Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Một giây kế tiếp, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Tất cả cửa sổ kiếng của khách sạn đều bị đánh vỡ bay ra ngoài cùng lúc tiếng nổ với này.
Một đường kiếm khoáng đạt cuốn lấy người đàn ông kia bay ra khỏi tầng mười lăm. Ngay sau đó, mấy đường kiếm càng hung hiểm hơn đuổi theo, đánh lên người đàn ông trẻ tuổi, khiến cả người gã chia năm xẻ bảy, nổ tung thành từng mảnh.
Kiếm quang không ngừng chém ra ngoài từ tầng mười lăm, thẳng đến cuối cùng, cơ thể của đàn ông trẻ tuổi bị kiếm quang chém tan nát đến mức ngay cả một mảnh vụn cũng không tìm được.
"Trương Anh Hào, tôi nợ anh một ân huệ." Cố Thanh Sơn nói xong, lập tức nhảy ra khỏi cao ốc, đầu cũng không quay lại, bay về phía bầu trời.
Trương Anh Hào không biết đã bao nhiêu năm mình không xúc động như vậy. Sát thủ chủ chốt của câu lạc bị Huyết Tinh lại bị thiếu niên này dùng một thanh kiếm chém đến ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại.
Anh ta trơ mắt nhìn chàng trai nhảy ra ngoài, không nhịn được nhắc nhở: "Đây là tầng mười lăm đấy."
Nhưng chỉ thấy giữa không trung, thiếu niên lấy ra một vật.
"Thiên Thần Rực Lửa." Hắn nói với vật kia.
Sau hiệu lệnh này, cửa khoang của một vệ tinh trên bầu trời thủ đô đột nhiên mở ra, robot chiến đấu khổng lồ ưu mỹ hóa thành bóng đen lao nhanh, bay vút về phía thủ đô ở ngay bên dưới.
Tiếng nổ mãnh liệt vang lên, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, bóng đen đã vượt qua cả tốc độ của âm thanh.
Tốc độ của robot này vốn được thiết kế như vậy.
Cho tới khi nó dừng lại giữa không trung, mở ra hai cánh chói lọi, nhẹ nhàng vươn bàn tay sắt thép to lớn ra đón lấy Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào lúc này mới nhìn thấy toàn bộ robot ấy.
"Ôi trời, ôi trời, cái tên này thật khiến người ta phải giật mình!” Anh ta trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói.
Trên trời xanh, robot chiến đấu gào thét bay đi.
Mà lúc này, sự hỗ loạn của khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do mới chỉ bắt đầu.
Trương Anh Hào đi tới gần chỗ trước kia vốn là cửa kiếng, nhìn một đống bừa bãi, nhìn kiến trúc vòng cung của khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do ngập chìm trong cảnh tan hoang.
Ngó nghiêng một lúc lâu, anh ta lắc đầu một cái.
"Chiến trường thế này thì có sử dụng một trăm người máy Nano cũng không dọn dẹp nổi. Không được, mình phải báo lại với lão già kia thôi." Đoạn, anh ta cất cái hộp nhỏ màu trắng vào túi áo, lấy quang não cá nhân ra, bắt đầu tiến hành liên lạc.
...
Cố Thanh Sơn ở trong robot Thiên Thần Rực Lửa, hai tay nhanh chóng thao tác vận hành robot.
[Còn bốn giây nữa đến đại học Thủ Đô.]
[Phát hiện sóng từ trên cơ thể Tô Tuyết Nhi, đã tiến hành xác định vị trí, thay đổi đường bay.]
Thiên Thần Rực Lửa phát ra thêm một tiếng nổ, tăng nhanh tốc độ, cua một đường rồi hạ cánh xuống nơi nào đó.
Khu đất trống bên ngoài trường học.
Kết giới đã được hạ xuống, Anna và Phùng Hoắc Đức đã đi xa, xung quanh đây đều là người của nhà họ Tô đang bận rộn giải quyết hậu quả.
Tô Tuyết nhi đứng trên một khoảng đất trống, lúc robot tới, cô giống như cảm giác được, bèn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đây là một chiến giáp cơ động nhỏ nhắn thon dài, ở phần đuôi cánh sát hai bên thên là vệt sáng thật dài, vụt qua bầu trời mà tới, tựa như thiên sứ trong thần thoại.
Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, chiến giáp nổ một tiếng rồi hạ xuống trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại.
"Cậu là ai!"
"Bắt lấy hắn!"
"Người đâu!"
"Bảo vệ tiểu thư!"
Tiếng quát tháo hỗn loạn xen lẫn tiếng của mấy robot khác đang vội vàng khởi động, làm cho cả hiện trường càng trở nên huyên náo.
Mấy robot kia đang lấy đà lập tức muốn xông lên, bỗng nhiên từ bên trong chiến giáp cơ động mang theo vệt sáng dài sau lưng, giọng nói của một chàng trai cất lên: "Là tôi."
"Anh Thanh Sơn!" Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói, vẫy tay hô to với mọi người xung quanh: “Đừng manh động, là người của mình."
Bọn họ lúc này mới thả lỏng, không tự chủ được quan sát chiến giáp kia... Biết sao được, thật sự quá uy phong, quá hấp dẫn.
Chiến giáp này cũng không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhưng điều đáng nói là đường nét toàn thân nó khiến người ta thoáng nhìn còn tưởng là một con người thật sự.
... Giống hình dáng của một người con gái dịu dàng đang nhắm mắt.
Hai cái cánh phát sáng ở sau lưng khiến nó trông giống như một thiên sứ trong truyền thuyết.
Trong số họ, những ai chân chính hiểu biết về chiến giáp đều bắt đầu nghiêm túc đánh giá nó. Chiến giáp được nhân cách hoá ở mức cao như vậy, nếu như kĩ thuật không đồng bộ thì chiến giáp này căn bản không thể di chuyển được.
Nhìn trình độ bay lượn và hạ cánh vừa rồi, chẳng khác nào một người thật hạ xuống mặt đất vậy. Như vậy xem ra, kỹ thuật cốt lõi của bộ chiến giáp này thật sự mạnh đến mức khiến người ta khó tin.
Còn có hai cánh luôn rực sáng sau lưng nữa, nhìn mức độ ổn định của nó thì dường như cũng không phải chỉ để cho đẹp, mà còn có tác dụng khác.
Có một tên hộ vệ lanh mắt, nhìn thấy khi vệt sáng phần đuôi cánh phải của robot nhẹ nhàng quét qua mặt đất, trên đất đột nhiên xuất hiện một vết trầy rất sâu, sau đó những đường màu đỏ ảm đạm bên trong vết trầy ấy dần dần biến mất.
Hắn ta lặng lẽ ghi nhớ.
Cố Thanh Sơn ở trong chiến giáp, dùng thần niệm quét qua thân thể Tô Tuyết Nhi, không phát hiện vết thương nào.
"Sao anh lại tới đây?" Sự ngạc nhiên mừng rỡ trong ánh mắt Tô Tuyết Nhi chợt lóe lên.
"Nhận được tin nhắn nói em gặp nguy hiểm, cho nên tới xem một chút." Cố Thanh Sơn trả lời rất bình thản.
"Ừ, có hai người muốn ám sát em." Tô Tuyết Nhi nói: "May mà có người bạn kịp thời ra tay giết chết bọn họ."
Cố Thanh Sơn đã hiểu, đây là suýt nữa bị mất mạng.
Hai cánh sáng rực ở hai bên Thiên Thần Rực Lửa đột nhiên kéo ra, phong tỏa toàn hiện trường.
[So sánh đặc thù dấu vết của hiện trường.]
[Không có gì khác thường.]
[Sửa đổi phương pháp, bắt đầu thu thập thông tin tế bào của loài người.]
[Không phát hiện tế bào nào vương lại.]
Sạch sẽ như vậy?
Điều này chứng tỏ bạn của Tô Tuyết Nhi hoặc là tay nghề giết người thành thạo, hoặc là có thực lực quá cao.
"Người không sao là được, phải rồi, là người bạn nào đã cứu em vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trong đầu Tô Tuyết Nhi hiện lên dung nhan câu hồn đoạt phách của Anna. Mặc dù đến cuối cùng lúc Anna đi đã nói rằng chuyện với Cố Thanh Sơn chỉ là đùa vui, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ đã mách cho cô rằng có chuyện gì đó.
Ân tình này, sau này trả thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để anh ấy đi.
