Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 804
"Quá thần kỳ..." Mèo Con nhịn không được nói.
Barry thở dài nói: "Thần linh quả nhiên thương xót, dĩ nhiên có thể tạo ra vật như vậy, chỉ vì để chúng sinh trở nên mạnh hơn."
Mặt người bằng đồng cũng mang theo ý cườii: "Thần yêu chúng sinh, thần thương hại chúng sinh, mỗi một sinh mệnh mạnh lên và tồn tại đều khiến các vị thần cảm thấy vui vẻ."
Barry và Mèo Con không nhịn được khẽ gật đầu.
Các vị thần sáng thế lưu lại một tòa tháp như thế cho sinh linh vạn giới.
Ngoài thương hại chúng sinh, hi vọng chúng sinh có thể sinh tồn tốt hơn, thì không có lý do nào khác nói xuôi được.
Cố Thanh Sơn yên lặng nghe lấy, lại không nói chuyện.
Hắn biết càng nhiều, giờ phút này trong lòng đã lạnh lẽo hoàn toàn.
Vì sao thần linh lo lắng hết lòng muốn cho chúng sinh mạnh lên?
Bọn họ chỉ muốn cho chúng sinh hình thành một lá chắn, có thể thay bọn họ ngăn cản một thời gian mà thôi!
Rõ ràng điều này là một chuyện rất ti tiện, lại bị thần linh nói cao thượng như vậy.
Cố Thanh Sơn dần dần phẫn nộ.
Nhưng mà sinh linh vạn giới có thể từ bỏ việc mạnh lên sao?
Đối diện với nguy cơ chân chính, sinh linh vạn giới lại bị các vị thần đưa ra đứng chắn phía trước.
Bọn họ nhất định phải mạnh lên, mới có một tia hi vọng sống.
Có thể ngay cả chút hi vọng này cũng không có.
Không có hi vọng sống sót, lại nhất định phải mạnh lên, ngăn cản kẻ thù thay thần linh.
Đây là chân tướng vô cùng thê lương.
Chẳng lẽ, sinh linh vạn giới không có một con đường nào có thể sống tiếp?
Chẳng lẽ sinh linh chỉ có thể làm một công cụ phòng ngự và bị các vị thần sử dụng?
Cố Thanh Sơn cắn răng.
Cảm giác cực kì không cam lòng sôi trào trong ngực, hắn nhất định phải cố gắng khống chế mình, mới có thể kiềm chế tuyệt vọng và phẫn nộ trong lòng.
Không!
Vận mệnh của ta và vận mệnh của chúng sinh vạn giới không nên như vậy!!!
Nhất định... sẽ có cách...
Cố Thanh Sơn ép buộc mình tỉnh táo lại, rồi tập trung toàn bộ tinh thần, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Hắn chợt nhớ đến cảnh tượng lúc nãy.
Hình bóng Viễn Cổ vừa rồi nói câu cuối cùng trước khi tiêu tán.
"Các vị thần sáng tạo ra rất nhiều sự tồn tại mạnh mẽ hơn chính bản thân họ. Thế nên, trước khi hàng ngàn hàng vạn thế giới bị hủy diệt hoàn toàn, thì không ai dám nói có xảy ra ngoài ý muốn hay không."
Lời nói ấy còn văng vẳng bên tai, ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Cố Thanh Sơn lặp đi lặp lại và suy ngẫm câu nói này của đối phương.
Mỗ một cái chớp mắt, trong lòng hắn đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ trước đây chưa từng có.
Đúng vậy, giống như nguyện vọng của Cổ Thần. Chúng sinh vạn giới không ngừng mạnh lên.
Nhưng đây không phải vì trở thành công cụ phòng ngự tốt hơn cho thần linh.
Mà bởi vì ——
Chúng sinh là thần linh sáng tạo. Nhưng ai nào dám nói chúng sinh không thể vượt qua thần linh?
Chỉ có trở nên mạnh hơn các vị thần thì mới có thể từ trong tuyệt cảnh sinh tử liều ra một con đường đi về phía hi vọng chân chính!
Chỉ có vượt qua thần linh, mới có thể đối mặt với tất cả hoàn cảnh khó khăn!
Đây mới là con đường mà chúng sinh cần phải đi!!!
Cố Thanh Sơn nắm chặt nắm đấm.
