Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 875
Thuật đốt lửa sơ cấp.
Trên thi thể bốc lên những ngọn lửa mãnh liệt, đồng thời phát ra âm thanh bùm bùm.
Rất nhanh, tất cả đã trở thành vô hình.
Cố Thanh Sơn lại phóng xuất thần niệm, nhìn một vòng khắp bốn phía.
Không có bất kỳ dấu vết nào.
Ít nhất trong phạm vi năng lực của mình, không phát hiện ra bất cứ vết tích nào được lưu lại.
Hắn hài lòng gật đầu, thân hình khẽ động, bay tít lên trên không.
Dựa vào hướng bỏ chạy trước đó của thiếu nữ để đuổi theo, rất nhanh, hắn đã phát hiện ra tung tích ở trong sa mạc của thiếu nữ.
Trên thực tế, trận chiến trước đó cũng không kéo dài lâu.
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, phần lớn thời gian là khiến người mặc áo bào đen lơ là, thật sự đánh nhau cũng chỉ là một kiếm cuối cùng.
Thiếu nữ cũng không thể chạy được bao xa.
Thân hình của Cố Thanh Sơn vừa lóe lên, thì đã rơi xuống trước mặt của cô.
Thiếu nữ kia nhìn thấy hắn, vội vàng dừng bước.
“Sự việc đã kết thúc rồi.” Cố Thanh Sơn ung dung nói.
Thiếu nữ nhìn hắn, ngây người trong mấy hơi thở.
Cô đột nhiên bật khóc thút thít.
Cô vừa khóc vừa kiên định nói: “Anh vì cứu tôi mà chết, xin hãy an tâm yên nghỉ nhé, bởi vì tiếp theo tôi sẽ liều chết đánh một trận với người kia, tuyệt đối sẽ không để bọn họ bắt lại.”
“...” Cố Thanh Sơn.
Cô ấy cho rằng mình đã chết trận?
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy thiếu nữ đã chắp hai tay cầu nguyện cho hắn: “Hỡi quỷ hồn, xin hãy đi đến chốn yên nghỉ đi, trên thế gian đã không còn chuyện gì có thể khiến anh phiền não nữa rồi, anh sẽ bước vào cõi yên bình vĩnh hằng...”
Cố Thanh Sơn không biết phải làm sao, giang tay ra nói: “Cô nói đủ rồi đó, tôi vẫn còn sống mà.”
Thiếu nữ dừng lại.
Cô ngây người nhìn Cố Thanh Sơn, quan sát kỹ càng vẻ mặt của hắn, rồi lại đặc biệt nhìn bóng của hắn, lúc này mới ngập ngừng nói: “Anh là người sống sao?”
“Dĩ nhiên.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Vậy... cái tên khốn nạn kia đâu rồi?” Thiếu nữ hỏi.
“Bị tôi giết rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
Thiếu nữ chớp chớp mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Giết rồi? Chỉ dựa vào anh á?”
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói.
Hắn đột nhiên cảm thấy không biết có phải kiếp trước mình đã nợ thẻ bài này thứ gì không.
Có điều, thiếu nữ cũng không phải kẻ ngốc hoàn toàn.
Thiếu nữ nhắm mắt lại, thoáng cảm nhận một hồi, vui vẻ nói: “Toàn bộ thuật pháp giam cầm trên người tôi đã tiêu tán rồi.”
“Tôi được tự do rồi!”
Cô vui đến phát khóc, lớn tiếng khóc rống lên.
Cố Thanh Sơn đứng ở nơi đó, chờ đợi tâm tình của đối phương dịu lại.
Một lát sau.
Thiếu nữ dụi dụi đôi mắt đỏ, lấy “Huyết Hải Quân Thần” ra, đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Cô không cần sao?”
Cố Thanh Sơn nhận lấy thẻ bài, hỏi.
Thiếu nữ nói: “Tất cả pháp tắc thẻ bài ràng buộc tôi đều đã biến mất, cho nên tôi không cần tìm kiếm những bộ bài khác để tránh nạn nữa.”
“Ừm, đây đúng là chuyện tốt, tôi nghe nói nếu một thẻ bài muốn rời khỏi bộ bài mà mình thuộc về, thì nhất định phải trả một cái giá khổng lồ, còn thẻ bài đơn độc muốn tiến vào một bộ bài nào đó, thì cũng phải chịu rất nhiều thử thách, sau cùng cũng phải bỏ ra một cái giá rất đắt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy.” Thiếu nữ thở dài gật đầu nói: “Ví dụ như tôi đó, cũng bởi vì quyết định rời khỏi bộ bài kia, không thể không ngủ say trong một thời gian dài đằng đẵng.”
