Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: 13: Nhưng Ta Chưa Mệt
- Chú...buông...buông con ra...- Giọng nói yếu ớt, mềm mỏng khiến ai kia càng nóng máu
- Sao? Không muốn ta đụng đến vậy sao? Thằng đó khiến nhóc từ chối ta đến vậy sao?
Giọng anh có chút khàn, vừa tức giận lại có chút đáng thương như thể bị người ta vứt bỏ.
Bàn tay vô tình hay cố ý bóp mạnh 1 cái khiến cô phải rên khẽ.
Nhưng thằng đó là sao?
- Chú nghĩ cái quái gì vậy? Ngoài chú ra chưa có thằng nào chạm nổi 1 móng tay vào con đâu!
Câu nói của cô khiến anh có chút sững sờ, nhưng dấu vết trên cơ thể như tố cáo cô, cô tưởng anh ngu ngốc vậy sao?
- Thiên Nhi, nhóc lừa con nít chắc? Tưởng ta không biết mấy cái dấu này là gì à?
Anh áp khuôn mặt cào cổ cô, cắn nhẹ lên 1 nốt đỏ thể hiện cho ý nói của mình.
Thiên Nhi bị đau, giờ mới nhớ đến mấy nốt đỏ chết tiệt trên người, chắc chú nghĩ nó là dấu hôn, lại cả tay chân đều có, giờ cô hiểu tại sao người đàn ông này lại điên tiết vậy rồi.
- Mấy cái này là con bị súng nhựa bắn đó!
Nghe cô nói vậy anh mới rời khỏi cổ cô, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như kiểm chứng sự chân thật
- Có đau không? Nói ta biết đứa nào dám động vào nhóc?
Anh vừa nói vừa liếm nhẹ lên vết thương như muốn xoa dịu nó, điều đó khiến Thiên Nhi khẽ run rẩy.
Chú cô thật biến thái mà!
Đau thì đau nhưng Thiên Nhi vẫn giả bộ không sao, lắc đầu.
Cô biết rằng nếu chú cô biết 3 kẻ kia chắc chắn họ sẽ không còn đường tồn tại trong thành phố này.
Dù sao cũng dạy dỗ 1 trận rồi, cô không độc ác đến vậy đâu.
Thấy cháu gái không muốn nói anh cũng thôi, để tự điều tra sau vậy.
Vì vấn đề cấp bách bây giờ là chữa cháy, cơ thể anh nóng hết cả lên rồi! Phải tìm người đốt lửa để dập lửa thôi!
- Nhi Nhi ngoan, giúp ta!
Anh lại hôn lên môi cô, dục vọng và tình yêu đan xen, mạnh mẽ chiếm lấy bên trong, không để cô có cơ hội phản kháng.
Cậu nhỏ bên dưới đã rục rịch đứng lên.
Thiên Nhi cảm thấy thứ gì đó nong nóng đang cạ vào đùi mình.
Cô không phải trẻ con vì vậy cô biết đây là ý gì.
Có vẻ đêm nay khó mà toàn mạng rồi! Có chút sợ hãi nhưng mong chờ thì lớn hơn.
- Chờ đã...!- giọng mềm mại
- Ta không chờ được nữa! - hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô
- Lên phòng...được không?
Dục Phong cười ranh mãnh
- Chiều ý em!1
Anh bế ngang cô về phòng mình rồi bắt đầu hành sự.
Bàn tay to lớn men theo đường cong cơ thể mà tháo từng lớp trang phục: áo, váy rồi đến áo con, chỉ để lại độc 1 chiếc quần tam giác trắng nhỏ xinh.
Thiên Nhi lần đầu trần như nhộng trước mặt người khác, khuôn mặt đỏ ửng lại ngùng, thân thể khẽ uốn éo muốn che đi nhưng nơi nhạy cảm bằng 2 bàn tay nhỏ bé.
Tuy nhiên hành động này lọt vào mắt anh lại là khiêu khích, mời gọi.