Giờ phút này, trong lòng hắn dâng lên dũng khí chưa từng có từ trước đến nay.
Barry nhìn ngọn tháp Thanh Đồng kia chìm vào chân trời, trong lòng hơi cảm thấy lo lắng.
"Tạo vật thần linh thế này, chỉ sợ sẽ gây nên vô số gió tanh mưa máu." Hắn ta nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Anh nói là, có rất nhiều người muốn lấy được cái thế giới này, nhận được ngọn tháp này?"
Barry đáp: "Đúng là như thế, dựa theo lời Mặt nạ bằng đồng nói, toàn bộ phép tắc của ngọn tháp này, có thể giúp tất cả sinh linh của các chủng tộc mạnh lên, tôi đoán là một khi tin tức này lan truyền ra ngoài, sẽ tạo ra oanh động vô cùng lớn."
Mèo Con nói tiếp: "Sau đó rắc rối sẽ càng ngày càng nhiều, đủ loại khó khăn theo nhau mà tới, cuối cùng thế lực khắp nơi ra tay đánh nhau —— đây là chuyện từng xảy ra rất nhiều lần rồi."
"Đây đúng là vấn đề, lúc trước vị Thần ở Học viện Thần kia đã biết chuyện này." Cố Thanh Sơn nói.
Ba người lo lắng.
Lúc này, mặt người bằng đồng nói chuyện.
"Các người không cần phải lo lắng, thần linh tự nhiên đã đoán trước được tình huống như vậy."
Ba người cùng nhìn về phía mặt người bằng đồng.
Mặt người bằng đồng tiếp tục nói: "Khi Lục đạo dung hợp, lúc tháp Vạn giới vùng dậy, thần linh đã dùng sự ổn định che chở thế giới này.”
"Che chở thế nào?" Cố Thanh Sơn nhìn xuống mặt người bằng đồng, hỏi.
Mặt người bằng đồng trả lời: "Khi ta biến mất, phép tắc thế giới mà ta cất giấu đã thay đổi thuộc tính vốn có của thế giới này, sau đó nó lại biến thành một cái Thế giới Siêu Duy."
Thế giới Siêu Duy!
Chỉ cần biết được tọa độ của Thế giới Siêu Duy này, ai cũng đều có thể vượt qua sự hạn chế về mặt thời gian và không gian để đến đây.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó chính là người nắm trong tay Thế giới Siêu Duy cho phép đối phương tiến vào.
Nếu không nghe lời, Thế giới Siêu Duy sẽ là một căn phòng an toàn, bất kỳ sức mạnh bên ngoài nào cũng không thể xâm nhập được.
Barry cũng vì có câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa nên sau khi bị thương mới có thể yên ổn chờ đến khi bình phục như vậy.
Không có sự cho phép của hắn ta và Mèo Con, bất kì ai cũng không có cách nào tiến vào câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Nghe mặt người bằng đồng nói thế, Barry và Mèo Con cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Sơn cũng khẽ gật đầu.
Không thể phủ nhận, biện pháp bảo vệ của chúng thần vẫn rất ổn thỏa.
"Khoan đã, thế giới này đã trở thành Thế giới Siêu Duy, vậy chủ nhân của Thế giới Siêu Duy là ai?” Barry nhạy bén hỏi.
"Người dung hợp Lục đạo, chính là chủ nhân của Thế giới Siêu Duy." Mặt người bằng đồng trả lời.
Nó nhìn qua Cố Thanh Sơn nói: "Nếu ta không cảm ứng sai, người dung hợp thế giới chính là cậu."
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn thừa nhận.
"Cậu cần một vật, để gánh chịu quyền hạn của Thế giới Siêu Duy này.”
"Đồ vật?"
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Barry và Mèo Con.
Ở phương diện này mình không hiểu nhiều cho lắm, còn Barry và Mèo Con lại là chủ nhân của một Thế giới Siêu Duy.
Barry và Mèo Con đã sớm nở nụ cười.
Barry nói: "Đúng vậy, tín tiêu và thông đạo của Thế giới Siêu Duy, đều cần dùng một thứ để khởi động."
Mèo Con nói: "Đây là chỗ cần lưu ý nhất, anh nhất định phải chọn một thứ có liên quan đến thế giới này, nhưng phải là thứ không quá dễ hư hao để làm vật gánh chịu quyền hạn của Thế giới Siêu Duy.”
