Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Anh yêu em
Một lúc sau, Lục Minh tắm xong thì liền đi ra, anh liền giờ trò để được tiếp xúc với Kiều Lam
“Lam Lam em có thể lau khô tóc anh được không?”
“Bộ anh không có tay à?”
“Tay vừa gội đầu xong, rất mỏi.”
Cái lý do nhảm nhí thế này mà còn có thể nghĩ ra ư?
“Lại đây đi.”
Lục Minh vui vẻ ngồi lên giường, còn Kiều Lam sau lưng anh thì giúp lau khô tóc. Tóc của Lục Minh thật sự rất đẹp, tóc đen óng đã vậy còn mượt và mềm nữa
“Có phải tóc anh sờ vào rất thích không?”
“Ai nói chứ?”
“Vậy sao? Vậy mà nãy giờ anh cứ tưởng em đang nâng niu tóc anh không đấy.” Kiều Lam nghe vậy thì tức đỏ mặt
“Không dám lau mạnh tay, sợ anh bị hói, mất công người ta lại nói em lấy một tên hói.”
“Ồ vậy sao? Nhưng mà tên hói này rất yêu em.”
“Gì cơ?”
“Lam Lam, anh yêu em.”
“Ừm, cám ơn.”
Sau 8 năm chia tay, đột nhiên nói câu này, nhất thời Kiều Lam không biết phản ứng sao hay nói gì nên chỉ đành nói câu cám ơn cho qua
“Tối nay anh ngủ sofa, em nằm trên giường đi.”
“Dĩ nhiên anh nằm sofa rồi.”
“Hy vọng đêm nay em có thể kìm nén bản thân, không nhân lúc anh ngủ mà chiếm tiện nghi.”
“Có cho cũng không thèm.”
Kiều Lam nói rồi liền lên giường nằm, cô quấn chăn khắp người rồi cuộn tròn trong đó như thể chỉ cần sơ suất một chút xíu thì sẽ bị Lục Minh chiếm tiện nghi mất.
Thấy Kiều Lam cuộn trò trong chăn nằm trên giường, Lục Minh nhẹ nhàng đi tới chỗ của Kiều Lam
“Lam Lam anh nói cho em nghe một bí mật suốt 8 năm qua của anh nhé?”
“Hửm?”
“Lam Lam, ngủ ngon, yêu em.”
“Gì cơ?”
“Lam Lam, 8 năm qua ngày nào anh cũng nói câu này với em khi đêm về. Bây giờ anh có thể nói cho em biết rồi.”
Không để cho Kiều Lam nói gì, Lục Minh liền đi về phía sofa, đặt lưng lên đó và nhắm mắt lại ngủ, để lại Kiều Lam với một đống suy nghĩ nằm trên giường
“Nếu yêu mình thì tại sao lại chia tay? Minh…em nên làm sao với anh đây?”
Một tràng suy nghĩ tuôn ra trong đầu của Kiều Lam khiến cố rất mệt mỏi, nên sau đó cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, khi mà không gian trong phòng trở nên thật yên tĩnh, Lục Minh từ từ mở mắt, anh bước tới chỗ của Kiều Lam, nhìn cô thật ôn nhu
“Lam Lam, anh yêu em, vốn dĩ chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ sống qua ngày đã làm anh hạnh phúc rồi nhưng cuối cùng lại không kiềm lòng được, cùng em thoả thuận một bản hợp đồng hôn nhân. Lam Lam, nếu sau khi kết hôn 1 năm em vẫn không thể yêu anh như trước, anh nhất định sẽ rút lui. Rút khỏi cuộc đời em, rồi sau đó cô độc đến già chăng?”
Nghĩ tới đây, Lục Minh không kiềm lòng được mà hôn trộm lên má cô một cái.
“Anh yêu em, yêu đến tận xương tuỷ.”1
_______________
Sáng hôm sau, những tia nắng len lỏi chiếu vào phòng Kiều Lam làm cho cô nheo mắt tỉnh giấc. Tỉnh dậy cô thấy Lục Minh vừa bước ra khỏi phòng tắm
“Anh dậy lâu rồi sao?”
“Không, anh chỉ vừa mới dậy. Em vào đánh răng rửa mặt đi.”
“Ừm.”
Nói rồi Kiều Lam đi vào trong, cô nhìn thấy bàn chải đánh răng của cô đã được Lục Minh lấy sẵn kem đánh răng, nhìn thấy vậy Kiều Lam chợt mỉm cười.
Vệ sinh cá nhân xong, Kiều Lam bước ra khỏi phòng tắm thì không thấy Lục Minh nên cô đoán chắc anh đã xuống dưới nhà rồi. Kiều Lam cũng nhanh chóng bước xuống dưới
“Lam Lam, con dậy rồi sao? Mau xuống đây, đồ ăn sáng hôm nay là món cháo sườn con thích này.”
