Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 423
Cho tới nay, cho dù Triều Âm kiếm có biểu đạt bất cứ ý tứ gì thì Cố Thanh Sơn cũng đều có thể hiểu được.
Ngoại trừ Thần Thông của Triều Âm Kiếm "Khổ Hải Giai Độ".
Về cái Thần Thông này, Cố Thanh Sơn hoàn toàn không thể giải thích được ý tứ của Triều Âm kiếm.
Nhưng hiện tại, nếu như Triều Âm kiếm bức thiết muốn khiêu chiến thì Cố Thanh Sơn liền cầm chặt chuôi kiếm của nó.
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần lập tức hiện ra một thông báo nhắc nhở.
[Triều Âm kiếm yêu cầu sử dụng hồn lực của ngài, tổng cộng 100 điểm.]
[Ngài có cho phép nó sử dụng hồn lực của ngài hay không?]
Cái này cũng giống như lúc trước.
Lúc Phục Hy Hoàng Đế bóp nát băng châu, trên bầu trời liền xuất hiện một con luồng nước lớn.
Triều Âm kiếm sử dụng hồn lực của Cố Thanh Sơn liền trực tiếp giúp hắn tránh được công kích của luồng nước kia.
Một lần đó, Triều Âm kiếm đã dùng 10 điểm hồn lực.
Nhưng mà lúc này, nó lại yêu cầu tới 100 điểm hồn lực!
Cố Thanh Sơn không hề do dự, lập tức nói: "Cho phép!"
Một thông báo nhắc nhở mới lập tức xuất hiện.
[Triều Âm Kiếm đã lấy được 100 điểm hồn lực.]
Chỉ thấy một trận cuồng phong vô hình lượn lờ quanh Cố Thanh Sơn, kéo dài từ trên người hắn xuống Triều Âm kếm.
Mũi kiếm của Triều Âm kiếm có chút rung rung.
Nó giống như đang chuẩn bị cái gì.
Con sông lớn mờ nhạt đang cuốn tới, dường như sắp bắt kịp tốc độ bay ngược của Cố Thanh Sơn.
Nước sông sắp đến trước mặt hắn.
Trận cuồng phong kia đã thổi trúng thân hình bất ổn của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đành phải dùng toàn lực lui ra.
Bộ xương mặc áo bào đen đứng khoanh tay, hơi hơi nghiêng đầu.
Nhìn bộ dáng của nó thì dường như đang rất hưởng thụ một mà trước mắt này.
Đột nhiên, bộ xương giơ hai tay lên cao.
Cả dòng sông lớn cũng theo lệnh mà dựng đứng lên thành một cột sóng che kín cả bầu trời.
"Đi chết đi!" Bộ xương mặc áo bào đen rít gào nói.
Sóng lớn bay nhào tới.
Triều Âm kiếm đột nhiên phát ra một tiếng kêu dữ dội về phía cột sóng lớn.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu được ý của nó.
Hắn cắn răng một cái, giơ cao Triều Âm kiếm lên, chỉ thẳng vào sóng lớn.
Thôi đi, nếu thực sự không được thì vào thời khắc cuối cùng lại chạy trốn tiếp thôi.
Hiện tại, vẫn nên tin tưởng vào kiếm của mình trước đi!
Luồng ý nghĩ này chỉ mới vừa chạy ngang qua đầu Cố Thanh Sơn thì sóng lớn đã che kín toàn bộ bầu trời, mang theo một mảnh trời u ám đổ ập xuống.
Oành!
Sóng lớn đổ ập xuống, đầu tiên là đánh lên mũi kiếm của Triều Âm kiếm.
Sau đó nó hướng về phía Cố Thanh Sơn...
Không, không có sau đó nữa rồi.
Chỉ một thoáng sau, dòng sông mạnh mẽ kia đã chui hết vào bên trong mũi kiếm của Triều Âm kiếm, biến mất không thấy gì nữa.
Một dòng sông lớn che khuất cả bầu trời, vậy mà chỉ trong một hơi thở đã bị Triều Âm kiếm hấp thu sạch sẽ.
Dị tượng trên bầu trời cũng vì vậy mà tiêu tán mất.
Duyên vân lãnh vũ lại xuất hiện lần nữa.
Cố Thanh Sơn thất thần, vẫn còn bảo trì tư thế giơ kiếm như lúc trước.
"..." Bộ xương mặc áo bào đen.
"..." Cố Thanh Sơn.
Triều Âm kiếm trong tay Cố Thanh Sơn khẽ nảy lên một chút.
Nó lại nhảy thêm một chút nữa.
