Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 902
"Bốn vị chính thần có thể qua lại thời không không?"
"Cũng không thể... cho nên đồng xu này rất có thể là chúng Ma Thần tình cờ lấy được."
"Sao bọn họ không giữ lại cho mình?"
"Sức mạnh thần linh dính dáng đến rất nhiều thứ, đồng xu này có thể khiến người phàm qua lại trong năm phút, nhưng sợ rằng không có tác dụng với thần linh."
Tiểu Tịch trả lại tiền cho hắn.
Cố Thanh Sơn nhận lấy đồng xu, thở dài.
Mà thôi, chuyện quan trọng trước mắt là đi tìm thần khí.
... Vẫn nên đi tìm thần khí thì hơn.
Chợ đen.
Có người bày bảy cuốn thần điển ở trước mặt mình, vừa lật xem vừa vắt óc suy nghĩ.
Có những người thì tụ tập ở một chỗ, trao đổi thông tin với nhau.
Có người biến mất trong bóng tối, lặng lẽ rời đi.
Trong chợ đêm, lượng người bắt đầu ít dần.
Một gã chức nghiệp giả trong lòng có cảm giác, liền ngẩng đầu nhìn lên, khó hiểu hỏi: “Ơ? Sao ta lại cảm thấy người giảm đi nhiều thế nhỉ?”
Một người khác ở bên cạnh gã ta chăm chú lật xem cuốn thần điển, không ngẩng đầu lên nói: “Người ta đã tìm thấy hết bài thơ tiên đoán, phá giải được vị trí của mê cung, hiện tại có lẽ đang chạy tới đó rồi.”
Người nọ cực kỳ hoảng sợ hỏi: “Nói như vậy, chúng ta đã không còn cơ hội nữa sao?”
Đồng bạn của gã ta nói: “Cũng không hẳn, đó chính là mê cung do Thần Linh xây dựng mà. Chắc chắn là không dễ dàng lấy được thần khí rồi. Không nói nữa, mau tìm bài thơ tiên đoán đi.”
...
Cánh cửa của mê cung bị đẩy ra.
Trên hành lang dài, những pho tượng tay cầm binh khí được trưng bày ở hai bên.
Ở giữa hành lang dài, có một pho tượng khổng lồ đứng yên bất động.
Đây là một người khổng lồ toàn thân khoác chiến giáp.
Tay hắn ta cầm một chiếc rìu chiến khổng lồ, giơ lên thật cao, dường như đang muốn tấn công ai đó.
Cho dù cây rìu chiến đó không có người giữ gìn, nhưng trên lưỡi rìu, mấy bóng ảnh vẫn xoay tròn tới lui, cắt không khí xung quanh thành từng sợi đen.
“Đây là một chiếc hồn khí.”
Tiểu Tịch chỉ vào chiếc rìu chiến, bảo Cố Thanh Sơn nhìn.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Hắn chợt nhớ tới trước đây ở thế giới được cất giấu của Trieste, Laura đã từng lấy ra một chiếc hồn khí, coi như là thù lao trả cho Ám Ly.
Khi đó Ám Ly sợ Cố Thanh Sơn không rõ tình hình, còn đặc biệt nói cho hắn một đoạn, để cho Cố Thanh Sơn biết hồn khí quý giá cỡ nào.
Hồn khí có đủ loại uy năng không thể tưởng tượng nổi, người có thực lực càng cao siêu, uy năng bộc phát ra khi sử dụng thần khí sẽ càng lớn.
Hồn khí từ trước đến nay là một vật báu.
Ở khu Tranh Bá, ngoại trừ một nghìn linh một đồng xu, chỉ có loại đồ vật quý báu này mới có thể được lưu thông giữa mọi chủng tộc.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn di chuyển về phía pho tượng khổng lồ.
“Đây là một người canh gác của Vực Sâu Tội Lỗi, tôi đã từng gặp hắn ta, những người xung quanh đều là người hầu của hắn ta.” Tiểu Tịch nói.
“Xem ra khi linh hồn bị con quái vật kia giam cầm, cơ thể sẽ biến thành tượng đá giống vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch thúc giục: “Chúng ta mau vào đi, bằng không một khi con quái vật kia nhập vào trong cơ thể người canh gác này, sự việc sẽ rắc rối đó.”
