Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Đăng kí kết hôn
Kiều Lam và Lục Minh đi tới nhà hàng gần LMG để ăn trưa, Lục Minh đã đặt phòng riêng cho cả hai nên rất thoải mái.
Lục Minh ngồi sát kế bên Kiều Lam, gọi những món cô thích lên và gắp cho cô ăn
“Minh, em tự ăn được mà. Anh ăn đi.”
“Không được, anh phải chăm sóc cho vợ anh.”
“Thật là…chỉ xa nhau có 8 năm thôi mà anh sao lại thành như này rồi?”
“Còn không phải vì em sao?”
“Tất cả là do em sao?”
“Lam Lam”
“Sao vậy?”
“Anh muốn sau này mỗi ngày đều nhìn thấy em, người cuối cùng anh muốn nhìn thấy trước khi nhắm mắt là em, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy khi dậy là em, anh muốn cùng em tạo nên gia đình hạnh phúc, người đó chỉ có thể là em. Bởi vì không là em thì sẽ không là ai khác.”
“Những lời này anh nói đừng quên đó. Đừng để chiều nay đăng kí xong rồi lại hối hận.”
“Tuyệt đối không hối hận.”
“Được. Vậy anh mau lấy món kia cho em đi, em đang thèm nó.”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
Lục Minh vui vẻ gắp đồ ăn cho Kiều Lam. Khung cảnh này thật sự quá hạnh phúc đi mất thôi!
___________________
Đầu giờ chiều, Lục Minh cùng Kiều Lam đi đăng kí kết hôn. Sau khi xong xuôi, nhận được giấy đăng kí kết hôn cả hai vui mừng không ngớt, cảm thấy rất hạnh phúc
“Bà xã, chúc mừng em chính thức trở thành Lục thiếu phu nhân.”
“Em làm vợ anh rồi, vậy em có nên quản anh chặt hơn không?”
“Lam Lam em nên biết anh không quản em mà là em quản anh.”
“Vậy thì ông xã à phiền anh sau này tiền lương, thẻ tín dụng các thứ đều đưa cho em giữ nhé? Em không muốn ông xã của mình cầm tiền nuôi nhân tình bên ngoài đâu.”
“Không cần em nói anh cũng tự đưa.”
“Vậy sau này trễ nhấ sáu giờ tối phải có mặt ở nhà với em. Anh đi tiệc tùng gì thì không được về quá trễ, phải báo em biết trước. Còn nữa nếu dẫn theo bạn đi cùng thì người đó chỉ có thể là em thôi.”
“Vâng thưa bà xã đại nhân.” Lục Minh vui vẻ nói và hôn nhẹ lên tay của Kiều Lam
Lúc cả hai đang vui vẻ nói chuyện với nhau thì Lục Minh nhận được điện thoại tới từ bà Lục
“Alo mẹ?”
“Con cùng con dâu mau qua Kiều gia đi, hôm nay anh chị sui làm một bữa thịnh soạn lắm!”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
“Mẹ vừa mới tới Kiều gia đây. Con cùng con dâu mau tới đi.”
“Vâng ạ.”
Nói xong Lục Minh liền cúp máy, Kiều Lam không biết gì liền quay qua hỏi
“Ai gọi tới vậy anh?”
“Là mẹ. Bà ấy bảo bà ấy đang ở Kiều gia, kêu chúng ta qua đó ăn bữa tối.”
“Được thôi. Chúng ta mau đi thôi ông xã.”
“Không được.”
“Sao vậy?”
“Để anh đưa em tới đó thì em phải trả phí.”
“Phí là bao nhiêu? Em hiện tại đang có rất nhiều tiền nha!”
“Một nụ hôn. Em thấy sao?”
“Được, liền trả anh.”
Kiều Lam nhón chân lên nhẹ nhàng đặt lên môi của Lục Minh một nụ hôn thoáng qua
“Không đủ.”