Ngay sau đó, nó liền không ngững giãy giụa một cách có tiết tấu.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng căng thẳng, hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triều Âm kiếm một bên nhảy lên, một bên phát ra âm thanh vù vù.
Bảo bối! Bảo bối! Bảo bối! Bảo bối!
Đây chính là bảo bối!
Đây là ý của nó.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể cảm thụ được sự vui mừng khôn xiết của Triều Âm kiếm.
Nói như vậy... Nó đã nuốt một con sông rồi sao?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy tư.
Bên trong dòng sông kia có một giọt nước của sông Vong Xuyên.
Giọt nước Vong Xuyên có đủ năng lực của Quy Tắc Lục Đạo, cho nên nó tất nhiên sẽ là một loại bảo bối.
Nhìn cái bộ dạng trân trọng của Bộ xương mặc áo bào đen kia, thì có thể thấy rằng giọt nước Vong Xuyên kia rất khó để lấy được.
Vậy mà Triều Âm kiếm lại đoạt lấy giọt nước Vong Xuyên kia.
Cái này có chút...
Bộ xương mặc áo bào đen giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, quát to: "Trả giọt nước Vong Xuyên lại cho ta!"
Cố Thanh Sơn ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Cái gì mà giọt nước Vong Xuyên, ở đâu chứ, tại sao tôi chưa từng thấy bao giờ?"
"Đó là bảo vật mà ta phỉa tiêu phí mất nghìn năm mới lấy được đấy." Bộ xương khô nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi được lắm, ta phải cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Ông ta điểm một cái lên Trường kiếm Hàn Băng, quát khẽ: "Oán Hận Khô Ma."
Bên trên Trường kiếm Hàn Băng liền bộc phát ra từng đoàn từng đoàn sương trắng lạnh như băng.
Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!
Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!
Thân hình của mười bộ xương khô mặc áo giáp, đầu đội vương miện đang đi ra từ trong đám sương mù rồi đứng xếp thành hai hàng.
Vô số đạo hắc khí, ngưng tụ thành hư ảnh quỷ quái vô cùng kỳ dị, chúng vây quanh bộ xương khô và phát ra cả những âm thanh gào thét.
Bộ xương mặc áo bào đen phát ra một tiếng cười man rợ: "Đây không phải là nhân bản, đây là Hoàng Đế qua các thời kỳ của đế quốc Phục Hy, bọn họ đều đi ra từ trong đao thương và máu của chiến tranh."
Thanh âm của ông ta trở nên tràn ngập áp bức: "Thức thời thì mau trả giọt nước Vong Xuyên lại cho ta, nếu như vậy thì ta có thể giúp ngươi được toàn thây."
Đây là con át chủ bài cường đại nhất của Bộ xương mặc áo bào đen, nhờ vào những quái vật này nên hắn ở trong Hàn Băng Địa Ngục đều không hề gặp phải bất cứ bất lợi gì.
"Lên hết giết hắn cho ta, sau đó thì đi tàn sát hàng loạt người dân trong thành phố, ta muốn tất cả linh hồn của người sống!" Bộ xương mặc áo bào đen quát.
"Linh... Hồn..." Đám Oán Hận Khô Ma đồng loạt phát ra những tiếng gào thét khàn khàn.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hai mươi tên Oán Hận Khô Ma kia.
Mỗi một tên oán quỷ đều có một binh khí khác nhau.
Bọn chúng khẳng định là sẽ có những loại năng lực cường đại khác nhau.
Sau lưng những Oán Hận Khô Ma này là Bộ xương mặc áo bào đen đang cầm Trường kiếm Hàn Băng trong tay, đang nhăm nhe tìm kiếm cơ hội.
Bọn chúng thật sự muốn bắt đầu từ đây, giết qua cả một đường, giết chính bản thân mình rồi lại giết chết tất cả đối thủ của mình.
Hai mươi tên Oán Hận Khô Ma cùng gầm rú kêu lên.
Bóng dáng của một tên Oán Hận Khô Ma biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cố Thanh Sơn!
Nó vung vẩy một cái rìu cực lớn, bổ về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vác Triều Âm kiếm lên, đối diện với một màn trước mặt thì liền vung kiếm lên.
Trường kiếm xoẹt qua cái cổ của Oán Hận Khô Ma.
Mũi kiếm mang theo một đạo khói đen bay xoẹt qua cổ tên Oán Hận Khô Ma đó.
Đầu của tên Oán Hận Khô Ma đó vẫn nằm ngay ngắn trên chiếc cổ của nó.
Nó gầm rú lên, lại một lần nữa bổ nhào về phía Cố Thanh Sơn.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn tỏa ra bốn phía, nhưng vẫn thấy hai mươi tên Oán Hận Khô Ma đó chen chúc nhau đi đến.