Một hồi tĩnh lặng.
Thiếu nữ đột nhiên ôm mặt, hét ầm lên: “A a a a a a, tại sao anh lại muốn dò hỏi bí mật của tôi chứ!”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Này, làm rõ ràng đi, đây là lời tự cô muốn nói mà.”
Thiếu nữ không chịu nói: “Tôi mặc kệ, anh là tên xấu xa, nhất định là anh cố ý!”
Cố Thanh Sơn mạnh mẽ khống chế tâm tình, nói: “Cô phải nói có lý chứ, tôi cũng không phải đại sư thẻ bài, cũng không biết cô là thế nào nữa.”
“Anh thăm dò quá khứ của tôi như vậy, có phải là có động cơ gì hay không?” Thiếu nữ đau lòng hỏi.
“...” Cố Thanh Sơn.
Nếu như không phải cần nhờ thẻ bài này cứu Vân Cơ, hắn cảm thấy nhất định mình sẽ quay đầu bước đi.
Thần điện tử vong.
Một đồng xu cũ kỹ được lật qua lật lại trên năm đầu ngón tay.
Ngón tay linh hoạt tùy ý biến đổi động tác, cuối cùng búng nhẹ một phát.
Tinh!
Đồng xu bay đến giữa chiếc bàn tròn rộng rãi, nhưng không trực tiếp đổ xuống, mà liên tục xoay tròn.
Trong đại điện Giáo hội nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều ngừng thở, không nói một lời nào.
Đồng xu vẫn đang xoay tròn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mãi một hồi lâu, mới có một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Đây vốn dĩ là chuyện quan trọng nhất của Thánh giáo, thế nhưng sau khi con đường thành thần xuất hiện, chuyện này liền tạm thời bị mọi người quên lãng.”
Giọng nói biến mất.
Vẫn không có người nào nói chuyện.
Một người mặc áo bào đen đi ra, quỳ một gối xuống bên cạnh chiếc bàn tròn.
“Xin hãy thứ lỗi, thưa Giáo hoàng, đây là sơ suất của tôi, Khôi Thủ tôi xin được tạ tội với mọi người ở nơi đây.” Ông ta nói.
Khôi Thủ, một trong tám vị giáo chủ của của Thánh giáo tử vong.
Ông ta dùng tư thế này để thừa nhận sai lầm của mình.
Bầu không khí trong đại điện hơi dịu đi một chút.
Giáo hoàng hỏi với vẻ hơi quan tâm: “Khôi Thủ, nghe nói đồ đệ của ngươi đã chết rồi, hãy nén bi thương.”
“Hắn ta không làm tròn trách nhiệm, chết cũng chưa đền hết tội.” Khôi Thủ nói.
“Tiếp theo, ngươi dự định làm như thế nào?” Giáo hoàng hỏi.
“Tôi sẽ đích thân đi tìm kẻ đã phá hoại kế hoạch của Thánh giáo, sau đó giành lại thẻ bài.”
“Đích thân đi? Cây thần tính của ngươi đã được đốt lên rồi sao?” Giáo hoàng hỏi.
“Vẫn còn thiếu một chút nữa.” Khôi Thủ thở dài.
Đám người xung quanh không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
Nếu như bây giờ Khôi Thủ đích thân đi làm chuyện này, vậy thì ông ta sẽ phải tử bỏ việc đốt cây thần tính ở giữa đường.
Việc này đồng nghĩa với việc từ bỏ con đường thành thần, có thể nói đây là sự tự trừng phạt nặng nề nhất.
Nhưng mà, việc này có thể trách ai được đây?
Trên thực tế, nếu như không phải để đốt cây thần tính, Khôi Thủ căn bản sẽ không rời khỏi thế giới Lưu Sa.
Nếu như không phải do dự xuất hiện của con đường thành thần, ông ta sẽ tiếp tục ở lại thế giới kia, tiếp tục coi giữ thẻ bài quan trọng đó.
Thế nhưng hiện tại đã điều tra rõ, tất cả các thủ đoạn có thể trói buộc thẻ bài đặc biệt kia đều đã bị người ta phá hủy.
Tâm huyết và sự nỗ lực mà Giáo hội tiêu phí mấy ngàn năm qua đã một đi không trở lại.
