Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 881
“Lát nữa cứ giao cho ta xử lý.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người lại trở lại trung tâm điều động lao động.
“Chúng ta muốn thành lập một tổ đội.” Cố Thanh Sơn nói.
Vị kia chủ quản nhìn hai người, không nhịn được nói: “Hai mươi đồng tiền số một, ít nhất phải có ba người mới có thể xây dựng tổ đội.”
Cố Thanh Sơn ra hiệu Sơn Nữ lấy tiền.
Hắn kín đáo đưa tất cả bốn mươi đồng cho chủ quản, cười nói: “Đồng bạn của ta lập tức tới ngay, nhờ ngươi hoàn thành đăng ký trước giúp chúng ta.”
Chủ quản kia cầm tiền, lông mày hơi giãn ra.
Chủ quản cũng không nói thêm gì, bắt đầu đăng ký tổ đội cho họ.
Cả quá trình cực kỳ nhanh, chỉ còn vướng ở bước cuối cùng.
Bước này cần mỗi thành viên trong đội lưu lại tướng mạo và giọng nói của mình.
Sơn Nữ bước đến tảng đá hình vuông đè xuống, lưu lại giọng nói: “Sơn Nữ, tu hành giả, thành viên Bách Hoa đoàn.”
Sau đó là Cố Thanh Sơn.
Hắn đặt tay lên tảng đá, lưu lại giọng nói: “Vương Thành, Ma quỷ triệu hoán sư, thành viên Bách Hoa đoàn.”
Lúc này thái độ của chủ quản đã tốt hơn nhiều, hỏi: “Các ngươi vẫn còn một người nữa đâu?”
Sơn Nữ nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Xin chờ một chút, ta đi gọi hắn.” Cố Thanh Sơn cười làm lành nói.
Hắn lao ra cửa nhanh như chớp.
Qua vài phút ngắn ngủi, lại có một nam tử khác khí vũ hiên ngang xuất hiện.
Nam tử bước nhanh đi tới, bồi tội với chủ quản: “Ngại quá, ta tới muộn.”
Chủ quản cũng không nhiều lời, hất cằm về phía tảng đá kia.
Nam tử liền đưa tay đè lên tảng đá, lưu lại giọng nói: “Tề Diễm, tu sĩ thuật pháp, thành viên Bách Hoa đoàn.”
Chủ quản thu tảng đá, đưa cho Sơn Nữ một huy chương đơn sơ.
Nể số tiền đã nhận, gã nói thêm một câu:
“Từ giờ trở đi, tổ đội của các ngươi đã được thành lập, ta kiến nghị các ngươi bắt đầu từ những nhiệm vụ đơn giản, dần tìm hiểu thế giới này mới có thể hiểu ra làm sao để phát tài ở đây.”
“Đa tạ.”
Sơn Nữ và Tề Diễm cùng ôm quyền nói.
Bọn họ cùng ra phía ngoài của trung tâm điều động lao động, bắt đầu nhìn từng nhiệm vụ trên tường nhiệm vụ.
“Công tử, người xem kìa.” Sơn Nữ nói.
Hai người cùng nhìn sang.
Trên bức tường nhiệm vụ quả nhiên xuất hiện hình ảnh Cố Thanh Sơn.
Không chỉ có hắn, còn có cả hình ảnh Tiểu Tịch.
Đây đại khái là hình ảnh khi hai người nhận nhiệm vụ, đã lưu lại.
Dưới hình ảnh của hai người là nhiệm vụ treo thưởng thù lao kinh người đã được tuyên bố.
Đám người chen nhau trước vách tường chật như nêm nối, lần lượt tranh nhau nhìn về phía nhiệm vụ treo thưởng kia.
“Thần điện Tử Vong đích thân mình ban bố nhiệm vụ, lần này thế giới Lưu Sa náo nhiệt rồi.”
Có người chắt lưỡi nói.