Hắn vội vàng bay ngược lại.
Ngoại trừ Thần Thông của Triều Âm Kiếm "Khổ Hải Giai Độ".
Về cái Thần Thông này, Cố Thanh Sơn hoàn toàn không thể giải thích được ý tứ của Triều Âm kiếm.
Nhưng hiện tại, nếu như Triều Âm kiếm bức thiết muốn khiêu chiến thì Cố Thanh Sơn liền cầm chặt chuôi kiếm của nó.
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần lập tức hiện ra một thông báo nhắc nhở.
[Triều Âm kiếm yêu cầu sử dụng hồn lực của ngài, tổng cộng 100 điểm.]
[Ngài có cho phép nó sử dụng hồn lực của ngài hay không?]
Cái này cũng giống như lúc trước.
Lúc Phục Hy Hoàng Đế bóp nát băng châu, trên bầu trời liền xuất hiện một con luồng nước lớn.
Triều Âm kiếm sử dụng hồn lực của Cố Thanh Sơn liền trực tiếp giúp hắn tránh được công kích của luồng nước kia.
Một lần đó, Triều Âm kiếm đã dùng 10 điểm hồn lực.
Nhưng mà lúc này, nó lại yêu cầu tới 100 điểm hồn lực!
Cố Thanh Sơn không hề do dự, lập tức nói: "Cho phép!"
Một thông báo nhắc nhở mới lập tức xuất hiện.
[Triều Âm Kiếm đã lấy được 100 điểm hồn lực.]
Chỉ thấy một trận cuồng phong vô hình lượn lờ quanh Cố Thanh Sơn, kéo dài từ trên người hắn xuống Triều Âm kếm.
Mũi kiếm của Triều Âm kiếm có chút rung rung.
Nó giống như đang chuẩn bị cái gì.
Con sông lớn mờ nhạt đang cuốn tới, dường như sắp bắt kịp tốc độ bay ngược của Cố Thanh Sơn.
Nước sông sắp đến trước mặt hắn.
Trận cuồng phong kia đã thổi trúng thân hình bất ổn của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đành phải dùng toàn lực lui ra.
Bộ xương mặc áo bào đen đứng khoanh tay, hơi hơi nghiêng đầu.
Nhìn bộ dáng của nó thì dường như đang rất hưởng thụ một mà trước mắt này.
Đột nhiên, bộ xương giơ hai tay lên cao.
Cả dòng sông lớn cũng theo lệnh mà dựng đứng lên thành một cột sóng che kín cả bầu trời.
"Đi chết đi!" Bộ xương mặc áo bào đen rít gào nói.
Sóng lớn bay nhào tới.
Triều Âm kiếm đột nhiên phát ra một tiếng kêu dữ dội về phía cột sóng lớn.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu được ý của nó.
Hắn cắn răng một cái, giơ cao Triều Âm kiếm lên, chỉ thẳng vào sóng lớn.
Thôi đi, nếu thực sự không được thì vào thời khắc cuối cùng lại chạy trốn tiếp thôi.
Hiện tại, vẫn nên tin tưởng vào kiếm của mình trước đi!
Luồng ý nghĩ này chỉ mới vừa chạy ngang qua đầu Cố Thanh Sơn thì sóng lớn đã che kín toàn bộ bầu trời, mang theo một mảnh trời u ám đổ ập xuống.
Oành!
Sóng lớn đổ ập xuống, đầu tiên là đánh lên mũi kiếm của Triều Âm kiếm.
Sau đó nó hướng về phía Cố Thanh Sơn...
Không, không có sau đó nữa rồi.
Chỉ một thoáng sau, dòng sông mạnh mẽ kia đã chui hết vào bên trong mũi kiếm của Triều Âm kiếm, biến mất không thấy gì nữa.
Một dòng sông lớn che khuất cả bầu trời, vậy mà chỉ trong một hơi thở đã bị Triều Âm kiếm hấp thu sạch sẽ.
Dị tượng trên bầu trời cũng vì vậy mà tiêu tán mất.
Duyên vân lãnh vũ lại xuất hiện lần nữa.
Cố Thanh Sơn thất thần, vẫn còn bảo trì tư thế giơ kiếm như lúc trước.
"..." Bộ xương mặc áo bào đen.
"..." Cố Thanh Sơn.
Triều Âm kiếm trong tay Cố Thanh Sơn khẽ nảy lên một chút.
Nó lại nhảy thêm một chút nữa.
Ngay sau đó, nó liền không ngững giãy giụa một cách có tiết tấu.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng căng thẳng, hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triều Âm kiếm một bên nhảy lên, một bên phát ra âm thanh vù vù.
