Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Bí kiếm là kiếm quyết có uy lực vô cùng lớn, kiếm quyết như vậy thường thường chỉ có một chiêu, được xưng là vương của các loại kiếm quyết.
Mặt khác, theo góc độ của tu hành giả, Bí kiếm chính là thần thông của Kiếm tu.
Cố Thanh Sơn quét mắt qua một cái, nhanh chóng lựa chọn.
"Thức tỉnh Phong Trảm kiếm quyết, Khai Sơn kiếm quyết; thức tỉnh Bí kiếm: Đoạn Thủy Lưu."
[Ting!]
[Phong Trảm kiếm quyết, Khai Sơn kiếm quyết, Bí kiếm Đoạn Thủy Lưu đã thức tỉnh, tiêu phí 20 điểm hồn lực.]
[Trước mắt còn lại 1/7 điểm hồn lực.]
Kèm theo việc tiêu phí hồn lực, Cố Thanh Sơn chợt cảm thấy một vài hình ảnh từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ bỗng xuất hiện.
Những hình ảnh trong hồi ức phủ đầy bụi đột nhiên trở nên sống động giống như là vừa mới xảy ra hôm qua.
Một chỗ trong binh doanh tại tiền tuyến.
Một đám binh sĩ xì xào bàn tán, nhỏ giọng nghị luận.
"Ha ha, hắn mà cũng muốn học được ba chiêu đầu của Phong Trảm?"
"Rác rưởi mà thôi, trò chơi cũng bắt đầu hơn nửa năm, mới biết đến mà vào đây chơi."
"Đúng vậy, kiếm thuật của chúng ta cũng dần dần thành thạo rồi hắn mới đến doanh trại quân tiên phong. Mà thế cũng hay, về sau có người làm bia đỡ đạn."
"Nói cũng đúng, về sau ra ngoài doanh trại làm nhiệm vụ cứ để hắn đi trước."
"Ha ha ha, đúng thế."
Tiếng bàn tán biến mất, hình ảnh chuyển qua.
Ánh trăng sáng giữa trời, bốn phía không có ai.
Một thiếu niên một mình luyện kiếm kỹ ở chỗ hẻo lánh.
Da tay phải toàn vết trầy, trên tay quấn vài tầng băng gạc, khi cầm kiếm toàn thân đầy đau đớn.
Không được, không thể bỏ cuộc, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Cố Thanh Sơn cắn chặt răng, hạ quyết tâm, lại bắt đầu vung trường kiếm lên lần nữa.
Vải gạt chầm chậm thấm một tầng máu tươi.
Hắn luyện kỹ nghệ, mồ hôi tuôn như mưa.
Cảnh này từ từ biến mất, ngay sau đó, hình ảnh khác từ từ xuất hiện.
"Cố Thanh Sơn thuộc doanh trại quân tiên phong có mặt, dũng cảm quả quyết vũ dũng, có công tiêu diệt yêu ma, đặc biệt ban thưởng Phong Trảm kiếm quyết chân ý bí truyền."
"Rõ!"
Hình ảnh phai đi, một bức họa khác hiện ra trước mặt.
Trên lôi đài, Cố Thanh Sơn thi triển Phong Trảm kiếm quyết tựa nước chảy mây trôi.
"Ừ, ấn tượng như vậy, nhưng đáng tiếc là tuổi đã quá lớn."
"Ở độ tuổi như vậy, tiềm lực có hạn, chúng ta không cần."
"Đúng vậy, đã hơn hai mươi tuổi rồi mới có được một bộ Phong Trảm, có thể thấy được ngộ tính cũng không cao, chúng ta cũng không cần."
"Vậy nhất trí quyết định rồi, kết quả thi sơ tuyển là loại bỏ?"
"Ừ, ta thấy thế."
"Thì cứ quyết định vậy đi, người kế tiếp chuẩn bị lên đài."
Hình ảnh lại thay đổi.
