Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 694
Còn về thực lực của sinh vật cổ đại...
Không phải vừa rồi đã chết một con sao?
Cố Thanh Sơn thở dài.
Mình tiến vào cái thế giới này, vốn là đã muộn hơn những người khác rất nhiều.
Bây giờ, sợ rằng không ít người đều đã tiến hành nhiệm vụ tương ứng, Mồi Lửa rất có thể đã hoàn thành việc lên cấp.
Cục diện lúc này đã không còn cách nào vãn hồi.
Ai cũng không thể vượt qua sự hạn chế của không gian, chạy tới trước mặt những người đó, ngăn cản bọn họ lấy hồn lực thay Mồi Lửa.
Mà dù có chạy tới, thì đã sao?
Đúng vậy, dựa vào thực lực của Cố Thanh Sơn, đột nhiên xông lên giết chết mười mấy tên Nhập Ma giả không phải hạng tầm, không hề coi là chuyện quá khó khăn.
Nhưng một thân một mình, đối mặt với mấy trăm triệu tên Nhập Ma giả, vậy thì chiến đấu kiểu gì?
Hoàn toàn không thể nào chiến thắng.
Chứ đừng nói chi là, nếu Mồi Lửa thăng cấp thành Khởi Nguyên...
Nhớ tới đủ loại tuyệt vọng của mọi người ở kiếp trước, rồi nhìn lại cục diện hôm nay, Cố Thanh Sơn rơi vào trâm tư hồi lâu.
Hắn nhìn về phía đỉnh núi.
Đó là cạm bẫy của Mồi Lửa, hay là thật sự có nhiệm vụ ở đó?
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ.
Nếu như là cạm bẫy, đã nói lên Mồi Lửa đang muốn loại bỏ người đang đối đầu với nó là mình đây.
Nhập Ma giả mà nó có thể dùng vô cùng nhiều, có thể bố trí một cạm bẫy dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Sơn có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng không thể dựa vào một thân một mình, chiến thắng mấy trăm triệu anh tuấn hào kiệt đến từ chín trăm triệu tầng thế giới.
Cho nên biện pháp tốt nhất, là đừng leo núi, cũng lập tức rời khỏi nơi này.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài.
Nhưng nếu vậy, lại không thể làm rõ xem Mồi Lửa rốt cuộc đang làm gì, cũng không biết thế giới này rốt cuộc có bí mật gì.
Tạo vật của thượng cổ mà hắn vừa nhìn thấy, cộng thêm chóp đỉnh của ngọn núi này nữa, còn có Thần Điện thượng cổ của chúng thần.
... Hiển nhiên thế giới này có bí mật của riêng nó.
Mấy chục ngàn năm trôi qua, cổ thần đã rời khỏi chín trăm triệu tầng thế giới, tung tích không thể tìm ra.
Những tạo vật của cổ thần, lại ở trong cái thế giới này, tiếp tục sinh tồn.
Nếu như ngay cả bí mật sâu xa của thế giới này cũng không thăm dò được, vậy thì không thể suy đoán Mồi Lửa rốt cuộc đang mưu đồ làm gì.
Dưới tình huống mông lung mù mịt như hiện tại, dựa vào một mình Cố Thanh Sơn, căn bản không thể chiến đấu với trăm triệu ma nhập giả dưới sự điều khiển của Mồi Lửa.
Cho nên giờ phút này,
Đứng ở dưới chân núi băng,
Cố Thanh Sơn trước giờ đều quyết định cực kỳ nhanh chóng cũng có chút do dự.
... Quay đầu rời đi, sẽ hoàn toàn vụt mất tư cách đối đầu với Mồi Lửa.
... Giả dụ đi lên đỉnh núi, cũng rất có thể rơi vào bẫy rập của nó.
Cố Thanh Sơn than thở một tiếng, không kìm được đặt tay lên lớp băng.
Hàn băng lạnh thấu xương.
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Linh lực trên người hắn, không thể ngăn lại được từng trận rét lạnh mà lớp băng mang đến.
Lại có từng hàng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện ở trên giao diện Chiến Thần.
[Đỉnh băng tuyết của chúng thần.]
