Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: 52: Sinh Nhật - Em Không Cần Anh Nữa Rồi
Câu nói đầy mâu thuẫn của anh phút chốc khiến lòng cô trùng xuống.
Anh là muốn nói anh chỉ thích thân thể cô thôi đúng không? Đúng là cô quá tự đề cao mình rồi.
- Sao? Thất vọng hả? - anh chọt mũi cô, hỏi
Cô gạt tay anh ra, muốn chui xuống khỏi người anh thì bị anh kéo lại
- Tôi đã cho em đi chưa?
- Việc gì muốn thì anh đã làm hết rồi, em cũng chẳng phải người anh yêu nên không có nghĩa vụ phải tiếp tục ở đây nữa, hoặc nếu anh cần người ngủ chung em sẽ gọi Lâm Uyển Như đến, trả anh cho chị ta! Buông em ra!
Anh nhất thời ngây ra trước lời nói của cô, chính anh cũng thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, nhưng không hiểu vì sao? Trong kí ức anh, Lâm Uyển Như là người anh dành trọn trái tim, nhưng ngay phút này, con tim lại đang mách bảo anh phải giữ người con gái này lại.
Thiên Nhi thấy anh dần buông lỏng bàn tay, cũng không nói gì nữa, cô nhặt lại đồ mặc lên rồi rời đi, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Anh nào có biết, giây phút này, cô buông bỏ thật rồi.
Tình yêu mệt mỏi, cô không níu kéo thêm được nữa, vì dù gì anh cũng chẳng yêu cô nữa, tiếp tục thì người tổn thương nhiều hơn cũng là cô thôi.
Cô nuốt nước mắt vào trong, bước xuống cầu thang nhìn thấy thím Trương và người làm đều đang lo lắng nhìn cô.
Cô cười dịu nhưng ánh mắt buồn man mác
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
- Thiếu gia ngài ấy...!
Cô lắc đầu, giọng nói hơi khàn
- Cháu ổn.
Mọi người cứ làm việc, không cần lo cho cháu!
Cô nói rồi bước ra ngoài vườn, nơi valender đang nở rộ đầy kiêu hãnh.1
Thiên Nhi lục tìm lại trong túi áo, thật may là lọ nước hoa không bị gì.
Cô ngắm nghía nó một hồi rồi mở ra xịt vào không khí để hương thơm lan tỏa vào trong gió hạ.
Mùi hương khoan khoái khiến lòng cô nhẹ đi không ít.
- Phong à, anh có còn nhớ đến lavender của chúng ta không? Sợ là khi em rời khỏi đây sẽ chẳng có ai còn đến ngắm nó nữa...!
Cô lấy điện thoại ra, gọi đến một số máy
- Chào bác, cháu là Thiên Nhi đây ạ!
Cửu Hoàng Hiên vui vẻ đáp lời
- Tiểu Nhi, cháu suy nghĩ sao rồi, có đồng ý lời đề nghị của ta không?
- Dạ, cháu đồng ý.
Dục Phong đứng từ trên tầng, mùi hương lavender thoang thoảng phảng phất trong không trung, nhưng không giống mùi hương tự nhiên, mà giống một loại nước hoa thì đúng hơn.
Anh chưa từng ngửi thấy mùi này trước đây, chỉ biết anh rất thích nó lúc này.
- Dục Phong à...!
Tiếng gọi mềm mại phía sau vang lên, Dục Phong vừa quay lại thì Lâm Uyển Như đã nhào vào lòng anh ôm ấp.
- Anh không có gì để nói với em sao?
Cô ta giương đôi mắt ậng nước lên nhìn anh, vẻ uất ức.
Tuy anh không đẩy cô ta ra, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ nhàn nhạt, không mấy bận tâm.
Từ giây phút đằm chìm cùng Thiên Nhi, anh hiểu trái tim mình loạn nhịp vì ai rồi, nhưng quá khứ là thứ khó bỏ.
Anh từng yêu Lâm Uyển Như, hứa hẹn với cô ta những điều tốt đẹp nhất, nếu bây giờ lại nói rằng "Xin lỗi anh không yêu em nữa" thì thật là quá tàn nhẫn với cô gái yêu anh bằng cả tâm can này.
Vì vậy, anh vẫn để Lâm Uyển Như ở bên, cho cô ta tiền tài, danh phận, địa vị...mọi thứ trừ tình yêu, như một cách anh đền đáp và có trách nhiệm với quá khứ của mình.
Đương nhiên, nếu cô ta yêu người khác, anh sẵn sàng để cô ta đi.
Còn Thiên Nhi...anh chưa biết nữa.
Anh muốn giữ cô ở bên nhưng không thể tìm được một lí do hợp lý nào.
- Phong à, anh có nghe em nói không?
Giọng Lâm Uyển Như lôi anh về thực tại.