Nghe bà Kiều nói tới món cháo sườn Kiều Lam liền vui vẻ ngồi vào bàn ăn
“Lam Lam này”
“Dạ mẹ”
“Ăn xong con cùng Lục Minh đi đăng kí kết hôn đi nhé?” bà Kiều vui vẻ nói với Kiều Lam
“Mẹ à, có lẹ quá không? Ba mẹ chỉ mới gặp anh ấy hôm qua thôi mà.”
“Nhưng mà mẹ vội bế cháu. Mẹ tới tuổi muốn bế cháu rồi, ba con cũng vậy. Phải không?”
Ông Kiều đang ngồi đọc báo, nghe bà Kiều nói vậy liền buông tờ báo xuống tỏ vẻ đồng tình
“Đúng vậy. Ba mẹ nôn có cháu để bế rồi.”
“Ba mẹ à, còn phải tuỳ vào ý kiến của Minh nữa mà…” Kiều Lam quay sang nhìn Lục Minh đang vui vẻ ăn cháo
“Lục Minh, ý con thế nào? Có cần hôm nay ba mẹ qua gặp chị sui không?”
“Dạ tuỳ thuộc vào ba mẹ ạ. Nhưng mà mẹ con hiện đang nằm viện, chỉ sợ ba mẹ mất công đi tới thôi ạ.” Lục Minh nhẹ nhàng nói
“Không sao. Ba mẹ đều rảnh. Một lát ăn sáng xong, cả nhà ta tới bệnh viện thăm chị sui. Hai đứa cũng nhanh chóng kết hôn đi nha.”
Kiều Lam thật không hiểu nổi sao chỉ mới qua một đêm mà ba mẹ cô lại hối thúc cô lấy chồng dữ vậy nè? Không phải Lục Minh đã cho ba mẹ cô ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi chứ?
“Lam Lam, xem ra chúng ta nên tiến triển nhanh hơn một chút nhỉ?” Lục Minh thì thầm vào tai cô
“Tiến triển gì chứ?”
“Chuyện vợ chồng chúng ta. Ba mẹ nói muốn bế cháu rồi kìa.”
Nghe Lục Minh nói tới đây, khuôn mặt của Kiều Lam có hơi chút ửng đỏ, Thật ra chuyện này, lúc hai người còn hẹn hò cô đã từng tưởng tượng ra nhưng mà sau chia tay, cô không ngờ sau một đêm xảy ra quá nhiều thứ khiến cho cô cảm thấy có chút không chân thực… Nếu lỡ cô thật sự mang thai con của anh thì sao?
“Lam Lam em có thể lau khô tóc anh được không?”
“Bộ anh không có tay à?”
“Tay vừa gội đầu xong, rất mỏi.”
Cái lý do nhảm nhí thế này mà còn có thể nghĩ ra ư?
“Lại đây đi.”
Lục Minh vui vẻ ngồi lên giường, còn Kiều Lam sau lưng anh thì giúp lau khô tóc. Tóc của Lục Minh thật sự rất đẹp, tóc đen óng đã vậy còn mượt và mềm nữa
“Có phải tóc anh sờ vào rất thích không?”
“Ai nói chứ?”
“Vậy sao? Vậy mà nãy giờ anh cứ tưởng em đang nâng niu tóc anh không đấy.” Kiều Lam nghe vậy thì tức đỏ mặt
“Không dám lau mạnh tay, sợ anh bị hói, mất công người ta lại nói em lấy một tên hói.”
“Ồ vậy sao? Nhưng mà tên hói này rất yêu em.”
“Gì cơ?”
“Lam Lam, anh yêu em.”
“Ừm, cám ơn.”
Sau 8 năm chia tay, đột nhiên nói câu này, nhất thời Kiều Lam không biết phản ứng sao hay nói gì nên chỉ đành nói câu cám ơn cho qua
“Tối nay anh ngủ sofa, em nằm trên giường đi.”
“Dĩ nhiên anh nằm sofa rồi.”
“Hy vọng đêm nay em có thể kìm nén bản thân, không nhân lúc anh ngủ mà chiếm tiện nghi.”
“Có cho cũng không thèm.”
Kiều Lam nói rồi liền lên giường nằm, cô quấn chăn khắp người rồi cuộn tròn trong đó như thể chỉ cần sơ suất một chút xíu thì sẽ bị Lục Minh chiếm tiện nghi mất.
Thấy Kiều Lam cuộn trò trong chăn nằm trên giường, Lục Minh nhẹ nhàng đi tới chỗ của Kiều Lam
“Lam Lam anh nói cho em nghe một bí mật suốt 8 năm qua của anh nhé?”
“Hửm?”
“Lam Lam, ngủ ngon, yêu em.”
“Gì cơ?”
“Lam Lam, 8 năm qua ngày nào anh cũng nói câu này với em khi đêm về. Bây giờ anh có thể nói cho em biết rồi.”