Tiểu yêu tinh này thật có sức công phá mà!
Sức chịu đựng của có hạn, Dục Phong cởi bỏ cái áo sơ mi vướng víu trên người, lộ ra từng múi cơ chắc khỏe và nước da đồng hút mắt.
Thân hình to lớn nhanh chóng đè lên cơ thể mềm mại.
Anh âu yếm hôn môi cô, bàn tay không an phận mà rời xuống xoa bóp nơi căng tròn.
- Cháu gái ta lớn nhanh quá!
- Ưm...!Chú còn coi...ưm...cháu là cháu gái sao...!
Thiên Nhi theo từng chuyển động của nam nhân mà rên lên khe khẽ
- Ta nuôi cháu để thịt!1
Không báo trước, anh vuốt ve vùng tam giác rồi kéo nốt nó ra khỏi cơ thể cô.
Một ngón rồi 2 ngón tay từ từ đưa vào trong khai phá động nhỏ.
Cô bé bị xâm nhập bất ngờ, Thiên Nhi cong người uốn éo, hai chân khép chặt lại
- Chú...đừng...dừng lại...!Á!
- Ý em là đừng dừng lại sao?1
Anh mạnh mẽ tách hai bắp đùi ra, ngón tay càng gia tăng tốc độ, Thiên Nhi khổ sở tạo ra từng tiếng kêu ái muội, bàn tay đặt trên lưng anh siết chặt lại.
Bên dưới trở nên ẩm ướt, thực rất khó chịu.
Nhưng đột nhiên anh lại rút tay ra, để lại 1 khoảng trống rỗng.
Cô lơ mơ nhìn anh, ánh mắt như cầu xin được sủng, cô rất muốn anh tiếp tục lấp đầy chỗ trống này!
- Chú...!Làm ơn...!
Dục Phong nhếch mép đầy gian xảo, cô bé của anh đã biết động tình rồi!
Anh lột nốt vật cản cuối cùng là chiếc quần âu và quần nhỏ, giải phóng thằng em kiêu ngạo, rồi đặt nó vào khe nước của tiểu Nhi, mơn trớn bên ngoài để từ từ cảm nhận.
Thiên Nhi giương ánh mắt mọng nước về phía anh, tại sao khiêu khích rồi còn không cho vào, đây là muốn bức chết cô sao? Động nhỏ đã ngập đến nơi rồi!
- Nhóc dâm đãng, gọi tên tôi thì sẽ cho em!
- Hức! Dục Phong...!Cho em...!Làm ơn...!
Anh thỏa mãn ngấu nghiến hôn môi cô, đồng thời đưa cậu nhỏ từ từ tiến vào bên dưới, cho tới khi chạm phải tấm màn mỏng, anh mạnh mẽ đâm thủng nó, chính thức biến cô thành người phụ nữ.
Cơn đau rát khiến Thiên Nhi cong người, của anh lớn quá, nó đang nằm trong bụng dưới cô mà khuấy đảo.
Từng tiếng rên ái muội vang lên càng khiến nó ra vào mãnh liệt.
- A...!Đau...!Chậm lại chút...!Phong...!
- Ngoan thả lỏng ra nào!
Anh yêu chiều hôn lên trán cô, nhưng bên dưới không có dấu hiệu chậm lại, ngược lại càng làm càng hăng
- Tiểu yêu tinh...!Em thật gây nghiện mà!
- Hức...!Em không nổi nữa...!Tha cho em...!
- Nhưng ta chưa mệt!
Câu nói ngông cuồng của anh, Nhi Nhi chỉ biết bất lực.
Và kéo theo đó là thước phim cùng những âm thanh sống động khiến người ta đỏ mặt tía tai, người đàn ông như quái vật không biết mệt mỏi, cả đêm đổi không biết bao nhiêu tư thế, cô gái nhỏ van xin khàn giọng chỉ đổi lại những đợt cao trào nối tiếp.