Cố Thanh Sơn như người đi đường bình thường, ngây người đứng ở đầu đường hiu quạnh, băng tuyết rơi đầy người hắn.
Bỗng nhiên có hai gã tu sĩ đi qua, nhỏ giọng nói chuyện.
"Không ít kiếm quyết được bán đấu giá, đệ nhìn trúng một bản kiếm quyết, nhưng mà giá cả lại đặc biệt rất cao, đệ phải đi về chuẩn bị trước một khoản Linh Thạch."
"A, vậy sao, có cần thì ta giúp một ít."
"Thật cảm ơn sư huynh."
Cuộc đối thoại truyền vào tai Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên quay người.
"Đạo hữu, xin hỏi những gì ngươi vừa nói là sự thật sao?"
"Rác rưởi Luyện Khí cảnh ở đâu ra đây, cút ra!"
…
"Ngươi tên Cố Thanh Sơn? Nghĩ kỹ rồi à, ngươi sẽ lẻn vào sau hang ổ của yêu ma đi thu thập thảo dược?"
"Ừ, chỉ cần các người đồng ý không thay đổi thù lao."
"Tiệm chúng ta lấy danh dự nghìn năm, tuyệt không thay đổi."
"Vậy không có vấn đề gì rồi."
"Tiểu huynh đệ, ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi chết ở hang ổ của yêu ma, chúng ta không chịu trách nhiệm nhặt xác đâu đấy."
"Không sao, không có ai cần thi thể của ta để thương tiếc."
"... Ài, cũng là một người đáng thương, vậy cứ như thế đi."
Hình ảnh phai đi.
Vô số hình ảnh không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất, kiếm quyết trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Trí nhớ đã được thức tỉnh toàn bộ.
Cố Thanh Sơn thở dài, giơ trường kiếm lên: “Rốt cuộc đã trở về. Ta là Kiếm tiên Cố Thanh Sơn." Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.
Lãnh Thiên Tinh không hiểu, có chút cảnh giác.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Thiên Ma lại tới nữa?
Cố Thanh Sơn từ từ đi tới, vừa đi vừa tiện tay múa trường kiếm, từng bước một hợp với kiếm quyết.
Vừa rồi giao diện Chiến Thần hiện ra tất cả kiếm quyết, đều là kiếm quyết có hiệu quả cực cao mà hắn sẽ dùng.
Sở dĩ chọn ba loại kiếm quyết này, Cố Thanh Sơn đã suy tính vô cùng nghiêm túc.
Phong Trảm Kiếm Quyết Cực nhanh, Khai Sơn Kiếm Quyết thế nặng, vừa vặn bổ sung cho nhau.
Đoạn Thủy Lưu là bí thuật kiếm đạo hạng nhất mà hắn học được, trước mắt không biết ra sao cũng muốn nắm trong tay, dùng làm sát chiêu.
Ngoài ra, đánh thức Phong Trảm Kiếm Quyết, bình thường có thể giấu kiếm ở trong không gian tùy thân, lúc sử dụng linh lực hối thúc kiếm quyết, có thể tùy thời tùy chỗ lấy kiếm ra từ trong hư không, cũng đỡ lãng phí thời gian của vô số động tác rút kiếm.
Đời trước, người học Phong Trảm Kiếm Quyết rất nhiều, bởi vì động tác lấy kiếm từ hư không đơn giản là quá khí phách.
Vô số kiếm tu bán máu cũng nhất định phải mua một bộ Trảm Phong Kiếm Quyết, dùng để giữ thể diện.
Cố Thanh Sơn chọn bộ kiếm quyết này, chủ yếu là ngay lập tức sẽ tiến vào trong đám yêu ma, bộ kiếm quyết này rút kiếm vô cùng thuận lợi, tốc độ chém cực nhanh, vô cùng có ích để chạy trốn cấp tốc.
Đây cũng bộ kiếm quyết nguyên vẹn đầu tiên mà hắn hi sinh đi giết yêu ma, dùng tính mạng để đổi lấy.
