Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: 40: Lời Nói Dối
Chương này mình sẽ viết về đôi Tiêu Ngạn x Du Tuệ Mẫn là chủ yếu nhe!
____________
Chiếc xe đen sang trọng dừng trước cổng trường đại học.
Thiên Nhi âu yếm hôn tạm biệt Dục Phong rồi bước xuống xe.
Dảo bước tiến vào sân trường, vô số lời cảm thán đến từ sinh viên khác
- Cô ấy là Lãnh Hàn Thiên Nhi sao? Là vị hôn thê của Phong tổng tập đoàn NP đó à?
- Đúng vậy, cô ấy thật đẹp a, còn khí chất nữa! Nếu tôi là con trai thì nhất định cũng sẽ đổ cô ấy!
- Ủa không đúng, cô ta mang họ Lãnh Hàn mà? Chẳng phải người cùng một nhà sao?.
Truyện Xuyên Nhanh
- Ài, thông tin của cậu chậm quá! Cô ấy vốn là cháu gái nuôi của Phong tổng đó, nhưng giờ không phải nữa rồi!
- Nhưng sớm muộn gì cũng lại mang họ Lãnh Hàn thôi...!
Thiên Nhi lướt qua đám đông đang dòm ngó mình, cũng không quá để ý đến những lời trôi nổi đó.
Vì suốt 1 tuần qua cô đã quen với chúng rồi, trong đầu hiện tại chỉ đang nghĩ về bữa tiệc tối nay.
Đến lớp học quen thuộc, cô bạn thân cũng đã ở đó rồi.
Cô vui vẻ chạy lại
- Ê Du Tuệ Mẫn, nay bồ đến sớm vậy?
Khuôn mặt Tuệ Mẫn có chút mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ
- Đây cũng chả muốn đến sớm đâu, nếu không nhờ ơn của ông chú già họ Tiêu đó, haizzz
- Có chuyện gì với hai người vậy hử?
Du tiểu thư thở dài.
Chả là đêm qua Tiêu Ngạn cứ liên tục đập cửa nhà cô, cô nhất quyết không mở thì quay qua gọi điện.
Cô lại không thèm nghe máy thì hắn liền nghĩ ra kế trèo vào phòng cô qua cửa sổ.
Rồi sau đó mặc cô đánh đuổi, hắn vẫn mặt dày trèo lên giường ôm cô ngủ.
Còn bảo gì mà mai sẽ nói chuyện.
Tưởng đâu đã được yên, hắn còn dở hơi nằm nghiêng người ngắm cô cả đêm.
Thử hỏi có ai ngủ được khi bị nhìn chằm chằm thế không? Bất quá cô giả vờ ngủ, đến xoay người cũng chẳng dám.
Cuối cùng, sáng sớm liền mò dậy đến trường.
Thiên Nhi nghe xong, tặc lưỡi, câm nín, hạn hán lời.
- Hoi bỏ ông chú già đó qua một bên đi.
Tối nay ra biển không? Dục Phong bao nguyên bãi biển chơi rồi
Tuệ Mẫn nghe tới chơi thì mặt mày sáng rực, nhưng nếu có Dục Phong thì hẳn Tiêu Ngạn cũng không thiếu
- Chả đi đâu, lão Tiêu Ngạn lại ở đấy thì ăn ***!
- Chú ấy đi công tác rồi, chắc hôm qua ôm mày để lấy tinh thần cho cả tuần đó! - Thiên Nhi uốn lưỡi
Đúng lúc này Mẫn Mẫn nhận được tin nhắn của hắn nói hẹn gặp lại vào 3 ngày sau.
Thế là cô nhóc ngây thơ tin lời bạn, lòng khấp khởi vui mừng vì sắp được bung lụa một đêm.
_____
Bãi biển, 20h
- Oa mát quá đi! - Thiên Nhi cảm thán
Dục Phong cùng Thiên Nhi, Âu Dương cùng Bạch Sênh, Tuệ Mẫn vô tình cùng chú già đáng ghét
- Ông chú già này, dám lừa tôi nữa à? Lãnh Hàn Thiên Nhi, cậu lăn ra đây cho mình! - Tuệ Mẫn lửa giận bùng bùng
Thiên Nhi đâu có dại, liền trốn sau lưng chú như thỏ con gặp sói
- Cậu được lắm Nhi, bà đây nhớ mặt cậu!
