Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1327
Chương 1327
“Không biết, không có hứng thú”
“Cái lần cô bỏ thuốc tôi ý… Người của cô đuổi theo tôi, là em ấy đã cứu tôi…
‘Vẻ mặt Tân Viên trở nên vặn vẹo, tức giận hét lớn lên: “Anh nói cái gì?”
“Sự thật mà thôi… ban đầu chỉ hứa hẹn cho em ấy tiền, nhưng sau đó thuốc phát huy tác dụng, tôi muốn em ấy… Chỉ có thể phụ trách….: “Lệ Minh Viễn! Anh thà răng tìm đại một người phụ nữ ở bên ngoài cũng không chịu đi theo tôi sao?”
“Mấy hình ảnh nóng bỏng đó của cô tôi đã có được từ trước lúc đó”
“Cho nên anh đang chê tôi buồn nôn?”
“Chẳng lẽ không nên chê sao?”
“Nếu không có mấy hình ảnh nóng bỏng đó… Anh bị bỏ thuốc, sẽ đi theo tôi sao?”
“Không”
“Tại sao Tô Noãn Tâm có thể? Còn tôi thì không được? Chẳng lẽ bởi vì cô ta trẻ tuổi hơn tôi, tươi non hơn tôi sao?”
“Tính chất không giống, tôi sẽ không bị bất kỳ kẻ nào ép buộc”
Nhưng dưới tình huống mất lý trí, người ép buộc cô nhóc quả thật chính là anh.
Cho nên anh mới nguyện ý phụ trách.
Sau đó cùng nhóc con yêu nhau cũng là chuyện ngoài ý muốn, là chuyện ban đầu không ai nghĩ tới.
Hai mắt Tân Viên đỏ ửng nhìn anh: “Đó là anh ép buộc tôi!”
“Là cô tự tìm”
“Lệ Minh Viễn, anh biết bây giờ anh đang đứng ở vị trí nào để nói chuyện với tôi không?”
Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: “Đưa cô nhóc chân chính tới trước mặt tôi, cô mới có tư cách nói câu này!”
Ngay sau đó, cổ Tân Viên bị bóp lấy.
Người của Tần Viên ở bốn phía xung quanh lập tức giơ súng ngắn lên.
Đương nhiên đó là súng gây mê.
Tân Viên không có bản lĩnh lấy được súng thật.
Nhưng Lệ Minh Viễn thì lại có.
Một cây súng ngắn màu đen được Lệ Minh Viễn lấy ra, nổ một phát súng xuống mặt đất, đám người kia thấy là đạn thật thì lập tức bị dọa không dám nhúc nhích.
Đến cả Tân Viên cũng bị dọa đến trắng bệch cả mặt.
Bởi vì cây súng vừa mới biểu hiện cho mọi người xem kia đang nhắm thẳng vào trán của cô ta.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ta có cảm giác gần kề cái chết như vậy.
Vẻ mặt cô ta trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lệ Minh Viễn!
Làm sao anh biết đây không phải Tô Noãn Tâm?”
“Người của tôi, chẳng nhẽ tôi không nhận ra sao? Tân Viên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng lên giở trò gì! Cô nhóc nhà tôi rốt cuộc ở đâu?”
Tân Viên cười lạnh nói: “Nếu anh dám giết tôi, con đĩ Tô Noãn Tâm kia sẽ lập tức mất mạng!”
“Vậy sao? Cô cùng lắm chỉ thuê người giết người mà thôi, nếu như chủ thuê chết… Những người kia sẽ thả người”
“Anh cho rằng chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Đám người kia là một đám liều mạng, nếu tôi chết, Tô Noãn Tâm sẽ lập tức mất mạng, bọn họ vốn là những người không thể lộ ra bên ngoài ánh sáng, cũng không sợ đắc tội bất cứ ai!”
“Vậy sao…”
Một bên khác, xe bắt cóc Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng sửa xong, mấy người tiếp tục xuất phát.
Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng khẽ thở ra.