Cố Thanh Sơn múa kiếm, những cảm xúc trong lòng không ngừng dao động.
Lãnh Thiên Tinh đứng ở một bên, trong lòng lại cảm thấy quái lạ.
Cảnh tượng trước mắt y thật không thể tưởng tượng nổi.
Trên vai thiếu niên đeo một khối giáp vai, tay cầm một thanh trường kiếm, trên lưng còn đeo một đĩa bát quái lớn.
Tu sĩ võ đạo?
Kiếm tu?
Trận pháp sư?
Trận pháp sư còn dễ nói, cho dù là võ đạo hay kiếm tu, chỉ cần có thiên phú trên lục nghệ là tu luyện cùng lúc được.
Nhưng cái này cũng rất hiếm thấy, mà tu sĩ cùng luyện võ đạo và kiếm tu còn hiếm hơn.
Nhìn tư thế múa kiếm của Cố Thanh Sơn, rõ ràng là một tay kiếm thuật lâu năm già đời.
Lãnh Thiên Tinh không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi tu luyện cái gì? Kiếm thuật hay là võ đạo? Sao ta không nhìn ra?"
Cố Thanh Sơn nghe vậy, có chút nhức đầu, cũng không thể nói thẳng là mình dùng hồn lực lĩnh ngộ chiêu thức được.
Hắn suy nghĩ một chút, trả lời: "À, ta không phải tu sĩ võ đạo chuyên môn, cũng không phải là trận pháp sư thuần túy."
Lãnh Thiên Tinh nói lại theo bản năng: "Không phải tu sĩ võ đạo chuyên môn?"
Cố Thanh Sơn nuốt một viên đan Xích Hạc, nói: "Ta biết một chút phương pháp quyền thuật, nhưng nếu nói ta một lòng nghiên cứu tu sĩ võ đạo, ta cũng không dám nhận. Kiếm quyết và trận pháp cũng vậy, mỗi thứ ta đều biết một chút.”
Lãnh Thiên Tinh ngẩn người, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cố Thanh Sơn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt điều tức, tiêu hóa hết linh lực dồi dào của viên đan Xích Hạc.
Một lúc sau, Lãnh Thiên Tinh nói: "Ngươi học quá hỗn tạp, sau này muốn đạt tới cấp cao nhất của một môn kĩ thuật sẽ rất khó."
Đây chính là thật lòng khuyên nhủ. Nếu tu sĩ quá phân tâm cũng không phải chuyện tốt gì, về sau lúc thăng lên đại cảnh giới, sẽ vô cùng khổ cực.
Cố Thanh Sơn nhận ra ý tốt của đối phương, khẽ mỉm cười nói: "Không sao, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn thôi."
Lãnh Thiên Tinh: "Thủ đoạn?"
Cố Thanh Sơn: "Ừ, thủ đoạn để sống tiếp."
Lời nói này tuy bình thường lãnh đạm, nhưng ngẫm nghĩ lại đầy tang thương, tựa như đã từng gian khổ giãy giụa cầu sống.
Đây cũng là những lời thực sự của nhân loại trong những năm cuối cùng của tận thế.
Lãnh Thiên Tinh nghe vậy, thoáng suy ngẫm.
Lời đã nói xong, Cố Thanh Sơn đứng lên, hơi nghiêng người về phía trước, nhắm giáp vai ra ngoài trận pháp giống như Ngũ Tiến vừa nãy, hoạt động qua lại mấy cái.
Cố Thanh Sơn nói: "Còn khoảng nửa nén hương nữa, trận pháp sẽ biến mất."
Lãnh Thiên Tinh không tự chủ được hỏi: "Chúng ta phối hợp như thế nào?"
Trong nhóm vừa nãy, y đương nhiên đảm nhận vị trí người chỉ huy, nhưng khi mọi người chết, chỉ còn y và Cố Thanh Sơn, bất giác y lại coi Cố Thanh Sơn là người chỉ huy.
