Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 832
Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
Ở trong hành lang phía bên ngoài của Khoa quản lý chức nghiệp.
Tạ Đạo Linh mang theo Lãnh Thiên Tinh hành lễ với mấy cường giả cấp Bá Chủ: "Đã như vậy, cáo từ."
"Được rồi, gặp lại." Trần Vương cười cười rồi khua tay.
"Xin chờ một lát." Vân Cơ lại nói.
"Còn có chuyện gì sao?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Tiếp theo đây, cô muốn làm cái gì?" Vân Cơ hỏi ngược lại.
"Ta định đưa cậu ta trở về, rồi sau đó đi tới liên minh Tu Hành xử lý một vài chuyện."
"Như vậy, cụ thể là chuyện gì?" Vân Cơ hỏi tiếp.
"Để ta nghĩ một chút, xem có cần tổ chức một đội đi điều tra Ma quốc hay không, hoặc là đánh một trận chiến tranh cỡ nhỏ để thăm dò chẳng hạn."
Tạ Đạo Linh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Những việc của mình tại sao lại có Bá Chủ quan tâm đây?
Vân Cơ vươn tay ra từ trong áo choàng.
Trên tay cô ta cầm một búp bê vải, đưa tới trước mặt Tạ Đạo Linh.
Đây là một con búp bê sống động như thật, giống y hệt Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh nhìn búp bê vải, rồi sau đó lại nhìn Vân Cơ.
Sau khi Cố Thanh Sơn rời khỏi, Vân Cơ lại giấu mình trong chiếc áo choàng hắc ám, không ai có thể thấy được sắc mặt của cô ta.
Có vẻ như cô ta càng thêm thần bí và cao quý, thậm chí mang theo một luồng khí tức quỷ dị không thể nói bằng lời.
Trần Vương nhìn Vân Cơ, rồi lại nhìn Tạ Đạo Linh.
"Đã cho cô thì hãy cầm lấy, rất nhiều người muốn cũng không được đâu." Trần Vương ấm giọng khuyên nhủ.
Tạ Đạo Linh hơi chần chờ rồi nhận lấy búp bê vải.
Nàng đưa búp bê vải cài vào bên hông, rồi cuối cùng vẫn nói một câu cảm ơn.
Vân Cơ nói: "Sức mạnh của cô vẫn đang dự trữ, sắp vượt qua một cản trở mạnh mẽ nhất ngăn cản tiềm lực của loài người, cuối cùng rồi có một ngày, cô sẽ trở thành một người giống như chúng ta."
"Cho nên trong thời điểm quan trọng này, không nên đi ra ngoài, hãy ở nhà của mình rồi tu hành, cô sẽ nhận được một cuộc sống hoàn toàn mới."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, thế nhưng búp bê vải này có liên quan gì tới lời khuyên của ngài không?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Đương nhiên là có." Vân Cơ nói.
Sau đó cô ta đọc một đoạn chú ngữ lên.
Búp bê vải kia đứng lên trên tay Tạ Đạo Linh, giọng nói như của trẻ con vang lên: "Cô bé phải chú ý bảo vệ mình."
Theo tiếng nói này vang lên thì cả người Tạ Đạo Linh cũng thay đổi dần dần.
Chiều cao của nàng trở nên thấp đi, làn da trở nên trắng nõn, tay chân biến thành nhỏ bé và xinh đẹp, khí thế uy nghiêm cũng tản đi theo.
Nàng đã biến thành một cô bé tám, chín tuổi!
"Chuyện này là sao?"
Giọng nói của Tạ Đạo Linh nhiều hơn một phần hồi hộp, thế nhưng càng nhiều hơn đó chính là giọng nói non nớt của một cô bé, khi nghe khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Nàng nâng một tay lên, chuẩn bị sử dụng pháp quyết hình thành pháp thuật, chuẩn bị chiến đấu.
Linh lực cuộn trào mãnh liệt bốc lên trên người nàng, cũng tùy theo pháp quyết mà có thể thả ra bất cứ lúc nào, thế nhưng...
Nhìn như thế nào đi nữa, nàng đều quá đáng yêu, không có chút khí thế hay uy nghiêm nào cả.
"Không có chuyện gì, chỉ để cô biến thành trẻ con mà thôi, đối với cô cũng là một chuyện tốt." Trần Vương giải thích.
