Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 715
[Vòng Ôm Của Luyện Ngục: Lúc ngài tử vong, chủ nhân Luyện Ngục sẽ dựa trên ấn ký này để xuyên qua thời không, trực tiếp xuất hiện trước mặt ngài.]
[Chủ nhân Luyện Ngục sẽ dẫn linh hồn của ngài về Luyện Ngục.]
Bóng đen nói: “Vậy hẹn gặp lại, khi ngươi chết, ta sẽ đích thân cho ngươi biết một chút về hình phạt ở Luyện Ngục.”
Cố Thanh Sơn cười cười, phất tay nói: “Hẹn gặp lại.”
“Thái độ này của ngươi là sao đây?” Bóng đen ngạc nhiên nói.
“Cái loại như ngươi, chỉ biết nấp trong bóng tối, nếu dám chào đón ta ở Luyện Ngục, vậy thì ngươi cứ chờ nhường vị trí của ngươi cho ta đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa Kiếm và Triều Âm kiếm đồng loạt rung động.
Kiếm quyết vung ra.
Vụt!
Hai luồng kiếm quang lớn màu xanh nhạt xuyên tới chỗ bóng đen kia.
Không đâm trúng!
Cố Thanh Sơn trầm ngâm.
Quả nhiên, đối phương đang ở trong hình chiếu Luyện Ngục, nên mình không thể đụng tới hắn ta.
“Mạnh mồm, những thứ nhân loại tầm thường như các ngươi, chỉ có khoảnh khắc khi cái chết đến, ngươi mới hiểu nỗi sợ hãi thực sự là gì.” Bóng đen thản nhiên nói.
“Vậy đợi đến lúc đó xem, chúng ta cùng nhìn xem cuối cùng ai mới là kẻ sợ sệt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hừ! Lúc này, nếu không phải là vì kiếm của ngươi…”
Bóng đen nhìn chăm chú vào kiếm Triều Âm, tiếc nuối lắc đầu.
Chỉ một thoáng, bóng đen cùng toàn bộ ánh lửa Luyện Ngục biến mất.
Nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu trống rỗng.
“Chạy quá nhanh, cũng không cho ta cơ hội công kích lần thứ hai.” Địa Kiếm lẩm bẩm nói.
Nó nói xong thì bay trở về bên người Cố Thanh Sơn.
“Quỷ thần à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ là một tên oắt con may mắn sống sót ở thế giới Luyện Ngục thời thượng cổ.” Địa Kiếm nói.
“Sao ta lại thấy tình trạng của ngươi có vẻ không ổn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Một kiếm vừa rồi, tuy là Cố Thanh Sơn thúc đẩy kiếm quyết, nhưng cứ có cảm giác Địa Kiếm công kích hơi chậm một chút.
Ở giữa kiếm tu và kiếm linh tồn tại cảm ứng với nhau, nên Cố Thanh Sơn mới có câu hỏi này.
“Gần đây không có hồn lực xoa dịu nên mắc phải một ít bệnh cũ ấy mà.” Địa Kiếm nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác nặng nề.
Địa Kiếm là thanh kiếm tùy thân lâu nhất của hắn, cũng là kiếm truyền thừa của sư môn, nhưng bây giờ hình như có chút vấn đề.
“Ta cho ngươi một ít hồn lực.”
Cố Thanh Sơn điều động hệ thống Chiến Thần, bắt đầu rót hồn lực vào Địa Kiếm.
Hắn có gần triệu hồn lực, nên trực tiếp truyền một trăm nghìn hồn lực vào thân Địa kiếm.
“Ây dà, dễ chịu hơn chút rồi, cảm ơn.” Địa Kiếm nói.
Cố Thanh Sơn khởi động kiếm quyết.
Địa Kiếm khẽ động, trong nháy mắt bay lên trời, kiếm quyết linh hoạt chém vào gió như đùa bỡn.
Cảm nhận được trạng thái của Địa Kiếm đã tăng trở lại, Cố Thanh Sơn mới thoáng yên tâm.
Bên kia, lửa Luyện Ngục dần dần tản bớt.
Toàn bộ quỷ vật, thi thể, ảo ảnh quái vật trong Luyện Ngục cũng biến mất.
Cả thành phố chìm vào yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn thở dài, vừa đứng vừa ngẫm nghĩ.