Khôi Thủ phạm sai lầm lớn như vậy, đây cũng là sự trừng phạt ông ta nên nhận.
Giáo hoàng lặng lẽ lắng nghe, thở dài một tiếng.
Ông ta rất hài lòng với cục diện hiện tại.
Năng lực của Khôi Thủ rất đáng được ghi nhận.
Hiện tại vừa đúng lúc có thể nhận tiện giúp đỡ Khôi Thủ một chút, nhằm nhận được sự cảm kích và lòng trung thành của của vị giáo chủ thực quyền này.
Nghĩ tới đây, Giáo hoàng nhẹ giọng nói: “Xin Thần Dụ.”
Ba chữ này vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vội vàng đứng dậy, quỳ một chân lên trên mặt đất.
Giáo hoàng cẩn thận lấy ra một chiếc hộp kim loại màu đen.
Ông ta mở chiếc hộp ra.
Vù!
Một màn đêm nặng nề từ trong chiếc hộp phóng xuất ra ngoài, nhanh chóng bao phủ toàn bộ đại điện.
Trong màn đêm, Thần Dụ mà Tử Thần lưu giữ qua vô số năm trực tiếp vang lên trong trái tim của tất cả mọi người.
Màn đêm tăm tối chỉ ở lại trong một hơi thở, rồi biến mất không thấy đâu nữa với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Mọi người nhao nhao lộ ra vẻ đã rõ ràng.
“Đều hiểu rõ rồi chứ?” Giáo hoàng hỏi.
“Hiểu rồi.” Một vị giáo chủ đáp: “Sau khi con đường thành thần xuất hiện, tín đồ của mọi cấp bậc đều phải lấy con đường thành thần làm mục tiêu hàng đầu, không được vi phạm, không được lệch hướng.”
Giáo hoàng nhìn về phía Khôi Thủ, mỉm cười nói: “Con đường thành thần là con đường do chính thần linh chỉ định, chúng ta không thể làm trái, do đó, tạm thời ngươi không cần đi nữa, đợi đến lúc đốt cây thần tính thì hãy nói.”
Nếu như phải lựa chọn, ai lại nguyện ý chôn vùi cơ hội thành thần của bản thân chứ?
Trên thi thể bốc lên những ngọn lửa mãnh liệt, đồng thời phát ra âm thanh bùm bùm.
Rất nhanh, tất cả đã trở thành vô hình.
Cố Thanh Sơn lại phóng xuất thần niệm, nhìn một vòng khắp bốn phía.
Không có bất kỳ dấu vết nào.
Ít nhất trong phạm vi năng lực của mình, không phát hiện ra bất cứ vết tích nào được lưu lại.
Hắn hài lòng gật đầu, thân hình khẽ động, bay tít lên trên không.
Dựa vào hướng bỏ chạy trước đó của thiếu nữ để đuổi theo, rất nhanh, hắn đã phát hiện ra tung tích ở trong sa mạc của thiếu nữ.
Trên thực tế, trận chiến trước đó cũng không kéo dài lâu.
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, phần lớn thời gian là khiến người mặc áo bào đen lơ là, thật sự đánh nhau cũng chỉ là một kiếm cuối cùng.
Thiếu nữ cũng không thể chạy được bao xa.
Thân hình của Cố Thanh Sơn vừa lóe lên, thì đã rơi xuống trước mặt của cô.
Thiếu nữ kia nhìn thấy hắn, vội vàng dừng bước.
“Sự việc đã kết thúc rồi.” Cố Thanh Sơn ung dung nói.
Thiếu nữ nhìn hắn, ngây người trong mấy hơi thở.
Cô đột nhiên bật khóc thút thít.
Cô vừa khóc vừa kiên định nói: “Anh vì cứu tôi mà chết, xin hãy an tâm yên nghỉ nhé, bởi vì tiếp theo tôi sẽ liều chết đánh một trận với người kia, tuyệt đối sẽ không để bọn họ bắt lại.”
“...” Cố Thanh Sơn.
Cô ấy cho rằng mình đã chết trận?
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy thiếu nữ đã chắp hai tay cầu nguyện cho hắn: “Hỡi quỷ hồn, xin hãy đi đến chốn yên nghỉ đi, trên thế gian đã không còn chuyện gì có thể khiến anh phiền não nữa rồi, anh sẽ bước vào cõi yên bình vĩnh hằng...”