“Đang ở ngoài đường. Anh đừng tham như vậy. Nếu bây giờ trả không đủ vậy thì tối nay được không? Ở trên giường, em chiều anh.”
“Được, nhưng mà em phải chủ động.”
“Được thôi nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện hì bà xã thử nói xem?”
“Đêm nay chỉ một hiệp thôi.”
“Được. Đồng ý với em.”
Sau đó Lục Minh vui vẻ lái xe đưa Kiều Lam tới Kiều gia, trong lòng anh nghĩ tới tối nay mà cảm thấy rất hạnh phúc trong người.
___________________
Tại Kiều gia, ông bà Kiều và bà Lục đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau ngoài vườn. Kiều Lam thấy vậy liền vui vẻ chạy tới ôm lấy bà Lục và bà Kiều, còn Lục Minh lễ phép chào mọi người
“Đứa nhỏ này, lớn rồi mà cứ y như con nít. Hở tí là ôm mẹ vậy sao?” bà Kiều mắng yêu
“Không sao, tôi rất thích Lam Lam như này. Trông rất đáng yêu, sau này sinh con ra chắc chắn đáng yêu không kém.” bà Lục ôn hoà nói
“Mẹ chồng con là tuyệt nhất!” Kiều Lam vui vẻ nói
“Vậy mẹ ruột con không tuyệt sao?” bà Kiều nói
“Mẹ vợ cũng tuyệt nhất!” Lục Minh vui vẻ lên tiếng khiến cho bầu không khí thêm vui
“Vậy còn ba thì sao?”
Kiều Lam và Lục Minh đồng thanh vui vẻ nói
“Ba cũng là tuyệt nhất!”
Sau đó cả nhà năm người vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn vừa nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất. Đang ở giữa bữa thì có người hầu lại nói với bà Kiều
“Phu nhân, đại thiếu gia đã về rồi ạ.”
“Thằng oắt con đó về rồi sao? Mau kêu nó vô đây nào!”
Người hầu nghe lời liền dẫn đại thiếu gia nhà họ Kiều đi vào phòng ăn
“A! Anh hai, anh về rồi!” Kiều Lam vui vẻ đi tới ôm anh hai của cô- Kiều Long, hiện là tổng giám đốc Kiều thị. Thời gian vừa qua anh không có mặt ở nhà là vì anh có chuyến công tác qua Anh, bây giờ mới có thể về.
“Yên nào, có chồng rồi mà cứ như con nít lên ba vậy.”
“Hì hì.”
“Chào ba mẹ, chào Lục phu nhân, chào em rể.” Kiều Long lễ phép chào hỏi tất cả mọi người
“Được rồi, con chắc chưa ăn gì, mau vào đây ngồi ăn với mọi người.” bà Kiều vui vẻ nói
Kiều Long không dám cãi lời mẹ anh liền vào bàn ngồi ăn.
Buổi ăn tối tiếp tục diễn ra. Sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người vui vẻ ngồi dưới phòng khách xem tivi và trò chuyện cùng nhau. Chỉ riêng Kiều Long lại lôi Lục Minh ra chỗ khác nói chuyện
“Mấy năm qua cậu thực sự đã khá lên không ít nhỉ?”
“Tất cả nhờ có anh vợ cả thôi. Cám ơn anh ngày đó đã giúp tôi tiếp tục việc học để rồi thành công như giờ.”
“Quá khứ đã qua rồi, tôi không muốn nhắc tới. Chỉ mong rằng tương lai của em gái tôi sẽ không phải chịu khổ.”
“Lam Lam nhất định sẽ hạnh phúc. Những thứ cô ấy muốn tôi nhất định sẽ cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy vui là được.”
“Lục Minh, tương lai em gái tôi, tất cả nhờ vào cậu. Sau chừng ấy năm xa cách mà lòng em ấy vẫn có cậu chứng tỏ nó rất yêu cậu nên hãy chăm sóc tiểu quỷ nhà tôi cho chu đáo vào.”
“Vâng, anh vợ.”
