Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: PN6: Bảo bối nhỏ ra đời
Chương 99: PN6: Bảo bối nhỏ ra đời
Thời điểm sắp sinh càng ngày càng gần, Ngụy Chính Thần càng lúc càng lo âu. Hắn nhìn cái bụng căng tròn của cô mà sợ đến mức kinh hồn táng đảm, thậm chí đạt đến trình độ ăn không ngon ngủ không yên.
Nghe nói có bệnh gọi là trầm cảm trước khi sinh, mẹ bầu đối với chuyện sinh em bé ít nhiều gì cũng có lo lắng sợ hãi, trạng thái tinh thần thường không tốt. Nhất là đối với người lần đầu sinh nở, bởi vì không có kinh nghiệm nên càng thêm không biết làm sao. Sinh con không những đau đớn mà còn rất nguy hiểm, kể cả sinh xong cũng chưa chắc đã yên tâm, còn phải chuẩn bị ở cữ, bồi bổ lại sức khỏe đã mất, nếu không khi lớn tuổi sẽ dễ gặp rất nhiều bệnh khác nhau.
Tiêu Điềm Điềm đương nhiên cũng sợ chứ, cô sợ đau nhất trên đời, từ nhỏ đến lớn ngay cả đầu ngón tay bị thương cũng cảm thấy chịu không nổi. Thời gian trước có hai lần bị thương khá nặng, nhưng bởi vì đều có Ngụy Chính Thần ở bên làm bạn cho nên mới không cảm thấy sợ hãi. Bây giờ nghĩ đến sắp phải vào phòng sinh, nghe nói sinh con thực sự rất đau rất đau, thậm chí đau đến mức chết lặng, muốn khóc cũng không khóc nổi, cô gái nhỏ sao có thể không lo lắng đây?
Nhưng mà kỳ lạ là, nhìn Ngụy Chính Thần còn lo lắng hoảng sợ hơn cô, nỗi sợ trong lòng bỗng dưng bình tĩnh lại. Cô có tham gia rất nhiều diễn đàn của các mẹ bầu, nghe mọi người chia sẻ kinh nghiệm dưỡng thai, sinh con, rồi chăm con như thế nào.
Càng xem cô càng cảm thấy bản thân mình thực sự quá may mắn, bởi vì từ lúc mang thai đến giờ, cô chưa bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện ăn uống như thế nào mới có dinh dưỡng, chế độ nghỉ ngơi ra làm sao, đi khám thai bao nhiêu lần, chuẩn bị đồ dùng cho bé con ra sao, rồi đi sinh ở bệnh viện nào mới tốt.
Nếu ai hỏi cô kinh nghiệm dưỡng thai, có lẽ cô chỉ có thể nói là ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn. Cuộc sống của cô đều có người chăm lo cho từ AZ, không để cho cô phải nhọc lòng một chút nào cả. Phụ nữ mang thai không nên ăn gì, đã có Ngụy Chính Thần và bác sĩ lo. Lúc mang thai có được thức khuya không, xem các thiết bị có phóng xạ không, cái này cũng là do hắn phụ trách. Tiêu Điểm Điềm cảm thấy có lẽ cô là phụ nữ mang thai thoải mái nhất trên đời, nói là được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng không ngoan.
Mà chuyện khiến Tiêu Điểm Điểm ngạc nhiên nhất là gì? Đó nhất định phải là thái độ của các ông chồng. Trước đây cô đã từng nghĩ, có lẽ người chồng người ba nào cũng như Ngụy Chính Thần vậy, yêu thương lo lắng cho vợ con đủ điều. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với nhiều gia đình khác cô mới hiểu, người đàn ông như hằn gần như đã tuyệt chủng trên thế giới này rồi. Không phải nói những người khác đều không tốt, nhưng cái sự tốt đẹp của bọn họ thật sự quá nhỏ bé, quá ít ỏi. Thậm chí có người trong lúc mang thai, được chồng quan tâm vài câu đã mừng đến rớt nước mắt. Mang thai còn lo lắng sinh con trai hay con gái, sợ nếu sinh con gái thì sẽ bị nhà chồng ghét bỏ
Tiêu Điềm Điểm không thể tưởng tượng được, mẹ bầu vác cái bụng lớn đi làm ở công ty, sau đó về nhà còn phải dọn dẹp nấu nướng, chăm sóc chồng con là cảm giác như thế nào. Lúc mang thai cô cảm thấy thân thể mình thật nặng nề, di chuyển một chút đã lưng mỏi eo đau, cúi người lại càng đau đến không chịu được, nhiều lúc còn thấy thật ấm ức, nghĩ sao không phải là đàn ông sinh con đi chứ. Những lúc như vậy có rất khó ngăn cản mình không phát giận vô cớ, nhưng Ngụy Chính Thần lại vô cùng nhẫn nại bao dung, tìm đủ mọi cách dỗ dành cô, khiến Tiêu Điểm Điềm cũng tự thấy mình quá đáng kinh khủng.