Cô nói rồi toan bỏ đi, nhưng chưa được mấy bước liền bị Tiêu Ngạn ôm chặt vào lòng.
Bốn người còn lại biết ý liền lui ra chỗ khác.
Cảm nhận cô gái trong lòng đã không còn giãy dụa, Tiêu Ngạn mới buông cô ra, xoay người cô lại để 4 mắt đối nhau
- Mẫn Mẫn, có chuyện gì em nói với tôi được không? Hoặc thà rằng em cứ đánh tôi chứ đừng im lặng như vậy rồi rời xa tôi.
Giọng hắn trầm ấm khác thường, không mang theo ý bông đùa như mọi khi.
Du Tuệ Mẫn cảm nhận hơi ấm từ tay anh, lại cảm thấy bực bội trong lòng vì hơi ấm này đã từng được vô số cô gái khác thử qua.
Cô gạt tay anh ra
- Đồ nói dối!
Tuệ Mẫn ghét nhất là dối trá.
Năm xưa khi cha cô đi công tác dài ngày, mẹ cô đột nhiên kéo va li rời khỏi nhà.
Cô chạy đuổi theo hỏi bà đi đâu, bà không cười, chỉ xoa nhẹ đầu cô rồi nói: "Mẹ sẽ về sớm với con, đợi mẹ nha!".
Sau đó cô đã đợi bà, đợi gần một tháng nhưng không hề thấy bóng dáng bà lần nào nữa.
Mãi cho đến khi cha cô về, ông chỉ ôm cô rồi khóc, khuyên cô nên quên mẹ đi.
Thì ra bà ấy đã bỏ đi theo một người đàn ông giàu có hơn, bà ấy không cần cô nữa.
Lời hứa quay lại vốn chỉ là một cái cớ hợp lí cho sự biến mất của bà.
Tuệ Mẫn nghĩ hắn đây cũng vậy, chỉ đem lời nói dối phù phiếm ra để che mắt cô.
Cô không muốn bị lừa nữa đâu.
Tiêu Ngạn ngẩn người
- Nói dối? Tôi chưa từng nói dối em.
- Chú rõ ràng qua lại với nhiều cô gái khác, vậy mà còn nói nghiêm túc muốn yêu đương với tôi.
Đúng vậy, là tôi ngốc mới tin lời công tử đào hoa như chú, đáng lẽ tôi không nên mơ mộng bất cứ điều gì...!
Phải, cô đã muốn tin hắn, cho đến khi thấy hắn cùng một người phụ nữ xinh đẹp chân ôm tay ấp tại cửa quán bar.
Cô càng nói càng khiến hắn đau lòng.
Cô là người đầu tiên khiến hắn rung động, có thể trước kia hắn sa ngã nhưng thật sự từ khi gặp cô hắn đã thay đổi rất nhiều, thay đổi để xứng đáng với đóa hoa thuần khiết như cô.
Tiêu Ngạn không muốn bỏ lỡ đóa hoa hiếm có này, hắn lao tới ôm cô vào lòng một lần nữa, trước khi nhận được bất kì một sự phản kháng nào, nhanh chóng khóa môi cô bằng một nụ hôn mạnh mẽ.
Chờ khi chân cô đã mềm nhũn, toàn thân vô lực dựa vào ngực hắn, hắn mới tha cho đôi môi xinh đẹp.
Giọng nói thỏ thẻ dỗ dành vang lên bên tai
- Mẫn Mẫn, tôi thích em là thật, yêu em là thật, mọi người con gái tôi dây dưa trước đó đều đã triệt để cắt đứt.
Nếu không tin em có thể kiểm tra điện thoại của tôi, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của em.
Hắn đặt điện thoại vào tay cô.
Tuệ Mẫn không đáp lại nhưng trong lòng đã có chút mềm đi.
Cô dậm mạnh vào chân hắn rồi nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay hắn.