Tạ Đạo Linh nhìn hắn ta, rồi lại nhìn Vân Cơ đang giấu ở trong áo choàng
Nàng thả pháp quyết ra, nói một cách cam chịu: "Mặc dù tôi không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, thế nhưng tôi vẫn cảm giác được thiện ý của mọi người."
Tạ Đạo Linh ôm búp bê vải, vẻ mặt nghiêm túc, người ngoài nhìn vào thì thấy đây chính là một loli xinh đẹp và đáng yêu.
Vân Cơ lại nói chuyện lần nữa: "Bởi vì khi cô đột phá cái giới hạn kia, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tất cả các tổ chức đều muốn dùng mọi mưu kế để có được một cường giả tự do như cô."
Hùng Gia cũng giải thích: "Có lẽ có mấy tổ chức sẽ dùng cách hòa bình mà mời chào, thế nhưng sẽ có vài tổ chức sẽ dùng mưu kế, thậm chí một vài thế lực hắc ám đã chú ý cô, sẽ dùng một vài cách khiến mọi người phỉ nhổ để có thể cho cô gia nhập."
"Cho nên khi cô mang theo con búp bê vải này, nó sẽ che đậy vận mệnh thần bí của cô lại, chỉ cần có nó ở bên cạnh, khi cô đột phá thì không có thế lực nào có thể biết được vị trí thế giới của cô, cũng không tìm ra cô được."
"Loại thuật pháp hệ thần bí này sẽ có một tác dụng phụ, đó chính là để cơ thể cô trở về tuổi thơ trong khoảng thời gian đó."
"Được rồi, những điều cần nói đều đã nói xong, cô trở về thế giới của mình đi, trong thời gian ngắn đừng ra ngoài, tới khi cô thành công đột phá, trạng thái ổn định lại thì thôi."
Tạ Đạo Linh lắng nghe một cách nghiêm túc, khi đang định nói chuyện tiếp thì lại bị một người vỗ nhẹ bờ vai.
Vân Cơ.
Chẳng biết khi nào Vân Cơ đã tới trước mặt nàng, rồi vỗ nhẹ vào vai nàng một cái.
Trong nháy mắt, Tạ Đạo Linh biến mất khỏi Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
Trần Vương cũng bước tới, vừa cười vừa vỗ bả vai Lãnh Thiên Tinh: "Không nên nản chí, trở về hãy cố gắng mà tu luyện."
Lãnh Thiên Tinh cũng biến mất.
Hắn ta cũng bị đưa trở lại thế giới Thần Võ.
Cánh Tay Máy luôn yên lặng, tới lúc này mới lẩm bẩm vài từ: "Chủ nghĩa thần bí nhàm chán."
"Chủ nghĩa thần bí cũng không nhàm chán... biến một người sắp trở thành lãnh tụ của liên minh Tu Hành thành một cô bé chín tuổi, điều này không phải là một chuyện thú vị sao?" Trần Vương cười nói.
Thế nhưng ông vẫn chuyển qua Vân Cơ, nói bằng giọng nghiêm túc: "Hôm nay cô có điều gì đó là lạ."
"Ừm, tôi chỉ muốn bảo vệ cô gái đó mà thôi, dù sao tôi cũng đã ngửi thấy mùi vị của sự chết chóc." Vân Cơ nói.
"Cô ấy có thể sẽ chết sao?" Cánh Tay Máy rất hứng thú mà hỏi.
Vân Cơ nói: "Không phải là cô ta, mà là chúng ta."
"Chúng ta?" Gấu nói bằng giọng không thể tin được.
"Đúng vậy, có một chuyện đang theo chúng ta, chúng ta đều có khả năng mất mạng, cho nên để tránh việc khi cô ấy đột phá mà không có chúng ta bảo vệ, ta phải giúp cô ấy một tay từ sớm." Vân Cơ nói.
Vừa dứt lời, một tiếng chuông reo lên rất chói tai.
Tiếng chuông mạnh mẽ mà chói tai truyền khắp toàn bộ Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
"Cảnh báo toàn viên sao?" Trần Vương kinh ngạc mà nói.
"Đang nói đùa sao? Tại sao lại cảnh báo toàn viên chứ, tất cả các bộ môn đều phải đình chỉ làm việc, chuẩn bị chiến đấu... Đã xảy ra chuyện gì?" Gấu hét lớn.
