Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Phù Loan Điện, ngày 38 thí luyện.
Ô…ô…ô…n…g!
Bậc thang lối vào, cửa ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, hiện ra một gã thiếu niên sắc mặt chất phác. Sắc mặt gã thiếu niên có chút khó coi, không biết là do thân thể suy yếu, hay là do tâm tình không tốt.
Đám người Vân Hải Chân Nhân và Tuyền Thần đều lên tiếng, mang theo vẻ kinh hỉ. Đám người ở đây, bao gồm tất cả các Trưởng lão Chân Linh Cảnh cũng đều đồng loạt nhìn về phía Bắc Mặc.
- Mặc nhi!
- Bắc sư đệ!
Giờ phút này, Bắc Mặc giống như là thiên chi kiêu tử, được đám người giống như chúng tinh ủng nguyệt đưa đến trước mặt các Trưởng lão.
- Ở trong thí luyện kiên trì được 38 ngày, thành tích này, đã vượt qua Vân Hải sư đệ năm đó! Quả thật là danh sư xuất cao đồ mà!
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ và Tiết Trưởng lão ít nhiều cũng có chút hâm mộ, không khỏi cảm khái.
Trong vòng trăm năm qua, Hiểu Nguyệt Tông đã xuất hiện một Vân Hải Chân Nhân phi thường kiệt xuất.
Mà Bắc Mặc đệ tử của hắn, tư chất số mệnh càng thêm vượt trội, ở trong Phù Loan Thí Luyện không ngờ lại phá vỡ được kỷ lục của sư phụ Vân Hải Chân Nhân.
- Phù Loan Thí Luyện, ở giai đoạn hậu kỳ, mỗi khi kiên trì thêm một ngày, đều là một lần đột phá cực hạn, từng bước gian nan…
Trên khuôn mặt đoan trang của Hiểu Nguyệt Tông chủ nở rộ nụ cười rạng rỡ, lời nói vui mừng phát ra từ tận nội tâm.
Cho dù Bắc Mặc không phải là đệ tử môn hạ của nàng, nhưng mà trong Tông môn có thể xuất hiện một tuyệt đỉnh thiên tài như vậy, có thể nói là khiến lòng người kinh hỉ.
Thế nhưng, thân là tiêu điểm của mọi người, trên mặt Bắc Mặc vậy mà chẳng hề có chút vui mừng gì, vẻ mặt thậm chí còn vô cùng khó coi.
Nhưng mọi người cũng đều không chú ý đến, Bắc Mặc từ trước đến giờ vẫn luôn là biểu tình chất phác như vậy.
- Mặc nhi, thành tích thí luyện của ngươi là bao nhiêu?
Câu hỏi của Vân Hải Chân Nhân nhất thời kích phát lòng hiếu kỳ của mọi người.
Bắc Mặc không phải nghi ngờ chính là đệ nhất nhân của lần thí luyện này, đã phá vỡ kỷ lục trăm năm qua, thậm chí ngay cả Dương Kiền, thủ tịch đệ tử chân truyền cũng bị hắn hoàn toàn giẫm lên luôn!
- 928 điểm thí luyện!
Sắc mặt Bắc Mặc không một chút biểu tình.
928 điểm thí luyện!
Lời nói vừa dứt, toàn trường nhất thời ồ lên.
Thậm chí ngay cả Vân Hải Chân Nhân cũng có chút giật mình. Như thế nào lại có thành tích cao đến như vậy?
Thành tích của Bắc Mặc, thiếu chút nữa liền đạt tới 1000 điểm, thật khiến cho kẻ khác phải kinh hãi không thôi.
- Năm đó Vân Hải sư đệ kiên trì được 34 ngày, thành tích cũng không đến 600 điểm!
Mấy vị Trưởng lão đều hai mặt nhìn nhau.
Bắc Mặc chẳng những kiên trì số ngày lâu hơn, thành tích cũng là cực kỳ khủng bố.
- Thành tích này, hẳn là đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua của Phù Loan Điện a!
Đại Trưởng lão cũng không nhịn được mà động dung, vô cùng hiếm thấy.
Phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua!
Mọi người nhất thời kinh hãi vô cùng, khó có thể tin nổi nhìn về phía vị thiên chi kiêu tử vừa mới sáng lập nên kỳ tích kia.
Thật sự là quá mạnh mẽ rồi. Chẳng những đạt được Quán quân thí luyện, siêu việt Vân Hải Chân Nhân, lại còn đánh vỡ kỷ lục ngàn năm qua của Phù Loan Thí Luyện nữa.
Đám người bên cạnh chính mắt chứng kiến kỳ tích, cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Không blâu sau, chiến lợi phẩm của Bắc Mặc dần dần hiện ra, so với Dương Kiền lúc trước còn hùng hậu hơn rất nhiều.