"Cậu phải nghiêm túc chọn lựa, nếu không một khi vật gánh chịu hư hao, quyền hạn Siêu Duy thay đổi vị trí sẽ rất rắc rối." Barry cũng bổ sung thêm.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, đưa tay ra sau lưng khẽ vỗ vào hư không một cái.
Lục Giới Thần Sơn Kiếm được hắn cầm trong tay.
Trên trường kiếm, dâng lên một bóng hình rõ ràng.
"Công tử, ta sợ mình không cách nào gánh vác được chuyện này." Sơn Nữ hơi bất an nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Không sao, trừ cô ra, chỉ sợ không ai có thể gánh vác được trách nhiệm thế này."
Sơn Nữ ngạc nhiên hỏi: "Sao công tử lại nói như vậy?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Cô có ba loại thần thông là Bất Hủ, Đoạn Pháp, Tuệ Mệnh, nếu có một ngày ta không còn nữa, vậy thì cô cứ cầm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, vượt qua Vong Xuyên, trở lại giới Hoàng Tuyền, ẩn náu trong Đại Thiết Vi Sơn."
"Như vậy, cuối cùng sẽ không có người nào có thể mở ra thông đạo của thế giới này được nữa."
"Cái thế giới này cũng sẽ không bị bất kỳ ngoại lực gì tính toán, xâm chiếm, thậm chí là hủy diệt."
"Đây là sự bảo vệ cuối cùng của ta dành cho thế giới này."
Sơn Nữ im lặng một lát, gật đầu đáp: "Ta hiểu rồi, công tử."
Nàng biến mất vào bên trong Lục Giới Thần Sơn Kiếm lần nữa.
Mặt người bằng đồng chăm chú nhìn tình cảnh xảy ra trước mặt, bấy giờ mới hỏi: “Cậu chọn xong chưa?"
“Ừm, xong rồi.”
Cố Thanh Sơn vứt Lục Giới Thần Sơn Kiếm ra ngoài.
"Rất tốt, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cuối cùng ta cũng có thể tiến vào giấc mộng bình an mãi mãi rồi."
Nói xong câu đó, mặt người bằng đồng bắt đầu sụp đổ.
Barry thở dài nói: "Thần linh quả nhiên thương xót, dĩ nhiên có thể tạo ra vật như vậy, chỉ vì để chúng sinh trở nên mạnh hơn."
Mặt người bằng đồng cũng mang theo ý cườii: "Thần yêu chúng sinh, thần thương hại chúng sinh, mỗi một sinh mệnh mạnh lên và tồn tại đều khiến các vị thần cảm thấy vui vẻ."
Barry và Mèo Con không nhịn được khẽ gật đầu.
Các vị thần sáng thế lưu lại một tòa tháp như thế cho sinh linh vạn giới.
Ngoài thương hại chúng sinh, hi vọng chúng sinh có thể sinh tồn tốt hơn, thì không có lý do nào khác nói xuôi được.
Cố Thanh Sơn yên lặng nghe lấy, lại không nói chuyện.
Hắn biết càng nhiều, giờ phút này trong lòng đã lạnh lẽo hoàn toàn.
Vì sao thần linh lo lắng hết lòng muốn cho chúng sinh mạnh lên?
Bọn họ chỉ muốn cho chúng sinh hình thành một lá chắn, có thể thay bọn họ ngăn cản một thời gian mà thôi!
Rõ ràng điều này là một chuyện rất ti tiện, lại bị thần linh nói cao thượng như vậy.
Cố Thanh Sơn dần dần phẫn nộ.
Nhưng mà sinh linh vạn giới có thể từ bỏ việc mạnh lên sao?
Đối diện với nguy cơ chân chính, sinh linh vạn giới lại bị các vị thần đưa ra đứng chắn phía trước.
Bọn họ nhất định phải mạnh lên, mới có một tia hi vọng sống.
Có thể ngay cả chút hi vọng này cũng không có.
Không có hi vọng sống sót, lại nhất định phải mạnh lên, ngăn cản kẻ thù thay thần linh.
Đây là chân tướng vô cùng thê lương.
Chẳng lẽ, sinh linh vạn giới không có một con đường nào có thể sống tiếp?
Chẳng lẽ sinh linh chỉ có thể làm một công cụ phòng ngự và bị các vị thần sử dụng?