- Anh xin lỗi! Lát anh còn có việc, em cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ anh.
Anh không trả lời câu hỏi của cô ta, một đường đi thẳng xuống nhà rồi leo lên con xe đen quen thuộc, phóng ra ngoài đường lớn.
Thiên Nhi vẫn còn đang trò chuyện cùng Cửu Hoàng Hiên.
Cô mở camera rồi quay xung quanh khu vườn tím của mình cho ông xem
- Cháu rất thích Lavender sao? - ông hỏi
- Đúng vậy, rất thích.
- Ừm.
Cháu có muốn ta hát tặng cháu một bài không?
Cô ngẩn ra
- Hả? Sao bác đột nhiên hỏi thế?
- Hôm nay là sinh nhật cháu mà! Ta đang đi công tác nên không tới tận nơi chúc mừng cháu được, món quà có thể nhất bây giờ chính là một bài hát.
Nào nói đi, ta sẽ hát cho cháu nghe.
Phải nói cháu là người may mắn thứ hai được ta hát tặng đó!
Lòng cô vui sướng vô cùng.
Thì ra vẫn còn người biết và nhớ sinh nhật cô.
- Hahaa, người đầu tiên là bà ấy đúng không? Cháu chỉ xứng đáng làm người thứ hai thôi à? - cô đùa
- Haaha con nhóc này, chưa gì đã biết chọc ta rồi!
Tiếp theo đó là bài hát Happy Birthday vang lên cùng tiếng cười của cô gái nhỏ.
Dù giọng ông có chút trầm, lạnh và lệch tông, nghe khá buồn cười, nhưng với cô đó là món quà ấm áp nhất trong sinh nhật thứ 19 này.
Khi Thiên Nhi trở vào nhà thì đã nhá nhem tối.
Vừa đi cô vừa đọc những dòng tin nhắn mà mọi người gửi tới từ hồi trưa
Tuệ Mẫn: Em iu, chị xin lỗi không vì không tới thăm cưng được nha! Hồng bao 190 đô la cho cưng, chị sẽ sớm bù đắp vào một ngày không xa.
Mãi iu em [trái tim]
Bạch Sênh, Âu Dương: Em gái, sinh nhật vui vẻ không được quạo! Hồng bao đầy túi.
[Ảnh chuyển tiền]
Tiêu Ngạn: Tiểu Bạch thỏ, lớn thêm rồi thì đừng bắt nạt chú nữa nha...!
Cha mẹ Lãnh: Tiểu Nhi, sinh nhật vui vẻ.
Tuổi mới phải xinh đẹp hơn, yêu bản thân nhiều hơn nha! Nếu thằng Phong mà có làm gì khiến con buồn thì cứ nói với mẹ.
Mẹ thay con chủ trì công đạo.
Cô thỏa mãn cười cười một mình, bàn tay nhỏ bé lướt trên bàn phím, gửi lời cảm ơn đến mọi người.
Lúc này giọng Thím Trương truyền tới
- Nhi Nhi, mau lại đây xem ta làm gì cho cháu này!
Cô tạm cất điện thoại rồi tò mò tiến lại gần chỗ bà và các chị giúp việc đang đứng.
Họ dần dần tản ra, nhường chỗ cho cô đi tới phía chiếc bánh sinh nhật màu trắng đơn giản, tinh tế, phía trên còn cắm cây nến số 19 và dòng chứ Happy birthday Nhi Nhi màu vàng đẹp đẽ.
Khóe môi không kiềm được mà cong lên một đường hoàn mĩ.
- Mọi người...!
- Tiểu thư, chúc mừng sinh nhật!
Cô ôm tất cả mọi người, tiếng khóc nức nở cũng vang lên khe khẽ.
Thím Trương đau lòng mà lau đi
- Cô bé ngốc, sao lại khóc rồi? Ngày sinh nhật mà rơi nước mắt là không may mắn đâu! Nào mau ước đi rồi thổi nến!
Cô gật đầu rồi chắp tay lại
"Điều ước thứ nhất, hi vọng mình sẽ có một khởi đầu mới tốt hơn.
Thứ hai, hi vọng cha mẹ Lãnh, thím Trương và các chị, Tuệ Mẫn, Tiêu Ngạn, Tiêu Ngạo, chị Bạch Sênh và cả chú Âu Dương sẽ được sống mạnh khỏe, hạnh phúc.
Thứ ba, hi vọng anh...bên chị ta sẽ vui vẻ, và đừng quên em nhé!"
Có lẽ sinh nhật này thật buồn nhưng cũng thật vui.
Trừ người cô yêu không nhớ sinh nhật cô, ai cũng đều nhớ cả.
Chứng tỏ cô không hề cô đơn, cô cũng không quá cần đến anh trong ngày đặc biệt này...!