Mặt khác, theo góc độ của tu hành giả, Bí kiếm chính là thần thông của Kiếm tu.
Cố Thanh Sơn quét mắt qua một cái, nhanh chóng lựa chọn.
"Thức tỉnh Phong Trảm kiếm quyết, Khai Sơn kiếm quyết; thức tỉnh Bí kiếm: Đoạn Thủy Lưu."
[Ting!]
[Phong Trảm kiếm quyết, Khai Sơn kiếm quyết, Bí kiếm Đoạn Thủy Lưu đã thức tỉnh, tiêu phí 20 điểm hồn lực.]
[Trước mắt còn lại 1/7 điểm hồn lực.]
Kèm theo việc tiêu phí hồn lực, Cố Thanh Sơn chợt cảm thấy một vài hình ảnh từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ bỗng xuất hiện.
Những hình ảnh trong hồi ức phủ đầy bụi đột nhiên trở nên sống động giống như là vừa mới xảy ra hôm qua.
Một chỗ trong binh doanh tại tiền tuyến.
Một đám binh sĩ xì xào bàn tán, nhỏ giọng nghị luận.
"Ha ha, hắn mà cũng muốn học được ba chiêu đầu của Phong Trảm?"
"Rác rưởi mà thôi, trò chơi cũng bắt đầu hơn nửa năm, mới biết đến mà vào đây chơi."
"Đúng vậy, kiếm thuật của chúng ta cũng dần dần thành thạo rồi hắn mới đến doanh trại quân tiên phong. Mà thế cũng hay, về sau có người làm bia đỡ đạn."
"Nói cũng đúng, về sau ra ngoài doanh trại làm nhiệm vụ cứ để hắn đi trước."
"Ha ha ha, đúng thế."
Tiếng bàn tán biến mất, hình ảnh chuyển qua.
Ánh trăng sáng giữa trời, bốn phía không có ai.
Một thiếu niên một mình luyện kiếm kỹ ở chỗ hẻo lánh.
Da tay phải toàn vết trầy, trên tay quấn vài tầng băng gạc, khi cầm kiếm toàn thân đầy đau đớn.
Không được, không thể bỏ cuộc, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Cố Thanh Sơn cắn chặt răng, hạ quyết tâm, lại bắt đầu vung trường kiếm lên lần nữa.
Vải gạt chầm chậm thấm một tầng máu tươi.
Hắn luyện kỹ nghệ, mồ hôi tuôn như mưa.
Cảnh này từ từ biến mất, ngay sau đó, hình ảnh khác từ từ xuất hiện.
"Cố Thanh Sơn thuộc doanh trại quân tiên phong có mặt, dũng cảm quả quyết vũ dũng, có công tiêu diệt yêu ma, đặc biệt ban thưởng Phong Trảm kiếm quyết chân ý bí truyền."
"Rõ!"
Hình ảnh phai đi, một bức họa khác hiện ra trước mặt.
Trên lôi đài, Cố Thanh Sơn thi triển Phong Trảm kiếm quyết tựa nước chảy mây trôi.
"Ừ, ấn tượng như vậy, nhưng đáng tiếc là tuổi đã quá lớn."
"Ở độ tuổi như vậy, tiềm lực có hạn, chúng ta không cần."
"Đúng vậy, đã hơn hai mươi tuổi rồi mới có được một bộ Phong Trảm, có thể thấy được ngộ tính cũng không cao, chúng ta cũng không cần."
"Vậy nhất trí quyết định rồi, kết quả thi sơ tuyển là loại bỏ?"
"Ừ, ta thấy thế."
"Thì cứ quyết định vậy đi, người kế tiếp chuẩn bị lên đài."
Hình ảnh lại thay đổi.
Cố Thanh Sơn như người đi đường bình thường, ngây người đứng ở đầu đường hiu quạnh, băng tuyết rơi đầy người hắn.