“Nói cũng đúng, đoán chừng nó sắp trở lại rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Thực lực cá nhân của một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi vô cùng cường đại, hơn nữa người canh gác này còn có một chiếc hồn khí. Mặc dù không biết là hồn lực cấp gì, thì cái này cũng đã rất khó để đối phó rồi.
Hắn dắt tay Tiểu Tịch, lóe lên.
Thần kỹ Súc Địa Thành Thốn.
Hai người lập tức xuất hiện ở đầu khác của hành lang dài.
Bọn họ rời khỏi hành lang, đẩy cửa ra, lập tức bước vào một hoa viên.
Trên bầu trời, bảy tia sáng vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, tuyết rơi lả tả.
Tuyết lớn bay tới tấp, mang theo gió lạnh thổi khắp hoa viên.
Trong hoa viên có rất nhiều con đường thông cả bốn mặt suốt cả tám phía, chia ra dẫn đến gần một trăm tòa nhà cỡ lớn, ở phía xa còn có một ngọn núi cao. Đúng vậy, trong mê cung này còn có một ngọn núi, trên ngọn núi có một thác nước, trên đỉnh núi còn có mấy toà tháp nhọn và nhà trệt.
Trong hoa viên, có rất nhiều người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi hóa thân thành pho tượng rải rác khắp nơi.
Những pho tượng này không hề nhúc nhích, đứng thẳng bất động tại đó, bảo vệ con đường dẫn đi khắp các nơi.
“Quả thật không hổ là mê cung, có đến hàng chục con đường liền, cũng có rất nhiều tòa nhà nữa. Có lẽ bây giờ phải cần anh đi xem thử rốt cuộc thần khí được giấu ở nơi nào rồi.” Tiểu Tịch nhìn khắp nơi nói.
Cố Thanh Sơn quan sát kỹ càng bốn phía.
Tất cả các con đường đều được phủ tuyết trắng xóa, không có bất kỳ dấu chân nào.
Xem ra những người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi này đã bị khống chế trong một thời gian rất dài.
Ngoài ra, những tòa nhà này đều được xây dựng dựa theo kiểu dáng và kích thước của thần điện, dựa vào ký ức đoạt được khi sưu hồn tên sỹ quan kia, từ hình dạng của tòa nhà, có thể đoán được không ít công dụng của chúng.
Cố Thanh Sơn dựa theo ba hướng được hiển thị trong “Tìm kiếm Thần tích”, chọn một nơi gần nhất ở trong đó.
Đó là một thư viện ở bên cạnh nhà thờ.
Đúng vậy, món thần khí đầu tiên được giấu ở trong thư viện.
Cố Thanh Sơn nói: “Hẳn là hướng kia.”
“Đi.” Tiểu Tịch sắp lao về phía trước.
Cố Thanh Sơn giữ cô lại.
“Chúng ta còn đợi gì nữa?” Tiểu Tịch không hiểu nguyên do, hỏi.
“Tính toán thời gian, có lẽ con quái vật kia sắp quay lại rồi, hai người hành động không bằng một người hành động, trước tiên cô hãy biến thành thẻ bài trốn trên người tôi, khi cần tôi sẽ gọi cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được rồi.” Tiểu Tịch nói dứt khoát.
Cô lùi về phía sau một bước, quanh người lập tức hiện ra đường viền phù văn màu ngọc lục bảo.
Rất nhanh cô đã hóa thành một thẻ bài màu xanh lá cây, bay vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu thẻ bài vào, thân hình khẽ động, cả người biến thành một con tuyết ưng.
Tuyết ưng bay lên không trung, bay thẳng đến bầu trời thăm thẳm.
Lúc này trong hoa viên cũng không có động tĩnh gì.
Quái vật đã biến người canh gác thành pho tượng.
Pho tượng sẽ không lơ lửng trên bầu trời.
Cho dù có pho tượng phát hiện ra con chim ưng này, thì cũng không có cách nào công kích nó ngay lập tức được, bởi vì nó thật sự đã bay rất cao.
Ngộ nhỡ con quái vật đột nhiên buông xuống, Cố Thanh Sơn cũng có một vài phần linh động.