Cố Thanh Sơn cắn răng.
Cảm giác cực kì không cam lòng sôi trào trong ngực, hắn nhất định phải cố gắng khống chế mình, mới có thể kiềm chế tuyệt vọng và phẫn nộ trong lòng.
Không!
Vận mệnh của ta và vận mệnh của chúng sinh vạn giới không nên như vậy!!!
Nhất định... sẽ có cách...
Cố Thanh Sơn ép buộc mình tỉnh táo lại, rồi tập trung toàn bộ tinh thần, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Hắn chợt nhớ đến cảnh tượng lúc nãy.
Hình bóng Viễn Cổ vừa rồi nói câu cuối cùng trước khi tiêu tán.
"Các vị thần sáng tạo ra rất nhiều sự tồn tại mạnh mẽ hơn chính bản thân họ. Thế nên, trước khi hàng ngàn hàng vạn thế giới bị hủy diệt hoàn toàn, thì không ai dám nói có xảy ra ngoài ý muốn hay không."
Lời nói ấy còn văng vẳng bên tai, ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Cố Thanh Sơn lặp đi lặp lại và suy ngẫm câu nói này của đối phương.
Mỗ một cái chớp mắt, trong lòng hắn đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ trước đây chưa từng có.
Đúng vậy, giống như nguyện vọng của Cổ Thần. Chúng sinh vạn giới không ngừng mạnh lên.
Nhưng đây không phải vì trở thành công cụ phòng ngự tốt hơn cho thần linh.
Mà bởi vì ——
Chúng sinh là thần linh sáng tạo. Nhưng ai nào dám nói chúng sinh không thể vượt qua thần linh?
Chỉ có trở nên mạnh hơn các vị thần thì mới có thể từ trong tuyệt cảnh sinh tử liều ra một con đường đi về phía hi vọng chân chính!
Chỉ có vượt qua thần linh, mới có thể đối mặt với tất cả hoàn cảnh khó khăn!
Đây mới là con đường mà chúng sinh cần phải đi!!!
Cố Thanh Sơn nắm chặt nắm đấm.
Giờ phút này, trong lòng hắn dâng lên dũng khí chưa từng có từ trước đến nay.
Barry nhìn ngọn tháp Thanh Đồng kia chìm vào chân trời, trong lòng hơi cảm thấy lo lắng.
"Tạo vật thần linh thế này, chỉ sợ sẽ gây nên vô số gió tanh mưa máu." Hắn ta nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Anh nói là, có rất nhiều người muốn lấy được cái thế giới này, nhận được ngọn tháp này?"
Barry đáp: "Đúng là như thế, dựa theo lời Mặt nạ bằng đồng nói, toàn bộ phép tắc của ngọn tháp này, có thể giúp tất cả sinh linh của các chủng tộc mạnh lên, tôi đoán là một khi tin tức này lan truyền ra ngoài, sẽ tạo ra oanh động vô cùng lớn."
Mèo Con nói tiếp: "Sau đó rắc rối sẽ càng ngày càng nhiều, đủ loại khó khăn theo nhau mà tới, cuối cùng thế lực khắp nơi ra tay đánh nhau —— đây là chuyện từng xảy ra rất nhiều lần rồi."
"Đây đúng là vấn đề, lúc trước vị Thần ở Học viện Thần kia đã biết chuyện này." Cố Thanh Sơn nói.
Ba người lo lắng.
Lúc này, mặt người bằng đồng nói chuyện.
"Các người không cần phải lo lắng, thần linh tự nhiên đã đoán trước được tình huống như vậy."
Ba người cùng nhìn về phía mặt người bằng đồng.
Mặt người bằng đồng tiếp tục nói: "Khi Lục đạo dung hợp, lúc tháp Vạn giới vùng dậy, thần linh đã dùng sự ổn định che chở thế giới này.”
"Che chở thế nào?" Cố Thanh Sơn nhìn xuống mặt người bằng đồng, hỏi.
Mặt người bằng đồng trả lời: "Khi ta biến mất, phép tắc thế giới mà ta cất giấu đã thay đổi thuộc tính vốn có của thế giới này, sau đó nó lại biến thành một cái Thế giới Siêu Duy."
Thế giới Siêu Duy!