Bọn họ giật mình, thi nhau rút một tờ báo từ trên người ra.
Chỉ thấy trang báo vốn dĩ trống không thì bỗng nhiên xuất hiện từng hàng chữ viết và hình ảnh.
Hình ảnh là một khẩu súng tiểu liên.
Khẩu súng này không biết đã trải qua cái gì, đã bị hủy hoại gần hết, báng súng đứt gãy, nòng súng uốn lượn, linh kiện rơi vãi đầy đất.
Trên tiêu đề của báo chí có viết hai hàng chữ:
"Toàn bộ thành viên thuộc đội ngũ thăm dò của Thủ Hộ Giả Tháp Cao tại Học viện Thần đã bị hủy diệt!"
"Trước khi chết, tôi phát ra một lời cảnh báo cuối cùng: đây là sinh vật kinh khủng và kỳ lạ nhất trong Chín Trăm Triệu tầng thế giới, phải hủy diệt nó! Ngay lập tức!"
Sau khi xem xong tờ báo, mọi người đều không thể lấy lại được tinh thần trong thời gian ngắn được.
Là một cường giả cấp Bá Chủ, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, thế nhưng trong khoảnh khắc này, một luồng đau thương vô hình bao phủ bọn họ lại.
"Súng Tiểu Liên chết rồi." Trần Vương lầm bầm nói.
"Đúng vậy.thật sự không thể tưởng tượng nổi, với thực lực của hắn ta vậy mà cũng đã chết rồi." Cánh Tay Máy nói.
Trên đỉnh đầu bọn họ, một giọng nữ bắt đầu truyền khắp toàn bộ Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
"Toàn viên chú ý."
"Toàn viên chú ý."
"Chiến tranh sắp tới gần."
"Tầng thế giới nơi học viện của Thần ở đã thoát khỏi không gian ban đầu, đang bay tới và chuẩn bị đụng vào tầng thế giới thứ hai mươi bảy, tại phía nam của chúng ta."
"Tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
"Xin lặp lại một lần nữa, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
Bốn Bá Chủ yên lặng lắng nghe.
Ở trong hành lang phía bên ngoài của Khoa quản lý chức nghiệp.
Tạ Đạo Linh mang theo Lãnh Thiên Tinh hành lễ với mấy cường giả cấp Bá Chủ: "Đã như vậy, cáo từ."
"Được rồi, gặp lại." Trần Vương cười cười rồi khua tay.
"Xin chờ một lát." Vân Cơ lại nói.
"Còn có chuyện gì sao?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Tiếp theo đây, cô muốn làm cái gì?" Vân Cơ hỏi ngược lại.
"Ta định đưa cậu ta trở về, rồi sau đó đi tới liên minh Tu Hành xử lý một vài chuyện."
"Như vậy, cụ thể là chuyện gì?" Vân Cơ hỏi tiếp.
"Để ta nghĩ một chút, xem có cần tổ chức một đội đi điều tra Ma quốc hay không, hoặc là đánh một trận chiến tranh cỡ nhỏ để thăm dò chẳng hạn."
Tạ Đạo Linh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Những việc của mình tại sao lại có Bá Chủ quan tâm đây?
Vân Cơ vươn tay ra từ trong áo choàng.
Trên tay cô ta cầm một búp bê vải, đưa tới trước mặt Tạ Đạo Linh.
Đây là một con búp bê sống động như thật, giống y hệt Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh nhìn búp bê vải, rồi sau đó lại nhìn Vân Cơ.
Sau khi Cố Thanh Sơn rời khỏi, Vân Cơ lại giấu mình trong chiếc áo choàng hắc ám, không ai có thể thấy được sắc mặt của cô ta.
Có vẻ như cô ta càng thêm thần bí và cao quý, thậm chí mang theo một luồng khí tức quỷ dị không thể nói bằng lời.
Trần Vương nhìn Vân Cơ, rồi lại nhìn Tạ Đạo Linh.
"Đã cho cô thì hãy cầm lấy, rất nhiều người muốn cũng không được đâu." Trần Vương ấm giọng khuyên nhủ.
Tạ Đạo Linh hơi chần chờ rồi nhận lấy búp bê vải.
Nàng đưa búp bê vải cài vào bên hông, rồi cuối cùng vẫn nói một câu cảm ơn.