Bỗng nhiên có hai gã tu sĩ đi qua, nhỏ giọng nói chuyện.
"Không ít kiếm quyết được bán đấu giá, đệ nhìn trúng một bản kiếm quyết, nhưng mà giá cả lại đặc biệt rất cao, đệ phải đi về chuẩn bị trước một khoản Linh Thạch."
"A, vậy sao, có cần thì ta giúp một ít."
"Thật cảm ơn sư huynh."
Cuộc đối thoại truyền vào tai Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên quay người.
"Đạo hữu, xin hỏi những gì ngươi vừa nói là sự thật sao?"
"Rác rưởi Luyện Khí cảnh ở đâu ra đây, cút ra!"
…
"Ngươi tên Cố Thanh Sơn? Nghĩ kỹ rồi à, ngươi sẽ lẻn vào sau hang ổ của yêu ma đi thu thập thảo dược?"
"Ừ, chỉ cần các người đồng ý không thay đổi thù lao."
"Tiệm chúng ta lấy danh dự nghìn năm, tuyệt không thay đổi."
"Vậy không có vấn đề gì rồi."
"Tiểu huynh đệ, ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi chết ở hang ổ của yêu ma, chúng ta không chịu trách nhiệm nhặt xác đâu đấy."
"Không sao, không có ai cần thi thể của ta để thương tiếc."
"... Ài, cũng là một người đáng thương, vậy cứ như thế đi."
Hình ảnh phai đi.
Vô số hình ảnh không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất, kiếm quyết trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Trí nhớ đã được thức tỉnh toàn bộ.
Cố Thanh Sơn thở dài, giơ trường kiếm lên: “Rốt cuộc đã trở về. Ta là Kiếm tiên Cố Thanh Sơn." Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.
Lãnh Thiên Tinh không hiểu, có chút cảnh giác.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Thiên Ma lại tới nữa?
Cố Thanh Sơn từ từ đi tới, vừa đi vừa tiện tay múa trường kiếm, từng bước một hợp với kiếm quyết.
Vừa rồi giao diện Chiến Thần hiện ra tất cả kiếm quyết, đều là kiếm quyết có hiệu quả cực cao mà hắn sẽ dùng.
Sở dĩ chọn ba loại kiếm quyết này, Cố Thanh Sơn đã suy tính vô cùng nghiêm túc.
Phong Trảm Kiếm Quyết Cực nhanh, Khai Sơn Kiếm Quyết thế nặng, vừa vặn bổ sung cho nhau.
Đoạn Thủy Lưu là bí thuật kiếm đạo hạng nhất mà hắn học được, trước mắt không biết ra sao cũng muốn nắm trong tay, dùng làm sát chiêu.
Ngoài ra, đánh thức Phong Trảm Kiếm Quyết, bình thường có thể giấu kiếm ở trong không gian tùy thân, lúc sử dụng linh lực hối thúc kiếm quyết, có thể tùy thời tùy chỗ lấy kiếm ra từ trong hư không, cũng đỡ lãng phí thời gian của vô số động tác rút kiếm.
Đời trước, người học Phong Trảm Kiếm Quyết rất nhiều, bởi vì động tác lấy kiếm từ hư không đơn giản là quá khí phách.
Vô số kiếm tu bán máu cũng nhất định phải mua một bộ Trảm Phong Kiếm Quyết, dùng để giữ thể diện.
Cố Thanh Sơn chọn bộ kiếm quyết này, chủ yếu là ngay lập tức sẽ tiến vào trong đám yêu ma, bộ kiếm quyết này rút kiếm vô cùng thuận lợi, tốc độ chém cực nhanh, vô cùng có ích để chạy trốn cấp tốc.
Đây cũng bộ kiếm quyết nguyên vẹn đầu tiên mà hắn hi sinh đi giết yêu ma, dùng tính mạng để đổi lấy.