Đứng đối mặt một lần nữa, cô nhìn sâu vào cặp mắt đen của hắn như thể kiểm chứng độ chân thực của lời nói
- Người phụ nữ chú ôm trước cửa quán bar là ai?
Tiêu Ngạn đối với câu hỏi bất ngờ của cô có chút thích thú
- Em ghen sao?
Tuệ Mẫn thay vì nói dối thì liền gật đầu
- Phải
Hắn có chút giật mình trước câu trả lời trung thực của cô.
Chẳng phải bình thường trong truyện ngôn tình, nữ chính đều sẽ quay mặt đi rồi nói dối cảm xúc của mình sao?
Tuệ Mẫn cũng định thế đó, nhưng cô không muốn rời khỏi tròng mắt đen của hắn, như thể sợ rằng sẽ để lỡ bất kì chuyển động nào trong con ngươi ấy.
Tiêu Ngạn thấy cô tập trung vào mình thì càng thích thú, cúi mặt xuống để hai cặp mắt chỉ còn cách nhau tầm vài centimet, trong lòng không ngừng kêu:"Em nhìn đi, tôi cho em nhìn, nhìn cho kĩ xem tôi có nói dối không nhé!"
- Em đang ghen với chị rể tương lai đó à? Cô gái ấy là chị gái của anh, Tiêu Ngân.1
Lúc bấy giờ mí mắt Tuệ Mẫn mới nhẹ nhàng lay động, chớp chớp vài lần như cánh bướm mỏng manh đẹp đẽ.
Từ khoảng cách gần này, Tiêu Ngạn dễ dàng thấy được gò má cô đã phiếm hồng, ánh mắt vội né tránh ánh mắt hắn cùng đôi môi mấp máy do dự.
- Nhóc con, em hiểu tôi rồi chứ?
Tuệ Mẫn rụt rè nhìn hắn, nhận ra bản thân đã quá cảnh giác mà hiểu lầm hắn, liền muốn chuộc tội bằng nụ hôn nhẹ trên đầu môi, cảm giác như chuồn chuồn lướt qua vậy
Tiêu Ngạn cười ngây ngốc nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, không kiềm được mà ngấu nghiến môi cô lần nữa bằng nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn.
- Mẫn Nhi, hôn như này mới đủ chuộc tội...!
_______________
Hai cặp đôi bên kia như cha mẹ già nhìn con trẻ, lộ ra nụ cười hài lòng ấm áp.
Thiên Nhi tự nhủ rằng bản thân đã nhìn sai con người Tiêu Ngạn rồi.
Có thể hắn không đoan chính như chồng cô nhưng hắn cũng rất tốt, rất chân thành với bạn thân của cô.
Sau khi Tiêu Ngạn và Du Tuệ Mẫn làm hoà, sáu người cùng nhau mở tiệc nướng trên bờ biển.
Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất là khi vào bếp.
Tối nay tuy không có bếp nhưng 3 vị tổng tài khét tiếng của chúng ta lại được dịp đeo tạp dề.
Thiên Nhi cầm hộ Dục Phong áo vest, hai mắt sáng lên nhìn người đàn ông của mình cực kì hấp dẫn bên giàn nướng.
Chiếc áo sơ mi trắng xắn tay áo lên một phần, chiếc tạp dề màu hường phấn ngọt ngào nhưng không sao che lấp được vẻ đẹp trai của anh.
- Phong à, nhìn bên này nè!
Anh vừa quay sang thì cô nhanh tay chụp lại
- Em làm gì vậy?
- Chụp ảnh đó! Chồng em thật đẹp trai a! Sau này em sẽ cho con của chúng ta xem lại, để nó hiểu cha nó từng bảnh bao đến như này.
Dục Phong nghe cô nhắc đến tương lai, khoé môi cong lên hạnh phúc, trong lòng tự nghĩ: con chúng ta sẽ là nam hay nữ nhỉ? À không, tốt nhất là một đôi long phụng, hay làm cả đội bóng cho vui cửa vui nhà nhỉ? Không được, thế thì cực khổ cho vợ yêu quá!
Thế là một bữa tối trôi qua trong tiếng cười vui vẻ.
