Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433
Trên đỉnh núi, một người phụ nữ mặc áo bào đen đưa lưng về phía cô, đứng bên vách núi.
Một bức tranh lẳng lặng trôi nổi trước mặt người phụ nữ mặc áo bào đen.
Người phụ nữ mặc áo bào đen nhìn về phía vùng quê ngoài núi, cầm cọ trên tay, phác họa đường cong và bóng mờ trên bản vẽ.
Sương mù tối tăm vô biên ôm lấy bà ta, khiến cho người ta không thấy rõ thân hình và dáng vẻ của bà.
Nhưng ngay cả sương mù màu đen cũng không thể che đậy đôi cánh chim trắng nõn như ẩn như hiện ở phía sau lưng bà ta.
Một vòng sáng rực rỡ lẳng lặng lơ lửng trên đỉnh đầu của bà ta, khiến cho người ta vô cùng chú ý.
Bà ta giống như là một Thiên Sứ thiêng liêng trong truyền thuyết.
"Xin ra mắt Đạo sư Isha." Tô Tuyết Nhi hành lễ rồi nói.
Người phụ nữ mặc áo bào đen không quay đầu lại, vẫn đứng đối diện vùng quê hoang vắng, nghiêm túc vẽ một bức tranh.
Bà ta không mở miệng, Tô Tuyết Nhi cũng không dám nói thêm một câu.
Một lúc sau, người phụ nữ mặc áo bào đen mới dừng cọ lại rồi hỏi: "Ngày mai sẽ thi chính thức, ngươi có lòng tin vượt qua không?"
"Không có, nhưng ta sẽ thử một lần." Tô Tuyết Nhi nói thật lòng.
"Không có lòng tin, thử bừa thì sẽ chết."
"Nhưng ta vẫn muốn thử một chút."
Người phụ nữ mặc áo bào đen nhìn cảnh sắc ở phương xa, cầm lấy cọ, bắt đầu vẽ tranh lần nữa.
Bà ta bỗng nhiên nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là học trò của ta."
Tô Tuyết Nhi rơi vào sự im lặng, tạm thời không trả lời.
Tùy tiện làm học trò của người khác, cũng không nhất định là chuyện tốt.
Đạo sư có quyền sinh sát đệ tử trong tay.
Ngược lại, đệ tử tập sự không thuộc bất cứ đạo sư gì, không được phép giết một cách tùy tiện.
Tô Tuyết Nhi là một đệ tử tập sự.
Thân phận bây giờ của cô là tầng bảo vệ cuối cùng trên người.
Một khi làm học trò của đối phương, sẽ không có người bài khác đếm xỉa tới sống chết của cô.
Người phụ nữ mặc áo bào đen đợi một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi còn sống trên đảo Sương, cho nên xem thường đạo sư chết rồi mà còn lang thang như ta ư?"
Sương mù đen trên người bà ta phun trào mãnh liệt.
Tô Tuyết Nhi vội vàng nói tiếp: "Không dám, cũng không phải như thế."
Thậm chí cô còn chẳng phải đệ tử, nếu có hành động và lời nói xem thường đạo sư, đối phương có đủ tư cách để giết cô.
Không ai cứu được cô cả.
"Vậy thì vì sao?" Người phụ nữ mặc áo bào đen hỏi.
"Tôi muốn suy nghĩ thêm một chút." Tô Tuyết Nhi nói.
"Suy nghĩ? Còn gì mà phải suy nghĩ." Người phụ nữ mặc áo bào đen nói.
Bà ta không nhịn được nói: "Cho ngươi một phút đồng hồ cuối cùng, nếu ngươi vẫn không muốn, cho dù sau đó ta sẽ phải chịu trừng phạt của cấp trên thì bây giờ ta cũng sẽ giết ngươi."
Kèm với câu nói này, tầng vải mỏng ngăn cách giữa hai người đã được vạch ra.
Đúng vậy.
Ta muốn mạng của ngươi.