“Quên đi thôi, chỉ dựa vào chúng ta, căn bản đừng mơ đến nhiệm vụ gì, mấy lão đại trong chợ đen kia đi hoàn thành thì còn tạm được.” Người còn lại nói.
Rất nhiều người nghe thấy, đều yên lặng gật đầu.
Nhưng ánh mắt bọn họ vẫn rơi lên nhiệm vụ ban thưởng phong phú kia, căn bản không nỡ dịch chuyển đi.
Cố Thanh Sơn im lặng nhìn chằm chằm cảnh này.
Quả nhiên vẫn bị thần điện Tử Vong truy nã, sau này hành tẩu trong Khu Tranh Bá e là phải cẩn thận một chút.
“Công tử, làm sao bây giờ?” Sơn Nữ hỏi.
“Đương nhiên là làm nhiệm vụ, tranh thủ vào chợ đen nhanh một chút, chúng ta cần tăng nhanh tốc độ rồi.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lướt qua lệnh treo thưởng, nhìn tất cả nhiệm vụ trên vách tường một lượt, cuối cùng chọn một nhiệm vụ.
“Chúng ta nhận nhiệm vụ kia.” Hắn nói với Sơn Nữ.
Sơn Nữ thuận theo ngón tay đối phương chỉ, nhìn sang.
Trên nhiệm vụ kia viết: “Vệ đội chợ đen tuyên bố nhiệm vụ quan trọng, tìm kiếm tất cả những tình báo liên quan đến lệnh truy nã của Tử Thần thần điện, một khi thực tình báo hữu hiệu, lập tức ban thưởng như sau:”
“Tư cách vào chợ đen.”
“Tiền số Mười: một ngàn đồng.”
“Dựa vào mức độ quan trọng của tình báo, vệ đội sẽ ban thưởng nhiều hơn.”
“Chú ý: Một khi phát hiện có người giở trò dối trá lập tức xử tử!”
Sơn Nữ nhìn nói rõ nhiệm vụ, không khỏi sững sờ.
Cô truyền âm nói: “Công tử, bọn họ muốn đi bắt người, sao người lại phải báo tình báo của người cho bọn họ?”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Ừm, dù sao đây là chuyện chúng ta biết rõ nhất, tuyệt đối là sự thật, không lừa già gạt trẻ.”
Dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Một chiếc phi thuyền cỡ trung đang nhanh chóng đến gần thế giới Lưu Sa.
Một thủ hạ bẩm báo nói: “Lão đại, thuyền của chúng ta luôn phi hành hết tốc lực, máy móc e đã sắp không chịu đựng nổi nữa.”
Cự nhân màu xám đứng trên boong tàu, nhìn ra dòng chảy hỗn loạn của hư không.
“Không cần phải lo lắng, một chiếc thuyền mà thôi.” Cự nhân xám chỉ về phía trước, cười to nói: “Mau nhìn kìa, chúng ta đã sắp đến thế giới Lưu Sa, treo thưởng của Tử Vong Thần Điện chắc chắn thuộc về chúng ta!”
Cả Thưởng Kim đoàn lập tức vang lên tiếng reo hò.
“Thiên Nhãn đâu?” Cự nhân màu xám hỏi với ra sau lưng.
“Ta ở đây, lão đại.”
Một nam tử trên đỉnh đầu mọc bốn con mắt bước ra, lên tiếng đáp.
Cự nhân màu xám nói: “Hai người trên lệnh treo thưởng ngươi có nhìn rõ tướng mạo không?”
“Thấy rõ.” Thiên Nhãn nói.
Cự nhân màu xám nói: “Có vấn đề gì không?”
Thiên Nhãn vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, lão đại, một khi bọn hắn xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trên thế giới Lưu Sa ta sẽ lập tức nhìn thấy bọn hắn.”
Cự nhân màu xám nói: “Ừm, giờ ngươi có thể bắt đầu, một khi phát hiện mục tiêu lập tức báo cáo ta.”
