhu.”
Trầm mặc một hồi, Tống Thần Dật mới mở miệng.
“Là lỗi tại ba, nếu ba đích thân đi đón con về, Cát lão cũng sẽ không chết.Là ba quá chủ quan, địch nhân cường đại ngoài dự đoán, xin lỗi con gái.”
Tống Khinh Ngữ ôm thật chặt Tống Thần Dật nức nở.
“Ba, cùng con sống một cuộc sống bình thường chẳng lẽ không tốt sao?Con không muốn một ngày ba cũng vì chiến đấu mà chết như Cát gia gia, không muốn.”
Tống Thần Dật nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên, trầm giọng nói.
“Con gái, ba đây là trách nhiệm của bản thân.Đây vốn là nhiệm vụ mấy trăm năm của Tống gia ta, của Chân Vũ các, của Vũ tu nhất mạch bảo vệ gần một ức dân số S quốc.Nếu lựa chọn giữa ba tự do và thủ hộ nửa ức dân số tính mạng, ba chấp nhận mà lựa chọn thủ hộ.Người khác cũng có gia đình đây, nhưng họ chỉ là người bình thường, không có quyền lựa chọn trước thực lực cường đại.Vì vậy mà gia tộc chúng ta mới đứng ra thủ hộ quốc gia, thủ hộ từng cái gia đình có được cuộc sống an toàn hạnh phúc.”
Tống Khinh Ngữ cũng biết điều này, trầm mặc không nói gì.Một lúc sau xoay người vào phòng, để lại cho Tống Thần Dật câu nói.
“Nếu ba còn xem con là con gái của ba, mong ba đáp ứng con điều kiện.Cho tự do một chút của thời gian còn lại đi.”
Nhìn bóng lưng Tống Khinh Ngữ, Tống Thần Dật biết con gái tính cách.Nếu như không làm, chỉ sợ con gái sẽ không thèm để ý mình nữa.Thở một hơi dài, Tống Thần Dật phân phó.
“Cử người đến Đồng Xuyên tỉnh tìm một cái đại học tốt nhất cho tiểu thư các ngươi, đồng thời điều tra xem nàng ở Đồng Xuyên tỉnh 2 ngày là làm những gì, tiếp xúc những ai.”
“Rõ.”
Doãn Chí Thanh tâm trạng buồn bực mà tìm kiếm khắp nơi ở Đồng Xuyên tỉnh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con gái lão già kia.
“Đậu bà nó bị hố, đám người Ám đường tình báo có vẻ như có sai lầm.”
Doãn Chí Thanh tức giận mắng, sau đó cười khát máu.
“Cũng may là giết được một cái nguyên lão của Chân Vũ các.Vũ Vương sơ kỳ thì thế nào?không phải cũng bị ông đây cho treo lên giết như giết gà khẹc khẹc.”
Kiểm tra nhẫn trữ vật của Phúc Cát, Doãn Chí Thanh nhìn một hồi cũng không có gì lọt vào mắt.Đang muốn thu hồi linh thức, chợt, Doãn Chí Thanh nhìn thấy trong góc một cái phong cách cổ xưa ngọc giản.
Lấy ra ngọc giản, Doãn Chí Thanh dùng linh thức tra xét nhưng vẫn không được.Biết ngọc giản này bất phàm, Doãn Chí Thanh ném vào nhẫn trữ vật cá nhân rồi một tay bóp nát nhẫn trữ vật của Phúc Cát.
“Ít ra cũng thu được một cái thần bí ngọc giản, có vẻ không tầm thường đây.”
Mục Hi Ngọc đi trên đường cái, vì trời cũng đã 11 giờ trưa nên nắng dần gắt lên.Tâm trạng nàng lúc này vô cùng loạn.Tối hôm qua vào văn phòng của Lý Kiến Quốc.
Sau khi nghe Lý Kiến Quân giảng giải một chút về tu luyện giới cùng thế tục giới sự tình, Mục Hi Ngọc triệt để kinh ngạc đến ngây người.Khi hỏi tại sao lại không cho nàng biết những việc này, Lý Kiến Quân chỉ nói là cha mẹ Mục Hi Ngọc trước khi chết giao nàng cho Lý Kiến Quân trong nôm di ngôn.
Mục Hi Ngọc còn nghe Lý Kiến Quân câu cảnh cáo.