Sau đó 6 người còn cùng nhau ngắm sao, đốt pháo, tận dụng triệt để buổi tụ tập hôm nay..
____________
Chiếc xe đen sang trọng dừng trước cổng trường đại học.
Thiên Nhi âu yếm hôn tạm biệt Dục Phong rồi bước xuống xe.
Dảo bước tiến vào sân trường, vô số lời cảm thán đến từ sinh viên khác
- Cô ấy là Lãnh Hàn Thiên Nhi sao? Là vị hôn thê của Phong tổng tập đoàn NP đó à?
- Đúng vậy, cô ấy thật đẹp a, còn khí chất nữa! Nếu tôi là con trai thì nhất định cũng sẽ đổ cô ấy!
- Ủa không đúng, cô ta mang họ Lãnh Hàn mà? Chẳng phải người cùng một nhà sao?.
Truyện Xuyên Nhanh
- Ài, thông tin của cậu chậm quá! Cô ấy vốn là cháu gái nuôi của Phong tổng đó, nhưng giờ không phải nữa rồi!
- Nhưng sớm muộn gì cũng lại mang họ Lãnh Hàn thôi...!
Thiên Nhi lướt qua đám đông đang dòm ngó mình, cũng không quá để ý đến những lời trôi nổi đó.
Vì suốt 1 tuần qua cô đã quen với chúng rồi, trong đầu hiện tại chỉ đang nghĩ về bữa tiệc tối nay.
Đến lớp học quen thuộc, cô bạn thân cũng đã ở đó rồi.
Cô vui vẻ chạy lại
- Ê Du Tuệ Mẫn, nay bồ đến sớm vậy?
Khuôn mặt Tuệ Mẫn có chút mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ
- Đây cũng chả muốn đến sớm đâu, nếu không nhờ ơn của ông chú già họ Tiêu đó, haizzz
- Có chuyện gì với hai người vậy hử?
Du tiểu thư thở dài.
Chả là đêm qua Tiêu Ngạn cứ liên tục đập cửa nhà cô, cô nhất quyết không mở thì quay qua gọi điện.
Cô lại không thèm nghe máy thì hắn liền nghĩ ra kế trèo vào phòng cô qua cửa sổ.
Rồi sau đó mặc cô đánh đuổi, hắn vẫn mặt dày trèo lên giường ôm cô ngủ.
Còn bảo gì mà mai sẽ nói chuyện.
Tưởng đâu đã được yên, hắn còn dở hơi nằm nghiêng người ngắm cô cả đêm.
Thử hỏi có ai ngủ được khi bị nhìn chằm chằm thế không? Bất quá cô giả vờ ngủ, đến xoay người cũng chẳng dám.
Cuối cùng, sáng sớm liền mò dậy đến trường.
Thiên Nhi nghe xong, tặc lưỡi, câm nín, hạn hán lời.
- Hoi bỏ ông chú già đó qua một bên đi.
Tối nay ra biển không? Dục Phong bao nguyên bãi biển chơi rồi
Tuệ Mẫn nghe tới chơi thì mặt mày sáng rực, nhưng nếu có Dục Phong thì hẳn Tiêu Ngạn cũng không thiếu
- Chả đi đâu, lão Tiêu Ngạn lại ở đấy thì ăn ***!
- Chú ấy đi công tác rồi, chắc hôm qua ôm mày để lấy tinh thần cho cả tuần đó! - Thiên Nhi uốn lưỡi
Đúng lúc này Mẫn Mẫn nhận được tin nhắn của hắn nói hẹn gặp lại vào 3 ngày sau.
Thế là cô nhóc ngây thơ tin lời bạn, lòng khấp khởi vui mừng vì sắp được bung lụa một đêm.
_____
Bãi biển, 20h
- Oa mát quá đi! - Thiên Nhi cảm thán
Dục Phong cùng Thiên Nhi, Âu Dương cùng Bạch Sênh, Tuệ Mẫn vô tình cùng chú già đáng ghét
- Ông chú già này, dám lừa tôi nữa à? Lãnh Hàn Thiên Nhi, cậu lăn ra đây cho mình! - Tuệ Mẫn lửa giận bùng bùng
Thiên Nhi đâu có dại, liền trốn sau lưng chú như thỏ con gặp sói
- Cậu được lắm Nhi, bà đây nhớ mặt cậu!