Bởi vì biết những gì mình đang có được là những thứ mà rất nhiều người khác không thể may mắn có được, cho nên Tiêu Điềm Điềm càng thêm trân trọng. Cô nhìn thấy mọi cố gắng nỗ lực để làm một người chồng tốt, một người cha tốt của hắn. Vì vậy mà cô cũng muốn nỗ lực, trở thành một người vợ hiền, một người mẹ đảm. Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau nuôi dưỡng con cái thật tốt, tạo dựng nên một gia đình hạnh phúc.
Song thai thường không thể sinh đủ tháng, cho nên tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương ngay từ khi cô bước sang tháng thứ tám. Mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười của Ngụy Chính Thần, cô gái nhỏ lại cảm thấy đau lòng vô cùng. Thỉnh thoảng cô lại lén lút nói với hai đứa bé trong bụng mình, hy vọng bọn chúng sinh ra sớm một chút, để ba ba có cơ hội nghỉ ngơi.
Không biết có phải hiểu được nỗi lòng của mẹ hay không, vào một buổi sáng rất bình thường như bao buổi sáng khác, khi Tiêu Điểm Điềm vừa ăn sáng xong không lâu, bụng cô bắt đầu co rút từng cơn. Cô gái nhỏ đứng hình tại chỗ, khuôn mặt hồng hào chậm rãi trở nên tải nhợt. Cô nằm lấy vạt áo của hắn, run rẩy nói một câu "Thần, bụng em đau quá.
Máu tươi nhuộm đỏ váy trắng của cô, khiến người đàn ông nháy mắt thay đổi sắc mặt. Trên mặt Ngụy Chính Thần tràn đầy vẻ nôn nóng. Hằn nhấc bổng cả người cô lên, bế Tiêu Điềm Điềm theo kiểu công chúa mà không hề có chút cổ sức nào. Hơn tám mươi cần đối với hắn mà nói, thực sự là vẫn còn quá nhẹ. Cập nhật n*hanh nhất trên Tamlinh247.com
Người đàn ông bước nhanh ra cửa, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ. "Phu nhân sắp sinh rồi, bảo bọn họ chuẩn bị nhanh lên!"
Không cần hắn nói rõ, thuộc hạ cũng biết "bọn họ ở đây là chỉ các chuyên gia và bác sĩ thường trú trong nhà chính Ngụy gia. Kế hoạch ban đầu là để Tiêu Điểm Điểm sinh tại bệnh viện tư nhân của Hắc Long Bang, nhưng bởi vì tâm lý lo lắng của một người chồng, người ba, cho nên Ngụy Chính Thần trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ xây dựng một bệnh viện thu nhỏ ngay trong trang viên. Nơi này có đầy đủ các thiết bị y tế tiên tiến nhất, các y bác sĩ có chuyên môn cao, chỉ phục vụ cho một mình vợ con hắn. Đợi đến khi hai đứa trẻ ra đời, cũng cần phải theo dõi sức khỏe thường xuyên, tốt nhất là chăm sóc sức khỏe ngay tại nhà sẽ yên tâm hơn.
Chính vì vậy mà chỉ tốn thời gian chưa đến năm phút, Tiêu Điểm Điềm đã được đưa vào phòng sinh.
Ngụy Chính Thân nhất quyết phải ở bên cạnh cô, cho nên cả hành trình đều là hắn nằm tay cô cùng nhau cổ gång.
Tiêu Điểm Điềm đau đến không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, mỗi khi dùng lực hai bàn tay cô lại nắm thật chặt, móng tay đã được cắt tỉa đâm sâu vào trong lòng bàn tay hắn, dường như cơn đau của cô cũng thông qua đó truyền đến trong thân thể hắn. "Phu nhân, dùng sức!"
Trên mặt cô hiện lên vẻ thống khổ, đôi môi cắn chặt đến rướm máu. Ngụy Chính Thần đau lòng đến hít thở không thông, hận không thể để bản thân mình thay thế vị trí của cô. "Điềm Điềm...Điềm Điềm...Điềm Điềm...
Bé gái là chị, bé trai là em.
Tiêu Điểm Điểm chỉ kịp liếc mắt nhìn con mình một cái, đã vô cùng mệt mỏi khép mắt lại.
Ngụy Chính Thần đón lấy hai đứa nhỏ, trong mắt hàm chứa nỗi xúc động. Hắn cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật khẽ, trong nụ hôn chứa đựng nét yêu thương và cảm động khôn cùng. "Bảo bối, em vất vả rồi. Anh và con chờ em tỉnh lại."