“Tiểu Ngọc, con ngàn vạn lần đừng nên tìm hiểu về tu luyện giới.Điều này vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là càng không nên tìm cách để tu luyện.Cha mẹ con trước khi chết đều muốn con có an bình sinh hoạt, không phải là tranh đấu tàn khốc của tu luyện giới.”
Dừng một chút, Lý Kiến Quân còn nói thêm.
“Vì vậy, con cứ làm đúng trách nhiệm của một người cảnh sát, bảo vệ dân chúng khỏi những sự việc trong khả năng mình là được.”
Mục Hi Ngọc càng nghĩ càng đau đầu, có chút xoa xoa huyệt thái dương thì thào.
“Tu luyện giới sao, thật là cường đại đâu, mạnh như vậy làm gì chú Quân lại không muốn mình trở thành người tu luyện đây?”
Ở Mục Hi Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ xuất thần, mấy cái lưu manh nhìn thấy Mục Hi Ngọc mặc đồ cảnh sát mang vóc người nóng bỏng.Nghĩ Mục Hi Ngọc là dân cosplay nên tiến đến cười hèn mọn.
“Em gái, có tâm sự sao?cùng bọn anh uống rượu tâm sự giải sầu đi nào.”
Mục Hi Ngọc bị mấy cái lưu manh vây quanh, sắc mặt trở nên lạnh xuống quát.
“Giữa ban ngày ban mặt dám đùa giỡn cảnh sát, bọn lưu manh chúng mày muốn chết.”
Mấy cái lưu manh không những không sợ mà còn cười to lên.
“Ai u, không ngờ lại là một quả ớt nhỏ đâu, bất quá mấy anh rất thích.Vóc dáng này, cặp chân này anh chơi cả đời cũng không chán.”
Mục Hi Ngọc nghe mấy cái lưu manh đùa bỡn, khuôn mặt càng như ngưng kết thành khối băng.Đang dự định động thủ, từ xa vang đến một tiếng quát to.
“Dừng tay.”
Tiêu Hạo cùng hai nữ tan học vừa xong, đang trên đường đến bãi đỗ xe đâu rồi.Khi sắp đến nơi, thấy ở một góc khuất bên đường có mấy cái lưu manh đang vây quanh một cô gái mặc đồ cảnh sát, Tiêu Hạo không nhịn được phẫn nộ muốn ra tay cứu người.
Mấy cái lưu manh thấy người hét là cái học sinh, lộ vẻ khinh thường.
“Ở đâu chạy ra cái học sinh, con mẹ mày muốn…”
Khi mấy cái lưu manh nhìn rõ gương mặt đến gần Tiêu Hạo, gương mặt trở nên cứng ngắc, trong lòng sợ hãi mà cung kính hô lên.
“Thần y tốt!”
Tiêu Hạo nghe mấy cái lưu manh hô mình thần y cho mộng bức.Một cái lưu manh thấy Tiêu Hạo có vẻ như không biết nhóm mình vội vàng giải thích.
“Thần y, nhóm bọn em là tiểu đệ của Mạnh ca à.Lần trước phải cảm ơn ngài chỉ ra bệnh của Mạnh ca, bọn em thay mặt Mạnh ca cảm ơn thần y.”
Nói đùa, nếu để Mạnh ca biết hôm nay mình đắc tội thần y, không cho nằm viện mấy tháng là không thể nào.
Tiêu Hạo bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu giả trang một bộ cao thâm mạt trắc nói.
“Ừ, tiểu Mạnh cùng tiểu Lực bệnh tình thế nào rồi?”
Mấy cái lưu manh lắc đầu.
“Bọn em cũng không rõ lắm, mấy hôm nay không thấy Mạnh ca liên hệ bọn em làm gì cả.”
Tiêu Hạo sắc mặt trầm xuống nhìn đám lưu manh cả giận.
“Mấy thằng mày nếu không có gì làm thì không biết tìm cái gì để làm à?lại còn ban ngày ban mặt đùa giỡn con gái người ta.Đi, đi, đi, tìm cái gì làm đi, đừng có dở hơi mà đi đùa giỡn con gái thế này nữa.”
“Vâng, vâng, vâng, thần y nói phải.Là bọn em sai, bọn em đi tìm việc làm ngay đây.”
Mấy cái lưu manh dùng ánh mắt ta hiểu nhìn Tiêu Hạo mà nhanh chóng rời đi.