Tô Tuyết Nhi hạ quyết tâm, nói: “.... Ừm, chiếc chiến giáp này là...”
Cố Thanh Sơn quả nhiên dời đi sự chú ý, đắc ý nói: "Cái này hả, đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em."
Hắn mở cửa khoang ra, nhảy xuống khỏi chiến giáp, quay đầu lại hướng về phía chiến giáp nói: "Tới đây, chào hỏi chủ nhân của ngươi đi.”
Chiến giáp có hình dáng của thiên sứ ấy đi đến bên cạnh Tô Tuyết Nhi, quỳ một chân trên đất nói: "Chào tiểu thư Tô Tuyết Nhi, lần đầu gặp mặt, tôi là người bảo vệ của cô, Thiên Thần Rực Lửa."
Tô Tuyết Nhi che miệng, một lúc lâu sau mới nhìn sang Cố Thanh Sơn, thì thầm nói: "Bảo sao, bảo sao anh lại hỏi em thích chiến giáp có hình gì."
Cô sinh ra trong gia đình bề thế, vô cùng có mắt nhìn. Chiếc chiến giáp này có một vẻ đẹp không gì sánh được, vô cùng nhanh nhẹn từ không trung hạ xuống, lúc hành động tự nhiên như con người vậy.
Để làm được đến bước này, vô cùng vô cùng khó.
Nếu như sau này trong quá trình vận hành không xảy ra bất kì vấn đề gì, đây nhất định là tài nghệ đứng đầu thời đại.
Cố Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nói: "Lên thử một chút nhé?"
Tô Tuyết Nhi hưng phấn gật đầu, nhưng rồi lại chần chừ: "Có thể không? Ý em là, em chưa từng lái robot chiến đấu bao giờ. Với cả… Hôm nay em mặc váy."
"Bên trong không có đồ vật gì sẽ mắc vào quần áo." Cố Thanh Sơn nói: "Hơn nữa trí năng tài nghệ của robot rất cao, thao tác cũng không phức tạp, em có thể yên tâm sử dụng."
Cố Thanh Sơn nói không phức tạp, vậy thao tác nhất định rất đơn giản. Tô Tuyết Nhi yên lòng, đi tới bên cạnh chiến giáp.
Một đường kiếm khoáng đạt cuốn lấy người đàn ông kia bay ra khỏi tầng mười lăm. Ngay sau đó, mấy đường kiếm càng hung hiểm hơn đuổi theo, đánh lên người đàn ông trẻ tuổi, khiến cả người gã chia năm xẻ bảy, nổ tung thành từng mảnh.
Kiếm quang không ngừng chém ra ngoài từ tầng mười lăm, thẳng đến cuối cùng, cơ thể của đàn ông trẻ tuổi bị kiếm quang chém tan nát đến mức ngay cả một mảnh vụn cũng không tìm được.
"Trương Anh Hào, tôi nợ anh một ân huệ." Cố Thanh Sơn nói xong, lập tức nhảy ra khỏi cao ốc, đầu cũng không quay lại, bay về phía bầu trời.
Trương Anh Hào không biết đã bao nhiêu năm mình không xúc động như vậy. Sát thủ chủ chốt của câu lạc bị Huyết Tinh lại bị thiếu niên này dùng một thanh kiếm chém đến ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại.
Anh ta trơ mắt nhìn chàng trai nhảy ra ngoài, không nhịn được nhắc nhở: "Đây là tầng mười lăm đấy."
Nhưng chỉ thấy giữa không trung, thiếu niên lấy ra một vật.
"Thiên Thần Rực Lửa." Hắn nói với vật kia.
Sau hiệu lệnh này, cửa khoang của một vệ tinh trên bầu trời thủ đô đột nhiên mở ra, robot chiến đấu khổng lồ ưu mỹ hóa thành bóng đen lao nhanh, bay vút về phía thủ đô ở ngay bên dưới.
Tiếng nổ mãnh liệt vang lên, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, bóng đen đã vượt qua cả tốc độ của âm thanh.
Tốc độ của robot này vốn được thiết kế như vậy.
Cho tới khi nó dừng lại giữa không trung, mở ra hai cánh chói lọi, nhẹ nhàng vươn bàn tay sắt thép to lớn ra đón lấy Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào lúc này mới nhìn thấy toàn bộ robot ấy.