Luyện Ngục khoe khoang mình là người hòa giải, nhưng trên thực tế vốn đã nghiêng về phía Trật Tự Ma Vương rồi.
Trong chín trăm triệu tầng thế giới, không biết có bao nhiêu thế giới mang tính truyền kỳ đang đứng ở giữa ngã tư đường, lựa chọn con đường đi cho mình.
Người lúc nãy đã bảo rằng hắn không đại diện cho trật tự, không cần thiết phải đối đầu với Trật Tự Ma Vương.
Lẽ nào phía sau Luyện Ngục còn ẩn chứa một bí mật gì khác nữa?
“Đùi tôi bị thương mà còn phải ngồi chồm hổm lâu như vậy, thật sự rất khó chịu!”
Một giọng nói trách móc vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.
Cố Thanh Sơn quay đầu lại.
Đằng sau lưng hắn, ở cách đó không xa, có một ông già bước ra từ trong tòa nhà san hô.
Nhìn thoáng qua thì chân của ông ta đúng là có chút vấn đề, bước đi tập tễnh.
“Vết thương của ông đã đỡ hơn nhiều rồi nhưng vẫn cần bổ sung thêm đan dược mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn được.”
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, nhận xét.
Hắn móc mấy viên đan dược từ trong túi ra.
“Trên tay cậu vẫn là viên thuốc tương tự viên lúc nãy đấy à? Điều trị kiểu này thật sự không thể nào chịu nổi.” Ông ta thở hổn hển, nói.
“Ông không ăn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cho tôi thêm viên nữa đi.”
“…Ông không thể nói chuyện mà không thở hồng hộc à?”
“Hết cách rồi, lúc này là thời khắc sắp bị diệt vong, vô cùng nguy cấp nên tôi phải nhanh chóng khỏe lại để ra chiến trường.”
“Người đã chết gần hết rồi mà còn chiến trường?”
“Tất nhiên rồi, người trẻ tuổi, chúng ta cần nhanh chóng lên đường.” Ông ta lớn tiếng nói.
“Đi đâu?”
“Đến thành Hải Triều, bây giờ chỉ có nơi đó là còn có người sống, cũng chỉ có nơi đó mới có thể cầm cự trước sự xâm lược của bọn quái vật.”
“Tốt thôi, ông chờ một lát, để tôi đi gọi bạn của tôi.”
“Bạn của cậu? Đợi một chút, cậu còn có đồng đội?”
“Là một người bạn.”
Ông già nọ hơi thất vọng, rồi lại hứng thú hỏi: “Người đó có mạnh như cậu không?”
“Có thể nói là cô ấy có cách khiến vô số người phục tùng và làm việc cho mình.”
“Có thuật pháp mạnh đến thế cơ à?” Ông già kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, thuật pháp này không ai có thể cưỡng lại được nó.”
“Tốt lắm, vậy hãy bảo bạn của cậu cùng đi đi rồi chúng ta cùng nhau lục soát cả thành phố xem còn có người nào sống không.”
“Tìm người còn sống? Nếu là chuyện này thì tôi đi với ông là được rồi.”
“Tại sao không dẫn bạn của cậu theo? Không lẽ người đó đang làm chuyện quan trọng khác rồi à?”
“Đúng vậy, cô ấy đang có chuyện rất quan trọng phải làm.”
...
Dựa vào thần niệm của Cố Thanh Sơn mà quá trình thăm dò diễn ra rất nhanh, hiệu quả rất tốt.
Khoảng chục phút sau.
Ở đường cái, một dải ánh sáng xanh chói lọi bay vút lên bầu trời.
Trong bóng đêm, nó đẹp sáng ngời rực rỡ như đạn tín hiệu, vô cùng thu hút sự chú ý.
Nhưng Cố Thanh Sơn cùng ông già kia đợi một lúc lâu mà chẳng có ai xuất hiện.
“Xem ra chết hết cả rồi.” Ông ta nói đầy thương cảm, sau đó nắm chặt tay lại.
Toàn bộ ánh sáng bị thu về.
Ánh sáng phát ra từ huy hiệu trở nên ảm đạm.