Hai thân thể trần trụi cứ thế cuốn lấy nhau như thể hận không hòa làm 1 được....
- Sao? Không muốn ta đụng đến vậy sao? Thằng đó khiến nhóc từ chối ta đến vậy sao?
Giọng anh có chút khàn, vừa tức giận lại có chút đáng thương như thể bị người ta vứt bỏ.
Bàn tay vô tình hay cố ý bóp mạnh 1 cái khiến cô phải rên khẽ.
Nhưng thằng đó là sao?
- Chú nghĩ cái quái gì vậy? Ngoài chú ra chưa có thằng nào chạm nổi 1 móng tay vào con đâu!
Câu nói của cô khiến anh có chút sững sờ, nhưng dấu vết trên cơ thể như tố cáo cô, cô tưởng anh ngu ngốc vậy sao?
- Thiên Nhi, nhóc lừa con nít chắc? Tưởng ta không biết mấy cái dấu này là gì à?
Anh áp khuôn mặt cào cổ cô, cắn nhẹ lên 1 nốt đỏ thể hiện cho ý nói của mình.
Thiên Nhi bị đau, giờ mới nhớ đến mấy nốt đỏ chết tiệt trên người, chắc chú nghĩ nó là dấu hôn, lại cả tay chân đều có, giờ cô hiểu tại sao người đàn ông này lại điên tiết vậy rồi.
- Mấy cái này là con bị súng nhựa bắn đó!
Nghe cô nói vậy anh mới rời khỏi cổ cô, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như kiểm chứng sự chân thật
- Có đau không? Nói ta biết đứa nào dám động vào nhóc?
Anh vừa nói vừa liếm nhẹ lên vết thương như muốn xoa dịu nó, điều đó khiến Thiên Nhi khẽ run rẩy.
Chú cô thật biến thái mà!
Đau thì đau nhưng Thiên Nhi vẫn giả bộ không sao, lắc đầu.
Cô biết rằng nếu chú cô biết 3 kẻ kia chắc chắn họ sẽ không còn đường tồn tại trong thành phố này.
Dù sao cũng dạy dỗ 1 trận rồi, cô không độc ác đến vậy đâu.
Thấy cháu gái không muốn nói anh cũng thôi, để tự điều tra sau vậy.
Vì vấn đề cấp bách bây giờ là chữa cháy, cơ thể anh nóng hết cả lên rồi! Phải tìm người đốt lửa để dập lửa thôi!
- Nhi Nhi ngoan, giúp ta!
Anh lại hôn lên môi cô, dục vọng và tình yêu đan xen, mạnh mẽ chiếm lấy bên trong, không để cô có cơ hội phản kháng.
Cậu nhỏ bên dưới đã rục rịch đứng lên.
Thiên Nhi cảm thấy thứ gì đó nong nóng đang cạ vào đùi mình.
Cô không phải trẻ con vì vậy cô biết đây là ý gì.
Có vẻ đêm nay khó mà toàn mạng rồi! Có chút sợ hãi nhưng mong chờ thì lớn hơn.
- Chờ đã...!- giọng mềm mại
- Ta không chờ được nữa! - hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô
- Lên phòng...được không?
Dục Phong cười ranh mãnh
- Chiều ý em!1
Anh bế ngang cô về phòng mình rồi bắt đầu hành sự.
Bàn tay to lớn men theo đường cong cơ thể mà tháo từng lớp trang phục: áo, váy rồi đến áo con, chỉ để lại độc 1 chiếc quần tam giác trắng nhỏ xinh.
Thiên Nhi lần đầu trần như nhộng trước mặt người khác, khuôn mặt đỏ ửng lại ngùng, thân thể khẽ uốn éo muốn che đi nhưng nơi nhạy cảm bằng 2 bàn tay nhỏ bé.
Tuy nhiên hành động này lọt vào mắt anh lại là khiêu khích, mời gọi.
Tiểu yêu tinh này thật có sức công phá mà!