Vân Cơ nói: "Sức mạnh của cô vẫn đang dự trữ, sắp vượt qua một cản trở mạnh mẽ nhất ngăn cản tiềm lực của loài người, cuối cùng rồi có một ngày, cô sẽ trở thành một người giống như chúng ta."
"Cho nên trong thời điểm quan trọng này, không nên đi ra ngoài, hãy ở nhà của mình rồi tu hành, cô sẽ nhận được một cuộc sống hoàn toàn mới."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, thế nhưng búp bê vải này có liên quan gì tới lời khuyên của ngài không?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Đương nhiên là có." Vân Cơ nói.
Sau đó cô ta đọc một đoạn chú ngữ lên.
Búp bê vải kia đứng lên trên tay Tạ Đạo Linh, giọng nói như của trẻ con vang lên: "Cô bé phải chú ý bảo vệ mình."
Theo tiếng nói này vang lên thì cả người Tạ Đạo Linh cũng thay đổi dần dần.
Chiều cao của nàng trở nên thấp đi, làn da trở nên trắng nõn, tay chân biến thành nhỏ bé và xinh đẹp, khí thế uy nghiêm cũng tản đi theo.
Nàng đã biến thành một cô bé tám, chín tuổi!
"Chuyện này là sao?"
Giọng nói của Tạ Đạo Linh nhiều hơn một phần hồi hộp, thế nhưng càng nhiều hơn đó chính là giọng nói non nớt của một cô bé, khi nghe khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Nàng nâng một tay lên, chuẩn bị sử dụng pháp quyết hình thành pháp thuật, chuẩn bị chiến đấu.
Linh lực cuộn trào mãnh liệt bốc lên trên người nàng, cũng tùy theo pháp quyết mà có thể thả ra bất cứ lúc nào, thế nhưng...
Nhìn như thế nào đi nữa, nàng đều quá đáng yêu, không có chút khí thế hay uy nghiêm nào cả.
"Không có chuyện gì, chỉ để cô biến thành trẻ con mà thôi, đối với cô cũng là một chuyện tốt." Trần Vương giải thích.
Tạ Đạo Linh nhìn hắn ta, rồi lại nhìn Vân Cơ đang giấu ở trong áo choàng
Nàng thả pháp quyết ra, nói một cách cam chịu: "Mặc dù tôi không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, thế nhưng tôi vẫn cảm giác được thiện ý của mọi người."
Tạ Đạo Linh ôm búp bê vải, vẻ mặt nghiêm túc, người ngoài nhìn vào thì thấy đây chính là một loli xinh đẹp và đáng yêu.
Vân Cơ lại nói chuyện lần nữa: "Bởi vì khi cô đột phá cái giới hạn kia, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tất cả các tổ chức đều muốn dùng mọi mưu kế để có được một cường giả tự do như cô."
Hùng Gia cũng giải thích: "Có lẽ có mấy tổ chức sẽ dùng cách hòa bình mà mời chào, thế nhưng sẽ có vài tổ chức sẽ dùng mưu kế, thậm chí một vài thế lực hắc ám đã chú ý cô, sẽ dùng một vài cách khiến mọi người phỉ nhổ để có thể cho cô gia nhập."
"Cho nên khi cô mang theo con búp bê vải này, nó sẽ che đậy vận mệnh thần bí của cô lại, chỉ cần có nó ở bên cạnh, khi cô đột phá thì không có thế lực nào có thể biết được vị trí thế giới của cô, cũng không tìm ra cô được."
"Loại thuật pháp hệ thần bí này sẽ có một tác dụng phụ, đó chính là để cơ thể cô trở về tuổi thơ trong khoảng thời gian đó."
"Được rồi, những điều cần nói đều đã nói xong, cô trở về thế giới của mình đi, trong thời gian ngắn đừng ra ngoài, tới khi cô thành công đột phá, trạng thái ổn định lại thì thôi."
Tạ Đạo Linh lắng nghe một cách nghiêm túc, khi đang định nói chuyện tiếp thì lại bị một người vỗ nhẹ bờ vai.
Vân Cơ.
Chẳng biết khi nào Vân Cơ đã tới trước mặt nàng, rồi vỗ nhẹ vào vai nàng một cái.