“Vâng, lão đại.” Thiên Nhãn nói.
Gã ngồi trên boong thuyền, nhắm tất cả con mắt lại, rơi vào ngủ say.
Mấy thủ hạ hung hãn đến trước mặt cự nhân màu xám, quỳ một chân trên đất nói: “Lão đại, nhiệm vụ bắt giết lần này xin hãy giao cho đội chúng ta.”
Người của mấy đội khác lập tức không chịu.
Bọn chúng lần lượt đứng ra, xin cự nhân màu xám ứng chiến.
Cự nhân màu xám khoát tay nói: “Không cần ở đây cãi lộn, vì ta sẽ không lựa bất kỳ một đội nào trong số các ngươi.”
Đám thủ hạ kia hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc lão đại mình có ý gì.
Cự nhân màu xám nói: “Các ngươi nghĩ đây là một nhiệm vụ bình thường sao? Không, đây là kỳ ngộ lớn liên quan đến tiền đồ của tất cả chúng ta!”
Gã lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Lớn tiếng nói: “Một khi thiên nhãn phát hiện mục tiêu, cả Thưởng Kim đoàn chúng ta toàn thể xuất phát, tranh thủ một kích tất sát!”
...
Tiểu trấn.
Vẫn là trung tâm điều động lao động.
Có điều lần này “Vương Thành” được đối xử rất long trọng.
Trong một gian phòng sâu trong trung tâm điều động, hắn đang ngồi nói tình báo của mình.
“Cũng trùng hợp, lúc ấy ta vừa hay nhìn thấy một nam một nữ trên lệnh treo thưởng ở đó.” Hắn nói.
Đối diện hắn, khuôn mặt đội trưởng và đội phó Vệ đội chợ đen nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe hắn kể.
Vương Thành thành tiếp tục nói: “Đại khái là bởi vì lúc ấy ta đang đi săn, nấp trong sa mạc, đang che giấu khí tức của mình nên hai người kia không chú ý tới ta, bọn hộ vội vàng bay qua cách chỗ ta không xa.”
“Bọn họ đi theo hướng nào? Ngươi còn nhớ tọa độ phương hướng không?” Đội trưởng bảo vệ hỏi.
“Đương nhiên, xin cho ta một tấm bản đồ.” Vương Thành nói.
Một tấm bản đồ nhanh chóng mở ra trước mặt hắn.
Vương Thành nhìn một chút, đánh một ký hiệu ở vị trí nào đó trên bản đồ.
“Ta thấy bọn họ đi về phía này, hơn nữa sau khi bọn họ rời đi không lâu, ta cảm nhận rõ một loại dao động quái dị, giờ ta ngẫm nghĩ kỹ lại thì đây chắc là một biện pháp phòng ngự nào đó của Tu hành trắc, cái đó gọi là gì nhỉ...”
Vương Thành khổ sở suy nghĩ nói.
“Pháp trận phòng ngự linh lực.” Đội trưởng bảo vệ không kìm được nói.
Vương Thành vỗ tay một cái, nói: “Đúng! Pháp trận phòng ngự linh lực! Ta thực sự đã cảm nhận được loại dao động truyền đến từ loại sức mạnh đó.”
“Nói vậy, thực ra bọn chúng cũng không cách ngươi quá xa?” Đội trưởng bảo vệ hỏi.
“Đúng vậy, ta cảm nhận được sức chấn động kia tương đối ổn định và mãnh liệt, ta cảm thấy bọn họ ở cách ta không xa lắm.” Vương Thành nói.
“Rất tốt, giờ chúng ta phải xác nhận thử tình báo của ngươi.” Đội trưởng bảo vệ nói.
Gã nhìn về phía phó đội trưởng.
Phó đội trưởng nói: “Đã đi trinh sát với tốc độ nhanh nhất, chúng ta sẽ lập tức có được tin tức thôi.”
