Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 862
Lúc này, ánh mặt trời chói chang, thời gian nóng bức nhất trong ngày đã tới.
Đó là thời điểm chính ngọ.
Bên trên bão cát vô biên, bảy mặt trời cũng xếp thành một hàng, tỏa ra sức nóng mãnh liệt.
Vạn vật úa tàn.
Nếu không dùng linh lực hộ thân, Cố Thanh Sơn cảm thấy mình sớm đã bị nướng chín.
… Trong nhận thức của Vương Thành, đây là một thế giới thiếu chút nữa bị hủy diệt.
Đáng tiếc thực lực của Vương Thành thấp, thân phận thấp kém, căn bản không ngọn nguồn câu chuyện.
Cố Thanh Sơn hơi tiếc nuối.
Thông tin quá ít, bất lợi cho việc sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Hắn cảm nhận được mức độ hao phí linh lực của mình, sau đó cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Biển cát ào ạt bao trùm không trung, ngăn cản tầm mắt, tất cả đều không thấy rõ.
Bất đắc dĩ, hắn lại phóng thần niệm ra, cẩn thận quan sát thế giới bên dưới bão cát.
… Bên dưới bão cát vẫn là bão cát.
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng tìm được một chỗ có thể tạm thời đặt chân.
Phía dưới vô số bão cát, bên trong sa mạc rộng lớn mênh mông lại tồn tại một địa phương sinh cơ dào dạt.
Đó là một cây đại thụ xanh um tươi tốt.
Cái cây này mọc ở phía sau cồn cát, tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, xua tan bão cát bốn phía.
Ở xung quanh cây đại thụ, bởi vì ánh sáng xanh biếc này, cho nên hình thành một thế giới nho nhỏ yên tĩnh mà tràn ngập sinh cơ.
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, lập tức bay xuống.
Phi hành trong bão cát lâu như vậy, thể lực ít nhiều gì cũng hao tổn, hắn cần nghỉ ngơi, ăn chút gì đó.
Hắn dừng chân trước đại thụ, thần niệm phóng ra cẩn thận thăm dò bốn phía.
Xung quanh không có gì cả.
Cố Thanh Sơn đi tới trước đại thụ, còn nghiêm túc thi lễ, nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là bay mệt rồi nên tới nghỉ ngơi một lát.”
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một hồ lô linh tuyền, đổ lên gốc đại thụ.
… Đây là pháp tắc hành sự của bản thân Cố Thanh Sơn.
Bên trong sa mạc, nước suối ẩn chứa linh lực như vậy hẳn vô cùng hiếm thấy.
Nếu cái cây này có sinh mệnh và trí tuệ, như vậy nước suối hẳn sẽ khiến nó hài lòng.
Cố Thanh Sơn chiếm được ký ức của Vương Thành.
Tuy Vương Thành chỉ là một kẻ sưu tầm rác rưởi cấp thấp nhất, nhưng lại hiểu rõ rất một điều, trong khu Tranh Bá, những chủng loại sinh vật kỳ quái không được ghi lại thật sự rất nhiều.
Cố Thanh Sơn thử nghĩ theo hướng này.
Sau này, con đường bản thân phải đi trong khu Tranh Bá còn dài.
Nếu như mình đến một nơi xa lạ chắc chắn sẽ khiến chủng vật sinh tồn ở địa phương chú ý.
Dưới tình huống đó, cách xử lý tốt nhất chính là tỏ rõ thái độ và nguyện vọng của mình trước.
… Cho dù là trong hoàn cảnh hoang dã nhất, cho tới giờ thiện ý và nhún nhường luôn là một pháp tắc sinh tồn cơ bản nhất.
Một phương thức sinh tồn kịch liệt hơn đương nhiên chính là tranh đấu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện hình nhân ánh sáng, Cố Thanh Sơn cảm thấy tuyệt đối không thể coi thường trí tuệ của bất cứ sinh linh nào.
Bởi vì hình nhân ánh sáng xuất hiện trong hàng tỉ sinh linh, ngay cả quái vật hư không cũng nhận được tuyên cáo của hình nhân ánh sáng.
Điều này chứng minh một chuyện.
Bảy thần cho rằng tất cả chúng sinh có đầy đủ linh trí bên trong khu Tranh Bá đều có thể đi lên con đường thành thần.