Trong nháy mắt, Tạ Đạo Linh biến mất khỏi Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
Trần Vương cũng bước tới, vừa cười vừa vỗ bả vai Lãnh Thiên Tinh: "Không nên nản chí, trở về hãy cố gắng mà tu luyện."
Lãnh Thiên Tinh cũng biến mất.
Hắn ta cũng bị đưa trở lại thế giới Thần Võ.
Cánh Tay Máy luôn yên lặng, tới lúc này mới lẩm bẩm vài từ: "Chủ nghĩa thần bí nhàm chán."
"Chủ nghĩa thần bí cũng không nhàm chán... biến một người sắp trở thành lãnh tụ của liên minh Tu Hành thành một cô bé chín tuổi, điều này không phải là một chuyện thú vị sao?" Trần Vương cười nói.
Thế nhưng ông vẫn chuyển qua Vân Cơ, nói bằng giọng nghiêm túc: "Hôm nay cô có điều gì đó là lạ."
"Ừm, tôi chỉ muốn bảo vệ cô gái đó mà thôi, dù sao tôi cũng đã ngửi thấy mùi vị của sự chết chóc." Vân Cơ nói.
"Cô ấy có thể sẽ chết sao?" Cánh Tay Máy rất hứng thú mà hỏi.
Vân Cơ nói: "Không phải là cô ta, mà là chúng ta."
"Chúng ta?" Gấu nói bằng giọng không thể tin được.
"Đúng vậy, có một chuyện đang theo chúng ta, chúng ta đều có khả năng mất mạng, cho nên để tránh việc khi cô ấy đột phá mà không có chúng ta bảo vệ, ta phải giúp cô ấy một tay từ sớm." Vân Cơ nói.
Vừa dứt lời, một tiếng chuông reo lên rất chói tai.
Tiếng chuông mạnh mẽ mà chói tai truyền khắp toàn bộ Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
"Cảnh báo toàn viên sao?" Trần Vương kinh ngạc mà nói.
"Đang nói đùa sao? Tại sao lại cảnh báo toàn viên chứ, tất cả các bộ môn đều phải đình chỉ làm việc, chuẩn bị chiến đấu... Đã xảy ra chuyện gì?" Gấu hét lớn.
Bọn họ giật mình, thi nhau rút một tờ báo từ trên người ra.
Chỉ thấy trang báo vốn dĩ trống không thì bỗng nhiên xuất hiện từng hàng chữ viết và hình ảnh.
Hình ảnh là một khẩu súng tiểu liên.
Khẩu súng này không biết đã trải qua cái gì, đã bị hủy hoại gần hết, báng súng đứt gãy, nòng súng uốn lượn, linh kiện rơi vãi đầy đất.
Trên tiêu đề của báo chí có viết hai hàng chữ:
"Toàn bộ thành viên thuộc đội ngũ thăm dò của Thủ Hộ Giả Tháp Cao tại Học viện Thần đã bị hủy diệt!"
"Trước khi chết, tôi phát ra một lời cảnh báo cuối cùng: đây là sinh vật kinh khủng và kỳ lạ nhất trong Chín Trăm Triệu tầng thế giới, phải hủy diệt nó! Ngay lập tức!"
Sau khi xem xong tờ báo, mọi người đều không thể lấy lại được tinh thần trong thời gian ngắn được.
Là một cường giả cấp Bá Chủ, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, thế nhưng trong khoảnh khắc này, một luồng đau thương vô hình bao phủ bọn họ lại.
"Súng Tiểu Liên chết rồi." Trần Vương lầm bầm nói.
"Đúng vậy.thật sự không thể tưởng tượng nổi, với thực lực của hắn ta vậy mà cũng đã chết rồi." Cánh Tay Máy nói.
Trên đỉnh đầu bọn họ, một giọng nữ bắt đầu truyền khắp toàn bộ Hội Liên hiệp Chín trăm triệu tầng thế giới.
"Toàn viên chú ý."
"Toàn viên chú ý."
"Chiến tranh sắp tới gần."
"Tầng thế giới nơi học viện của Thần ở đã thoát khỏi không gian ban đầu, đang bay tới và chuẩn bị đụng vào tầng thế giới thứ hai mươi bảy, tại phía nam của chúng ta."
"Tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
"Xin lặp lại một lần nữa, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
Bốn Bá Chủ yên lặng lắng nghe.