Cố Thanh Sơn không biết phải làm sao, giang tay ra nói: “Cô nói đủ rồi đó, tôi vẫn còn sống mà.”
Thiếu nữ dừng lại.
Cô ngây người nhìn Cố Thanh Sơn, quan sát kỹ càng vẻ mặt của hắn, rồi lại đặc biệt nhìn bóng của hắn, lúc này mới ngập ngừng nói: “Anh là người sống sao?”
“Dĩ nhiên.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Vậy... cái tên khốn nạn kia đâu rồi?” Thiếu nữ hỏi.
“Bị tôi giết rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
Thiếu nữ chớp chớp mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Giết rồi? Chỉ dựa vào anh á?”
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói.
Hắn đột nhiên cảm thấy không biết có phải kiếp trước mình đã nợ thẻ bài này thứ gì không.
Có điều, thiếu nữ cũng không phải kẻ ngốc hoàn toàn.
Thiếu nữ nhắm mắt lại, thoáng cảm nhận một hồi, vui vẻ nói: “Toàn bộ thuật pháp giam cầm trên người tôi đã tiêu tán rồi.”
“Tôi được tự do rồi!”
Cô vui đến phát khóc, lớn tiếng khóc rống lên.
Cố Thanh Sơn đứng ở nơi đó, chờ đợi tâm tình của đối phương dịu lại.
Một lát sau.
Thiếu nữ dụi dụi đôi mắt đỏ, lấy “Huyết Hải Quân Thần” ra, đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Cô không cần sao?”
Cố Thanh Sơn nhận lấy thẻ bài, hỏi.
Thiếu nữ nói: “Tất cả pháp tắc thẻ bài ràng buộc tôi đều đã biến mất, cho nên tôi không cần tìm kiếm những bộ bài khác để tránh nạn nữa.”
“Ừm, đây đúng là chuyện tốt, tôi nghe nói nếu một thẻ bài muốn rời khỏi bộ bài mà mình thuộc về, thì nhất định phải trả một cái giá khổng lồ, còn thẻ bài đơn độc muốn tiến vào một bộ bài nào đó, thì cũng phải chịu rất nhiều thử thách, sau cùng cũng phải bỏ ra một cái giá rất đắt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy.” Thiếu nữ thở dài gật đầu nói: “Ví dụ như tôi đó, cũng bởi vì quyết định rời khỏi bộ bài kia, không thể không ngủ say trong một thời gian dài đằng đẵng.”
Một hồi tĩnh lặng.
Thiếu nữ đột nhiên ôm mặt, hét ầm lên: “A a a a a a, tại sao anh lại muốn dò hỏi bí mật của tôi chứ!”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Này, làm rõ ràng đi, đây là lời tự cô muốn nói mà.”
Thiếu nữ không chịu nói: “Tôi mặc kệ, anh là tên xấu xa, nhất định là anh cố ý!”
Cố Thanh Sơn mạnh mẽ khống chế tâm tình, nói: “Cô phải nói có lý chứ, tôi cũng không phải đại sư thẻ bài, cũng không biết cô là thế nào nữa.”
“Anh thăm dò quá khứ của tôi như vậy, có phải là có động cơ gì hay không?” Thiếu nữ đau lòng hỏi.
“...” Cố Thanh Sơn.
Nếu như không phải cần nhờ thẻ bài này cứu Vân Cơ, hắn cảm thấy nhất định mình sẽ quay đầu bước đi.
Thần điện tử vong.
Một đồng xu cũ kỹ được lật qua lật lại trên năm đầu ngón tay.
Ngón tay linh hoạt tùy ý biến đổi động tác, cuối cùng búng nhẹ một phát.
Tinh!
Đồng xu bay đến giữa chiếc bàn tròn rộng rãi, nhưng không trực tiếp đổ xuống, mà liên tục xoay tròn.
Trong đại điện Giáo hội nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều ngừng thở, không nói một lời nào.
Đồng xu vẫn đang xoay tròn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mãi một hồi lâu, mới có một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Đây vốn dĩ là chuyện quan trọng nhất của Thánh giáo, thế nhưng sau khi con đường thành thần xuất hiện, chuyện này liền tạm thời bị mọi người quên lãng.”
Giọng nói biến mất.
Vẫn không có người nào nói chuyện.
Một người mặc áo bào đen đi ra, quỳ một gối xuống bên cạnh chiếc bàn tròn.