Cái này có ý nghĩa tương tự như chúng sinh bình đẳng.
Cho nên, nếu đem tất cả chúng sinh coi thành sinh mệnh trí tuệ ngang hàng, như vậy khi tiến vào địa bàn của người khác đương nhiên phải bày tỏ thái độ rồi.
Không ai lại hoan nghênh một người xa lạ không rõ lai lịch xông vào nhà mình cả.
Nhưng nếu người xa lạ biểu lộ thiện ý, như vậy lại là chuyện khác.
Tin rằng dưới tình huống như vậy, chỉ cần tồn tại không quá mức hung tàn, bình thường đều không trực tiếp ra tay giết người.
Đây là quan điểm đầu tiên của Cố Thanh Sơn đối với khu Tranh Bá.
Cho nên giờ phút này, Cố Thanh Sơn mới trực tiếp biểu lộ thái độ, còn tặng một chút linh tuyền cho đại thụ.
Lập tức thấy linh tuyền kia được đổ lên đại thụ, nhanh chóng bị đại thụ hấp thu.
Đột nhiên, một tiếng ong ong truyền từ đại thụ tới.
“Nước suốt ngọt lành như vậy ta đã rất lâu không được uống, nếu có thể hãy cho ta thêm một chút, cảm ơn.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn đại thụ.
Hắn liền lấy một hồ lô linh tuyền nữa tưới lên đại thụ.
Tất cả nước suối lập tức bị hấp thu sạch sẽ.
“A…”
Đại thụ truyền tới một tiếng thở dài hài lòng.
Nó tiếp tục nói: “Vị khách lặn lội đường xa tới đây, nước suối của ngươi khiến ta cảm thấy vui sướng, ngươi có thể ở trong này nghỉ ngơi.”
… Ý tứ rất rõ ràng, trước lúc đó là không cho phép ngươi ở đây nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu được.
Xem ra mình làm đúng rồi.
Hắn liền ôm quyền, nói: “Đa tạ.”
“Không cần khách khí, nếu có thể hãy cho ta thêm một hồ lô nữa.” Đại thụ nói xong dường như cũng xấu hổ về yêu cầu của mình: “Bởi vì đứa con của ta cũng sắp trở lại, ta quên để dành cho nó một ít… Nó chắc sẽ thích nước suối này.”
Cố Thanh Sơn cười cười.
Đây là một thế giới đầy cát bụi, mình bay lâu như thế cũng không thấy nguồn nước nào.
Nghe nói thế giới này đã gần tới mức hủy diệt.
Khó trách nước suối lại được hoan nghênh đến thế.
… Chẳng qua là nước suối thôi, mình còn nhiều mà.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một hồ lô nước suối, đặt ở dưới đất cạnh đại thụ.
“Tặng cho ngươi.” Hắn nói.
Cát đá trên mặt đất tách ra thành một cái động sâu, nuốt hồ lô vào.
“A, vô cùng cảm ơn.” Đại thụ hân hoan nói.
“Không cần khách khí, muốn mượn dùng bảo địa của các hạ để nghỉ ngơi, ta đương nhiên phải mang theo một chút lễ vật nho nhỏ rồi.” Cố Thanh Sơn xua tay nói.
Đại thụ nói: “Ta cũng không phải cường đạo không hiểu lễ phép, cho nên ta cũng có một vài món quà đáp lễ cho ngươi… Không phải thứ gì tốt đâu, hi vọng ngươi đừng ghét bỏ.”
Chỉ thấy trên đại thụ, một nhánh cây đen nhánh gãy ra, lập tức rơi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
“Xin hãy cầm lấy, đây là một chút tâm ý của ta.” Đại thụ nói.
Cố Thanh Sơn nhìn nhánh cây kia.
Vật như vậy… Có thể dùng làm gì?
Nhưng hắn cũng không thể không nhận, nếu không chẳng phải khiến đối phương khó xử rồi sao?
"Đa tạ các hạ." Hắn cảm tạ nói.
“Ừm.” Đại thụ đáp.
Nói đến đây không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
Cố Thanh Sơn tùy ý sử một cái quyết, cách không di chuyển nhánh cây vào túi trữ vật.