Tuyết ưng bay đến phía trên thư viện.
Nó nhanh chóng xoay người trong không trung, hóa thành một con ong mật.
Ong mật nằm trên một bông tuyết như lông ngỗng, theo hướng gió, nhẹ nhàng hạ xuống, chỉ vào thời điểm cần thiết thì mới khẽ đập cánh.
Hoa tuyết im lặng rơi lên nóc thư viện.
Ong mật chui vào trong lớp tuyết dày.
Nó chui liên tục tới gần mái ngói, mới hóa thành một con kiến có thể tích nhỏ hơn.
Con kiến đột nhiên dừng lại một chút.
Nó phóng thần niệm, cảm nhận được động tĩnh nào đó trong hoa viên.
Một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi trên người tỏa ra khí tức kinh khủng đã bắt đầu đi tới đi lui.
Quái vật đã trở lại.
Con kiến lại ngừng một lúc.
Nó kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi con quái vật kia đi vào một tòa nhà nào đó.
Lúc này con kiến mới men theo khe hở bé tí giữa mái ngói, bò thẳng đến một cửa thông gió nào đó.
Con kiến chui vào cửa thông gió.
Con kiến theo ống thông gió, từ từ bò đến lỗ thông gió trên trần thư viện.
Con kiến hơi ngừng lại một chút, thò đầu ra, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy các cuốn sách được xếp ngay ngắn trên mỗi giá sách.
Một pho tượng ngồi ở đó.
Ánh lửa trong lò sưởi soi sáng lên trên người pho tượng, làm nổi bật lên vẻ già nua và sự đau khổ của ông ta.
Đây là một người mặc trường bào, tay cầm pháp trượng.
Người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi mà có thể hóa thành hình dáng của con người, chắc chắn sức mạnh của người này nhất định rất cường đại.
Con kiến nhìn thấy liền trốn đi.
Mặc dù đối phương không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng nó cho rằng mình nên cẩn thận một chút.
Bởi vì nó không có cách nào làm rõ người canh gác ở phía dưới rốt cuộc là vu sư hay là pháp sư.
"Cũng không thể... cho nên đồng xu này rất có thể là chúng Ma Thần tình cờ lấy được."
"Sao bọn họ không giữ lại cho mình?"
"Sức mạnh thần linh dính dáng đến rất nhiều thứ, đồng xu này có thể khiến người phàm qua lại trong năm phút, nhưng sợ rằng không có tác dụng với thần linh."
Tiểu Tịch trả lại tiền cho hắn.
Cố Thanh Sơn nhận lấy đồng xu, thở dài.
Mà thôi, chuyện quan trọng trước mắt là đi tìm thần khí.
... Vẫn nên đi tìm thần khí thì hơn.
Chợ đen.
Có người bày bảy cuốn thần điển ở trước mặt mình, vừa lật xem vừa vắt óc suy nghĩ.
Có những người thì tụ tập ở một chỗ, trao đổi thông tin với nhau.
Có người biến mất trong bóng tối, lặng lẽ rời đi.
Trong chợ đêm, lượng người bắt đầu ít dần.
Một gã chức nghiệp giả trong lòng có cảm giác, liền ngẩng đầu nhìn lên, khó hiểu hỏi: “Ơ? Sao ta lại cảm thấy người giảm đi nhiều thế nhỉ?”
Một người khác ở bên cạnh gã ta chăm chú lật xem cuốn thần điển, không ngẩng đầu lên nói: “Người ta đã tìm thấy hết bài thơ tiên đoán, phá giải được vị trí của mê cung, hiện tại có lẽ đang chạy tới đó rồi.”
Người nọ cực kỳ hoảng sợ hỏi: “Nói như vậy, chúng ta đã không còn cơ hội nữa sao?”
Đồng bạn của gã ta nói: “Cũng không hẳn, đó chính là mê cung do Thần Linh xây dựng mà. Chắc chắn là không dễ dàng lấy được thần khí rồi. Không nói nữa, mau tìm bài thơ tiên đoán đi.”
...
Cánh cửa của mê cung bị đẩy ra.
Trên hành lang dài, những pho tượng tay cầm binh khí được trưng bày ở hai bên.