Đúng vậy, em không cần anh nữa rồi...!1
__
độc giả iu dấu, nếu thấy hay nhớ nhấn like cho Lily nhe....
Anh là muốn nói anh chỉ thích thân thể cô thôi đúng không? Đúng là cô quá tự đề cao mình rồi.
- Sao? Thất vọng hả? - anh chọt mũi cô, hỏi
Cô gạt tay anh ra, muốn chui xuống khỏi người anh thì bị anh kéo lại
- Tôi đã cho em đi chưa?
- Việc gì muốn thì anh đã làm hết rồi, em cũng chẳng phải người anh yêu nên không có nghĩa vụ phải tiếp tục ở đây nữa, hoặc nếu anh cần người ngủ chung em sẽ gọi Lâm Uyển Như đến, trả anh cho chị ta! Buông em ra!
Anh nhất thời ngây ra trước lời nói của cô, chính anh cũng thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, nhưng không hiểu vì sao? Trong kí ức anh, Lâm Uyển Như là người anh dành trọn trái tim, nhưng ngay phút này, con tim lại đang mách bảo anh phải giữ người con gái này lại.
Thiên Nhi thấy anh dần buông lỏng bàn tay, cũng không nói gì nữa, cô nhặt lại đồ mặc lên rồi rời đi, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Anh nào có biết, giây phút này, cô buông bỏ thật rồi.
Tình yêu mệt mỏi, cô không níu kéo thêm được nữa, vì dù gì anh cũng chẳng yêu cô nữa, tiếp tục thì người tổn thương nhiều hơn cũng là cô thôi.
Cô nuốt nước mắt vào trong, bước xuống cầu thang nhìn thấy thím Trương và người làm đều đang lo lắng nhìn cô.
Cô cười dịu nhưng ánh mắt buồn man mác
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
- Thiếu gia ngài ấy...!
Cô lắc đầu, giọng nói hơi khàn
- Cháu ổn.
Mọi người cứ làm việc, không cần lo cho cháu!
Cô nói rồi bước ra ngoài vườn, nơi valender đang nở rộ đầy kiêu hãnh.1
Thiên Nhi lục tìm lại trong túi áo, thật may là lọ nước hoa không bị gì.
Cô ngắm nghía nó một hồi rồi mở ra xịt vào không khí để hương thơm lan tỏa vào trong gió hạ.
Mùi hương khoan khoái khiến lòng cô nhẹ đi không ít.
- Phong à, anh có còn nhớ đến lavender của chúng ta không? Sợ là khi em rời khỏi đây sẽ chẳng có ai còn đến ngắm nó nữa...!
Cô lấy điện thoại ra, gọi đến một số máy
- Chào bác, cháu là Thiên Nhi đây ạ!
Cửu Hoàng Hiên vui vẻ đáp lời
- Tiểu Nhi, cháu suy nghĩ sao rồi, có đồng ý lời đề nghị của ta không?
- Dạ, cháu đồng ý.
Dục Phong đứng từ trên tầng, mùi hương lavender thoang thoảng phảng phất trong không trung, nhưng không giống mùi hương tự nhiên, mà giống một loại nước hoa thì đúng hơn.
Anh chưa từng ngửi thấy mùi này trước đây, chỉ biết anh rất thích nó lúc này.
- Dục Phong à...!
Tiếng gọi mềm mại phía sau vang lên, Dục Phong vừa quay lại thì Lâm Uyển Như đã nhào vào lòng anh ôm ấp.
- Anh không có gì để nói với em sao?
Cô ta giương đôi mắt ậng nước lên nhìn anh, vẻ uất ức.
Tuy anh không đẩy cô ta ra, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ nhàn nhạt, không mấy bận tâm.
Từ giây phút đằm chìm cùng Thiên Nhi, anh hiểu trái tim mình loạn nhịp vì ai rồi, nhưng quá khứ là thứ khó bỏ.
Anh từng yêu Lâm Uyển Như, hứa hẹn với cô ta những điều tốt đẹp nhất, nếu bây giờ lại nói rằng "Xin lỗi anh không yêu em nữa" thì thật là quá tàn nhẫn với cô gái yêu anh bằng cả tâm can này.
Vì vậy, anh vẫn để Lâm Uyển Như ở bên, cho cô ta tiền tài, danh phận, địa vị...mọi thứ trừ tình yêu, như một cách anh đền đáp và có trách nhiệm với quá khứ của mình.
Đương nhiên, nếu cô ta yêu người khác, anh sẵn sàng để cô ta đi.
Còn Thiên Nhi...anh chưa biết nữa.
Anh muốn giữ cô ở bên nhưng không thể tìm được một lí do hợp lý nào.
- Phong à, anh có nghe em nói không?
Giọng Lâm Uyển Như lôi anh về thực tại.
- Anh xin lỗi! Lát anh còn có việc, em cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ anh.