[Thời xa xưa, chúng thần xây dựng thần điện ở trên núi này, để thưởng thức chúng sinh do mình tạo ra.]
[Núi này ẩn chứa thần uy nào đó của cổ thần.]
[Thần uy: Túc Mục.]
[Túc Mục: Sinh linh leo lên núi này, không thể sử dụng bất kì đồ vật gì không có liên quan đến cổ thần, nếu không đồ vật sẽ trực tiếp bị hư hỏng.]
[Kỹ thuật Chiến Thần: Ngài không thể học được kỹ thuật thần uy của cổ thần]
[Biên niên sử ngày tận thế: Nhìn tổng quát lịch sử chín trăm triệu tầng thế giới, núi băng này chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người]
Cố Thanh Sơn xem xong lập tức sửng sốt.
Thần uy?
Ngay cả đồ vật sử dụng cũng có thể trực tiếp bị hư hỏng, đây là sức mạnh bậc nào!
Nhưng cổ thần đã biến mất mấy trăm ngàn năm, chẳng lẽ thần uy của bọn họ vẫn còn có thể phát huy tác dụng?
... Không đến mức vậy chứ.
Hắn nhìn nhìn dưới chân mình.
Mình đang giẫm trên bậc thang thứ nhất.
Nói cách khác, mình đã đi lên ngọn núi này.
Cố Thanh Sơn giật mình, vội vàng kêu: "Địa kiếm, Triều Âm, Sơn Nữ."
"Ta ở đây."
"Vù!"
"Công tử?"
Ba thanh kiếm xuất hiện từ trong hư không sau lưng hắn, cùng nhau đáp lại.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, loại thần uy đó chưa phát huy tác dụng.
Hắn giơ chân lên, đang muốn bước lên bậc thang thứ hai.
Một trận gió rét thổi qua.
Chiến giáp tướng quân Du Kích màu vàng nhạt hoá thành bụi bặm, theo gió bay đi xa.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Hắn chợt xoay lại, nhìn ba thanh trường kiếm sau lưng.
Bọn chúng vẫn êm đẹp ở trong hư không.
Đây là vì sao!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lần lượt lướt qua ba thanh kiếm.
Địa kiếm.
Nhìn chăm chú thanh kiếm này, Cố Thanh Sơn không khỏi nghĩ tới câu nói của Bách hoa tiên tử lúc tặng kiếm: "Địa kiếm, là kiếm đã truyền thừa trong một trăm ngàn năm của đạo môn ta năm đó, không bao giờ dùng để đối địch, vô cùng trân quý, nghe nói thời thượng cổ có thể câu thông với thần linh, là kiếm để cúng tế trời đất."
Xem ra, cái gọi là thần linh ở thế giới Tu Hành, chính là cổ thần.
Địa kiếm có thể câu thông với thần linh, vì vậy phù hợp với thần uy: Yêu cầu của Túc Mục, là đồ vật có liên quan đến cổ thần.
... Mặc dù dường như nó thích giết mấy thần duệ cổ thần kiểu quỷ thần hơn.
Lại nhìn sang Triều Âm kiếm.
Triều Âm vốn là kiếm do chúng thần thượng cổ đúc thành, trực tiếp vượt qua kiểm tra.
Kế tiếp là Lục giới Thần Sơn kiếm.
Kiếm này được thế giới cung phụng, thần khí của Hoàng tuyền, không han rỉ, đoạn pháp, tuệ mạng, hộ giới thần sơn bốn hạng thần thông, chính là thanh kiếm hiển hoá pháp quy của núi Đại Thiết Vi.
Thanh kiếm này được lưu truyền từ thượng cổ, được thần linh hậu duệ của cổ thần dùng để nắm giữ giới Hoàng tuyền, không nghi ngờ gì cũng có liên quan đến cổ thần.
Ba thanh kiếm này đã thông qua thần uy: Sự sàng lọc của Túc Mục.
Là trùng hợp, hay quả thật là vậy?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, vỗ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một đĩa bát quái.
Chỉ một thoáng, đĩa bát quái hóa thành bụi bặm, bị gió rét gào thét thổi đi.
Điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Thần uy của chúng thần thượng cổ, vẫn còn tác dụng.
"Ấy? Áo giáp với đồ vật của anh đều bị huỷ diệt rồi kìa?" Laura kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, nơi này dường như có một sức mạnh cường đại nào đó." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thầm thán phục trong lòng, không nghĩ tới thần uy của chúng thần thượng cổ, trải qua mấy trăm ngàn năm cũng không hề bị mai một.
Đây tột cùng là sức mạnh như thế nào, sao có thể lớn mạnh đến vậy?
"Em cảm giác được sức mạnh của thần linh cổ đại, " Laura thoải mái ngồi ở trên bả vai hắn, nói: "Đồ vật của anh xuống cấp quá rồi, cho nên chưa gì đã bị chút sức mạnh thổi bay, nhưng mà... "
"Nhưng cái gì?"
"Hủy diệt cũng tốt, dù sao chiến giáp đã cũ vậy rồi, mặc vào cũng không có ích gì."
Cố Thanh Sơn cười khổ nói: "Vẫn có chút tác dụng, trong nhiều lần chiến đấu, áo giáp của anh đều đã phát huy tác dụng."
"Điều này cũng đúng, anh là kiếm khách, muốn đánh cận chiến..."
Laura nhìn Cố Thanh Sơn, trầm tư hồi lâu.
Cuối cùng, dường như cô đã hạ xuống quyết tâm nào đó, nói: "Chỗ em vẫn còn giữ một bộ chiến giáp, anh lấy dùng đi."
Laura vừa nói, vừa lật tìm trong túi xách.
Cố Thanh Sơn vội vàng xua tay đáp: "Đừng lấy ra, sức mạnh trên núi này rất mạnh, chiến giáp của em sẽ lập tức bị huỷ diệt."
Vừa dứt lời, Laura đã lấy ra một bộ đồ, không nói lời nào vắt lên cổ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước ngực.
Bây giờ hắn đang đeo một sợi dây chuyền, là tín vật Tử Thần của Anna.
Sợi dây chuyền này sau khi tiến vào Băng tuyết Thần sơn, vẫn bình yên vô sự.
Ngoại trừ sợi dây chuyền này, trên cổ hắn không còn thứ gì khác.
Không thể sử dụng dụng cụ……
Cố Thanh Sơn nhìn vào bản thân.
Ừm, quần áo không thể tính là dụng cụ.
Thần uy của Cổ Thần, có lẽ là đang phòng bị quân tiên phong của sinh linh, hoặc là xem thường dụng cụ do chính tay sinh linh làm ra?
May mắn là cho dù đến thế giới Hoàng Tuyền, hay là đến bất kỳ một nơi nào, bởi vì tính mạng của bản thân mang theo giá trị của cả Bách Hoa Tông, bình thường đều sẽ luyện hóa đồ của túi trữ vật và túi hương bảy màu, cất giữ trong Thức hải, vốn không dễ gì lấy ra.
Nếu không những dụng cụ đựng trong túi trữ vật, đều sẽ hóa thành tro tàn.
Bây giờ xem ra, đồ mà Laura lấy ra cũng đã bị Thần uy hủy diệt rồi.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, tiếc nuối nói: “Đã nói em đừng có lấy ra mà.”
Laura hé miệng cười, không nói gì.
Trên giao diện Chiến Thần, đột nhiên nhảy ra từng hàng từng hàng chữ nhỏ màu vàng.
[Vật-chưa-xác- định]
[Vật-chưa-xác- định đang tính toán và cảm nhận mọi thứ của ngài, để quyết định dùng phương thức nào để hóa thành chiến giáp của ngài.]
[Đây là vật thượng cổ bị thất lạc ở vực sâu hỗn loạn của mảnh vỡ thế giới, là nơi mà sinh linh dường như không thể đến được, ngoại trừ một vài chim Kinh Cức ít ỏi.]
[Trước khi Vật-chưa-xác- định hiện ra một cách hoàn thiện, hệ thống không thể nào biết được thông tin cụ thể của nó, xin hãy nhẫn nại chờ đợi nó xuất hiện.]