Cố Thanh Sơn múa kiếm, những cảm xúc trong lòng không ngừng dao động.
Lãnh Thiên Tinh đứng ở một bên, trong lòng lại cảm thấy quái lạ.
Cảnh tượng trước mắt y thật không thể tưởng tượng nổi.
Trên vai thiếu niên đeo một khối giáp vai, tay cầm một thanh trường kiếm, trên lưng còn đeo một đĩa bát quái lớn.
Tu sĩ võ đạo?
Kiếm tu?
Trận pháp sư?
Trận pháp sư còn dễ nói, cho dù là võ đạo hay kiếm tu, chỉ cần có thiên phú trên lục nghệ là tu luyện cùng lúc được.
Nhưng cái này cũng rất hiếm thấy, mà tu sĩ cùng luyện võ đạo và kiếm tu còn hiếm hơn.
Nhìn tư thế múa kiếm của Cố Thanh Sơn, rõ ràng là một tay kiếm thuật lâu năm già đời.
Lãnh Thiên Tinh không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi tu luyện cái gì? Kiếm thuật hay là võ đạo? Sao ta không nhìn ra?"
Cố Thanh Sơn nghe vậy, có chút nhức đầu, cũng không thể nói thẳng là mình dùng hồn lực lĩnh ngộ chiêu thức được.
Hắn suy nghĩ một chút, trả lời: "À, ta không phải tu sĩ võ đạo chuyên môn, cũng không phải là trận pháp sư thuần túy."
Lãnh Thiên Tinh nói lại theo bản năng: "Không phải tu sĩ võ đạo chuyên môn?"
Cố Thanh Sơn nuốt một viên đan Xích Hạc, nói: "Ta biết một chút phương pháp quyền thuật, nhưng nếu nói ta một lòng nghiên cứu tu sĩ võ đạo, ta cũng không dám nhận. Kiếm quyết và trận pháp cũng vậy, mỗi thứ ta đều biết một chút.”
Lãnh Thiên Tinh ngẩn người, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cố Thanh Sơn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt điều tức, tiêu hóa hết linh lực dồi dào của viên đan Xích Hạc.
Một lúc sau, Lãnh Thiên Tinh nói: "Ngươi học quá hỗn tạp, sau này muốn đạt tới cấp cao nhất của một môn kĩ thuật sẽ rất khó."
Đây chính là thật lòng khuyên nhủ. Nếu tu sĩ quá phân tâm cũng không phải chuyện tốt gì, về sau lúc thăng lên đại cảnh giới, sẽ vô cùng khổ cực.
Cố Thanh Sơn nhận ra ý tốt của đối phương, khẽ mỉm cười nói: "Không sao, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn thôi."
Lãnh Thiên Tinh: "Thủ đoạn?"
Cố Thanh Sơn: "Ừ, thủ đoạn để sống tiếp."
Lời nói này tuy bình thường lãnh đạm, nhưng ngẫm nghĩ lại đầy tang thương, tựa như đã từng gian khổ giãy giụa cầu sống.
Đây cũng là những lời thực sự của nhân loại trong những năm cuối cùng của tận thế.
Lãnh Thiên Tinh nghe vậy, thoáng suy ngẫm.
Lời đã nói xong, Cố Thanh Sơn đứng lên, hơi nghiêng người về phía trước, nhắm giáp vai ra ngoài trận pháp giống như Ngũ Tiến vừa nãy, hoạt động qua lại mấy cái.
Cố Thanh Sơn nói: "Còn khoảng nửa nén hương nữa, trận pháp sẽ biến mất."
Lãnh Thiên Tinh không tự chủ được hỏi: "Chúng ta phối hợp như thế nào?"
Trong nhóm vừa nãy, y đương nhiên đảm nhận vị trí người chỉ huy, nhưng khi mọi người chết, chỉ còn y và Cố Thanh Sơn, bất giác y lại coi Cố Thanh Sơn là người chỉ huy.