Ở giữa hành lang dài, có một pho tượng khổng lồ đứng yên bất động.
Đây là một người khổng lồ toàn thân khoác chiến giáp.
Tay hắn ta cầm một chiếc rìu chiến khổng lồ, giơ lên thật cao, dường như đang muốn tấn công ai đó.
Cho dù cây rìu chiến đó không có người giữ gìn, nhưng trên lưỡi rìu, mấy bóng ảnh vẫn xoay tròn tới lui, cắt không khí xung quanh thành từng sợi đen.
“Đây là một chiếc hồn khí.”
Tiểu Tịch chỉ vào chiếc rìu chiến, bảo Cố Thanh Sơn nhìn.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Hắn chợt nhớ tới trước đây ở thế giới được cất giấu của Trieste, Laura đã từng lấy ra một chiếc hồn khí, coi như là thù lao trả cho Ám Ly.
Khi đó Ám Ly sợ Cố Thanh Sơn không rõ tình hình, còn đặc biệt nói cho hắn một đoạn, để cho Cố Thanh Sơn biết hồn khí quý giá cỡ nào.
Hồn khí có đủ loại uy năng không thể tưởng tượng nổi, người có thực lực càng cao siêu, uy năng bộc phát ra khi sử dụng thần khí sẽ càng lớn.
Hồn khí từ trước đến nay là một vật báu.
Ở khu Tranh Bá, ngoại trừ một nghìn linh một đồng xu, chỉ có loại đồ vật quý báu này mới có thể được lưu thông giữa mọi chủng tộc.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn di chuyển về phía pho tượng khổng lồ.
“Đây là một người canh gác của Vực Sâu Tội Lỗi, tôi đã từng gặp hắn ta, những người xung quanh đều là người hầu của hắn ta.” Tiểu Tịch nói.
“Xem ra khi linh hồn bị con quái vật kia giam cầm, cơ thể sẽ biến thành tượng đá giống vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch thúc giục: “Chúng ta mau vào đi, bằng không một khi con quái vật kia nhập vào trong cơ thể người canh gác này, sự việc sẽ rắc rối đó.”
“Nói cũng đúng, đoán chừng nó sắp trở lại rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Thực lực cá nhân của một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi vô cùng cường đại, hơn nữa người canh gác này còn có một chiếc hồn khí. Mặc dù không biết là hồn lực cấp gì, thì cái này cũng đã rất khó để đối phó rồi.
Hắn dắt tay Tiểu Tịch, lóe lên.
Thần kỹ Súc Địa Thành Thốn.
Hai người lập tức xuất hiện ở đầu khác của hành lang dài.
Bọn họ rời khỏi hành lang, đẩy cửa ra, lập tức bước vào một hoa viên.
Trên bầu trời, bảy tia sáng vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, tuyết rơi lả tả.
Tuyết lớn bay tới tấp, mang theo gió lạnh thổi khắp hoa viên.
Trong hoa viên có rất nhiều con đường thông cả bốn mặt suốt cả tám phía, chia ra dẫn đến gần một trăm tòa nhà cỡ lớn, ở phía xa còn có một ngọn núi cao. Đúng vậy, trong mê cung này còn có một ngọn núi, trên ngọn núi có một thác nước, trên đỉnh núi còn có mấy toà tháp nhọn và nhà trệt.
Trong hoa viên, có rất nhiều người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi hóa thân thành pho tượng rải rác khắp nơi.
Những pho tượng này không hề nhúc nhích, đứng thẳng bất động tại đó, bảo vệ con đường dẫn đi khắp các nơi.
“Quả thật không hổ là mê cung, có đến hàng chục con đường liền, cũng có rất nhiều tòa nhà nữa. Có lẽ bây giờ phải cần anh đi xem thử rốt cuộc thần khí được giấu ở nơi nào rồi.” Tiểu Tịch nhìn khắp nơi nói.
Cố Thanh Sơn quan sát kỹ càng bốn phía.
Tất cả các con đường đều được phủ tuyết trắng xóa, không có bất kỳ dấu chân nào.
Xem ra những người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi này đã bị khống chế trong một thời gian rất dài.