“Lão Tiều, có bao nhiêu người thượng cổ có thể hóa thân giống như ông?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão Tiều vốn là người thượng cổ đi di dân. Nghe Cố Thanh Sơn hỏi vậy, ông ta trở nên vô cùng buồn bã.
“Tôi cũng không biết là có bao nhiêu nữa, chỉ biết ở thành phố này còn mỗi tôi.”
“Vậy những thành phố khác thì sao?”
“Các thành phố đã mất liên lạc với nhau từ lâu rồi nên tôi cũng không biết chính xác còn bao nhiêu Thần chủng (*) nữa.”
(*) Thần chủng: Những người có dòng máu Thần thượng cổ.
“Chiến tranh diễn ra ác liệt vậy sao? Không phải chúng thần đã đặt lá chắn bảo vệ nơi này rồi à?”
“Nếu bọn tôi không nghênh chiến thì đám Nhập Ma giả sẽ tổ chức nghi thức triệu hồi ở bên ngoài thế giới. Chúng có thể triệu hồi hàng loạt Thương quỷ đến xâm lược thế giới của bọn tôi liên tục.” Lão Tiều thở dài nói: “Chúng tôi thật sự không thể chống lại Thương quỷ.”
“Vì vậy nên các người mới muốn phá hỏng nghi thức triệu hồi của chúng, không thể không ra ngoài chiến đấu?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã chiến đấu nhiều lần nhưng lũ người đó giết không xuể. Chỉ cần bọn tôi xuất hiện thì nhất định sẽ bị đám Nhập Ma giả lũ lượt kéo đến như thủy triều bao vây lấy. Dù đôi lúc cũng có thể phá hỏng nghi thức triệu hồi, nhưng người của chúng tôi cũng chỉ có con đường chết.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Bên ngoài kia có hơn hai trăm triệu Nhập Ma giả.
Ngay cả hắn, nếu một mình chống lại toàn bộ đám người đó thì kết cục cũng rất bi thảm.
“Vậy tại sao thành Hải Triều lại có thể chống đỡ nổi?”
“Vì thành Hải Triều được Thần chọn làm nơi thờ cúng. Có một người bên ngoài cực kỳ mạnh đã đến đây giúp bọn tôi. Tất nhiên như vậy vẫn chưa đủ, tình hình cụ thể thế nào thì chúng ta phải đi xem.”
“Người đến từ bên ngoài?”
Cố Thanh Sơn nhận ra có chuyện gì đó.
“Đúng vậy, cô ấy có một thuật pháp đặc biệt, ở một mức độ nào đó thuật pháp này có thể khống chế được Thương quỷ. Cũng nhờ thuật pháp này của cô ấy mà những người còn sống ở thế giới đều đi đến thành Hải Triều.”
“Cái người từ ngoài vào kia có phải tên là Hàn Dạ Chi Sương Yilia?”
“Hả? Sao cậu lại biết?” Lão Tiều ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng đang đi tìm cô ấy.”
Cố Thanh Sơn đã ngầm xác định được rồi.
Thảo nào ở ngoài thế giới Băng Tuyết, hắn lại không thể tìm được người này.
Dù hắn đã gây ra động tĩnh lớn đến vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Hóa ra vì cô ấy đã tiến vào trong này rồi.
Cố Thanh Sơn càng thêm có lòng tin.
Yilia và Thần Hi Chi Quang Trieste đều là những cường giả vô cùng nổi danh, là tổng chỉ huy những trận chiến với bên ngoài của vương quốc Kinh Cức.
Cô ấy đã thề sẽ bảo vệ Laura.
Đây chính là người mình cần tìm.
Phải mang Laura đến chỗ cô ấy ngay lập tức!
“Chúng ta mau đi thôi, đi đánh thức bạn của tôi rồi lập tức lên đường.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đợi đã, đánh thức?” Lão Tiều hỏi một cách kỳ quái: “Không phải cậu nói bạn của cậu đang làm việc quan trọng sao?”
“Thì đúng rồi, ông không biết mộng cảnh kinh khủng như thế nào đâu. Thực ra có một vài chủng tộc rất lạ, thuật pháp của họ chỉ có tác dụng khi đi qua những giấc mơ.”
“Có à?” Lão Tiều bán tín bán nghi nói.
“Chính xác là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói rất nghiêm túc.