Công pháp Phàm phẩm đỉnh phong tìm được đến hai món.
Thần binh Phàm phẩm đỉnh cấp cũng đạt tới ba món.
Thiên tài địa bảo cùng với đạo cụ dị bảo tổng cộng có đến hơn trăm món, trong đó giá trị có thể so với Thần binh có đến mấy chục món.
Càng phấn chấn hơn chính là, Bắc Mặc còn đạt được một môn công pháp Linh cấp!
Công pháp Linh cấp!
Nếu đặt ở Hiểu Nguyệt Tông, tuyệt đối là tuyệt học trấn sơn, cho dù là Trưởng lão cũng không nhất định có cơ hội tu luyện thành công.
Phải biết rằng công pháp Linh cấp trên đại lục này, số lượng cực kỳ thưa thớt, gần như đã thất truyền.
Có thêm một môn công pháp Linh cấp, vô hình sẽ gia tăng thêm nội tình thực lực của Tông môn.
Những người chung quanh hưng phấn, kinh hỉ, rung động, mà Bắc Mặc thân là diễn viên chính, lại không hề có nửa điểm vui sướng và tự hào, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Mặc nhi, ngươi không những là Quán quân thí luyện, lại còn đánh vỡ kỷ lục của vi sư, sáng tạo ra kỷ lục mới trong ngàn năm, vi sư và Tông môn đều kiêu ngạo vì ngươi a!
Vân Hải Chân Nhân mỉm cười tán thưởng, vẻ mặt vui mừng.
Có thể trở thành sư phụ của một thiên tài như vậy, bản thân chính là một loại vinh quang.
- Sư tôn!
Bắc Mặc rốt cuộc chủ động mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia hổ thẹn nhàn nhạt.
Tông chủ và các Trưởng lão cũng đều khó hiểu nhìn về phía Bắc Mặc.
- Mặc nhi, ngươi làm sao vậy?
- Mặc sư điệt, ngươi có ẩn tình gì khó nói, hoặc là có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra!
Sắc mặt Bắc Mặc rõ ràng có chút không bình thường.
- Bẩm sư tôn, Tông chủ cùng các vị Trưởng lão nói, có lẽ đệ tử đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua, nhưng mà chức Quán quân lần này, cũng không phải là của ta!
Bắc Mặc hít sâu một hơi, vẻ mặt chua xót.
- Cái gì? Đây là ý tứ gì?
Tất cả mọi người ở đây đều có chút nghi hoặc, căn bản không hiểu được hắn nói gì.
Bắc Mặc rõ ràng đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua, như thế nào lại không phải là Quán quân lần thí luyện này?
Đại Trưởng lão lâm vào suy tư.
Đột nhiên hắn nhìn về phía lối vào Phù Loan Điện, sắc mặt khẽ biến:
- Không đúng! Phù Loan Thí Luyện vẫn còn chưa có chấm dứt!
Tông chủ cùng vài vị Trưởng lão, đều nhìn về phía Phù Loan Điện.
Quả nhiên Phù Loan Điện vẫn còn chưa có đóng cửa, thí luyện vẫn như trước còn đang tiếp tục tiến hành.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, khi thí luyện chấm dứt, Phù Loan Điện cũng sẽ đóng cửa luôn.
Cái này là có ý nghĩa gì?
Mọi người lâm vào trầm tư. Dựa theo biểu tình cùng với lời nói và hành động của Bắc Mặc sau khi đi ra, chân tướng dần dần xuất hiện.
Nhưng mà, đối với chân tướng dần xuất hiện này, đại đa số mọi người đều không dám tin tưởng vào điều đó.
Vẫn còn có một người!
Một người gần như đã bị xem nhẹ, lúc này lại trở thành tiêu điểm của các vị Trưởng lão.
- Chỉ còn lại có Triệu sư đệ, chẳng lẽ… Cái này không có khả năng!
Các đệ tử thí luyện như Dương Kiền, Tuyền Thần suy luận ra kết quả, cũng đều không dám tin tưởng.
Đặc biệt là Dương Kiền, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này!
Triệu Phong là sư đệ của hắn, cân lượng của đối phương, hắn như thế nào không biết rõ ràng chứ?
Một gã đệ tử Linh thể hạ đẳng, trong hàng ngũ đệ tử thí luyện, tu vi hạng nhất đếm ngược từ dưới lên, như thế nào có thể siêu việt thành tích đệ nhất ngàn năm qua?
Toàn trường một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều không tin vào kết quả này.
- Im lặng!
Thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Đại Trưởng lão nhất thời khiến toàn trường lâm vào tĩnh mịch.
Mấy vị Trưởng lão đều hai mặt nhìn nhau.
Trong đó sắc mặt Tiết Trưởng lão và Vân Hải Chân Nhân đều là âm tình bất định.