“Được rồi, mau vào đi. Không là em ấy lại kiếm cậu nữa.”
“Vâng.”
Lục Minh ngồi sát kế bên Kiều Lam, gọi những món cô thích lên và gắp cho cô ăn
“Minh, em tự ăn được mà. Anh ăn đi.”
“Không được, anh phải chăm sóc cho vợ anh.”
“Thật là…chỉ xa nhau có 8 năm thôi mà anh sao lại thành như này rồi?”
“Còn không phải vì em sao?”
“Tất cả là do em sao?”
“Lam Lam”
“Sao vậy?”
“Anh muốn sau này mỗi ngày đều nhìn thấy em, người cuối cùng anh muốn nhìn thấy trước khi nhắm mắt là em, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy khi dậy là em, anh muốn cùng em tạo nên gia đình hạnh phúc, người đó chỉ có thể là em. Bởi vì không là em thì sẽ không là ai khác.”
“Những lời này anh nói đừng quên đó. Đừng để chiều nay đăng kí xong rồi lại hối hận.”
“Tuyệt đối không hối hận.”
“Được. Vậy anh mau lấy món kia cho em đi, em đang thèm nó.”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
Lục Minh vui vẻ gắp đồ ăn cho Kiều Lam. Khung cảnh này thật sự quá hạnh phúc đi mất thôi!
___________________
Đầu giờ chiều, Lục Minh cùng Kiều Lam đi đăng kí kết hôn. Sau khi xong xuôi, nhận được giấy đăng kí kết hôn cả hai vui mừng không ngớt, cảm thấy rất hạnh phúc
“Bà xã, chúc mừng em chính thức trở thành Lục thiếu phu nhân.”
“Em làm vợ anh rồi, vậy em có nên quản anh chặt hơn không?”
“Lam Lam em nên biết anh không quản em mà là em quản anh.”
“Vậy thì ông xã à phiền anh sau này tiền lương, thẻ tín dụng các thứ đều đưa cho em giữ nhé? Em không muốn ông xã của mình cầm tiền nuôi nhân tình bên ngoài đâu.”
“Không cần em nói anh cũng tự đưa.”
“Vậy sau này trễ nhấ sáu giờ tối phải có mặt ở nhà với em. Anh đi tiệc tùng gì thì không được về quá trễ, phải báo em biết trước. Còn nữa nếu dẫn theo bạn đi cùng thì người đó chỉ có thể là em thôi.”
“Vâng thưa bà xã đại nhân.” Lục Minh vui vẻ nói và hôn nhẹ lên tay của Kiều Lam
Lúc cả hai đang vui vẻ nói chuyện với nhau thì Lục Minh nhận được điện thoại tới từ bà Lục
“Alo mẹ?”
“Con cùng con dâu mau qua Kiều gia đi, hôm nay anh chị sui làm một bữa thịnh soạn lắm!”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
“Mẹ vừa mới tới Kiều gia đây. Con cùng con dâu mau tới đi.”
“Vâng ạ.”
Nói xong Lục Minh liền cúp máy, Kiều Lam không biết gì liền quay qua hỏi
“Ai gọi tới vậy anh?”
“Là mẹ. Bà ấy bảo bà ấy đang ở Kiều gia, kêu chúng ta qua đó ăn bữa tối.”
“Được thôi. Chúng ta mau đi thôi ông xã.”
“Không được.”
“Sao vậy?”
“Để anh đưa em tới đó thì em phải trả phí.”
“Phí là bao nhiêu? Em hiện tại đang có rất nhiều tiền nha!”
“Một nụ hôn. Em thấy sao?”
“Được, liền trả anh.”
Kiều Lam nhón chân lên nhẹ nhàng đặt lên môi của Lục Minh một nụ hôn thoáng qua
“Không đủ.”
“Đang ở ngoài đường. Anh đừng tham như vậy. Nếu bây giờ trả không đủ vậy thì tối nay được không? Ở trên giường, em chiều anh.”