"Ôi trời, ôi trời, cái tên này thật khiến người ta phải giật mình!” Anh ta trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói.
Trên trời xanh, robot chiến đấu gào thét bay đi.
Mà lúc này, sự hỗ loạn của khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do mới chỉ bắt đầu.
Trương Anh Hào đi tới gần chỗ trước kia vốn là cửa kiếng, nhìn một đống bừa bãi, nhìn kiến trúc vòng cung của khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do ngập chìm trong cảnh tan hoang.
Ngó nghiêng một lúc lâu, anh ta lắc đầu một cái.
"Chiến trường thế này thì có sử dụng một trăm người máy Nano cũng không dọn dẹp nổi. Không được, mình phải báo lại với lão già kia thôi." Đoạn, anh ta cất cái hộp nhỏ màu trắng vào túi áo, lấy quang não cá nhân ra, bắt đầu tiến hành liên lạc.
...
Cố Thanh Sơn ở trong robot Thiên Thần Rực Lửa, hai tay nhanh chóng thao tác vận hành robot.
[Còn bốn giây nữa đến đại học Thủ Đô.]
[Phát hiện sóng từ trên cơ thể Tô Tuyết Nhi, đã tiến hành xác định vị trí, thay đổi đường bay.]
Thiên Thần Rực Lửa phát ra thêm một tiếng nổ, tăng nhanh tốc độ, cua một đường rồi hạ cánh xuống nơi nào đó.
Khu đất trống bên ngoài trường học.
Kết giới đã được hạ xuống, Anna và Phùng Hoắc Đức đã đi xa, xung quanh đây đều là người của nhà họ Tô đang bận rộn giải quyết hậu quả.
Tô Tuyết nhi đứng trên một khoảng đất trống, lúc robot tới, cô giống như cảm giác được, bèn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đây là một chiến giáp cơ động nhỏ nhắn thon dài, ở phần đuôi cánh sát hai bên thên là vệt sáng thật dài, vụt qua bầu trời mà tới, tựa như thiên sứ trong thần thoại.
Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, chiến giáp nổ một tiếng rồi hạ xuống trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại.
"Cậu là ai!"
"Bắt lấy hắn!"
"Người đâu!"
"Bảo vệ tiểu thư!"
Tiếng quát tháo hỗn loạn xen lẫn tiếng của mấy robot khác đang vội vàng khởi động, làm cho cả hiện trường càng trở nên huyên náo.
Mấy robot kia đang lấy đà lập tức muốn xông lên, bỗng nhiên từ bên trong chiến giáp cơ động mang theo vệt sáng dài sau lưng, giọng nói của một chàng trai cất lên: "Là tôi."
"Anh Thanh Sơn!" Tô Tuyết Nhi vui vẻ nói, vẫy tay hô to với mọi người xung quanh: “Đừng manh động, là người của mình."
Bọn họ lúc này mới thả lỏng, không tự chủ được quan sát chiến giáp kia... Biết sao được, thật sự quá uy phong, quá hấp dẫn.
Chiến giáp này cũng không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhưng điều đáng nói là đường nét toàn thân nó khiến người ta thoáng nhìn còn tưởng là một con người thật sự.
... Giống hình dáng của một người con gái dịu dàng đang nhắm mắt.
Hai cái cánh phát sáng ở sau lưng khiến nó trông giống như một thiên sứ trong truyền thuyết.
Trong số họ, những ai chân chính hiểu biết về chiến giáp đều bắt đầu nghiêm túc đánh giá nó. Chiến giáp được nhân cách hoá ở mức cao như vậy, nếu như kĩ thuật không đồng bộ thì chiến giáp này căn bản không thể di chuyển được.
Nhìn trình độ bay lượn và hạ cánh vừa rồi, chẳng khác nào một người thật hạ xuống mặt đất vậy. Như vậy xem ra, kỹ thuật cốt lõi của bộ chiến giáp này thật sự mạnh đến mức khiến người ta khó tin.
Còn có hai cánh luôn rực sáng sau lưng nữa, nhìn mức độ ổn định của nó thì dường như cũng không phải chỉ để cho đẹp, mà còn có tác dụng khác.