Thời điểm sắp sinh càng ngày càng gần, Ngụy Chính Thần càng lúc càng lo âu. Hắn nhìn cái bụng căng tròn của cô mà sợ đến mức kinh hồn táng đảm, thậm chí đạt đến trình độ ăn không ngon ngủ không yên.
Nghe nói có bệnh gọi là trầm cảm trước khi sinh, mẹ bầu đối với chuyện sinh em bé ít nhiều gì cũng có lo lắng sợ hãi, trạng thái tinh thần thường không tốt. Nhất là đối với người lần đầu sinh nở, bởi vì không có kinh nghiệm nên càng thêm không biết làm sao. Sinh con không những đau đớn mà còn rất nguy hiểm, kể cả sinh xong cũng chưa chắc đã yên tâm, còn phải chuẩn bị ở cữ, bồi bổ lại sức khỏe đã mất, nếu không khi lớn tuổi sẽ dễ gặp rất nhiều bệnh khác nhau.
Tiêu Điềm Điềm đương nhiên cũng sợ chứ, cô sợ đau nhất trên đời, từ nhỏ đến lớn ngay cả đầu ngón tay bị thương cũng cảm thấy chịu không nổi. Thời gian trước có hai lần bị thương khá nặng, nhưng bởi vì đều có Ngụy Chính Thần ở bên làm bạn cho nên mới không cảm thấy sợ hãi. Bây giờ nghĩ đến sắp phải vào phòng sinh, nghe nói sinh con thực sự rất đau rất đau, thậm chí đau đến mức chết lặng, muốn khóc cũng không khóc nổi, cô gái nhỏ sao có thể không lo lắng đây?
Nhưng mà kỳ lạ là, nhìn Ngụy Chính Thần còn lo lắng hoảng sợ hơn cô, nỗi sợ trong lòng bỗng dưng bình tĩnh lại. Cô có tham gia rất nhiều diễn đàn của các mẹ bầu, nghe mọi người chia sẻ kinh nghiệm dưỡng thai, sinh con, rồi chăm con như thế nào.
Càng xem cô càng cảm thấy bản thân mình thực sự quá may mắn, bởi vì từ lúc mang thai đến giờ, cô chưa bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện ăn uống như thế nào mới có dinh dưỡng, chế độ nghỉ ngơi ra làm sao, đi khám thai bao nhiêu lần, chuẩn bị đồ dùng cho bé con ra sao, rồi đi sinh ở bệnh viện nào mới tốt.
Nếu ai hỏi cô kinh nghiệm dưỡng thai, có lẽ cô chỉ có thể nói là ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn. Cuộc sống của cô đều có người chăm lo cho từ AZ, không để cho cô phải nhọc lòng một chút nào cả. Phụ nữ mang thai không nên ăn gì, đã có Ngụy Chính Thần và bác sĩ lo. Lúc mang thai có được thức khuya không, xem các thiết bị có phóng xạ không, cái này cũng là do hắn phụ trách. Tiêu Điểm Điềm cảm thấy có lẽ cô là phụ nữ mang thai thoải mái nhất trên đời, nói là được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng không ngoan.
Mà chuyện khiến Tiêu Điểm Điểm ngạc nhiên nhất là gì? Đó nhất định phải là thái độ của các ông chồng. Trước đây cô đã từng nghĩ, có lẽ người chồng người ba nào cũng như Ngụy Chính Thần vậy, yêu thương lo lắng cho vợ con đủ điều. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với nhiều gia đình khác cô mới hiểu, người đàn ông như hằn gần như đã tuyệt chủng trên thế giới này rồi. Không phải nói những người khác đều không tốt, nhưng cái sự tốt đẹp của bọn họ thật sự quá nhỏ bé, quá ít ỏi. Thậm chí có người trong lúc mang thai, được chồng quan tâm vài câu đã mừng đến rớt nước mắt. Mang thai còn lo lắng sinh con trai hay con gái, sợ nếu sinh con gái thì sẽ bị nhà chồng ghét bỏ
Tiêu Điềm Điểm không thể tưởng tượng được, mẹ bầu vác cái bụng lớn đi làm ở công ty, sau đó về nhà còn phải dọn dẹp nấu nướng, chăm sóc chồng con là cảm giác như thế nào. Lúc mang thai cô cảm thấy thân thể mình thật nặng nề, di chuyển một chút đã lưng mỏi eo đau, cúi người lại càng đau đến không chịu được, nhiều lúc còn thấy thật ấm ức, nghĩ sao không phải là đàn ông sinh con đi chứ. Những lúc như vậy có rất khó ngăn cản mình không phát giận vô cớ, nhưng Ngụy Chính Thần lại vô cùng nhẫn nại bao dung, tìm đủ mọi cách dỗ dành cô, khiến Tiêu Điểm Điềm cũng tự thấy mình quá đáng kinh khủng.