Tiếp theo hắn lấy ra một cái bồ đoàn, ngồi trên đó ăn ăn uống uống, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi.
Thời gian trôi rất nhanh.
Hai canh giờ sau.
Cố Thanh Sơn mở to mắt, cả người thần thái sáng láng.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, trên lớp đất cát trước mặt mình có một con bọ cạp đen to bằng bàn tay.
Con bọ cạp đen kia dường như đang tò mò đánh giá hắn.
Lúc Cố Thanh Sơn mở mắt ra dọa bọ cạp nhảy dựng.
Con bọ cạp này nhanh chóng trốn vào trong cát đá, chẳng biết đi đâu.
Cố Thanh Sơn cũng không để ý, cười cười, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Các hạ, cáo từ.” Hắn nói với đại thụ.
"Ngươi muốn đi đâu?" Đại thụ tò mò hỏi.
“Đến chợ đen, từ trước tới giờ ta chưa từng đến nơi như vậy, cho nên đi xem thử.” Cố Thanh Sơn nói.
“À… Ngươi tới nơi đó vì cái gì?” Đại thụ tiếp tục hỏi.
“Ta muốn học một vài tri thức và kỹ năng phương diện chữa trị, bởi vì bạn của ta bị thương rất nghiêm trọng, ta lại không có biện pháp gì.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Chữa trị à.” Đại thụ thở dài: “Mấy chuyện như chữa trị ta cũng không có cách nào, ngươi là một người tâm địa không tệ, mau đi đi.”
“Ừ, cáo từ.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
"Tạm biệt." Đại thụ đáp.
Cố Thanh Sơn phóng lên cao, bay về phía xa xa.
Hắn rời khỏi khu vực không có bão cát được đại thụ bao phủ.
Lập tức, bão cát vô tận ập tới.
Chỉ một thoáng, hắn bỗng phát hiện ra phía bên sườn mình xuất hiện mười mấy người.
Cố Thanh Sơn thấy đối phương, đồng thời đối phương cũng thấy hắn.
Hai bên trùng hợp mà đi về cùng một hướng.
… Xem ra đều vội vàng đến chợ đen.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, yên lặng nhường đường để đối phương bay qua trước.
Đó là thời điểm chính ngọ.
Bên trên bão cát vô biên, bảy mặt trời cũng xếp thành một hàng, tỏa ra sức nóng mãnh liệt.
Vạn vật úa tàn.
Nếu không dùng linh lực hộ thân, Cố Thanh Sơn cảm thấy mình sớm đã bị nướng chín.
… Trong nhận thức của Vương Thành, đây là một thế giới thiếu chút nữa bị hủy diệt.
Đáng tiếc thực lực của Vương Thành thấp, thân phận thấp kém, căn bản không ngọn nguồn câu chuyện.
Cố Thanh Sơn hơi tiếc nuối.
Thông tin quá ít, bất lợi cho việc sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Hắn cảm nhận được mức độ hao phí linh lực của mình, sau đó cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Biển cát ào ạt bao trùm không trung, ngăn cản tầm mắt, tất cả đều không thấy rõ.
Bất đắc dĩ, hắn lại phóng thần niệm ra, cẩn thận quan sát thế giới bên dưới bão cát.
… Bên dưới bão cát vẫn là bão cát.
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng tìm được một chỗ có thể tạm thời đặt chân.
Phía dưới vô số bão cát, bên trong sa mạc rộng lớn mênh mông lại tồn tại một địa phương sinh cơ dào dạt.
Đó là một cây đại thụ xanh um tươi tốt.
Cái cây này mọc ở phía sau cồn cát, tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, xua tan bão cát bốn phía.
Ở xung quanh cây đại thụ, bởi vì ánh sáng xanh biếc này, cho nên hình thành một thế giới nho nhỏ yên tĩnh mà tràn ngập sinh cơ.
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, lập tức bay xuống.
Phi hành trong bão cát lâu như vậy, thể lực ít nhiều gì cũng hao tổn, hắn cần nghỉ ngơi, ăn chút gì đó.
Hắn dừng chân trước đại thụ, thần niệm phóng ra cẩn thận thăm dò bốn phía.
Xung quanh không có gì cả.