Bảo bối! Bảo bối! Bảo bối! Bảo bối!
Đây chính là bảo bối!
Đây là ý của nó.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể cảm thụ được sự vui mừng khôn xiết của Triều Âm kiếm.
Nói như vậy... Nó đã nuốt một con sông rồi sao?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy tư.
Bên trong dòng sông kia có một giọt nước của sông Vong Xuyên.
Giọt nước Vong Xuyên có đủ năng lực của Quy Tắc Lục Đạo, cho nên nó tất nhiên sẽ là một loại bảo bối.
Nhìn cái bộ dạng trân trọng của Bộ xương mặc áo bào đen kia, thì có thể thấy rằng giọt nước Vong Xuyên kia rất khó để lấy được.
Vậy mà Triều Âm kiếm lại đoạt lấy giọt nước Vong Xuyên kia.
Cái này có chút...
Bộ xương mặc áo bào đen giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, quát to: "Trả giọt nước Vong Xuyên lại cho ta!"
Cố Thanh Sơn ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Cái gì mà giọt nước Vong Xuyên, ở đâu chứ, tại sao tôi chưa từng thấy bao giờ?"
"Đó là bảo vật mà ta phỉa tiêu phí mất nghìn năm mới lấy được đấy." Bộ xương khô nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi được lắm, ta phải cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Ông ta điểm một cái lên Trường kiếm Hàn Băng, quát khẽ: "Oán Hận Khô Ma."
Bên trên Trường kiếm Hàn Băng liền bộc phát ra từng đoàn từng đoàn sương trắng lạnh như băng.
Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!
Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!
Thân hình của mười bộ xương khô mặc áo giáp, đầu đội vương miện đang đi ra từ trong đám sương mù rồi đứng xếp thành hai hàng.
Vô số đạo hắc khí, ngưng tụ thành hư ảnh quỷ quái vô cùng kỳ dị, chúng vây quanh bộ xương khô và phát ra cả những âm thanh gào thét.
Bộ xương mặc áo bào đen phát ra một tiếng cười man rợ: "Đây không phải là nhân bản, đây là Hoàng Đế qua các thời kỳ của đế quốc Phục Hy, bọn họ đều đi ra từ trong đao thương và máu của chiến tranh."
Thanh âm của ông ta trở nên tràn ngập áp bức: "Thức thời thì mau trả giọt nước Vong Xuyên lại cho ta, nếu như vậy thì ta có thể giúp ngươi được toàn thây."
Đây là con át chủ bài cường đại nhất của Bộ xương mặc áo bào đen, nhờ vào những quái vật này nên hắn ở trong Hàn Băng Địa Ngục đều không hề gặp phải bất cứ bất lợi gì.
"Lên hết giết hắn cho ta, sau đó thì đi tàn sát hàng loạt người dân trong thành phố, ta muốn tất cả linh hồn của người sống!" Bộ xương mặc áo bào đen quát.
"Linh... Hồn..." Đám Oán Hận Khô Ma đồng loạt phát ra những tiếng gào thét khàn khàn.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hai mươi tên Oán Hận Khô Ma kia.
Mỗi một tên oán quỷ đều có một binh khí khác nhau.
Bọn chúng khẳng định là sẽ có những loại năng lực cường đại khác nhau.
Sau lưng những Oán Hận Khô Ma này là Bộ xương mặc áo bào đen đang cầm Trường kiếm Hàn Băng trong tay, đang nhăm nhe tìm kiếm cơ hội.
Bọn chúng thật sự muốn bắt đầu từ đây, giết qua cả một đường, giết chính bản thân mình rồi lại giết chết tất cả đối thủ của mình.
Hai mươi tên Oán Hận Khô Ma cùng gầm rú kêu lên.
Bóng dáng của một tên Oán Hận Khô Ma biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cố Thanh Sơn!
Nó vung vẩy một cái rìu cực lớn, bổ về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vác Triều Âm kiếm lên, đối diện với một màn trước mặt thì liền vung kiếm lên.
Trường kiếm xoẹt qua cái cổ của Oán Hận Khô Ma.
Mũi kiếm mang theo một đạo khói đen bay xoẹt qua cổ tên Oán Hận Khô Ma đó.
Đầu của tên Oán Hận Khô Ma đó vẫn nằm ngay ngắn trên chiếc cổ của nó.
Nó gầm rú lên, lại một lần nữa bổ nhào về phía Cố Thanh Sơn.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn tỏa ra bốn phía, nhưng vẫn thấy hai mươi tên Oán Hận Khô Ma đó chen chúc nhau đi đến.
Hắn vội vàng bay ngược lại.