Ngươi có thể làm được gì?
Sau khi người phụ nữ mặc áo bào đen nói xong, bà ta vẫn đưa lưng về phía Tô Tuyết Nhi, tiếp tục vẽ.
Giết người, hình như chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Bà ta cũng lười xoay người nhìn Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi nắm chặt nắm tay.
Nhanh một chút!
Nhanh thêm một chút nữa!
Còn chưa được ư?
Chẳng lẽ không kịp?
Trên núi chỉ có gió lạnh không ngừng thổi phần phật.
Một phút đồng hồ chẳng mấy chốc sẽ trôi qua.
Tô Tuyết Nhi thất vọng gục đầu xuống.
Xem ra không kịp rồi.
Cô có chút tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút nhiệt độ rất nhỏ trong mái tóc.
Đây là nhiệt độ mà khi chiếc nhẫn nano tinh vi nhanh chóng tính toán phát ra.
Trong AI siêu nhỏ của chiếc nhẫn nano, đối với tình trạng ngay lúc này của Tô Tuyết Nhi, AI tạo ra mấy chục vạn lần suy tính.
[Tối đa hóa sai số thời gian.]
[Sự sắp xếp tương ứng không thể bắt kịp thời gian.]
[Xem xét tình hình trước mắt, bắt đầu đánh giá một lần nữa.]
[Kết quả đánh giá: Tô Tuyết Nhi có khả năng tử vong rất lớn.]
[Tìm cách đối đáp một lần nữa, để cứu lấy tính mạng của Tô Tuyết Nhi.]
[Tạo ra sách lược.]
...
[Căn cứ điều khoản và quy định đã biết trên đảo Sương, kết hợp với tình hình trước mắt, lựa chọn sách lược thứ 793.]
[Bắt đầu lắp ráp cơ quan phát âm nano.]
[Đang tải tính chất đặc biệt trong giọng nói của Tô Tuyết Nhi.]
[Chuẩn bị phát biểu thay cho Tô Tuyết Nhi.]
[Chuẩn bị sẵn sàng.]
Tóc của Tô Tuyết Nhi xõa ra.
Vòng buộc tóc hóa thành một sợi tóc, lẳng lặng trượt qua lọn tóc của Tô Tuyết Nhi.
Dù người phụ nữ mặc áo bào đen đưa lưng về phía Tô Tuyết Nhi, nhưng sợi tóc này vẫn hết sức cẩn thận.
Đường kính của nó chỉ bằng nửa sợi tóc bình thường.
Nó cũng chỉnh màu sắc của mình một chút, biến thành màu da của Tô Tuyết Nhi.
Mô phỏng trạng thái sợi tóc tự nhiên rơi xuống, nó nhẹ nhàng rơi xuống khóe miệng của Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi hiểu ý, khẽ mở môi ra.
Sợi tóc này lập tức biến mất.
...
"Thời gian đến rồi, nói ra quyết định của ngươi đi." Người phụ nữ mặc áo bào đen nói.
Giọng nói của bà ta mang theo chút sát ý: "Có thể chết bây giờ hoặc là chờ sau khi thi xong, bái sư rồi chết... lựa chọn ý sau thì ngươi còn có thể sống lâu một chút."
Ngữ khí của bà ta bỗng trở nên dịu đi: "Tô Tuyết Nhi, ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không?"
Một giọng nói tuyệt vọng truyền từ sau lưng tới.
"Tôi quyết định bái người làm thầy. "
Câu nói này vừa dứt, bỗng nhiên một thẻ bài xuất hiện trước mặt người phụ nữ mang áo bào đen.
Lá bài kia kêu vù vù một chút, sau đó cháy thành tro tàn.
Người phụ nữ mặc áo bào đen cười không ra tiếng.
Bà ta khẽ nói: "Đi đi, có một thẻ bài chứng kiến giây phút này rồi, chờ khi ngươi vượt qua cuộc thi thì ngươi chính là học trò của ta."