Sức chịu đựng của có hạn, Dục Phong cởi bỏ cái áo sơ mi vướng víu trên người, lộ ra từng múi cơ chắc khỏe và nước da đồng hút mắt.
Thân hình to lớn nhanh chóng đè lên cơ thể mềm mại.
Anh âu yếm hôn môi cô, bàn tay không an phận mà rời xuống xoa bóp nơi căng tròn.
- Cháu gái ta lớn nhanh quá!
- Ưm...!Chú còn coi...ưm...cháu là cháu gái sao...!
Thiên Nhi theo từng chuyển động của nam nhân mà rên lên khe khẽ
- Ta nuôi cháu để thịt!1
Không báo trước, anh vuốt ve vùng tam giác rồi kéo nốt nó ra khỏi cơ thể cô.
Một ngón rồi 2 ngón tay từ từ đưa vào trong khai phá động nhỏ.
Cô bé bị xâm nhập bất ngờ, Thiên Nhi cong người uốn éo, hai chân khép chặt lại
- Chú...đừng...dừng lại...!Á!
- Ý em là đừng dừng lại sao?1
Anh mạnh mẽ tách hai bắp đùi ra, ngón tay càng gia tăng tốc độ, Thiên Nhi khổ sở tạo ra từng tiếng kêu ái muội, bàn tay đặt trên lưng anh siết chặt lại.
Bên dưới trở nên ẩm ướt, thực rất khó chịu.
Nhưng đột nhiên anh lại rút tay ra, để lại 1 khoảng trống rỗng.
Cô lơ mơ nhìn anh, ánh mắt như cầu xin được sủng, cô rất muốn anh tiếp tục lấp đầy chỗ trống này!
- Chú...!Làm ơn...!
Dục Phong nhếch mép đầy gian xảo, cô bé của anh đã biết động tình rồi!
Anh lột nốt vật cản cuối cùng là chiếc quần âu và quần nhỏ, giải phóng thằng em kiêu ngạo, rồi đặt nó vào khe nước của tiểu Nhi, mơn trớn bên ngoài để từ từ cảm nhận.
Thiên Nhi giương ánh mắt mọng nước về phía anh, tại sao khiêu khích rồi còn không cho vào, đây là muốn bức chết cô sao? Động nhỏ đã ngập đến nơi rồi!
- Nhóc dâm đãng, gọi tên tôi thì sẽ cho em!
- Hức! Dục Phong...!Cho em...!Làm ơn...!
Anh thỏa mãn ngấu nghiến hôn môi cô, đồng thời đưa cậu nhỏ từ từ tiến vào bên dưới, cho tới khi chạm phải tấm màn mỏng, anh mạnh mẽ đâm thủng nó, chính thức biến cô thành người phụ nữ.
Cơn đau rát khiến Thiên Nhi cong người, của anh lớn quá, nó đang nằm trong bụng dưới cô mà khuấy đảo.
Từng tiếng rên ái muội vang lên càng khiến nó ra vào mãnh liệt.
- A...!Đau...!Chậm lại chút...!Phong...!
- Ngoan thả lỏng ra nào!
Anh yêu chiều hôn lên trán cô, nhưng bên dưới không có dấu hiệu chậm lại, ngược lại càng làm càng hăng
- Tiểu yêu tinh...!Em thật gây nghiện mà!
- Hức...!Em không nổi nữa...!Tha cho em...!
- Nhưng ta chưa mệt!
Câu nói ngông cuồng của anh, Nhi Nhi chỉ biết bất lực.
Và kéo theo đó là thước phim cùng những âm thanh sống động khiến người ta đỏ mặt tía tai, người đàn ông như quái vật không biết mệt mỏi, cả đêm đổi không biết bao nhiêu tư thế, cô gái nhỏ van xin khàn giọng chỉ đổi lại những đợt cao trào nối tiếp.
Hai thân thể trần trụi cứ thế cuốn lấy nhau như thể hận không hòa làm 1 được....