Không để cho Kiều Lam nói gì, Lục Minh liền đi về phía sofa, đặt lưng lên đó và nhắm mắt lại ngủ, để lại Kiều Lam với một đống suy nghĩ nằm trên giường
“Nếu yêu mình thì tại sao lại chia tay? Minh…em nên làm sao với anh đây?”
Một tràng suy nghĩ tuôn ra trong đầu của Kiều Lam khiến cố rất mệt mỏi, nên sau đó cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, khi mà không gian trong phòng trở nên thật yên tĩnh, Lục Minh từ từ mở mắt, anh bước tới chỗ của Kiều Lam, nhìn cô thật ôn nhu
“Lam Lam, anh yêu em, vốn dĩ chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ sống qua ngày đã làm anh hạnh phúc rồi nhưng cuối cùng lại không kiềm lòng được, cùng em thoả thuận một bản hợp đồng hôn nhân. Lam Lam, nếu sau khi kết hôn 1 năm em vẫn không thể yêu anh như trước, anh nhất định sẽ rút lui. Rút khỏi cuộc đời em, rồi sau đó cô độc đến già chăng?”
Nghĩ tới đây, Lục Minh không kiềm lòng được mà hôn trộm lên má cô một cái.
“Anh yêu em, yêu đến tận xương tuỷ.”1
_______________
Sáng hôm sau, những tia nắng len lỏi chiếu vào phòng Kiều Lam làm cho cô nheo mắt tỉnh giấc. Tỉnh dậy cô thấy Lục Minh vừa bước ra khỏi phòng tắm
“Anh dậy lâu rồi sao?”
“Không, anh chỉ vừa mới dậy. Em vào đánh răng rửa mặt đi.”
“Ừm.”
Nói rồi Kiều Lam đi vào trong, cô nhìn thấy bàn chải đánh răng của cô đã được Lục Minh lấy sẵn kem đánh răng, nhìn thấy vậy Kiều Lam chợt mỉm cười.
Vệ sinh cá nhân xong, Kiều Lam bước ra khỏi phòng tắm thì không thấy Lục Minh nên cô đoán chắc anh đã xuống dưới nhà rồi. Kiều Lam cũng nhanh chóng bước xuống dưới
“Lam Lam, con dậy rồi sao? Mau xuống đây, đồ ăn sáng hôm nay là món cháo sườn con thích này.”
Nghe bà Kiều nói tới món cháo sườn Kiều Lam liền vui vẻ ngồi vào bàn ăn
“Lam Lam này”
“Dạ mẹ”
“Ăn xong con cùng Lục Minh đi đăng kí kết hôn đi nhé?” bà Kiều vui vẻ nói với Kiều Lam
“Mẹ à, có lẹ quá không? Ba mẹ chỉ mới gặp anh ấy hôm qua thôi mà.”
“Nhưng mà mẹ vội bế cháu. Mẹ tới tuổi muốn bế cháu rồi, ba con cũng vậy. Phải không?”
Ông Kiều đang ngồi đọc báo, nghe bà Kiều nói vậy liền buông tờ báo xuống tỏ vẻ đồng tình
“Đúng vậy. Ba mẹ nôn có cháu để bế rồi.”
“Ba mẹ à, còn phải tuỳ vào ý kiến của Minh nữa mà…” Kiều Lam quay sang nhìn Lục Minh đang vui vẻ ăn cháo
“Lục Minh, ý con thế nào? Có cần hôm nay ba mẹ qua gặp chị sui không?”
“Dạ tuỳ thuộc vào ba mẹ ạ. Nhưng mà mẹ con hiện đang nằm viện, chỉ sợ ba mẹ mất công đi tới thôi ạ.” Lục Minh nhẹ nhàng nói
“Không sao. Ba mẹ đều rảnh. Một lát ăn sáng xong, cả nhà ta tới bệnh viện thăm chị sui. Hai đứa cũng nhanh chóng kết hôn đi nha.”
Kiều Lam thật không hiểu nổi sao chỉ mới qua một đêm mà ba mẹ cô lại hối thúc cô lấy chồng dữ vậy nè? Không phải Lục Minh đã cho ba mẹ cô ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi chứ?
“Lam Lam, xem ra chúng ta nên tiến triển nhanh hơn một chút nhỉ?” Lục Minh thì thầm vào tai cô
“Tiến triển gì chứ?”
“Chuyện vợ chồng chúng ta. Ba mẹ nói muốn bế cháu rồi kìa.”
Nghe Lục Minh nói tới đây, khuôn mặt của Kiều Lam có hơi chút ửng đỏ, Thật ra chuyện này, lúc hai người còn hẹn hò cô đã từng tưởng tượng ra nhưng mà sau chia tay, cô không ngờ sau một đêm xảy ra quá nhiều thứ khiến cho cô cảm thấy có chút không chân thực… Nếu lỡ cô thật sự mang thai con của anh thì sao?