Hai người lại trở lại trung tâm điều động lao động.
“Chúng ta muốn thành lập một tổ đội.” Cố Thanh Sơn nói.
Vị kia chủ quản nhìn hai người, không nhịn được nói: “Hai mươi đồng tiền số một, ít nhất phải có ba người mới có thể xây dựng tổ đội.”
Cố Thanh Sơn ra hiệu Sơn Nữ lấy tiền.
Hắn kín đáo đưa tất cả bốn mươi đồng cho chủ quản, cười nói: “Đồng bạn của ta lập tức tới ngay, nhờ ngươi hoàn thành đăng ký trước giúp chúng ta.”
Chủ quản kia cầm tiền, lông mày hơi giãn ra.
Chủ quản cũng không nói thêm gì, bắt đầu đăng ký tổ đội cho họ.
Cả quá trình cực kỳ nhanh, chỉ còn vướng ở bước cuối cùng.
Bước này cần mỗi thành viên trong đội lưu lại tướng mạo và giọng nói của mình.
Sơn Nữ bước đến tảng đá hình vuông đè xuống, lưu lại giọng nói: “Sơn Nữ, tu hành giả, thành viên Bách Hoa đoàn.”
Sau đó là Cố Thanh Sơn.
Hắn đặt tay lên tảng đá, lưu lại giọng nói: “Vương Thành, Ma quỷ triệu hoán sư, thành viên Bách Hoa đoàn.”
Lúc này thái độ của chủ quản đã tốt hơn nhiều, hỏi: “Các ngươi vẫn còn một người nữa đâu?”
Sơn Nữ nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Xin chờ một chút, ta đi gọi hắn.” Cố Thanh Sơn cười làm lành nói.
Hắn lao ra cửa nhanh như chớp.
Qua vài phút ngắn ngủi, lại có một nam tử khác khí vũ hiên ngang xuất hiện.
Nam tử bước nhanh đi tới, bồi tội với chủ quản: “Ngại quá, ta tới muộn.”
Chủ quản cũng không nhiều lời, hất cằm về phía tảng đá kia.
Nam tử liền đưa tay đè lên tảng đá, lưu lại giọng nói: “Tề Diễm, tu sĩ thuật pháp, thành viên Bách Hoa đoàn.”
Chủ quản thu tảng đá, đưa cho Sơn Nữ một huy chương đơn sơ.
Nể số tiền đã nhận, gã nói thêm một câu:
“Từ giờ trở đi, tổ đội của các ngươi đã được thành lập, ta kiến nghị các ngươi bắt đầu từ những nhiệm vụ đơn giản, dần tìm hiểu thế giới này mới có thể hiểu ra làm sao để phát tài ở đây.”
“Đa tạ.”
Sơn Nữ và Tề Diễm cùng ôm quyền nói.
Bọn họ cùng ra phía ngoài của trung tâm điều động lao động, bắt đầu nhìn từng nhiệm vụ trên tường nhiệm vụ.
“Công tử, người xem kìa.” Sơn Nữ nói.
Hai người cùng nhìn sang.
Trên bức tường nhiệm vụ quả nhiên xuất hiện hình ảnh Cố Thanh Sơn.
Không chỉ có hắn, còn có cả hình ảnh Tiểu Tịch.
Đây đại khái là hình ảnh khi hai người nhận nhiệm vụ, đã lưu lại.
Dưới hình ảnh của hai người là nhiệm vụ treo thưởng thù lao kinh người đã được tuyên bố.
Đám người chen nhau trước vách tường chật như nêm nối, lần lượt tranh nhau nhìn về phía nhiệm vụ treo thưởng kia.
“Thần điện Tử Vong đích thân mình ban bố nhiệm vụ, lần này thế giới Lưu Sa náo nhiệt rồi.”
Có người chắt lưỡi nói.