Cô nói rồi toan bỏ đi, nhưng chưa được mấy bước liền bị Tiêu Ngạn ôm chặt vào lòng.
Bốn người còn lại biết ý liền lui ra chỗ khác.
Cảm nhận cô gái trong lòng đã không còn giãy dụa, Tiêu Ngạn mới buông cô ra, xoay người cô lại để 4 mắt đối nhau
- Mẫn Mẫn, có chuyện gì em nói với tôi được không? Hoặc thà rằng em cứ đánh tôi chứ đừng im lặng như vậy rồi rời xa tôi.
Giọng hắn trầm ấm khác thường, không mang theo ý bông đùa như mọi khi.
Du Tuệ Mẫn cảm nhận hơi ấm từ tay anh, lại cảm thấy bực bội trong lòng vì hơi ấm này đã từng được vô số cô gái khác thử qua.
Cô gạt tay anh ra
- Đồ nói dối!
Tuệ Mẫn ghét nhất là dối trá.
Năm xưa khi cha cô đi công tác dài ngày, mẹ cô đột nhiên kéo va li rời khỏi nhà.
Cô chạy đuổi theo hỏi bà đi đâu, bà không cười, chỉ xoa nhẹ đầu cô rồi nói: "Mẹ sẽ về sớm với con, đợi mẹ nha!".
Sau đó cô đã đợi bà, đợi gần một tháng nhưng không hề thấy bóng dáng bà lần nào nữa.
Mãi cho đến khi cha cô về, ông chỉ ôm cô rồi khóc, khuyên cô nên quên mẹ đi.
Thì ra bà ấy đã bỏ đi theo một người đàn ông giàu có hơn, bà ấy không cần cô nữa.
Lời hứa quay lại vốn chỉ là một cái cớ hợp lí cho sự biến mất của bà.
Tuệ Mẫn nghĩ hắn đây cũng vậy, chỉ đem lời nói dối phù phiếm ra để che mắt cô.
Cô không muốn bị lừa nữa đâu.
Tiêu Ngạn ngẩn người
- Nói dối? Tôi chưa từng nói dối em.
- Chú rõ ràng qua lại với nhiều cô gái khác, vậy mà còn nói nghiêm túc muốn yêu đương với tôi.
Đúng vậy, là tôi ngốc mới tin lời công tử đào hoa như chú, đáng lẽ tôi không nên mơ mộng bất cứ điều gì...!
Phải, cô đã muốn tin hắn, cho đến khi thấy hắn cùng một người phụ nữ xinh đẹp chân ôm tay ấp tại cửa quán bar.
Cô càng nói càng khiến hắn đau lòng.
Cô là người đầu tiên khiến hắn rung động, có thể trước kia hắn sa ngã nhưng thật sự từ khi gặp cô hắn đã thay đổi rất nhiều, thay đổi để xứng đáng với đóa hoa thuần khiết như cô.
Tiêu Ngạn không muốn bỏ lỡ đóa hoa hiếm có này, hắn lao tới ôm cô vào lòng một lần nữa, trước khi nhận được bất kì một sự phản kháng nào, nhanh chóng khóa môi cô bằng một nụ hôn mạnh mẽ.
Chờ khi chân cô đã mềm nhũn, toàn thân vô lực dựa vào ngực hắn, hắn mới tha cho đôi môi xinh đẹp.
Giọng nói thỏ thẻ dỗ dành vang lên bên tai
- Mẫn Mẫn, tôi thích em là thật, yêu em là thật, mọi người con gái tôi dây dưa trước đó đều đã triệt để cắt đứt.
Nếu không tin em có thể kiểm tra điện thoại của tôi, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của em.
Hắn đặt điện thoại vào tay cô.
Tuệ Mẫn không đáp lại nhưng trong lòng đã có chút mềm đi.
Cô dậm mạnh vào chân hắn rồi nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay hắn.
Đứng đối mặt một lần nữa, cô nhìn sâu vào cặp mắt đen của hắn như thể kiểm chứng độ chân thực của lời nói
- Người phụ nữ chú ôm trước cửa quán bar là ai?