“Không biết, không có hứng thú”
“Cái lần cô bỏ thuốc tôi ý… Người của cô đuổi theo tôi, là em ấy đã cứu tôi…
‘Vẻ mặt Tân Viên trở nên vặn vẹo, tức giận hét lớn lên: “Anh nói cái gì?”
“Sự thật mà thôi… ban đầu chỉ hứa hẹn cho em ấy tiền, nhưng sau đó thuốc phát huy tác dụng, tôi muốn em ấy… Chỉ có thể phụ trách….: “Lệ Minh Viễn! Anh thà răng tìm đại một người phụ nữ ở bên ngoài cũng không chịu đi theo tôi sao?”
“Mấy hình ảnh nóng bỏng đó của cô tôi đã có được từ trước lúc đó”
“Cho nên anh đang chê tôi buồn nôn?”
“Chẳng lẽ không nên chê sao?”
“Nếu không có mấy hình ảnh nóng bỏng đó… Anh bị bỏ thuốc, sẽ đi theo tôi sao?”
“Không”
“Tại sao Tô Noãn Tâm có thể? Còn tôi thì không được? Chẳng lẽ bởi vì cô ta trẻ tuổi hơn tôi, tươi non hơn tôi sao?”
“Tính chất không giống, tôi sẽ không bị bất kỳ kẻ nào ép buộc”
Nhưng dưới tình huống mất lý trí, người ép buộc cô nhóc quả thật chính là anh.
Cho nên anh mới nguyện ý phụ trách.
Sau đó cùng nhóc con yêu nhau cũng là chuyện ngoài ý muốn, là chuyện ban đầu không ai nghĩ tới.
Hai mắt Tân Viên đỏ ửng nhìn anh: “Đó là anh ép buộc tôi!”
“Là cô tự tìm”
“Lệ Minh Viễn, anh biết bây giờ anh đang đứng ở vị trí nào để nói chuyện với tôi không?”
Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: “Đưa cô nhóc chân chính tới trước mặt tôi, cô mới có tư cách nói câu này!”
Ngay sau đó, cổ Tân Viên bị bóp lấy.
Người của Tần Viên ở bốn phía xung quanh lập tức giơ súng ngắn lên.
Đương nhiên đó là súng gây mê.
Tân Viên không có bản lĩnh lấy được súng thật.
Nhưng Lệ Minh Viễn thì lại có.
Một cây súng ngắn màu đen được Lệ Minh Viễn lấy ra, nổ một phát súng xuống mặt đất, đám người kia thấy là đạn thật thì lập tức bị dọa không dám nhúc nhích.
Đến cả Tân Viên cũng bị dọa đến trắng bệch cả mặt.
Bởi vì cây súng vừa mới biểu hiện cho mọi người xem kia đang nhắm thẳng vào trán của cô ta.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ta có cảm giác gần kề cái chết như vậy.
Vẻ mặt cô ta trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lệ Minh Viễn!
Làm sao anh biết đây không phải Tô Noãn Tâm?”
“Người của tôi, chẳng nhẽ tôi không nhận ra sao? Tân Viên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng lên giở trò gì! Cô nhóc nhà tôi rốt cuộc ở đâu?”
Tân Viên cười lạnh nói: “Nếu anh dám giết tôi, con đĩ Tô Noãn Tâm kia sẽ lập tức mất mạng!”
“Vậy sao? Cô cùng lắm chỉ thuê người giết người mà thôi, nếu như chủ thuê chết… Những người kia sẽ thả người”
“Anh cho rằng chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Đám người kia là một đám liều mạng, nếu tôi chết, Tô Noãn Tâm sẽ lập tức mất mạng, bọn họ vốn là những người không thể lộ ra bên ngoài ánh sáng, cũng không sợ đắc tội bất cứ ai!”
“Vậy sao…”
Một bên khác, xe bắt cóc Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng sửa xong, mấy người tiếp tục xuất phát.
Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng khẽ thở ra.