“Quên đi thôi, chỉ dựa vào chúng ta, căn bản đừng mơ đến nhiệm vụ gì, mấy lão đại trong chợ đen kia đi hoàn thành thì còn tạm được.” Người còn lại nói.
Rất nhiều người nghe thấy, đều yên lặng gật đầu.
Nhưng ánh mắt bọn họ vẫn rơi lên nhiệm vụ ban thưởng phong phú kia, căn bản không nỡ dịch chuyển đi.
Cố Thanh Sơn im lặng nhìn chằm chằm cảnh này.
Quả nhiên vẫn bị thần điện Tử Vong truy nã, sau này hành tẩu trong Khu Tranh Bá e là phải cẩn thận một chút.
“Công tử, làm sao bây giờ?” Sơn Nữ hỏi.
“Đương nhiên là làm nhiệm vụ, tranh thủ vào chợ đen nhanh một chút, chúng ta cần tăng nhanh tốc độ rồi.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lướt qua lệnh treo thưởng, nhìn tất cả nhiệm vụ trên vách tường một lượt, cuối cùng chọn một nhiệm vụ.
“Chúng ta nhận nhiệm vụ kia.” Hắn nói với Sơn Nữ.
Sơn Nữ thuận theo ngón tay đối phương chỉ, nhìn sang.
Trên nhiệm vụ kia viết: “Vệ đội chợ đen tuyên bố nhiệm vụ quan trọng, tìm kiếm tất cả những tình báo liên quan đến lệnh truy nã của Tử Thần thần điện, một khi thực tình báo hữu hiệu, lập tức ban thưởng như sau:”
“Tư cách vào chợ đen.”
“Tiền số Mười: một ngàn đồng.”
“Dựa vào mức độ quan trọng của tình báo, vệ đội sẽ ban thưởng nhiều hơn.”
“Chú ý: Một khi phát hiện có người giở trò dối trá lập tức xử tử!”
Sơn Nữ nhìn nói rõ nhiệm vụ, không khỏi sững sờ.
Cô truyền âm nói: “Công tử, bọn họ muốn đi bắt người, sao người lại phải báo tình báo của người cho bọn họ?”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Ừm, dù sao đây là chuyện chúng ta biết rõ nhất, tuyệt đối là sự thật, không lừa già gạt trẻ.”
Dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Một chiếc phi thuyền cỡ trung đang nhanh chóng đến gần thế giới Lưu Sa.
Một thủ hạ bẩm báo nói: “Lão đại, thuyền của chúng ta luôn phi hành hết tốc lực, máy móc e đã sắp không chịu đựng nổi nữa.”
Cự nhân màu xám đứng trên boong tàu, nhìn ra dòng chảy hỗn loạn của hư không.
“Không cần phải lo lắng, một chiếc thuyền mà thôi.” Cự nhân xám chỉ về phía trước, cười to nói: “Mau nhìn kìa, chúng ta đã sắp đến thế giới Lưu Sa, treo thưởng của Tử Vong Thần Điện chắc chắn thuộc về chúng ta!”
Cả Thưởng Kim đoàn lập tức vang lên tiếng reo hò.
“Thiên Nhãn đâu?” Cự nhân màu xám hỏi với ra sau lưng.
“Ta ở đây, lão đại.”
Một nam tử trên đỉnh đầu mọc bốn con mắt bước ra, lên tiếng đáp.
Cự nhân màu xám nói: “Hai người trên lệnh treo thưởng ngươi có nhìn rõ tướng mạo không?”
“Thấy rõ.” Thiên Nhãn nói.
Cự nhân màu xám nói: “Có vấn đề gì không?”
Thiên Nhãn vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, lão đại, một khi bọn hắn xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trên thế giới Lưu Sa ta sẽ lập tức nhìn thấy bọn hắn.”
Cự nhân màu xám nói: “Ừm, giờ ngươi có thể bắt đầu, một khi phát hiện mục tiêu lập tức báo cáo ta.”