Tiêu Ngạn đối với câu hỏi bất ngờ của cô có chút thích thú
- Em ghen sao?
Tuệ Mẫn thay vì nói dối thì liền gật đầu
- Phải
Hắn có chút giật mình trước câu trả lời trung thực của cô.
Chẳng phải bình thường trong truyện ngôn tình, nữ chính đều sẽ quay mặt đi rồi nói dối cảm xúc của mình sao?
Tuệ Mẫn cũng định thế đó, nhưng cô không muốn rời khỏi tròng mắt đen của hắn, như thể sợ rằng sẽ để lỡ bất kì chuyển động nào trong con ngươi ấy.
Tiêu Ngạn thấy cô tập trung vào mình thì càng thích thú, cúi mặt xuống để hai cặp mắt chỉ còn cách nhau tầm vài centimet, trong lòng không ngừng kêu:"Em nhìn đi, tôi cho em nhìn, nhìn cho kĩ xem tôi có nói dối không nhé!"
- Em đang ghen với chị rể tương lai đó à? Cô gái ấy là chị gái của anh, Tiêu Ngân.1
Lúc bấy giờ mí mắt Tuệ Mẫn mới nhẹ nhàng lay động, chớp chớp vài lần như cánh bướm mỏng manh đẹp đẽ.
Từ khoảng cách gần này, Tiêu Ngạn dễ dàng thấy được gò má cô đã phiếm hồng, ánh mắt vội né tránh ánh mắt hắn cùng đôi môi mấp máy do dự.
- Nhóc con, em hiểu tôi rồi chứ?
Tuệ Mẫn rụt rè nhìn hắn, nhận ra bản thân đã quá cảnh giác mà hiểu lầm hắn, liền muốn chuộc tội bằng nụ hôn nhẹ trên đầu môi, cảm giác như chuồn chuồn lướt qua vậy
Tiêu Ngạn cười ngây ngốc nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, không kiềm được mà ngấu nghiến môi cô lần nữa bằng nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn.
- Mẫn Nhi, hôn như này mới đủ chuộc tội...!
_______________
Hai cặp đôi bên kia như cha mẹ già nhìn con trẻ, lộ ra nụ cười hài lòng ấm áp.
Thiên Nhi tự nhủ rằng bản thân đã nhìn sai con người Tiêu Ngạn rồi.
Có thể hắn không đoan chính như chồng cô nhưng hắn cũng rất tốt, rất chân thành với bạn thân của cô.
Sau khi Tiêu Ngạn và Du Tuệ Mẫn làm hoà, sáu người cùng nhau mở tiệc nướng trên bờ biển.
Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất là khi vào bếp.
Tối nay tuy không có bếp nhưng 3 vị tổng tài khét tiếng của chúng ta lại được dịp đeo tạp dề.
Thiên Nhi cầm hộ Dục Phong áo vest, hai mắt sáng lên nhìn người đàn ông của mình cực kì hấp dẫn bên giàn nướng.
Chiếc áo sơ mi trắng xắn tay áo lên một phần, chiếc tạp dề màu hường phấn ngọt ngào nhưng không sao che lấp được vẻ đẹp trai của anh.
- Phong à, nhìn bên này nè!
Anh vừa quay sang thì cô nhanh tay chụp lại
- Em làm gì vậy?
- Chụp ảnh đó! Chồng em thật đẹp trai a! Sau này em sẽ cho con của chúng ta xem lại, để nó hiểu cha nó từng bảnh bao đến như này.
Dục Phong nghe cô nhắc đến tương lai, khoé môi cong lên hạnh phúc, trong lòng tự nghĩ: con chúng ta sẽ là nam hay nữ nhỉ? À không, tốt nhất là một đôi long phụng, hay làm cả đội bóng cho vui cửa vui nhà nhỉ? Không được, thế thì cực khổ cho vợ yêu quá!
Thế là một bữa tối trôi qua trong tiếng cười vui vẻ.
Sau đó 6 người còn cùng nhau ngắm sao, đốt pháo, tận dụng triệt để buổi tụ tập hôm nay..