Không phải vừa rồi đã chết một con sao?
Cố Thanh Sơn thở dài.
Mình tiến vào cái thế giới này, vốn là đã muộn hơn những người khác rất nhiều.
Bây giờ, sợ rằng không ít người đều đã tiến hành nhiệm vụ tương ứng, Mồi Lửa rất có thể đã hoàn thành việc lên cấp.
Cục diện lúc này đã không còn cách nào vãn hồi.
Ai cũng không thể vượt qua sự hạn chế của không gian, chạy tới trước mặt những người đó, ngăn cản bọn họ lấy hồn lực thay Mồi Lửa.
Mà dù có chạy tới, thì đã sao?
Đúng vậy, dựa vào thực lực của Cố Thanh Sơn, đột nhiên xông lên giết chết mười mấy tên Nhập Ma giả không phải hạng tầm, không hề coi là chuyện quá khó khăn.
Nhưng một thân một mình, đối mặt với mấy trăm triệu tên Nhập Ma giả, vậy thì chiến đấu kiểu gì?
Hoàn toàn không thể nào chiến thắng.
Chứ đừng nói chi là, nếu Mồi Lửa thăng cấp thành Khởi Nguyên...
Nhớ tới đủ loại tuyệt vọng của mọi người ở kiếp trước, rồi nhìn lại cục diện hôm nay, Cố Thanh Sơn rơi vào trâm tư hồi lâu.
Hắn nhìn về phía đỉnh núi.
Đó là cạm bẫy của Mồi Lửa, hay là thật sự có nhiệm vụ ở đó?
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ.
Nếu như là cạm bẫy, đã nói lên Mồi Lửa đang muốn loại bỏ người đang đối đầu với nó là mình đây.
Nhập Ma giả mà nó có thể dùng vô cùng nhiều, có thể bố trí một cạm bẫy dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Sơn có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng không thể dựa vào một thân một mình, chiến thắng mấy trăm triệu anh tuấn hào kiệt đến từ chín trăm triệu tầng thế giới.
Cho nên biện pháp tốt nhất, là đừng leo núi, cũng lập tức rời khỏi nơi này.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài.
Nhưng nếu vậy, lại không thể làm rõ xem Mồi Lửa rốt cuộc đang làm gì, cũng không biết thế giới này rốt cuộc có bí mật gì.
Tạo vật của thượng cổ mà hắn vừa nhìn thấy, cộng thêm chóp đỉnh của ngọn núi này nữa, còn có Thần Điện thượng cổ của chúng thần.
... Hiển nhiên thế giới này có bí mật của riêng nó.
Mấy chục ngàn năm trôi qua, cổ thần đã rời khỏi chín trăm triệu tầng thế giới, tung tích không thể tìm ra.
Những tạo vật của cổ thần, lại ở trong cái thế giới này, tiếp tục sinh tồn.
Nếu như ngay cả bí mật sâu xa của thế giới này cũng không thăm dò được, vậy thì không thể suy đoán Mồi Lửa rốt cuộc đang mưu đồ làm gì.
Dưới tình huống mông lung mù mịt như hiện tại, dựa vào một mình Cố Thanh Sơn, căn bản không thể chiến đấu với trăm triệu ma nhập giả dưới sự điều khiển của Mồi Lửa.
Cho nên giờ phút này,
Đứng ở dưới chân núi băng,
Cố Thanh Sơn trước giờ đều quyết định cực kỳ nhanh chóng cũng có chút do dự.
... Quay đầu rời đi, sẽ hoàn toàn vụt mất tư cách đối đầu với Mồi Lửa.
... Giả dụ đi lên đỉnh núi, cũng rất có thể rơi vào bẫy rập của nó.
Cố Thanh Sơn than thở một tiếng, không kìm được đặt tay lên lớp băng.
Hàn băng lạnh thấu xương.
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Linh lực trên người hắn, không thể ngăn lại được từng trận rét lạnh mà lớp băng mang đến.
Lại có từng hàng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện ở trên giao diện Chiến Thần.
[Đỉnh băng tuyết của chúng thần.]