Giây phút này, tâm trạng của người phụ nữ mặc áo bào đen cực kỳ tốt.
Sau cuộc thi, hai người sẽ chính thức xác lập quan hệ thầy trò.
Đến lúc đó, sống chết của cô gái này sẽ nằm trong tay mình.
Cuối cùng mình đã nắm chắc được cô ta.
Cô là đối thủ cạnh tranh duy nhất.
Cô phải chết.
…
Đảo Sương.
Nằm giữa biển xác chết, giữa toàn bộ thế giới, nó là lục địa duy nhất.
Nó cũng là nơi duy nhất có sự sống của thế giới này.
Dù khí hậu ở đây rét lạnh, nhiệt độ quanh năm dưới mức 0, nhưng nó vẫn là chỗ mà mọi người tha thiết ước mơ.
Mỗi một thế giới, chỉ cần biết đến nó, hiểu về nó, nhất định sẽ khao khát nó.
Nó là hòn đảo vận mệnh trong truyền thuyết.
Đáng tiếc muốn đến được nơi này, trước hết phải chết một lần.
Còn là cái chết vô cùng đau đớn.
Mỗi một người đến thế giới đảo Sương, đều sẽ xuất hiện ở biển xác chết.
Trong đại dương, nhất định sẽ có quái vật xuất hiện chuyên tấn công người đến.
Sau khi bị quái vật giết, xác người chết sẽ không ngừng trôi nổi dưới đáy biển sâu.
Linh hồn mãi mãi bị giữ trong cơ thể, vĩnh viễn phải chịu đựng việc ngạt thở dưới biển sâu.
Nếu một ngày nào đó, xác chết có thể thoát khỏi dòng hải lưu cố định, trôi đến đảo Sương thì đó là vận mệnh kỳ tích.
Người mang kỳ tích này, chẳng sợ chỉ còn là xác chết, đảo Sương cũng sẽ dành cho họ một sinh mạng mới.
Tô Tuyết Nhi đang ở trên đảo Sương.
Một bức tranh lẳng lặng trôi nổi trước mặt người phụ nữ mặc áo bào đen.
Người phụ nữ mặc áo bào đen nhìn về phía vùng quê ngoài núi, cầm cọ trên tay, phác họa đường cong và bóng mờ trên bản vẽ.
Sương mù tối tăm vô biên ôm lấy bà ta, khiến cho người ta không thấy rõ thân hình và dáng vẻ của bà.
Nhưng ngay cả sương mù màu đen cũng không thể che đậy đôi cánh chim trắng nõn như ẩn như hiện ở phía sau lưng bà ta.
Một vòng sáng rực rỡ lẳng lặng lơ lửng trên đỉnh đầu của bà ta, khiến cho người ta vô cùng chú ý.
Bà ta giống như là một Thiên Sứ thiêng liêng trong truyền thuyết.
"Xin ra mắt Đạo sư Isha." Tô Tuyết Nhi hành lễ rồi nói.
Người phụ nữ mặc áo bào đen không quay đầu lại, vẫn đứng đối diện vùng quê hoang vắng, nghiêm túc vẽ một bức tranh.
Bà ta không mở miệng, Tô Tuyết Nhi cũng không dám nói thêm một câu.
Một lúc sau, người phụ nữ mặc áo bào đen mới dừng cọ lại rồi hỏi: "Ngày mai sẽ thi chính thức, ngươi có lòng tin vượt qua không?"
"Không có, nhưng ta sẽ thử một lần." Tô Tuyết Nhi nói thật lòng.
"Không có lòng tin, thử bừa thì sẽ chết."
"Nhưng ta vẫn muốn thử một chút."
Người phụ nữ mặc áo bào đen nhìn cảnh sắc ở phương xa, cầm lấy cọ, bắt đầu vẽ tranh lần nữa.
Bà ta bỗng nhiên nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là học trò của ta."