Có một tên hộ vệ lanh mắt, nhìn thấy khi vệt sáng phần đuôi cánh phải của robot nhẹ nhàng quét qua mặt đất, trên đất đột nhiên xuất hiện một vết trầy rất sâu, sau đó những đường màu đỏ ảm đạm bên trong vết trầy ấy dần dần biến mất.
Hắn ta lặng lẽ ghi nhớ.
Cố Thanh Sơn ở trong chiến giáp, dùng thần niệm quét qua thân thể Tô Tuyết Nhi, không phát hiện vết thương nào.
"Sao anh lại tới đây?" Sự ngạc nhiên mừng rỡ trong ánh mắt Tô Tuyết Nhi chợt lóe lên.
"Nhận được tin nhắn nói em gặp nguy hiểm, cho nên tới xem một chút." Cố Thanh Sơn trả lời rất bình thản.
"Ừ, có hai người muốn ám sát em." Tô Tuyết Nhi nói: "May mà có người bạn kịp thời ra tay giết chết bọn họ."
Cố Thanh Sơn đã hiểu, đây là suýt nữa bị mất mạng.
Hai cánh sáng rực ở hai bên Thiên Thần Rực Lửa đột nhiên kéo ra, phong tỏa toàn hiện trường.
[So sánh đặc thù dấu vết của hiện trường.]
[Không có gì khác thường.]
[Sửa đổi phương pháp, bắt đầu thu thập thông tin tế bào của loài người.]
[Không phát hiện tế bào nào vương lại.]
Sạch sẽ như vậy?
Điều này chứng tỏ bạn của Tô Tuyết Nhi hoặc là tay nghề giết người thành thạo, hoặc là có thực lực quá cao.
"Người không sao là được, phải rồi, là người bạn nào đã cứu em vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trong đầu Tô Tuyết Nhi hiện lên dung nhan câu hồn đoạt phách của Anna. Mặc dù đến cuối cùng lúc Anna đi đã nói rằng chuyện với Cố Thanh Sơn chỉ là đùa vui, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ đã mách cho cô rằng có chuyện gì đó.
Ân tình này, sau này trả thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để anh ấy đi.
Tô Tuyết Nhi hạ quyết tâm, nói: “.... Ừm, chiếc chiến giáp này là...”
Cố Thanh Sơn quả nhiên dời đi sự chú ý, đắc ý nói: "Cái này hả, đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em."
Hắn mở cửa khoang ra, nhảy xuống khỏi chiến giáp, quay đầu lại hướng về phía chiến giáp nói: "Tới đây, chào hỏi chủ nhân của ngươi đi.”
Chiến giáp có hình dáng của thiên sứ ấy đi đến bên cạnh Tô Tuyết Nhi, quỳ một chân trên đất nói: "Chào tiểu thư Tô Tuyết Nhi, lần đầu gặp mặt, tôi là người bảo vệ của cô, Thiên Thần Rực Lửa."
Tô Tuyết Nhi che miệng, một lúc lâu sau mới nhìn sang Cố Thanh Sơn, thì thầm nói: "Bảo sao, bảo sao anh lại hỏi em thích chiến giáp có hình gì."
Cô sinh ra trong gia đình bề thế, vô cùng có mắt nhìn. Chiếc chiến giáp này có một vẻ đẹp không gì sánh được, vô cùng nhanh nhẹn từ không trung hạ xuống, lúc hành động tự nhiên như con người vậy.
Để làm được đến bước này, vô cùng vô cùng khó.
Nếu như sau này trong quá trình vận hành không xảy ra bất kì vấn đề gì, đây nhất định là tài nghệ đứng đầu thời đại.
Cố Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nói: "Lên thử một chút nhé?"
Tô Tuyết Nhi hưng phấn gật đầu, nhưng rồi lại chần chừ: "Có thể không? Ý em là, em chưa từng lái robot chiến đấu bao giờ. Với cả… Hôm nay em mặc váy."
"Bên trong không có đồ vật gì sẽ mắc vào quần áo." Cố Thanh Sơn nói: "Hơn nữa trí năng tài nghệ của robot rất cao, thao tác cũng không phức tạp, em có thể yên tâm sử dụng."
Cố Thanh Sơn nói không phức tạp, vậy thao tác nhất định rất đơn giản. Tô Tuyết Nhi yên lòng, đi tới bên cạnh chiến giáp.