“Được, nhưng mà em phải chủ động.”
“Được thôi nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện hì bà xã thử nói xem?”
“Đêm nay chỉ một hiệp thôi.”
“Được. Đồng ý với em.”
Sau đó Lục Minh vui vẻ lái xe đưa Kiều Lam tới Kiều gia, trong lòng anh nghĩ tới tối nay mà cảm thấy rất hạnh phúc trong người.
___________________
Tại Kiều gia, ông bà Kiều và bà Lục đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau ngoài vườn. Kiều Lam thấy vậy liền vui vẻ chạy tới ôm lấy bà Lục và bà Kiều, còn Lục Minh lễ phép chào mọi người
“Đứa nhỏ này, lớn rồi mà cứ y như con nít. Hở tí là ôm mẹ vậy sao?” bà Kiều mắng yêu
“Không sao, tôi rất thích Lam Lam như này. Trông rất đáng yêu, sau này sinh con ra chắc chắn đáng yêu không kém.” bà Lục ôn hoà nói
“Mẹ chồng con là tuyệt nhất!” Kiều Lam vui vẻ nói
“Vậy mẹ ruột con không tuyệt sao?” bà Kiều nói
“Mẹ vợ cũng tuyệt nhất!” Lục Minh vui vẻ lên tiếng khiến cho bầu không khí thêm vui
“Vậy còn ba thì sao?”
Kiều Lam và Lục Minh đồng thanh vui vẻ nói
“Ba cũng là tuyệt nhất!”
Sau đó cả nhà năm người vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn vừa nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất. Đang ở giữa bữa thì có người hầu lại nói với bà Kiều
“Phu nhân, đại thiếu gia đã về rồi ạ.”
“Thằng oắt con đó về rồi sao? Mau kêu nó vô đây nào!”
Người hầu nghe lời liền dẫn đại thiếu gia nhà họ Kiều đi vào phòng ăn
“A! Anh hai, anh về rồi!” Kiều Lam vui vẻ đi tới ôm anh hai của cô- Kiều Long, hiện là tổng giám đốc Kiều thị. Thời gian vừa qua anh không có mặt ở nhà là vì anh có chuyến công tác qua Anh, bây giờ mới có thể về.
“Yên nào, có chồng rồi mà cứ như con nít lên ba vậy.”
“Hì hì.”
“Chào ba mẹ, chào Lục phu nhân, chào em rể.” Kiều Long lễ phép chào hỏi tất cả mọi người
“Được rồi, con chắc chưa ăn gì, mau vào đây ngồi ăn với mọi người.” bà Kiều vui vẻ nói
Kiều Long không dám cãi lời mẹ anh liền vào bàn ngồi ăn.
Buổi ăn tối tiếp tục diễn ra. Sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người vui vẻ ngồi dưới phòng khách xem tivi và trò chuyện cùng nhau. Chỉ riêng Kiều Long lại lôi Lục Minh ra chỗ khác nói chuyện
“Mấy năm qua cậu thực sự đã khá lên không ít nhỉ?”
“Tất cả nhờ có anh vợ cả thôi. Cám ơn anh ngày đó đã giúp tôi tiếp tục việc học để rồi thành công như giờ.”
“Quá khứ đã qua rồi, tôi không muốn nhắc tới. Chỉ mong rằng tương lai của em gái tôi sẽ không phải chịu khổ.”
“Lam Lam nhất định sẽ hạnh phúc. Những thứ cô ấy muốn tôi nhất định sẽ cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy vui là được.”
“Lục Minh, tương lai em gái tôi, tất cả nhờ vào cậu. Sau chừng ấy năm xa cách mà lòng em ấy vẫn có cậu chứng tỏ nó rất yêu cậu nên hãy chăm sóc tiểu quỷ nhà tôi cho chu đáo vào.”
“Vâng, anh vợ.”
“Được rồi, mau vào đi. Không là em ấy lại kiếm cậu nữa.”
“Vâng.”