Cố Thanh Sơn đi tới trước đại thụ, còn nghiêm túc thi lễ, nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là bay mệt rồi nên tới nghỉ ngơi một lát.”
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một hồ lô linh tuyền, đổ lên gốc đại thụ.
… Đây là pháp tắc hành sự của bản thân Cố Thanh Sơn.
Bên trong sa mạc, nước suối ẩn chứa linh lực như vậy hẳn vô cùng hiếm thấy.
Nếu cái cây này có sinh mệnh và trí tuệ, như vậy nước suối hẳn sẽ khiến nó hài lòng.
Cố Thanh Sơn chiếm được ký ức của Vương Thành.
Tuy Vương Thành chỉ là một kẻ sưu tầm rác rưởi cấp thấp nhất, nhưng lại hiểu rõ rất một điều, trong khu Tranh Bá, những chủng loại sinh vật kỳ quái không được ghi lại thật sự rất nhiều.
Cố Thanh Sơn thử nghĩ theo hướng này.
Sau này, con đường bản thân phải đi trong khu Tranh Bá còn dài.
Nếu như mình đến một nơi xa lạ chắc chắn sẽ khiến chủng vật sinh tồn ở địa phương chú ý.
Dưới tình huống đó, cách xử lý tốt nhất chính là tỏ rõ thái độ và nguyện vọng của mình trước.
… Cho dù là trong hoàn cảnh hoang dã nhất, cho tới giờ thiện ý và nhún nhường luôn là một pháp tắc sinh tồn cơ bản nhất.
Một phương thức sinh tồn kịch liệt hơn đương nhiên chính là tranh đấu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện hình nhân ánh sáng, Cố Thanh Sơn cảm thấy tuyệt đối không thể coi thường trí tuệ của bất cứ sinh linh nào.
Bởi vì hình nhân ánh sáng xuất hiện trong hàng tỉ sinh linh, ngay cả quái vật hư không cũng nhận được tuyên cáo của hình nhân ánh sáng.
Điều này chứng minh một chuyện.
Bảy thần cho rằng tất cả chúng sinh có đầy đủ linh trí bên trong khu Tranh Bá đều có thể đi lên con đường thành thần.
Cái này có ý nghĩa tương tự như chúng sinh bình đẳng.
Cho nên, nếu đem tất cả chúng sinh coi thành sinh mệnh trí tuệ ngang hàng, như vậy khi tiến vào địa bàn của người khác đương nhiên phải bày tỏ thái độ rồi.
Không ai lại hoan nghênh một người xa lạ không rõ lai lịch xông vào nhà mình cả.
Nhưng nếu người xa lạ biểu lộ thiện ý, như vậy lại là chuyện khác.
Tin rằng dưới tình huống như vậy, chỉ cần tồn tại không quá mức hung tàn, bình thường đều không trực tiếp ra tay giết người.
Đây là quan điểm đầu tiên của Cố Thanh Sơn đối với khu Tranh Bá.
Cho nên giờ phút này, Cố Thanh Sơn mới trực tiếp biểu lộ thái độ, còn tặng một chút linh tuyền cho đại thụ.
Lập tức thấy linh tuyền kia được đổ lên đại thụ, nhanh chóng bị đại thụ hấp thu.
Đột nhiên, một tiếng ong ong truyền từ đại thụ tới.
“Nước suốt ngọt lành như vậy ta đã rất lâu không được uống, nếu có thể hãy cho ta thêm một chút, cảm ơn.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn đại thụ.
Hắn liền lấy một hồ lô linh tuyền nữa tưới lên đại thụ.
Tất cả nước suối lập tức bị hấp thu sạch sẽ.
“A…”
Đại thụ truyền tới một tiếng thở dài hài lòng.
Nó tiếp tục nói: “Vị khách lặn lội đường xa tới đây, nước suối của ngươi khiến ta cảm thấy vui sướng, ngươi có thể ở trong này nghỉ ngơi.”
… Ý tứ rất rõ ràng, trước lúc đó là không cho phép ngươi ở đây nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu được.
Xem ra mình làm đúng rồi.
Hắn liền ôm quyền, nói: “Đa tạ.”