Tô Tuyết Nhi rơi vào sự im lặng, tạm thời không trả lời.
Tùy tiện làm học trò của người khác, cũng không nhất định là chuyện tốt.
Đạo sư có quyền sinh sát đệ tử trong tay.
Ngược lại, đệ tử tập sự không thuộc bất cứ đạo sư gì, không được phép giết một cách tùy tiện.
Tô Tuyết Nhi là một đệ tử tập sự.
Thân phận bây giờ của cô là tầng bảo vệ cuối cùng trên người.
Một khi làm học trò của đối phương, sẽ không có người bài khác đếm xỉa tới sống chết của cô.
Người phụ nữ mặc áo bào đen đợi một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi còn sống trên đảo Sương, cho nên xem thường đạo sư chết rồi mà còn lang thang như ta ư?"
Sương mù đen trên người bà ta phun trào mãnh liệt.
Tô Tuyết Nhi vội vàng nói tiếp: "Không dám, cũng không phải như thế."
Thậm chí cô còn chẳng phải đệ tử, nếu có hành động và lời nói xem thường đạo sư, đối phương có đủ tư cách để giết cô.
Không ai cứu được cô cả.
"Vậy thì vì sao?" Người phụ nữ mặc áo bào đen hỏi.
"Tôi muốn suy nghĩ thêm một chút." Tô Tuyết Nhi nói.
"Suy nghĩ? Còn gì mà phải suy nghĩ." Người phụ nữ mặc áo bào đen nói.
Bà ta không nhịn được nói: "Cho ngươi một phút đồng hồ cuối cùng, nếu ngươi vẫn không muốn, cho dù sau đó ta sẽ phải chịu trừng phạt của cấp trên thì bây giờ ta cũng sẽ giết ngươi."
Kèm với câu nói này, tầng vải mỏng ngăn cách giữa hai người đã được vạch ra.
Đúng vậy.
Ta muốn mạng của ngươi.
Ngươi có thể làm được gì?
Sau khi người phụ nữ mặc áo bào đen nói xong, bà ta vẫn đưa lưng về phía Tô Tuyết Nhi, tiếp tục vẽ.
Giết người, hình như chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Bà ta cũng lười xoay người nhìn Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi nắm chặt nắm tay.
Nhanh một chút!
Nhanh thêm một chút nữa!
Còn chưa được ư?
Chẳng lẽ không kịp?
Trên núi chỉ có gió lạnh không ngừng thổi phần phật.
Một phút đồng hồ chẳng mấy chốc sẽ trôi qua.
Tô Tuyết Nhi thất vọng gục đầu xuống.
Xem ra không kịp rồi.
Cô có chút tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút nhiệt độ rất nhỏ trong mái tóc.
Đây là nhiệt độ mà khi chiếc nhẫn nano tinh vi nhanh chóng tính toán phát ra.
Trong AI siêu nhỏ của chiếc nhẫn nano, đối với tình trạng ngay lúc này của Tô Tuyết Nhi, AI tạo ra mấy chục vạn lần suy tính.
[Tối đa hóa sai số thời gian.]
[Sự sắp xếp tương ứng không thể bắt kịp thời gian.]
[Xem xét tình hình trước mắt, bắt đầu đánh giá một lần nữa.]
[Kết quả đánh giá: Tô Tuyết Nhi có khả năng tử vong rất lớn.]
[Tìm cách đối đáp một lần nữa, để cứu lấy tính mạng của Tô Tuyết Nhi.]
[Tạo ra sách lược.]
...
[Căn cứ điều khoản và quy định đã biết trên đảo Sương, kết hợp với tình hình trước mắt, lựa chọn sách lược thứ 793.]
[Bắt đầu lắp ráp cơ quan phát âm nano.]
[Đang tải tính chất đặc biệt trong giọng nói của Tô Tuyết Nhi.]
[Chuẩn bị phát biểu thay cho Tô Tuyết Nhi.]