Anh không trả lời câu hỏi của cô ta, một đường đi thẳng xuống nhà rồi leo lên con xe đen quen thuộc, phóng ra ngoài đường lớn.
Thiên Nhi vẫn còn đang trò chuyện cùng Cửu Hoàng Hiên.
Cô mở camera rồi quay xung quanh khu vườn tím của mình cho ông xem
- Cháu rất thích Lavender sao? - ông hỏi
- Đúng vậy, rất thích.
- Ừm.
Cháu có muốn ta hát tặng cháu một bài không?
Cô ngẩn ra
- Hả? Sao bác đột nhiên hỏi thế?
- Hôm nay là sinh nhật cháu mà! Ta đang đi công tác nên không tới tận nơi chúc mừng cháu được, món quà có thể nhất bây giờ chính là một bài hát.
Nào nói đi, ta sẽ hát cho cháu nghe.
Phải nói cháu là người may mắn thứ hai được ta hát tặng đó!
Lòng cô vui sướng vô cùng.
Thì ra vẫn còn người biết và nhớ sinh nhật cô.
- Hahaa, người đầu tiên là bà ấy đúng không? Cháu chỉ xứng đáng làm người thứ hai thôi à? - cô đùa
- Haaha con nhóc này, chưa gì đã biết chọc ta rồi!
Tiếp theo đó là bài hát Happy Birthday vang lên cùng tiếng cười của cô gái nhỏ.
Dù giọng ông có chút trầm, lạnh và lệch tông, nghe khá buồn cười, nhưng với cô đó là món quà ấm áp nhất trong sinh nhật thứ 19 này.
Khi Thiên Nhi trở vào nhà thì đã nhá nhem tối.
Vừa đi cô vừa đọc những dòng tin nhắn mà mọi người gửi tới từ hồi trưa
Tuệ Mẫn: Em iu, chị xin lỗi không vì không tới thăm cưng được nha! Hồng bao 190 đô la cho cưng, chị sẽ sớm bù đắp vào một ngày không xa.
Mãi iu em [trái tim]
Bạch Sênh, Âu Dương: Em gái, sinh nhật vui vẻ không được quạo! Hồng bao đầy túi.
[Ảnh chuyển tiền]
Tiêu Ngạn: Tiểu Bạch thỏ, lớn thêm rồi thì đừng bắt nạt chú nữa nha...!
Cha mẹ Lãnh: Tiểu Nhi, sinh nhật vui vẻ.
Tuổi mới phải xinh đẹp hơn, yêu bản thân nhiều hơn nha! Nếu thằng Phong mà có làm gì khiến con buồn thì cứ nói với mẹ.
Mẹ thay con chủ trì công đạo.
Cô thỏa mãn cười cười một mình, bàn tay nhỏ bé lướt trên bàn phím, gửi lời cảm ơn đến mọi người.
Lúc này giọng Thím Trương truyền tới
- Nhi Nhi, mau lại đây xem ta làm gì cho cháu này!
Cô tạm cất điện thoại rồi tò mò tiến lại gần chỗ bà và các chị giúp việc đang đứng.
Họ dần dần tản ra, nhường chỗ cho cô đi tới phía chiếc bánh sinh nhật màu trắng đơn giản, tinh tế, phía trên còn cắm cây nến số 19 và dòng chứ Happy birthday Nhi Nhi màu vàng đẹp đẽ.
Khóe môi không kiềm được mà cong lên một đường hoàn mĩ.
- Mọi người...!
- Tiểu thư, chúc mừng sinh nhật!
Cô ôm tất cả mọi người, tiếng khóc nức nở cũng vang lên khe khẽ.
Thím Trương đau lòng mà lau đi
- Cô bé ngốc, sao lại khóc rồi? Ngày sinh nhật mà rơi nước mắt là không may mắn đâu! Nào mau ước đi rồi thổi nến!
Cô gật đầu rồi chắp tay lại
"Điều ước thứ nhất, hi vọng mình sẽ có một khởi đầu mới tốt hơn.
Thứ hai, hi vọng cha mẹ Lãnh, thím Trương và các chị, Tuệ Mẫn, Tiêu Ngạn, Tiêu Ngạo, chị Bạch Sênh và cả chú Âu Dương sẽ được sống mạnh khỏe, hạnh phúc.
Thứ ba, hi vọng anh...bên chị ta sẽ vui vẻ, và đừng quên em nhé!"
Có lẽ sinh nhật này thật buồn nhưng cũng thật vui.
Trừ người cô yêu không nhớ sinh nhật cô, ai cũng đều nhớ cả.
Chứng tỏ cô không hề cô đơn, cô cũng không quá cần đến anh trong ngày đặc biệt này...!
Đúng vậy, em không cần anh nữa rồi...!1
__
độc giả iu dấu, nếu thấy hay nhớ nhấn like cho Lily nhe....