“… Lão già đây kiến thức còn hạn hẹp quá, vậy chúng ta đi mau.”
Nói rồi cả hai cùng lên đường.
[Chủ nhân Luyện Ngục sẽ dẫn linh hồn của ngài về Luyện Ngục.]
Bóng đen nói: “Vậy hẹn gặp lại, khi ngươi chết, ta sẽ đích thân cho ngươi biết một chút về hình phạt ở Luyện Ngục.”
Cố Thanh Sơn cười cười, phất tay nói: “Hẹn gặp lại.”
“Thái độ này của ngươi là sao đây?” Bóng đen ngạc nhiên nói.
“Cái loại như ngươi, chỉ biết nấp trong bóng tối, nếu dám chào đón ta ở Luyện Ngục, vậy thì ngươi cứ chờ nhường vị trí của ngươi cho ta đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa Kiếm và Triều Âm kiếm đồng loạt rung động.
Kiếm quyết vung ra.
Vụt!
Hai luồng kiếm quang lớn màu xanh nhạt xuyên tới chỗ bóng đen kia.
Không đâm trúng!
Cố Thanh Sơn trầm ngâm.
Quả nhiên, đối phương đang ở trong hình chiếu Luyện Ngục, nên mình không thể đụng tới hắn ta.
“Mạnh mồm, những thứ nhân loại tầm thường như các ngươi, chỉ có khoảnh khắc khi cái chết đến, ngươi mới hiểu nỗi sợ hãi thực sự là gì.” Bóng đen thản nhiên nói.
“Vậy đợi đến lúc đó xem, chúng ta cùng nhìn xem cuối cùng ai mới là kẻ sợ sệt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hừ! Lúc này, nếu không phải là vì kiếm của ngươi…”
Bóng đen nhìn chăm chú vào kiếm Triều Âm, tiếc nuối lắc đầu.
Chỉ một thoáng, bóng đen cùng toàn bộ ánh lửa Luyện Ngục biến mất.
Nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu trống rỗng.
“Chạy quá nhanh, cũng không cho ta cơ hội công kích lần thứ hai.” Địa Kiếm lẩm bẩm nói.
Nó nói xong thì bay trở về bên người Cố Thanh Sơn.
“Quỷ thần à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ là một tên oắt con may mắn sống sót ở thế giới Luyện Ngục thời thượng cổ.” Địa Kiếm nói.
“Sao ta lại thấy tình trạng của ngươi có vẻ không ổn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Một kiếm vừa rồi, tuy là Cố Thanh Sơn thúc đẩy kiếm quyết, nhưng cứ có cảm giác Địa Kiếm công kích hơi chậm một chút.
Ở giữa kiếm tu và kiếm linh tồn tại cảm ứng với nhau, nên Cố Thanh Sơn mới có câu hỏi này.
“Gần đây không có hồn lực xoa dịu nên mắc phải một ít bệnh cũ ấy mà.” Địa Kiếm nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác nặng nề.
Địa Kiếm là thanh kiếm tùy thân lâu nhất của hắn, cũng là kiếm truyền thừa của sư môn, nhưng bây giờ hình như có chút vấn đề.
“Ta cho ngươi một ít hồn lực.”
Cố Thanh Sơn điều động hệ thống Chiến Thần, bắt đầu rót hồn lực vào Địa Kiếm.
Hắn có gần triệu hồn lực, nên trực tiếp truyền một trăm nghìn hồn lực vào thân Địa kiếm.
“Ây dà, dễ chịu hơn chút rồi, cảm ơn.” Địa Kiếm nói.
Cố Thanh Sơn khởi động kiếm quyết.
Địa Kiếm khẽ động, trong nháy mắt bay lên trời, kiếm quyết linh hoạt chém vào gió như đùa bỡn.
Cảm nhận được trạng thái của Địa Kiếm đã tăng trở lại, Cố Thanh Sơn mới thoáng yên tâm.
Bên kia, lửa Luyện Ngục dần dần tản bớt.
Toàn bộ quỷ vật, thi thể, ảo ảnh quái vật trong Luyện Ngục cũng biến mất.
Cả thành phố chìm vào yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn thở dài, vừa đứng vừa ngẫm nghĩ.