Chỉ cần biết được tọa độ của Thế giới Siêu Duy này, ai cũng đều có thể vượt qua sự hạn chế về mặt thời gian và không gian để đến đây.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó chính là người nắm trong tay Thế giới Siêu Duy cho phép đối phương tiến vào.
Nếu không nghe lời, Thế giới Siêu Duy sẽ là một căn phòng an toàn, bất kỳ sức mạnh bên ngoài nào cũng không thể xâm nhập được.
Barry cũng vì có câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa nên sau khi bị thương mới có thể yên ổn chờ đến khi bình phục như vậy.
Không có sự cho phép của hắn ta và Mèo Con, bất kì ai cũng không có cách nào tiến vào câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Nghe mặt người bằng đồng nói thế, Barry và Mèo Con cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Sơn cũng khẽ gật đầu.
Không thể phủ nhận, biện pháp bảo vệ của chúng thần vẫn rất ổn thỏa.
"Khoan đã, thế giới này đã trở thành Thế giới Siêu Duy, vậy chủ nhân của Thế giới Siêu Duy là ai?” Barry nhạy bén hỏi.
"Người dung hợp Lục đạo, chính là chủ nhân của Thế giới Siêu Duy." Mặt người bằng đồng trả lời.
Nó nhìn qua Cố Thanh Sơn nói: "Nếu ta không cảm ứng sai, người dung hợp thế giới chính là cậu."
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn thừa nhận.
"Cậu cần một vật, để gánh chịu quyền hạn của Thế giới Siêu Duy này.”
"Đồ vật?"
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Barry và Mèo Con.
Ở phương diện này mình không hiểu nhiều cho lắm, còn Barry và Mèo Con lại là chủ nhân của một Thế giới Siêu Duy.
Barry và Mèo Con đã sớm nở nụ cười.
Barry nói: "Đúng vậy, tín tiêu và thông đạo của Thế giới Siêu Duy, đều cần dùng một thứ để khởi động."
Mèo Con nói: "Đây là chỗ cần lưu ý nhất, anh nhất định phải chọn một thứ có liên quan đến thế giới này, nhưng phải là thứ không quá dễ hư hao để làm vật gánh chịu quyền hạn của Thế giới Siêu Duy.”
"Cậu phải nghiêm túc chọn lựa, nếu không một khi vật gánh chịu hư hao, quyền hạn Siêu Duy thay đổi vị trí sẽ rất rắc rối." Barry cũng bổ sung thêm.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, đưa tay ra sau lưng khẽ vỗ vào hư không một cái.
Lục Giới Thần Sơn Kiếm được hắn cầm trong tay.
Trên trường kiếm, dâng lên một bóng hình rõ ràng.
"Công tử, ta sợ mình không cách nào gánh vác được chuyện này." Sơn Nữ hơi bất an nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Không sao, trừ cô ra, chỉ sợ không ai có thể gánh vác được trách nhiệm thế này."
Sơn Nữ ngạc nhiên hỏi: "Sao công tử lại nói như vậy?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Cô có ba loại thần thông là Bất Hủ, Đoạn Pháp, Tuệ Mệnh, nếu có một ngày ta không còn nữa, vậy thì cô cứ cầm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, vượt qua Vong Xuyên, trở lại giới Hoàng Tuyền, ẩn náu trong Đại Thiết Vi Sơn."
"Như vậy, cuối cùng sẽ không có người nào có thể mở ra thông đạo của thế giới này được nữa."
"Cái thế giới này cũng sẽ không bị bất kỳ ngoại lực gì tính toán, xâm chiếm, thậm chí là hủy diệt."
"Đây là sự bảo vệ cuối cùng của ta dành cho thế giới này."
Sơn Nữ im lặng một lát, gật đầu đáp: "Ta hiểu rồi, công tử."
Nàng biến mất vào bên trong Lục Giới Thần Sơn Kiếm lần nữa.
Mặt người bằng đồng chăm chú nhìn tình cảnh xảy ra trước mặt, bấy giờ mới hỏi: “Cậu chọn xong chưa?"
“Ừm, xong rồi.”
Cố Thanh Sơn vứt Lục Giới Thần Sơn Kiếm ra ngoài.
"Rất tốt, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cuối cùng ta cũng có thể tiến vào giấc mộng bình an mãi mãi rồi."
Nói xong câu đó, mặt người bằng đồng bắt đầu sụp đổ.