Bởi vì biết những gì mình đang có được là những thứ mà rất nhiều người khác không thể may mắn có được, cho nên Tiêu Điềm Điềm càng thêm trân trọng. Cô nhìn thấy mọi cố gắng nỗ lực để làm một người chồng tốt, một người cha tốt của hắn. Vì vậy mà cô cũng muốn nỗ lực, trở thành một người vợ hiền, một người mẹ đảm. Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau nuôi dưỡng con cái thật tốt, tạo dựng nên một gia đình hạnh phúc.
Song thai thường không thể sinh đủ tháng, cho nên tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương ngay từ khi cô bước sang tháng thứ tám. Mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười của Ngụy Chính Thần, cô gái nhỏ lại cảm thấy đau lòng vô cùng. Thỉnh thoảng cô lại lén lút nói với hai đứa bé trong bụng mình, hy vọng bọn chúng sinh ra sớm một chút, để ba ba có cơ hội nghỉ ngơi.
Không biết có phải hiểu được nỗi lòng của mẹ hay không, vào một buổi sáng rất bình thường như bao buổi sáng khác, khi Tiêu Điểm Điềm vừa ăn sáng xong không lâu, bụng cô bắt đầu co rút từng cơn. Cô gái nhỏ đứng hình tại chỗ, khuôn mặt hồng hào chậm rãi trở nên tải nhợt. Cô nằm lấy vạt áo của hắn, run rẩy nói một câu "Thần, bụng em đau quá.
Máu tươi nhuộm đỏ váy trắng của cô, khiến người đàn ông nháy mắt thay đổi sắc mặt. Trên mặt Ngụy Chính Thần tràn đầy vẻ nôn nóng. Hằn nhấc bổng cả người cô lên, bế Tiêu Điềm Điềm theo kiểu công chúa mà không hề có chút cổ sức nào. Hơn tám mươi cần đối với hắn mà nói, thực sự là vẫn còn quá nhẹ. Cập nhật n*hanh nhất trên Tamlinh247.com
Người đàn ông bước nhanh ra cửa, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ. "Phu nhân sắp sinh rồi, bảo bọn họ chuẩn bị nhanh lên!"
Không cần hắn nói rõ, thuộc hạ cũng biết "bọn họ ở đây là chỉ các chuyên gia và bác sĩ thường trú trong nhà chính Ngụy gia. Kế hoạch ban đầu là để Tiêu Điểm Điểm sinh tại bệnh viện tư nhân của Hắc Long Bang, nhưng bởi vì tâm lý lo lắng của một người chồng, người ba, cho nên Ngụy Chính Thần trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ xây dựng một bệnh viện thu nhỏ ngay trong trang viên. Nơi này có đầy đủ các thiết bị y tế tiên tiến nhất, các y bác sĩ có chuyên môn cao, chỉ phục vụ cho một mình vợ con hắn. Đợi đến khi hai đứa trẻ ra đời, cũng cần phải theo dõi sức khỏe thường xuyên, tốt nhất là chăm sóc sức khỏe ngay tại nhà sẽ yên tâm hơn.
Chính vì vậy mà chỉ tốn thời gian chưa đến năm phút, Tiêu Điểm Điềm đã được đưa vào phòng sinh.
Ngụy Chính Thân nhất quyết phải ở bên cạnh cô, cho nên cả hành trình đều là hắn nằm tay cô cùng nhau cổ gång.
Tiêu Điểm Điềm đau đến không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, mỗi khi dùng lực hai bàn tay cô lại nắm thật chặt, móng tay đã được cắt tỉa đâm sâu vào trong lòng bàn tay hắn, dường như cơn đau của cô cũng thông qua đó truyền đến trong thân thể hắn. "Phu nhân, dùng sức!"
Trên mặt cô hiện lên vẻ thống khổ, đôi môi cắn chặt đến rướm máu. Ngụy Chính Thần đau lòng đến hít thở không thông, hận không thể để bản thân mình thay thế vị trí của cô. "Điềm Điềm...Điềm Điềm...Điềm Điềm...
Bé gái là chị, bé trai là em.
Tiêu Điểm Điểm chỉ kịp liếc mắt nhìn con mình một cái, đã vô cùng mệt mỏi khép mắt lại.
Ngụy Chính Thần đón lấy hai đứa nhỏ, trong mắt hàm chứa nỗi xúc động. Hắn cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật khẽ, trong nụ hôn chứa đựng nét yêu thương và cảm động khôn cùng. "Bảo bối, em vất vả rồi. Anh và con chờ em tỉnh lại."