Luyện Ngục khoe khoang mình là người hòa giải, nhưng trên thực tế vốn đã nghiêng về phía Trật Tự Ma Vương rồi.
Trong chín trăm triệu tầng thế giới, không biết có bao nhiêu thế giới mang tính truyền kỳ đang đứng ở giữa ngã tư đường, lựa chọn con đường đi cho mình.
Người lúc nãy đã bảo rằng hắn không đại diện cho trật tự, không cần thiết phải đối đầu với Trật Tự Ma Vương.
Lẽ nào phía sau Luyện Ngục còn ẩn chứa một bí mật gì khác nữa?
“Đùi tôi bị thương mà còn phải ngồi chồm hổm lâu như vậy, thật sự rất khó chịu!”
Một giọng nói trách móc vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.
Cố Thanh Sơn quay đầu lại.
Đằng sau lưng hắn, ở cách đó không xa, có một ông già bước ra từ trong tòa nhà san hô.
Nhìn thoáng qua thì chân của ông ta đúng là có chút vấn đề, bước đi tập tễnh.
“Vết thương của ông đã đỡ hơn nhiều rồi nhưng vẫn cần bổ sung thêm đan dược mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn được.”
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, nhận xét.
Hắn móc mấy viên đan dược từ trong túi ra.
“Trên tay cậu vẫn là viên thuốc tương tự viên lúc nãy đấy à? Điều trị kiểu này thật sự không thể nào chịu nổi.” Ông ta thở hổn hển, nói.
“Ông không ăn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cho tôi thêm viên nữa đi.”
“…Ông không thể nói chuyện mà không thở hồng hộc à?”
“Hết cách rồi, lúc này là thời khắc sắp bị diệt vong, vô cùng nguy cấp nên tôi phải nhanh chóng khỏe lại để ra chiến trường.”
“Người đã chết gần hết rồi mà còn chiến trường?”
“Tất nhiên rồi, người trẻ tuổi, chúng ta cần nhanh chóng lên đường.” Ông ta lớn tiếng nói.
“Đi đâu?”
“Đến thành Hải Triều, bây giờ chỉ có nơi đó là còn có người sống, cũng chỉ có nơi đó mới có thể cầm cự trước sự xâm lược của bọn quái vật.”
“Tốt thôi, ông chờ một lát, để tôi đi gọi bạn của tôi.”
“Bạn của cậu? Đợi một chút, cậu còn có đồng đội?”
“Là một người bạn.”
Ông già nọ hơi thất vọng, rồi lại hứng thú hỏi: “Người đó có mạnh như cậu không?”
“Có thể nói là cô ấy có cách khiến vô số người phục tùng và làm việc cho mình.”
“Có thuật pháp mạnh đến thế cơ à?” Ông già kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, thuật pháp này không ai có thể cưỡng lại được nó.”
“Tốt lắm, vậy hãy bảo bạn của cậu cùng đi đi rồi chúng ta cùng nhau lục soát cả thành phố xem còn có người nào sống không.”
“Tìm người còn sống? Nếu là chuyện này thì tôi đi với ông là được rồi.”
“Tại sao không dẫn bạn của cậu theo? Không lẽ người đó đang làm chuyện quan trọng khác rồi à?”
“Đúng vậy, cô ấy đang có chuyện rất quan trọng phải làm.”
...
Dựa vào thần niệm của Cố Thanh Sơn mà quá trình thăm dò diễn ra rất nhanh, hiệu quả rất tốt.
Khoảng chục phút sau.
Ở đường cái, một dải ánh sáng xanh chói lọi bay vút lên bầu trời.
Trong bóng đêm, nó đẹp sáng ngời rực rỡ như đạn tín hiệu, vô cùng thu hút sự chú ý.
Nhưng Cố Thanh Sơn cùng ông già kia đợi một lúc lâu mà chẳng có ai xuất hiện.
“Xem ra chết hết cả rồi.” Ông ta nói đầy thương cảm, sau đó nắm chặt tay lại.
Toàn bộ ánh sáng bị thu về.
Ánh sáng phát ra từ huy hiệu trở nên ảm đạm.
“Lão Tiều, có bao nhiêu người thượng cổ có thể hóa thân giống như ông?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão Tiều vốn là người thượng cổ đi di dân. Nghe Cố Thanh Sơn hỏi vậy, ông ta trở nên vô cùng buồn bã.