[Chuẩn bị sẵn sàng.]
Tóc của Tô Tuyết Nhi xõa ra.
Vòng buộc tóc hóa thành một sợi tóc, lẳng lặng trượt qua lọn tóc của Tô Tuyết Nhi.
Dù người phụ nữ mặc áo bào đen đưa lưng về phía Tô Tuyết Nhi, nhưng sợi tóc này vẫn hết sức cẩn thận.
Đường kính của nó chỉ bằng nửa sợi tóc bình thường.
Nó cũng chỉnh màu sắc của mình một chút, biến thành màu da của Tô Tuyết Nhi.
Mô phỏng trạng thái sợi tóc tự nhiên rơi xuống, nó nhẹ nhàng rơi xuống khóe miệng của Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi hiểu ý, khẽ mở môi ra.
Sợi tóc này lập tức biến mất.
...
"Thời gian đến rồi, nói ra quyết định của ngươi đi." Người phụ nữ mặc áo bào đen nói.
Giọng nói của bà ta mang theo chút sát ý: "Có thể chết bây giờ hoặc là chờ sau khi thi xong, bái sư rồi chết... lựa chọn ý sau thì ngươi còn có thể sống lâu một chút."
Ngữ khí của bà ta bỗng trở nên dịu đi: "Tô Tuyết Nhi, ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không?"
Một giọng nói tuyệt vọng truyền từ sau lưng tới.
"Tôi quyết định bái người làm thầy. "
Câu nói này vừa dứt, bỗng nhiên một thẻ bài xuất hiện trước mặt người phụ nữ mang áo bào đen.
Lá bài kia kêu vù vù một chút, sau đó cháy thành tro tàn.
Người phụ nữ mặc áo bào đen cười không ra tiếng.
Bà ta khẽ nói: "Đi đi, có một thẻ bài chứng kiến giây phút này rồi, chờ khi ngươi vượt qua cuộc thi thì ngươi chính là học trò của ta."
Giây phút này, tâm trạng của người phụ nữ mặc áo bào đen cực kỳ tốt.
Sau cuộc thi, hai người sẽ chính thức xác lập quan hệ thầy trò.
Đến lúc đó, sống chết của cô gái này sẽ nằm trong tay mình.
Cuối cùng mình đã nắm chắc được cô ta.
Cô là đối thủ cạnh tranh duy nhất.
Cô phải chết.
…
Đảo Sương.
Nằm giữa biển xác chết, giữa toàn bộ thế giới, nó là lục địa duy nhất.
Nó cũng là nơi duy nhất có sự sống của thế giới này.
Dù khí hậu ở đây rét lạnh, nhiệt độ quanh năm dưới mức 0, nhưng nó vẫn là chỗ mà mọi người tha thiết ước mơ.
Mỗi một thế giới, chỉ cần biết đến nó, hiểu về nó, nhất định sẽ khao khát nó.
Nó là hòn đảo vận mệnh trong truyền thuyết.
Đáng tiếc muốn đến được nơi này, trước hết phải chết một lần.
Còn là cái chết vô cùng đau đớn.
Mỗi một người đến thế giới đảo Sương, đều sẽ xuất hiện ở biển xác chết.
Trong đại dương, nhất định sẽ có quái vật xuất hiện chuyên tấn công người đến.
Sau khi bị quái vật giết, xác người chết sẽ không ngừng trôi nổi dưới đáy biển sâu.
Linh hồn mãi mãi bị giữ trong cơ thể, vĩnh viễn phải chịu đựng việc ngạt thở dưới biển sâu.
Nếu một ngày nào đó, xác chết có thể thoát khỏi dòng hải lưu cố định, trôi đến đảo Sương thì đó là vận mệnh kỳ tích.
Người mang kỳ tích này, chẳng sợ chỉ còn là xác chết, đảo Sương cũng sẽ dành cho họ một sinh mạng mới.
Tô Tuyết Nhi đang ở trên đảo Sương.