- Mặc nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vân Hải Chân Nhân trầm giọng hỏi.
Chương 189: Phá vỡ kỷ lục ngàn năm (2)
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này: vipvanda :
Các Trưởng lão mơ hồ ý thức được, tình thế phát triển đã nằm ngoài đánh giá của tất cả mọi người.
Dường như ngay từ khi thí luyện bắt đầu, đã có một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, thôi động toàn bộ thế cục thí luyện, khiến cho liên tục xảy ra ngoài ý muốn, đủ các loại sự kiện ly kỳ cổ quái, cũng thể hiện rõ ràng sự bất thường của thí luyện lần này.
Đủ các loại chuyện tình bất thường đều tập trung ở lần này.
Đầu tiên là ở cửa thứ nhất, ba người bọn Lục Hổ nhanh chóng bị loại, sau đó là cửa thứ hai không có thương vong, toàn bộ thông quan.
Kế tiếp là cửa thứ ba, thành tích luôn có những biến chuyển khả quan cùng với ngoài dự đoán của mọi người.
Mà lần này đây, Bắc Mặc, kẻ đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua, đồng thời với việc sáng tạo kỳ tích, lại một lần nữa khiến cho thế cục biến chuyển.
Bắc Mặc còn không phải Quán quân!
Tóm lại, lần thí luyện này, thật sự là rất tà môn!
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người cũng đều dừng lại ở trên người của Bắc Mặc.
Chỉ sợ hắn chính là người duy nhất ở đây biết rõ chân tướng!
- Trước khi bị loại, ta đã nhìn thấy Triệu sư đệ!
Bắc Mặc rốt cuộc cũng mở miệng. Nghĩ đến tình cảnh cuối cùng bị con Tiểu tặc miêu lừa dối, uất ức bị loại, trong lòng hắn dâng lên một cỗ phẫn hận khó có thể phát tiết.
Triệu sư đệ! Triệu Phong!
Mọi người cho dù đã có sự chuẩn bị, thế nhưng vẫn như cũ hít một hơi thật sâu, kinh hãi thất sắc.
- Tại sao có thể là hắn?
Đám người Dương Kiền, Tuyền Thần đều thất hồn lạc phách, căn bản khó có thể chấp nhận nổi.
Nếu là siêu cấp thiên tài như Bắc Mặc đạt được Quán quân, bọn họ còn có thể chấp nhận, nhiều nhất cũng chỉ là tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Nhưng nếu đổi lại là Triệu Phong, bọn họ tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
- Bắc Mặc sư điệt, ngươi đem quá trình kể lại một lần đi!
Cặp mắt Hiểu Nguyệt Tông chủ khẽ chớp động.
Bắc Mặc ngẫm nghĩ một chút, bắt đầu giảng thuật lại.
- Vốn dĩ đệ tử còn có thể miễn cưỡng kiên trì thêm một vài ngày nữa, không nghĩ tới đúng lúc này lại gặp phải Triệu sư đệ! Kỳ quái nhất chính là, hắn không ngờ lại không có bị Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết!
Nói đến đây, cặp mày Bắc Mặc nhất thời nhíu chặt.
Không bị Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết? Điều này sao có thể?
Các đệ tử từng tham gia qua thí luyện đều kinh hãi thất sắc, đồng loạt lắc đầu.
- Đệ tử cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì thế mới hỏi Triệu sư đệ. Kết quả, hắn cùng với con mèo nhỏ giảo hoạt của hắn, một phen lừa ta vào trong hải dương đằng mạn kia. Đằng Mạn Vương kia liền chỉ trong một cái ý niệm, thiếu chút nữa là giết chết ta luôn! Thậm chí ngay cả Bích Thiên Linh Dịch trân quý nhất cũng bị nó lấy đi mất!
Bắc Mặc nói đến đây, thanh âm dừng lại, hai tay nắm chặt, có chút run rẩy nhàn nhạt.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ khuất nhục và phẫn hận, trong lòng thầm nghĩ:
Vân Hải Chân Nhân nắm được điểm mấu chốt.
- Triệu Phong a Triệu Phong, ngươi một phen lừa gạt ta thê thảm, giữa hai chúng ta, căn bản không còn bất cứ đường sống nào nữa!
- Con mèo giảo hoạt?
- Hình như là một đầu Linh sủng do Triệu sư đệ tìm được trong thí luyện. Con mèo này âm hiểm giảo hoạt cực kỳ… Bằng không, thành tích của đệ tử còn có thể tốt hơn nữa!
Bắc Mặc nghĩ đến sự gian trá giảo hoạt của đầu Tiểu tặc miêu kia, hận đến mức nghiến răng trèo trẹo.
Hắn cuối cùng cũng không thể nói là bị một con mèo nhỏ gài bẫy, liền đem bút sổ sách này cùng đổ hết lên trên người của Triệu Phong.