“Tôi cũng không biết là có bao nhiêu nữa, chỉ biết ở thành phố này còn mỗi tôi.”
“Vậy những thành phố khác thì sao?”
“Các thành phố đã mất liên lạc với nhau từ lâu rồi nên tôi cũng không biết chính xác còn bao nhiêu Thần chủng (*) nữa.”
(*) Thần chủng: Những người có dòng máu Thần thượng cổ.
“Chiến tranh diễn ra ác liệt vậy sao? Không phải chúng thần đã đặt lá chắn bảo vệ nơi này rồi à?”
“Nếu bọn tôi không nghênh chiến thì đám Nhập Ma giả sẽ tổ chức nghi thức triệu hồi ở bên ngoài thế giới. Chúng có thể triệu hồi hàng loạt Thương quỷ đến xâm lược thế giới của bọn tôi liên tục.” Lão Tiều thở dài nói: “Chúng tôi thật sự không thể chống lại Thương quỷ.”
“Vì vậy nên các người mới muốn phá hỏng nghi thức triệu hồi của chúng, không thể không ra ngoài chiến đấu?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã chiến đấu nhiều lần nhưng lũ người đó giết không xuể. Chỉ cần bọn tôi xuất hiện thì nhất định sẽ bị đám Nhập Ma giả lũ lượt kéo đến như thủy triều bao vây lấy. Dù đôi lúc cũng có thể phá hỏng nghi thức triệu hồi, nhưng người của chúng tôi cũng chỉ có con đường chết.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Bên ngoài kia có hơn hai trăm triệu Nhập Ma giả.
Ngay cả hắn, nếu một mình chống lại toàn bộ đám người đó thì kết cục cũng rất bi thảm.
“Vậy tại sao thành Hải Triều lại có thể chống đỡ nổi?”
“Vì thành Hải Triều được Thần chọn làm nơi thờ cúng. Có một người bên ngoài cực kỳ mạnh đã đến đây giúp bọn tôi. Tất nhiên như vậy vẫn chưa đủ, tình hình cụ thể thế nào thì chúng ta phải đi xem.”
“Người đến từ bên ngoài?”
Cố Thanh Sơn nhận ra có chuyện gì đó.
“Đúng vậy, cô ấy có một thuật pháp đặc biệt, ở một mức độ nào đó thuật pháp này có thể khống chế được Thương quỷ. Cũng nhờ thuật pháp này của cô ấy mà những người còn sống ở thế giới đều đi đến thành Hải Triều.”
“Cái người từ ngoài vào kia có phải tên là Hàn Dạ Chi Sương Yilia?”
“Hả? Sao cậu lại biết?” Lão Tiều ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng đang đi tìm cô ấy.”
Cố Thanh Sơn đã ngầm xác định được rồi.
Thảo nào ở ngoài thế giới Băng Tuyết, hắn lại không thể tìm được người này.
Dù hắn đã gây ra động tĩnh lớn đến vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Hóa ra vì cô ấy đã tiến vào trong này rồi.
Cố Thanh Sơn càng thêm có lòng tin.
Yilia và Thần Hi Chi Quang Trieste đều là những cường giả vô cùng nổi danh, là tổng chỉ huy những trận chiến với bên ngoài của vương quốc Kinh Cức.
Cô ấy đã thề sẽ bảo vệ Laura.
Đây chính là người mình cần tìm.
Phải mang Laura đến chỗ cô ấy ngay lập tức!
“Chúng ta mau đi thôi, đi đánh thức bạn của tôi rồi lập tức lên đường.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đợi đã, đánh thức?” Lão Tiều hỏi một cách kỳ quái: “Không phải cậu nói bạn của cậu đang làm việc quan trọng sao?”
“Thì đúng rồi, ông không biết mộng cảnh kinh khủng như thế nào đâu. Thực ra có một vài chủng tộc rất lạ, thuật pháp của họ chỉ có tác dụng khi đi qua những giấc mơ.”
“Có à?” Lão Tiều bán tín bán nghi nói.
“Chính xác là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói rất nghiêm túc.
“… Lão già đây kiến thức còn hạn hẹp quá, vậy chúng ta đi mau.”
Nói rồi cả hai cùng lên đường.