[Thời xa xưa, chúng thần xây dựng thần điện ở trên núi này, để thưởng thức chúng sinh do mình tạo ra.]
[Núi này ẩn chứa thần uy nào đó của cổ thần.]
[Thần uy: Túc Mục.]
[Túc Mục: Sinh linh leo lên núi này, không thể sử dụng bất kì đồ vật gì không có liên quan đến cổ thần, nếu không đồ vật sẽ trực tiếp bị hư hỏng.]
[Kỹ thuật Chiến Thần: Ngài không thể học được kỹ thuật thần uy của cổ thần]
[Biên niên sử ngày tận thế: Nhìn tổng quát lịch sử chín trăm triệu tầng thế giới, núi băng này chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người]
Cố Thanh Sơn xem xong lập tức sửng sốt.
Thần uy?
Ngay cả đồ vật sử dụng cũng có thể trực tiếp bị hư hỏng, đây là sức mạnh bậc nào!
Nhưng cổ thần đã biến mất mấy trăm ngàn năm, chẳng lẽ thần uy của bọn họ vẫn còn có thể phát huy tác dụng?
... Không đến mức vậy chứ.
Hắn nhìn nhìn dưới chân mình.
Mình đang giẫm trên bậc thang thứ nhất.
Nói cách khác, mình đã đi lên ngọn núi này.
Cố Thanh Sơn giật mình, vội vàng kêu: "Địa kiếm, Triều Âm, Sơn Nữ."
"Ta ở đây."
"Vù!"
"Công tử?"
Ba thanh kiếm xuất hiện từ trong hư không sau lưng hắn, cùng nhau đáp lại.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, loại thần uy đó chưa phát huy tác dụng.
Hắn giơ chân lên, đang muốn bước lên bậc thang thứ hai.
Một trận gió rét thổi qua.
Chiến giáp tướng quân Du Kích màu vàng nhạt hoá thành bụi bặm, theo gió bay đi xa.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Hắn chợt xoay lại, nhìn ba thanh trường kiếm sau lưng.
Bọn chúng vẫn êm đẹp ở trong hư không.
Đây là vì sao!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lần lượt lướt qua ba thanh kiếm.
Địa kiếm.
Nhìn chăm chú thanh kiếm này, Cố Thanh Sơn không khỏi nghĩ tới câu nói của Bách hoa tiên tử lúc tặng kiếm: "Địa kiếm, là kiếm đã truyền thừa trong một trăm ngàn năm của đạo môn ta năm đó, không bao giờ dùng để đối địch, vô cùng trân quý, nghe nói thời thượng cổ có thể câu thông với thần linh, là kiếm để cúng tế trời đất."
Xem ra, cái gọi là thần linh ở thế giới Tu Hành, chính là cổ thần.
Địa kiếm có thể câu thông với thần linh, vì vậy phù hợp với thần uy: Yêu cầu của Túc Mục, là đồ vật có liên quan đến cổ thần.
... Mặc dù dường như nó thích giết mấy thần duệ cổ thần kiểu quỷ thần hơn.
Lại nhìn sang Triều Âm kiếm.
Triều Âm vốn là kiếm do chúng thần thượng cổ đúc thành, trực tiếp vượt qua kiểm tra.
Kế tiếp là Lục giới Thần Sơn kiếm.
Kiếm này được thế giới cung phụng, thần khí của Hoàng tuyền, không han rỉ, đoạn pháp, tuệ mạng, hộ giới thần sơn bốn hạng thần thông, chính là thanh kiếm hiển hoá pháp quy của núi Đại Thiết Vi.
Thanh kiếm này được lưu truyền từ thượng cổ, được thần linh hậu duệ của cổ thần dùng để nắm giữ giới Hoàng tuyền, không nghi ngờ gì cũng có liên quan đến cổ thần.
Ba thanh kiếm này đã thông qua thần uy: Sự sàng lọc của Túc Mục.
Là trùng hợp, hay quả thật là vậy?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, vỗ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một đĩa bát quái.
Chỉ một thoáng, đĩa bát quái hóa thành bụi bặm, bị gió rét gào thét thổi đi.
Điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Thần uy của chúng thần thượng cổ, vẫn còn tác dụng.
"Ấy? Áo giáp với đồ vật của anh đều bị huỷ diệt rồi kìa?" Laura kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, nơi này dường như có một sức mạnh cường đại nào đó." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thầm thán phục trong lòng, không nghĩ tới thần uy của chúng thần thượng cổ, trải qua mấy trăm ngàn năm cũng không hề bị mai một.
Đây tột cùng là sức mạnh như thế nào, sao có thể lớn mạnh đến vậy?
"Em cảm giác được sức mạnh của thần linh cổ đại, " Laura thoải mái ngồi ở trên bả vai hắn, nói: "Đồ vật của anh xuống cấp quá rồi, cho nên chưa gì đã bị chút sức mạnh thổi bay, nhưng mà... "
"Nhưng cái gì?"
"Hủy diệt cũng tốt, dù sao chiến giáp đã cũ vậy rồi, mặc vào cũng không có ích gì."
Cố Thanh Sơn cười khổ nói: "Vẫn có chút tác dụng, trong nhiều lần chiến đấu, áo giáp của anh đều đã phát huy tác dụng."
"Điều này cũng đúng, anh là kiếm khách, muốn đánh cận chiến..."
Laura nhìn Cố Thanh Sơn, trầm tư hồi lâu.
Cuối cùng, dường như cô đã hạ xuống quyết tâm nào đó, nói: "Chỗ em vẫn còn giữ một bộ chiến giáp, anh lấy dùng đi."
Laura vừa nói, vừa lật tìm trong túi xách.
Cố Thanh Sơn vội vàng xua tay đáp: "Đừng lấy ra, sức mạnh trên núi này rất mạnh, chiến giáp của em sẽ lập tức bị huỷ diệt."
Vừa dứt lời, Laura đã lấy ra một bộ đồ, không nói lời nào vắt lên cổ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước ngực.
Bây giờ hắn đang đeo một sợi dây chuyền, là tín vật Tử Thần của Anna.
Sợi dây chuyền này sau khi tiến vào Băng tuyết Thần sơn, vẫn bình yên vô sự.
Ngoại trừ sợi dây chuyền này, trên cổ hắn không còn thứ gì khác.
Không thể sử dụng dụng cụ……
Cố Thanh Sơn nhìn vào bản thân.
Ừm, quần áo không thể tính là dụng cụ.
Thần uy của Cổ Thần, có lẽ là đang phòng bị quân tiên phong của sinh linh, hoặc là xem thường dụng cụ do chính tay sinh linh làm ra?
May mắn là cho dù đến thế giới Hoàng Tuyền, hay là đến bất kỳ một nơi nào, bởi vì tính mạng của bản thân mang theo giá trị của cả Bách Hoa Tông, bình thường đều sẽ luyện hóa đồ của túi trữ vật và túi hương bảy màu, cất giữ trong Thức hải, vốn không dễ gì lấy ra.
Nếu không những dụng cụ đựng trong túi trữ vật, đều sẽ hóa thành tro tàn.
Bây giờ xem ra, đồ mà Laura lấy ra cũng đã bị Thần uy hủy diệt rồi.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, tiếc nuối nói: “Đã nói em đừng có lấy ra mà.”
Laura hé miệng cười, không nói gì.
Trên giao diện Chiến Thần, đột nhiên nhảy ra từng hàng từng hàng chữ nhỏ màu vàng.
[Vật-chưa-xác- định]
[Vật-chưa-xác- định đang tính toán và cảm nhận mọi thứ của ngài, để quyết định dùng phương thức nào để hóa thành chiến giáp của ngài.]
[Đây là vật thượng cổ bị thất lạc ở vực sâu hỗn loạn của mảnh vỡ thế giới, là nơi mà sinh linh dường như không thể đến được, ngoại trừ một vài chim Kinh Cức ít ỏi.]
[Trước khi Vật-chưa-xác- định hiện ra một cách hoàn thiện, hệ thống không thể nào biết được thông tin cụ thể của nó, xin hãy nhẫn nại chờ đợi nó xuất hiện.]