- Triệu Phong này, thật sự đáng giận! Chuyên làm chuyện hại người lợi mình! Đầu tiên là một phen đá Khổng Nguyên Hạo, Lục Hổ ra khỏi thí luyện, tiếp theo lại hãm hại Tuyền Thần sư điệt, hiện tại thậm chí ngay cả Bắc Mặc sư điệt cũng đều bị hắn gài bẫy luôn!
Tiết Trưởng lão nhất thời phẫn hận hét lên.
Lời ấy vừa nói ra, các đệ tử tham gia thí luyện, lấy Tuyền Thần cầm đầu, đều lộ ra vẻ phẫn hận, nhất trí công khai lên án Triệu Phong.
Cẩn thận ngẫm lại, từ khi thí luyện bắt đầu đến nay, những người bị Triệu Phong trong thí luyện đá ra, có tổng cộng bốn người, tiếp cận phân nửa nhân số tham gia thí luyện.
Đầu tiên là Khổng Nguyên Ngô và Lục Hổ bị Triệu Phong đá rơi xuống vực sâu.
Tiếp theo là Tuyền Thần bị Triệu Phong đóng băng, trước tiên bị loại.
Cuối cùng là Bắc Mặc, kẻ đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm qua, không ngờ cũng là bị hắn gài bẫy hãm hại.
- Không ngờ cũng không chỉ có một mình ta!
Bắc Mặc nhìn thấy mọi người công khai lên án Triệu Phong, ngoài mặt liền bày ra bộ dáng phẫn hận vô cùng, trong lòng thì lại vạn phần cổ quái. Hóa ra người bị hại cũng không phải chỉ một mình bản thân.
Nếu nói như vậy thì trong lòng hắn lại dễ chịu hơn một chút.
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ nhíu mày, nói:
Vân Hải Chân Nhân lạnh lùng nói.
- Hiểu Nguyệt Tông ta thân là tông phái Chính đạo, không ngờ lại xuất hiện một tên đệ tử có phẩm cách tồi tệ như vậy!
- Đúng vậy! Triệu Phong người này quả thật là loại người đại gian đại ác! Thậm chí ngay cả Linh sủng mà hắn thu phục, cũng giả dối âm hiểm như vậy. Cái gọi là “vật tụ theo loài” chẳng qua cũng chỉ như thế!
Trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh được nữa:
Tiết Trưởng lão bộ dáng chính khí lẫm liệt nói.
- Từ Nhiên a Từ Nhiên, tại sao ngươi lại có vận khí tốt như vậy, không ngờ lại thu nhận được hai gã đệ tử tuyệt đỉnh như thế?
- Tông chủ, Đại Trưởng lão, kẻ này nhất định phải nghiêm trị!
Đại Trưởng lão và Hiểu Nguyệt Tông chủ liếc mắt nhìn nhau một cái.
- Chuyện này có lẽ cũng không đơn giản như vậy, đợi sau khi Triệu Phong đi ra rồi tính!
Thanh âm Đại Trưởng lão nhàn nhạt vang lên.
Các vị Trưởng lão còn lại cho dù có dị nghị, cũng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống mà thôi.
- Các vị Trưởng lão, không nên hành động hấp tấp. Mặc kệ nói thế nào, Triệu Phong có thể làm được đến bước này, cũng xem như một thiên tài! Người bình thường, làm sao có thể làm được như vậy? Trọng điểm của chúng ta không phải là trừng trị hắn như thế nào, mà là làm thế nào để trợ giúp hắn cải tà quy chính, phục vụ cho Tông môn!
Cặp mày Hiểu Nguyệt Tông chủ nhíu chặt, có chút đau đầu. Nàng thở dài sâu kín, truyền âm cho các vị Trưởng lão.
Thân là một vị Tông chủ nữ lưu, trong lòng nàng ít nhiều cũng có thiện niệm. Còn nữa. Nàng thập phần đau đầu, thân là Tông chủ nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua một lần thí luyện ly kỳ khúc chiết như vậy, quả thật có thể nói là kỳ quái.
- Tông chủ nói cũng có đạo lý nhất định! Chẳng qua, hết thảy cũng phải đợi khi tên tiểu tử kia đi ra rồi nói sau!
Thần sắc Lục Nguyệt Mỗ Mỗ cũng dịu đi không ít.
Cho dù là Chân Linh Cảnh cũng không thể nào mạnh mẽ tiến vào Phù Loan Điện.
Một đám Trưởng lão cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Đại Trưởng lão và Hiểu Nguyệt Tông chủ thì lại âm thầm có chút chờ mong. Một lần thí luyện ly kỳ khúc chiết nhất từ cổ chí kim, gã đệ tử phẩm cách tồi tệ nhất, cuối cùng sẽ sáng tạo ra thành tích như thế nào?