“Không cần khách khí, nếu có thể hãy cho ta thêm một hồ lô nữa.” Đại thụ nói xong dường như cũng xấu hổ về yêu cầu của mình: “Bởi vì đứa con của ta cũng sắp trở lại, ta quên để dành cho nó một ít… Nó chắc sẽ thích nước suối này.”
Cố Thanh Sơn cười cười.
Đây là một thế giới đầy cát bụi, mình bay lâu như thế cũng không thấy nguồn nước nào.
Nghe nói thế giới này đã gần tới mức hủy diệt.
Khó trách nước suối lại được hoan nghênh đến thế.
… Chẳng qua là nước suối thôi, mình còn nhiều mà.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một hồ lô nước suối, đặt ở dưới đất cạnh đại thụ.
“Tặng cho ngươi.” Hắn nói.
Cát đá trên mặt đất tách ra thành một cái động sâu, nuốt hồ lô vào.
“A, vô cùng cảm ơn.” Đại thụ hân hoan nói.
“Không cần khách khí, muốn mượn dùng bảo địa của các hạ để nghỉ ngơi, ta đương nhiên phải mang theo một chút lễ vật nho nhỏ rồi.” Cố Thanh Sơn xua tay nói.
Đại thụ nói: “Ta cũng không phải cường đạo không hiểu lễ phép, cho nên ta cũng có một vài món quà đáp lễ cho ngươi… Không phải thứ gì tốt đâu, hi vọng ngươi đừng ghét bỏ.”
Chỉ thấy trên đại thụ, một nhánh cây đen nhánh gãy ra, lập tức rơi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
“Xin hãy cầm lấy, đây là một chút tâm ý của ta.” Đại thụ nói.
Cố Thanh Sơn nhìn nhánh cây kia.
Vật như vậy… Có thể dùng làm gì?
Nhưng hắn cũng không thể không nhận, nếu không chẳng phải khiến đối phương khó xử rồi sao?
"Đa tạ các hạ." Hắn cảm tạ nói.
“Ừm.” Đại thụ đáp.
Nói đến đây không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
Cố Thanh Sơn tùy ý sử một cái quyết, cách không di chuyển nhánh cây vào túi trữ vật.
Tiếp theo hắn lấy ra một cái bồ đoàn, ngồi trên đó ăn ăn uống uống, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi.
Thời gian trôi rất nhanh.
Hai canh giờ sau.
Cố Thanh Sơn mở to mắt, cả người thần thái sáng láng.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, trên lớp đất cát trước mặt mình có một con bọ cạp đen to bằng bàn tay.
Con bọ cạp đen kia dường như đang tò mò đánh giá hắn.
Lúc Cố Thanh Sơn mở mắt ra dọa bọ cạp nhảy dựng.
Con bọ cạp này nhanh chóng trốn vào trong cát đá, chẳng biết đi đâu.
Cố Thanh Sơn cũng không để ý, cười cười, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Các hạ, cáo từ.” Hắn nói với đại thụ.
"Ngươi muốn đi đâu?" Đại thụ tò mò hỏi.
“Đến chợ đen, từ trước tới giờ ta chưa từng đến nơi như vậy, cho nên đi xem thử.” Cố Thanh Sơn nói.
“À… Ngươi tới nơi đó vì cái gì?” Đại thụ tiếp tục hỏi.
“Ta muốn học một vài tri thức và kỹ năng phương diện chữa trị, bởi vì bạn của ta bị thương rất nghiêm trọng, ta lại không có biện pháp gì.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Chữa trị à.” Đại thụ thở dài: “Mấy chuyện như chữa trị ta cũng không có cách nào, ngươi là một người tâm địa không tệ, mau đi đi.”
“Ừ, cáo từ.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
"Tạm biệt." Đại thụ đáp.
Cố Thanh Sơn phóng lên cao, bay về phía xa xa.
Hắn rời khỏi khu vực không có bão cát được đại thụ bao phủ.
Lập tức, bão cát vô tận ập tới.
Chỉ một thoáng, hắn bỗng phát hiện ra phía bên sườn mình xuất hiện mười mấy người.
Cố Thanh Sơn thấy đối phương, đồng thời đối phương cũng thấy hắn.
Hai bên trùng hợp mà đi về cùng một hướng.
… Xem ra đều vội vàng đến chợ đen.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, yên lặng nhường đường để đối phương bay qua trước.