Ngoài ra, những tòa nhà này đều được xây dựng dựa theo kiểu dáng và kích thước của thần điện, dựa vào ký ức đoạt được khi sưu hồn tên sỹ quan kia, từ hình dạng của tòa nhà, có thể đoán được không ít công dụng của chúng.
Cố Thanh Sơn dựa theo ba hướng được hiển thị trong “Tìm kiếm Thần tích”, chọn một nơi gần nhất ở trong đó.
Đó là một thư viện ở bên cạnh nhà thờ.
Đúng vậy, món thần khí đầu tiên được giấu ở trong thư viện.
Cố Thanh Sơn nói: “Hẳn là hướng kia.”
“Đi.” Tiểu Tịch sắp lao về phía trước.
Cố Thanh Sơn giữ cô lại.
“Chúng ta còn đợi gì nữa?” Tiểu Tịch không hiểu nguyên do, hỏi.
“Tính toán thời gian, có lẽ con quái vật kia sắp quay lại rồi, hai người hành động không bằng một người hành động, trước tiên cô hãy biến thành thẻ bài trốn trên người tôi, khi cần tôi sẽ gọi cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được rồi.” Tiểu Tịch nói dứt khoát.
Cô lùi về phía sau một bước, quanh người lập tức hiện ra đường viền phù văn màu ngọc lục bảo.
Rất nhanh cô đã hóa thành một thẻ bài màu xanh lá cây, bay vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu thẻ bài vào, thân hình khẽ động, cả người biến thành một con tuyết ưng.
Tuyết ưng bay lên không trung, bay thẳng đến bầu trời thăm thẳm.
Lúc này trong hoa viên cũng không có động tĩnh gì.
Quái vật đã biến người canh gác thành pho tượng.
Pho tượng sẽ không lơ lửng trên bầu trời.
Cho dù có pho tượng phát hiện ra con chim ưng này, thì cũng không có cách nào công kích nó ngay lập tức được, bởi vì nó thật sự đã bay rất cao.
Ngộ nhỡ con quái vật đột nhiên buông xuống, Cố Thanh Sơn cũng có một vài phần linh động.
Tuyết ưng bay đến phía trên thư viện.
Nó nhanh chóng xoay người trong không trung, hóa thành một con ong mật.
Ong mật nằm trên một bông tuyết như lông ngỗng, theo hướng gió, nhẹ nhàng hạ xuống, chỉ vào thời điểm cần thiết thì mới khẽ đập cánh.
Hoa tuyết im lặng rơi lên nóc thư viện.
Ong mật chui vào trong lớp tuyết dày.
Nó chui liên tục tới gần mái ngói, mới hóa thành một con kiến có thể tích nhỏ hơn.
Con kiến đột nhiên dừng lại một chút.
Nó phóng thần niệm, cảm nhận được động tĩnh nào đó trong hoa viên.
Một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi trên người tỏa ra khí tức kinh khủng đã bắt đầu đi tới đi lui.
Quái vật đã trở lại.
Con kiến lại ngừng một lúc.
Nó kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi con quái vật kia đi vào một tòa nhà nào đó.
Lúc này con kiến mới men theo khe hở bé tí giữa mái ngói, bò thẳng đến một cửa thông gió nào đó.
Con kiến chui vào cửa thông gió.
Con kiến theo ống thông gió, từ từ bò đến lỗ thông gió trên trần thư viện.
Con kiến hơi ngừng lại một chút, thò đầu ra, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy các cuốn sách được xếp ngay ngắn trên mỗi giá sách.
Một pho tượng ngồi ở đó.
Ánh lửa trong lò sưởi soi sáng lên trên người pho tượng, làm nổi bật lên vẻ già nua và sự đau khổ của ông ta.
Đây là một người mặc trường bào, tay cầm pháp trượng.
Người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi mà có thể hóa thành hình dáng của con người, chắc chắn sức mạnh của người này nhất định rất cường đại.
Con kiến nhìn thấy liền trốn đi.
Mặc dù đối phương không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng nó cho rằng mình nên cẩn thận một chút.
Bởi vì nó không có cách nào làm rõ người canh gác ở phía dưới rốt cuộc là vu sư hay là pháp sư.