“Vâng, lão đại.” Thiên Nhãn nói.
Gã ngồi trên boong thuyền, nhắm tất cả con mắt lại, rơi vào ngủ say.
Mấy thủ hạ hung hãn đến trước mặt cự nhân màu xám, quỳ một chân trên đất nói: “Lão đại, nhiệm vụ bắt giết lần này xin hãy giao cho đội chúng ta.”
Người của mấy đội khác lập tức không chịu.
Bọn chúng lần lượt đứng ra, xin cự nhân màu xám ứng chiến.
Cự nhân màu xám khoát tay nói: “Không cần ở đây cãi lộn, vì ta sẽ không lựa bất kỳ một đội nào trong số các ngươi.”
Đám thủ hạ kia hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc lão đại mình có ý gì.
Cự nhân màu xám nói: “Các ngươi nghĩ đây là một nhiệm vụ bình thường sao? Không, đây là kỳ ngộ lớn liên quan đến tiền đồ của tất cả chúng ta!”
Gã lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Lớn tiếng nói: “Một khi thiên nhãn phát hiện mục tiêu, cả Thưởng Kim đoàn chúng ta toàn thể xuất phát, tranh thủ một kích tất sát!”
...
Tiểu trấn.
Vẫn là trung tâm điều động lao động.
Có điều lần này “Vương Thành” được đối xử rất long trọng.
Trong một gian phòng sâu trong trung tâm điều động, hắn đang ngồi nói tình báo của mình.
“Cũng trùng hợp, lúc ấy ta vừa hay nhìn thấy một nam một nữ trên lệnh treo thưởng ở đó.” Hắn nói.
Đối diện hắn, khuôn mặt đội trưởng và đội phó Vệ đội chợ đen nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe hắn kể.
Vương Thành thành tiếp tục nói: “Đại khái là bởi vì lúc ấy ta đang đi săn, nấp trong sa mạc, đang che giấu khí tức của mình nên hai người kia không chú ý tới ta, bọn hộ vội vàng bay qua cách chỗ ta không xa.”
“Bọn họ đi theo hướng nào? Ngươi còn nhớ tọa độ phương hướng không?” Đội trưởng bảo vệ hỏi.
“Đương nhiên, xin cho ta một tấm bản đồ.” Vương Thành nói.
Một tấm bản đồ nhanh chóng mở ra trước mặt hắn.
Vương Thành nhìn một chút, đánh một ký hiệu ở vị trí nào đó trên bản đồ.
“Ta thấy bọn họ đi về phía này, hơn nữa sau khi bọn họ rời đi không lâu, ta cảm nhận rõ một loại dao động quái dị, giờ ta ngẫm nghĩ kỹ lại thì đây chắc là một biện pháp phòng ngự nào đó của Tu hành trắc, cái đó gọi là gì nhỉ...”
Vương Thành khổ sở suy nghĩ nói.
“Pháp trận phòng ngự linh lực.” Đội trưởng bảo vệ không kìm được nói.
Vương Thành vỗ tay một cái, nói: “Đúng! Pháp trận phòng ngự linh lực! Ta thực sự đã cảm nhận được loại dao động truyền đến từ loại sức mạnh đó.”
“Nói vậy, thực ra bọn chúng cũng không cách ngươi quá xa?” Đội trưởng bảo vệ hỏi.
“Đúng vậy, ta cảm nhận được sức chấn động kia tương đối ổn định và mãnh liệt, ta cảm thấy bọn họ ở cách ta không xa lắm.” Vương Thành nói.
“Rất tốt, giờ chúng ta phải xác nhận thử tình báo của ngươi.” Đội trưởng bảo vệ nói.
Gã nhìn về phía phó đội trưởng.
Phó đội trưởng nói: “Đã đi trinh sát với tốc độ nhanh nhất, chúng ta sẽ lập tức có được tin tức thôi.”