“Xin hãy thứ lỗi, thưa Giáo hoàng, đây là sơ suất của tôi, Khôi Thủ tôi xin được tạ tội với mọi người ở nơi đây.” Ông ta nói.
Khôi Thủ, một trong tám vị giáo chủ của của Thánh giáo tử vong.
Ông ta dùng tư thế này để thừa nhận sai lầm của mình.
Bầu không khí trong đại điện hơi dịu đi một chút.
Giáo hoàng hỏi với vẻ hơi quan tâm: “Khôi Thủ, nghe nói đồ đệ của ngươi đã chết rồi, hãy nén bi thương.”
“Hắn ta không làm tròn trách nhiệm, chết cũng chưa đền hết tội.” Khôi Thủ nói.
“Tiếp theo, ngươi dự định làm như thế nào?” Giáo hoàng hỏi.
“Tôi sẽ đích thân đi tìm kẻ đã phá hoại kế hoạch của Thánh giáo, sau đó giành lại thẻ bài.”
“Đích thân đi? Cây thần tính của ngươi đã được đốt lên rồi sao?” Giáo hoàng hỏi.
“Vẫn còn thiếu một chút nữa.” Khôi Thủ thở dài.
Đám người xung quanh không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
Nếu như bây giờ Khôi Thủ đích thân đi làm chuyện này, vậy thì ông ta sẽ phải tử bỏ việc đốt cây thần tính ở giữa đường.
Việc này đồng nghĩa với việc từ bỏ con đường thành thần, có thể nói đây là sự tự trừng phạt nặng nề nhất.
Nhưng mà, việc này có thể trách ai được đây?
Trên thực tế, nếu như không phải để đốt cây thần tính, Khôi Thủ căn bản sẽ không rời khỏi thế giới Lưu Sa.
Nếu như không phải do dự xuất hiện của con đường thành thần, ông ta sẽ tiếp tục ở lại thế giới kia, tiếp tục coi giữ thẻ bài quan trọng đó.
Thế nhưng hiện tại đã điều tra rõ, tất cả các thủ đoạn có thể trói buộc thẻ bài đặc biệt kia đều đã bị người ta phá hủy.
Tâm huyết và sự nỗ lực mà Giáo hội tiêu phí mấy ngàn năm qua đã một đi không trở lại.
Khôi Thủ phạm sai lầm lớn như vậy, đây cũng là sự trừng phạt ông ta nên nhận.
Giáo hoàng lặng lẽ lắng nghe, thở dài một tiếng.
Ông ta rất hài lòng với cục diện hiện tại.
Năng lực của Khôi Thủ rất đáng được ghi nhận.
Hiện tại vừa đúng lúc có thể nhận tiện giúp đỡ Khôi Thủ một chút, nhằm nhận được sự cảm kích và lòng trung thành của của vị giáo chủ thực quyền này.
Nghĩ tới đây, Giáo hoàng nhẹ giọng nói: “Xin Thần Dụ.”
Ba chữ này vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vội vàng đứng dậy, quỳ một chân lên trên mặt đất.
Giáo hoàng cẩn thận lấy ra một chiếc hộp kim loại màu đen.
Ông ta mở chiếc hộp ra.
Vù!
Một màn đêm nặng nề từ trong chiếc hộp phóng xuất ra ngoài, nhanh chóng bao phủ toàn bộ đại điện.
Trong màn đêm, Thần Dụ mà Tử Thần lưu giữ qua vô số năm trực tiếp vang lên trong trái tim của tất cả mọi người.
Màn đêm tăm tối chỉ ở lại trong một hơi thở, rồi biến mất không thấy đâu nữa với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Mọi người nhao nhao lộ ra vẻ đã rõ ràng.
“Đều hiểu rõ rồi chứ?” Giáo hoàng hỏi.
“Hiểu rồi.” Một vị giáo chủ đáp: “Sau khi con đường thành thần xuất hiện, tín đồ của mọi cấp bậc đều phải lấy con đường thành thần làm mục tiêu hàng đầu, không được vi phạm, không được lệch hướng.”
Giáo hoàng nhìn về phía Khôi Thủ, mỉm cười nói: “Con đường thành thần là con đường do chính thần linh chỉ định, chúng ta không thể làm trái, do đó, tạm thời ngươi không cần đi nữa, đợi đến lúc đốt cây thần tính thì hãy nói.”
Nếu như phải lựa chọn, ai lại nguyện ý chôn vùi cơ hội thành thần của bản thân chứ?